Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 128: Cô Nam Quả Nữ

Edit: Tuy Dụ

Beta: Thiên Mạc

Triệu Phóng Yên ngừng khóc, trong đôi mắt ngấn lệ, ánh mắt nàng kinh ngạc rơi trên mặt Ngọc Khuynh Vân.

Thần sắc của hắn mặc dù đau buồn, nhưng cho dù là ngược sáng, nàng cảm thấy con ngươi hắn vẫn ôn hòa không lộ chút sơ hở nào, thậm chí còn mang ý đồng tình.

Triệu Phóng Yên vừa khóc vừa cười khổ: “Tứ điện hạ không cần đồng tình với ta, để ta khóc một lát là tốt thôi, ta không cần người khác thương hại.”

Ngọc Khuynh Vân ngẩn ra, nói: “Là tại hạ thất lễ. Lần đầu nhìn thấy Triệu tiểu thư khóc thương tâm như vậy, mà chuyện lại phát sinh trên người ngươi, làm ta nghĩ đến người chết ở Hà thôn, cho nên càng có thể hiểu được tâm tình của ngươi.”

“Đa tạ Tứ điện hạ, Phóng Yên thật sự không sao...”

Triệu Phóng Yên quay đầu đi, âm thanh lại lần nữa hóa thành nghẹn ngào: “Khóc xong, mới có sức lực di chuyển...”

Ngọc Khuynh Vân không khỏi thở dài, yên tâm nói: “Cũng được, vậy tại hạ đi ra xa một chút. Triệu tiểu thư, ngươi nếu có yêu cầu gì, có thể kêu ta.”

“Đa tạ Tứ điện hạ quan tâm...”

Ngọc Khuynh Vân lắc đầu một cái, biết rõ người quật cường như nàng không muốn bị người khác thương hại, có thể hắn vẫn đồng tình với nàng, chỉ vì hắn đã từng gặp cảnh ngộ tương tự.

Đứng dậy, chuẩn bị cách xa một chút, nhưng vào lúc này, cửa điện truyền đến tiếng bước chân, vang lên sau đó chính là tiếng trách mắng của Triệu hoàng hậu.

“Phóng Yên, ngươi vẫn không đi ra, còn muốn ở chỗ này qua đêm sao!”

Triệu hoàng hậu đi vào, váy đỏ hoa lệ thêu phượng hoàng bằng sợi tơ vàng, đứng ngược sáng phơi bày màu sắc của hoàng hôn.

Bên cạnh nàng còn có Ngọc Khuynh Dương, khi nhìn thấy Ngọc Khuynh Vân và Triệu Phóng Yên ở gần nhau, nụ cười ưu nhã trên mặt Ngọc Khuynh Dương nhất thời vỡ nát.

“Tứ đệ, ngươi, ngươi ở chỗ này làm gì? Sao lại đơn độc ở chung một chỗ với biểu muội của bổn thái tử?”

Ngọc Khuynh Vân đứng dậy hành lễ: “Bái kiến mẫu hậu và Thái tử.”

Triệu hoàng hậu nheo mắt nhìn người vẫn quỳ ở góc tường, Triệu Phóng Yên đưa lưng về phía nàng, bỗng nhiên hung ác nói: “Triệu Phóng Yên! Cô mẫu tới rồi, ngươi còn ngồi xổm ở chỗ đó làm cái gì! Ngươi không nhìn thấy ta sao!”

“Khởi bẩm mẫu hậu, Triệu tiểu thư là bởi vì quá mức thương tâm, cần một mình yên lặng một chút.” Ngọc Khuynh Vân trả lời.

Đôi mắt hạnh của Triệu hoàng hậu nheo lại thành hai đường kẻ, ánh mắt như con thoi quan sát qua lại trên mặt Ngọc Khuynh Vân, lạnh giọng trách mắng: “Tứ điện hạ sao lại nói vậy chứ? Mới vừa rồi lúc bổn cung cùng Thái tử vào điện, hai mắt cũng thấy rõ ràng, ngươi cùng Phóng Yên cô nam quả nữ ở sát góc tường này, ngươi còn muốn tránh hiềm nghi hay sao!”

Triệu Phóng Yên cứng đờ người, lập tức đứng lên, xoay người nói ngay: “Cô mẫu, là trong lòng Phóng Yên đau buồn, Tứ điện hạ thấy vậy nên tới hỏi, xin cô mẫu đừng ngậm máu phun người.”

“Càn rỡ!” Ánh sáng trong mắt Triệu hoàng hậu nhất thời trở nên hung ác vô cùng, ngón tay nắm chặt khăn, vò nát hình chim trĩ hoa vàng thêu trên khăn, vài sợi tuyến thêu lọt qua kẽ ngón tay.

“Triệu thị ta là một gia tộc sao có thể sinh ra một thứ không ra gì như vậy! Bản thân gần như là thái tử phi ngay cả tự giác cơ bản cũng không có, còn cùng huynh đệ của phu quân cô nam quả nữ ở chung một phòng, ngươi muốn để người khác có cơ hội chê cười gia phong của Hồ Dương Triệu thị hay sao!”



Triệu Phóng Yên cắn môi, quật cường chuyển ánh mắt.

Ngọc Khuynh Vân thi lễ lần nữa, vẻ mặt ôn hòa, nhưng đáy mắt đã trở nên lạnh lùng: “Mẫu hậu hiểu lầm rồi, Triệu tiểu thư sống sót sau tai nạn, ưu tư kích động là chuyện thường tình. Nhi thần vừa vặn đi vào để xem, gặp được tình huống vạn phần thống khổ của Triệu tiểu thư, hiển nhiên nên an ủi. Nhi thần còn cảm thấy, mẫu hậu và Thái tử tam ca thân là cô mẫu cùng biểu huynh của Triệu tiểu thư, càng nên trấn an tinh thần Triệu tiểu thư nhiều hơn.”

“Tứ đệ lời này của ngươi là có ý gì!” Ngọc Khuynh Dương buồn bực nói: “Ngươi đang trách bổn thái tử không có đặt biểu muội ở trong lòng sao?”

Ngọc Khuynh Vân cười đáp: “Ý của thần đệ, Tam ca hẳn là rất sáng tỏ.”

“Tứ đệ, ngươi!” Ngọc Khuynh Dương trợn to hai mắt.

“Các ngươi đang ồn ào cái gì!”

Tiếng quát của Thiên Anh đế từ cửa điện đột nhiên truyền tới.

Một khắc trước Ngọc Khuynh Dương vẫn là trạng thái kích động sắp phát tác, giờ phút này giống như là cái trống nhỏ kém cỏi, buồn bực trợn hai mắt nhìn Ngọc Khuynh Vân, tiếp theo xoay người thi lễ với Thiên Anh đế, trên mặt mang theo nụ cười ưu nhã như cây xanh gió mùa thu vậy.

“Nhi thần bái kiến phụ hoàng.” Hắn chắp tay.

“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.” Triệu hoàng hậu cũng thi lễ.

Thiên Anh đế hiển nhiên là nghe thấy tiếng ồn ào bên trong linh cung, vốn cũng bởi vì chuyện trời phạt mà cảm thấy phiền, hiện tại cả khuôn mặt đều hiện ra màu sắc đen trầm, tức giận nói: “Chuyện như thế nào, ở đây đang ồn ào cái gì!”

Triệu hoàng hậu nói: “Hồi bẩm bệ hạ, thần thiếp và Thái tử mới vừa cùng nhau vào xem Phóng Yên một chút, nhưng lại nhìn thấy nàng bị Tứ điện hạ khi dễ ở góc tường.”

Theo Thiên Anh đế cùng tiến vào còn có Tiêu Sắt Sắt và mấy vị điện hạ khác, nghe lời này, cũng hơi biến đổi sắc mặt, tầm mắt tìm kiếm nhìn về phía Ngọc Khuynh Vân. Ngọc thị gia tộc có người nào không biết Triệu Phóng Yên đã được nội bộ định làm Thái tử phi? Ngọc Khuynh Vân sao lại cùng Triệu Phóng Yên…

“Bệ hạ, Tứ điện hạ cũng không có cử chỉ xúc phạm nào.” Triệu Phóng Yên vội vàng hành lễ, giải thích: “Là thần nữ bởi vì bi thương mà ngồi ở góc tường khóc, Tứ điện hạ nghe âm thanh mới vào điện, bất quá chỉ nói với thần nữ một vài lời khuyên giải.”

“Khuyên giải?” Triệu hoàng hậu lạnh lùng nói: “Khuyên giải cần phải gần sát như vậy không! Tình hình vừa nãy Bổn cung thấy rất rõ ràng! Tứ điện hạ, không phải Bổn cung cố ý nói ngươi, mà là tình hình của Phóng Yên khác với những tiểu thư khuê các khác, ngươi nên biết rõ nàng sắp trở thành thái tử phi Đại Nghiêu.”

Ngọc Khuynh Dương cũng phụ họa nói: “Biểu muội, ngươi cũng thật là, Tứ đệ đối với ngươi làm cái gì, ngươi nếu là ngại nói thì thôi, nhưng làm sao có thể ở trước mặt nhiều người như vậy bênh vực hắn!”

“Đều câm miệng hết cho trẫm! Nói những thứ này không chê mất mặt sao!” Thiên Anh đế chợt quát một tiếng, Ngọc Khuynh Dương bị dọa sợ run run một cái, thiếu chút nữa quỳ xuống.

Những hoàng tử khác cũng đều cúi đầu thấp xuống, bao gồm cả Ngọc Khuynh Huyền, rõ ràng không đứng về bên nào, không giúp bên nào, yên tĩnh xem kịch vui.

“Lão Tứ, trẫm hỏi ngươi, lời hoàng hậu cùng Thái tử nói rốt cuộc là thật hay giả!”

Ngọc Khuynh Vân cung kính hành lễ, tựa hồ muốn quỳ xuống, nhưng không ngờ Triệu Phóng Yên giành nói trước: “Bệ hạ, Tứ điện hạ là chính nhân quân tử, thần nữ lấy nhân cách bảo đảm.”

“Biểu muội, ngươi...” Ngọc Khuynh Dương cắn răng nghiến lợi trừng nàng.

Dường như trừng Triệu Phóng Yên còn có Triệu hoàng hậu, ánh mắt chứa lệ khí hung ác như thế, làm cho Triệu Phóng Yên tựa hồ cảm thấy không chịu nổi.

Ngọc Khuynh Vân vẫn quỳ xuống, ánh mắt thành khẩn nói với Thiên Anh đế: “Phụ hoàng, thanh giả tự thanh, nhi thần biết phụ hoàng tin tưởng nhi thần.”

Ngọc Khuynh Dương rất bất mãn, “Tứ đệ, ngươi thế nào có thể ——” nhưng lời còn chưa nói hết, liền bị Tiêu Sắt Sắt cắt đứt.



“Hoàng bá phụ, người nhìn xem sư phụ và đồng môn của Triệu tiểu thư đều nằm ở đây.” Giọng Tiêu Sắt Sắt bi thương, nàng thừa nhận, mình cố ý cường hóa sự bi thương, nhưng trong lòng nàng thực sự rất nặng nề và đau buồn.

“Triệu tiểu thư ở trên tế đài, tận mắt thấy sư phụ và đồng môn từng người một ngã xuống, vẫn như cũ giữ vững hoàn thành cúng tế, từ đầu tới cuối mọi người đều chưa từng thấy nàng chảy xuống một giọt nước mắt, không phải sao?”

Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm, thời điểm ánh mắt tiếp xúc với Ngọc Khuynh Dương và Triệu hoàng hậu, đột nhiên thay đổi lạnh như băng mà tràn đầy địch ý.

Nàng sẽ thay Triệu Phóng Yên nói chuyện, không chỉ là bởi vì giao tình mà còn vì bội phục trí tuệ của nàng, cũng là bởi vì Triệu hoàng hậu và Ngọc Khuynh Dương hiếp người quá đáng, nàng không nhìn nổi!

“Bây giờ, đoàn người cúng tế đều bị thu hút tới nơi này, Triệu tiểu thư trong lòng đau buồn có thể hiểu được. Nhưng mà hoàng bá mẫu và Thái tử điện hạ thân là người thân của Triệu tiểu thư, không chỉ không lo lắng an ủi nàng, còn nói những lời trách mắng như vậy.”

Sắc mặt Triệu hoàng hậu nhất thời tối lại, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Sắt Sắt cũng tràn đầy sự ghét bỏ.

“Cẩn vương phi, ngươi đây là đang chế giễu Bổn cung phải không?”

Tiêu Sắt Sắt lắc đầu một cái, dùng giọng tịch mịch lẩm bẩm: “Thần thiếp chẳng qua là cảm thấy, thân nhân cùng bằng hữu, tình cùng nghĩa, đều là thứ trân quý, trọng yếu. Nếu như thần thiếp là hoàng bá mẫu hoặc là Thái tử điện hạ, nhất định sẽ trước tiên chạy tới bên cạnh Triệu tiểu thư, giúp nàng chia sẻ một chút bi thương và thống khổ.”

Lời nói này nghe vào tai Thiên Anh đế, hắn hướng về phía Tiêu Sắt Sắt công nhận gật đầu một cái, lạnh lùng nhìn về phía Triệu hoàng hậu cùng Ngọc Khuynh Dương.

Điều này làm cho trong lòng Ngọc Khuynh Dương run lên, vội vàng nói: “Phụ hoàng, nhi thần cùng mẫu hậu chính là đến để an ủi biểu muội!”

Tiêu Sắt Sắt bi thống nói: “Nếu là muốn an ủi Triệu tiểu thư, vậy vì sao lại nói những lời như vậy để chỉ trích Tứ điện hạ! Phải biết nếu là Tứ điện hạ thật sự đối với Triệu tiểu thư mưu đồ bất chính, Triệu tiểu thư cũng là người bị hại, nàng chịu vết thương trong lòng chẳng lẽ còn thiếu sao!”

“Ngươi...” Ngọc Khuynh Dương chặn lời.

Triệu hoàng hậu khí thế hung hăng trách: “Bổn cung xem như là trưởng bối, dạy dỗ tiểu bối như thế nào, còn chưa tới phiên Cẩn vương phi chỉ điểm!”

“Là thần thiếp vô lễ, xin hoàng bá mẫu thứ tội.” Tiêu Sắt Sắt vội vàng hành lễ, giọng nhưng đột nhiên nghiêm trọng, “Nhưng nếu như thần thiếp là Tứ điện hạ, đừng nói là sẽ nói lời khuyên giải Triệu tiểu thư, xem như là cho nàng mượn bờ vai để dựa vào, ít nhất cũng là thật lòng muốn để nàng dễ chịu.”

Ngọc Khuynh Vân không nghĩ tới, Tiêu Sắt Sắt lại nói trúng chuyện mượn bờ vai như vậy, không khỏi nhìn về phía nàng, trong lòng đánh giá nàng cao hơn, đồng thời cũng biết rõ, Tiêu Sắt Sắt nói ra lời này, phụ hoàng đối với Triệu hoàng hậu và Thái tử Tam ca sẽ càng thêm bất mãn.

“Hừ, người Triệu gia, cũng quyền dục huân thiên như vậy, không có nửa điểm ân huệ thân tình nào cả?” Thiên Anh đế tức giận thản nhiên cười nhạt.

Triệu hoàng hậu liền vội vàng giải thích: “Hoàng thượng bớt giận! Thần thiếp cũng là vì nghĩ cho danh tiết của Phóng Yên. Phóng Yên dẫu sao cũng sắp trở thành thái tử phi, nếu là danh tiết bị tổn hại, càng tổn hại mặt mũi của Thái tử cùng hoàng thượng!”

“Hoàng bá mẫu nói như thế quá phóng đại rồi.” Tiêu Sắt Sắt thì thầm: “Triệu tiểu thư bây giờ còn chưa có gả cho Thái tử điện hạ, vì vậy nàng vẫn chỉ là biểu muội của Thái tử điện hạ. Hoàng bá mẫu lại gấp gáp đem Triệu tiểu thư nói thành thái tử phi như thế, chỉ sợ là trong lòng có ý định khác.”

Tâm Triệu hoàng hậu run lên, giận dữ: “Tiêu Sắt Sắt, ngươi dám lên tiếng bất kính với Bổn cung!”

Tiêu Sắt Sắt phản kích nói: “Hoàng hậu cần gì phải kích động như vậy, xem như là vội muốn đưa Triệu tiểu thư gả vào phủ Thái tử, cũng không cần vào thời điểm nàng thống khổ nhất còn đi rắc muối vào vết thương của nàng.”

“Tiêu Sắt Sắt, ngươi ——”

“Còn không im miệng!” Thiên Anh đế bạo nộ một tiếng, vang khắp linh cung, Triệu hoàng hậu cả kinh vội vàng ngậm miệng.

Chỉ thấy hắn mặt đen lại, thái dương run rẩy, giống như tức giận thất vọng đến cùng cực , nhìn về phía Triệu hoàng hậu và Ngọc Khuynh Dương rống to: “Cút! Cút cho trẫm! Hai người các ngươi cùng đều cút hết ra ngoài cho trẫm!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương