Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 72: Tỷ Muội Triệu Thị

Edit: Trúc Linh.

Beta: Hạ Nhi Liên Y

—-------------------------------

Bên ngoài điện, gió đêm đầu xuân khiến cho người ta lạnh gáy.

Tấn vương biểu tình có chút tiều tụy, dọc theo bậc thang một bậc lại một bậc đi xuống, đem lệnh bài điều động Ngự Lâm quân cho Ngọc Khuynh Hàn.

“Lục điện hạ, đi lục soát đi, bổn vương về phủ trước.” Tấn vương nhàn nhạt nói.

Ngọc Khuynh Hàn hành lễ: “Tấn hoàng thúc, khụ… khụ… Đi thong thả.”

Tấn vương đi vòng qua bên người của Ngọc Vong Ngôn, vỗ nhẹ bờ vai của hắn, khóe miệng giơ lên một độ cong không thể phát hiện.

“Làm tốt lắm.”

Tấn vương tiêu sái bước qua, nhẹ nhàng thì thầm một tiếng, sâu kín nói ở bên tai của Ngọc Vong Ngôn.

Ánh mắt của hắn thâm trầm, không quay đầu lại xem Tấn vương mà lấy từ trong tay áo một cái túi thơm đặt trong tay Ngọc Khuynh Hàn. Ngọc Khuynh Hàn nhìn túi thơm, không nói gì. Ngọc Vong Ngôn cũng không mở miệng cho đến khi Ngọc Khuynh Hàn cất túi thơm, hai người hành lễ với nhau.

“Lục điện hạ, chúc hết thảy đều thuận lợi, bổn vương cáo từ.”

“Khụ… khụ khụ, không tiễn.”

Hai người đường ai nấy đi.

Ban đêm ở Đế Cung, những tòa nhà trùng điệp ẩn hiện ở phía sau ngọn đèn dầu, nhìn cực kì giống một đám quái vật quỷ dị khổng lồ.

Ngọc Vong Ngôn đi qua sân nhỏ, đến cửa Đế Cung, cùng tập hợp với Sơn Tông: “Vương gia.” Sơn Tông ra nghênh đón, thấp giọng hỏi: “Đều đã an bài thỏa đáng?”

“Ừ. Lục điện hạ trực tiếp mang Ngự Lâm quân đi điều tra phủ Đại Lý Tự Khanh.”

Sơn Tông híp mắt lại, cười lạnh lên: “Sáng mai nhất định sẽ rất náo nhiệt, lại có trò hay để xem. Tối nay sắc trời cũng đã muộn rồi, Vương gia đi về nghỉ ngơi thôi.”

Sáng sớm ngày chín tháng hai năm Ất tị, lại có một tin tức giống như trải dài khắp Thuận kinh.

Đêm qua, lục điện hạ Ngọc Khuynh Hàn phụng thánh chỉ dẫn dắt Ngự Lâm quân điều tra phủ Đại Lý Tự Khanh, giúp Đại Lý Tự Khanh tìm ra kẻ trộm đang ẩn nấp trong phủ. Nhưng mà kẻ cắp rất giảo hoạt, không biết chạy đường nào, ngược lại nhóm Ngự Lâm quân tìm được bên trong phủ đệ có một gian phòng nhỏ bí ẩn, ở trong đó tìm thấy được một túi thơm rất độc đáo.

Túi thơm mà lục điện hạ tìm được, xác thực là của các phi vị, tần vị trong Đế Cung hay đeo bên người.

Lục điện hạ lập tức đem túi thơm trình lên cho Thiên Anh đế. Thiên Anh đế giận dữ, lập tức cách chức Đại Lý Tự Khanh, tạm thời giam lỏng ở bên trong phủ, cũng lệnh cho Triệu hoàng hậu lập tức tra rõ hậu cung, tìm ra phi tử đã cùng Đại Lý Tự Khanh lén lút thông dâm.

Đến nỗi lục điện hạ bởi vì thân thể yếu ớt, sau khi hoàn thành việc đã được giao thì về tĩnh dưỡng trong phủ, không tiếp khách.

Ở Đại Nghiêu nhiều năm đã không có sự việc ngoại thần cùng phi tần lén lút lui tới nên chuyện lần này truyền đi cực nhanh, rất mau liền truyền đến tai của Lục Ý.

Lục Ý đem chè hạt sen nấm tuyết bưng cho Tiêu Sắt Sắt, đặt lên trên bàn, lẩm bẩm: “Tiểu thư, người nói xem chuyện này còn có ẩn tình? Lục điện hạ tới Cẩn vương phủ làm khách, vừa đúng lúc gặp phải kẻ trộm đang lén lút. Kẻ trộm kia lại trốn vào phủ của Đại Lý Tự Khanh, lục điện hạ đi lục soát lại không tìm được kẻ trộm ngược lại lục soát ra được cái túi thơm! Thật là chó ngáp phải ruồi!”

Tiêu Sắt Sắt cười khẽ. Nơi nào mà ngáp phải ruồi chứ? Đêm qua ‘kẻ trộm’ kia hơn phân nửa chính là Sơn Tông. Mà cái gọi là túi thơm nhất định là do Ngọc Vong Ngôn đưa cho Ngọc Khuynh Hàn để bỏ vào.

Có lẽ là hắn cùng Ngọc Vong Ngôn có giao tình gì đó. Cái này làm cho Tiêu Sắt Sắt không thể không lo lắng, có thể một ngày nào đó Ngọc Khuynh Hàn đối với Ngọc Vong Ngôn tạo thành uy hiếp hay không...



“Tiểu thư, tiểu thư người sao lại thất thần?” Lục Ý duỗi tay, năm ngón lắc lư trước mặt của Tiêu Sắt Sắt.

“Không có gì, ta sẽ viết một phong thư, ngươi mau chóng đưa đến cho Sơn Tông, nói hắn giao cho Hà Cụ.”

“Sao cơ… Là vị tử sĩ trước đây tiểu thư đã từng cứu?” Lục Ý còn nhớ rõ điều này, vội gật đầu nói: “Được, tiểu thư người chờ nô tỳ, nô tỳ đi trải giấy nghiên mực cho người.”

Lục Ý bắt đầu đi lấy, thuần thục nhanh chóng, rất nhanh Tiêu Sắt Sắt đã có giấy bút.

Nàng ở giữa đơn giản cho Hà Cụ, nói hắn cùng Hà Hoan tạm thời đừng nóng vội, chờ sự tình của Đại Lý Tự Khanh được thỏa đáng, nàng sẽ kêu Ngọc Vong Ngôn cùng Sơn Tông, nghĩ cách lấy lại ngọc bội.

Ngọc Vong Ngôn nhất định sẽ đồng ý hợp tác bởi vì liên quan đến Trương Cẩm Sắt.

Viết xong, Tiêu Sắt Sắt đem thư bỏ vào phong bao cẩn thận rồi giao cho Lục Ý.

Lục Ý nhận lấy liền đi tìm Sơn Tông.

Từ khi phủ của Đại Lý Tự Khanh bị Ngự Lâm quân canh gác trước sau, tiền triều hậu cung thật giống như vừa mới kích hoạt một dòng nước ngầm, mặt ngoài miễn cưỡng coi như bình thường nhưng khi có bí mật không thể nói ra, tâm trạng con người thường hoảng sợ và khó lường, biểu hiện rõ ràng không thể nghi ngờ.

Qua ba ngày, Thiên Anh đế không có xử lý một nhà của Đại Lý Tự Khanh.

Tiêu Sắt Sắt và Ngọc Vong Ngôn biết, Thiên Anh đế đang đợi. Hắn kiêng kị Triệu gia, để cho đảng của Thái tử lúc này nhanh chóng phủi sạch quan hệ với Đại Lý Tự Khanh.

Vì thế trong ba ngày ngắn ngủi, hiếm có viên quan nào vì Đại Lý Tự Khanh mà nói chuyện. Ngược lại, có không ít kẻ thừa cơ bỏ đá xuống giếng, đem bằng chứng tố giác hắn ta ngày thường tham ô nhận hối lộ, để loại bỏ gia tộc cùng ‘đồng đảng’ này.

Tháng hai đầu xuân, thời tiết tuy ấm dần lên, nhưng ban đêm Đế Cung lại lạnh lẽo giống như một hầm băng.

Triệu phi đi tới phượng điện, quỳ gối dưới chân của Triệu hoàng hậu, chỉ trong mấy ngày vừa lo âu vừa sợ hãi đã tra tấn nàng ta đến mức già đi rất nhiều, phảng phất trên người nàng ta là mười năm quang cảnh đã đi qua.

“Tỷ tỷ, cứu ta đi! Ngươi biết người cùng Đại Lý Tự Khanh qua lại chính là ta! Ngươi thật sự muốn đem ta tra ra sao?”

Triệu hoàng hậu sắc mặt rất kém, thất vọng nói: “Từ nhỏ đến lớn không ai có thể hiểu rõ ngươi hơn bổn cung, ngươi quá nóng nảy cũng quá tự phụ, nhiều năm như vậy đều không sửa được cái tật xấu này. Muội muội, ngươi có biết hay không, sự tình Đại Lý Tự Khanh vừa mới tra ra, người bổn cung nghĩ đầu tiên chính là ngươi.”

“Tỷ tỷ, ta bị hãm hại!” Triệu phi lôi kéo váy của Triệu hoàng hậu: “Ta căn bản không có đưa túi thơm nào cho Đại Lý Tự Khanh cả, vậy thì làm sao trong phủ hắn lại có cái túi thơm đó được?”

“Hiện tại nói cái này còn có ý nghĩa sao?” Triệu hoàng hậu vạn phần thất vọng.

“Có người hãm hại ta? Ai! Là ai!” Triệu phi điên cuồng hô: “Là lục điện hạ! Dẫn người lục soát phủ chính là hắn! Hắn nhất định là muốn giúp cho Tương quý phi hãm hại ta, hắn phải lót đường cho nhị điện hạ! Tỷ tỷ, lục điện hạ nhất định là muốn lót đường cho nhị điện hạ, nhị điện hạ muốn cùng Thái tử đoạt ngôi vị hoàng đế!”

“Ngươi câm mồm!” Triệu hoàng hậu trách mắng: “Đây là phượng điện của bổn cung, ngươi nói những lời này là ngươi đang muốn lôi bổn cung cùng toàn bộ phượng điện bồi táng cùng ngươi sao?”

“Chết…” Triệu phi hoảng sợ trừng lớn đôi mắt.

“Tỷ tỷ, ngươi muốn ta đi tìm chết sao?”

Triệu hoàng hậu nói: “Muội muội, không phải bổn cung không muốn cứu ngươi. Nhưng tội ngươi phạm là tội lớn, Hồ Dương Triệu thị không thể bởi vì một mình ngươi mà bị liên lụy.”

Triệu phi bị dọa đến tứ chi lạnh lẽo, hung hăng ôm lấy chân của Triệu hoàng hậu: “Tỷ tỷ, ta không muốn chết, ngươi cứu ta, cầu xin ngươi cứu ta! Tỷ tỷ, ngươi là con của chính thê, ta vẫn luôn đối với ngươi và Thái tử cung cung kính kính, xem như nể tình tỷ muội nhiều năm cầu ngươi cứu ta một phen.”

Đáy mắt Triệu hoàng hậu hiện lên một tia không chút đành lòng, nàng cùng Triệu phi nói đến cùng cũng là tỷ muội cùng cha. Nhưng trên vai tỷ muội các nàng còn phải gánh vác sự vinh nhục của Triệu gia, cùng gả vào Đế Cung làm phi tần giống nhau, cùng thời gian vinh sủng, một bước không đi tốt sẽ có khả năng bị gia tộc vứt bỏ.

Nàng còn có thể có biện pháp nào khác?

Triệu hoàng hậu ra hiệu bằng ánh mắt với hai tên thái giám, hai người lập tức lại gần, một người giữ lấy một người chế trụ ở hai bên xương tỳ bà của Triệu phi, đem nàng ấn về chỗ cũ.

“ Các ngươi làm gì! Buông ta ra! Tỷ tỷ, tỷ tỷ ngươi cứu ta!” Triệu phi hô gào.



Cô cô quản sự bưng tới một cái bầu rượu, đem bầu rượu đổ vào một cái ly.

Bầu rượu, cái ly đều chạm khắc hoa văn rất tinh xảo, mỹ lệ. Màu đỏ của hoa bỉ ngạn, Triệu hoàng hậu hạ tay xuống cái ly, ở đầu tay trắng nõn ánh lên màu hồng tựa như xuất huyết.

Dưới đáy mắt Triệu phi tràn đầy tơ máu, sợ hãi giãy giụa: “Không… Không!”

Một tên thái giám chế trụ cằm của Triệu phi, dùng tay cậy thật mạnh miệng nàng ta làm nàng ta phải há ra. Triệu hoàng hậu cầm chén rượu, từ từ tiến lại gần.

“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ ngươi giúp ta!” Triệu phi giãy giụa, kêu to.

Một ly rượu độc bị Triệu hoàng hậu đổ vào miệng đi vào dạ dày, là hương vị ngọt ngào khiến cho Triệu phi mơ hồ cho rằng một khắc kia hết thảy đều không phải là sự thật.

Độc tính lan tràn rất nhanh, lục phủ ngũ tạng của Triệu phi đau đớn như muốn bị phá hủy. Nàng thẳng tắp ngã xuống đất, khóe mắt tràn ra giọt lệ chưa kịp rơi cùng khóe miệng chảy ra máu đen làm hoen ố hoa phục thượng loan điểu.

Đầu Triệu phi còn đè trên giày của Triệu hoàng hậu, Triệu hoàng hậu cúi đầu nhìn thấy muội muội chết không nhắm mắt, đáy mắt hiện lên tia hung ác.

“Thực xin lỗi muội muội, bổn cung cũng là bất đắc dĩ. Ngươi yên tâm, những kẻ đã hãm hại ngươi, bổn cung nhất định sẽ giết chết hắn báo thù cho ngươi.”

Triệu hoàng hậu nhấc chén rượu độc, nhấp tiếp một ngụm nhỏ, tiếp theo liền thống khổ ngã xuống trên mặt đất.

Tiếng chén rượu vỡ vụn vang lên trong không trung, phượng điện hỗn loạn, tiếng các nô tài ầm ĩ gọi không ngừng: “Không tốt! Mau thông báo cho bệ hạ! Hoàng hậu nương nương cùng Triệu phi nương nương bị người hạ độc!”

Thời gian một nén nhang đã qua, sự việc này cũng đã truyền tới tai của Thiên Anh đế.

Đợi sang ngày thứ hai cả Cẩn vương phủ đều biết.

Tiêu Sắt Sắt trong tay đang thêu đóa hoa sen màu tím, nghe xong việc này, kim thêu dừng một chút, rồi tiếp tục xe chỉ vào kim thêu, điềm nhiên nói: “Nhất định là Triệu hoàng hậu độc chết muội muội, tự mình uống một chút rượu độc, giả vờ dựng nên chuyện tỷ muội hai người đó bị ám hại.”

“Vì sao?’ Lục Ý kinh ngạc hỏi.

Tiêu Sắt Sắt trả lời: “Độc chết Triệu phi, là bởi vì chuyện của Đại Lý Tự Khanh liên lụy đến trên đầu nàng, Triệu gia muốn đem thứ nữ diệt khẩu. Mà Triệu hoàng hậu tự mình uống thuốc độc, thứ nhất là muốn thoát tội, thứ hai…”

“Cái gì?”

“Thứ hai là có thể vu oan cho người khác.” Tiêu Sắt Sắt thành thạo châm một kim xuyên qua, ở phía sau lưng vải tạo thành một vòng cung hoàn mỹ.

Lục Ý lại hỏi: “Triệu hoàng hậu muốn giá họa cho ai? Sẽ không phải là giá họa cho chúng ta chứ? Triệu gia không phải không vừa mắt Cẩn vương phủ sao?”

Nha đầu này, cũng biết Triệu gia xem Cẩn vương phủ không vừa mắt?

Tiêu Sắt Sắt nói: “Cái này chỉ là dựa vào phỏng đoán, chính xác hay không còn phải xem kế tiếp sự việc phát triển như thế nào.”

“Vậy tiểu thư, người nói xem người mà Triệu hoàng hậu muốn vu oan là ai?”

“Tương quý phi?” Lục Ý biết, tại hậu cung ngoài Triệu hoàng hậu ra thì quyền thế lớn nhất chính là Tương quý phi.

Tiêu Sắt Sắt nói: “Thiên Anh đế có lòng nghi ngờ rất nặng, sự việc lần này mặc dù không phân rõ ràng quan hệ cùng Triệu gia nhưng vinh sủng Triệu hoàng hậu nhất định đã ảnh hưởng, người có lợi ích lớn nhất là Tương quý phi.”

Lục Ý vỗ tay nói: “Cho nên ý tiểu thư là, tỷ muội Triệu gia kia trúng độc một chết một bị thương, mặc kệ có thành công hay không thì Thiên Anh đế khẳng định cũng sẽ sinh lòng nghi ngờ, như vậy Tương quý phi liền vô cớ mà dính vào!”

“Phản ứng rất nhanh.” Tiêu Sắt Sắt thu kim, cắt sợi chỉ còn thừa sau khi thắt nút xong.

Hoa sen màu tím thêu rất đẹp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương