Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân
-
Chương 256: Phiên ngoại:Chua đến ê răng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit+Beta: 明明
Tả Thiệu Khanh ngồi dưới gốc cây dừa, không xa chính là bờ biển, lúc mới bắt đầu y cả đêm đều ngủ không ngon, thanh âm sóng biển thật sự quá lớn, đến hôm nay vậy mà cũng đã hoàn toàn quen.
Gặm hết trái dừa sản vật địa phương, Tả Thiệu Khanh lại lấy một trái cây màu xanh nhét vào trong miệng.
Bọn họ đã ở trên đảo này đợi nửa tháng, thời gian này chỉ có một lần tiến công phạm vi nhỏ mang tính thăm dò, sau đó binh sĩ vứt áo giáp bỏ chạy.
Lục Tranh trên phương diện hải chiến là người mới, nhưng Lục Tranh tuyệt đối là một cao thủ bày mưu tính kế.
Bọn họ lúc đầu đổ bộ lên hòn đảo này gặp phải phản kháng của cư dân bản địa, Lục Tranh để lộ dã tâm của nước Hỏa La đối với Đại Ương với dân chúng, lại tuyên dương sự tích nước Hỏa La ám sát phu nhân của hắn ra ngoài, đồng thời cam đoan lần này chỉ tính toán đòi lại công bằng, sẽ không đả thương dân chúng.
Thủy sư Đại Ương sau khi lên bờ quả thật không xảy ra bất luận việc cướp đoạt của cải dân chúng, lăng nhục nữ tử bản địa, quân đội quân luật nghiêm minh, dần dần cũng xoa dịu hận thù của dân chúng bản địa.
Nước Hỏa La vì có nhiều quốc đảo, lực khống chế của đảo chủ cũng không mạnh, dân chúng ở đây càng thêm có xu thế tự cấp tự túc.
“Như thế nào vẫn còn ăn cái này?” Lục Tranh từ trong tay Tả Thiệu Khanh đoạt khay quả trám của y, không tán thành nói: “Ăn liên tiếp hai ngày, em cũng không sợ đau răng.”
“Sẽ không, em cảm thấy mùi vị không tệ, anh nếm thử xem.” Tả Thiệu Khanh nhét một nửa trái cây vào trong miệng Lục Tranh, làm sao cũng phải để cho hắn cắn một miếng.
Lục Tranh căn bản không há miệng, mùi vị kia chỉ là ngửi thôi cũng chua chết người, cũng thiệt thòi Tả Thiệu Khanh ăn được, trước kia vậy mà không phát hiện ra y thích ăn loại đồ vật chua đến không nuốt vào được này.
“Thích ăn ta lại bảo người mua nhiều một chút mang về, thuận tiện cầm mấy hạt trái cây trở về, thử xem có thể trồng sống hay không.”
“Được, đến lúc đó ở trong viện tử Hạc Thành và trong viện tử phủ Trấn quốc công đều trồng mấy hạt.” Tả Thiệu Khanh răn rắc cắn xuống một miếng thịt trái cây, ăn đến vui vẻ.
Lục Tranh chỉ để lại cho y ba quả, còn lại để cho người lấy đi, trước khi đi lại dặn dò một câu: “Có chừng mực.”
“Đã biết.” Cùng lắm thì lén lút ăn, hắn còn có thể phát hiện được sao?
Chỉ là… cái này thật sự chua sao? Vì cái gì bản thân cảm thấy ngon?
Lúc nào thì y có thể ăn chua như vậy?
Tả Thiệu Khanh cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi là bản thân trước đây chưa từng ăn trái cây ngon như vậy, cho nên không phát hiện mà thôi.
Ba ngày trôi qua, nước Hỏa La lại có người đến, chỉ là lần này không phải quân đội, mà là sứ giả, nam nhân ăn mặc quái dị nhìn thấy chủ soái Đại Ương vậy mà là một nam nhân trẻ tuổi, còn kinh ngạc lớn tiếng tán thán.
Sứ giả kia sai người mang mười rương lễ vật vào, vừa mở ra tức khắc đại sảnh lấp lánh ánh vàng.
Không thể không nói, nước Hỏa La đối với điêu khắc vàng bạc đồ ngọc càng chú trọng trọng lượng hơn, không thể so với chạm trổ tỉ mỉ của Đại Ương, nhưng lại giữ nguyên được bản sắc vàng bạc đồ ngọc.
“Cái này là gì?”
“Đại nhân tôn kính, quân chủ quốc gia ta dâng một chút tâm ý cho quý quốc, nước Hỏa La ta hy vọng có thể cùng Đại Ương kết thành bạn bè, vĩnh viễn không xâm phạm lẫn nhân.”
“A? Quả thật là ‘một chút tâm ý’, chỉ là không biết một chút tâm ý như vậy phải chăng có thể thuận lợi truyền đạt đến trong tai quân chủ Đại Ương ta.”
Phiên dịch Đại Ương truyền đạt câu này từ đầu chí cuối cho sứ giả, nhất thời khiến cho sắc mặt đối phương sa sầm.
“Lần này chính là quý quốc xâm phạm đường tuyến, nước Hỏa La ta chính là vì lễ nghi hữu bang, không muốn cùng quý quốc kết thù, mong rằng đại nhân đừng quá đáng.”
“BA!” Lục Tranh một chưởng đập nát cái bàn trong tay: “Quá đáng? Vậy không bằng trước tính toán việc các ngươi ám sát phu nhân bản công? Hoặc là, đợi bản công giết chết hoàng hậu của các ngươi, chúng ta lại hòa đàm sau?”
“Ngươi…” Sứ giả kia mặt như màu đất, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm đe dọa của đám tướng lãnh Đại Ương, không thể không tự tay viết một bức thư, để cho người mang về cho quân chủ nước Hỏa La.
Nội dung trong thư rất đơn giản, muốn hòa đàm có thể, nhưng phải do Đại Ương đưa ra điều kiện: Giao ra chủ mưu ám sát phu nhân Trấn quốc công, hủy bỏ phong tỏa bến cảng, phàm là Đại Ương xuất nhập cảng hết thảy miễn thuế, ngoài ra gánh chịu toàn bộ tổn thất lần hải chiến này của Đại Ương.
Sau cùng trong thư, là Tả Thiệu Khanh tự tay viết liệt ra danh sách tổn thất, lớn an ủi chăm sóc tướng sĩ tử vong, nhỏ dầu muối củi gạo, kể cả hao tổn và tu bổ chiến hạm…, cẩn thận chi tiết viết ra đầy năm trang giấy.
Đợi đưa thư đi, Lục Tranh sai người sắp xếp xong nơi ở cho sứ giả, phái bốn binh sĩ đi qua, danh nghĩa là bảo vệ kì thực là giám thị.
Tả Thiệu Khanh vừa về đến phòng, lập tức đưa tay đến trước mặt Lục Tranh: “Xoa bóp, mỏi chết rồi.”
Lục Tranh một tay ôm eo kéo người đến trước ngực, hôn môi y liếm liếm: “Hình như chỗ này mới mỏi.”
“Anh vẫn là đừng nói, em cảm thấy mấy ngày này răng ăn cơm cũng có chút lỏng.” Tả Thiệu Khanh liếm răng mình một vòng, hoài nghi mình thật sự ăn quả trám quá nhiều.
Lục Tranh đối với cái này rất bất chấp đạo lý, hắn có một lần hoài nghi vị giác của mình xảy ra vấn đề, đợi hắn phân chia trái cây kia cho mười tướng lãnh, và mười người này đều bày tỏ quá chua ăn không vô, hắn mới xác định người có vấn đề là Tả Thiệu Khanh.
Vì thế hắn còn cố ý bắt mạch cho Tả Thiệu Khanh, phát hiện tâm mạch y khỏe mạnh có lực, không hề có bệnh tật gì, không yên tâm còn để cho quân y lần lượt bắt mạch, nhận được kết quả cơ bản giống nhau.
Vậy không phải vấn đề thân thể, Lục Tranh cũng thuận theo y, dù cho đồ ngon vẫn luôn có lúc ăn chán.
Lục Tranh thuận thế chen đầu lưỡi vào hàm răng y, nhấm nháp vị chua trong miệng y.
Hôn xong, Tả Thiệu Khanh tựa vào lồng ngực Lục Tranh thở gấp kịch liệt, thân thể có chút khô nóng, dán ở trên người Lục Tranh chậm rãi uốn éo cọ xát.
Bàn tay Lục Tranh đặt ở sau lưng Tả Thiệu Khanh hơi dừng lại, lông mày nhướng lên cao, nếu nói Tả Thiệu Khanh ngoại trừ ăn chua rất kì lạ ra, gần đây, phương diện kia nhu cầu cũng cao lên rất nhiều, vẫn luôn vô ý trêu chọc mình, hơn nữa mỗi lần cũng phải tận hứng mới chịu dừng lại.
Thuận tay cởi vạt áo của y, lòng bàn tay dọc theo bụng y hướng lên trên sờ mó, nhìn chằm chằm vào da thịt dần dần trở nên hồng của Tả Thiệu Khanh, ánh mắt Lục Tranh tối lại.
Giống như từ lúc bắt đầu ăn quả trái cây màu đỏ kia, da thịt Tả Thiệu Khanh trở nên trong suốt mịn màng hơn, trong trắng lộ ra hồng, rất mê người.
“Muốn?”
“… Không…” Tả Thiệu Khanh nghĩ một đằng nói một nẻo, ánh mắt dao động nhìn chằm chằm mặt đất.
Lục Tranh thấp giọng cười cười, tách chân y ra, ngồi ở trên đùi mình, cởi áo ngoài của y, hôn lên môi y.
Màn đên buông xuống, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa: “Gia, có thư thám tử gửi đến.”
Tả Thiệu Khanh trở mình, đắp chăn qua đỉnh đầu ngủ say.
Lục Tranh thay y kéo nhét chăn ổn thỏa, đứng dậy mặc quần áo mở cửa, mang người đi thư phòng tạm thời.
Hắn xem xong mật thư thám tử đưa đến, trang giấy mỏng ở trên ánh nến đốt: “Truyền lệnh xuống, toàn quân, ba ngày sau nếu như nước Hỏa La không có tin tức, giả vờ làm ra vẻ tấn công.”
“Vâng.”
Lục Tranh bảo người mang đồ ăn vào, tự mình bưng đến trong phòng, gọi Tả Thiệu Khanh dậy.
“Đừng ồn…”
“Dậy, ăn rồi lại ngủ tiếp.”
Vừa nghe đến ăn, Tả Thiệu Khanh lập tức mở to mắt, vuốt cái bụng trống rỗng, từ trên giường ngồi dậy.
Y ngáp một cái, lại duỗi lưng, xoa con mắt chua xót nói: “Phòng bếp lần này lại làm cái gì?’
Từ khi lên đảo này, đồ ăn của bọn họ đều là mua của dân chúng bản địa, rất nhiều thức ăn trước đây không thấy mới nghe lần đầu được bưng lên bàn ăn.
Nhưng bởi vì đầu bếp của bọn họ không quá hiểu những phương pháp ăn thứ này, luôn làm ra hương vị quái lạ, toàn bộ tướng sĩ quân đội đều sợ.
Lục Tranh thấy y vô cùng mệt mỏi, trực tiếp chuyển bàn ăn đến bên giường, sắp xếp xong thức ăn mới trả lời y: “Có cá có thịt, còn có tôm em thích nhất, chính là canh này… nhìn không ra cái gì.”
Canh màu hồng phấn kia nhìn thì chẳng ra làm sao, Lục Tranh tận lực xem nhẹ vật không biết nổi lềnh bềnh phía trên.
Tả Thiệu Khanh ăn vài miếng đặt đũa xuống, chẹp chẹp miệng hỏi: “Phải hay không không bỏ muối?”
Tay cầm đũa của Lục Tranh dừng lại, kì lạ nhìn Tả Thiệu Khanh: “Em vừa mới ăn cái nào?”
Tả Thiệu Khanh chỉ chỉ dĩa cá chưng: “Anh thử xem?”
Lục Tranh ăn một miếng thịt cá, quả thật có chút thanh đạm, nhưng tuyệt đối không phải không bỏ muối, hắn thay Tả Thiệu Khanh gắp một miếng thịt cá, an ủi: “Được rồi, đừng xoi mói nữa, ngày mai bảo người làm canh cá chua cho em.”
Tả Thiệu Khanh cau mày, bụng thật sự rất đói, vì vậy không tiếp tục so đo những thức ăn nhạt nhẽo này nữa, liên tiếp ăn hai chén cơm.
Lục Tranh thấy y ăn không ít, cũng tạm thời gác lại khác thường của Tả Thiệu Khanh, đợi hắn gọi người dọn chén đĩa xuống, quay đầu nhìn lại, Tả Thiệu Khanh lại nằm ngủ rồi.
Hắn lắc đầu cười khổ: Có lẽ khoảng thời gian này y thật sự mệt hỏng rồi.
Đến buổi chiều ngày hôm sau, nước Hỏa La truyền đến tin tức, đã đồng ý tất cả yêu cầu Lục Tranh đưa ra, không chỉ như vậy, còn tặng kèm hai mươi mấy vũ cơ đẳng cấp.
“Sao bỗng nhiên dễ nói chuyện như vậy?” Tả Thiệu Khanh kinh ngạc hỏi.
Lục Tranh đợi thuộc hạ đến bẩm báo rời khỏi, ra lệnh cho bọn họ chuẩn bị sắp xếp của cải nhận được lên thuyền chuyển về, sau đó lén giải thích cho Tả Thiệu Khanh: “Lão quốc chủ nước Hỏa La tuổi tác đã cao, năm hoàng tử bên dưới đã trưởng thành, chỉ cần thời cơ thích hợp đốt lửa, đủ để cho tự bọn họ rối loạn.”
“Đêm qua lão quốc chủ vừa chết, đảo chủ rối loạn một đêm, sáng nay mới ngừng lại, quốc chủ mới đã đăng cơ, tân quân nhậm chức, vội vàng thu phục dân tâm, trấn áp loạn đảng còn không kịp chỗ nào ra tinh lực đối phó chúng ta?”
Tả Thiệu Khanh nghiêng qua liếc nhìn Lục Tranh, tuyệt đối có lý do tin tưởng Lục Tranh trong việc này không chỉ là đơn giản lửa cháy thêm dầu như vậy.
“Đã như vậy, vì sao lúc trước chúng ta không đợi bọn họ loạn lên bắt đầu tấn công, mà là phải thật sự đánh một trận?”
“Không đánh một trận, thì như thế nào để cho thần dân nước Hỏa La thần phục? Lại như thế nào để cho bọn họ kiêng dè? Chỉ dựa vào mưu kế có lẽ có thể bảo vệ yên ổn trong chốc lát, nhưng muốn để cho bọn họ không dám xâm phạm, thì chỉ có dựa vào vũ lực hùng mạnh trấn áp.”
Edit+Beta: 明明
Tả Thiệu Khanh ngồi dưới gốc cây dừa, không xa chính là bờ biển, lúc mới bắt đầu y cả đêm đều ngủ không ngon, thanh âm sóng biển thật sự quá lớn, đến hôm nay vậy mà cũng đã hoàn toàn quen.
Gặm hết trái dừa sản vật địa phương, Tả Thiệu Khanh lại lấy một trái cây màu xanh nhét vào trong miệng.
Bọn họ đã ở trên đảo này đợi nửa tháng, thời gian này chỉ có một lần tiến công phạm vi nhỏ mang tính thăm dò, sau đó binh sĩ vứt áo giáp bỏ chạy.
Lục Tranh trên phương diện hải chiến là người mới, nhưng Lục Tranh tuyệt đối là một cao thủ bày mưu tính kế.
Bọn họ lúc đầu đổ bộ lên hòn đảo này gặp phải phản kháng của cư dân bản địa, Lục Tranh để lộ dã tâm của nước Hỏa La đối với Đại Ương với dân chúng, lại tuyên dương sự tích nước Hỏa La ám sát phu nhân của hắn ra ngoài, đồng thời cam đoan lần này chỉ tính toán đòi lại công bằng, sẽ không đả thương dân chúng.
Thủy sư Đại Ương sau khi lên bờ quả thật không xảy ra bất luận việc cướp đoạt của cải dân chúng, lăng nhục nữ tử bản địa, quân đội quân luật nghiêm minh, dần dần cũng xoa dịu hận thù của dân chúng bản địa.
Nước Hỏa La vì có nhiều quốc đảo, lực khống chế của đảo chủ cũng không mạnh, dân chúng ở đây càng thêm có xu thế tự cấp tự túc.
“Như thế nào vẫn còn ăn cái này?” Lục Tranh từ trong tay Tả Thiệu Khanh đoạt khay quả trám của y, không tán thành nói: “Ăn liên tiếp hai ngày, em cũng không sợ đau răng.”
“Sẽ không, em cảm thấy mùi vị không tệ, anh nếm thử xem.” Tả Thiệu Khanh nhét một nửa trái cây vào trong miệng Lục Tranh, làm sao cũng phải để cho hắn cắn một miếng.
Lục Tranh căn bản không há miệng, mùi vị kia chỉ là ngửi thôi cũng chua chết người, cũng thiệt thòi Tả Thiệu Khanh ăn được, trước kia vậy mà không phát hiện ra y thích ăn loại đồ vật chua đến không nuốt vào được này.
“Thích ăn ta lại bảo người mua nhiều một chút mang về, thuận tiện cầm mấy hạt trái cây trở về, thử xem có thể trồng sống hay không.”
“Được, đến lúc đó ở trong viện tử Hạc Thành và trong viện tử phủ Trấn quốc công đều trồng mấy hạt.” Tả Thiệu Khanh răn rắc cắn xuống một miếng thịt trái cây, ăn đến vui vẻ.
Lục Tranh chỉ để lại cho y ba quả, còn lại để cho người lấy đi, trước khi đi lại dặn dò một câu: “Có chừng mực.”
“Đã biết.” Cùng lắm thì lén lút ăn, hắn còn có thể phát hiện được sao?
Chỉ là… cái này thật sự chua sao? Vì cái gì bản thân cảm thấy ngon?
Lúc nào thì y có thể ăn chua như vậy?
Tả Thiệu Khanh cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi là bản thân trước đây chưa từng ăn trái cây ngon như vậy, cho nên không phát hiện mà thôi.
Ba ngày trôi qua, nước Hỏa La lại có người đến, chỉ là lần này không phải quân đội, mà là sứ giả, nam nhân ăn mặc quái dị nhìn thấy chủ soái Đại Ương vậy mà là một nam nhân trẻ tuổi, còn kinh ngạc lớn tiếng tán thán.
Sứ giả kia sai người mang mười rương lễ vật vào, vừa mở ra tức khắc đại sảnh lấp lánh ánh vàng.
Không thể không nói, nước Hỏa La đối với điêu khắc vàng bạc đồ ngọc càng chú trọng trọng lượng hơn, không thể so với chạm trổ tỉ mỉ của Đại Ương, nhưng lại giữ nguyên được bản sắc vàng bạc đồ ngọc.
“Cái này là gì?”
“Đại nhân tôn kính, quân chủ quốc gia ta dâng một chút tâm ý cho quý quốc, nước Hỏa La ta hy vọng có thể cùng Đại Ương kết thành bạn bè, vĩnh viễn không xâm phạm lẫn nhân.”
“A? Quả thật là ‘một chút tâm ý’, chỉ là không biết một chút tâm ý như vậy phải chăng có thể thuận lợi truyền đạt đến trong tai quân chủ Đại Ương ta.”
Phiên dịch Đại Ương truyền đạt câu này từ đầu chí cuối cho sứ giả, nhất thời khiến cho sắc mặt đối phương sa sầm.
“Lần này chính là quý quốc xâm phạm đường tuyến, nước Hỏa La ta chính là vì lễ nghi hữu bang, không muốn cùng quý quốc kết thù, mong rằng đại nhân đừng quá đáng.”
“BA!” Lục Tranh một chưởng đập nát cái bàn trong tay: “Quá đáng? Vậy không bằng trước tính toán việc các ngươi ám sát phu nhân bản công? Hoặc là, đợi bản công giết chết hoàng hậu của các ngươi, chúng ta lại hòa đàm sau?”
“Ngươi…” Sứ giả kia mặt như màu đất, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm đe dọa của đám tướng lãnh Đại Ương, không thể không tự tay viết một bức thư, để cho người mang về cho quân chủ nước Hỏa La.
Nội dung trong thư rất đơn giản, muốn hòa đàm có thể, nhưng phải do Đại Ương đưa ra điều kiện: Giao ra chủ mưu ám sát phu nhân Trấn quốc công, hủy bỏ phong tỏa bến cảng, phàm là Đại Ương xuất nhập cảng hết thảy miễn thuế, ngoài ra gánh chịu toàn bộ tổn thất lần hải chiến này của Đại Ương.
Sau cùng trong thư, là Tả Thiệu Khanh tự tay viết liệt ra danh sách tổn thất, lớn an ủi chăm sóc tướng sĩ tử vong, nhỏ dầu muối củi gạo, kể cả hao tổn và tu bổ chiến hạm…, cẩn thận chi tiết viết ra đầy năm trang giấy.
Đợi đưa thư đi, Lục Tranh sai người sắp xếp xong nơi ở cho sứ giả, phái bốn binh sĩ đi qua, danh nghĩa là bảo vệ kì thực là giám thị.
Tả Thiệu Khanh vừa về đến phòng, lập tức đưa tay đến trước mặt Lục Tranh: “Xoa bóp, mỏi chết rồi.”
Lục Tranh một tay ôm eo kéo người đến trước ngực, hôn môi y liếm liếm: “Hình như chỗ này mới mỏi.”
“Anh vẫn là đừng nói, em cảm thấy mấy ngày này răng ăn cơm cũng có chút lỏng.” Tả Thiệu Khanh liếm răng mình một vòng, hoài nghi mình thật sự ăn quả trám quá nhiều.
Lục Tranh đối với cái này rất bất chấp đạo lý, hắn có một lần hoài nghi vị giác của mình xảy ra vấn đề, đợi hắn phân chia trái cây kia cho mười tướng lãnh, và mười người này đều bày tỏ quá chua ăn không vô, hắn mới xác định người có vấn đề là Tả Thiệu Khanh.
Vì thế hắn còn cố ý bắt mạch cho Tả Thiệu Khanh, phát hiện tâm mạch y khỏe mạnh có lực, không hề có bệnh tật gì, không yên tâm còn để cho quân y lần lượt bắt mạch, nhận được kết quả cơ bản giống nhau.
Vậy không phải vấn đề thân thể, Lục Tranh cũng thuận theo y, dù cho đồ ngon vẫn luôn có lúc ăn chán.
Lục Tranh thuận thế chen đầu lưỡi vào hàm răng y, nhấm nháp vị chua trong miệng y.
Hôn xong, Tả Thiệu Khanh tựa vào lồng ngực Lục Tranh thở gấp kịch liệt, thân thể có chút khô nóng, dán ở trên người Lục Tranh chậm rãi uốn éo cọ xát.
Bàn tay Lục Tranh đặt ở sau lưng Tả Thiệu Khanh hơi dừng lại, lông mày nhướng lên cao, nếu nói Tả Thiệu Khanh ngoại trừ ăn chua rất kì lạ ra, gần đây, phương diện kia nhu cầu cũng cao lên rất nhiều, vẫn luôn vô ý trêu chọc mình, hơn nữa mỗi lần cũng phải tận hứng mới chịu dừng lại.
Thuận tay cởi vạt áo của y, lòng bàn tay dọc theo bụng y hướng lên trên sờ mó, nhìn chằm chằm vào da thịt dần dần trở nên hồng của Tả Thiệu Khanh, ánh mắt Lục Tranh tối lại.
Giống như từ lúc bắt đầu ăn quả trái cây màu đỏ kia, da thịt Tả Thiệu Khanh trở nên trong suốt mịn màng hơn, trong trắng lộ ra hồng, rất mê người.
“Muốn?”
“… Không…” Tả Thiệu Khanh nghĩ một đằng nói một nẻo, ánh mắt dao động nhìn chằm chằm mặt đất.
Lục Tranh thấp giọng cười cười, tách chân y ra, ngồi ở trên đùi mình, cởi áo ngoài của y, hôn lên môi y.
Màn đên buông xuống, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa: “Gia, có thư thám tử gửi đến.”
Tả Thiệu Khanh trở mình, đắp chăn qua đỉnh đầu ngủ say.
Lục Tranh thay y kéo nhét chăn ổn thỏa, đứng dậy mặc quần áo mở cửa, mang người đi thư phòng tạm thời.
Hắn xem xong mật thư thám tử đưa đến, trang giấy mỏng ở trên ánh nến đốt: “Truyền lệnh xuống, toàn quân, ba ngày sau nếu như nước Hỏa La không có tin tức, giả vờ làm ra vẻ tấn công.”
“Vâng.”
Lục Tranh bảo người mang đồ ăn vào, tự mình bưng đến trong phòng, gọi Tả Thiệu Khanh dậy.
“Đừng ồn…”
“Dậy, ăn rồi lại ngủ tiếp.”
Vừa nghe đến ăn, Tả Thiệu Khanh lập tức mở to mắt, vuốt cái bụng trống rỗng, từ trên giường ngồi dậy.
Y ngáp một cái, lại duỗi lưng, xoa con mắt chua xót nói: “Phòng bếp lần này lại làm cái gì?’
Từ khi lên đảo này, đồ ăn của bọn họ đều là mua của dân chúng bản địa, rất nhiều thức ăn trước đây không thấy mới nghe lần đầu được bưng lên bàn ăn.
Nhưng bởi vì đầu bếp của bọn họ không quá hiểu những phương pháp ăn thứ này, luôn làm ra hương vị quái lạ, toàn bộ tướng sĩ quân đội đều sợ.
Lục Tranh thấy y vô cùng mệt mỏi, trực tiếp chuyển bàn ăn đến bên giường, sắp xếp xong thức ăn mới trả lời y: “Có cá có thịt, còn có tôm em thích nhất, chính là canh này… nhìn không ra cái gì.”
Canh màu hồng phấn kia nhìn thì chẳng ra làm sao, Lục Tranh tận lực xem nhẹ vật không biết nổi lềnh bềnh phía trên.
Tả Thiệu Khanh ăn vài miếng đặt đũa xuống, chẹp chẹp miệng hỏi: “Phải hay không không bỏ muối?”
Tay cầm đũa của Lục Tranh dừng lại, kì lạ nhìn Tả Thiệu Khanh: “Em vừa mới ăn cái nào?”
Tả Thiệu Khanh chỉ chỉ dĩa cá chưng: “Anh thử xem?”
Lục Tranh ăn một miếng thịt cá, quả thật có chút thanh đạm, nhưng tuyệt đối không phải không bỏ muối, hắn thay Tả Thiệu Khanh gắp một miếng thịt cá, an ủi: “Được rồi, đừng xoi mói nữa, ngày mai bảo người làm canh cá chua cho em.”
Tả Thiệu Khanh cau mày, bụng thật sự rất đói, vì vậy không tiếp tục so đo những thức ăn nhạt nhẽo này nữa, liên tiếp ăn hai chén cơm.
Lục Tranh thấy y ăn không ít, cũng tạm thời gác lại khác thường của Tả Thiệu Khanh, đợi hắn gọi người dọn chén đĩa xuống, quay đầu nhìn lại, Tả Thiệu Khanh lại nằm ngủ rồi.
Hắn lắc đầu cười khổ: Có lẽ khoảng thời gian này y thật sự mệt hỏng rồi.
Đến buổi chiều ngày hôm sau, nước Hỏa La truyền đến tin tức, đã đồng ý tất cả yêu cầu Lục Tranh đưa ra, không chỉ như vậy, còn tặng kèm hai mươi mấy vũ cơ đẳng cấp.
“Sao bỗng nhiên dễ nói chuyện như vậy?” Tả Thiệu Khanh kinh ngạc hỏi.
Lục Tranh đợi thuộc hạ đến bẩm báo rời khỏi, ra lệnh cho bọn họ chuẩn bị sắp xếp của cải nhận được lên thuyền chuyển về, sau đó lén giải thích cho Tả Thiệu Khanh: “Lão quốc chủ nước Hỏa La tuổi tác đã cao, năm hoàng tử bên dưới đã trưởng thành, chỉ cần thời cơ thích hợp đốt lửa, đủ để cho tự bọn họ rối loạn.”
“Đêm qua lão quốc chủ vừa chết, đảo chủ rối loạn một đêm, sáng nay mới ngừng lại, quốc chủ mới đã đăng cơ, tân quân nhậm chức, vội vàng thu phục dân tâm, trấn áp loạn đảng còn không kịp chỗ nào ra tinh lực đối phó chúng ta?”
Tả Thiệu Khanh nghiêng qua liếc nhìn Lục Tranh, tuyệt đối có lý do tin tưởng Lục Tranh trong việc này không chỉ là đơn giản lửa cháy thêm dầu như vậy.
“Đã như vậy, vì sao lúc trước chúng ta không đợi bọn họ loạn lên bắt đầu tấn công, mà là phải thật sự đánh một trận?”
“Không đánh một trận, thì như thế nào để cho thần dân nước Hỏa La thần phục? Lại như thế nào để cho bọn họ kiêng dè? Chỉ dựa vào mưu kế có lẽ có thể bảo vệ yên ổn trong chốc lát, nhưng muốn để cho bọn họ không dám xâm phạm, thì chỉ có dựa vào vũ lực hùng mạnh trấn áp.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook