Tưởng Trạch Thần không biết đêm 30 hôm đó sau khi cậu chạy về phòng tị nạn đã xảy ra chuyện gì, tóm lại sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, Tưởng gia đã gió êm sóng lặng gia đình hòa thuận vui vẻ, ngay cả Tưởng phu nhân cũng bày ra khuôn mặt tươi cười với cậu, biến thành Tưởng Trạch Thần vừa ù ù cạc cạc vừa nhẹ nhàng thở phào rồi lại có chút mất mát, bởi vì tất thảy những điều này rất giả, giả đến không giống như người một nhà.

Có chút ủ rũ chọt chọt quả trứng ốp la trong đĩa, Tưởng Trạch Thần thoáng liếc Tưởng Trạch Hàm đang ngồi đối diện chớp mắt ra hiệu, tựa hồ đang khoe khoang công lao thu phục hết thảy của anh, Tưởng Trạch Thần miễn cưỡng nở nụ cười, đem phần bất mãn trong lòng loại trừ đi, báo cho chính mình biết rằng dù mọi người coi mình là một đứa nhỏ thì mình cũng không thể làm một đứa nhỏ cáu kỉnh.

—— Cho nên, hết thảy đều đã qua, như vậy thật tốt.

Tưởng phu nhân nín thinh không đề cập tới chuyện cãi vã hôm qua, cũng không hề nói thêm lời nào ngăn cản Tưởng Trạch Thần đi làm diễn viên, mà Tưởng Trạch Thần đương nhiên cũng sẽ không tự tìm phiền toái, sau khi không được tự nhiên tiếp nhận thái độ tốt đẹp của Tưởng phu nhân trong bữa ăn sáng thì liền trốn sang một bên, bắt đầu gọi điện thoại cho mấy người bạn mà tối qua cậu đã bỏ lỡ dịp chúc tết.

Lúc gọi cho Lý Thiệu Minh, tên nhóc này còn đang rúc trong ổ chăn, bị chuông điện thoại ầm ĩ làm tỉnh giấc liền nổi nóng với cậu, có điều Tưởng Trạch Thần đại nhân không chấp tiểu nhân, nhẹ nhàng bâng quơ lấy bài tập nghỉ đông uy hiếp vài câu đã đem con lừa ương ngạnh này chế phục rồi.

Còn Lê Chu, trong điện thoại cũng như thường mà phàn nàn rằng dù đã là tết nhất rồi mà cậu ta vẫn phải chạy ngược chạy xuôi với ba mẹ đi dự đủ loại tụ hội, nhàm chán muốn chết, có điều năm nay Tưởng Trạch Thần cũng không có tâm tư lấy bản thân đem ra khoe khoang, bởi vì cảnh ngộ kế tiếp của cậu so với Lê Chu cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, không có gì khác biệt — một nhà bọn họ cũng đã ăn mặc chỉnh tề, đang chuẩn bị nghênh đón khách nhân tới cửa chúc tết đây này!

Đợi đến khi điện thoại gọi tới cho Tống Nhạc thì cũng đã gần tám giờ rưỡi, đám khách đầu tiên tới nhà chúc tết đang nhấn chuông cửa, Tưởng Trạch Thần cũng không thể không vội vàng nói mấy câu rồi cúp máy, tuy rằng cảm thấy giọng điệu của Tống Nhạc có chút là lạ, tựa hồ hưng trí không cao lắm, nhưng cậu cũng rất nhanh mà vô tâm vô phế ném ra sau đầu, chấn chỉnh lại tinh thần để đón tiếp khách nhân.

Gia giáo Tưởng gia rất nghiêm, cho dù thân phận của khách tới nhà thế nào cũng không cho phép bọn trẻ được chạy đi chơi chỗ khác, phải thành thành thật thật ngồi cạnh người lớn làm ‘Tam bồi’. Cùng Tưởng Trạch Hàm ngồi chung trên ghế sa lông, nghe người ta nói mấy lời chúc Tết nhàm chán đến cực điểm lại vẫn không thể không khắc khắc cười theo rồi liên tục gật đầu, cho dù tiền trong bao lì xì dần dần căng phồng cũng không thể ngăn cản Tưởng gia nhị thiếu từ từ tích lũy bất mãn cùng cáu kỉnh.

Tưởng gia tuy rằng thuộc loại nhà giàu mới nổi, nhưng ở B thị thậm chí là trong cả nước đều có uy tín cùng danh vọng riêng, vài năm qua chạy ra nước ngoài phát triển lại làm cho công ty của cha Tưởng được nâng cao thêm một bậc. Bởi vì vợ chồng Tưởng gia hàng năm không ở B thị, đám người kia bình thường muốn xây dựng quan hệ cũng không biết tìm kiếm chỗ nào, hiện giờ bọn họ cuối cùng đã trở lại, còn có một cái cớ là chúc Tết lớn như vậy nên đương nhiên một đám người cứ như ong vỡ tổ ngửi thấy mùi hoa thơm mà bu lại, chú này cô kia, Tưởng Trạch Thần căn bản cũng không biết bọn họ rốt cuộc là từ đâu kéo tới!

Có vài người nghe nói là bạn làm ăn của cha Tưởng, có vài người lại là do có chuyện cầu cha Tưởng, có vài người thì là thuộc hạ kiếm ăn dưới trướng cha Tưởng, còn có vài người tự xưng là thân nhân bằng hữu xa tới mức bắn đại bác không tới, tóm lại là nhiều vô số, đến đến đi đi làm Tưởng gia một khắc cũng không được yên tĩnh.

Tưởng gia đông như trẩy hội, vợ chồng Tưởng gia cùng Tưởng Trạch Hàm nói cười tươi rói, chỉ khổ Tưởng Trạch Thần, cái vị tiểu thiếu gia này đời trước vốn được chiều đến coi trời bằng vung bây giờ mặt cũng đã cười đến cứng ngắc, trong lòng giận muốn chết lại không thể không cắn răng nhẫn nại kìm nén, để tránh theo con đường mòn bị người ghét bỏ vì tùy hứng làm bậy như đời trước.

Duy nhất làm cho Tưởng Trạch Thần hơi cảm thấy vui mừng đó là còn có một người chia sẻ nỗi thống khổ với cậu. Tuy rằng trên mặt nhìn không ra, nhưng Tưởng Trạch Thần biết Tưởng Trạch Hàm cũng không thấy thoải mái, từ độ mạnh yếu khi anh nắm tay cậu là biết, trong lòng anh đang rất khó chịu — dù sao anh vẫn coi Tưởng gia là lãnh địa cá nhân của mình, chỉ riêng việc một ngày có bao nhiêu người xa lạ đi ra đi vào đến nỗi thiếu chút nữa cả cái cửa cũng bị san bằng, anh có thể thoải mái mới là lạ à nha!

Sau một ngày dài dằng dặc, tinh lực của Tưởng Trạch Thần bị áp bức đến không còn một mảnh, thậm chí cũng không có tâm tư chơi trò anh em thân thân mật mật với Tưởng Trạch Hàm — được rồi, bởi vì có vợ chồng Tưởng gia nên Tưởng Trạch Hàm cũng thu liễm rất nhiều hành vi càn quấy — ăn xong bữa cơm chiều, Tưởng Trạch Thần không nói hai lời liền ngả đầu ngủ thẳng cẳng, đến tận sáng hôm sau khi mặt trời lên cao mới bị anh hai nhà mình lôi từ ổ chăn ra.

“Còn phải tiếp tục trải qua những việc như ngày hôm qua nữa sao? Em… Em quả thực không muốn sống nữa!” Cầm lấy chăn, chết cũng không buông ra, Tưởng Trạch Thần chớp chớp mắt làm ra bộ muốn khóc để phản đối, đôi mắt to tròn không hề có tinh thần yên lặng lên án cái thứ quan hệ nhân tế giày vò con người kia.

“Hôm nay không giống vậy, hôm nay chúng ta phải đi chúc Tết người khác.” Tưởng Trạch Hàm có chút đau lòng sờ sờ đầu em trai, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

“Vậy còn không phải là giống nhau!” Tưởng Trạch Thần chuẩn bị chui lại vào trong chăn nhưng vẫn là bị Tưởng Trạch Hàm từ phía sau ôm lấy, tha ra ngoài, “Không giống, đương nhiên không giống, bây giờ chúng ta cũng không phải đi mấy nơi linh tinh, em chỉ cùng ba và anh tới nhà ông ngoại anh thôi.”

Tưởng Trạch Thần sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Tưởng Trạch Hàm, tựa hồ như muốn chứng thực một chút. Tưởng Trạch Hàm gật đầu, tỏ vẻ cậu không có nghe lầm. Nhất thời, Tưởng Trạch Thần liền thấy bất an.

Ông ngoại của Tưởng Trạch Hàm, cũng không phải ông ngoại của Tưởng Trạch Thần mà là cha của mẹ ruột Tưởng Trạch Hàm.

Nghe nói tổ tiên Vương gia đều làm quan lại, vốn là một đại gia tộc rất có danh vọng, có điều sau này vì chế độ phong kiến mục nát mà sa đọa, lại trải qua chiến loạn nên suy bại lênh đênh, bị chèn ép đủ kiểu, tuy rằng vẫn ngoan cường không bị nhổ tận gốc, nhưng ở giữa xã hội hiện đại phát triển nhanh như gió cũng có chút lực bất tòng tâm.

Chi nhánh của Vương gia rất nhiều, trong chi thứ tuy rằng cũng có mấy người trẻ tuổi tương đối có triển vọng, nhưng cũng dần dần không thân với chi chính, không có quá nhiều liên hệ. Những đại gia tộc từ xưa luôn có vài vấn đề giống như Vương gia, chi thứ không quen nhìn chi chính bảo thủ gian ngoan không thay đổi, mà chi chính cũng ngứa mắt chi thứ xuất thân hèn mọn — cấp bậc giữa chính và thứ trong Trung Quốc cổ đại có chênh lệch rất lớn, vẫn kéo dài đến hiện đại, như cũ có không ít gia tộc còn tồn tại tệ nạn này.

Mẹ của Tưởng Trạch Hàm xem như là trưởng nữ Vương gia — tuy rằng bây giờ đã không còn hưng thịnh như ngày xưa — có thể nói rằng Vương gia số vào chẳng bằng số ra, trên cơ bản chỉ là cái thùng rỗng nhìn bên ngoài thì đẹp đẽ mà thôi, nhưng cái chuyện thân phận vẫn cứ bày ra như cũ, từ nhỏ chính là cao hơn người một bậc. Tuy nói rằng con gái gả đi như bát nước hắt rồi nhưng Vương gia nhị lão cũng chỉ có một khuê nữ bảo bối này, đương nhiên là che chở vạn phần, mà bảo bối này lại bị cha Tưởng hại chết, oán giận dưới đáy lòng của hai vị lão nhân đối với Tưởng gia cho dù không hề biểu hiện ra ngoài, nhưng cũng nhất định là tiêu giải không được.

Tưởng gia không thể không có nữ chủ nhân, con gái của mình đã chết, cha Tưởng nếu lấy người khác, bọn họ cũng không có lý do gì ngăn cản, nhưng Vương gia tất nhiên cũng sẽ không để cho cha Tưởng sống yên, mấy động tác lén lút nho nhỏ là không thể thiếu.

Có điều, tuy rằng hiềm khích đã sinh, nhưng Tưởng gia cùng Vương gia lại vẫn ràng buộc lại với nhau như cũ: Tưởng gia cần danh vọng của Vương gia để mạ vàng cho mình, mà Vương gia cũng cần Tưởng gia duy trì về mặt kinh tế. Cho nên cho dù mẹ của Tưởng Trạch Hàm đã qua đời nhưng cha Tưởng vẫn xưng hô Vương gia nhị lão hai tiếng ‘Ba – mẹ’, lúc ở nước ngoài vào dịp lễ tết cũng không quên gọi điện thoại về chúc mừng cùng gửi quà cáp, mà năm nay ông về nước, mùng hai con gái con rể về nhà mẹ vợ nên cha Tưởng tất nhiên cũng phải tới thăm hỏi.

Vương gia, ở trong trí nhớ Tưởng Trạch Thần cũng không đến được mấy lần, bởi vì thân phận của cậu tương đối nhạy cảm, không làm cho người ta yêu thích, sau khi sống lại cậu cũng chưa từng đi, nguyên nhân vẫn như cũ là vì thân phận không tiện — mà Tưởng Trạch Hàm thì hàng năm đều phải tới Vương gia chúc tết, thậm chí có đôi khi Vương gia nhị lão nhớ cháu ngoại cũng sẽ tùy thời gọi anh qua ‘Nhất hưởng thiên luân’.

—— Có điều, lúc này đây, Vương gia vốn không cùng cậu có một chút quan hệ nào sao lại gọi cậu tới? Giữa lúc lo sợ nghi hoặc bất an, tay cầm lấy chăn của Tưởng Trạch Thần không tự chủ được mà buông lỏng, liền bị Tưởng Trạch Hàm lôi ra từ ổ chăn.

Nhìn ra em trai nhà mình bất an, Tưởng Trạch Hàm nắm thật chặt lấy tay cậu, không tiếng động mà an ủi.

Tưởng Trạch Hàm biết ông bà ngoại vẫn không thích em trai mình, thậm chí là chán ghét, nhưng anh hy vọng Vương gia nhị lão có thể đối với em trai mình khoan dung một chút — không phải khoan dung vì cậu là con trai của cha Tưởng, mà là vì cậu là em trai của Tưởng Trạch Hàm anh. Hành động lần này của Tưởng Trạch Hàm không hề có tâm tư gì xấu xa, chỉ đơn thuần không thích thái độ cùng giọng điệu khi Vương gia nhị lão nói tới Tưởng Trạch Thần mà thôi — Tưởng Trạch Thần là em trai của anh, chỉ cần anh không muốn, thì không ai có thể khi dễ cậu được.

Bởi vì Tưởng Trạch Hàm không ngừng ở trước mặt nhị lão cố ý nhắc tới Tưởng Trạch Thần, kể cho bọn họ rằng em trai anh khờ dại đơn thuần lại thiện giải nhân ý, nói cho bọn họ biết địa vị của cậu trong lòng anh quan trọng thế nào, vì vậy, đứa nhỏ mà bọn họ vốn hận không thể nhắm mắt làm ngơ đã khiến Vương gia nhị lão động tâm muốn gặp một lần.

Quan hệ giữa Vương gia cùng Tưởng gia ở sau khi mẹ Tưởng Trạch Hàm chết chỉ còn một sợi dây lợi ích qua lại, cho dù Vương gia nhị lão vẫn luôn có tính toán nhỏ nhặt nhưng đối với Tưởng Trạch Hàm cũng là thật tâm yêu thương. Bọn họ hy vọng có thể nhìn xem đứa nhỏ mà cháu ngoại mình vẫn luôn thật tình coi trọng yêu mến là cái dạng gì, cũng đồng dạng cần chính mắt phán đoán xem đứa bé này có mang tới ảnh hưởng bất lợi cho cháu mình hay không — thậm chí là cản trở anh hay không.

Vì thế, lúc cha Tưởng gọi điện thoại thăm hỏi, Vương gia nhị lão phá lệ mà tỏ vẻ muốn ông mang Tưởng Trạch Thần theo.

Lại vì thế… Tưởng Trạch Thần liền ngoài ý liệu mà… Không hay ho…

Tuy rằng được anh trai của mình trấn an một chút, nhưng Tưởng Trạch Thần đối với chuyện đi tới Vương gia vẫn như cũ không dám khinh thường, trong lòng của cậu, Vương gia đúng ra là ghét nhất sự hiện hữu của cậu, cậu thật sự không muốn đi để cho người ta ghét bỏ, tết nhất mà lại đi làm cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của người ta…

Nhưng vô luận như thế nào, cậu vẫn như cũ bị Tưởng Trạch Hàm cường ngạnh bắt ăn mặc chỉn chu, mà hậu quả của việc bần thần chính là — cậu bị mặc thành búp bê.

Không được tự nhiên mà hẩy hẩy cái mũ nhung lông màu trắng đang bịt kín đầu mình, Tưởng Trạch Thần đối với đám trang phục xù lông đáng yêu là thực sự không có hảo cảm, chỉ tiếc thời gian không đợi người, cậu không có can đảm dưới ánh mắt nghiêm khắc của cha Tưởng đi thay một bộ quần áo khác, chỉ đành trưng ra cái mặt khổ qua để mặc Tưởng Trạch Hàm lôi kéo, tiến về cửa lớn Tưởng gia.

“Tiểu Thần như vậy thực đáng yêu, tin tưởng anh hai đi.” Chọt chọt khuôn mặt vì tức giận mà hồng lên của em trai, Tưởng Trạch Hàm mở trừng hai mắt, thề son thề sắt mà bảo chứng, còn Tưởng Trạch Thần chỉ quẳng cho anh một cái nhìn khinh thường, không thèm phản ứng lại — từ khi cậu còn bé, sau việc bị anh hai nhà mình coi thành búp bê rồi thay cho cả đống trang phục, cậu liền đối với ‘thẩm mỹ’ của Tưởng Trạch Hàm không có một tia tin tưởng nào.

Tưởng gia phụ tử ba người ngồi xe xuất môn, Tưởng phu nhân ở cửa cười dịu dàng vẫy tay từ biệt, như hiền thê lương mẫu dặn dò bọn họ chú ý an toàn, ngoan ngoãn nghe lời không cần chọc lão nhân gia tức giận, nhưng mà ngay cả Tưởng Trạch Thần đều có thể nhìn ra được bất mãn cùng oán giận trong mắt mẹ mình — bà cũng không phải người tâm cơ thâm trầm giỏi về ngụy trang, có lẽ đó cũng là một trong những lý do để cha Tưởng chọn bà.

Phương pháp Tưởng phu nhân thượng vị cũng không quang vinh, xuất thân cũng không cao, cho nên không có tư cách bước vào cửa lớn Vương gia, thậm chí cha Tưởng cũng chưa bao giờ cùng bà đến nhà cha mẹ ruột của bà để chúc tết.

—— Nói về ông bà ngoại của Tưởng Trạch Thần, đến ngay cả Tưởng Trạch Thần chính mình cũng không có ấn tượng gì, chỉ biết bọn họ đều là người dân thường sống ở vùng ngoại ô một huyện nhỏ, mà Tưởng phu nhân cũng từng bởi vì thân phận tình nhân chẳng vẻ vang gì của mình mà cùng gia đình trở mặt xích mích, trên cơ bản cũng hiếm khi liên hệ.

Tưởng Trạch Thần biết, trong khung xương của mẹ có một loại ngạo khí, bà muốn bay đến nơi rất cao, cũng không ngừng vì thế mà nỗ lực — cho dù phương pháp cố gắng ở trong mắt đại đa số người cũng không phải là đúng đắn. Bởi vì từng là tình nhân cho nên cho dù ở trước mặt người khác hãnh diện kiêu ngạo, sau lưng khẳng định cũng bị không ít người cười nhạo khinh miệt, Tưởng Trạch Thần không biết bà có từng hối hận hay không, chính là cho dù hối hận, ngạo khí của bà cũng tuyệt đối không cho phép bà quay đầu lùi bước, sau đó từ trên đám mây cao ngã xuống.

—— Cho dù là mắc thêm bao nhiêu lỗi lầm nữa, bà cũng sẽ không ngừng tiến về phía trước, nếu không ngay cả sự hãnh diện trước mặt người khác bà cũng vô pháp duy trì.

Quay đầu lại, từ cửa sổ xe nhìn thấy Tưởng phu nhân chậm rãi rũ tay xuống, lại như cũ nhìn chăm chú vào phương hướng bọn họ ly khai, Tưởng Trạch Thần cảm thấy mẹ của mình nhìn qua có một chút tiêu điều, có một chút bạc nhược, sau ***g ngực vĩnh viễn ưỡn thẳng cũng là một trái tim yếu đuối.

—— Dù sao, đó là mẹ của cậu, cho dù bà có làm sai tới đâu, bị người chế nhạo trào phúng, lại vẫn như cũ là mẹ của cậu.

—— Nếu, đời này cậu có thể trưởng thành thành một người đàn ông đủ để che mưa chắn gió cho mẹ thì thật là tốt biết bao…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương