Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 134: Muốn Đi Cùng Nàng

Editor: Jelly

Beta : Tuyết Sang

Ngoài linh đường, từ trong rừng phong bóng đen kia nhanh chóng xuyên qua, mang theo một trận gió lạnh làm lay động miếng vải đen che mặt của hắn.

Ban đêm âm thanh côn trùng kêu vang trong rừng phong, hắn vừa đạp ngọn cây rồi bay nhanh rời xa khỏi chỗ đó.

Theo mệnh lệnh của Tấn Vương, hắn cần phải giết Tiêu Sắt Sắt. Hắn không đành lòng làm như vậy, hắn rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định theo mệnh lệnh của Tấn Vương điện hạ, động thủ với Tiêu Sắt Sắt.

Có điều Cẩn Vương điện hạ tu vi cao thâm, hắn vô thanh vô tức phát châm đều có thể bị hắn chặn lại. Bây giờ không thành công, lần sau Cẩn Vương điện hạ nhất định sẽ càng đề phòng, ra tay càng khó.

Tấn Vương nhất định phải giết Cẩn Vương phi sao?

Nếu lần này mệnh lệnh có thể thay đổi thì tốt rồi.

Đột nhiên trong bóng đêm như xuất hiện một thứ gì đó màu trắng bạc ở ngay phía trước hắc y nhân.

Mà ngay lúc hắn thấy rõ, mới phát hiện đó là bảy tám sợi dây nhỏ chặn đường hắn.

“Buổi tối không ngủ, ngươi là con cú sao?” m thanh của Tầm Dương Vương phi vang lên.

Giữa mười ngón của nàng kẹp chỉ bạc, đứng trên một thân cây, một bộ váy chạm đất dài như lụa trắng như hoa quỳnh. Một vòng sương bạch nguyệt, ngay phía sau nàng, ánh trăng từ ngọn cây chiếu xuống, phủ lên hình dáng nàng một tầng lụa trắng mềm mại.

Những dây nhỏ đó trong không trung di chuyển, từ ngón tay nàng linh hoạt vào tay áo, lại dọc theo cánh tay bắn ra. Nàng từ trên cao nhìn xuống hắc y nhân, lạnh giọng cười nói: “Hạnh hoa vô ảnh châm? Sẽ chơi không nổi đó! Hơn nửa đêm chạy đến nhà người khác hành thích, vẫn dùng loại thủ đoạn thấp kém này, mất mặt mà về nhà!”

Hắc y nhân kinh ngạc, nhìn chằm chằm Tầm Dương Vương phi không nói gì.

“Thật muốn đem đầu người cắt bỏ làm cầu đá, có điều...ngươi với ta cũng không có quan hệ!” Bỗng nhiên mười ngón tay của Tầm Dương Vương phi vừa động, dây bạc biến hóa chuyển động, dễ dàng thu vào trong tay áo nàng.

“Hôm nay liền thả cho ngươi một con ngựa, có bao xa liền cút bao xa! Cuối cùng nhớ kỹ cho ta, đừng giương oai trước mặt người Thất Hoa Cốc ta giương oai, ngay cả tu vi của các ngươi cũng khó coi!”

Hắc y nhân không nói tiếng nào, nhìn chằm chằm Tầm Dương Vương phi một lát, liền vội vàng rời đi, nhảy qua đầu tường biến mất.

Dường như hắn vừa ẩn đi không bao lâu, Sơn Tông liền tới mảnh rừng phong này. Hắn hiển nhiên nhận thấy được bên này có người, hắn ngẩng đầu lên ngang tầm mắt cùng Tầm Dương Vương phi đan xen, xẹt qua một mặt ánh mắt sắc bén, giống như đêm kiêu.

“Tầm Dương Vương phi đang làm gì?” Sơn Tông chắp tay hỏi.

Tầm Dương Vương phi chỉ đầu tường cách đó không xa: “Đại ca, người nên đến cảm tạ ta! Vừa rồi có kẻ muốn dùng hạnh hoa vô ảnh châm hành thích Tiêu Sắt Sắt, có điều không thành công. Ta đã hù dọa hắn một phen, nên hắn đã chạy đi rồi.”

“Ồ? Vậy tại hạ cảm tạ Tầm Dương Vương phi.” Sơn Tông cười, trong lòng cẩn thận nghĩ, sát thủ Triệu Gia kia có chút kỳ quái, ở Hồ Dương không thấy hắn ra tay, sao luôn chọn lúc kỳ quái tới hành thích?

“Sơn Tông!”

Sâu trong rừng phong, truyền đến tiếng gọi của Ngọc Vong Ngôn.

Ngọc Vong Ngôn đã không buồn ngủ từ lâu, Tiêu Sắt Sắt cũng vậy. Lại nghe thấy âm thanh nói chuyện trong rừng phong, hai người mặc thêm quần áo đơn giản, đi ra xem.

Chiếc lá phong bị gió thổi vang nhỏ, có vài miếng rơi xuống, xẹt qua bả vai Tiêu Sắt Sắt.

Nàng nhìn Sơn Tông đứng dưới bóng cây, lại nhìn về phía Tầm Dương Vương phi, khả nghi trong lòng rất lớn.

Sơn Tông thi lễ với hai người, tiếp theo nói lại một lần sự tình đã phát sinh, đồng thời cũng cảnh giác Tầm Dương Vương phi.

“Tiêu Sắt Sắt.” Tầm Dương Vương phi từ trên cây nhảy xuống: “Cùng ta đi một nơi chơi vui, có đi hay không?”

Ánh mắt Ngọc Vong Ngôn trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Sắt Sắt không đi.”

“Ta hỏi là thê tử ngươi, không hỏi người!”



“Bổn vương sẽ không để Sắt Sắt đi cùng ngươi.”

“Ta không phải nam nhân còn sẽ dẫn chạy mất sao?” Tầm Dương Vương phi nói: “Tiêu Sắt Sắt, ngươi đến chỗ ta, ta cho ngươi xem một thứ!”

Ngọc Vong Ngôn nắm chặt tay Tiêu Sắt Sắt.

Sơn Tông cũng nắm lấy chuôi kiếm.

Tiêu Sắt Sắt nhìn về phía Tầm Dương Vương phi, con ngươi trắng đen rõ ràng, đứng đắn mà thẳng thắn thành khẩn.

Nàng nghĩ nghĩ, nói: “Vong Ngôn, nơi này là Cẩn Vương phủ, chàng cùng Sơn Tông đều đứng ở chỗ này, Hứa tỷ tỷ sẽ không thể làm gì ta.”

“Vô nghĩa, ta vốn dĩ sẽ không làm gì ngươi!” Tầm Dương Vương phi vênh mặt hất hàm sai khiến: “Lằng nhằng cái gì, còn không mau lại đây!”

“Sắt Sắt.” Ngọc Vong Ngôn không chịu buông tay.

Sơn Tông kiếm đã chậm rãi ra khỏi vỏ.

Tiêu Sắt Sắt cười mỉm: “Không có việc gì, Vong Ngôn...” Nàng dùng ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn Ngọc Vong Ngôn, sau đó rút tay ra, đi về phía Tầm Dương Vương phi.

Ngọc Vong Ngôn theo vài bước, trước sau duy trì khoảng cách bảy thước. Mà Tiêu Sắt Sắt dừng ở trước mặt Tầm Dương Vương phi, bị Tầm Dương Vương phi cầm tay.

“Sắt Sắt!” Tâm Ngọc Vong Ngôn lại căng thẳng, tùy thời chuẩn bị ra tay.

Tầm Dương Vương phi không để ý đến hắn, tay trái nắm tay Tiêu Sắt Sắt, tay phải viết lên tay nàng mấy chữ.

Tiêu Sắt Sắt chấn động: “Hứa tỷ tỷ, ngươi!”

“Thế nào, muốn đi cùng ta hay không?” Tầm Dương Vương phi buông tay Tiêu Sắt Sắt ra, giữa mười ngón tay lần nữa xuất hiện sợi dây bạc nhỏ. Đôi tay nàng linh hoạt như hoa nở, vòng vài cái, bản thân cùng dây bay lên.

“Sắt Sắt?” Ngọc Vong Ngôn vội vàng kéo Tiêu Sắt Sắt lại, ánh mắt vững vàng như cũ, đầy sự đề phòng.

Nàng nhìn về phía Ngọc Vong Ngôn, ánh mắt chớp động, lẩm bẩm nói: “Vong Ngôn, ta muốn cùng Hứa tỷ tỷ ra ngoài một chuyển.”

“Ta không yên tâm.” Ngọc Vong Ngôn nói.

“Không có việc gì, Vong Ngôn, ta thật sự phải đi... Ta biết ngươi không yên tâm, cho nên ta sẽ mang theo hà Hoan, Hà Cụ.” Nàng nói xong, nói với Tầm Dương Vương phi: “Nương ta để lại cho ta hai tử sĩ, chuyên môn bảo hộ ta an toàn, ta muốn dẫn bọn hắn cùng đi.”

“Được thôi được thôi, người nhiều náo nhiệt! Còn có ai muốn đi thì đều gia nhập đi!” Tầm Dương Vương phi vỗ tay, làm cho người khác không nói được lời nào.

Dưới sự đi theo của Hà Hoan Hà Cụ, Tiêu Sắt Sắt theo Tầm Dương Vương phi rời đi Cẩn Vương phủ.

Ngọc Vong Ngôn tất cả không tình nguyện, nhưng nếu Tiêu Sắt Sắt lựa chọn, hắn chỉ có thể tôn trọng nàng, cũng dặn dò Hà Hoan Hà Cụ nhất định phải bảo vệ tốt Tiêu Sắt Sắt, không thể để nàng có một chút thương tổn.

Vì khinh công của Hà Hoan, Hà Cụ đều tốt, nên Tiêu Sắt Sắt đều là bị bọn họ mang theo bay qua một đường này, một chút sức lực cũng không phí.

Nhìn Tầm Dương Vương phi dẫn đường phía trước, nghi hoặc trong lòng Tiêu Sắt Sắt càng nhiều.

Mới vừa rồi Tầm Dương Vương phi ở trong lòng bàn tay nàng viết bốn chữ - hiến tế chân tướng.

Đáp án câu đố này, Tiêu Sắt Sắt không thể không chú ý.

Tầm Dương Vương phi sao biết chuyện này, còn muốn nàng đi đến một nơi, đó là nơi nào, sẽ có chân tướng?

Bên tai, Hà Cụ thấp giọng nói: “Ta cùng với A Hoan bảo vệ an toàn của người, một khi phát hiện không đúng, chúng ta kéo dài thời gian cho người, ngươi thổi trùng sáo, nàng ta cũng không thể tùy tiện hành sự.”

Tầm Dương Vương phi nghe được, quay đầu lại mắng: “Đừng nói đùa! Nếu ta muốn giết người liền trực tiếp giết, không quanh co lòng vòng!”

Hà Cụ đầy mặt âm trầm, không nói.



Hà Hoan cũng giữ yên lặng đi theo.

Khiến Tiếu Sắt Sắt không nghĩ tới chính là, Tầm Dương Vương phi lại đưa bọn họ vào Đế Cung.

Mấy người đều là cao thủ, muốn vượt qua tường cung cũng không phải việc khó. Sau khi rơi xuống đất, bọn họ xuyên qua một bụi cây, cuối cùng lại tới gần linh cung.

Dựa theo lễ tiết hiến tế Đại Nghiêu quốc, nhóm tư tế chết đi ban ngày đều là có công lớn anh liệt, có thể hưởng thụ lễ tang long trọng, thi thể trước tiên cũng phải để ở linh cung bảy ngày.

Nói cách khác, lúc này, những quan tài tế tư đó đều ở trong linh cung. Tiêu Sắt Sắt nhìn về phía Tầm Dương Vương phi, càng thêm nghi hoặc, nàng ta tại sao đưa nàng tới nơi này.

“Không có gì quá đáng sợ, người chết mà thôi, dù sao cuối cùng ai cũng đều sẽ chết.” Tầm Dương Vương phi lẩm bẩm, dẫn đầu đẩy cửa, đi vào.

Hà Hoan, Hà Cụ bảo hộ Tiêu Sắt Sắt, cũng vào linh cung, Hà Cụ xoay người đóng cửa lại.

“Đại ca, nơi này...” Hà Hoan nhìn cung điện đầy quan tài.

“Hư.” Hà Hoan làm một thế phòng thủ, thấp giọng nói: “Chúng ta trộm tiến vào, không thể bị người khác phát hiện.”

“Bị phát hiện thì liền chạy, sợ cái gì.” Tầm Dương Vương phi nhảy nhót, đi vào đống quan tài trước mặt, nhìn nhìn cười nói: “Hoa văn chiếc quan tài này khá xinh đẹp, chính là nó! Ui, hai vị đại ca bên kia, lại đây đem nắp quan tài mở ra!”

Hà Hoan thành thật, bị Tầm Dương Vương phi gọi một tiếng liền đi qua làm việc. Hà Cụ cũng đi theo, nhìn Tiêu Sắt Sắt liếc mắt một cái, cùng Hà Hoan đẩy cái quan tài ra.

Nằm dưới cái nắp chính là chủ tế, thi thể toát ra hơi thở lạnh băng.

Hà Cụ duỗi tay ngăn cản Tiêu Sắt Sắt tới gần, không muốn để nàng xem người chết.

Tiêu Sắt Sắt lại cười cười, đến gần sát quan tài, lẳng lặng nhìn thi thể chủ tế, sau một lúc lâu, thấp giọng hỏi: “Tầm Dương Vương phi, thứ ngươi muốn cho ta xem chính là thi thể?”

“Đương nhiên, người sống thích nói dối, người chết luôn nói thật!”

Tầm Dương Vương phi hung hăng cười, ngữ khí không đứng đắn nổi.

“Ban ngày, thời điểm hiến tế thoáng xuất hiện hai tia chớp chỉ là thủ thuật che mắt.”

“Thủ thuật che mắt?”

“Chính là thủ thuật che mắt!” Tầm Dương Vương phi nói: “Không biết là tên bại hoại nào nghĩ đến chiêu tổn hại này, cho rằng làm ra chút ánh sáng như tia chớp là có thể gạt được ta? Đúng là nằm mơ!”

Tiêu Sắt Sắt trong lòng chấn động: “Vậy... Chân tướng là gì?”

Tầm Dương Vương phi nói: “Những tia chớp đó chỉ có thể thiêu một chút y phục nhóm tế tư, thật sự lấy mạng bọn họ, là châm.”

“Châm?” Tiêu Sắt Sắt không khỏi nghĩ đến, không lâu trước đây, người sử dụng hạnh hoa vô ảnh châm kia còn phóng ra độc châm về phía nàng.

“Chính là châm, ta thấy!” Tầm Dương Vương phi vỗ ngực nói: “Tuy rằng những ánh sáng đó thực ảnh hướng tầm mắt, nhưng đừng quên võ công ta tu luyện là tuyến, những năm tháng qua đôi mắt cực nhạy bén với loại đồ vật tinh tế như vậy, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm!”

Tiêu Sắt Sắt không thể tin tưởng lẩm bẩm: “Nói cách khác... Cái gọi là tia chớp đánh chết người, chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài mà ta thấy. Kỳ thật, là có người yểm hộ khi tia chớp phát ra, phóng ra độc châm bắn chết nhóm tế tư?”

“Nói đúng một nửa!” Tầm Dương Vương phi duỗi tay, lật xem mi mắt và đầu lưỡi chủ tế, nói: “Tên bại hoại kia dùng châm không có độc, là trực tiếp phát châm vào huyệt vị chí mạng. Châm bắn vào trong thân thể, một cây châm nho nhỏ như vậy, nha môn kia có thể nghiệm ra mới là lạ!”

Thì ra là như vậy. Tiêu Sắt Sắt như bị người vứt vào động băng, chỉ cảm thấy lạnh.

Là người nào thủ đoạn ác độc như vậy? So với Ngọc Khuynh Huyền còn tàn nhẫn hơn, người này thật đáng sợ, kế sách như vậy cũng có thể nghĩ ra.

Lấy lại bình tĩnh, Tiêu Sắt Sắt cười xin lỗi. Nàng hiểu lầm Tầm Dương vương phi, nghĩ đến Tầm Dương Vương phi ở trên đường hiến tế phát ra cười lạnh, là bởi vì nhìn ra nguyên nhân nhóm tế tư chết.

“Hứa tỷ tỷ.” Tiêu Sắt Sắt hỏi: “Nếu tia chớp đều là thủ thuật che mắt, vậy là làm được như thế nào?”

Hỏi xong, lại thấy Tầm Dương Vương phi không đáp lại, mà bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía đại môn linh cung, thúc giục nói: “Có người tới, còn không mau chạy trốn trước!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương