Trọng Sinh Chi Người Thừa Kế
Chương 13: Cùng con trai thuê phòng làm???

Chu Nhâm chỉ làm ăn chân chính, không qua lại với đám người tam giáo cửu lưu, cho nên gã đầu chọc không chịu cho Chu Trạch Diên tí mặt mũi, nguyên nhân đầu tiên chính là điểm này, mặt khác con cả Chu gia khi còn sống mắt cao hơn đầu, cho tới bây giờ không có coi đám người làm ăn ngầm như bọn họ ra gì, đầu trọc không ưa hắn cũng không phải một ngày hai ngày, tuy nói bây giờ hắn đã chết, ai có thể nghĩ tới phong thủy luân chuyển, em trai hắn lại rơi vào trong tay mình?

“Tam thiếu, anh nói thế này, cậu đừng lo chuyện bao đồng, vừa nãy anh và tiểu Trần đã thương lượng xong rồi.” đầu trọc giơ tay lên chỉ chỉ Trần Bồi Nguyên, “Nếu còn không trả tiền, liền lấy thứ khác tới gán nợ. Giá chợ đen thế nào, anh sẽ không ép xuống, sẽ cần một bên thận của nó, mua bán công bằng, một tay cắt thận, một tay xé giấy nợ.“

Sắc mặt Trần Bồi Nguyên trắng bệch, ánh mắt cầu xin nhìn Chu Trạch Diên.

Chu Trạch Diên thật sự có ý muốn buông tay mặc kệ, rõ ràng đã cho cậu ta mượn hai mươi vạn, nếu cậu ta cầm tới đưa trước cho đầu trọc, thì đâu bị siết nợ đến mức này. Chuyện này hắn không biết coi như xong, nhưng hết lần này tới lần khác đều để hắn thấy, bắt hắn trơ mắt nhìn người ta cắt một quả thận lấy đi bán, hắn còn chưa ác đến mức đó. Bây giờ cứng đối cứng nhất định thiệt thân, còn nữa dù trốn được, món nợ Trần Bồi Nguyên vay đầu trọc sẽ không xóa bỏ, cuối cùng vẫn phải hoặc trả tiền hoặc bị cắt thận.

Cô em tiểu tiểu thư dù núp sau lưng Chu Trạch Diên cũng không dám thở mạnh, trước tối nay nàng đâu có tin, quanh mình có loại người nói cắt nội tạng người khác liền cắt thật, điều này không phải chỉ trong phim ảnh mới có sao? Thế giới này không còn an toàn nữa rồi!

Chu Trạch Diền mò vào trong túi, ngón tay nắm được một vật cứng, một triệu phần không vui, nhưng trước mắt không có biện pháp tốt hơn, quyết tâm lôi vật kia ra, giơ tay lên ném qua. Đầu trọc theo bản năng tiếp lấy, định thần nhìn lại, ánh mắt nhất thời trợn to, không dám tin tưởng hỏi: “Xe này dù là hàng secondhand cũng phải giá 1 triệu, cậu cầm nó trả nợ thay thằng nhãi kia?”

Chu Trạch Diên xót hết cả ruột, tức giận mắng: “Ai nói với ông anh xe đó là đồ secondhand? Xe này để tạm ở chỗ ông anh, trong vòng một tuần tôi sẽ trả đủ 50 vạn, này coi như ngang với bán thận, ông anh mà làm xước một vết nhỏ như con kiến, lập tức bán thận mà trả cho lão tử!”

Đầu trọc híp mắt cười, “Rồi rồi, có câu này của Tam thiếu, anh đây dù toàn thân sứt sẹo, cũng không dám làm xước xế yêu của cậu. Chỉ có điều phải nói rõ, đúng một tuần, quá thời gian khó lấy lắm,” gã tung chìa khóa lên rồi đón lấy, ha hả cười nói: “Bọn anh làm nghề này nhưng cũng có quy tắc, đến lúc đó cậu đừng oán anh không nhắc trước, không hết nợ lại còn mất của.”

Ngược xuôi cả đêm, kết quả không những chưa chịch được phát nào lại còn hít đầy bụng bực bội. Vừa ra khỏi khách sạn Chu Trạch Diên túm ngay cổ áo Trần Bồi Nguyên, cười lạnh nói: “Hai mươi vạn tôi đưa cậu đâu?”

Trần Bồi Nguyên cụp mắt, lí nhí nói: “Mất rồi.”

Chu Trạch Diên đời nào tin: “Lừa ai hả! Tôi còn tin mấy chuyện bịa đặt của cậu thì tôi chính là thằng ngu! Con mẹ nó ngươi còn nói không muốn tiền của Bạch Khôn, tôi đoán chừng cậu thèm muốn chết! Mọe nó bớt giả bộ đáng thương giùm đê!”

Trần Bồi Nguyên chợt ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Tớ không có cầm tiền của ảnh, một xu cũng không! Những gì tớ nói đều là thật, hai mươi vạn cậu cho mượn mất đó…”

Chu Trạch Diên không giận phản cười (không giận nữa mà nở nụ cười), hắn buông Trần Bồi Nguyên ra, giơ tay bắt taxi, đưa bạn gái đã mệt mỏi ngồi vào, trấn an đôi câu để cho nàng về nhà trước.

Sau đó hắn lại quay trở lại, Trần Bồi Nguyên còn đứng đó, vẫn tư thế kia, ngay cả Chu Trạch Diên vò loạn cổ áo cậu ta cũng không phủi.

“Tớ không lừa cậu, tiền kia mất thật mà,” cậu ta vẫn kiên trì nói, “Cậu chịu giúp tớ, tớ thật sự rất cảm kích…”

Chu Trạch Diên không nhịn được phất tay ngăn cản cậu ta nói tiếp, kiên quyết: “Nói với tôi cũng vô dụng, nhà cậu có căn nhà hay chiếc xe nào tùy tiện bán đi hoặc cầm cố, trong vòng một tuần nhất định phải trả đầu trọc năm mươi vạn, nếu tôi không lấy được xe, cậu tin hay không thì mặc, tôi sẽ moi hết lục phủ ngũ tạng của cậu, ngay cả giác mạc tôi cũng lột ra!”

Trần Bồi Nguyên nói: “Tớ không tin, cậu không phải loại người như vậy, không làm được loại chuyện đó.”

Chu Trạch Diên nổi điên, hung hăng tát cậu ta một cái: “Con mẹ nó cậu còn dám nói!”

Lúc này di dộng trong túi rung lên, hắn lấy ra nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, theo bản năng lau lau mặt mới nhận: “Ba à?”

Chu Nhâm: “Ở đâu vậy? Mấy giờ về nhà?”

Chu Trạch Diên đáp bừa: “Con ở nhà bạn học, tối nay có lẽ không về.” Vừa dứt lời, trên đường một chiếc xe nào đó bấm còi bíp bíp bíp.

Chu Nhâm: “… tiếng gì vậy?”

Chu Trạch Diên chớp mắt một cái, đáp: “Máy chơi game! Bọn con đang đua xe!” hắn thuận tay kéo Trần Bồi Nguyên trở về sảnh lớn khách sạn, cửa kính thật dầy hoàn toàn ngăn cản âm thanh ở bên ngoài, sau đó hắn nghiêm túc ngồi trên ghế sofa, chờ Chu Nhâm nói chuyện. Qua một hồi lâu, bên kia lại không có động tĩnh, Chu

Trạch Diên thấy lạ, nói: “Ba ơi?Ba ngủ rồi hả?”

Mất mấy giây, Chu Nhâm mới nói: “Đừng chơi quá muộn, ngày mai gặp.”

Chu Trạch Diên mười phần ngoan ngoãn trả lời: “Ngày mai gặp, ba ba ngủ ngon.”

Ở cửa hông bãi đậu xe đối diện khách sạn, Chu Nhâm thần sắc ngưng trọng cúp điện thoại.

Y mới vừa kết thúc bữa cơm phiền toái, tiễn vị khách hàng khó tính xong, có chút mệt mỏi đến bãi đậu xe lấy xe, vừa đi vừa châm điếu thuốc, sau đó lấy di động gọi cho con trai. Lúc nghe con trai nói hôm nay không về, y còn đang vui mừng vì rốt cuộc con trai với bạn học quan hệ tốt hơn. Nhưng vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy con trai đáng nhẽ “ở nhà bạn học” lại đứng trước cửa khách sạn, sau đó kéo một cậu trai tầm tầm tuổi đi qua cửa xoay.

Chu Nhâm nhìn cánh cửa kia một phút đồng hồ, chỉ đến khi điếu thuốc cháy hết, tàn thuốc hun nóng đầu ngón tay, y mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu do dự một hồi, vẫn bỏ điện thoại di vào túi, lái xe rời đi.

Chu Trạch Diên ở sảnh khách sạn lại sạc cho Trần Bồi Nguyên một trận, sau đó cô em lễ tân nhìn không nổi nữa đuổi người, Chu Trạch Diên khí thế ngút trời ném hai thẻ phòng chứng minh mình là khách thuê phòng. Cô nàng đứng ở quầy sắc mặt vi diệu nhìn hai người, thận trọng nói: “Không bằng, hai vị trở về phòng thảo luận tiếp? Chỗ này dù sao cũng là chốn đông người, người đến người đi…”

Vừa vặn có khách mới đi vào đang check in, cũng hiếu kỳ nhìn qua.

Trần Bồi Nguyên đưa tay sửa lại cổ áo sơmi, cúi đầu nói: “Tôi về nghĩ biện pháp, ngày mai sẽ liên lạc lại với cậu.”

Chu Trạch Diên liếc mắt trừng cậu ta: “Nghĩ biện pháp? Cậu nếu có biện pháp cũng sẽ không kéo đến nửa năm, mà cậu đi mất thì sao? Ai đền xe cho tôi?“

Trần Bồi Nguyên nói: “Vậy cậu nói nên làm thế nào đi?”

Chu Trạch Diên trả lời: “Tối hôm nay cậu ở cùng tôi, ngày mai đến nhà cậu, tôi phải mang chuyện này nói cho ba mẹ cậu biết.” Ý của hắn là muốn trông chừng Trần Bồi Nguyên, ngày mai gặp phụ huynh, dù là gia đình bình thường, gom góp mấy chục vạn vẫn có thể được.

Trần Bồi Nguyên cứng đờ: “Đừng đến nhà tớ! không thể để cho mẹ tớ biết chuyện này!”

Ánh mắt cô em lễ tân nhìn hai người càng kì quái, ho khan hai tiếng nói: “Hai vị cứ trở về

phòng từ từ thương lượng nhé, được không?“

Lúc này không ngờ Trần Bồi Nguyên lại chủ động đứng lên đi về phía thang máy, Chu Trạch Diên suy nghĩ một chút đi theo, dù sao không thể về nhà, hơn nữa tiền phòng đã thanh toán, thế này vẫn tốt hơn lang thang đầu đường xó chợ.

Chu Trạch Diên dùng thẻ mở cửa phòng, Trần Bồi Nguyên im lặng đi vào, Chu Trạch Diên bất mãn mắng một câu, đúng lúc xoay người đóng cửa lại nghe thấy tiếng ‘choang’ thanh thúy, lòng thấy không ổn vội đi vào, Trần Bồi Nguyên ném chiếc ly bể tan tành, trong tay cầm một mảnh vỡ đặt trên cổ tay, mặt nhìn về phía Chu Trạch Diên.

Chu Trạch Diên cả giận nói: “Cậu còn muốn uy hiếp tôi? Cậu cắt đi, không cắt là cháu trai!”

Trần Bồi Nguyên đặc biệt bình tĩnh nói: “Không phải tớ uy hiếp cậu, mà là tớ cầu xin cật, đừng để cho mẹ tớ biết chuyện này.” nói được một chữ tay hắn lại dùng lực, đến lúc nói xong, trên cổ tay đã bắt đầu có vết máu.

Chu Trạch Diên không ngờ tới cậu ta dám cắt thật, chợt có chút sợ, chẳng may cậu ta xảy ra chuyện gì, điều đó vượt quá những gì hắn tính toán. Hơn nữa thật sự xảy ra chuyện, cảnh sát tới, Chu Nhâm sẽ biết hắn căn bản không đến nhà bạn học, cái tội danh nói láo này tuy lớn mà lại nhỏ, bị đánh một trận là chuyện nhỏ, lỡ như từ nay về sau Chu Nhâm không bao giờ… tin tưởng hắn nữa thì sao.

Thấy hắn thỏa hiệp, trên mặt Trần Bồi Nguyên lộ vẻ cảm kích, nói: “Tớ biết cậu là một người tốt, nhưng tớ không có lừa cậu, chuyện gia tớ quá phức tạp.”

Gia đình hạnh phúc đều từa tựa nhau, thế nhưng gia đình bất hạnh lại muôn màu muôn vẻ, gia đình Trần Bồi Nguyên bởi vì nhiều biến cố nối tiếp nhau mà tan vỡ. Gia đình cậu ta từ nhỏ điều kiện cũng không tốt lắm, ba cậu ta nuôi bồ nhí bên ngoài, tất cả chi tiêu trong nhà lão đều mặc kệ, mẹ hắn không có trình độ văn hóa, ở tiệm cơm rửa chén rửa rau, hồi cậu học cấp ba, mẹ cậu thấy không khỏe, nhưng sợ tốn tiền kiên quyết không đi bệnh viện, mãi cho đến khi Trần Bồi Nguyên thi đỗ đại học, đáng lẽ phải là lúc khổ tận cam lai, thì bà lại bị liệt, triệu chứng hồi xưa là tiền phát của bệnh viêm tủy sống, nếu phát hiện sớm điều trị kịp thời căn bản sẽ không có hậu quả nghiêm trọng như vậy. Bấy giờ ba cậu đâm đơn ly hôn, nhưng vì bà con họ hàng bạn bè rồi cả lãnh đạo cơ quan can ngăn, nên không thành, chỉ có điều mấy tháng cũng không thèm về lấy một lần. Cách đây nửa năm, có mấy người tới cửa đuổi hai mẹ con đi, nói là ba cậu đã bán nhà cho bọn họ. Trần Bồi Nguyên không thể để cho mẹ cậu ngủ trên đường cái, lúc này mới đành phải đi vay lãi suất cao, lãi mẹ đẻ lãi con giờ đã thành năm mươi vạn. Hai tuần trước cậu ta nài nỉ đầu trọc xin trả trước một phần, cậu mượn Chu Trạch Diên được 20 vạn, tính toán hôm sau trả ngay cho đầu trọc, vậy mà ba cậu ta nửa đêm trở về, trộm sờ luôn số tiền kia.

Chu Trạch Diên không dám tin nói: “Ba cậu không biết cậu vay tiền lãi suất cao sao?”

Trần Bồi Nguyên nói: “Sao ông ta lại không biết? Lúc tớ hết cách đi tìm ông ta, ông ta nói không có tiền, tớ hỏi ông ta tiền bán nhà đi đâu rồi, ông ta nói không cần tớ quản. Dĩ nhiên tớ biết tiền đi đâu, ông ta nuôi ba người phụ nữ, có người còn sinh con nữa, chỉ điểm ấy thôi tiền lương đâu có đủ.”

Chu Trạch Diên cảm xúc phức tạp nói: “Loại người như thế không xứng làm ba!”

Trần Bồi Nguyên cúi đầu nói: “Mẹ tớ không biết chuyện lãi suất cao, bà năm nay thân thể càng ngày càng kém, tớ không muốn bà vì những chuyện này mà ảnh hưởng thân thể.”

Chu Trạch Diên cau mày nhìn cậu ta, bất chợt đưa tay vỗ vỗ vai cậu, nói: “Thôi, vừa rồi là tôi nói lẫy. Tôi không phải tiếc tiền, vấn đề là chiếc xe đó ba mới đưa tôi, nếu như bị ổng biết, có khi lại muốn giết tôi đó.” hắn phiền não gãi đầu gãi tai, trong tay hắn chỉ có chưa tới 30 vạn, cho Trần Bồi Nguyên mượn hai mươi vạn, còn dư lại mấy vạn, đi mượn đám bạn cũ, chẳng biết họ có thèm chừa tí mặt mũi cho “em trai” này không? Chỉ là một khi tìm bọn họ, chả mấy mà truyền tới tai Chu Nhâm, vẫn không thoát được tội chết.

Hắn bất đắc dĩ nói: “Xem ra, vẫn phải đi tìm Bạch huynh rồi.”

Trần Bồi Nguyên cứng đờ, trên mặt viết không nguyện ý, nhưng với tình huống hiện tại, cậu ta cũng không nói thêm gì nữa

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương