Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 99: Lời Răn Trở Thành Sự Thật.

Edit: Tiêu Nhạn

Beta: Cải xanh

“Ừm… Vong Ngôn.”

Tiêu Sắt Sắt dụi dụi mắt, quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt như ngọc của hắn, hình ảnh này in sâu trong mắt nàng.

Cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào mặt, trong lòng Tiêu Sắt Sắt cảm thấy ấm áp, dụi đầu vào ngực Ngọc Vong Ngôn.

“Bổn vương sơ xuất rồi, không mang xe ngựa đến.” Ngọc Vong Ngôn tự trách nói.

Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm nói: “Như vậy cũng rất tốt, ngủ không tốt thì quay về ngủ bù. Ta vừa hay muốn nói với chàng về chuyện hai ngày nay.”

“Ta đang nghe đây.”

“Ừ.” Tiêu Sắt Sắt bắt đầu nói.

Bởi vì mới thức dậy, giọng của nàng có chút khản, lại mềm mại giống như một nắm tuyết.

Đây là tuyết ấm áp, Ngọc Vong Ngôn nghe bên tai, trong lòng mềm nhũn.

Như nhau, Ngọc Vong Ngôn cũng tường thuật lại chuyện đêm qua, tránh nguy hiểm, chỉ khái quát sơ lược lại chuyện đó.

Hai người đều cho rằng, sau khi thu dọn Nam Lâm cũng không muộn, về tới Hồ Dương sẽ phái Bạch Dã ra tay, xem Đặng Luân trở thành một bước đột phá.

Ngọc Vong Ngôn đang suy nghĩ thì đột nhiên ngực trở nên đau nhói, trong cơ thể cảm nhận được như có lưỡi dao sắc bén, cảm giác cực kỳ đau đớn.

Hắn ngây người, mặt không chút biến sắc đưa tay lên đặt trước ngực, mặt mày nhíu lại.

Huyết ngô công!

Mấy ngày nay tâm tình lắm lúc thăng trầm, biết được Sắt Sắt chính là Cẩm Sắt, hắn vui mừng suýt chút quên đi chuyện huyết ngô công, mà hiện tại cũng bận việc công vụ nên tạm thời không để ý đến, chỉ thỉnh thoảng uống một hai ngụm rượu để nuôi nó.

Không ngờ vậy mà nó lại nóng lòng muốn nổi lên.

“Vương gia, không khỏe?” Tiêu Sắt Sắt phát hiện ra hắn rất kỳ lạ.

“Sắt Sắt, nàng đừng lo lắng quá.” Ngọc Vong Ngôn nhẹ nhàng nói.

Tiêu Sắt Sắt nói: “Có chuyện gì cứ nói với ta, biết đâu ta còn có thể đưa ra cho chàng một chủ ý.”

“Không sao.” Ngọc Vong Ngôn cười.

Tiêu Sắt Sắt xem như cũng tin, nhắm mắt tựa vào trong lòng Ngọc Vong Ngôn, thì thào: “Hà Hoan đi Võ lăng tặng ngọc bội cho Hà gia, cũng không biết đã đến đâu rồi, đã tặng hay chưa, lâu như vậy rồi cũng không gửi thư về cho ta và Hà Cụ.”

Ngọc Vong Ngôn nói: “Võ công của hắn cao cường như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Nhưng hắn là người thật thà, ta sợ vận khí hắn không tốt gặp phải tiêu nhân bị thiệt thòi.”

“Đừng lo lắng.” Ngọc Vong Ngôn vỗ vỗ người Tiêu Sắt Sắt: “Hà Cụ càng biết rõ Hà Hoan, nếu hắn đã để cho Hà Hoan đi tặng ngọc bội thì chuyện này xem ra có vẻ rất thuận lợi.”

“Chàng nói là...” Tiêu Sắt Sắt an tâm.

Ngọc Vong Ngôn thấy hốc mắt của Tiêu Sắt Sắt ẩn đen, đau lòng khuyên nhủ: “Ngủ tiếp một lát đi.”

“Ừ...” Tiêu Sắt Sắt im lặng một hồi, nhớ lại những lời nói lúc trước ở Trường An.

“Vong Ngôn, ta nghĩ đến cổ thuật chân chính đó là như thế nào.”

“Cổ thuật chân chính?”

“Lần đó thần y từng nói qua, dùng sáo để điều khiển cổ trùng không phải là cách sử dụng cổ thuật chân chính.” Tiêu Sắt Sắt nói: “Nghe hắn nói như vậy, ta có chút hiếu kỳ, sau đó còn có hỏi Hà Cụ nhưng Hà Cụ lại nói không nên tiếp xúc quá sâu thì sẽ tốt hơn.”

Ngọc Vong Ngôn suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Tương quốc nổi danh vu thuật, nền tảng lập quốc cũng dựa vào vu thuật.”



“Cho nên, cổ thuật chân chính thực ra chính là vu thuật...” Tiêu Sắt Sắt hiểu được dụng ý của Hà Cụ. Đại Nghiêu quốc chú trọng vào lý học ngữ pháp, lại bãi bỏ loại tu hành vu thuật thần bí kia, nếu nàng thực sự trở thành vu sư ở Đại Nghiêu chắc chắn sẽ bị xem thường giống như Triệu Phóng Yên vậy, say mê vu chiêm tinh phán mệnh, liền trở thành một vu nhân không chốn dung thân.

Tiêu Sắt Sắt cười nhạt: “Chúng ta vẫn là đừng nói chuyện này nữa, nói về Triệu Gia đi. Từ lần Triệu gia phái thích khách ở phủ Thứ sử thì không còn thấy ai đến thích sát chúng ta nữa. Bọn họ cố kỵ chúng ta có chỗ đứng ở Hồ Dương sẽ gặp phải chuyện không may, sẽ bị Thiên Anh đế nghi ngờ hay là nói, bọn họ đang im lặng chờ thời cơ, thay đổi lên kế hoạch mới?”

Ngọc Vong Ngôn nói: “Chuyện lần này có lẽ là có Triệu gia chống lưng cho.”

Trong lòng Tiêu Sắt Sắt sợ hãi, nhìn thấy trên tay áo của Ngọc Vong Ngôn dính chút máu, thì thào: “Tối hôm qua chàng thế nào? Đã đánh giết cả đêm. Sống sót được như bây giờ cũng không dễ dàng.”

“Trên chiến trường đều là như vậy.” Ngọc Vong Ngôn vỗ vỗ lên mu bàn tay của Tiêu Sắt Sắt: “Những huynh đệ bị mai phục mà chết, bổn vương thật hổ thẹn với họ.”

Tiêu Sắt Sắt an ủi nói: “Binh bất yếm trá, chuyện như vậy xảy ra cũng không thể làm gì, đừng quá tự trách.”

“Trở về rồi nói.” Ngọc Vong Ngôn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên hai bên tóc mai của Tiêu Sắt Sắt: “Sắt Sắt, nàng ngủ một lát đi.”

“Được.” Tiêu Sắt Sắt ôn nhu đáp.

Thay đổi tư thế một chút liền nhìn thấy Ngọc Khuynh Vân đang cưỡi ngựa của hắn từ xa chạy đến, đuổi theo họ.

“Tứ điện hạ có việc?” Ngọc Vong Ngôn chuyển mắt hỏi.

Ngọc Khuynh Vân cười nói: “Tại hạ không biết xấu hổ quấy rầy hai người, nhưng vừa hay lại chạy qua đây rồi.”

Ngọc Vong Ngôn không nói.

“Thôi vậy.” Ngọc Khuynh Vân nói: “Tại hạ đi qua một bên, không làm chướng mắt hai người nữa.”

Tiêu Sắt Sắt cười khẽ ra tiếng. Tứ điện hạ này, thật không biết nên nói gì về hắn nữa.

Lục Ý cũng cưỡi ngựa chạy đến, nhưng hiểu rõ nên không quấy rầy Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt nhưng không nói chuyện liền không chịu được, vừa hay thấy con ngựa của Ngọc Khuynh Vân liền chạy đến bắt chuyện.

“Tứ điện hạ, tứ điện hạ người xem thác nước bên kia, sao nước lại trong vắt! Nước ở Hồ Dương đều như vậy sao?”

Lục Ý chỉ về cái thác nước, thác nước chảy từ vùng núi trên kia xuống, lúc đi ngang qua núi, cách đó không xa chính là một nhánh của thác nước, dòng chảy cực kỳ nhanh.

Ngọc Khuynh Vân nói: “Lục Ý cô nương hỏi không đúng người rồi, ta cũng là lần đầu tiên đến Hồ Dương.”

“A? Lần đầu tiên à!” Lục Ý kinh ngạc chả trách: “Ta còn tưởng hoàng tử Đại Nghiêu quốc sẽ thường xuyên chạy ra khỏi kinh thành, nào ngờ vậy mà vẫn cứ luôn ở trong thành Thuận kinh!”

Lục Ý nói lớn, Tiêu Sắt Sắt liếc nhìn nàng một cái, nha đầu này sao cái gì cũng nói, may mà tứ điện hạ là người tốt tính.

“Ai nha! Tứ điện hạ người xem!” Lục Ý chỉ vào một núi đá nói: “Xem bên kia, tứ điện hạ cái thứ sáng lên bên kia là gì vậy?”

“A?” Ngọc Vong Ngôn hướng nhìn qua bên đó, “Đó là...”

Nói thì chậm, hành động thì nhanh, sau khi Ngọc Khuynh Vân nhìn cái đốm sáng đó thì nó liền nhanh chóng đuổi về phía hắn.

Tiếng hét chói tai của Lục Ý vang lên.

Đốm sáng đó lại là một mũi tên, bắn con ngựa dưới chỗ ngồi của Ngọc Khuynh Vân, tốc độ cực kỳ nhanh.

Ngựa kêu lên một tiếng rồi nặng nề ngã nhào xuống đất, Ngọc Khuynh Vân cũng kinh hãi ngã xuống.

“Tứ điện hạ!”

Mọi người đều bị kinh hãi.

Hà Cụ xoay người xuống ngựa, chưa kịp giúp đỡ Ngọc Khuynh Vân thì một mũi tên nữa lại lao tới.

Hóa ra phía sau núi đá kia còn có ẩn dấu một cung thủ, lúc này cung tên lao đến như mưa có người mũi tên lần lượt lao đến, người bị thương, người chết.

Các quan binh rút vũ khí ra, liều mạng chém đỡ mưa tên đang lao đến để bảo vệ Ngọc Vong Ngôn và Ngọc Khuynh Vân.

Động tác của Hà Cụ nhanh nhẹn tránh thoát được các cung tên, một tay mang Lục Ý từ trên lưng kéo xuống bảo vệ bên người, đồng thời đến giúp Ngọc Khuynh Vân.



“Tứ điện hạ.”

Hắn kéo lấy Ngọc Khuynh Vân, bên người có một quan binh vì giúp bọn họ chạy thoát mà trúng tiễn, máu tươi bay tung tóe lên bộ y phục hoa lệ của Ngọc Khuynh Vân, cơ thể của hắn nằm ngã xuống bên cạnh bọn họ.

“A...” Ngọc Khuynh Vân thương xót thở dài.

Lục Ý hoảng sợ nói: “Tứ điện hạ, đã đến lúc này rồi người còn có tâm tình thở dài! Có người muốn giết chúng ta, mau chạy đi!”

“Ngươi bình tĩnh một chút.” Hà Cụ lớn tiếng quát, cảnh tàn sát khốc liệt ở bốn phía, đáy mắt hắn hiện rõ lên một tia u ám khát máu.

Hắn một bên yểm hộ cho Ngọc Khuynh Vân và Lục Ý, ngoái đầu lại nhìn hô lớn: “Tiểu thư! Vương gia!”

“Hà Cụ, chúng ta không sao.” m thanh của Tiêu Sắt Sắt từ trong đám đông vọng ra.

Nang theo sát bên người Ngọc Vong Ngôn, lúc này nàng chỉ có thể đi theo hắn mới có thể bảo vệ tối đa được sự an toàn của hai người.

Sau một tràng cung tiễn được bắn ra, mặt đất đầy xác chết.

Lục Ý che mắt không dám nhìn, Tiêu Sắt Sắt trong lòng phát lạnh, cổ tay vô ý bị in dấu móng tay.

Không biết là ai đã tấn công, nhưng Tiêu Sắt Sắt chắc chắn trận chiến này vẫn chưa kết thúc.

“Có người đến rồi!” Đám quan binh đột nhiên hô lớn.

Vừa lúc nãy núi đá bay ra mưa tiễn, lúc này lại hết bóng người này đến bóng người khác bay ra, tất cả đều mặc một bộ hắc y phục, mang theo hai Nga Mi hướng về phía quan binh.

Hà Cụ vội hỏi: “Tiểu thư người xem! Bọn họ đều là những thích khách bỏ mạng.”

Thích khách bỏ mạng?

Không đợi Tiêu Sắt Sắt suy nghĩ, hắc y nhân này đã tiến sát đến đội ngũ của bọn họ chém giết, tiếng kêu la thảm thiết, máu tươi chảy xuống làm cho Tiêu Sắt Sắt không thể nào lại phân tâm.

Lục Ý khóc hô: “Bọn họ rốt cuộc là ai, so với lúc trước còn lợi hại hơn nhiều, chúng ta chọc vào bọn họ rồi sao?”

Hà Cụ tranh thủ trả lời: “Hồ Dương Triệu thị còn ước cho chúng ta chết không oan uổng.”

“Lại là bọn họ? Người nhà bọn họ sao lại như vậy chứ! Hu hu, Lục Ý không muốn chết!”

Đám thích khách bỏ mạng đó có công phu cực cao, có thủ đoạn giết người, những binh lính và quan binh bình thường sao có thể tránh né được đòn của Nga Mi. Từng người một cổ họng đều bị cắt mà ngã xuống.

Một người một ngựa cứ thế giẫm lên xác nhau vừa đánh, ngươi không chết thì ta chết.

Bỗng nhiên, một gã thích khách từ sau lưng Hà Cụ tấn công đến, như tia chớp cực kỳ nhanh chóng.

Nhưng nhiều năm sống là một tử sĩ, Hà Cụ đã rèn luyện được khả năng phản xạ và nhận thức khác thường. Hắn lập tức oay người sang một bên đưa thanh kiếm đang nằm trong tay hướng về phía cổ của đối phương.

Thi thể hắn ngã xuống dưới chân Lục Ý, đôi mắt hắn vẫn còn mở, nhìn chằm chằm vào Lục Ý.

“A!” Lục Ý đá văng thi thể rồi kêu thảm nhìn về phái Hà Cụ: “Hà Cụ đại ca, lại đến rồi! Lại đến rồi!”

Một số sát thủ đều hướng về phía Hà Cụ mà giết, bọn họ dường như nhìn thầy Hà Cụ đang bảo vệ cho Lục Ý, đám Nga Mi tiến về phía Lục Ý.

Lục Ý chỉ có thể theo bản năng mà chạy trốn, Hà Cụ bảo vệ Lục Ý bị các sát thủ bức ép, nhìn Ngọc Khuynh Vân ngày càng xa.

Các quan binh lần lượt ngã xuống, chỉ với võ công của Ngọc Vong Ngôn và Hà Cụ không thể nào chống đỡ được nhiều địch nhân hung tàn như vậy.

Trong lúc hỗn loạn, Ngọc Khuynh Vân di chuyển đến bên bờ sông, sau lưng là dòng nước đang chảy xiết, trước mặt là các binh lính và quan binh bảo vệ hắn.

Bọn họ bị Nga Mi đập nát như những chồi non mong manh không thể chống lại địch nhân, từng người một ngã xuống đất.

Ngọc Vong Ngôn thấy tình cảnh của Ngọc Khuynh Vân bên đó trong lòng ớn lạnh, liền ôm lấy Tiêu Sắt sắt chạy lại.

Nhưng bị các bóng đen bao vây hướng kiếm về phía hắn, hắn rất muốn đi qua đó, nhưng vì bị bao vây nên không thể tiếp cận được.

Cuối cùng, người cuối cùng bảo vệ Ngọc Khuynh Van ngã xuống đất, đồng thời lúc hắn ngã xuống, cơn đau trong lồng của Ngọc Khuynh Vân ập đến, hắn nhìn thấy máu của mình bắn tung tóe lên trước mặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương