Trọng Sinh Chi Nịch Sát
-
Chương 80
“Người đoạt được giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất là ——” MC kéo dài thanh âm để làm khán giả hồi hộp, trên màn ảnh cũng lần lượt chiếu hình những người được đề cử. Tưởng Trạch Thần cảm thấy lòng bàn tay của mình bắt đầu đổ mồ hôi, trái tim nhảy hẳn lên tận cổ họng.
Yên lặng cầu nguyện ngàn vạn lần phải là mình ngàn vạn lần phải là mình, bằng không cậu sẽ công toi khi vừa làm nũng vừa ăn vạ Tưởng Trạch Hàm để được đến đây, sau đó cố tạo hình bị thương đầy sắc bén như thế để làm cái gì?! Đơn thuần vây xem sao? Có cần sụp hố như thế không chứ!
Cuối cùng, trên màn hình đã chiếu hết tất cả những diễn viên được đề cử, sau đó, ngay giây tiếp theo, trên màn hình là hình ảnh một thanh niên đang cầm kiếm. trương dương đến lóa mắt. Cùng lúc đó, giọng nói của MC vang lên, “Tưởng Trạch Thần! Chúc mừng bạn!”
Trái tim nơi cổ họng đã yên bình về lại vị trí cũ, Tưởng Trạch Thần thở phào một hơi. Cậu mỉm cười với tất cả những người xung quanh, sau đó được Tưởng Trạch Hàm ngồi ở bên cạnh ôm lấy bả vai, nhẹ nhàng vỗ về.
—— Chỉ là một cái ôm chầm vừa chạm đã rời, không có ai nhìn ra được bất luận điều gì khác thường, chỉ có ánh mắt giao nhau, tâm ý nháy mắt nối liền.
Chỉ kịp nghe được Tưởng Trạch Hàm nói một tiếng “Chúc mừng”, Tưởng Trạch Thần đã được hai nhân viên phụ giúp lăn xe, đi lên đài cao, sau đó từ trong tay khách quý trao giải tiếp nhận chiếc cúp đồng mạ vàng.
Đứng ở trên đài, từ trên cao nhìn xuống, cậu có thể nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc. Trong những người này, có người là ngôi sao mới đang nổi tiếng như cậu, có người là tiền bối có danh vọng hơn cậu rất nhiều, có người lại là người đại diện, đạo diễn, biên kịch, quản lý công ty giải trí có thể quyết định sinh tử thành bại của một diễn viên một ca sĩ… Những người như thế đang ngẩng đầu nhìn lên cậu, điều này làm cho Tưởng Trạch Thần cảm thấy vô cùng quang vinh và thỏa mãn —— so với việc nắm được chiếc cúp trong tay còn thỏa mãn hơn
—— Từ nay về sau, cậu sẽ lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người, chân chính đi vào trung tâm giới giải trí!
Chỉ tiếc, Tưởng Trạch Thần cũng không có quá nhiều thời gian lĩnh hội phút giây thành công, rất nhanh, lực chú ý của cậu đã bị vị MC không chịu cô đơn đoạt đi. Cậu phải làm một việc ắt không thể thiếu trong lúc này, đó là, bàn về bộ phim mới và kể về quá trình bị thương khi quay.
Nhận hết trách nhiệm và sai lầm trong sự cố về mình —— hơn nữa điều này cũng là sự thật —— Tưởng Trạch Thần thuần thục mà đem chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, sau đó kéo đề tài về việc dù mình bị thương cũng vẫn cố gắng đến lễ trao giải. Cậu nói bởi vì cậu rất coi trọng giải thưởng này nên dù thế nào cũng phải đến, cậu còn nửa giỡn nửa thật mà nói rằng hình tượng lúc này của mình là điển hình cho “Thân tàn mà chí không tàn”.
May mắn người lấy được giải thưởng cũng không phải đứng lâu trên sân khấu, cuối cùng thì MC cũng tha cho cậu, không hỏi gì nữa, mà Tưởng Trạch Thần cũng có thể sớm được nói ra cảm xúc khi đoạt được giải.
Cái gọi là nói ra cảm xúc khi đoạt được giải cũng chỉ là những lời cảm ơn mà thôi. Lấy địa vị bây giờ của Tưởng Trạch Thần, cậu còn chưa đạt tới trình độ có thể tự nói ra những cảm xúc thực sự của mình. Cho nên, cậu lần lượt cảm ơn các khách quý và ban tổ chức đã ưu ái bình chọn, cảm ơn các fan đã duy trì, cảm ơn công ty cùng đoàn phim. Sau khi cảm ơn một đám lại một đám, cuối cùng thì cậu có thể cảm ơn đến người nhà của mình.
Chuẩn xác tìm được vị trí của Tưởng phu nhân cùng Tưởng Trạch Hàm ở dưới sân khấu, Tưởng Trạch Thần nhìn thấy hốc mắt của mẹ mình đỏ bừng, bà không ngừng dùng khăn tay xoa đi giọt lệ vương trên má. Tưởng Trạch Hàm thì mặt mang mỉm cười, ẩn hàm cổ vũ, nom anh bình tĩnh vô cùng. Điều này khiến Tưởng Trạch Thần thoáng có chút thất vọng bởi cậu đang mong muốn sẽ thấy được cảnh anh quá kích động mà thất thố —— được rồi, dù sao cho tới bây cậu không ôm quá nhiều hy vọng…
Có một giải thưởng quan trọng là “Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất”, địa vị của Tưởng Trạch Thần trong giới giải trí xem như củng cố. Cát sê cao, đại diện thương hiệu cứ ùn ùn kéo đến, chỉ tiếc cậu hiện nay thật sự không thích hợp tham dự những trường hợp công chúng, càng không thích hợp làm việc, không thể không tạm thời nghỉ ngơi, điều dưỡng thương thế của mình cho tốt.
Ba tháng sau, khi Tưởng Trạch Thần xem như khỏi hẳn thì sản xuất hậu kì của [ Trầm Phù ] cũng hoàn thành, bắt đầu chiếu phim trong cả nước. Tưởng Trạch Thần tham dự lễ công chiếu ở B thị, cậu còn vận dụng chút quan hệ để dẫn Tưởng Trạch Hàm cùng đi —— tuy rằng ý nghĩ như vậy cũng không đúng thời điểm cho lắm nhưng Tưởng Trạch Thần vẫn muốn anh xem bộ phim được lấy chính hình tượng của anh để cải biên thành phim. Đương nhiên, cậu còn muốn nghe một chút ý kiến từ anh nữa.
Lúc trước, Tưởng Trạch Thần cũng chưa nói qua nội dung phim và bối cảnh nhân vật của [ Trầm Phù ] cho Tưởng Trạch Hàm. Dù sao lúc ấy cậu nhận được rất nhiều kịch bản phim, Tưởng Trạch Hàm cũng vội vàng làm việc. Hai người đã thật lâu chưa ngồi cạnh nhau và cùng nghiên cứu kịch bản, sau đó đối diễn như khi còn bé nữa.
Tại trước khi xem phim, Tưởng Trạch Hàm chỉ biết đây là một bộ phim thương chiến, mà anh còn có ấn tượng tồi tệ với nó —— bởi vì em trai anh bởi vì nó mà bị thương, mà anh cũng bị ‘liên lụy’ phải cấm dục một thời gian dài.
Mà sau khi bắt đầu xem, Tưởng Trạch Hàm thấy được hai anh em cùng cha khác mẹ trong phim, thấy được thái độ cùng thủ đoạn của người anh với người em, tay đang lặng lẽ nắm lấy tay Tưởng Trạch Thần càng siết chặt lại.
Tưởng Trạch Thần cảm thấy câu chuyện của mình là một chuyện khó có thể nói ra, nhưng cậu cảm thấy đây cũng là một cơ hội để thẳng thắn nỗi lòng. Cậu không có khả năng nói rằng mình trọng sinh cho Tưởng Trạch Hàm, nhưng cậu vẫn muốn lấy một phương pháp không có ảnh hưởng quá lớn để nói cho Tưởng Trạch Hàm biết.
—— Có lẽ Tưởng Trạch Hàm chỉ coi nó là một bộ phim, một bộ phim điện ảnh bắt đầu giống như hai người họ nhưng kết thúc lại khác biệt vô cùng. Có điều, như thế với Tưởng Trạch Thần mà nói, vậy là đủ rồi.
—— Như vậy, cậu không còn bí mật nào để che dấu Tưởng Trạch Hàm nữa.
Nắm lại tay Tưởng Trạch Hàm, Tưởng Trạch Thần nghiêng đầu nhìn anh, mang theo an ủi không lời. Mà Tưởng Trạch Hàm cũng quay đầu nhìn cậu, biểu tình buộc chặt cũng từ từ thả lỏng, sau đó lộ ra một nụ cười. Anh lại đem tầm mắt về với màn ảnh, cũng không dùng sức nắm tay Tưởng Trạch Thần nữa.
Tưởng Trạch Thần nhẹ nhàng thở phào, rốt cục cũng yên tâm, cậu đem lực chú ý chuyển về bộ phim.
Sau khi xem xong, hai người đi đến nhà của Tưởng phu nhân để cùng bà ăn bữa cơm chiều, sau đó lại kiên trì cáo từ dưới ánh mắt giết người của Tưởng phu nhân, song song bỏ chạy về ngôi nhà nhỏ của mình.
Vừa vào phòng, Tưởng Trạch Thần lập tức bị Tưởng Trạch Hàm kéo lên trên giường, bắt đầu ban đêm phóng túng.
Dùng sức cắn liếm cánh môi của Tưởng Trạch Thần, ôm chặt lấy cậu vào trong ngực, hành động như có chút bất an của Tưởng Trạch Hàm đạt được Tưởng Trạch Thần dung túng, nhưng mà —— “Nè nè nè, anh nhẹ thôi, em còn chưa khỏi hẳn đâu mà! Anh muốn ‘làm’ đến một nửa rồi không thể không đem em đến bệnh viện hay sao?!”
Tưởng Trạch Hàm dở khóc dở cười mà thả lỏng lực đạo, đem Tưởng Trạch Thần đặt ở dưới thân. Anh điều chỉnh lại tư thế cho cậu, sau đó cúi đầu hôn dọc theo xương quai xanh của cậu, hai tay cũng nhanh chóng cởi bỏ cúc áo cùng dây lưng, hoạt động trên thân thể gầy gò nhưng cơ bắp rắn chắc.
Tưởng Trạch Thần cực kỳ phối hợp mà đem quần bị cởi đạp đến một bên, cong chân lên, có chút ý xấu mà dùng da thịt non mềm bên trong đùi cọ xát phần eo của Tưởng Trạch Hàm, dụ dỗ và khiêu khích vô cùng. Tưởng Trạch Hàm đương nhiên cũng không khách khí với cậu, quen tay đi đến ‘cửa động’ quen thuộc, ngón giữa của anh bị nó mút lấy.
Nơi ‘cửa động’ hơi co giãn ra, một ngón tay nhẹ nhàng nông nông ra vào căn bản không thỏa mãn được Tưởng Trạch Thần, cậu vặn vẹo eo để mong đối phương xâm nhập càng thêm sâu nhưng lại không được đáp lại, cậu nổi giận thét lên, “Anh có làm hay không! Phiền chết!”
“Dầu bôi trơn còn chưa lấy mà, em cứ thế kêu anh ‘làm’ á? Đau chết em đó nha!” Tưởng Trạch Hàm cắn răng, đã được người yêu mời gọi mà còn phải nhẫn nhịn, trời biết anh cũng chẳng thỏa mái gì.
“Vậy nhanh đi lấy nha, anh còn chờ gì nữa!” Tưởng Trạch Thần ở trên giường luôn luôn rất phóng túng, đảo mắt xem thường sau đó thúc giục, lại mãnh liệt nghĩ tới cái gì đó.
Tiếp theo, hai người hai mặt nhìn nhau.
“A… Chết tiệt!” Tưởng Trạch Thần ai thán một tiếng, nhận mệnh mà nắm lấy ‘tiểu đệ’ của mình để tự giải quyết dục vọng đang kêu gào dâng trào, không nghĩ tới mời vừa sục được mấy lần, tay đã bị nhét vào một vật cũng nóng bỏng không kém của cậu.
“Giúp anh đi…” Giọng nói của Tưởng Trạch Hàm khàn khàn, tuy rằng anh đã gặp qua rất nhiều loại phong tình của Tưởng Trạch Thần, nhưng mà anh cũng không thể chống đỡ được khi người yêu của mình tự thẩm du trước mặt mình.
Tưởng Trạch Thần bĩu môi, tuy rằng bất mãn nhưng cậu vẫn tiếp nhận thứ kia và đặt sát với thứ của mình. Cậu vụng về dùng lòng bàn tay bao lấy, vuốt ve nó lên xuống. Chỉ tiếc, phía sau hư không vẫn khiến cậu cảm thấy không thỏa mái. Cậu nhịn không được co lại ‘cửa động’, ôm chặt lấy đầu ngón tay vẫn ở nơi đó của Tưởng Trạch Hàm, không chịu cô đơn mà phun ra nuốt vào, lại càng cảm thấy chưa đủ.
Tưởng Trạch Hàm khẽ nở nụ cười, vươn ra tay kia, đem ngón trỏ cùng ngón giữa bỏ vào miệng Tưởng Trạch Thần, giống như chơi đùa mà nắm lấy cái lưỡi của cậu. Tưởng Trạch Thần cũng lập tức ngầm hiểu, hoạt động đầu lưỡi tỉ mỉ liếm liếm hai ngón tay kia, thẳng đến trên nó đầy nước bọt trong suốt.
Ngón tay ở nơi kia bị rút ra, thay thế vào đó là hai ngón tay mang theo chất lỏng có chút lành lạnh, Tưởng Trạch Thần tận lực phối hợp mà mở ra thân thể, cảm nhận được hai ngón tay tiến vào người mình, vốn là cảm giác lành lạnh đã bị cảm giác nóng bỏng thay thế.
Tưởng Trạch Thần hơi có vẻ vừa lòng, ngón tay phía sau thuần thục mà tìm được nơi có thể mang đến khoái cảm cho cậu. Hai ngón tay chuyển động rồi lại đè lấy, ngón tay của cậu cũng hoạt động nhanh dần lên, trước sau đều gặp kích thích khiến khoái cảm nhanh chóng kéo đến. Cậu thỏa mái co ngón chân lại, giật giật phun ra chất lỏng đặc sệt màu trắng. Lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cả người.
“Anh còn chưa ra đâu nha, em không thể chỉ lo cho mình thỏa mái còn anh thì mặc kệ, đúng không?” Tưởng Trạch Hàm cười khẽ, hơi có chút bất mãn mà hung hăng xoa xoa phần thịt hơi nhô ra của dũng đạo khiến thân thể Tưởng Trạch Thần mãnh liệt run lên. Cho dù làm biếng đến đâu, cậu cũng không thể không nhận mệnh mà nắm lấy ‘tiểu đệ’ của Tưởng Trạch Hàm.
“Anh thiệt là phiền toái quá đi, tay em mỏi rời ra luôn nè.” Bất mãn mà than thở, kỹ thuật trên tay của Tưởng Trạch Thần cũng không được tốt lắm, quay đến quay đi cũng chỉ có mấy trò đó thôi nên đương nhiên không thể thỏa mãn được Tưởng Trạch Hàm đã quen với dũng đạo co giãn ấm áp.
“Em hẳn là nên ca ngợi anh ‘kéo dài’ chứ, như thế mới khiến em càng thêm khoái cảm mà.” Tưởng Trạch Hàm có chút lười biếng mà hôn lên cái trán lấm tấm mồ hôi của cậu, chậm rãi dùng ‘tiểu đệ’ cắm vào rút ra trong tay Tưởng Trạch Thần, khiến cậu thường thường giật mình một cái. Anh chọc, “Hoặc là, em tự ti vì mình bắn quá nhanh?”
“Nhanh cái đầu anh!” Tưởng Trạch Thần lập tức liền xù lông, vươn tay quệt dịch thể của mình lên trên người Tưởng Trạch Hàm, vung tay mặc kệ.
Tưởng Trạch Hàm cười khẽ, rút ra ngón tay chôn ở hậu huyệt của cậu, anh lật người Tưởng Trạch Thần lại rồi đè lên người cậu. Anh hôn lên tấm lưng cong mượt mà của cậu, đồng thời đem tính khí lửa nóng xâm nhập vào khe mông của cậu.
Tưởng Trạch Thần mắng một tiếng, lại cũng không tránh thoát, để mặc Tưởng Trạch Hàm ma xát vào khe mông và giữa đùi của mình. Anh cọ xát làm da cậu phát đau.
“Anh nhẹ thôi… Nếu cọ phá da thì thảm lắm …”
“Yên tâm, cho dù có cọ phá da thì anh cũng bôi thuốc cho em mà …”
“Lăn! Dù sao người đau cũng chẳng phải anh!”
“Tin tưởng anh đi, trên người em đau bao nhiêu, lòng anh đau đớn bấy nhiêu… Ưm…”
Nghe được Tưởng Trạch Hàm ưm một tiếng, trên làn da của Tưởng Trạch Thần cũng cảm nhận được chất lỏng nóng bỏng đang tràn ra, có điều cái thứ nóng bỏng ở trên người cậu vẫn cứng như cũ, hiển nhiên vẫn chưa được hoàn toàn phóng thích.
“Ngày mai… Ngày mai anh đi mua đồ đi, dầu bôi trơn với bao nữa…” Tưởng Trạch Thần suy nghĩ một hồi, cảm thấy để Tưởng Trạch Hàm lợi dụng khe mông và đùi trong của cậu để thẩm du còn không bằng để anh cắm vào, tốt xấu thì như thế cậu cũng được hưởng thụ.
“Vốn là hôm nay anh muốn mua rồi, kết quả bị bộ phim của em làm cho cái gì cũng quên…” Tưởng Trạch Hàm có chút bất mãn, “Mẹ thiệt là quá độc ác rồi. Anh đã nói anh sẽ không chạm vào em trước khi em lành hẳn, cư nhiên còn lấy sạch tất cả… Sao bà ấy lại kiếm được nhỉ?”
“Anh nghĩ anh giấu kĩ lắm à? Chẳng phải anh ném hết tất cả vào trong ngăn kéo đầu giường sao?!” Tưởng Trạch Thần khinh bỉ phun tào, “Trẻ con ba tuổi cũng biết!”
“Tin tưởng anh đi, trẻ con ba tuổi không biết cái này đâu.” Tưởng Trạch Hàm cười khẽ, “Có điều em nói cũng nói đúng, lần sau anh sẽ cất thật kĩ thật bí ẩn, cũng không thể đặt tất cả trứng gà trong một rổ… A… Phải, phải cất ở vài chỗ… A a!”
Chất lỏng nóng bỏng phun ra như làm phỏng làn da nhạy cảm lại vừa bị ma sát của Tưởng Trạch Thần, cậu có thể cảm nhận được phía sau của mình dính nhớp thế nào, chắc chắn là một đống hỗn độn.
Cuối cùng thì Tưởng Trạch Hàm cũng bắn ra. Anh có chút vô lực mà nằm trên người Tưởng Trạch Thần khiến cậu tỏ ra ghét bỏ mà đảo mắt một cái, giãy dụa tỏ vẻ muốn đi tắm rửa. Tưởng Trạch Hàm mỉm cười thả cậu đi, sau khi thu dọn xong giường thì cũng chui vào phòng tắm.
Hai người giằng co một trận thật lâu trong phòng tắm, sau khi đi ra thì cùng yên lặng nằm song song ở trên giường, đắp chăn nói chuyện chay thôi, mà nội dung của cuộc tán dóc này là bộ phim lúc nãy.
“Anh cảm thấy thế nào?” Chống tay lên ngực Tưởng Trạch Hàm, Tưởng Trạch Thần có chút thấp thỏm mà chớp chớp mắt.
“Em hỏi anh thấy bộ phim thế nào, hay là thấy em diễn thế nào? Hay là…” Liếc nhìn Tưởng Trạch Thần một cái, Tưởng Trạch Hàm nhướng mày, “Cảm thấy thế nào khi em lấy chuyện của hai chúng ta ra diễn thành bi kịch?”
Tưởng Trạch Thần ho nhẹ một tiếng, bất mãn của Tưởng Trạch Hàm là điều cậu có thể đoán trước.
“Em còn oán anh sao, Tiểu Thần?” Thở dài, vuốt mái tóc đen của cậu, sau đó để cậu tựa vào ngực mình, trong giọng nói của Tưởng Trạch Hàm tràn đầy uể oải cùng đau thương.
“Không.” Tưởng Trạch Thần lắc lắc đầu, tóc đen mềm mại cọ lên da Tưởng Trạch Hàm, khiến anh thấy ngưa ngứa. Cậu nói, “Là bởi vì em không quan tâm cho nên mới kể cho người khác nghe… Kỳ thật, kỳ thật em không hề nghĩ rằng kịch bản của anh Lưu Diệp sẽ được đưa lên màn ảnh. Lúc em kể cho anh ấy nghe thì nó chỉ là tác phẩm tốt nghiệp thôi…”
“… Anh thấy khó chịu.” Tưởng Trạch Hàm trầm mặc một lát.
“… Bởi vì em kể chuyện của anh cho người khác à?” Tưởng Trạch Thần giật thon thót trong lòng.
“Không phải vì vậy đâu. Dù sao không ai biết đó là anh cả nên chẳng ảnh hưởng gì đến anh. Chỉ cần em không để ý thì anh không có ý kiến gì hết —— chỉ cần em không rời khỏi anh thì Tiểu Thần em muốn làm gì cũng được, anh sẽ không bao giờ nổi giận vì chuyện như thế…” Tưởng Trạch Hàm dừng một chút mới nói, “Anh cảm thấy có chút khổ sở, bởi vì kết cục của hai anh em trong phim là bi kịch… Anh nghĩ, có lẽ là do anh cảm thấy như đó chính là mình…”
Tưởng Trạch Thần không nói gì, vươn tay phủ lên bàn tay đang ôm đầu cậu của Tưởng Trạch Hàm, đem tay đan vào tay anh.
“… Anh nghĩ, nếu Tiểu Thần không phải một đứa bé nghe lời lại hiểu chuyện như thế, nếu em giống hệt như cậu em trai trong phim thì có phải chúng ta sẽ đi đến bước đường cùng ấy không…” Trong giọng nói của Tưởng Trạch Hàm tràn đầy lo sợ và nghi hoặc, lập tức lại có chút tự giễu mà cười khẽ, “Thật sự là kỳ quái, sao anh lại nghĩ như thế nhỉ? Rõ ràng Tiểu Thần rất khác cậu em trai kia … Chắc là do em đóng vai cậu ấy, cho nên anh cứ cảm thấy đó là em… Là em của một thế giới khác…”
Tưởng Trạch Thần vẫn trầm mặc và lắng nghe tiếng tim đập của Tưởng Trạch Hàm. Thật lâu sau, cậu mới nói, “Anh hai, nếu… Em nói là nếu, nếu anh và em không có tình cảm như hiện tại, nếu anh có một đứa em trai đáng ghét như thế, không chỉ phá hủy gia đình anh mà còn luôn gây rắc rối, vậy anh có chán ghét cậu ta không? Chán ghét đến nỗi muốn cậu ta phải chết mới thôi? Vụ tai nạn kia… Anh có cảm thấy đó là do người anh trong phim làm ra không?”
“Không phải anh ta.” Tưởng Trạch Hàm trả lời thực nhanh chóng, hơn nữa còn nói chắc như đinh đóng cột, “Khẳng định không phải anh ta làm, có lẽ là nhà bên vợ anh ta, hoặc là nhà bên mẹ anh ta, tóm lại không phải là anh ta.” Tạm dừng một lát, Tưởng Trạch Hàm hơi hơi nheo mắt lại, có vẻ anh đang nhớ lại tình tiết trong phim. Mà tim Tưởng Trạch Thần cũng như ngừng đập, cậu chống người nằm nghiêng, nhìn về phía Tưởng Trạch Hàm.
“Về phần tình cảm của anh ta với em trai mình… Thích… Đại khái là không đến mức ấy, nhưng mà anh ta lại rất để ý em trai, tuy rằng… Có lẽ ngay cả bản thân anh ta cũng tự lừa …” Tưởng Trạch Hàm cong cong khóe miệng, lập tức bị Tưởng Trạch Thần chặn môi lại.
—— Em biết em đã từng là kẻ không có ai thích, anh cũng đã từng không thích em nhưng chỉ cần anh thực lòng để ý tới em, như thế là đủ rồi.
Yên lặng cầu nguyện ngàn vạn lần phải là mình ngàn vạn lần phải là mình, bằng không cậu sẽ công toi khi vừa làm nũng vừa ăn vạ Tưởng Trạch Hàm để được đến đây, sau đó cố tạo hình bị thương đầy sắc bén như thế để làm cái gì?! Đơn thuần vây xem sao? Có cần sụp hố như thế không chứ!
Cuối cùng, trên màn hình đã chiếu hết tất cả những diễn viên được đề cử, sau đó, ngay giây tiếp theo, trên màn hình là hình ảnh một thanh niên đang cầm kiếm. trương dương đến lóa mắt. Cùng lúc đó, giọng nói của MC vang lên, “Tưởng Trạch Thần! Chúc mừng bạn!”
Trái tim nơi cổ họng đã yên bình về lại vị trí cũ, Tưởng Trạch Thần thở phào một hơi. Cậu mỉm cười với tất cả những người xung quanh, sau đó được Tưởng Trạch Hàm ngồi ở bên cạnh ôm lấy bả vai, nhẹ nhàng vỗ về.
—— Chỉ là một cái ôm chầm vừa chạm đã rời, không có ai nhìn ra được bất luận điều gì khác thường, chỉ có ánh mắt giao nhau, tâm ý nháy mắt nối liền.
Chỉ kịp nghe được Tưởng Trạch Hàm nói một tiếng “Chúc mừng”, Tưởng Trạch Thần đã được hai nhân viên phụ giúp lăn xe, đi lên đài cao, sau đó từ trong tay khách quý trao giải tiếp nhận chiếc cúp đồng mạ vàng.
Đứng ở trên đài, từ trên cao nhìn xuống, cậu có thể nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc. Trong những người này, có người là ngôi sao mới đang nổi tiếng như cậu, có người là tiền bối có danh vọng hơn cậu rất nhiều, có người lại là người đại diện, đạo diễn, biên kịch, quản lý công ty giải trí có thể quyết định sinh tử thành bại của một diễn viên một ca sĩ… Những người như thế đang ngẩng đầu nhìn lên cậu, điều này làm cho Tưởng Trạch Thần cảm thấy vô cùng quang vinh và thỏa mãn —— so với việc nắm được chiếc cúp trong tay còn thỏa mãn hơn
—— Từ nay về sau, cậu sẽ lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người, chân chính đi vào trung tâm giới giải trí!
Chỉ tiếc, Tưởng Trạch Thần cũng không có quá nhiều thời gian lĩnh hội phút giây thành công, rất nhanh, lực chú ý của cậu đã bị vị MC không chịu cô đơn đoạt đi. Cậu phải làm một việc ắt không thể thiếu trong lúc này, đó là, bàn về bộ phim mới và kể về quá trình bị thương khi quay.
Nhận hết trách nhiệm và sai lầm trong sự cố về mình —— hơn nữa điều này cũng là sự thật —— Tưởng Trạch Thần thuần thục mà đem chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, sau đó kéo đề tài về việc dù mình bị thương cũng vẫn cố gắng đến lễ trao giải. Cậu nói bởi vì cậu rất coi trọng giải thưởng này nên dù thế nào cũng phải đến, cậu còn nửa giỡn nửa thật mà nói rằng hình tượng lúc này của mình là điển hình cho “Thân tàn mà chí không tàn”.
May mắn người lấy được giải thưởng cũng không phải đứng lâu trên sân khấu, cuối cùng thì MC cũng tha cho cậu, không hỏi gì nữa, mà Tưởng Trạch Thần cũng có thể sớm được nói ra cảm xúc khi đoạt được giải.
Cái gọi là nói ra cảm xúc khi đoạt được giải cũng chỉ là những lời cảm ơn mà thôi. Lấy địa vị bây giờ của Tưởng Trạch Thần, cậu còn chưa đạt tới trình độ có thể tự nói ra những cảm xúc thực sự của mình. Cho nên, cậu lần lượt cảm ơn các khách quý và ban tổ chức đã ưu ái bình chọn, cảm ơn các fan đã duy trì, cảm ơn công ty cùng đoàn phim. Sau khi cảm ơn một đám lại một đám, cuối cùng thì cậu có thể cảm ơn đến người nhà của mình.
Chuẩn xác tìm được vị trí của Tưởng phu nhân cùng Tưởng Trạch Hàm ở dưới sân khấu, Tưởng Trạch Thần nhìn thấy hốc mắt của mẹ mình đỏ bừng, bà không ngừng dùng khăn tay xoa đi giọt lệ vương trên má. Tưởng Trạch Hàm thì mặt mang mỉm cười, ẩn hàm cổ vũ, nom anh bình tĩnh vô cùng. Điều này khiến Tưởng Trạch Thần thoáng có chút thất vọng bởi cậu đang mong muốn sẽ thấy được cảnh anh quá kích động mà thất thố —— được rồi, dù sao cho tới bây cậu không ôm quá nhiều hy vọng…
Có một giải thưởng quan trọng là “Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất”, địa vị của Tưởng Trạch Thần trong giới giải trí xem như củng cố. Cát sê cao, đại diện thương hiệu cứ ùn ùn kéo đến, chỉ tiếc cậu hiện nay thật sự không thích hợp tham dự những trường hợp công chúng, càng không thích hợp làm việc, không thể không tạm thời nghỉ ngơi, điều dưỡng thương thế của mình cho tốt.
Ba tháng sau, khi Tưởng Trạch Thần xem như khỏi hẳn thì sản xuất hậu kì của [ Trầm Phù ] cũng hoàn thành, bắt đầu chiếu phim trong cả nước. Tưởng Trạch Thần tham dự lễ công chiếu ở B thị, cậu còn vận dụng chút quan hệ để dẫn Tưởng Trạch Hàm cùng đi —— tuy rằng ý nghĩ như vậy cũng không đúng thời điểm cho lắm nhưng Tưởng Trạch Thần vẫn muốn anh xem bộ phim được lấy chính hình tượng của anh để cải biên thành phim. Đương nhiên, cậu còn muốn nghe một chút ý kiến từ anh nữa.
Lúc trước, Tưởng Trạch Thần cũng chưa nói qua nội dung phim và bối cảnh nhân vật của [ Trầm Phù ] cho Tưởng Trạch Hàm. Dù sao lúc ấy cậu nhận được rất nhiều kịch bản phim, Tưởng Trạch Hàm cũng vội vàng làm việc. Hai người đã thật lâu chưa ngồi cạnh nhau và cùng nghiên cứu kịch bản, sau đó đối diễn như khi còn bé nữa.
Tại trước khi xem phim, Tưởng Trạch Hàm chỉ biết đây là một bộ phim thương chiến, mà anh còn có ấn tượng tồi tệ với nó —— bởi vì em trai anh bởi vì nó mà bị thương, mà anh cũng bị ‘liên lụy’ phải cấm dục một thời gian dài.
Mà sau khi bắt đầu xem, Tưởng Trạch Hàm thấy được hai anh em cùng cha khác mẹ trong phim, thấy được thái độ cùng thủ đoạn của người anh với người em, tay đang lặng lẽ nắm lấy tay Tưởng Trạch Thần càng siết chặt lại.
Tưởng Trạch Thần cảm thấy câu chuyện của mình là một chuyện khó có thể nói ra, nhưng cậu cảm thấy đây cũng là một cơ hội để thẳng thắn nỗi lòng. Cậu không có khả năng nói rằng mình trọng sinh cho Tưởng Trạch Hàm, nhưng cậu vẫn muốn lấy một phương pháp không có ảnh hưởng quá lớn để nói cho Tưởng Trạch Hàm biết.
—— Có lẽ Tưởng Trạch Hàm chỉ coi nó là một bộ phim, một bộ phim điện ảnh bắt đầu giống như hai người họ nhưng kết thúc lại khác biệt vô cùng. Có điều, như thế với Tưởng Trạch Thần mà nói, vậy là đủ rồi.
—— Như vậy, cậu không còn bí mật nào để che dấu Tưởng Trạch Hàm nữa.
Nắm lại tay Tưởng Trạch Hàm, Tưởng Trạch Thần nghiêng đầu nhìn anh, mang theo an ủi không lời. Mà Tưởng Trạch Hàm cũng quay đầu nhìn cậu, biểu tình buộc chặt cũng từ từ thả lỏng, sau đó lộ ra một nụ cười. Anh lại đem tầm mắt về với màn ảnh, cũng không dùng sức nắm tay Tưởng Trạch Thần nữa.
Tưởng Trạch Thần nhẹ nhàng thở phào, rốt cục cũng yên tâm, cậu đem lực chú ý chuyển về bộ phim.
Sau khi xem xong, hai người đi đến nhà của Tưởng phu nhân để cùng bà ăn bữa cơm chiều, sau đó lại kiên trì cáo từ dưới ánh mắt giết người của Tưởng phu nhân, song song bỏ chạy về ngôi nhà nhỏ của mình.
Vừa vào phòng, Tưởng Trạch Thần lập tức bị Tưởng Trạch Hàm kéo lên trên giường, bắt đầu ban đêm phóng túng.
Dùng sức cắn liếm cánh môi của Tưởng Trạch Thần, ôm chặt lấy cậu vào trong ngực, hành động như có chút bất an của Tưởng Trạch Hàm đạt được Tưởng Trạch Thần dung túng, nhưng mà —— “Nè nè nè, anh nhẹ thôi, em còn chưa khỏi hẳn đâu mà! Anh muốn ‘làm’ đến một nửa rồi không thể không đem em đến bệnh viện hay sao?!”
Tưởng Trạch Hàm dở khóc dở cười mà thả lỏng lực đạo, đem Tưởng Trạch Thần đặt ở dưới thân. Anh điều chỉnh lại tư thế cho cậu, sau đó cúi đầu hôn dọc theo xương quai xanh của cậu, hai tay cũng nhanh chóng cởi bỏ cúc áo cùng dây lưng, hoạt động trên thân thể gầy gò nhưng cơ bắp rắn chắc.
Tưởng Trạch Thần cực kỳ phối hợp mà đem quần bị cởi đạp đến một bên, cong chân lên, có chút ý xấu mà dùng da thịt non mềm bên trong đùi cọ xát phần eo của Tưởng Trạch Hàm, dụ dỗ và khiêu khích vô cùng. Tưởng Trạch Hàm đương nhiên cũng không khách khí với cậu, quen tay đi đến ‘cửa động’ quen thuộc, ngón giữa của anh bị nó mút lấy.
Nơi ‘cửa động’ hơi co giãn ra, một ngón tay nhẹ nhàng nông nông ra vào căn bản không thỏa mãn được Tưởng Trạch Thần, cậu vặn vẹo eo để mong đối phương xâm nhập càng thêm sâu nhưng lại không được đáp lại, cậu nổi giận thét lên, “Anh có làm hay không! Phiền chết!”
“Dầu bôi trơn còn chưa lấy mà, em cứ thế kêu anh ‘làm’ á? Đau chết em đó nha!” Tưởng Trạch Hàm cắn răng, đã được người yêu mời gọi mà còn phải nhẫn nhịn, trời biết anh cũng chẳng thỏa mái gì.
“Vậy nhanh đi lấy nha, anh còn chờ gì nữa!” Tưởng Trạch Thần ở trên giường luôn luôn rất phóng túng, đảo mắt xem thường sau đó thúc giục, lại mãnh liệt nghĩ tới cái gì đó.
Tiếp theo, hai người hai mặt nhìn nhau.
“A… Chết tiệt!” Tưởng Trạch Thần ai thán một tiếng, nhận mệnh mà nắm lấy ‘tiểu đệ’ của mình để tự giải quyết dục vọng đang kêu gào dâng trào, không nghĩ tới mời vừa sục được mấy lần, tay đã bị nhét vào một vật cũng nóng bỏng không kém của cậu.
“Giúp anh đi…” Giọng nói của Tưởng Trạch Hàm khàn khàn, tuy rằng anh đã gặp qua rất nhiều loại phong tình của Tưởng Trạch Thần, nhưng mà anh cũng không thể chống đỡ được khi người yêu của mình tự thẩm du trước mặt mình.
Tưởng Trạch Thần bĩu môi, tuy rằng bất mãn nhưng cậu vẫn tiếp nhận thứ kia và đặt sát với thứ của mình. Cậu vụng về dùng lòng bàn tay bao lấy, vuốt ve nó lên xuống. Chỉ tiếc, phía sau hư không vẫn khiến cậu cảm thấy không thỏa mái. Cậu nhịn không được co lại ‘cửa động’, ôm chặt lấy đầu ngón tay vẫn ở nơi đó của Tưởng Trạch Hàm, không chịu cô đơn mà phun ra nuốt vào, lại càng cảm thấy chưa đủ.
Tưởng Trạch Hàm khẽ nở nụ cười, vươn ra tay kia, đem ngón trỏ cùng ngón giữa bỏ vào miệng Tưởng Trạch Thần, giống như chơi đùa mà nắm lấy cái lưỡi của cậu. Tưởng Trạch Thần cũng lập tức ngầm hiểu, hoạt động đầu lưỡi tỉ mỉ liếm liếm hai ngón tay kia, thẳng đến trên nó đầy nước bọt trong suốt.
Ngón tay ở nơi kia bị rút ra, thay thế vào đó là hai ngón tay mang theo chất lỏng có chút lành lạnh, Tưởng Trạch Thần tận lực phối hợp mà mở ra thân thể, cảm nhận được hai ngón tay tiến vào người mình, vốn là cảm giác lành lạnh đã bị cảm giác nóng bỏng thay thế.
Tưởng Trạch Thần hơi có vẻ vừa lòng, ngón tay phía sau thuần thục mà tìm được nơi có thể mang đến khoái cảm cho cậu. Hai ngón tay chuyển động rồi lại đè lấy, ngón tay của cậu cũng hoạt động nhanh dần lên, trước sau đều gặp kích thích khiến khoái cảm nhanh chóng kéo đến. Cậu thỏa mái co ngón chân lại, giật giật phun ra chất lỏng đặc sệt màu trắng. Lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cả người.
“Anh còn chưa ra đâu nha, em không thể chỉ lo cho mình thỏa mái còn anh thì mặc kệ, đúng không?” Tưởng Trạch Hàm cười khẽ, hơi có chút bất mãn mà hung hăng xoa xoa phần thịt hơi nhô ra của dũng đạo khiến thân thể Tưởng Trạch Thần mãnh liệt run lên. Cho dù làm biếng đến đâu, cậu cũng không thể không nhận mệnh mà nắm lấy ‘tiểu đệ’ của Tưởng Trạch Hàm.
“Anh thiệt là phiền toái quá đi, tay em mỏi rời ra luôn nè.” Bất mãn mà than thở, kỹ thuật trên tay của Tưởng Trạch Thần cũng không được tốt lắm, quay đến quay đi cũng chỉ có mấy trò đó thôi nên đương nhiên không thể thỏa mãn được Tưởng Trạch Hàm đã quen với dũng đạo co giãn ấm áp.
“Em hẳn là nên ca ngợi anh ‘kéo dài’ chứ, như thế mới khiến em càng thêm khoái cảm mà.” Tưởng Trạch Hàm có chút lười biếng mà hôn lên cái trán lấm tấm mồ hôi của cậu, chậm rãi dùng ‘tiểu đệ’ cắm vào rút ra trong tay Tưởng Trạch Thần, khiến cậu thường thường giật mình một cái. Anh chọc, “Hoặc là, em tự ti vì mình bắn quá nhanh?”
“Nhanh cái đầu anh!” Tưởng Trạch Thần lập tức liền xù lông, vươn tay quệt dịch thể của mình lên trên người Tưởng Trạch Hàm, vung tay mặc kệ.
Tưởng Trạch Hàm cười khẽ, rút ra ngón tay chôn ở hậu huyệt của cậu, anh lật người Tưởng Trạch Thần lại rồi đè lên người cậu. Anh hôn lên tấm lưng cong mượt mà của cậu, đồng thời đem tính khí lửa nóng xâm nhập vào khe mông của cậu.
Tưởng Trạch Thần mắng một tiếng, lại cũng không tránh thoát, để mặc Tưởng Trạch Hàm ma xát vào khe mông và giữa đùi của mình. Anh cọ xát làm da cậu phát đau.
“Anh nhẹ thôi… Nếu cọ phá da thì thảm lắm …”
“Yên tâm, cho dù có cọ phá da thì anh cũng bôi thuốc cho em mà …”
“Lăn! Dù sao người đau cũng chẳng phải anh!”
“Tin tưởng anh đi, trên người em đau bao nhiêu, lòng anh đau đớn bấy nhiêu… Ưm…”
Nghe được Tưởng Trạch Hàm ưm một tiếng, trên làn da của Tưởng Trạch Thần cũng cảm nhận được chất lỏng nóng bỏng đang tràn ra, có điều cái thứ nóng bỏng ở trên người cậu vẫn cứng như cũ, hiển nhiên vẫn chưa được hoàn toàn phóng thích.
“Ngày mai… Ngày mai anh đi mua đồ đi, dầu bôi trơn với bao nữa…” Tưởng Trạch Thần suy nghĩ một hồi, cảm thấy để Tưởng Trạch Hàm lợi dụng khe mông và đùi trong của cậu để thẩm du còn không bằng để anh cắm vào, tốt xấu thì như thế cậu cũng được hưởng thụ.
“Vốn là hôm nay anh muốn mua rồi, kết quả bị bộ phim của em làm cho cái gì cũng quên…” Tưởng Trạch Hàm có chút bất mãn, “Mẹ thiệt là quá độc ác rồi. Anh đã nói anh sẽ không chạm vào em trước khi em lành hẳn, cư nhiên còn lấy sạch tất cả… Sao bà ấy lại kiếm được nhỉ?”
“Anh nghĩ anh giấu kĩ lắm à? Chẳng phải anh ném hết tất cả vào trong ngăn kéo đầu giường sao?!” Tưởng Trạch Thần khinh bỉ phun tào, “Trẻ con ba tuổi cũng biết!”
“Tin tưởng anh đi, trẻ con ba tuổi không biết cái này đâu.” Tưởng Trạch Hàm cười khẽ, “Có điều em nói cũng nói đúng, lần sau anh sẽ cất thật kĩ thật bí ẩn, cũng không thể đặt tất cả trứng gà trong một rổ… A… Phải, phải cất ở vài chỗ… A a!”
Chất lỏng nóng bỏng phun ra như làm phỏng làn da nhạy cảm lại vừa bị ma sát của Tưởng Trạch Thần, cậu có thể cảm nhận được phía sau của mình dính nhớp thế nào, chắc chắn là một đống hỗn độn.
Cuối cùng thì Tưởng Trạch Hàm cũng bắn ra. Anh có chút vô lực mà nằm trên người Tưởng Trạch Thần khiến cậu tỏ ra ghét bỏ mà đảo mắt một cái, giãy dụa tỏ vẻ muốn đi tắm rửa. Tưởng Trạch Hàm mỉm cười thả cậu đi, sau khi thu dọn xong giường thì cũng chui vào phòng tắm.
Hai người giằng co một trận thật lâu trong phòng tắm, sau khi đi ra thì cùng yên lặng nằm song song ở trên giường, đắp chăn nói chuyện chay thôi, mà nội dung của cuộc tán dóc này là bộ phim lúc nãy.
“Anh cảm thấy thế nào?” Chống tay lên ngực Tưởng Trạch Hàm, Tưởng Trạch Thần có chút thấp thỏm mà chớp chớp mắt.
“Em hỏi anh thấy bộ phim thế nào, hay là thấy em diễn thế nào? Hay là…” Liếc nhìn Tưởng Trạch Thần một cái, Tưởng Trạch Hàm nhướng mày, “Cảm thấy thế nào khi em lấy chuyện của hai chúng ta ra diễn thành bi kịch?”
Tưởng Trạch Thần ho nhẹ một tiếng, bất mãn của Tưởng Trạch Hàm là điều cậu có thể đoán trước.
“Em còn oán anh sao, Tiểu Thần?” Thở dài, vuốt mái tóc đen của cậu, sau đó để cậu tựa vào ngực mình, trong giọng nói của Tưởng Trạch Hàm tràn đầy uể oải cùng đau thương.
“Không.” Tưởng Trạch Thần lắc lắc đầu, tóc đen mềm mại cọ lên da Tưởng Trạch Hàm, khiến anh thấy ngưa ngứa. Cậu nói, “Là bởi vì em không quan tâm cho nên mới kể cho người khác nghe… Kỳ thật, kỳ thật em không hề nghĩ rằng kịch bản của anh Lưu Diệp sẽ được đưa lên màn ảnh. Lúc em kể cho anh ấy nghe thì nó chỉ là tác phẩm tốt nghiệp thôi…”
“… Anh thấy khó chịu.” Tưởng Trạch Hàm trầm mặc một lát.
“… Bởi vì em kể chuyện của anh cho người khác à?” Tưởng Trạch Thần giật thon thót trong lòng.
“Không phải vì vậy đâu. Dù sao không ai biết đó là anh cả nên chẳng ảnh hưởng gì đến anh. Chỉ cần em không để ý thì anh không có ý kiến gì hết —— chỉ cần em không rời khỏi anh thì Tiểu Thần em muốn làm gì cũng được, anh sẽ không bao giờ nổi giận vì chuyện như thế…” Tưởng Trạch Hàm dừng một chút mới nói, “Anh cảm thấy có chút khổ sở, bởi vì kết cục của hai anh em trong phim là bi kịch… Anh nghĩ, có lẽ là do anh cảm thấy như đó chính là mình…”
Tưởng Trạch Thần không nói gì, vươn tay phủ lên bàn tay đang ôm đầu cậu của Tưởng Trạch Hàm, đem tay đan vào tay anh.
“… Anh nghĩ, nếu Tiểu Thần không phải một đứa bé nghe lời lại hiểu chuyện như thế, nếu em giống hệt như cậu em trai trong phim thì có phải chúng ta sẽ đi đến bước đường cùng ấy không…” Trong giọng nói của Tưởng Trạch Hàm tràn đầy lo sợ và nghi hoặc, lập tức lại có chút tự giễu mà cười khẽ, “Thật sự là kỳ quái, sao anh lại nghĩ như thế nhỉ? Rõ ràng Tiểu Thần rất khác cậu em trai kia … Chắc là do em đóng vai cậu ấy, cho nên anh cứ cảm thấy đó là em… Là em của một thế giới khác…”
Tưởng Trạch Thần vẫn trầm mặc và lắng nghe tiếng tim đập của Tưởng Trạch Hàm. Thật lâu sau, cậu mới nói, “Anh hai, nếu… Em nói là nếu, nếu anh và em không có tình cảm như hiện tại, nếu anh có một đứa em trai đáng ghét như thế, không chỉ phá hủy gia đình anh mà còn luôn gây rắc rối, vậy anh có chán ghét cậu ta không? Chán ghét đến nỗi muốn cậu ta phải chết mới thôi? Vụ tai nạn kia… Anh có cảm thấy đó là do người anh trong phim làm ra không?”
“Không phải anh ta.” Tưởng Trạch Hàm trả lời thực nhanh chóng, hơn nữa còn nói chắc như đinh đóng cột, “Khẳng định không phải anh ta làm, có lẽ là nhà bên vợ anh ta, hoặc là nhà bên mẹ anh ta, tóm lại không phải là anh ta.” Tạm dừng một lát, Tưởng Trạch Hàm hơi hơi nheo mắt lại, có vẻ anh đang nhớ lại tình tiết trong phim. Mà tim Tưởng Trạch Thần cũng như ngừng đập, cậu chống người nằm nghiêng, nhìn về phía Tưởng Trạch Hàm.
“Về phần tình cảm của anh ta với em trai mình… Thích… Đại khái là không đến mức ấy, nhưng mà anh ta lại rất để ý em trai, tuy rằng… Có lẽ ngay cả bản thân anh ta cũng tự lừa …” Tưởng Trạch Hàm cong cong khóe miệng, lập tức bị Tưởng Trạch Thần chặn môi lại.
—— Em biết em đã từng là kẻ không có ai thích, anh cũng đã từng không thích em nhưng chỉ cần anh thực lòng để ý tới em, như thế là đủ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook