Tả Thiệu Khanh và Lão phu nhân trò chuyện rất lâu, mỗi người nói đến những việc trải qua mấy tháng này, lúc Lão phu nhân nghe nói con trai ở trên biển gặp nạn thiếu chút nữa bị ám hại, hốc mắt nóng lên thiếu chút nữa liền rơi lệ.

Chuyện này dưới sự cảnh cáo nghiêm khắc của Lục công gia, không người nào dámtiết lộ cho Lão phu nhân, lúc này vẫn là Tả Thiệu Khanh không cẩn thận lỡ miệng nóilộ ra, y hối hận đến mức hận không thể tự đánh vào mồm.

“Nương, ngài đừng lo lắng, người xem Lục công gia không phải vẫn tốt sao, hơnnữa, chẳng qua là mấy hải tặc, chỗ nào là đối thủ của Lục gia?”

Lão phu nhân cầm chặt tay y, may mắn nói: “Còn may có con, nhìn hai đứa các con, ta an tâm.”

Nếu nói trước đó Lão phu nhân còn có như vậy một chút để ý thân phận nam nhi của Tả Thiệu Khanh, lúc này hoàn toàn tiếp nhận đứa con dâu này, bà cũng nhìn rõ, con trai bà đời này kiến công lập nghiệp, chinh chiến bắc nam, lấy nữ nhân đặt ở trong nhà không bằng lấy nam nhân có thể giúp hắn một tay.

Lục Tranh ngồi an ổn ở một bên, lúc này đáy mắt cũng hiện ra ánh sáng dịu dàng.

Về đến Khanh Lộ Uyển, Tả Thiệu Khanh sai người dọn dẹp căn phòng kế bên phòng chính để làm phòng ngủ cho Tả Tiểu Lang, lại từ trong bốn đại nha hoàn rút ra hai người đến chăm sóc Tả Tiểu Lang, lúc này mới theo Lục Tranh trở về phòng.

“Viện tử trống trong phủ Trấn quốc công còn nhiều, cần gì phải cùng chúng ta chenmột chỗ?” Lục Tranh ngâm mình trong nước nóng, ở sau lưng hắn, Tả Thiệu Khanh đang tận tâm chà lưng cho hắn.

Tả Thiệu Khanh biết đứa nhỏ đại gia đình, từ nhỏ cũng không sống cùng với phụ mẫu, có điều kiện đều một mình một viện tử, giống như y lúc đầu ở Tả phủ.

“Vật nhỏ đối với hoàn cảnh lạ lẫm rất mẫn cảm, đặt quá xa sợ bé không thích ứng,như vậy rất tốt.” Kì thật Tả Thiệu Khanh trong lòng là nghĩ: Dù sao không phải conruột, vốn phải ở chung nhiều mới có thể nuôi ra tình cảm, nếu như chỉ là sớm chiềuthăm hỏi gặp mặt một lần, vậy không bằng không nuôi.

Lục Tranh xoay người, rất tự nhiên ôm Tả Thiệu Khanh vào trong lòng, cắn lỗ tai y nhỏ giọng nói: “Bản công là sợ quá gần, nó giữa đêm giữa hôm sẽ nghe thấy một vài thanh âm không quá tốt.”

“Thanh âm…gì?” Tả Thiệu Khanh chỉ cảm thấy một luồng nhiệt từ lỗ tai lan tràn đếntoàn thân, mềm nhũn tựa trên người Lục Tranh.

Lục Tranh không trả lời y, mà là khóe miệng ở cổ của y lưu lại dấu hôn chi chít, tiếp tục kích thích nói: “Em cũng biết nhĩ lực của Tả Tiểu Lang không giống bình thường, người bình thường ở khoảng cách xa như vậy có thể không nghe thấy gì, đối với nó chưa chắn.”

Ở chung lâu như vậy, Tả Thiệu Khanh cũng phát hiện, ngũ giác Tả Tiểu Lang đặc biệt linh mẫn, thật sự là không thể xác định lời Lục Tranh là thật là giả.

Căn phòng kia nằm ở bên phải phòng chính, cùng phòng chính cách một thư phòng, theo lý thuyết chỉ cần không phải người nội lực thâm hậu nên không thểnghe thấy mới đúng.

Lục Tranh đè người đến bên hồ tắm, nước chảy ấm áp bao lấy nửa người dưới hai người, ma sát da thịt nhiều thêm vài phần trơn dính và mập mờ.

Hơi nước mù mịt tràn ra khắp phòng tắm, thân thể giao nhau như ẩn như hiện, rênrỉ đứt quãng càng ngày càng cao, mang theo áp lực khoái cảm.

Nước trong bể tắm bắn lên bốn phía, nước nóng không ngừng chảy vào khiến cho độ ấm bể tắm giữ nguyên không đổi, Tả Thiệu Khanh cảm giác mình bị bọc ở trong sợi bông ấm áp êm dịu, rất lâu không muốn nhúc nhích.

Đợi hai người hồi phục, Lục Tranh thay y xử lý thân thể, lau khô ôm đến trên giường, trên giường trước đó đặt bình nước nóng, trong chăn đã là ấm áp.

Tả Thiệu Khanh hút không khí vèo vèo, tận lực cuộn thân thể đến nơi có nhiệt độ.

Chẳng qua đợi Lục Tranh cũng đã giường, y liền có ấm lô càng tốt hơn, hận khôngthể mỗi một tấc đều dán đến trên người Lục Tranh.

“Quả nhiên vẫn là trong nhà mình thoải mái.” Ở trong nước làm hai lần, Tả Thiệu Khanh không hề cảm thấy quá mệt mỏi, y quy công lao thuộc về bể tắm rỗng rãithoải mái kia.

“Dù thoải mái em cũng chỉ có thể ở đến tết nguyên tiêu.”

“Đúng vậy…xem ra ba năm sau phải nghĩ cách triệu về kinh, tuy bên ngoài tự do,nhưng chỗ này mới là nhà của chúng ta.”

“Cái này cũng không việc gì, nơi nào có em nơi đó là nhà, ở chỗ nào cũng không sao.”

Tả Thiệu Khanh cảm thấy bộ phận mềm mại nhất nơi đáy lòng bỗng nhiên bị đâm một cái, cả người đều tê tê, vui nói không nên lời.

Y nhích vào trong ngực Lục Tranh: “Vậy được, về sau chỗ chúng ta đi qua liền mua một tòa nhà, sau này già rồi đến dùng, liền lần lượt ở, cũng coi như không uổng phí cuộc đời này.”

“Tùy em.” Lục Tranh đặt cằm tựa ở đỉnh đầu y, bàn tay hắn sờ vuốt ve nhẹ nhàng saulưng y: “Đúng rồi, đề nghị vừa rồi của lão phu nhân em đồng ý không?”

“Anh nói là để Tả Tiểu Lang cùng họ với anh?” Tả Thiệu Khanh ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với ánh mắt rũ xuống của Lục Tranh.

“Ừm, nương muốn để cho nó nhập vào gia phả, như vậy nhất định phải họ Lục.”

Lúc Tả Thiệu Khanh nhận nuôi Tả Tiểu Lang cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ là cảm thấy đứa nhỏ kia rất đặc biệt, có thiên thời địa lợi nhân hòa, nhận liền nhận.

Nhưng người thừa kế phủ Trấn quốc công không giống, nhất định phải trải qua lựa chọn cẩn thận, cho nên y mới quyết định để cho vật nhỏ cùng họ y, như vậy vật nhỏ cũng không cần đối mặt áp lực quá lớn.

“Ngược lại cũng không phải không được, chỉ là sợ tương lai người thừa kế lão phunhân nhìn trúng đối với vật nhỏ có cảnh giác.”

Huynh đệ có huyết thống cũng có thể vì quyền thế địa vị đấu đầu rơi máu chảy,huống chi là huynh đệ không chung huyết thống.

Khóe miệng Lục Tranh hơi nhếch lên: “Vậy để cho nó làm người thừa kế của chúng ta không được sao?”

“Cái gì?” Tả Thiệu Khanh kinh hãi ngồi dậy, trong phòng tuy không lạnh, nhưng làn da trơn bóng bỗng nhiên thoát khỏi lồng ngực ấm áp có chút lạnh, y kéo chăn đến cổ, kinh ngạc hỏi: “Như vậy sao được? Không nói xuất thân của bé, chính là đoạn kinh nghiệm bé và dã thú làm bạn chỉ sợ sẽ rất khó được người chấp nhận.”

“Lại như thế nào? Chỉ cần nó tương lai có tiền đồ, ai lại sẽ để ý xuất thân và những việc trải qua của nó? Huống chi biết việc này lác đác không mấy người.”

Tả Thiệu Khanh vẫn cảm thấy bất an, nói thật mong đợi của y với Tả Tiểu Lang không quá lớn, chỉ cần bé bình an lớn lên, hiếu thuận hiểu chuyện là đủ.

Y thậm chí từng nghĩ, nếu có một ngày Lục Tranh thay lòng, y ít nhất còn có con trai dưỡng lão.

Được rồi, ý nghĩ này hoàn toàn là nghĩ vớ vẩn, Tả Thiệu Khanh cũng chưa từng nghĩmuốn coi Tả Tiểu Lang trở người thừa kế phủ Trấn quốc công mà nuôi dưỡng.

“Bé còn nhỏ như vậy, sau này lớn lên không biết là dạng gì, quyết định này phải chăng quá qua loa?”

“Em cho rằng người thừa kế phủ Trấn quốc công thật sự có thể thừa kế tước vị bản công?”

Tả Thiệu Khanh lông mày nhíu lại: “Anh nói là…?”

“Đừng quên hoàng thượng lúc ấy sao lại đáp ứng thánh chỉ tứ hôn.” Lục Tranh thuậntay ôm y trở lại trong ngực: “Chiến Viên Phong sẽ không chủ động làm suy yếu thực lực phủ Trấn quốc công, điều kiện tiên quyết là hắn tín nhiệm bản công, nếu như đến đời sau, ai cũng không dám cam đoan hắn là hay không đồng dạng tín nhiệm người thừa kế của chúng ta, huống chi, đây là thời cơ tuyệt vời để hắn thu hồi binh quyền.”

Đạo lý này Tả Thiệu Khanh cũng biết, lúc trước Lục Tranh có thể vì thế xác định đượchoàng thượng sẽ hạ chỉ tứ hôn, y bĩu môi nói:”Dù không có nhất đẳng công, cũng không đến mức ngay cả nhị đẳng tam đẳng cũng kiếm không được?”

Được rồi, y như thế nào có loại cảm giác tội ác sâu nặng? Giống như bản thân chínhlà chuôi đưa đến trong tay Chiến Viên Phong, chuyên môn dùng để kiềm chế phủ Trấn quốc công.

“Vậy phải xem bản lãnh của chính mình, bản công sẽ không vì nó tranh thủ.” Lục Tranh âm thanh hờ hững nói.

Tả Thiệu Khanh con ngươi đảo quanh: “Cũng được, nhà chúng ta không thiếu tiền, cũng lắm thì chừa lại cho nó nhiều bạc một chút, ít nhất cũng không đói chết.”

“Vậy ý của em là đồng ý nó đổi họ?”

“Này…” Tả Thiệu Khanh xoắn xuýt cào tim cào phổi, y cũng muốn đứa nhỏ theo họ y,khó có Tả Tiểu Lang hợp nhãn hợp duyên như vậy, dù lại tìm chưa hẳn có thể tìm được.

“Nói sau đi…dù sao không gấp…” Tả Thiệu Khanh lắp bắp trả lời.

Lục Tranh cũng không miễn cưỡng, kì thật vật nhỏ cùng họ với ai cũng không sao, dù sao đều là con trai của bọn họ, mới đầu hắn không phải chưa từng nghĩ dựa theo yêu cầu của bản thân lựa chọn người thừa kế các phương diện điều ưu tú, nhưng Tả Tiểu Lang ở phương diện luyện võ biểu hiện ra thiên phú khiến cho hắn thay đổi cách nghĩ, có lẽ, người này cũng không tệ.

“Được rồi, ngủ đi, ngày mai còn phải vào triều sớm, nghĩ đến loại thời tiết này canh năm liền phải thức dậy, thật sự là muốn mạng người.” Tả Thiệu Khanh thanh âm mơhồ thầm thì.

Lục Tranh thay y dịch xong chăn, hôn bên mặt y, nuông chiều nói: “Vậy liền không đi.”

Tả Thiệu Khanh trợn trắng mắt liếc hắn: “Vẫn là đừng, đến lúc đó thiếu một mình em, hoàng thượng cho rằng em thị sủng mà kiêu cũng không hay.”

“Sẽ không.” Lục Tranh mặt mày mang theo ý cười nhỏ giọng nói: “Bản công sẽ báocáo chi tiết, Tả tri phủ đêm qua vất vả quá độ, tạm thời không dậy nổi cũng là có thểtha thứ.”

Tả Thiệu Khanh chớp chớp mắt, đợi y kịp hiểu ý nghĩa câu này không chút khách khí thưởng Lục Tranh một cước, thật sự nếu để cho văn võ cả triều nghe thấy lý do này y còn lăn lộn được sao? Hình tượng anh minh thần võ gì đều hủy.

Càng nghĩ càng xấu hổ và giận dữ, Tả Thiệu Khanh cầm tay Lục Tranh dùng sức xoaymột vòng, sau đó xoay người dịch vào trong ngủ.

Trong cổ họng Lục Tranh phát ra tiếng cười trầm thấp, một chút đau trên cánh tay đối với hắn mà nói giống như bị muỗi cắn, hắn từ sau lưng ôm chặt eo Tả Thiệu Khanh, cũng nhắm mặt lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương