Trọng Sinh Chi Nhật Kí Nuôi Lớn Vợ Yêu
-
Chương 14: Đi nhà trẻ
Edit: Bông
Thời gian nói chậm không chậm, nói nhanh cũng không phải nhanh. Chớp mắt, Cao Chí Bác đã đến tuổi phải đi nhà trẻ. Đeo cặp sách mẹ Cao mới mua cho đứng trước cửa nhà trẻ, nhìn nhìn những đứa bé khóc nước mắt nước mũi tèm lem, Cao Chí Bác cảm thấy nội tâm hoàn toàn sụp đổ rồi!
"Con không cần đi học, con muốn về nhà."
"Con không muốn xa mẹ. Ô ô ô ô......"
"Bà nội đừng đi mà. Cháu không muốn ở đây....."
"Con muốn về nhà, con phải về nhà, oa oa oa......"
Cao Chí Bác nhìn một lượt những đứa bé đang khóc lóc, cảm thấy đầu có chút đau.
Mẹ Cao cùng bà nội Cao nhìn con ( cháu) mình không khóc không nháo, trong lòng cảm thấy vô cùng tự hào, hận không thể đi khoe với những người có con ( cháu) đang khóc nháo. Mau nhìn con ( cháu) tôi đi, thật nghe lời, thật hiểu chuyện.
Còn không đợi bọn họ tự hào xong, Cao Chí Bác ngẩng mặt lên, hỏi: "Bà nội, cháu có thể không đi học không?" Nụ cười của mẹ Cao cùng bà nội Cao đều cứng đờ bên khóe miệng.
Bà nội Cao thương cháu trai, ngồi xổm xuống, vội vàng hỏi: "Cháu ngoan, tại sao lại không muốn đi học vậy?"
Cao Chí Bác ôm cổ bà nội Cao, nhíu mày: " Bọn họ tốt bằng bà nội và mẹ sao?"
Mẹ Cao và bà nội Cao đều thở phảo nhẹ nhõm, hóa ra không phải vì sợ.
Mẹ Cao vuốt tóc con trai, hỏi: "Tiểu Bác không muốn đi học sao? Mọi người đều muốn được đi học đó."
Cao Chí Bác chớp chớp mắt, nhìn mẹ Cao: "Mẹ mời giáo viên đến nhà dạy con đi. Con không muốn đến đây học."
Bà nội Cao vừa nghe, ánh mắt lập tức sáng lên, nếu cháu trai ở nhà mà không đi nhà trẻ, vậy mình mỗi ngày đều được ở cạnh cháu trai rồi, ở đâu học mà chẳng phải học, ở nhà học càng tốt. Hơn nữa cháu mình ngoan như vậy, nếu như bị bạn bè bắt nạt, về nhà nhất định sẽ không nói, vậy mình sẽ rất đau lòng a.
Mời giáo viên về nhà dạy cũng không có gì khó, khó khăn lắm con trai mới ra yêu cầu, còn có bà nội Cao với vẻ mặt cực kì mong đợi, mẹ Cao đành cắn môi đáp ứng.
Cao Chí Bác vui vẻ kêu to, ôm mẹ Cao hôn liền mấy cái, cuối cùng lại ôm bà nội đang ghen để làm nũng, chọc cho mẹ chồng nàng dâu hai người đều vui vẻ.
Cứ như vậy, Cao Chí Bác không cần đi nhà trẻ nữa. Ba Cao nghe được chuyện Cao Chí Bác không muốn đi nhà trẻ cũng không phản đối, ở trong nhà hắn vốn không có quyền lợi gì, nếu mẹ và vợ đều đã đồng ý, hắn phản đối cũng không có hiệu quả.
Mời giáo viên về nhà dạy mình, Cao Chí Bác cảm thấy rất áp lực. Nhìn cô gái hai mươi mấy tuổi ngồi trước mặt mình, chớp đôi mắt to, hỏi hắn đã thuộc bảng chữ cái chưa, Cao Chí Bác thật sự rất bất đắc dĩ.
Kiếp trước hắn đã có hai bằng thạc sĩ, vậy mà bây giờ phải ngồi đây, tính 1+1=2. Trả lời xong còn phải nghe người ta khen mình còn nhỏ mà đã thông minh như vậy, Cao Chí Bác cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi.
Nhìn người ngồi trước mặt mình, Cao Chí Bác khóc không ra nước mắt. Hắn không muốn mang cái danh thần đồng thì chỉ có thể từ từ học mấy thứ này. Thật chán quá đi!
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >
Thời gian nói chậm không chậm, nói nhanh cũng không phải nhanh. Chớp mắt, Cao Chí Bác đã đến tuổi phải đi nhà trẻ. Đeo cặp sách mẹ Cao mới mua cho đứng trước cửa nhà trẻ, nhìn nhìn những đứa bé khóc nước mắt nước mũi tèm lem, Cao Chí Bác cảm thấy nội tâm hoàn toàn sụp đổ rồi!
"Con không cần đi học, con muốn về nhà."
"Con không muốn xa mẹ. Ô ô ô ô......"
"Bà nội đừng đi mà. Cháu không muốn ở đây....."
"Con muốn về nhà, con phải về nhà, oa oa oa......"
Cao Chí Bác nhìn một lượt những đứa bé đang khóc lóc, cảm thấy đầu có chút đau.
Mẹ Cao cùng bà nội Cao nhìn con ( cháu) mình không khóc không nháo, trong lòng cảm thấy vô cùng tự hào, hận không thể đi khoe với những người có con ( cháu) đang khóc nháo. Mau nhìn con ( cháu) tôi đi, thật nghe lời, thật hiểu chuyện.
Còn không đợi bọn họ tự hào xong, Cao Chí Bác ngẩng mặt lên, hỏi: "Bà nội, cháu có thể không đi học không?" Nụ cười của mẹ Cao cùng bà nội Cao đều cứng đờ bên khóe miệng.
Bà nội Cao thương cháu trai, ngồi xổm xuống, vội vàng hỏi: "Cháu ngoan, tại sao lại không muốn đi học vậy?"
Cao Chí Bác ôm cổ bà nội Cao, nhíu mày: " Bọn họ tốt bằng bà nội và mẹ sao?"
Mẹ Cao và bà nội Cao đều thở phảo nhẹ nhõm, hóa ra không phải vì sợ.
Mẹ Cao vuốt tóc con trai, hỏi: "Tiểu Bác không muốn đi học sao? Mọi người đều muốn được đi học đó."
Cao Chí Bác chớp chớp mắt, nhìn mẹ Cao: "Mẹ mời giáo viên đến nhà dạy con đi. Con không muốn đến đây học."
Bà nội Cao vừa nghe, ánh mắt lập tức sáng lên, nếu cháu trai ở nhà mà không đi nhà trẻ, vậy mình mỗi ngày đều được ở cạnh cháu trai rồi, ở đâu học mà chẳng phải học, ở nhà học càng tốt. Hơn nữa cháu mình ngoan như vậy, nếu như bị bạn bè bắt nạt, về nhà nhất định sẽ không nói, vậy mình sẽ rất đau lòng a.
Mời giáo viên về nhà dạy cũng không có gì khó, khó khăn lắm con trai mới ra yêu cầu, còn có bà nội Cao với vẻ mặt cực kì mong đợi, mẹ Cao đành cắn môi đáp ứng.
Cao Chí Bác vui vẻ kêu to, ôm mẹ Cao hôn liền mấy cái, cuối cùng lại ôm bà nội đang ghen để làm nũng, chọc cho mẹ chồng nàng dâu hai người đều vui vẻ.
Cứ như vậy, Cao Chí Bác không cần đi nhà trẻ nữa. Ba Cao nghe được chuyện Cao Chí Bác không muốn đi nhà trẻ cũng không phản đối, ở trong nhà hắn vốn không có quyền lợi gì, nếu mẹ và vợ đều đã đồng ý, hắn phản đối cũng không có hiệu quả.
Mời giáo viên về nhà dạy mình, Cao Chí Bác cảm thấy rất áp lực. Nhìn cô gái hai mươi mấy tuổi ngồi trước mặt mình, chớp đôi mắt to, hỏi hắn đã thuộc bảng chữ cái chưa, Cao Chí Bác thật sự rất bất đắc dĩ.
Kiếp trước hắn đã có hai bằng thạc sĩ, vậy mà bây giờ phải ngồi đây, tính 1+1=2. Trả lời xong còn phải nghe người ta khen mình còn nhỏ mà đã thông minh như vậy, Cao Chí Bác cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi.
Nhìn người ngồi trước mặt mình, Cao Chí Bác khóc không ra nước mắt. Hắn không muốn mang cái danh thần đồng thì chỉ có thể từ từ học mấy thứ này. Thật chán quá đi!
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook