Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 80: Nơi Có Điềm Xấu

Edit: Trúc Linh

Beta: Tin Tin

—---------------------------

Nhất trí theo lời nói của Ngọc Vong Ngôn, những chuyện sau đó Tiêu Sắt Sắt cũng không quan tâm nữa.

Nghe nói Tiêu Văn Thúy thực sự đã bị Tiêu Khác đuổi ra khỏi phủ, Tiêu Khác là người trọng sĩ diện tất nhiên sẽ bí mật đem Tiêu Văn Thúy đi, cũng không biết bây giờ là đang lưu lạc đến nơi nào. Hoàng thị khóc đến nổi ngất đi nhưng cũng không nhận được sự đồng tình của lão thái thái và Tiêu Khác.

Hai ngày sau, Tiêu đại thiếu gia mang theo Thường Huyễn Nhi đến vùng ngoại ô đi chơi tiết thanh minh, Thường Huyễn Nhi nũng nịu giống như đã hồi tâm chuyển ý, làm cho Tiêu đại thiếu gia như được tắm gió xuân.

Vừa mới chơi được một lúc, bọn họ liền bị bọn thổ phỉ đánh cướp. Tính tình của đại thiếu gia rất giống với Hoàng thị, là người nhát gan, giao nộp hết tất cả vàng bạc châu báu, cuối cùng dưới sự cưỡng bức của bọn cướp để giữ tánh mạng của mình hắn giao Thường Huyễn Nhi ra, lúc này bọn thổ phỉ mới rút lui.

Khi Thường Huyễn Nhi bị bọn chúng đưa vào rừng sâu, từ phía sau thân cây Sơn Tông bước ra theo sau còn có một nam nhân.

Thường Huyễn Nhi nhìn thấy người phía sau Sơn Tông, nàng ta thoáng chốc vừa mừng vừa lo sợ, ôm lấy hắn.

“Từ giờ trở đi, các ngươi được tự do.” Sơn Tông cười và nói với Thường Huyễn Nhi: “Từ nơi này đi theo hướng Tây, đến trước núi Thái Dương có một vùng ngoại ô, các ngươi có thể ở đó nghỉ ngơi. Lệnh huynh có ý muốn cho các ngươi đi càng xa càng tốt, như vậy về sau hắn cũng sẽ không có lo lắng gì.”

Thường Huyễn Nhi cảm động, hành lễ: “Ơn huệ của Cẩn vương, Huyễn Nhi cả đời sẽ không quên.”

Sơn Tông cười nói: “Lời cảm kích không cần phải nói nhiều, chỉ là còn cần phiền cô nương viết phong thư về báo bình an cho lệnh huynh, như vậy tại hạ cũng có chứng cứ quay về báo cáo kết quả.”

“Cái này đương nhiên.” Thường Huyễn Nhi nói.

Sơn Tông phất tay, thủ hạ liền mang giấy bút tới. Thường Huyễn Nhi bắt đầu viết đơn giản là nàng đã cùng người trong lòng gặp nhau, sắp rời khỏi Thuận kinh.

Đặt bút xong, Sơn Tông lấy danh nghĩa của Cẩn vương phủ, đưa Thường Huyễn Nhi chút ngân lượng, lại ra lệnh cho hai thủ hạ âm thầm hộ tống bọn họ một đoạn đường, đưa họ đi.

Bằng cách này, sau khi đã giải quyết xong chuyện của Thường Huyễn Nhi, Tiêu Khác liền không còn có lợi thế gì để áp chế Thường Hiếu, Thường Hiếu hay Đại Lý Tự Khanh, tự nhiên cũng chính là người của Vương gia.

Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới.

Vụ hậu cung bị đầu độc, lại có tiến triển mới.

Nguyên nhân gây ra là sau khi Thường Hiếu nhận chức quan của Đại Lý Tự Khanh thì vị quan mới này đã ba lần phóng hỏa, bắt một đám quan không sạch sẽ, dùng chút trừng phạt thể hiện uy quyền.

Những quan lại này đang cố gắng tự bảo vệ mình, thân thiết Thường Hiếu, bày ra thái độ bất hòa với Hồ Dương Triệu thị, cũng có người nói bóng gió việc Triệu thị và nguyên Đại Lý Tự Khanh lén lút trao đổi, ăn hối lộ, vi phạm pháp luật. Dù cho Triệu thị có cật lực tiêu hủy chứng cứ phạm tội, thậm chí hạ độc thủ đối với người nhà Đại Lý Tự Khanh bị đưa đi lưu đày, Thiên Anh đế đã có lòng nghi ngờ thật nặng, đối với Triệu thị mối hận càng sâu thêm một tầng.

Cũng chính vì điều đó nên việc Triệu hoàng hậu và Triệu phi bị người khác hạ độc, Thiên Anh đế hoài nghi Triệu gia đã tự mình giở trò quỷ, cuối cùng lại không giải quyết được việc gì ngược lại Tương quý phi không những tránh được một kiếp nạn mà còn ngồi an ổn ở vị trí quý phi, quyền thế càng cao hơn trước một bậc.

Mùa xuân tháng ba, vạn vật rực rỡ. Vài cánh hoa đào bay lượn lờ rồi rơi xuống trong gian nhỏ của Đế Cung, nhiễm sắc vị huân hương, lả lướt lay động lòng người.

Trên mặt đất những cánh hoa đào rơi rụng, Triệu Phóng Yên dựa vào đầu giường, tay cầm một quyển sách đọc từng chữ một. Bất chợt một trận gió tới, có người đẩy cửa đi vào, âm thanh kẽo kẹt của ván cửa cùng với tiếng bước chân vội vàng bước tới, Triệu Phóng Yên nhìn lại, bình tĩnh nói một tiếng: “Cô mẫu.”

Người tới chính là Triệu hoàng hậu, mũ phượng hoa phục, biểu tình hung ác: “Bổn cung thấy vết thương của ngươi cũng đã hồi phục rồi, ngươi mau chọn ngày trở về nhà, chuẩn bị thật tốt để gả vào phủ Thái tử.”

Triệu Phóng Yên nhẹ nhàng đem sách gác lên đầu giường nói: “Phóng Yên không muốn làm Thái tử phi, Triệu thị và Đông cung đã không còn quan hệ, Phóng Yên cho rằng không cần phải cố làm thân với họ.”

Triệu hoàng hậu uy nghiêm nói: “Việc các trưởng bối đã quyết định, sao có thể vì một vãn bối không nguyện ý mà thay đổi! Đem ngươi gả tới, tương lai ngươi có thể là hoàng hậu thậm chí là thái hậu, chút tâm nguyện đó của ngươi có thể so sánh sao?”

“Chỉ là một con đường khác mà thôi.” Triệu Phóng Yên buồn bực lẫn chút đau thương: “Cô mẫu, người đừng ép ta.”

Triệu hoàng hậu khó chịu trách mắng: “Hỗn láo! Triệu gia ta sao có thể có kẻ vô dụng như ngươi! Có thể gả được cho Thái tử, là nữ nhân có ai mà không muốn, còn ngươi đây là thái độ gì?”

Triệu Phóng Yên cắn môi không nói.

“Việc này đã sớm định rồi, không có chỗ cho ngươi phản kháng nữa đâu.” Triệu hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, phất tay áo liền đi: “Triệu Phóng Yên, bổn cung nói cho ngươi biết Triệu gia ta chưa bao giờ nuôi kẻ vô dụng. Ngươi muốn cũng phải gả, không muốn cũng phải gả.”

“Cô mẫu đi thong thả, Phóng Yên không tiễn.” Triệu Phóng Yên vừa dứt lời, trong mắt là một mảnh nơ hồ.



Hồ Dương Triệu thị và Hoàng hậu, Thái tử sớm đã là vinh nhục cùng hưởng, giống như một ván đánh cược, không có đường lui, chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước, hoặc càng thắng càng lợi hoặc càng thua càng thảm.

Đây cũng là mệnh của nàng khi thân là người của Triệu gia.

Mỉm cười đầy bi thương, Triệu Phóng Yên rút tay ra, đem một cây búa giấu dưới gối lấy ra, hung hăng nện ở chân trái của chính mình.

“A? Tiểu thư!” Tỳ nữ Thanh Thanh thấy một màn này, sợ tới mức hướng tới muốn đoạt cây búa: “Tiểu thư, người đây là đang làm cái gì, người lấy cái này từ đâu?”

“Thanh Thanh, mau tránh ra.” Triệu Phóng Yên dứt khoát đoạt lại cây búa, chịu đựng đau nhức, lại hung hăng nện một cái lên đùi phải.

“Aa.” Đau nhức làm nàng ngã lăn trên giường, xương bánh chè phát ra tiếng đứt gãy. Một giường màu trắng bị nhuộm một màu đỏ chói của máu.

“Tiểu thư!”

“Thanh Thanh, đi gọi đại phu.” Triệu Phóng Yên trên trán mồ hôi ròng ròng, vội vàng nói nên tác động tới miệng vết thương, khắp người đều đau tới mức chết lặng.

“Đi… sai người tới báo cho gia gia, nói ta bị gãy xương đùi, trong thời gian ngắn không thể quay về nhà.”

Sau giờ ngọ.

Thời tiết có chút khô nóng, Tiêu Sắt Sắt không muốn ăn lắm, uống một chén canh nấm tuyết do Lục Ý bưng tới mới hơi thong thả một chút.

Một cánh hoa đào từ cửa sổ bay vào trong phòng, nhẹ nhàng uốn lượn ở trên bàn nhỏ. Tiêu Sắt Sắt khẽ chạm vào cánh hoa, nghĩ tới trong lúc ăn cơm trưa nghe được chuyện của Triệu Phóng Yên từ miệng của tỳ nữ không khỏi nhíu mày rồi thở dài.

Nói về tính cách Triệu Phóng Yên không bằng Tiêu Túy, nhưng nói về tính cương nghị Triệu Phóng Yên chỉ có hơn chứ không có kém. Vì bảo hộ cho những gì mà chính mình cho là quan trọng mà thà rằng tự mình hại mình, phần tín niệm làm Tiêu Sắt Sắt cảm thấy cảm động.

Ngồi ở bên cửa sổ đã lâu, càng thêm khô nóng. Lục Ý đi tới sát bình hoa, vừa lau vừa nói: “Tại sao mấy ngày gần đây cũng chưa thấy Quách trắc phi lại đây thỉnh an, tiểu thư tiểu thư, người nói Quách trắc phi rốt cuộc là sao vậy, nghe nói nàng ta bị bệnh.”

“Bị bệnh?” Đôi mắt của Tiêu Sắt Sắt ngưng tụ lại.

“Dù sao nô tỳ cũng nghe không ít người trong phủ lén lút nói như vậy, nếu không chẳng phải mỗi ngày nàng ta đều tới thỉnh an tiểu thư sao?” Lục Ý nghĩ nghĩ, lại nói: “Tiểu thư, Lục Ý còn nghe người ta nói, mấy ngày nay y nữ vẫn luôn ở chỗ của Quách trắc phi, Vương gia cũng mỗi ngày hạ triều xong liền đi bồi nàng ta. Vương gia cũng thật là, cho dù Quách trắc phi có bệnh đến cỡ nào đi nữa, hắn xong việc cũng nên đến thăm tiểu thư, đằng này xong rồi cũng không tới xem tiểu thư!”

Tiêu Sắt Sắt ngón tay cứng đờ, cánh hoa đào bị chọc thủng bằng một chiếc đinh.

Nàng tiếc nuối nhìn một cái, nói nhỏ: “Không trách Vương gia, trong lòng chàng khó chịu, ta hiểu được.”

“Tiểu thư người quá rộng lượng rồi!” Lục Ý thực sự có chút sốt ruột: “Lần trước Vương gia mang tiểu thư trở về, Lục Ý trong lòng vì tiểu thư mà cao hứng, ai ngờ sau khi các người trở về, Vương gia giống như càng xa cách hơn với tiểu thư. Vương gia sao lại có thể như vậy, nào có ai vì Trắc phi mà đem chính phi bỏ qua một bên!”

“Được rồi, Lục Ý.” Tiêu Sắt Sắt chua xót, khẩu khí có chút mệt mỏi: “Tối hôm qua có chút ngủ không ngon, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi trước lui xuống đi.”

“Ai nha tiểu thư.” Lục Ý bất đắc dĩ, đỡ Tiêu Sắt Sắt đi nghỉ ngơi.

Ngủ một giấc xong, từ từ tỉnh dậy, Tiêu Sắt Sắt cảm thấy đỡ hơn một chút.

Lúc này nghe thấy ngoài cửa sổ có âm thanh của nam tử, thứ nhất là âm thanh của Ngọc Vong Ngôn, nàng nghe ra được. Thứ hai là giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng cẩn thận nghe kỹ thì chính là của Ngọc Khuynh Vân.

Đại khái Ngọc Khuynh Vân tới thăm Cẩn vương phủ, cùng Ngọc Vong Ngôn vừa đi vừa nói, vừa đúng lúc từ ngoại viên ra chỗ Tiêu Sắt Sắt ngồi.

Tiêu Sắt Sắt đứng dậy, khoác áo choàng, đi đôi giày thêu lông mịn, đến bên cửa sổ mở cửa ra.

“Vương gia, tứ điện hạ.” Nàng kêu một tiếng, “Tứ điện hạ đến Vương phủ, thiếp thân không nghênh đón từ xa, thật là thất kính.”

Lịch sự nói, nàng thân là tông thân nữ quyến, không nên như vậy gặp mặt hoàng tử.

Nhưng mà giờ phút này Tiêu Sắt Sắt đứng thẳng tắp ở phía trước cửa sổ, mắt đẹp yên lặng, thần thái bình thản, búi tóc buông xuống nhìn rất trang trọng. Khung cửa sổ giống như khung tranh, bức tranh là chân dung nữ nhân xinh đẹp, dịu dàng, mềm mại, có thể cho người ta sinh ra phần kính trọng.

Ngọc Khuynh Vân hai mắt như hoa, ánh mắt ôn hòa, chắp tay: “Cẩn vương phi sao lại từ cửa sổ gọi người, có phải là do ta đã quấy rầy Cẩn vương phi nghỉ ngơi không?”

Ngọc Vong Ngôn trầm mặc nói: “Không sao đâu, đi ra đi.”



“Vâng.” Tiêu Sắt Sắt cười nhạt, đi ra từ cửa chính, tiến tới nơi hai người đang đứng.

Ngọc Khuynh Vân nói: “Từ lần trước từ biệt ở Đế Cung, đã nhiều ngày chưa gặp Cẩn vương phi, hôm nay tới xem Cẩn vương phi vẫn như vậy.”

Tiêu Sắt Sắt nói: “Tứ điện hạ phong thái vẫn ngời ngời như vậy, lời này của thần thiếp không phải là lời khách sáo, mà xuất phát từ nội tâm.”

“Tại hạ đa tạ.” Ngọc Khuynh Vân đáp lại, sau đó nói với Ngọc Vong Ngôn: “Ý tứ của phụ hoàng là, bảy ngày sau chúng ta lên đường. Phụ hoàng còn cố ý nhắc tới, mang Cẩn vương phi theo, Cẩn vương nghĩ như thế nào?”

Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc hỏi: “Đây là muốn đi đâu? Đã xảy ra chuyện gì?”

Ngọc Khuynh Vân giải thích: “Cẩn vương phi nói không sai, là Hồ Dương bên kia đã xảy ra chuyện.”

“Hồ Dương?” Tiêu Sắt Sắt theo bản năng liên tưởng đến Triệu gia.

Ngọc Khuynh Vân nói: “Tàu đi Hồ Dương để vận chuyển muối liên tục mấy tháng nay đã gặp phải hải tặc. Hải tặc cướp muối, tàn sát sạch sẽ, áp giải các quan binh, hiện giờ muối ở Hồ Dương và các nơi khác tăng giá lên rất cao, dân chúng vì mua muối mà cuộc sống càng thêm khổ sở hơn nhiều.”

Sao lại có chuyện như vậy chứ?

Tiêu Sắt Sắt sau khi nghe xong mới cảm thấy mình chính là một nữ nhân thiếu hiểu biết, chỉ chú ý đến chút việc ở Thuận kinh cũng không biết ngàn dặm ngoài kia dân chúng đang lầm than.

“Hồ Dương.” Nàng theo bản năng liên tưởng đến Triệu gia, âm thầm nhíu mày, hỏi: “Nói như vậy, bệ hạ là muốn cho tứ điện hạ cùng Vương gia dẫn người phụ trách đi Hồ Dương diệt thổ phỉ?”

“Đúng là như thế.” Ngọc Khuynh Vân cười nói: “Phụ hoàng còn nói, hãy để Cẩn vương phi cùng đi, Cẩn vương phi thông minh cơ trí, chắc chắn có thể trợ giúp cho chúng ta.”

Tiêu Sắt Sắt gật đầu, chỉ là ở trong lòng niệm mấy lần ‘Hồ Dương’ đột nhiên nghĩ đến Triệu Phóng Yên, vội nói: “Tứ điện hạ, Triệu tiểu thư từng khuyên người đừng nên đến những chỗ có nước, tứ điện hạ còn nhớ rõ không?”

Ngọc Khuynh Vân ngẩn ra, không để bụng nói: “Lời Triệu tiểu thư nói, nghe một chút liền thôi, không cần để trong lòng.”

Tiêu Sắt Sắt nhíu mày, không biết sao, trong ngực luôn cảm thấy có điềm xấu.

Tiễn Ngọc Khuynh Vân đến cổng, Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt sóng vai nhau.

Trong lúc nhất thời, phảng phất như cả Vương phủ to lớn này chỉ có hai người bọn họ, không khí trở nên dày đặc, nặng nề đè trong lòng Tiêu Sắt Sắt.

“Vương gia.” Nàng thử mở lời trước.

Như nàng suy nghĩ, Ngọc Vong Ngôn không trả lời.

Trong mắt Tiêu Sắt Sắt là một mảnh ảm đạm, nhẹ nhàng giữ chặt tay Ngọc Vong Ngôn: “Vương gia không thoải mái vì chuyện xảy ra ở Tiêu gia ngày hôm đó sao? Là bởi vì ta làm tâm của Vương gia loạn, không biết nên đối mặt thế nào với Cẩm Sắt tỷ tỷ ở trên trời?”

Tâm của Ngọc Vong Ngôn đột nhiên run lên, chỉ cảm thấy Tiêu Sắt Sắt quá mức trong sáng, chọc phá những khinh thường nhất phân tâm trong sâu thẳm đáy lòng hắn.

Hắn trầm xuống, vừa tức giận vừa đau đớn, “Lạnh rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”

Tiêu Sắt Sắt thử thăm dò hỏi: “Nghe nói Quách tỷ tỷ bị bệnh, nàng có khỏe không?”

“Không khỏe.” Ngọc Vong Ngôn nói: “Khoảng thời gian này, bổn vương phải tranh thủ qua thăm.”

Mặc dù đã biết suy nghĩ của Ngọc Vong Ngôn nhưng lời này nói ra vẫn là đau đớn, Tiêu Sắt Sắt hỏi: “Quách tỷ tỷ được đại phu chẩn đoán bệnh gì?”

Ngọc Vong Ngôn không đáp.

Tiêu Sắt Sắt nói: “Thỉnh Vương gia không cần quá vất vả, ta có thể hỗ trợ chăm sóc Quách tỷ tỷ.”

“Không cần.” Lúc này đây giọng điệu Ngọc Vong Ngôn trở nên trầm hạ vài phần: “Nghỉ ngơi cho tốt, bổn vương sẽ ở bên này, nàng không cần phải xen vào.”

Tiêu Sắt Sắt đau đớn nhìn biểu tình Ngọc Vong Ngôn áy náy nhẫn nại biết trong lòng hắn cũng không dễ chịu, chỉ đành buông tay hắn ra nói: “Ta đã biết.”

Nàng nhìn hắn rời đi, bóng dáng cao dài mang theo một loại cố tình áp chế vội vàng bước đi nặng nề.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay viết đến đây, gần ba ngày nữa Vương gia liền đầu hàng Sắt Sắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương