Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 117: Ôm Thêm Một Lát

Editor: Ngáo

Beta : Tuyết Sang

Dư Thư Thủy ở điện Thu Thủy còn chưa tắt đèn, thấy được hình bóng lờ mờ hắt lên khung cửa sổ giấy nơi phòng ngủ.

Dư Thu Thủy nhận ra Ngọc Vong Ngôn đã đến, lập tức cho cung nữ lui xuống, đóng chặt cửa phòng, mở cửa sổ để Ngọc Vong Ngôn đi vào.

"Mẫu phi."

Thời gian dài không gặp nhau, Ngọc Vong Ngôn nắm tay Dư Thu Thủy, thấy được nếp nhăn li ti trên đôi mắt của người, bỗng khóe mắt cay cay, nước mắt từng giọt rơi xuống.

"Vong Ngôn, mấy ngày không gặp, con vẫn khỏe chứ? Mau ngồi xuống đây, để mẫu phi nhìn xem. Sao mẫu phi lại thấy con gầy đi..."

"Mẫu phi…" Ngọc Vong Ngôn không ngồi xuống, trái lại trước tiên đỡ Dư Thu Thủy cùng ngồi lên giường.

"Mẫu phi, con và phụ vương vẫn khỏe. Dạo này không tới thăm người là con bất hiếu."

"Không, không đâu... Mẫu phi biết bọn con là đang nỗ lực vì ta, ta đợi được, ta đợi được..." Dư Thu Thủy cầm lấy tay Ngọc Vong Ngôn, cười nước mắt giàn giụa.

Nhìn mẫu thân mái tóc bạc sớm, già sau một đêm. Bà ở giữa chốn thâm cung ngày ngày chờ đợi trong vô định, cứ tiếp tục đợi nữa thì Ngọc Vong Ngôn cảm thấy vô cùng lo lắng.

Còn cần bao lâu thì người cùng một nhà mới có thể đoàn tụ?

"Mẫu phi..." Dù rằng trong lòng không nỡ nhưng Ngọc Vong Ngôn vẫn nói ra: "Mẫu phi chờ thêm một thời gian nữa, sẽ có một ngày con và phụ vương sẽ hoàn toàn lật đổ được bọn chúng."

"Được, được, ta đợi được, sẽ có một ngày như vậy. Bọn con cũng phải cẩn thận, phải coi chừng..." Dư Thu Thủy căn dặn, khóc không thành tiếng, cúi đầu dùng tay áo lau nước mắt, đột nhiên lại ngẩng đầu hỏi: "Vong Ngôn, mẫu phi nghe nói vài ngày trước, lúc các con ở Hồ Dương, Tứ điện hạ thiếu chút nữa đã... Đây là thật hay giả vậy? Ta hỏi hắn, hắn lại không thừa nhận nhưng con chắc sẽ không lừa mẫu phi phải không? Đúng không?"

"Mẫu phi..." Ngọc Vong Ngôn không muốn khiến Dư Thu Thủy lo sợ nhưng thấy hai mắt đẫm lệ của bà chỉ đành gật đầu.

"Là con sơ suất, không thể bảo hộ Tứ điện hạ chu toàn khiến hắn suýt chết."

Hắn nói xong, nghĩ dù Dư Thu Thủy có xuất hiện bất kỳ phản ứng gì thì hắn cũng muốn an ủi bà. Nhưng thật không ngờ rằng Dư Thu Thủy lại bỗng nhiên giơ tay lên, tàn nhẫn tát hắn một phát!

"Mẫu phi?"

Ngọc Vong Ngôn bị đánh té xuống giường, ngồi bệt trên mặt đất.

Hắn giật mình đến khó tin, ngẩng mặt nhìn khóe môi lạnh lùng của Dư Thu Thủy giật giật, đáy mắt hiển nhiên nổi lên lửa giận.

"Con không phải đã đáp ứng mẫu phi không tổn thương Tứ điện hạ sao!"

"Mẫu phi…" Ngọc Vong Ngôn đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Dư Thu Thủy mà không chớp mắt.

Gần như hắn tưởng mình gặp ác mộng, là mẫu phi dù đau khổ nhưng vẫn dịu dàng của hắn đây sao?

"Con đã đáp ứng ta tuyệt đối không tổn thương Tứ điện mà! Con đã hứa mà không giữ lời sao? Con khiến ta suýt nữa đã mất đi con mình, con trả lời đi chứ!"

Ngọc Vong Ngôn trấn tĩnh đáp: "Là lỗi của con, con nguyện chịu trách phạt!"

"Trách phạt?" Dư Thu Thủy oán hận nhìn đăm đăm vào Ngọc Vong Ngôn, đẩy mạnh hắn, quát: "Ngươi đi đi! Ngươi nhanh đi đi!"

"Mẫu phi?" Ngọc Vong Ngôn sợ hãi, muốn ngăn cản Dư Thu Thủy.

"Còn chưa đi à! Đi! Đi khỏi Thu Thủy điện! Mẫu phi không muốn nhìn thấy ngươi!" Dư Thu Thủy gào lên. Dường như cảm thấy câu cuối cùng hơi quá đáng, vẻ mặt bà trở nên chán nản: "Vong Ngôn, để mẫu phi yên tĩnh một mình, con đi đi..."

Tâm Ngọc Vong Ngôn như bị dao cứa, nhìn thân ảnh phía sau cửa sổ, đành phải mở cửa, nhảy vọt rời đi.

"Mẫu phi bảo trọng." Theo sau giọng nói bi thương là thân ảnh xám xịt dần biến mất trong đêm tối.

Sau khi xác định Ngọc Vong Ngôn đã rời đi, Dư Thu Thủy đóng cửa sổ lại.



Cùng lúc ấy, cửa phòng ngủ của bà bị cung nữ thân cận mở ra, tiến vào.

"Quý phi nương nương." Cung nữ khẽ chào.

"Đem hương an thần đốt lên đi." Dư Thu Thủy xoay lại nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Bản cung mệt rồi, giờ ta muốn nghỉ ngơi. Ngày mai ngươi đi nói với Tứ điện hạ, làm hắn đừng lương thiện một cách mù quáng như vậy nữa, cần nhẫn tâm thì nhất định phải hạ thủ dứt khoát mới tốt."

"Nô tỳ tuân lệnh."

Đêm đen thăm thẳm.

Những ánh đèn dần thắp lên trên quần thể kiến trúc cao ngất.

Trên con hẻm sâu hun hút ít nhiều gì cũng đã có người. Toàn bộ thái giám, cung nữ trực đêm vội vã đi qua đi lại đều kinh ngạc nhìn về phía Ngọc Vong Ngôn.

Bọn họ có lẽ không nhận ra Cẩn vương nhưng họ không hiểu được vì sao cung yến kết thúc đã lâu, người này lại còn bước đi trong hẻm cứ như người mất hồn.

Mẫu phi...

Ngọc Vong Ngôn không gạt được thân ảnh kia ra khỏi đầu.

Đó là hình ảnh cái tát mạnh mẽ của Dư Thu Thủy cùng ánh mắt đầy oán trách.

Từ trước đến nay, hắn đều xem Ngọc Khuynh Vân như đệ đệ của mình, đối xử chân thành với hắn. Ngọc Khuynh Vân lúc ở Hồ Dương sống chết không rõ, trong lòng hắn sốt ruột không thể tả được. Chưa bao giờ nghĩ thế nhưng mẫu phi sẽ vì Ngọc Khuynh Vân mà tát hắn một cái.

Bàn tay kia không phải đánh vào mặt mà là đánh tận vào sâu thẳm lòng hắn.

Sau khi vừa rời khỏi Thu Thủy điện, hắn đi về phía hồ. Phụ vương đã không còn nữa vậy nên hắn chỉ thể đi qua con hẻm dài đằng đẵng này để đến cửa cung ngồi xe ngựa hồi phủ.

Tiếng quạ đen khàn khàn kêu bên tai, như mỉa mai.

Trong vòng một đêm, hắn phát hiện khoảng cách giữa hắn và phụ mẫu chợt trở nên cách xa. Vì sao rõ ràng hắn là người thân thiết nhất lại không cùng quan điểm, lại bị hiểu lầm?

Hắn về đến Cẩn Vương phủ thì đã qua giờ Tý.

Sơn Tông cầm chiếc đèn màu vỏ quýt ra cổng đón Ngọc Vong Ngôn, nhân tiện bẩm báo: "Vương phi bị Tầm Dương Vương phi dính chặt lấy. Cô nãi nãi kia nhất quyết muốn cùng Vương phi nằm chung một giường, Vương phi cũng bó tay."

"Vậy sao..." Ngọc Vong Ngôn nặng nề nói: "Đừng làm ồn đến Sắt Sắt, để nàng nghỉ ngơi cho tốt."

Sơn Tông cực kì tinh mắt: "Vương gia, thứ lỗi cho thần nói thẳng, thần thấy sắc mặt người không tốt lắm. Hiện tại người chắc đang rất cần Vương phi ở bên."

"Để nàng nghỉ ngơi đi." Ngọc Vong Ngôn chắp tay phía sau, đi vòng qua người Sơn Tông tiến vào phủ.

Đến thư phòng, hắn thắp nến, ngồi một mình trước bàn.

Ngọc Vong Ngôn nhấc bút lên, muốn viết chút gì đấy nhưng lại phát hiện chẳng có tâm tình. Nhiều lần hắn nâng bút lại hạ bút, cuối cùng đậy nghiên mực lại, để giấy Tuyên Thành sang một bên.

Đúng vậy. Sơn Tông nói đúng. Thứ hắn cần nhất chính là Sắt Sắt.

Hắn rất muốn thấy được nàng, nghe giọng nói mềm mại của nàng trò chuyện cùng hắn. Từ thuở bao giờ, đối với hắn, thế giới không có nàng trở nên cô độc, tàn nhẫn như vậy.

Bỗng nhiên, một đôi tay mềm mại ôm chặt Ngọc Vong Ngôn từ phía sau.

Hắn nghiêng đầu nhìn, hơi kinh ngạc khi thấy Tiêu Sắt Sắt khoác áo choàng mỏng màu lam nguyệt ôm chặt hắn từ sau lưng, vừa dịu dàng lại vừa đau lòng nhìn hắn chăm chú.

"Sắt Sắt?"

"Vong Ngôn, chàng không cần buồn bã. Chàng xem, chàng nhất định là quá buồn bã, ngay cả ta bước vào mà cũng không phát hiện." Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm.

Đối với Ngọc Vong Ngôn mà nói, giọng nàng thật sự có khả năng xua tan nỗi buồn.



Hắn giấu đi bi thương trong ánh mắt, nhẹ nhàng đáp: "Ta không hề đau buồn. Trái lại, đã trễ thế này rồi mà nàng còn đến đây là vì không ngủ được?"

"Ta quan tâm đến Vương gia nên rời giường đến xem sao. Chàng thật sự đã trở về." Tiêu Sắt Sắt ôm chặt Ngọc Vong Ngôn: "Vong Ngôn, chàng không cần đau khổ, ta ở lại với chàng nhé..."

Một đợt ấm áp chảy qua tim Ngọc Vong Ngôn. Hắn kéo Tiêu Sắt Sắt qua, ôm nàng đặt lên đùi, vỗ về nàng, đáp: "Không có việc gì. Chỉ là lúc cùng phụ vương nói chuyện có chút bất đồng."

Tiêu Sắt Sắt lắc đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng mập mờ.

"Vong Ngôn, chàng không cần gạt ta. Ta biết chàng chắc chắn gặp phải chuyện không tốt lắm, trên mặt chàng còn có dấu bàn tay..."

Ngọc Vong Ngôn cứng người, nói: "Khi vừa mới ra về, ta không cẩn thận đụng phải cung nhân ở hẻm trong cung, chỗ đụng sưng lên mà thôi."

"Không phải vậy..." Tiêu Sắt Sắt lộ ra chút nghẹn ngào: "Vong Ngôn, phụ vương có phải tức giận lên rồi đánh chàng không?"

"Không có chuyện vậy đâu."

"Vong Ngôn..." Tiêu Sắt Sắt cúi đầu, làn mi rậm rạp phủ bóng lên vành mắt, che khuất sự đắng chát ở bên trong.

Hắn lừa nàng.

Giống như lời Lê Hoa Vu đã nói, hắn không chỉ có bí mật mà còn không muốn nàng dính đến.

Nói không khó chịu là giả. Cảm giác bị ai đó lừa gạt thật sự rất khó chịu. Nhưng Tiêu Sắt Sắt tự nhủ trong lòng: Không sao cả, nàng vẫn tin tưởng hắn, cũng nguyện ý chờ đến khi hắn thẳng thắn thành thật với nàng. Cho dù ngày ấy xa xôi đến mấy thì trước khi ngày đó tới, nàng đều sẽ thể hiện khía cạnh nhu mì nhất bầu bạn với Ngọc Vong Ngôn.

Tiêu Sắt Sắt nở nụ cười dịu dàng: "Vong Ngôn, nếu trong lòng chàng chất chứa chuyện gì nhưng trong chốc lát không thể kể cho ta nghe thì cũng đừng cảm thấy áy náy. Ta chỉ muốn chàng có thể sống tốt, chỉ cần chàng không đau buồn nữa là ta vui rồi."

"Sắt Sắt..." Ngọc Vong Ngôn cảm động không thể tả xiết, kích động đáp: "Để ta ôm nàng thêm một lát, đừng rời xa ta."

Tiêu Sắt Sắt cũng ôm lấy Ngọc Vong Ngôn, giọng nói êm dịu, chữa khỏi vết thương lòng của hắn.

"Ta không đi đâu hết, ta ở lại đây cùng vương gia..."

Một đêm gió xuân không ngừng, sáng sớm tinh mơ hoa rơi kín lối.

Ánh mặt trời rọi thẳng vào mắt Tiêu Sắt Sắt. Khi hé mắt, nàng vậy mà nhìn thấy bàn trang điểm trong phòng mình, gương đồng còn có Lục Ý.

"Tiểu thư tỉnh rồi!"

Lục Ý nhanh chân cầm chậu đặt lên bàn, đổ nước ấm vào, sau đó liền đến bên giường hầu hạ Tiêu Sắt Sắt thay quần áo.

"Lục Ý, sao ta lại trở về phòng rồi? Tối qua vương gia mang ta về đây hả?"

"Đúng vậy." Lục Ý vừa làm vừa đáp: "Tối qua hình như khi tiểu thư đã ngủ say, nửa đêm ta dậy thêm đèn, nhìn thấy vương gia ôm người trở về. Người ngủ say như heo, vương gia còn bảo ta đừng ồn ào đánh thức người."

Tiêu Sắt Sắt gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy Vương gia đâu?"

"Vương gia đương nhiên là lên triều rồi!" Lục Ý nói: "Còn nữa, buổi sáng Lục Ý nghe Sơn Tông đại nhân nói ngày mốt chính là ngày lễ mùng năm Tết Đoan Ngọ rồi. Chủ sự ngày hội Tết Đoan Ngọ lần này được giao cho Tiêu gia. Tiểu thư, tiểu thư, đến hôm đó người dẫn ta tới sông Bạch Chỉ xem đua thuyền rồng được không?"

Tiêu Sắt Sắt cười nói: "Nha đầu ngươi thật là ham chơi."

"Tiểu thư, cầu xin người mà! Ta rất muốn xem đua thuyền rồng!" Lục Ý dính chặt lấy năn nỉ: "Hơn nữa nếu như người không dẫn theo ta thì phải một mình ứng phó với Tầm Dương Vương phi. Nàng ta sáng nay còn ầm ĩ kiên quyết muốn cùng tiểu thư đi xem đua thuyền rồng đây này!"

Tiêu Sắt Sắt mới nhớ ra Tầm Dương Vương phi vẫn còn ở trong phủ. Tối qua trước lúc Vong Ngôn trở về, cô nãi nãi kia cứ ríu ra ríu rít, thật sự khiến lỗ tai nàng muốn nổ tại chỗ luôn. Thường ngày cứ tưởng là Lục Ý nói đã nhiều rồi nhưng đến hôm qua mới thấy so với Tầm Dương Vương phi thì còn non lắm.

Có điều tuy là tính tình cô nãi nãi kia hơi cổ quái nhưng khí chất con người lại thẳng thắn bộc trực, Tiêu Sắt Sắt vẫn khá yêu thích.

"Cũng được, ngày kia ta dẫn ngươi cùng rời phủ đi xem đua thuyền rồng. Bọn tam tỷ tỷ và Trí Viễn chắc chắn cũng muốn đi tham gia náo nhiệt, biết đâu chúng ta lại đụng mặt nhau đấy."

"Tốt quá đi!" Lục Ý vui mừng nói: "Cảm ơn tiểu thư, tiểu thư người thật là tốt!"

Tiêu Sắt Sắt cười, ngón trỏ đẩy chóp mũi Lục Ý: "Ngươi nha..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương