Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 180: Chân Tướng Rõ Ràng

Edit: Lan Anh

Beta: Hạ Nhi Liên Y

Đối với Thiên Anh đế những lời này giống như một tiếng sét đánh trúng khiến hắn thương tích đầy mình. Khuôn mặt tái nhợt vì kích động mà đỏ lên, hắn mở to mắt nhìn Tấn Vương rồi quay lại nhìn Ngọc Vong Ngôn một cách khó khăn.

Ngọc Vong Ngôn bình tĩnh đáp: “Phụ thân người đang nói đùa?”

Nụ cười trên khóe môi Tấn Vương càng thêm tự phụ: “Ta già rồi, làm sao còn có sức lực để đùa với ngươi? Lâu như vậy ta mới tận mắt nhìn thấy cha con ngươi tương tàn, hôm nay cha bị con trai đâm một nhát dao vào ngực, ân oán bao nhiêu năm của ta cuối cùng cũng được đền đáp."

Ánh mắt Ngọc Vong Ngôn chìm xuống, nhìn về phía Dư Thu Thủy một lần nữa.

Cảm nhận được ánh mắt hờ hững, Dư Thu Thủy trấn tĩnh lại tinh thần và vẻ mặt chế nhạo: "Khốn kiếp! Ngươi thật sự nghĩ bổn cung là mẹ ruột của ngươi sao? Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết sự thật, mẫu thân của ngươi là Dư Thu Thủy, bà ấy sớm đã chết rồi."

Thiên Anh đế phát ra những cơn ho khan liên tục, kích động muốn đứng dậy khỏi ghế nhưng cố gắng mấy lần đều không thành công.

Ngọc Vong Ngôn choáng váng, toàn thân cứng đờ, hai mắt vô hồn nhìn Dư Thu Thủy. Có một số việc từ lâu đã nằm trong sự phỏng đoán của chàng nhưng vẫn không muốn tin, thà ngu dốt để không hiểu gì còn hơn.

Thiên Anh đế giận dữ nói: "Còn Thu Thủy... Các ngươi đã làm gì nàng ấy?”

Dư Thu Thủy oán hận nói: “Con tiện nhân đó sớm đã chết rồi! Cô ta chết sau khi sinh hạ Ngọc Vong Ngôn không lâu. Chính ta đã thay thế Dư Thu Thủy ở bên cạnh ngươi và cung điện tối tăm này đã hơn 20 năm! Ngày nào ta cũng phải đối mặt với một nam nhân tàn độc như người! Ta đã chịu đủ rồi!”

"Ngươi..." Thiên Anh đế một lời cũng không muốn nhắc tới, liên tục ho khan.

Ngài vẫn nhớ rằng đứa con đầu lòng của Thu Thủy là một bé trai nhưng mất sau khi sinh ra. Nàng ấy ủ rũ, tủi thân mà đổ bệnh nặng, lúc đó sống chết quả thực khó lường. Sau đó nàng vượt qua, thân thể cũng khá hơn, nhưng tính tình lại thay đổi... Nghĩ lại hóa ra Thu Thủy lúc đó đã chết rồi, cái gọi là sống sót sau đó chỉ là giả sao?

Còn đứa bé đã chết thì sao? Thiên Anh đế đột nhiên hiểu ra điều gì đó, ngài nhìn chằm chằm Ngọc Vong Ngôn, mím môi, muốn mở miệng gọi chàng.

Tay Ngọc Vong Ngôn run rẩy, cảm xúc trào dâng trong lòng không rõ là đau buồn hay oán hận.

Quả nhiên mọi thứ đều là giả. Dư nương nương thật đã chết, Dư Thu Thủy giả đến nay đã thay thế nàng, giả làm một mẫu thân tốt bụng, đáng thương. Còn Ngọc Vong Ngôn… Chàng chỉ biết từ nhỏ đã sống trong phủ của Tấn Vương, giờ nghĩ lại mới thấy có lẽ hắn đã dùng cách nào đó để đưa chàng ra khỏi cung và cho chàng một thân phận là Tấn vương thế tử Cẩn vương.

Hoàng thượng cuối cùng cũng lên tiếng: "Hoàng đệ... Ngươi đã đánh tráo Ngọc Vong Ngôn bằng đứa con đã chết của ngươi?"

Ngọc Vong Ngôn hơi giật mình và nghe Tấn Vương nói: "Đúng vậy, trong số các vương phi trong phủ không ai biết mẫu thân của Ngọc Vong Ngôn. Họ chưa từng gặp Tấn Vương phi..."

Trong lòng Ngọc Vong Ngôn tràn ngập sự đau buồn và phẫn nộ. Chàng nhớ rằng khi còn nhỏ tỳ thiếp của phụ thân luôn chĩa mũi nhọn vào chàng, xa lánh và phớt lờ chàng, tâm điểm chú ý là mẹ ruột của chàng không rõ là ai nhưng lại được trao danh hiệu thế tử.

Khi đó chàng nhiều lần tự nhủ rằng càng ít người biết về mẫu thân càng tốt, cho dù những nữ nhân đó có vượt quá giới hạn chàng cũng sẽ không cần giải thích gì cả.

Bây giờ nghĩ lại e rằng khi chàng phải chịu đựng những ánh mắt lạnh lùng và ghẻ lạnh ấy trong lòng Tấn Vương chắc đắc ý, hả hê lắm.



Máu trên ngực Thiên Anh đế đã lan đến nửa ngực, Lâm muội mặt mày tái mét bò tới nhưng không dám động vào con dao găm đang cắm trong ngực người.

Thiên Anh đế liếc nàng một cái, hai mắt sắp không mở ra, cuối cùng buồn bực nhìn Tấn Vương, nghiêng đầu rồi nhắm mắt lại.

Lâm muội kinh hãi hét lên: "Hoàng thượng! Hoàng thượng!"

Cách đó không xa vài tên tiểu thái giám quỳ xuống ngay từ đầu càng run hơn, nước mắt chảy dài trên má. Họ biết tính mạng không được bảo toàn sẽ bị Tấn Vương bịt miệng, giờ họ chỉ cầu được Tấn Vương quên đi và tha cho họ.

“Các ngươi quỳ xuống làm gì!” Lâm muội hét vào mặt khiến họ sợ đến mức câm như hến.

“Lại đây, đưa Hoàng thượng sang phòng bên! Nhanh lên!”

Tiểu thái giám sợ rùng mình lùi lại thay vì tiến lên.

Tấn Vương lạnh lùng nói: "Đưa đi... Lâm ngự y, ngươi phải đặt tính mạng của mình lên hoàng huynh. Nếu hoàng huynh chết, bổn vương sẽ bắt ngươi chôn cùng."

Nhìn tiểu thái giám và Lâm muội đưa Hoàng thượng ra ngoài, Ngọc Vong Ngôn nén sự đau buồn và tức giận trong lòng, hỏi: "Tại sao muội ấy lại sống ở Lâm gia?"

Tấn Vương cau mày: "Ai?"

"Biểu muội." Ngọc Vong Ngôn nói: "Muội ấy là con gái của Hoàng bá bá, tại sao lại ở Lâm gia."

Tấn Vương sững sờ, Dư Thu Thủy kêu lên: "Làm sao ngươi biết!"

Ngọc Vong Ngôn nhấn mạnh, lạnh lùng hỏi: "Muội ấy tại sao lại ở nhà họ Lâm! Mẫu phi, muội ấy là con gái của người và Hoàng Thượng?"

Dư Thu Thủy đỏ mặt một hồi, nắm lấy mép áo tức giận nói: "Nữ nhi đó, ta thật sự muốn bóp cổ cô ta! Khi nhìn nữ nhi ấy, ta lại nghĩ đến cha cô ta! Điều kinh tởm nhất trong cuộc đời ta là sinh con cho Thiên Hoàng. Ta đã sinh ra một đứa con gái như vậy!”

Trái tim Ngọc Vong Ngôn thắt lại, nghiêm nghị nói: "Nếu ta nhớ không lầm, thời điểm mà biểu muội và Tứ điện hạ ra đời chỉ cách hai ba ngày và sau đó..." Nếu biểu muội ta được đưa đến Lâm gia, như vậy muội ấy có lẽ là người thay thế…

Trái tim như bị đâm thủng bởi một mảnh giấy, trong nháy mắt có thể nhìn thấy mọi thứ đằng sau tờ giấy ngay lập tức. Thái độ của phụ thân đối với Tứ điện hạ giống như con ruột của mình, cho nên mới như vậy...

Nhìn chằm chằm Dư Thu Thủy lần nữa, trong mắt Ngọc Vong Ngôn không còn chút hối hận, không còn ràng buộc tình mẫu tử.

Chàng chỉ muốn biết nữ nhân này là ai.

Dư Thu Thủy kiêu ngạo đón tiếp ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Vong Ngôn, cười xấu xa nói: "Ở Tương quốc có một loại cổ trùng có thể thay đổi diện mạo của con người. Nó được gọi là ‘thay hình đổi dạng’.”

Nàng chỉ vào Ngọc Vong Ngôn nói: "Thay hình đổi dạng là dùng con rết để nuôi dưỡng thành cổ trùng, một đôi hai con, một con đặt trên người Dư Thu Thủy, con còn lại đặt vào người mình, dung mạo của ta từ từ có thể trở thành dung mạo của bà ấy..."

Con rết. Lời này khiến Ngọc Vong Ngôn đột nhiên nghĩ đến thứ trong cơ thể mình - con rết máu. Nhớ lại lúc ở Bắc Ngụy, nữ nhân khống chế rắn từng nói rằng rết máu chỉ có những người thân cận mới có thể hạ. Rết máu trong người hắn cũng bị hạ bởi người thân cận.



Dư Thu Thủy nói: "Thay đổi dung nhan có một đặc điểm kỳ lạ, đó là khi ngoại hình của ta biến đổi hoàn toàn thành Dư Thu Thủy, nó sẽ đột biến và hình thành một loại cổ trùng khác trong cơ thể vật chủ. Chắc hẳn ngươi đã từng nghe qua cái tên này, gọi là ‘Máu Rết’."

Ngọc Vong Ngôn chỉ cảm thấy một cú sốc trong lồng ngực, đau đớn và tê dại. Trong chốc lát chàng nhận ra rằng hóa ra rết máu trong cơ thể mình không phải do ai đó hạ mà là Dư Thu Thủy đã hạ sau khi sinh hắn ra, máu rết được chuyển vào cơ thể hắn.

Dư Thu Thủy hả hê nói: "Sở dĩ dùng cổ này là để rết máu sau này có thể chuyển cho đứa con tiện chủng do Dư Thu Thủy sinh ra! Ngươi biết rết máu là như thế nào không! Tấn vương và ta làm sao lại cho ngươi loại cổ trùng này! Đồ tiện chủng! Chính là muốn lừa dối cha con các ngươi để các ngươi giết hại lẫn nhau!"

Tấn vương cau mày nói: “Ngươi nói nhiều quá.”

Dư Thu Thủy ngượng ngùng nhìn hắn rồi nhìn Ngọc Vong Ngôn đầy ác ý.

Ngọc Vong Ngôn hít một hơi thật sâu và hỏi Dư Thu thủy: "Ngươi đến từ Tương quốc?"

Dư Thu Thủy sửng sốt, sau đó ngẩng đầu đáp: "Đúng vậy, ta là người Tương quốc. Nữ tử chuyên tu luyện cổ thuật ở Tương quốc được gọi là Thảo Quỷ Bà, ta chính là người đó!"

Như vậy tất cả đều rõ ràng. Chàng được phong làm Tấn vương thế tử, ngày đêm mang lòng căm thù Thiên Anh đế, để có thêm quyền lực chàng kết hôn với nữ tử Tiêu gia, hạ bệ Triệu gia và tập hợp lực lượng của Triệu gia lại với nhau. Mặt khác, phụ thân phớt lờ dân chúng Đại Nghiêu và muốn gây chiến với Bắc Ngụy nhưng bị chàng ngăn cản. Sự xuất hiện của mối bất đồng này cũng như sự can thiệp của chàng khiến cho những điều mà phụ thân mong đợi đã đi chệch hướng... Vì vậy ngày hôm nay, phụ thân và Nhị điện hạ cùng Tiêu Khác đã hợp lực để giành lấy ngai vàng, buộc chàng giết Thiên Anh đế.

Tiếng đánh nhau vang lên từ sảnh trước.

m thanh va chạm của binh khí, tiếng chém giết, tiếng kêu của tông thân và các sĩ tử, từ xa đến gần, dần trở nên rõ ràng hơn.

Sảnh trước đã bắt đầu chém giết một cách gay cấn. Tấn Vương cười nói: "Thì ra hoàng huynh đã lường trước, tập kích mấy thị vệ ở tiền sảnh, bằng không thì người ngựa của Nhị điện hạ chẳng phải không ai địch nổi sao."

Ngọc Vong Ngôn trịnh trọng nói: "Thì ra là phụ thân muốn Thiên Anh đế cải tạo lại Ngự Lâm quân, chính là vì hôm nay khiến Ngự Lâm quân nghe lệnh của người và chiếm lấy Tiêu Lan điện.”

“Không sai.” Tấn Vương chế nhạo, vạn phần khinh thường nói: "Ta nghĩ hiện tại hẳn là ngươi rất hận bổn vương, hơn nữa đều không thể chấp nhận."

“Ta không thể tiếp nhận…” Ngọc Vong Ngôn lẩm bẩm, hít sâu một hơi, hai mắt đen như mực, nhìn chằm chằm Tấn Vương, hỏi rõ ràng từng chữ: “Cho nên ta muốn xác nhận với phụ thân rằng từ đầu đến cuối người chưa từng coi ta như con ruột của mình, tình yêu thương mà người dành cho ta cũng chỉ là một vở kịch?"

"Nếu không, còn có khả năng khác sao?"

Ngọc Vong Ngôn cũng đã nghĩ đến câu trả lời này và hiểu rằng đó là câu trả lời mà bản thân có khả năng nghe thấy nhất. Rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nghe câu trả lời vẫn cảm thấy tâm can của mình như bị một chiếc kéo vô hình cắt thành từng mảnh.

Chàng cười nhạo bản thân mình, tiếng cười trầm thấp nhưng rõ ràng, chàng nhìn Tấn Vương chậm rãi nói: “Nếu đã như vậy, ta cũng không cần nương tay.”

Giọng nói của chàng trầm xuống, hai đại sảnh bất ngờ vang lên âm thanh của tiếng nhạc.

m thanh của nhạc cụ ở sảnh trước mạnh mẽ giống như tiếng chuông đầy nội lực và sát khí. Sau điện, âm thanh của tiếng sáo mềm mại có độ cứng, nhanh và sáng, xoay quanh tiếng vang của cả điện, bao quanh tất cả mọi thứ.

Sau khi Dư Thu Thủy nghe rõ hai giai điệu này, nét mặt của nàng ta thay đổi: "Tấn Vương, giai điệu này là... Đây là giai điệu của Vũ Lăng Hà thị ở Tương quốc!"

"Ai vậy..." Vẻ mặt của Tấn Vương vặn vẹo. "Tiêu Sắt Sắt phải không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương