Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân
Chương 262: Phiên ngoại:Bản công làm thay

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit+Beta: 明明

HÃnh ánh cà liÃn quan

Chung má má hưng phấn cả đêm không ngủ, trong lòng vẫn luôn nghĩ nếu có thể lập tức nói tin tức này cho Lão phu nhân thì tốt rồi.

Hưng phấn qua đi chính là lo lắng, nam tử mang thai trước đó chưa từng có, nên chăm sóc như thế nào, nên như thế nào sinh, bà dốt đặc cán mai, chỉ có thể dựa vào phương pháp của nữ tử thử một chút.

Đợi trời vừa hơi sáng, Chung má má lập tức từ trên giường đứng dậy, rửa mặt vui vẻ đi đến nhà bếp.

Lục Tranh vì để đồ ăn của Tả Thiệu Khanh không bị người hoài nghi, cũng vì an toàn, từ lúc biết Tả Thiệu Khanh có thai thì ở nhà bếp nhỏ làm đồ ăn, mỗi lần phải có La Tiểu Lục hoặc Ẩn Nhất xem xét.

Chung má má đương nhiên không thuộc loại người bị phòng bị, không chỉ có như vậy, bà xung phong nhận việc nhận làm hết đồ ăn của Tả Thiệu Khanh, Lục Tranh cũng không suy nghĩ liền đồng ý.

Hỏi bà tử trong nhà bếp về sức ăn và sở thích của Tả Thiệu Khanh, Chung má má rửa sạch tay bắt đầu làm bữa sáng.

Tài nấu nướng của bà rất tốt, lúc ở phủ Trấn quốc công có rất ít đất cho bà dụng võ, chỉ thỉnh thoảng làm cho Lão phu nhân mấy đồ ăn vặt đặc sắc.

Tả Thiệu Khanh hiện tại có thể ngủ có thể ăn, không bị giày vò, thường ngủ một giấc đến hừng đông, chỉ là khổ Lục Tranh, ngủ được một nửa thì bừng tỉnh, phải liếc nhìn Tả Thiệu Khanh bình an mới yên lòng.

“Nên dậy rồi, hôm nay phải thảo luận việc bố trí lưu dân.”

Lục Tranh ôm chặt y, quấn chặt chăn lên thân thể hai người, ngay cả một chút gió cũng không lọt vào: “Không phải đều thu xếp ở trong miếu đổ nát phía Bắc sao?”

“Phải, này không phải sắp đến năm mới sao, hết năm chính là đầu xuân, đến lúc đó những người này đi hay ở, ở lại thì phải sắp xếp như thế nào cũng là vấn đề.”

Lục Tranh đặt tay ở trên bụng Tả Thiệu Khanh, vuốt ve vỗ về: “Vậy từ phủ Trấn quốc công phân ra một chút bạc và vật tư, làm một bữa tiệc cơ động cho bọn họ, việc còn lại đợi hết năm lại nói.”

Tả Thiệu Khanh gian nan duỗi thẳng chân, tư thế nằm nghiêng khiến cho y cảm thấy bụng rất nặng: “Đi đường phủ Trấn quốc công đương nhiên là vừa nhanh vừa tốt, nhưng này dù sao cũng là việc của bách tính, vẫn là do quan phủ giải quyết tốt.”

Thanh danh phủ Trấn quốc công đã như mặt trời ban trưa, nếu lại làm những việc thiện này, y thật sự sợ thanh tiếng quá lớn.

Lục Tranh cũng hiểu rõ băn khoăn của y chỉ là lo Tả Thiệu Khanh quá mức mệt nhọc: “Đã như thế, vậy do bản công đi xử lý, em lại nghỉ ngơi thêm một chút.”

Tả Thiệu Khanh sao có thể để cho một mình hắn đi nha môn làm việc? Trấn quốc công ngồi ở công đường, còn có quan viên dám lên tiếng sao?

Lục Tranh biết Tả Thiệu Khanh trên việc công vẫn luôn vô cùng chấp nhất, vì vậy lui một bước: “Vậy cùng đi, bụng của em càng lúc càng lớn, ta lo lắng.”

Tả Thiệu Khanh ở trên bụng gãi, thở dài, bản thân như vậy y cũng không dám nhìn, chỉ hy vọng thời gian trôi nhanh một chút.

Chẳng qua mỗi lần nghĩ đến việc sinh con, y đều có thể bị dọa chảy mồ hôi ướt người, lúc vừa biết bản thân mang thai, y mỗi đêm đều mơ thấy ác mộng, không phải mơ thấy mình sinh ra quái vật chính là mơ thấy tình cảnh đứa nhỏ này từ trong thân thể y bò ra, sợ tới mức mấy ngày kia rớt mất mấy cân thịt.

Vịn tay Lục Tranh ngồi dậy, Tả Thiệu Khanh vừa lên tiếng, Chung má má liền bưng bữa sáng vào.

“Hai vị gia thức dậy, Tam gia nếu buồn ngủ trước ăn một chút lại ngủ.” Thấy Lục gia tự tay mặc quần áo và mang giày cho Tam gia, lại hầu hạ y rửa mặt, Chung má má cười đến vui vẻ.

Hai phu thê quan trọng nhất chính là phu thê hòa hợp, bà nhìn ra được hai người này là chân chính đặt đối phương lên đầu quả tim, cái này so với bất kì cái gì cũng kiên cường hơn.

Hiện tại Tam gia lại có đứa nhỏ, mặc kệ sinh ra là nam hay nữ, kia đều là ông trời ban ân.

Hai người ăn sạch bữa sáng, Chung má má âm thầm quyết định cơm trưa phải làm nhiều một chút: “Tam gia ăn ngon không? Nếu khẩu vị không hợp nhất định phải nói.”

“Tay nghề của ma ma thế nhưng ngay cả Lão phu nhân đều khen ngợi, ta thật có phúc.”

Tả Thiệu Khanh sau khi trở lại Hạc Thành dục vọng ăn uống vẫn luôn rất tốt, trước đây thích đồ ăn vị chua hiện tại không thích nữa.

Nhớ rõ có một ngày, y tâm huyết dâng trào muốn hồi tưởng vị chua của quả trám, vì vậy bảo người lấy cho y mấy quả, kết quả thiếu chút nữa bị chua rụng răng, căn bản không thể tin cái kia là thứ mình từng thích ăn.

“Nữ tử mang thai bởi vì thể chất không giống thường thì khẩu vị cũng sẽ thay đổi, có người thích chua, có người thích cay, có người thứ trước đây không thích ăn biến thành rất thích, cũng có người thứ trước đây rất thích ăn hiện tại một miếng cũng không đụng, Tam gia nếu muốn ăn cái gì, cứ mở miệng nói với ma ma.”

Người chưa từng mang thai đứa nhỏ vĩnh viễn sẽ không hiểu vất vả mang thai.

Tả Thiệu Khanh may mắn chính mình lúc bắt đầu biết bản thân mang thai, chỉ có say tàu, nếu không dưới ảnh hưởng tâm lý, còn không biết sẽ biến thành loại tính cách quái dị gì.

“Được.” Đối với quan tâm của Chung má má, Tả Thiệu Khanh không cự tuyệt.

Dùng xong bữa sáng, Tả Thiệu Khanh và Lục Tranh đi nha môn, Chung má má vốn không thả người, theo bà, phụ nữ có thai đều nên ở nhà tĩnh dưỡng.

Cuối cùng vẫn là bị một câu “ta không phải nữ nhân”  của Tả Thiệu Khanh thuyết phục.

Tả Thiệu Khanh có chút tức giận, y cũng không hy vọng bản thân bị coi là nữ tử mà đối đãi, việc mang thai này không nghĩ còn tốt, vừa nghĩ đến thì khiến cho người vô cùng chán ghét.

Nhưng có người suốt ngày ở bên tai ân cần dạy bảo ngươi không thể như vậy như kia, loại cảm giác khó chịu này càng ngày càng mạnh liệt hơn.

Thở phì phì từ trong phủ đi ra, Lục Tranh kéo tay y, miễn cho y không cẩn thận té ngã.

“Chung má má cũng là vì thân thể của em mà suy nghĩ.”

“Em biết.” Tả Thiệu Khanh tức cũng không phải Chung má má, mà là ngột ngạt khó chịu không thể nói rõ.

“Yên tâm, em muốn làm gì chỉ cần không nguy hiểm, ta cũng sẽ không hạn chế em, chỉ là phải có ta theo cùng mới được.”

Từ lúc đầu, Lục Tranh không nghĩ để cho Tả Thiệu Khanh quản lý hậu viện nhỏ hẹp kia, không đem y trở thành chủ mẫu quản lý việc nhà, cửa lớn không ra cửa nhỏ không thể bước.

Quấn chặt áo choàng hồ ly lên người, Tả Thiệu Khanh cúi đầu nhìn nhìn, y hiện tại đã không có biện pháp nhìn thấy chân mình, thân thể tròn vô như quả bóng, cũng may mặc nhiều, ngược lại sẽ không để cho người nhìn ra chỉ có bụng lớn.

“Còn may là mùa đông, này nếu là mùa hè phải làm sao?”

“Dù cho em ưỡn bụng đi trên phố, thử hỏi có mấy người sẽ nghĩ đến phương diện kia?” Phần lớn chỉ sợ sẽ cho rằng Tri phủ đại nhân mập lên mà thôi.

Tuy chỉ béo bụng rất kì quái, nhưng so với nam nhân mang thai thì có thể được tiếp nhận hơn.

“Hừ, cũng phải.” Tả Thiệu Khanh thả lỏng tâm tình, ngẩng đầu ưỡn ngực bước lên trước một bước.

Một bước này bước hơi lớn, dưới chân giẫm hụt bậc thang, thiếu chút nữa ngã.

Lục Tranh ôm ngang y vào trong ngực, thở ra một hơi thật dài: “Không phải bảo em cẩn thận chút sao?” Không cần dọa người như vậy.

Tả Thiệu Khanh cũng hơi nghĩ lại mà sợ, tựa ở trong ngực Lục Tranh nói: “Nhìn không thấy đường dưới chân chính là phiền phức.”

Lục Tranh trực tiếp ôm y lên kiệu, kiệu của Tả Thiệu Khanh là cố ý vì y chuẩn bị, không gian lớn, chăn lông dày, hai người ngồi lên cũng không chen chúc.

“Khởi kiệu.”

Kiệu lớn bốn người khiêng vững vàng khởi hành, kiệu phu đều là thị vệ có sức lực lớn, dù cho dưới chân trơn trượt cũng có thể cam đoan trên tay một chút cũng không lung lay, là Lục Tranh đặc biệt lựa chọn ra.

Một đường bình an vô sự đến nha môn, Lục Tranh vẫn ôm Tả Thiệu Khanh xuống kiệu, không để ý Tả Thiệu Khanh phản kháng trực tiếp ôm người vào nha môn.

Đám nha dịch chỉ coi này là phu phu hai người tú ân ái, ngoại trừ cười trộm vẫn là cười trộm.

Hạ Mân nhìn sắc trời đã qua giờ thìn, chế nhạo Tả Thiệu Khanh một câu: “Đại nhân…thật sớm, lẽ nào đêm qua Lục công gia yêu thương quá mức?”

“Không cho phép cười.” Tả Thiệu Khanh trừng mắt, dạy dỗ: “Lá gan to ra rồi, cũng dám phạm thượng.”

“Vâng vâng, thuộc hạ biết tội, mong rằng đại nhân thứ lỗi, nhất thiết bảo trọng thân thể.” Hạ Mân liếc nhìn thân thể quấn thành quả cầu của y, thầm than một tiếng: Khó trách béo thành như vậy, ngay cả đi đường cũng được người ôm đi, không mập mới là lạ.

“Đừng lãng phí thời gian, đi gọi người đến, không phải muốn bàn bạc chuyện quan trọng sao?” Lục Tranh phất tay, cắt ngang ngươi đến ta đi của hai người.

Hạ Mân thấy hắn không giống trước kia đưa người tới thì rời đi, đoán chừng hắn cũng muốn tham gia chuyện lớn của nha môn, trên triều đình hình như không có tiền lệ này.

“Lục công gia… hạ quan mang ngài đi hậu đường nghỉ ngơi thế nào?” Hạ Mân cẩn thận hỏi một câu.

“Như thế nào? Bản công không thể tham gia công vụ Hạc Thành?”

“Này…. ngài là đại tướng quân, theo lý là không thể.” Hạ Mâm mặc dù có chút nhát gan, nhưng là thuộc hạ đầu tiên dưới tay Tri phủ đại nhân, nên nhắc nhở vẫn là phải nhắc nhở.

“Bản công và Thiệu Khanh chính là nhất thể, ngươi cảm thấy né tránh như vậy có ý nghĩa sao?” Lục Tranh ngồi xuống vị trí chủ vị, căn dặn nói: “Nhanh chóng, đi gọi người đến, đừng chậm trễ thời gian của bản công.”

Hạ Mân thầm nghĩ: Quý nhân ngài bận việc cần gì phải đến nha môn trộn lẫn?

Lục Tranh nhìn ra suy nghĩ trong lòng gã, liếc nhìn Tả Thiệu Khanh nói: “Tri phủ đại nhân các ngươi hôm nay thân thể không khỏe, khoảng thời gian rất dài sau này chỉ sợ cũng không thể tốt, có việc bản công làm thay.”

Hạ Mân biết thân thể Tả Thiệu Khanh không tốt, trong khoảng thời gian này đi trễ về sớm, rõ ràng tình trạng không tốt, gã lo lắng hỏi: “Đại nhân thân thể khó chịu, vậy việc năm nay trở về kinh báo cáo công tác…”

“Không đi, bản công sớm đã dâng sớ lên, hoàng thượng đã phê duyệt.”

“Thì ra là thế.” Trên mặt Hạ Mân không lộ ra, nhưng lại lo lắng, ở trong lòng suy đoán: Đến cùng là dạng bệnh gì khiến cho Tả Thiệu Khanh ngay cả chuyện quan trọng như vậy đều gác lại?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương