Trọng Sinh Chi Nịch Sát
Chương 82: PN1

Tưởng Trạch Thần mở to mắt, sau đầu đau đớn kịch liệt làm cho cậu nhớ chuyện gì vừa mới xảy ra… Cậu dựa theo manh mối tìm được biệt thự của tên uy hiếp cậu, tính giải quyết theo ‘Quy củ giang hồ’, lại chưa từng nghĩ mới vừa vào cửa đã bị đánh bất tỉnh.

—— Hừ —— đau quá, cho dù tỉnh, đầu cũng mê man khó chịu muốn chết, ngay cả tư duy tựa hồ cũng chậm nửa nhịp.

Lấy lại ý thức, Tưởng Trạch Thần cảm giác được mình đang nằm trên một cái giường vô cùng lớn, giường thực mềm mại, thoải mái hơn nhiều so với tấm ván mà cậu đã ngủ quen, nhưng lại làm cho trong lòng cậu bất ổn, thậm chí còn sợ hơn so với bị tuỳ tiện ném trên sàn nhà.

Giật giật cánh tay, cảm giác tê mỏi đau nhức làm Tưởng Trạch Thần nhịn không được mà gần như rên ra tiếng, cậu có thể cảm giác được hai tay đều bị cột lấy, treo lên, dường như bởi vì thời gian bị trói quá lâu, cũng đã mất đi tri giác —— sẽ không bị tàn phế chứ? Tưởng Trạch Thần trong lòng chợt lạnh, nhịn không được có chút tuyệt vọng.

Cửa sổ phòng bị một bức màn che lại, một chút vầng sáng màu cam xuyên thấu qua tấm màn rất dày chiếu vào trong phòng, tối tăm đến nỗi Tưởng Trạch Thần chỉ có thể mơ mơ hồ hồ thấy rõ bài trí trong phòng —— không có người, Tưởng Trạch Thần hơi nhẹ nhàng thở ra.

Ngọ nguậy nâng nửa người trên lên, tay bị trói kéo lấy dây thừng, khi thử nâng nửa người lên, cảm giác đau đớn như kim đâm truyền tới, khiến Tưởng Trạch Thần nhăn mặt. Thân thể dẻo dai cuối cùng cũng dựa vào sức căng của dây thừng treo trên cao, Tưởng Trạch Thần cong tay, thăm dò, thử cắn vào nút thắt của sợi dây đang cột ở cổ tay, nỗ lực làm cho mình thoát khỏi trạng thái vô lực lúc này, không nghĩ tới người thắt nút cực kì cẩn thận, làm cậu muốn gãy răng nanh cũng không thể nới lỏng.

Tuyệt vọng lại sâu thêm một tầng, Tưởng Trạch Thần nỗ lực làm cho mình tỉnh táo lại, vận dụng đầu óc suy nghĩ biện pháp khả thi, đột nhiên lỗ tai khẽ động, nghe được tiếng bước chân.

Lông tơ toàn thân bỗng chốc dựng lên, Tưởng Trạch Thần cảnh giác trừng mắt nhìn chằm chằm cửa phòng, theo tiếng bước chân chậm chạp nhàn hạ càng lúc càng gần, thân thể cũng run lên nhè nhẹ.

Một tiếng “cùm cụp” nhỏ, cánh cửa đang đóng bị mở ra, người hiện ra trước mắt khiến Tưởng Trạch Thần dồn sức mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin.

“Là mày?!” Tưởng Trạch Thần cắn răng gầm nhẹ.

“Gọi anh hai.” Người tới có tiếng nói trầm thấp tuyệt vời, biểu tình cũng là dịu dàng quyến luyến, cùng với Tưởng Trạch Thần giờ khắc này khóe mắt muốn nứt ra tạo nên hai đối lập rõ ràng.

“… Ai?” Tưởng Trạch Thần sửng sốt.

“Gọi anh hai, hay là… Em thích kêu ‘chủ nhân’ hơn?” Người tới đi đến bên giường, chế trụ cằm Tưởng Trạch Thần, kéo gương mặt có chút dại ra của cậu về phía mình, hơi híp mắt. ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào trên mặt của anh, đem gương mặt tuấn mỹ hoàn toàn không thua kém Tưởng Trạch Thần hiện ra không chút che dấu, ý cười đong đầy trong ánh mắt càng hấp dẫn khiến người ta gần như không thể dời mắt.

“… Đừng phá, căn bản không có câu kịch này…” Tưởng Trạch Thần nhất thời đầu đầy hắc tuyến, lắc lắc đầu, muốn bỏ ra cái tay trên cằm, bất mãn oán giận nói, “Em thật vất vả mới tìm được cảm giác, đều bị anh phá đi rồi…”

“Nếu không muốn gọi anh hai, vậy kêu chủ nhân đi.” Căn bản không để ý tới lời nói của Tưởng Trạch Thần, người nọ cười khẽ một tiếng, cúi người, không chút khách khí mà cướp lấy cánh môi Tưởng Trạch Thần, cắn một cái thật mạnh.

Nước mắt sinh lý liền chảy ra, cánh tay bị trói, bả vai bị một sức mạnh thật lớn đè lại, cằm cũng bị chữ chặt, Tưởng Trạch Thần cố gắng muốn giãy dụa, lại vô ích, chỉ có thể cam chịu ngửa đầu thừa nhận nụ hôn sâu của đối phương, sau khi bị đối phương tinh tế cẩn thận liếm láp khoang miệng thì tức giận mà bắt đầu phản kháng, dây dưa với đầu lưỡi đang làm loạn trong miệng mình.

Một tiếng cười khẽ, người nọ chậm lại cường độ tiến công, để Tưởng Trạch Thần trút hết bất mãn cùng tức giận của mình, chỉ là thỉnh thoảng khiêu khích khẽ cắn một cái, để Tưởng Trạch Thần vẫn duy trì… sinh lực tràn đầy.

“Anh, kỹ thuật của anh lại tiến bộ, anh hai.” Vừa hôn xong, Tưởng Trạch Thần thở hồng hộc trừng mắt nhìn người gần mình trong gang tấc một cái, hừ nhẹ.

“Đó là bởi vì em dạy giỏi, lại phối hợp.” Tưởng Trạch Hàm cười khẽ, lập tức trừng phạt cắn cắn chóp mũi Tưởng Trạch Thần, “Không ngoan, kêu chủ nhân.”

“Chủ nhân cái đầu anh!” Tưởng Trạch Thần giận dữ trừng mắt, đưa chân muốn đá anh, lại bị đối phương mau tay nhanh mắt giữ chặt mắt cá chân.

Ngón tay thon dài nhanh chóng cởi bỏ dây lưng, kéo khóa kéo xuống, kĩ thuật thuần thục tuyệt đối là đã trải qua nhiều năm huấn luyện mới có thể đạt thành. Trong ánh mắt kinh sợ của Tưởng Trạch Thần, quần bò và cả quần lót của cậu bị quyết đoán lột xuống, có thể nói hành văn liền mạch lưu loát.

“Ê! Ê! Anh làm cái gì!” Bỗng dưng bộ vị quan trọng bị lột sạch, Tưởng Trạch Thần sợ ngây người, đang giãy dụa lại bị đối phương bắt được khe hở, xâm nhập vào giữa hai chân, trải qua cọ xát bên dưới, nhất thời dục vọng bừng bừng phấn chấn.

“Em sai! Em sai rồi! Anh hai! Em không chơi như vậy đâu! QAQ” Tưởng Trạch Thần rơi lệ đầy mặt, cứng ngắc không dám nhúc nhích, lại chỉ thấy đối phương ôn ôn nhu nhu mà cười, “Em gọi anh là gì?”

“… Chủ, chủ nhân QAQ” Tưởng Trạch Thần khuất phục.

“Ừ, ngoan…” Tưởng Trạch Hàm khen ngợi vỗ vỗ đầu Tưởng Trạch Thần, lại vẫn chưa tránh ra như cậu mong muốn, ngược lại là vươn tay sờ phía sau của cậu, nhẹ nhàng ấn một cái.

“Đệt mợ! Tưởng Trạch Hàm anh nói chuyện không giữ lời gì hết!” Tưởng Trạch Thần cáu kỉnh vùng vẫy, lại bị ngón tay đột nhiên đâm vào của đối phương làm cả kinh mà nhất thời im bặt.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng chuyển động trong lối giữa, ấn, mở rộng, nơi đó thật sự là thật chặt, gần như muốn cắt đứt ngón tay của anh, cho dù sớm nhấm nháp qua mùi vị tiêu hồn thực cốt của nơi này, Tưởng Trạch Hàm vẫn hoài nghi rốt cuộc là làm sao nó có thể chứa đựng anh.

“Anh… Anh nói chuyện không giữ lời gì hết… QAQ” Tưởng Trạch Thần nhất thời mềm nhũn xuống dưới, hai mắt đẫm lệ mù sương cố tình đánh thức lương tri anh hai nhà mình, cố nén khoái cảm sớm quen thuộc đang ăn mòn đầu óc cậu.

“Anh làm gì mà không giữ lời, hửm?” Tưởng Trạch Hàm cúi người, từng cái từng cái hôn nhẹ nhàng đáp xuống hai gò má Tưởng Trạch Thần, trong giọng nói mang theo giọng mũi nồng đậm ái muội, ngón tay cong lại nhẹ nhàng từ từ đè vào nội bích, rồi ấn mạnh một cái, mang theo từng đợt sóng khiến Tưởng Trạch Thần tê dại, sau đó đè xuống nơi nào đó nhô lên trong nội bích.

“Anh!” Thân thể Tưởng Trạch Thần chấn động mạnh một cái, nhất thời thanh âm đề cao một quãng, run rẩy trong thanh âm rốt cuộc khó nén *** bị khơi dậy, “Anh, anh nói sẽ cùng em luyện tập mà!”

“Anh đang làm đây…” Tưởng Trạch Hàm cười khẽ.

“Mới không có! Trong kịch bản căn bản không có cái này!” Tưởng Trạch Thần giờ này khắc này rất muốn đập chết cái gì đó, có lẽ là Tưởng Trạch Hàm, có lẽ là bản thân cậu…

“Trong kịch bản nói, em bị nghiêm hình bức cung tra tấn…” Tưởng Trạch Hàm hé mắt, đồng thời cắm vào ngón tay thứ hai, ôn nhu nói, ánh mắt quét về phía đồ vật đầu giường, đột nhiên hiểu, “A, còn có roi, anh quên.”

“——!!!” Tưởng Trạch Thần kinh sợ nhìn Tưởng Trạch Hàm vươn người lên, cầm lại cây roi ở đầu giường, sau đó dùng roi da quệt quệt vào hai gò má cậu, cười hỏi, “Đạo cụ này dùng cũng không tệ, không biết sử dụng thì cảm giác thế nào… Em muốn thử một chút không?”

Tưởng Trạch Thần nước mắt lưng tròng, liều mạng lắc đầu, bởi vì cậu thấy được ánh mắt không có ý tốt của Tưởng Trạch Hàm rốt cuộc đang lưu luyến nơi nào —— ở nơi đó có thể làm cái gì, trong não cậu toàn phim đen đương nhiên là biết rõ rồi.

—— mẹ kiếp không cần khẩu vị nặng như vậy được không!

“Không muốn?” Tưởng Trạch Hàm có chút tiếc hận.

“Không muốn! QAQ “

“… Được rồi, anh cũng không nỡ…” Tưởng Trạch Hàm cười khẽ một chút, cúi người nhẹ lau đi nước mắt dính trên lông mi của Tưởng Trạch Thần, “Anh không nỡ để em bị thương một chút nào… Hơn nữa nơi đó của em… Chính là nơi đặc biệt thuộc về anh, chỉ có đồ của anh có thể đi vào, ngay cả đạo cụ anh cũng không chịu đâu… Cho nên, ngoan, đừng lo lắng…”

Tưởng Trạch Thần run run, cảm thấy mình một chút đều cũng không được an ủi, ngược lại càng kinh sợ …

Tùy tay ném roi da qua một bên, Tưởng Trạch Hàm rút ra ngón tay đã muốn khai phá xong lối đi, kéo khoá kéo quần mình ra, nhìn anh thoạt nhìn đã chuẩn bị xong, Tưởng Trạch Thần không khỏi lần thứ hai bắt đầu phản đối, “Không, không làm như vậy! Anh cũng cởi quần áo, nếu không thì em không làm với anh đâu!”

“Tiểu Thần em không thấy là như vậy mới có mỹ cảm lăng nhục sao? Một người áo mũ chỉnh tề, một người lại lăng loạn trần trụi…” Tưởng Trạch Hàm chớp chớp đôi mắt, nghiêm nghị nói rằng, “Anh bây giờ đang nghiêm hình bức cung mà.”

“Nghiêm hình bức cung cái đầu —— a ——!” Tưởng Trạch Thần mãnh liệt kêu lên, thứ to lớn đột nhiên tiến vào cơ thể, lớn đến mức khiến cậu khổ sở đau nhức đến gần như bị xé rách, ngay cả lần đầu tiên cũng chưa từng đau như vậy, cậu nhất thời vừa tức giận vừa tủi thân, “Anh đi ra! Đi ra đi! Em không muốn làm!”

“Tiểu Thần, thả lỏng.” Bộ vị yếu ớt bị cơ vòng gắt gao ôm trụ, làm Tưởng Trạch Hàm cũng không khỏi hơi hơi nhăn mặt, “Ngoan, nếu không thì em càng đau.”

“Biết em đau thì lấy ra đi! Chắc chắn là anh không chuẩn bị tốt cho em mới có thể như vậy!” Tưởng Trạch Thần nghiêm mặt, chỉ trích.

“Bởi vì… Đây là nghiêm hình bức cung mà.” Tưởng Trạch Hàm cười khẽ, lúc đối phương thử thả lỏng thân thể mà giảm bớt đau đớn đồng thời mãnh liệt tiến vào, rốt cục có thể nhét mình vào dũng dạo nếm trăm lần cũng không ngán kia, “Nếu không đau một chút, thì sao được?”

“Đệt mợ!” Tưởng Trạch Thần mắng một câu, cũng không biết là đang mắng Tưởng Trạch Hàm lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hay là đang mắng anh thế nhưng lẫn lộn khái niệm, còn cưỡng từ đoạt lý.

Chậm rãi chuyển động phần eo, từng chút từng chút dùng bộ vị cứng rắn của mình cọ vào nội bích của Tưởng Trạch Thần, bộ vị dính sát vào nhau hợp cùng một chỗ, một chút chuyển đồng đều sẽ khiến cho đối phương nhẹ nhàng rung động, đợi cho Tưởng Trạch Thần hoàn toàn thích ứng, nhẹ giọng thúc giục anh không cần cọ xát nữa, Tưởng Trạch Hàm mới rốt cục thả nhẹ động tác, nhẹ nhàng rút ra rồi cắm vào thật sâu, làm Tưởng Trạch Thần nhịn không được mà tràn ra rên rỉ vụn vặt.

Đôi môi đỏ mọng hơi hơi mở ra bị chà đạp có chút sưng đỏ, Tưởng Trạch Hàm rốt cục buông tha cánh môi đáng thương, ngược lại khẽ cắn tai Tưởng Trạch Thần, bàn tay vuốt ve lên xuống dọc theo thắt lưng mềm dẻo dọc, thỉnh thoảng chăm sóc một chút bộ vị đang từ từ sung huyết của đối phương, tay kia thì vén áo sơ mi rộng thùng thình lên, vuốt ve hồng anh trước ngực.

Tưởng Trạch Thần trước giờ các giác quan đều rất nhạy cảm, phía trước cùng phía sau đều được chăm sóc tốt, khiến cậu lập tức đắm chìm trong lốc xoáy ***, phần eo phối hợp với sự ra vào của Tưởng Trạch Hàm mà nhẹ nhàng lắc lư, hai chân thon dài cũng kẹp lấy eo đối phương, thỉnh thoảng nhẹ nhàng cọ cọ thúc giục. Nhìn chăm chú bộ dáng động tình của cậu, ánh mắt Tưởng Trạch Hàm lộ ra nguy hiểm, cắn thật mạnh lên xương quai xanh của Tưởng Trạch Thần, để lại một dấu răng thật sâu.

Tưởng Trạch Thần đau đến run lên, *** lại vẫn chưa biến mất, ngược lại càng thêm dâng lên, chỉ là bất mãn liếc mắt nhìn Tưởng Trạch Hàm một cái, lại không ngăn cản. Đôi mắt Tưởng Trạch Hàm âm trầm, để lại trên người Tưởng Trạch Thần từng cái từng cái dấu hôn hoặc đậm hoặc nhạt, từ ngực đến bụng, thậm chí là cả đùi trong, dùng tất cả mọi cách để tuyên bố quyền sở hữu của anh đối với thân thể này.

“May là gần đây không có sắp đặt… Nếu không thì…” Tưởng Trạch Thần lẩm bẩm một câu, lại bị Tưởng Trạch Hàm thúc mạnh, ngay lập tức ném suy nghĩ vừa rồi lên chín tầng mây. Động tác của Tưởng Trạch Hàm càng ngày càng kịch liệt, Tưởng Trạch Hàm không có cách nào ôm lấy cổ anh ổn định thân thể như lúc trước nên bị đâm đến hoa mắt chóng mặt, chỉ biết theo bản năng càng kẹp chặt lấy phần eo của Tưởng Trạch Hàm, dũng đạo chặt chẽ co lại, làm Tưởng Trạch Hàm có cảm giác tựa hồ như mỗi lần anh rút ra, đối phương đều đang vô cùng dây dưa mà giữ lại.

Cuối cùng sau vài lần nặng nề va chạm, chất lỏng ấm áp tràn đầy dũng đạo, Tưởng Trạch Thần cũng được tay trái của Tưởng Trạch Hàm an ủi mà đạt tới cao trào, bắn ra. Tình ái kịch liệt khiến hai người đều có chút hơi thở không ổn định, kề sát cùng một chỗ nhắm mắt lại, hưởng thụ dư vị cao trào.

Một lát sau, Tưởng Trạch Thần di chuyển thân thể, đòi Tưởng Trạch Hàm trước tiên cởi bỏ dây thừng trên tay cậu, bị trói như vậy mà làm tình, cậu thật sự có chút không chịu nổi.

Tưởng Trạch Hàm chống người dậy, cởi bỏ dây thừng, lại vẫn chưa rút dục vọng đang ở trong cơ thể cậu ra, cọ xát nhè nhẹ khiến đồ vật vừa mới mềm xuống nhanh chóng khôi phục sức sống.

Tưởng Trạch Thần tinh tế cảm nhận được, nhịn không được cũng cương một chút, xoa xoa bàn tay rốt cục đạt được giải thoát, muốn đẩy Tưởng Trạch Hàm ra, lại không nghĩ rằng đối phương nhanh hơn cậu một bước dùng tư thế tương liên mà xốc cậu lên.

Một trận tê dại từ sống lưng dâng lên, *** chưa hoàn toàn bình ổn lại bị khơi dậy, Tưởng Trạch Thần bước mắt lưng tròng bị Tưởng Trạch Hàm ôm từ phía sau, biết phản kháng không được, liền dứt khoát phá bình phá suất (*).

(*Phá bình phá suất: chỉ chuyện đã muốn không thành thì dứt khoát mặc kệ cứ để nó như vậy, hậu quả xấu cũng không quan tâm).

Nhẹ nhàng chuyển động phần eo, khiến cho Tưởng Trạch Thần chủ ý, Tưởng Trạch Hàm dán vào lỗ tai cậu, cười khẽ, “Còn không nhận tội?”

“Nhận, nhận tội gì?” Tưởng Trạch Thần lơ mơ.

“Lời kịch của em đó, chẳng lẽ em đã quên hết lời kịch rồi sao?” Trong giọng nói của Tưởng Trạch Hàm tràn đầy chế nhạo, “Lời kịch vừa rồi của anh là thật sự có trên kịch bản đó.”

“… Đệt mợ, sao anh lại còn nghĩ tới chuyện này!” Tưởng Trạch Thần có chút tan vỡ, “Em xin anh, anh bỏ qua màn diễn này đi! Chờ khi em quay phim, em thực sợ sẽ có bóng ma tâm lí với cái màn này đó.”

“Bóng ma? Bóng ma gì? Muốn cương? Hay là…” Lại chuyển động phần chỉ, chỉ là hời hợt cọ xát, Tưởng Trạch Hàm dùng âm sắc mỹ diệu nhất mà phun ra lời nói thô tục, “Muốn bị anh làm?”

“Đồ vô lại!” Tưởng Trạch Thần nghiến răng nghiến lợi, “Còn tìm anh tập luyện nữa thì em chính là tên đần!”

—— Kẻ đần năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều ╮(╯▽╰)╭

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương