Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
-
Chương 153: Ám Ảnh Giữa Sông
Editor: Hoài Linh
Mùng một tháng mười năm Ất Tỵ, Ngọc Vong Ngôn, Tiêu Sắt Sắt và người của mình từ biệt Bắc Ngụy trở về nước.
So với tâm trạng lúc đi thì Tiêu Sắt Sắt nay trở về càng thêm bồn chồn không yên.
Nàng cảm thấy yên tâm về việc hòa thân của Ngọc Phách nhưng việc Hà Cụ rút được quẻ bói kia ở miếu Thành Hoàng làm nàng cảm thấy giống như có một con quỷ luôn đeo bám theo mình.
Ngọc Vong Ngôn cũng không tốt hơn nàng là bao, vốn dĩ muốn ngả bài với phụ vương trước khi tới Bắc Nguỵ, nhưng vì Trần trắc phi của phủ Tấn Vương nổi điên nên phụ vương tránh không gặp người. Hiện giờ trở về, sợ là hai người lại có mâu thuẫn lớn xảy ra.
Một đường mỗi người mang tâm sự riêng, sau nhiều ngày đi, từ xa có thể thấy cổng bắc của Đại Nghiêu, nhìn thấy lá cờ quen thuộc kia làm cho mọi người trong đoàn đều mỉm cười.
“Nghỉ ngơi tại chỗ nửa canh giờ!” Ngọc Vong Ngôn ra lệnh, bọn thị vệ lập tức đi truyền mệnh lệnh xuống dưới.
Mọi người xoay người xuống ngựa, lấy lương khô cùng nước ăn đỡ đói.
Hà Hoan, Hà Cụ cùng Trương Dật Phàm và Tiêu Trí Viễn bốn người tụ lại trò chuyện một chút.
Tiêu Sắt Sắt trong lòng có chuyện, không có cách nào bình tĩnh ở chỗ này nghỉ ngơi nửa canh giờ. Nàng cũng biết nỗi lòng của Ngọc Vong Ngôn nên mỉm cười nhẹ kéo tay hắn cùng đi dạo xung quanh một chút.
Ở đây có núi cao ngăn trở, cây cối xanh um tươi tốt, mặt trời đỏ ở phía nam, tia nắng từ trên tường thành cửa bắc chiếu lên người Tiêu Sắt Sắt mang theo chút ấm áp.
Nàng và Ngọc Vong Ngôn nắm tay đi bộ tới một bờ sông.
Dòng sông này có lẽ là từ một con suối chảy từ trên đỉnh núi nào đó xuống, sau đó càng chảy càng rộng ra, nước suối cộng thêm nước mưa tích tụ lại nhiều mà tạo thành.
Tiêu Sắt Sắt buộc lại váy rồi ngồi xổm xuống bên bờ sông, cho đôi tay vào trong nước, vớt một ít nguồn nước mát lạnh lên uống.
“Sắt Sắt…” Đôi mắt như ngọc của Ngọc Vong Ngôn hiện lên sự lo lắng: “Nàng hiện tại đang có thai, đừng uống nước ở ngoài, để ta xem trước đã.”
Trong lòng Tiêu Sắt Sắt thấy ngọt ngào, lúm đồng tiền hiện lên khi cười: “Không có việc gì đâu, nước trong núi rất sạch, Dật Phàm cũng nói rằng, nước trong núi còn có nhiều dưỡng chất hơn nước giếng.”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng Tiêu Sắt Sắt vẫn hất nước trên tay đi. Nàng đứng lên, yêu thương vỗ về bụng nhỏ, cố gắng cảm nhận động tĩnh của sinh mệnh nhỏ, cứ như vậy trên khóe môi nàng nở nụ cười vì sắp được làm mẹ, chậm rãi xoay người, nhìn về phía Ngọc Vong Ngôn.
Nhưng mà ngay lúc này xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tiêu Sắt Sắt chợt thấy có một bàn tay nắm lấy cổ chân của nàng, dùng sức đến nỗi làm cổ chân nàng cảm thấy đau đớn. Cúi đầu nhìn xuống, Tiêu Sắt Sắt thở hổn hển vì kinh ngạc. Thế mà lại có một người trốn dưới nước, người này trốn ở bên bờ sông chỉ nổi lên một ít đầu, còn tay vẫn nắm lấy cổ chân nàng, ngăn cản nàng rời đi!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ngọc Vong Ngôn mạnh mẽ đạp đất bay tới chỗ của Tiêu Sắt Sắt.
Kiếm chưa rút khỏi vỏ nhưng sát khí sắc bén đã bao trùm chỗ này. Trong chớp nhoáng, vỏ kiếm đánh mạnh vào cánh tay trồi lên, người trong nước bị đánh đến phun ra búng máu, tay hắn buông lỏng, bay đến giữa sông thì nhảy xuống làm cho từng bọt nước cao bắn lên tung tóe.
“Sắt Sắt!” Ngọc Vong Ngôn dùng một tay đưa kiếm ra sau lưng, kẹp kiếm chỗ giữa cánh tay và lưng để tiện nhanh chóng dễ dàng rút kiếm ra. Một tay còn lại ôm Tiêu Sắt Sắt vào trong ngực, xem cổ chân bị nắm đến đỏ lên của nàng trong lòng đau đớn như bị ai siết chặt lại.
“Vong Ngôn, hắn…” Có phải là người đó muốn nhờ bọn họ giúp đỡ?
“Đi mau, nơi này nguy hiểm.” Ngọc Vong Ngôn mang theo Tiêu Sắt Sắt, vững chắc bay lên: “Hắn sát khí rất nặng, nhất định là hướng tới chúng ta.”
Vừa dứt lời liền nghe được tiếng vạch nước không ngừng vang lên từ phía sau. Tiêu Sắt Sắt bám vào Ngọc Vong Ngôn, quay đầu lại xem, hai mắt không khỏi mở to, chỉ nhìn thấy từng bóng đen chạy ra từ giữa sông, mỗi người đều mặc một bộ hắc y, ngay cả đầu cũng che lại chỉ lộ ra hai con mắt, trong tay cầm theo vũ khí sắc bén không ngừng phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Sau khi những người này bay ra khỏi mặt nước liền phi như mũi tên đến chỗ hai người.
Ngọc Vong Ngôn dồn toàn lực vào cánh tay, chợt chàng dùng sức, chỉ bằng một tay kẹp chặt người Tiêu Sắt Sắt đồng thời tránh chỗ bụng của nàng ra.
Tiêu Sắt Sắt hiểu ý, một tay cầm lấy cây sáo bên hông, quay đầu đặt cây sáo bên môi, tiếng sáo trong trẻo tức khắc vang khắp núi rừng, truyền đi xa.
Những tên hắc y nhân này thân thủ nhanh nhẹn, muốn triệu hồi loài bò sát đến ngăn cản thì sợ rằng bọn họ cũng tránh được, vậy nên, Tiêu Sắt Sắt dùng tiếng sáo dồn dập để thông báo cho người của mình mau tới cứu viện.
m thanh trong trẻo của tiếng sáo xuyên qua sự tĩnh lặng của khu rừng làm cho những chú chim tước bị kinh sợ mà bay đi.
Đầu tiên là Hà Hoan, Hà Cụ đứng dậy, nhìn lên trên những tán cây đại thụ là lũ chim rừng đang bay tán loạn, trong lòng liền kêu một tiếng: Không tốt.
Ngay sau đó, trong nháy mắt hai người đồng thời bay lên, lên xuống mấy cái rồi biến mất trong những ngọn cây cao vút.
Những chiếc lá bị sức gió của hai người thổi xuống giống dao nhỏ cứa qua gương mặt của mọi người. Bọn thị vệ của Ngọc Vong Ngôn lập tức cầm lấy vũ khí đứng lên, cho dù Sơn Tông không ở đây, bọn họ vẫn phân công tốt, giữ lại mười người ở lại chăm sóc ngựa và lương khô, bảo hộ Tiêu Trí Viễn cùng một số quan văn đi cùng, những người còn lại nhanh chóng đuổi theo nơi có sát khí, từng thân ảnh phi vào trong rừng rậm.
Trong rừng rậm, Ngọc Vong Ngôn ôm Tiêu Sắt Sắt nhanh chóng chạy đi cùng mọi người tập hợp.
Bỗng nhiên vang đến một thanh âm quỷ dị trên đỉnh đầu, trong lòng lập tức nổi lên cảm giác nguy hiểm. Tiếng sáo của Tiêu Sắt Sắt bên tai đột nhiên im bặt, nàng cả kinh nói: “Cẩn thận bên trên!”
Ngọc Vong Ngôn ôm chặt Tiêu Sắt Sắt, tay trống thì đảo qua các nhánh cây, lá cây rụng bay tán loạn. Chàng đạp lên lá rụng mượn lực chuyển hướng, nghiêng mình. Đồng thời ở trên đỉnh đầu có hai nan trúc lớn vừa nhọn vừa dài bay từ hai phía trái phải đến chỗ hai người. Hai người thoát được từ giữa hai nan trúc, Tiêu Sắt Sắt khẩn trương đến mức quên cả hô hấp.
Ngọc Vong Ngôn tránh thoát thảm cảnh này, lập tức điều chỉnh thân hình ở giữa không trung, đáp trên mặt đất rồi lại mượn lực bay lên, dễ như trở bàn tay phất tay áo một cái đem hai nan trúc phi lại hướng bọn thích khách.
Những tên thích khách này đều là cao thủ, dựa vào tu vi võ công của mình, lách mình nghiêng người, khom lưng, nhanh chóng bay vọt qua, khó khăn lắm mới tránh thoát hai nan trúc. Nhưng mà trận địa của họ cũng vì thế bị làm rối đi, tốc độ nhất thời bị ảnh hưởng, khiến Ngọc Vong Ngôn cùng Tiêu Sắt Sắt chạy xa được một đoạn dài.
Ngay khi Ngọc Vong Ngôn đá lên thân cây mượn lực để chạy tiếp thì lại nghe thấy tiếng Tiêu Sắt Sắt hít khí lạnh .
Chỉ thấy có mười mấy lỗ nhỏ trên cây đối diện hai người, theo đó là mười mấy mũi tên bóng nhọn phóng ra bay về phía hai người với tốc độ cực nhanh, giống như là tia chớp xẹt một cái liền gần hai người trong gang tấc.
Tiêu Sắt Sắt ôm chặt Ngọc Vong Ngôn, cảm nhận được chàng mang theo nàng xuyên qua giữa các mũi tên. Không ngừng có mũi tên nhọn bắn qua, tiếng xé gió làm cho tai của Tiêu Sắt Sắt đau nhói, mũi tên thậm chí mang theo một luồng u ám tấn công vào mặt Tiêu Sắt Sắt, cảm giác này tựa như bị dao cắt.
Liên tiếp xoay người, nghiêng người rồi xoay tròn mấy cái, Tiêu Sắt Sắt đã cảm giác được đầu óc choáng váng, dư quang thấy một mũi tên phi đến đều được Ngọc Vong Ngôn tránh thoát. Tiếng hô hấp nặng nề của chàng làm Tiêu Sắt Sắt tâm tình không yên, nàng thật hy vọng bản thân biết võ công, có thể giúp đỡ Vong Ngôn cùng nhau chống lại những trận bị ám khí mai phục thế này.
“Tiểu thư! Vương gia!” Tiếng của Hà Hoan, Hà Cụ.
Bọn họ từ phía bên kia rừng rậm lao đến nhanh như chớp. Hai người đều đã cầm kiếm trên tay, mạnh mẽ, nhanh nhẹn như hai chú báo săn.
“Để ý ám khí, đừng đụng vào núi đá hay cây cối!” Ngọc Vong Ngôn xoay người một cái, ôm Tiêu Sắt Sắt dừng ở trên mặt đất, tiếp theo sử dụng cước bộ, nhanh chóng đi qua giữa mấy núi đá.
Tiêu Sắt Sắt biết là chàng nhìn ra nơi này có cơ quan của trận pháp, cho nên khi đi được tới nơi này lập tức dùng cước bộ tránh đi.
Mà cách đó không xa, Hà Hoan, Hà Cụ cùng những tên thích khách giao chiến. Động tác của mỗi người đều nhanh đến dọa người, Tiêu Sắt Sắt thậm chí không thể thấy rõ từng chiêu thức của bọn họ, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra, đám hắc y kia chính là tử sĩ, không sợ chết nên cùng Hà Hoan, Hà Cụ giao chiến rất ngoan độc, nếu ai chậm một chút cũng có thể mất mạng. Vì thế cho dù trong lòng Tiêu Sắt Sắt rất lo lắng nhưng cũng không dám hô lên câu nào, sợ làm Hà Hoan, Hà Cụ phân tâm.
Thích khách nhanh chóng chia làm hai nhóm, một phần ba lưu lại đối phó với Hà Hoan, Hà Cụ, còn lại thì tạo trận hình giống như là một nắm tán hoa, lần thứ hai tấn công về phía Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt.
“Sắt Sắt, ôm chặt ta.” Ngọc Vong Ngôn dặn dò xong, trên tay dùng một chút lực, nhanh chóng chạy về phía sau.
Mà cùng lúc đó, bọn thị vệ chi viện cũng đã chạy tới, từ bên cạnh hai người nhanh chóng phi về phía thích khách. Những thị vệ tới trước thì tiến lên đánh nhau với bọn thích khách, còn người đến sau thì nhanh chóng bảo vệ bên cạnh Ngọc Vong Ngôn.
Từng thân ảnh lao về phía thích khách, Ngọc Vong Ngôn thong dong bay ngược lại, một chiếc áo khoác dài màu xám khói tung bay theo gió, như chú chim đang dương đôi cạnh đầy mạnh mẽ.
Ôm chặt lấy Tiêu Sắt Sắt trong lòng ngực, chàng ôm cả hai tay và điều chỉnh lại sức lực làm Tiêu Sắt Sắt có thể thấy thoải mái một chút.
Nội lực mạnh mẽ truyền lời nói của chàng vào tai từng người: “Trong núi đá và cây cối có giấu ám khí, đừng đụng vào!”
Trong tiếng chém giết điên cuồng, lời cảnh báo này rõ ràng, quanh quẩn trong không khí.
“Tỷ tỷ! Cẩn Vương!” Tiếng kêu của Trương Dật Phàm từ phía sau truyền đến.
Cước bộ Ngọc Vong Ngôn thay đổi, sau khi đứng ở vị trí an toàn ôm Tiêu Sắt Sắt xoay người lại thấy Trương Dật Phàm mang theo kiếm xông lại đây.
Võ nghệ cùng khinh công của hắn kém hơn bọn thị vệ của Ngọc Vong Ngôn, vì vậy tới chậm hơn một chút.
Thấy Tiêu Sắt Sắt không việc gì, lông mày Trương Dật Phàm nhướng lên, trong đôi mắt tràn đầy ý chí chiến đấu như lang như hổ.
Hắn hét lớn một tiếng, gia nhập chiến cuộc.
“Dật Phàm!” Tiêu Sắt Sắt lo lắng hô nhỏ một tiếng rồi nhanh chóng im miệng lại, sợ âm thanh của mình sẽ quấy nhiễu đến bọn họ.
Nhìn Trương Dật Phàm cùng một thích khách chiến đấu với nhau, chiêu nào chiêu ấy vô cùng nguy hiểm, Tiêu Sắt Sắt không khỏi cắn chặt môi, ngay cả môi dưới bị cắn ra máu cũng không để ý đến.
Khi Trương Dật Phàm chém về đối phương một kiếm, tim của Tiêu Sắt Sắt vô cùng lo lắng, mà khi Trương Dật Phàm nguy hiểm tránh thoát được sát chiêu của đối thủ thì tim của nàng lại cảm thấy như là bị cục đá điên cuồng đập vào.
Cầm cây sáo trùng trên tay, nàng gắt gao dùng sức cầm chặt, rồi lại bỗng nhiên thả lỏng, tiếp theo lại dùng sức cầm chặt như tâm tình của Tiêu Sắt Sắt vậy, lên lên xuống xuống, thấp thỏm dị thường.
Nàng đặt sáo trùng bên miệng, tiếng sáo trong trẻo xuyên qua tiếng giết chóc, cây sáo nhỏ ở bên môi Tiêu Sắt Sắt thế nhưng phát ra tiếng sáo trong trẻo, rõ ràng nhất từ trước đến nay.
Ngọc Vong Ngôn trong lòng cả kinh, nhìn chăm chú vào Tiêu Sắt Sắt. Nhờ môi và ngón tay khéo léo của nàng đã mang khúc quân hành chiến đấu cổ xưa cùng với bài ca được cất lên, dường như là tiếng vỗ cánh thay đổi của lũ côn trùng xung quanh.
Mùng một tháng mười năm Ất Tỵ, Ngọc Vong Ngôn, Tiêu Sắt Sắt và người của mình từ biệt Bắc Ngụy trở về nước.
So với tâm trạng lúc đi thì Tiêu Sắt Sắt nay trở về càng thêm bồn chồn không yên.
Nàng cảm thấy yên tâm về việc hòa thân của Ngọc Phách nhưng việc Hà Cụ rút được quẻ bói kia ở miếu Thành Hoàng làm nàng cảm thấy giống như có một con quỷ luôn đeo bám theo mình.
Ngọc Vong Ngôn cũng không tốt hơn nàng là bao, vốn dĩ muốn ngả bài với phụ vương trước khi tới Bắc Nguỵ, nhưng vì Trần trắc phi của phủ Tấn Vương nổi điên nên phụ vương tránh không gặp người. Hiện giờ trở về, sợ là hai người lại có mâu thuẫn lớn xảy ra.
Một đường mỗi người mang tâm sự riêng, sau nhiều ngày đi, từ xa có thể thấy cổng bắc của Đại Nghiêu, nhìn thấy lá cờ quen thuộc kia làm cho mọi người trong đoàn đều mỉm cười.
“Nghỉ ngơi tại chỗ nửa canh giờ!” Ngọc Vong Ngôn ra lệnh, bọn thị vệ lập tức đi truyền mệnh lệnh xuống dưới.
Mọi người xoay người xuống ngựa, lấy lương khô cùng nước ăn đỡ đói.
Hà Hoan, Hà Cụ cùng Trương Dật Phàm và Tiêu Trí Viễn bốn người tụ lại trò chuyện một chút.
Tiêu Sắt Sắt trong lòng có chuyện, không có cách nào bình tĩnh ở chỗ này nghỉ ngơi nửa canh giờ. Nàng cũng biết nỗi lòng của Ngọc Vong Ngôn nên mỉm cười nhẹ kéo tay hắn cùng đi dạo xung quanh một chút.
Ở đây có núi cao ngăn trở, cây cối xanh um tươi tốt, mặt trời đỏ ở phía nam, tia nắng từ trên tường thành cửa bắc chiếu lên người Tiêu Sắt Sắt mang theo chút ấm áp.
Nàng và Ngọc Vong Ngôn nắm tay đi bộ tới một bờ sông.
Dòng sông này có lẽ là từ một con suối chảy từ trên đỉnh núi nào đó xuống, sau đó càng chảy càng rộng ra, nước suối cộng thêm nước mưa tích tụ lại nhiều mà tạo thành.
Tiêu Sắt Sắt buộc lại váy rồi ngồi xổm xuống bên bờ sông, cho đôi tay vào trong nước, vớt một ít nguồn nước mát lạnh lên uống.
“Sắt Sắt…” Đôi mắt như ngọc của Ngọc Vong Ngôn hiện lên sự lo lắng: “Nàng hiện tại đang có thai, đừng uống nước ở ngoài, để ta xem trước đã.”
Trong lòng Tiêu Sắt Sắt thấy ngọt ngào, lúm đồng tiền hiện lên khi cười: “Không có việc gì đâu, nước trong núi rất sạch, Dật Phàm cũng nói rằng, nước trong núi còn có nhiều dưỡng chất hơn nước giếng.”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng Tiêu Sắt Sắt vẫn hất nước trên tay đi. Nàng đứng lên, yêu thương vỗ về bụng nhỏ, cố gắng cảm nhận động tĩnh của sinh mệnh nhỏ, cứ như vậy trên khóe môi nàng nở nụ cười vì sắp được làm mẹ, chậm rãi xoay người, nhìn về phía Ngọc Vong Ngôn.
Nhưng mà ngay lúc này xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tiêu Sắt Sắt chợt thấy có một bàn tay nắm lấy cổ chân của nàng, dùng sức đến nỗi làm cổ chân nàng cảm thấy đau đớn. Cúi đầu nhìn xuống, Tiêu Sắt Sắt thở hổn hển vì kinh ngạc. Thế mà lại có một người trốn dưới nước, người này trốn ở bên bờ sông chỉ nổi lên một ít đầu, còn tay vẫn nắm lấy cổ chân nàng, ngăn cản nàng rời đi!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ngọc Vong Ngôn mạnh mẽ đạp đất bay tới chỗ của Tiêu Sắt Sắt.
Kiếm chưa rút khỏi vỏ nhưng sát khí sắc bén đã bao trùm chỗ này. Trong chớp nhoáng, vỏ kiếm đánh mạnh vào cánh tay trồi lên, người trong nước bị đánh đến phun ra búng máu, tay hắn buông lỏng, bay đến giữa sông thì nhảy xuống làm cho từng bọt nước cao bắn lên tung tóe.
“Sắt Sắt!” Ngọc Vong Ngôn dùng một tay đưa kiếm ra sau lưng, kẹp kiếm chỗ giữa cánh tay và lưng để tiện nhanh chóng dễ dàng rút kiếm ra. Một tay còn lại ôm Tiêu Sắt Sắt vào trong ngực, xem cổ chân bị nắm đến đỏ lên của nàng trong lòng đau đớn như bị ai siết chặt lại.
“Vong Ngôn, hắn…” Có phải là người đó muốn nhờ bọn họ giúp đỡ?
“Đi mau, nơi này nguy hiểm.” Ngọc Vong Ngôn mang theo Tiêu Sắt Sắt, vững chắc bay lên: “Hắn sát khí rất nặng, nhất định là hướng tới chúng ta.”
Vừa dứt lời liền nghe được tiếng vạch nước không ngừng vang lên từ phía sau. Tiêu Sắt Sắt bám vào Ngọc Vong Ngôn, quay đầu lại xem, hai mắt không khỏi mở to, chỉ nhìn thấy từng bóng đen chạy ra từ giữa sông, mỗi người đều mặc một bộ hắc y, ngay cả đầu cũng che lại chỉ lộ ra hai con mắt, trong tay cầm theo vũ khí sắc bén không ngừng phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Sau khi những người này bay ra khỏi mặt nước liền phi như mũi tên đến chỗ hai người.
Ngọc Vong Ngôn dồn toàn lực vào cánh tay, chợt chàng dùng sức, chỉ bằng một tay kẹp chặt người Tiêu Sắt Sắt đồng thời tránh chỗ bụng của nàng ra.
Tiêu Sắt Sắt hiểu ý, một tay cầm lấy cây sáo bên hông, quay đầu đặt cây sáo bên môi, tiếng sáo trong trẻo tức khắc vang khắp núi rừng, truyền đi xa.
Những tên hắc y nhân này thân thủ nhanh nhẹn, muốn triệu hồi loài bò sát đến ngăn cản thì sợ rằng bọn họ cũng tránh được, vậy nên, Tiêu Sắt Sắt dùng tiếng sáo dồn dập để thông báo cho người của mình mau tới cứu viện.
m thanh trong trẻo của tiếng sáo xuyên qua sự tĩnh lặng của khu rừng làm cho những chú chim tước bị kinh sợ mà bay đi.
Đầu tiên là Hà Hoan, Hà Cụ đứng dậy, nhìn lên trên những tán cây đại thụ là lũ chim rừng đang bay tán loạn, trong lòng liền kêu một tiếng: Không tốt.
Ngay sau đó, trong nháy mắt hai người đồng thời bay lên, lên xuống mấy cái rồi biến mất trong những ngọn cây cao vút.
Những chiếc lá bị sức gió của hai người thổi xuống giống dao nhỏ cứa qua gương mặt của mọi người. Bọn thị vệ của Ngọc Vong Ngôn lập tức cầm lấy vũ khí đứng lên, cho dù Sơn Tông không ở đây, bọn họ vẫn phân công tốt, giữ lại mười người ở lại chăm sóc ngựa và lương khô, bảo hộ Tiêu Trí Viễn cùng một số quan văn đi cùng, những người còn lại nhanh chóng đuổi theo nơi có sát khí, từng thân ảnh phi vào trong rừng rậm.
Trong rừng rậm, Ngọc Vong Ngôn ôm Tiêu Sắt Sắt nhanh chóng chạy đi cùng mọi người tập hợp.
Bỗng nhiên vang đến một thanh âm quỷ dị trên đỉnh đầu, trong lòng lập tức nổi lên cảm giác nguy hiểm. Tiếng sáo của Tiêu Sắt Sắt bên tai đột nhiên im bặt, nàng cả kinh nói: “Cẩn thận bên trên!”
Ngọc Vong Ngôn ôm chặt Tiêu Sắt Sắt, tay trống thì đảo qua các nhánh cây, lá cây rụng bay tán loạn. Chàng đạp lên lá rụng mượn lực chuyển hướng, nghiêng mình. Đồng thời ở trên đỉnh đầu có hai nan trúc lớn vừa nhọn vừa dài bay từ hai phía trái phải đến chỗ hai người. Hai người thoát được từ giữa hai nan trúc, Tiêu Sắt Sắt khẩn trương đến mức quên cả hô hấp.
Ngọc Vong Ngôn tránh thoát thảm cảnh này, lập tức điều chỉnh thân hình ở giữa không trung, đáp trên mặt đất rồi lại mượn lực bay lên, dễ như trở bàn tay phất tay áo một cái đem hai nan trúc phi lại hướng bọn thích khách.
Những tên thích khách này đều là cao thủ, dựa vào tu vi võ công của mình, lách mình nghiêng người, khom lưng, nhanh chóng bay vọt qua, khó khăn lắm mới tránh thoát hai nan trúc. Nhưng mà trận địa của họ cũng vì thế bị làm rối đi, tốc độ nhất thời bị ảnh hưởng, khiến Ngọc Vong Ngôn cùng Tiêu Sắt Sắt chạy xa được một đoạn dài.
Ngay khi Ngọc Vong Ngôn đá lên thân cây mượn lực để chạy tiếp thì lại nghe thấy tiếng Tiêu Sắt Sắt hít khí lạnh .
Chỉ thấy có mười mấy lỗ nhỏ trên cây đối diện hai người, theo đó là mười mấy mũi tên bóng nhọn phóng ra bay về phía hai người với tốc độ cực nhanh, giống như là tia chớp xẹt một cái liền gần hai người trong gang tấc.
Tiêu Sắt Sắt ôm chặt Ngọc Vong Ngôn, cảm nhận được chàng mang theo nàng xuyên qua giữa các mũi tên. Không ngừng có mũi tên nhọn bắn qua, tiếng xé gió làm cho tai của Tiêu Sắt Sắt đau nhói, mũi tên thậm chí mang theo một luồng u ám tấn công vào mặt Tiêu Sắt Sắt, cảm giác này tựa như bị dao cắt.
Liên tiếp xoay người, nghiêng người rồi xoay tròn mấy cái, Tiêu Sắt Sắt đã cảm giác được đầu óc choáng váng, dư quang thấy một mũi tên phi đến đều được Ngọc Vong Ngôn tránh thoát. Tiếng hô hấp nặng nề của chàng làm Tiêu Sắt Sắt tâm tình không yên, nàng thật hy vọng bản thân biết võ công, có thể giúp đỡ Vong Ngôn cùng nhau chống lại những trận bị ám khí mai phục thế này.
“Tiểu thư! Vương gia!” Tiếng của Hà Hoan, Hà Cụ.
Bọn họ từ phía bên kia rừng rậm lao đến nhanh như chớp. Hai người đều đã cầm kiếm trên tay, mạnh mẽ, nhanh nhẹn như hai chú báo săn.
“Để ý ám khí, đừng đụng vào núi đá hay cây cối!” Ngọc Vong Ngôn xoay người một cái, ôm Tiêu Sắt Sắt dừng ở trên mặt đất, tiếp theo sử dụng cước bộ, nhanh chóng đi qua giữa mấy núi đá.
Tiêu Sắt Sắt biết là chàng nhìn ra nơi này có cơ quan của trận pháp, cho nên khi đi được tới nơi này lập tức dùng cước bộ tránh đi.
Mà cách đó không xa, Hà Hoan, Hà Cụ cùng những tên thích khách giao chiến. Động tác của mỗi người đều nhanh đến dọa người, Tiêu Sắt Sắt thậm chí không thể thấy rõ từng chiêu thức của bọn họ, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra, đám hắc y kia chính là tử sĩ, không sợ chết nên cùng Hà Hoan, Hà Cụ giao chiến rất ngoan độc, nếu ai chậm một chút cũng có thể mất mạng. Vì thế cho dù trong lòng Tiêu Sắt Sắt rất lo lắng nhưng cũng không dám hô lên câu nào, sợ làm Hà Hoan, Hà Cụ phân tâm.
Thích khách nhanh chóng chia làm hai nhóm, một phần ba lưu lại đối phó với Hà Hoan, Hà Cụ, còn lại thì tạo trận hình giống như là một nắm tán hoa, lần thứ hai tấn công về phía Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt.
“Sắt Sắt, ôm chặt ta.” Ngọc Vong Ngôn dặn dò xong, trên tay dùng một chút lực, nhanh chóng chạy về phía sau.
Mà cùng lúc đó, bọn thị vệ chi viện cũng đã chạy tới, từ bên cạnh hai người nhanh chóng phi về phía thích khách. Những thị vệ tới trước thì tiến lên đánh nhau với bọn thích khách, còn người đến sau thì nhanh chóng bảo vệ bên cạnh Ngọc Vong Ngôn.
Từng thân ảnh lao về phía thích khách, Ngọc Vong Ngôn thong dong bay ngược lại, một chiếc áo khoác dài màu xám khói tung bay theo gió, như chú chim đang dương đôi cạnh đầy mạnh mẽ.
Ôm chặt lấy Tiêu Sắt Sắt trong lòng ngực, chàng ôm cả hai tay và điều chỉnh lại sức lực làm Tiêu Sắt Sắt có thể thấy thoải mái một chút.
Nội lực mạnh mẽ truyền lời nói của chàng vào tai từng người: “Trong núi đá và cây cối có giấu ám khí, đừng đụng vào!”
Trong tiếng chém giết điên cuồng, lời cảnh báo này rõ ràng, quanh quẩn trong không khí.
“Tỷ tỷ! Cẩn Vương!” Tiếng kêu của Trương Dật Phàm từ phía sau truyền đến.
Cước bộ Ngọc Vong Ngôn thay đổi, sau khi đứng ở vị trí an toàn ôm Tiêu Sắt Sắt xoay người lại thấy Trương Dật Phàm mang theo kiếm xông lại đây.
Võ nghệ cùng khinh công của hắn kém hơn bọn thị vệ của Ngọc Vong Ngôn, vì vậy tới chậm hơn một chút.
Thấy Tiêu Sắt Sắt không việc gì, lông mày Trương Dật Phàm nhướng lên, trong đôi mắt tràn đầy ý chí chiến đấu như lang như hổ.
Hắn hét lớn một tiếng, gia nhập chiến cuộc.
“Dật Phàm!” Tiêu Sắt Sắt lo lắng hô nhỏ một tiếng rồi nhanh chóng im miệng lại, sợ âm thanh của mình sẽ quấy nhiễu đến bọn họ.
Nhìn Trương Dật Phàm cùng một thích khách chiến đấu với nhau, chiêu nào chiêu ấy vô cùng nguy hiểm, Tiêu Sắt Sắt không khỏi cắn chặt môi, ngay cả môi dưới bị cắn ra máu cũng không để ý đến.
Khi Trương Dật Phàm chém về đối phương một kiếm, tim của Tiêu Sắt Sắt vô cùng lo lắng, mà khi Trương Dật Phàm nguy hiểm tránh thoát được sát chiêu của đối thủ thì tim của nàng lại cảm thấy như là bị cục đá điên cuồng đập vào.
Cầm cây sáo trùng trên tay, nàng gắt gao dùng sức cầm chặt, rồi lại bỗng nhiên thả lỏng, tiếp theo lại dùng sức cầm chặt như tâm tình của Tiêu Sắt Sắt vậy, lên lên xuống xuống, thấp thỏm dị thường.
Nàng đặt sáo trùng bên miệng, tiếng sáo trong trẻo xuyên qua tiếng giết chóc, cây sáo nhỏ ở bên môi Tiêu Sắt Sắt thế nhưng phát ra tiếng sáo trong trẻo, rõ ràng nhất từ trước đến nay.
Ngọc Vong Ngôn trong lòng cả kinh, nhìn chăm chú vào Tiêu Sắt Sắt. Nhờ môi và ngón tay khéo léo của nàng đã mang khúc quân hành chiến đấu cổ xưa cùng với bài ca được cất lên, dường như là tiếng vỗ cánh thay đổi của lũ côn trùng xung quanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook