Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 136: Dùng Máu Dọa Hắn

Editor: iKet

Suốt chặng đường đi, Hà Cụ dùng tốc độ nhanh nhất có thể để quay lại Cẩn Vương phủ, nhìn thấy Ngọc Vong Ngôn.

Lúc này, nguyên nhân Ngọc Vong Ngôn lo lắng chính là Tiêu Sắt Sắt vẫn chưa trở về, người của Tiêu phủ cũng nói Tiêu Sắt Sắt đã rời khỏi Tiêu phủ để đi gặp một người bằng hữu.

Trực giác Ngọc Vong Ngôn cho biết đây không phải một điều tốt, chàng sốt sắng đến mức định dẫn thị vệ Vương phủ ra ngoài tìm kiếm. Đúng lúc ấy, chàng trông thấy Hà Cụ trở về, Ngọc Vong Ngôn liền hỏi hắn.

Theo hướng dẫn của Tiêu Sắt Sắt, Hà Cụ chỉ nói hiện giờ Tiêu Sắt Sắt đi Linh Cung gặp bằng hữu, Ngọc Vong Ngôn cũng được mời đi cùng.

Ngọc Vong Ngôn bình tĩnh đồng ý, chàng mang theo Sơn Tông và khởi hành. Nhưng những lời của Hà Cụ, trong lòng Ngọc Vong ngôn không chịu tin tưởng.

Tại sao Sắt Sắt lại đến Linh Cung?

Linh Cung, hai chữ này làm cho Ngọc Vong Ngôn không tự chủ được mà liên tưởng đến đến cái chết của các tu sĩ, tiếp theo lại bất giác nghĩ tới phụ vương, người đã sử dụng cây kim Hạnh Hoa Vô Ảnh cùng với Triệu Phóng Yên.

Ngọc Vong Ngôn dĩ nhiên biết Hà Cụ nói với chàng như vậy thì chắc là tình hình của Sắt Sắt hẳn là rất tệ.

Nghĩ rằng có lẽ Tiêu Sắt Sắt đang ở trong đầm rồng hang hổ, Ngọc Vong Ngôn liền cảm thấy thở không nổi, nỗi sợ hãi dường như đang lan tràn trong máu, khiến máu của chàng như đông lại từng chút một.

Trên đường đến hoàng cung, chàng thậm chí còn cảm thấy ngực bùng lên một trận đau đớn, xen lẫn sự bất an và khó chịu, như thể cảm xúc của Ngọc Vong Ngôn giống như con rết máu, và chàng không thể phân biệt được đó là con nào. Chúng ăn mòn chàng. Cả cơ thể lẫn tâm trí.

Cửa Linh Cung đột nhiên bị mở ra.

Một tia trăng sáng, trong mờ mịt có một mảng loang lổ.

Tiêu Sắt Sắt nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Ngọc Vong Ngôn đang đứng ở cửa, sau lưng là vầng trăng sáng mờ ảo, càng làm nổi bật phong thái hiên ngang của Ngọc Vong Ngôn với thế giới, đai lưng chàng bay phất phơ trong gió, chúng theo hơi thở của chàng mà nhẹ nhàng bay múa.

"Vong ngôn. . . . . ." Tiêu Sắt Sắt chỉ cảm thấy trong lòng đau xót.

Mà Triệu Phóng Yên gắt gao thít chặt người nàng và giữ chuôi đao.

“Đại ca, huynh đã trở lại!” Hà Hoan vội kêu.

Hà Cụ chợt nghiêng thân mình, trở lại bên người Hà Hoan.

Ở cửa, Ngọc Vong Ngôn bước nhanh về phía Tiêu Sắt Sắt, làn gió xào xạc tràn vào ống tay rộng của chàng, từ đáy mắt như ngọc đó là đầy suy tư và hoảng sợ.

“Cẩn Vương.” Triệu Phóng Yên gật đầu hành lễ. Khi thấy Ngọc Vong Ngôn dẫn người tới đây, hắn kinh ngạc, cắn môi cười khổ nói: “Tứ điện hạ cũng tới.”

Ngọc Khuynh Vân là ngẫu nhiên gặp được Ngọc Vong Ngôn, sau khi hắn thăm mẫu phi Dư Thuy Thủy, đáng lẽ phải về Tứ Vương phủ nhưng lại thấy Ngọc Vong Ngôn vụt qua.

Hắn gọi Ngọc Vong Ngôn lại, khi biết tình huống ở Linh Cung thì liền cùng chàng đến đây.

Bóng bảy ngọn nến chồng lên nhau dưới chân của vài người, Linh Cung tĩnh mịch chỉ cũng phản chiếu âm thanh lạnh lùng từ giọng nói của Ngọc Vong Ngôn.

“Thả Sắt Sắt ra!”

Triệu Phóng Yên ghìm Tiêu Sắt Sắt xuống, lùi hai bước.

Ngọc Vong Ngôn tới gần hai bước, “Triệu tiểu thư, thả Sắt Sắt ra!”

Triệu Phóng Yên lại lui xuống, cắn chặt môi dưới nói: "Cẩn vương điện hạ, xin hãy nói cho Phóng Yên biết ai là người đã gây ra chuyện tại lễ tế thần."

Câu hỏi này đối với Ngọc Vong Ngôn, giống như một tiếng sét từ trời xanh, giáng xuống chàng một cách nặng nề.



Đây là mục đích thực sự của việc Phóng Yên gọi chàng và Sắt Sắt đến cùng một lúc. Nàng sẽ vì bất cứ giá nào để cho những người trong hàng chục chiếc quan tài xung quanh nàng nghe thấy sự thật, tìm kiếm công lý cho những người đã chết.

Ngọc Vong Ngôn không khỏi nắm chặt tay, nhiều người sẽ không biết, trừ khi bản thân tự làm, khi câu nói này trở thành sự thật đối với Ngọc Vong Ngôn và cha chàng, Ngọc Vong Ngôn chỉ cảm thấy thật mỉa mai.

“Cẩn Vương điện hạ, xin người hãy nói cho Phóng Yên.” Triệu Phóng Yên lại nói.

“Bổn vương không biết.” Giọng trầm của Ngọc Vong Ngôn có chút run rẩy, “Triệu tiểu thư, đừng thử thách lòng kiên nhẫn của bổn vương.”

Nhìn ra tâm tư rối loạn của chàng, Tiêu Sắt Sắt đau lòng nỉ non: “Vong Ngôn…”

Ngọc Khuynh Vân tỏ vẻ không bằng lòng mà khuyên nhủ: "Triệu tiểu thư, cô có gì muốn hỏi thì cứ bình tĩnh mà nói, đừng động đao động thương."

“Tứ điện hạ, đây là chuyện hiến tế.” Triệu Phóng Yên nói.

“Ai……” Ngọc Khuynh Vân nhẹ nhàng thở dài: “Triệu tiểu thư, tội danh bắt cóc Cẩn Vương Phi người thật sự gánh không nổi, tại hạ cũng là vì tốt cho người thôi.”

“Trong mọi thứ thì việc hòa hoãn là quan trọng nhất.” đạo lí như vậy Phóng Yên hiểu. Triệu Phóng Yên cắn môi dưới trắng bệch, như thể đã hạ quyết tâm, “Nhưng mà…” Nàng bỗng nhiên đem dao nhỏ cắt một vết trên vai của Tiêu Sắt Sắt, máu tươi tràn ra ngay lập tức.

“Sắt Sắt!”

“Biểu tiểu thư!”

Con dao dường như cứa vào cơ thể Ngọc Vong Ngôn, sự đau đớn như gấp mười lần, trái tim sôi sục ngay lập tức, chàng hét lên: "Đừng tưởng rằng bổn vương không dám giết người! Thả Sắt Sắt ra!"

“Vong Ngôn…” Vì quá đau, Tiêu Sắt Sắt cau mày dữ dội, nàng nhìn thấy vết máu của chính mình trên con dao nhỏ xuống.

“Triệu tiểu thư, thật ra cô…”

“Cẩn Vương phi, xin thứ lỗi.” Triệu Phóng Yên kề con dao đã nhuốm máu vào cổ Sắt Sắt, khó khăn nói: “Phóng Yên thực sự không muốn làm tổn thương người, Vương phi là người luôn ủng hộ và động viên tôi… Nhưng mà sư trưởng cùng bằng hữu đều đang đợi tôi, tôi sẽ không để họ chết một cách vô ích, nhìn hành vi bất thường của Cẩn Vương điện hạ cùng Cẩn Vương phi chắc chắn là vì họ biết những điều mà người khác không biết…”

Nàng tha thiết hét lên: “Cẩn vương điện hạ, Phóng Yên không dám nói lời cầu xin nào với người nữa, nhưng đây là cơ hội duy nhất của tôi, tôi làm sao có thể để cho Cẩn Vương phi đi mà không có lợi ích gì?”

Trái tim của Ngọc Vong Ngôn dường như đã bị dao cứa hết lần này đến lần khác, không ngừng chảy máu.

Thân là một trượng phu, chàng lại có thể nhìn thê tử của mình bị thương.

Chàng biết, bằng võ công của chính mình, muốn đánh hạ Triệu Phóng Yên đang cầm dao cũng không phải là khó khăn, nhưng làm vậy có thể khiến Sắt Sắt bị thương, đó cũng chính là nguyên nhân Hà Hoan và Hà Cụ không ra tay.

Bọn hắn không hoàn toàn chắc chắn.

Ngọc Khuynh Vân thất vọng nói: “Triệu tiểu thư, bỏ dao xuống đi. Tại hạ biết vẫn đang thương tiếc về cái chết của đoàn tế lễ, nhưng không phân biệt tốt xấu đi thúc ép Cẩn Vương, việc này tiểu thư thật sự không nên làm thế.”

“Không ai có thể thay đổi ta.” Triệu Phóng Yên nước mắt lộ ra bi thương, “Phóng Yên tin tưởng phán đoán của chính mình, chỉ xin Cẩn Vương điện hạ có thể nói cho tôi biết, cho dù người chỉ biết một chút, xin hãy nói cho tôi biết!”

“Bổn vương không biết.” Ngọc Vong Ngôn chỉ có thể ép mình nói dối, “Triệu tiểu thư, bổn vương cũng xin ngươi thả Sắt Sắt ra. Nếu dao của ngươi chém vào người bổn vương, cho dù là một trăm nhát thì ta cũng sẽ không hận.”

Nước mắt lóe lên trong đáy mắt Triệu Phóng Khói, “Cẩn Vương điện hạ…”

Cẩn Vương điện hạ kiên định như vậy, là nàng phán đoán sai lầm hay là điện hạ đang giấu diếm cái gì đó?

“Triệu tiểu thư, bổn vương thực sự không biết gì hết. Bổn vương giống ngươi, đều đang nghi ngờ toàn bộ sự tình, chỉ có vậy thôi.” Ngọc Vong Ngôn không chút lưu tình đè lại lòng ngực của mình, bây giờ nơi đó rất đau, thật sự rất khó chịu. Con rết máu lại di chuyển điên cuồng trong cơ thể chàng.

Từ tối hôm Huyết Ngô Công bùng nổ đến hiện tại, mặc dù ban ngày cơn đau có dịu đi đôi chút, nhưng chàng có thể cảm nhận được đột bùng phát tiếp theo sẽ ập đến bất cứ lúc nào, so với lần này ngày càng dữ dội hơn, nói không chừng có thể lấy mạng chàng…



Trong cơ thể bùng lên một cơn đau, như vặn vẹo, như thít chặt, như gặm nhấm giống như tằm ăn lên, thậm chí là cào xé… Chàng cùng Triệu Phóng Yên giằng co, cơ thể như bị cổng thành đâm vào, sắp sửa sụp đổ.

“Vong Ngôn!” Sắt Sắt nhận thấy được hắn đang không trụ được nữa, lo lắng đến mức bỏ qua vết thương trên vai.

“Vong Ngôn! Chàng không cần… Không cần cực khổ như thế, thật sự không cần. Triệu tiểu thư, làm ơn buông ta ra!”

Tiêu Sắt Sắt giơ tay nắm lấy cổ tay Phóng Yên, dùng hết sức đẩy con dao ra phía ngoài, bởi vì lo lắng mà ánh mắt đã trở nên lạnh lùng.

“Thả ta ra, ngươi bỏ ra!”

“Cẩn Vương phi…” Triệu Phóng Yên cũng dùng hết sức giằng co với Tiểu Sắt Sắt, ngoan cố không chịu buông tha.

Trong lúc hai người đối đầu, hành động càng lúc càng giống như ẩu đả, Tiêu Sắt Sắt bị dao chém mấy nhát, những giọt máu mới lại chảy ra.

Màu đỏ tươi này đâm vào trái tim của Ngọc Vong Ngôn, chàng lấy tay đè lên ngực mình, không có cảm giác đau, nhưng trong miệng đột nhiên có mùi máu tanh, Ngọc Vong Ngôn phun ra một ngụm máu.

“Vong Ngôn!” Tiêu Sắt Sắt kêu sợ hãi, trên cánh tay lại bị cắt một đao.

Nàng sợ hãi đứng hình khi thấy Ngọc Vong Ngôn đang ở ngay trước mắt rơi xuống đất.

“Cẩn Vương!”

“Vương gia!”

Ngọc Khuynh Vân cùng Sơn Tông vội vàng hạ người xuống, mỗi người một bên đỡ Ngọc Vong Ngôn.

Cả khuôn mặt của chàng đều vặn vẹo đau đớn, mái tóc rối bù đã bết lại trên mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trên trán nổi lên những đường gân xanh chằng chịt. Đôi đồng tử như ngọc đó vẫn đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Sắt Sắt. Chàng không muốn nhìn thấy nàng lộ ra vẻ lo lắng như vậy! Chàng không những không bảo vệ được Sắt Sắt mà còn làm liên lụy nàng!

“Vong Ngôn! Vong Ngôn!”

Tiêu Sắt Sắt lo lắng khóe mắt ươn ướt, lúc này nước mắt như vậy không đành lòng.

Nàng dùng hết sức, thừa dịp Triệu Phóng Yên có mất cảnh giác, Tiêu Sắt Sắt dùng sức đẩy mạnh vào cán dao, đẩy Triệu Phóng Yên quăng ngã ra ngoài, con dao cứa một vết thương trên bụng Triệu Phóng Yên, nhưng nàng không quan tâm. Bây giờ, cố gắng lao về phía Ngọc Vong Ngôn.

“Vong Ngôn, chàng thế nào rồi? Có phải rất khó chịu không?”

Tiêu Sắt Sắt kích động ôm lấy cánh tay của Ngọc Vong Ngôn, cảm thấy chàng đang nghiêng ngả ngay cả khi đang ngồi, nàng đặt đầu chàng lên bả vai mình, cố gắng chịu đựng sức nặng của Ngọc Vong Ngôn.

Nhưng nàng vẫn không có biện pháp để cứu Ngọc Vong Ngôn, nhìn thấy máu chảy ra từ khóe môi chàng, môi Ngọc Vong Ngôn trở nên trắng đen, bộ não ảm đạm gần như trở nên trống rỗng, nàng cố gắng giữ bình tĩnh còn lại, vắt óc suy nghĩ những điều có thể làm được.

“Vong Ngôn, Vong Ngôn……” Vất vả chống đỡ nửa người của Ngọc Vong Ngôn, Tiêu Sắt Sắt bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó.

"Máu, máu của ta ..." Máu của Trương Cẩm Sắt đã từng cứu Ngọc Vong Ngôn khỏi cái chết!

Ánh mắt Ngọc Vong Ngôn dường như kịch liệt run lên, một tay đập vào tay nàng, "Sắt Sắt, không được... Tự làm đau chính mình."

“Thiếp không sao, Vong Ngôn, thiếp không thể nhìn chàng đau khổ như thế này.” Tiêu Sắt Sắt nở một nụ cười dịu dàng trên khóe môi, sau đó cắn mạnh ngón tay Ngọc Vong Ngôn.

Khi cơn đau truyền đến, rất nhói đau, Tiêu Sắt Sắt không nhíu mày, nâng một tay che mắt Ngọc Vong Ngôn, nhẹ nhàng đặt ngón tay đang chảy máu lên môi chàng.

Những giọt máu đỏ tươi trượt khỏi ngón tay trắng nhạt, thấm vào hai bên môi của Ngọc Vong Ngôn.

Người chàng run lên, vội vàng muốn giữ chặt cánh tay bị thương của Tiêu Sắt, nhưng lại bị nàng giữ lại.

"Vong Ngôn, thiếp đã nói rồi, thiếp cùng tiến cùng lùi với chàng. Cho dù có chuyện gì xảy ra, thiếp sẽ luôn ở bên chàng, Vong Ngôn..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương