Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 104: Hoa Lê Như Máu

Edit: Trúc Linh

Beta: Thanh Thanh

Một đêm này, không một ai nói muốn về thành Hồ Dương.

Ngọc Khuynh Vân ngồi bên cạnh hồ nước, ôm thi thể của Tiểu Hà, nhìn bầu trời đầy sao đang từ từ bị những ánh sáng của sớm mai nuốt trọn.

Thi thể của mọi người trong thôn đều được hạ táng, Ngọc Vong Ngôn ngoái đầu nhìn lại, chứng kiến bằng hữu của mình như biến thành một khối đá, trong mắt có chút sững sờ, nặng nề nói: “Ngươi không nghĩ tới việc báo thù cho bọn hắn sao?”

Sáng sớm, những tia sáng màu vàng rơi trên gương mặt của Ngọc Khuynh Vân, hắn không hề nhìn lên bầu trời với những vì sao đang dần biến mất mà ôm thi thể của tiểu Hà lên, đi về phía của Ngọc Vong Ngôn.

“Cẩn Vương, làm xong tang sự cho Tiểu Hà, chúng ta sẽ trở về Hồ Dương.’

Ngọc Vong Ngôn nhìn Triệu Phóng Yên, nói: “Triệu tiểu thư từ Thuận Kinh tới đây, đêm qua cũng không chợp mắt.”

Ngọc Khuynh Vân bật cười, nhìn về phía Triệu Phóng Yên. Nàng thực sự rất mệt mỏi, trên mặt không có biểu lộ gì như một pho tượng được làm bằng sáp, Triệu Phóng Yên đang ngồi trên tấm nệm được trải trên mặt đất nhìn hắn, còn Tiêu Sắt Sắt đang ôm lấy khuỷu tay của nàng ngủ.

“Sắt Sắt nói, Triệu tiểu thư nhìn thấy bản mệnh của ngươi ảm đạm, nên Triệu tiểu thư đã cưỡi ngựa suốt đêm tới Hồ Dương.” Ngọc Vong Ngôn nói: “Người trong thôn đều được chôn cất ở đầu phía Tây của thôn, mộ của Tiểu Hà cô nương cũng đã đào xong. Tứ điện hạ, nếu ngươi muốn báo thù cho bọn họ, sau này cũng nên suy tính nên làm như thế nào đi.”

Ngọc Khuynh Vân trầm ngâm một lát, hỏi: “Cẩn Vương biết kẻ muốn đẩy ta vào chỗ chết là ai không?”

“Bổn vương không thể xác định, nhưng kẻ có thể xuống tay một cách tàn độc như vậy, ở Thuận Kinh không có nhiều lắm.”

“Cẩn Vương cũng cảm thấy, kẻ này là tới từ Thuận Kinh?”

Ngọc Vong Ngôn lạnh nhạt nói: “Chờ trở về Thuận Kinh, kẻ kia thấy ngươi vẫn còn sống, chắc chắn sẽ để lộ ra dấu vết.”

Ngọc Khuynh Vân nhếch khóe môi lên, lộ ra nụ cười chưa từng thấy: “Ta mặc kệ hắn là ai, hắn giết nhiều người vô tội như vậy. Thôn của Tiểu Hà vì ta mà bị liên lụy, ta nhất định sẽ dùng máu của kẻ kia tới an ủi linh hồn của bọn họ ở trên trời.”

“Ừm.” Ngọc Vong Ngôn đáp nhẹ một tiếng, cũng không nói nhiều.

Trên đường trở về Hồ Dương, bầu không khí nặng nề.

Ngọc Khuynh Vân quay đầu lại nhìn về phía thôn đầy hoang vắng, đã bị thiêu hủy, đổ nát dưới tia nắng sớm kia, hình ảnh ấy khiến cho hắn có cảm giác thê lương, từng ánh sáng vàng rực rỡ làm trong lòng hắn đau như bị từng mũi kim đâm qua. Thôn Hữu Hà, có lẽ cái tên này sẽ vĩnh viễn là nỗi ác mộng trong quãng đời còn lại của hắn, nhưng cũng giúp hắn nhớ rằng, bọn họ cùng hắn có cùng một mối huyết hải thâm thù.

Không bao lâu sau, Tiêu Sắt Sắt tỉnh, phát hiện mình đang ở trong ngực của Ngọc Vong Ngôn. Hắn một tay ôm nàng, một tay cầm dây cương, thấy nàng tỉnh, hắn cúi xuống nhìn nàng cười một cách ôn nhu.

Tiêu Sắt Sắt nhập nhèm lẩm bẩm: “Đi về Hồ Dương sao?”

“Ừm, nàng ngủ tiếp một lát đi.” Ngọc Vong Ngôn ôn nhu nói.

Tiêu Sắt Sắt nhẹ lắc đầu: “Không ngủ được, thân thể có chút mệt mỏi.”

Ngọc Vong Ngôn thò tay nói: “Ta mát xa giúp nàng.”

“Không cần đâu.” Tiêu Sắt Sắt cười nhạt: “Chờ đến chỗ dừng chân nghỉ ngơi đã.”

Trước mắt đã là tháng tư, những cánh đồng hoang tràn ngập sắc hoa và mùi thơm dịu nhẹ của hoa, thời tiết cũng ấm áp. Tiêu Sắt Sắt thả lỏng nằm trong lòng Ngọc Vong Ngôn, nhìn ánh nắng trưa mờ mờ chiếu xuống ngọn núi xa xa ấm áp mà nhu hòa.

Chuyển mắt thấy trên mặt Ngọc Khuynh Vân không có biểu cảm gì, Tiêu Sắt Sắt nhỏ giọng hỏi: “Vong Ngôn, Tứ điện hạ vẫn ổn chứ?”

Ngọc Vong Ngôn thành thật nói: “Hắn cần phải tự mình vượt qua cửa ải trong lòng này, không ai có thể giúp hắn.”

“Sơn Tông đâu?” Tiêu Sắt Sắt nhìn về phía Sơn Tông: “Ta chưa bao giờ thấy hắn có biểu cảm áy náy như vậy.”



Ngọc Vong Ngôn trầm ngâm một lát, kêu: “Sơn Tông, ngươi lại đây.”

Sơn Tông lập tức thúc ngựa tới gần, chắp tay nói: “Vương gia.”

Không khó để nhận thấy rằng hiện giờ trên mặt Sơn Tông đã thiếu đi ý cười nhàn nhạt như mọi ngày, Ngọc Vong Ngôn âm thầm lắc đầu, nghiêm túc nói: “Giang hồ và quan phủ vốn dĩ cũng không phải giống nhau, người từ giang hồ trở về, bị thua ở điểm này, đây cũng là chuyện thường.”

Sơn Tông nhướn mày, tự giễu cười cười nhìn Ngọc Vong Ngôn.

Ngọc Vong Ngôn nói: “Lần trước ở Hồ Dương, bổn vương đã nói với ngươi, thủ đoạn mềm dẻo vô tình đả thương người, rất khó thể phòng bị.”

“Vương gia đúng là đã nói với thuộc hạ như vậy.” Sơn Tông nhớ rất rõ ràng, lúc trước ở Thuận Kinh giải quyết chuyện của Đại Lý Tự Khanh và Thường Hiếu, Vương gia quả thực đã nói lời này.

Ngọc Vong Ngôn nặng nề nói: “Bổn vương từ nhỏ đều lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, tùy lúc có thể bị lừa, bị hại, huống chi là ngươi.”

Sơn Tông cười nhạt nói: “Vương gia, người thật biết cách an ủi người khác.”

Ngọc Vong Ngôn hừ lạnh một tiếng: “Hồ Dương chính là địa bàn của Triệu gia, chúng ta lại xa lạ với nơi này, phạm phải sai lầm là điều không thể tránh khỏi.”

“Đúng vậy, đừng nói là ở Hồ Dương cho dù là ở Thuận Kinh cũng có lúc sơ suất.” Tiêu Sắt Sắt tiếp lời Ngọc Vong Ngôn, cười an ủi Sơn Tông: “Lúc trước ở Cẩn Vương phủ, ta còn bị trắc phi với thị thiếp của Vương gia khi dễ không ít đâu, ta luôn tự hỏi ngày thường ta đã đủ cẩn thận chưa đấy.”

Thân mình của Ngọc Vong Ngôn bỗng cứng đờ. Tuy lúc này Tiêu Sắt Sắt dùng giọng điệu trêu ghẹo để nói tới những việc kia nhưng tình trạng lúc đó của nàng vô cùng quẫn bách, Ngọc Vong Ngôn vẫn còn nhớ rõ rành mạch: nàng lúc ấy bị hạ độc, bị đánh, còn bị lột quần áo ném vào hồ…

Hắn không tự chủ được ôm lấy Tiêu Sắt Sắt, đau lòng kiên quyết nói: “Là bổn vương không tốt, nhất định sẽ không có lần sau.”

Trong lòng Tiêu Sắt Sắt cảm thấy ngọt ngào, quay đầu lại hôn lên mặt Ngọc Vong Ngôn, rồi lại nói với Sơn Tông: “Cho dù áy náy cũng không có thể thay đổi được gì, kịp thời biết sai là chuyện tốt nhưng nhất định phải đem cái này trở thành sức mạnh để dùng sau này. Đương nhiên, ta và Vương gia đều tin tưởng đại danh anh hùng Lưu Vân Kiếm không phải là người dễ dàng thất bại.”

Sơn Tông chắp tay, mỉm cười sáng lạn: “Đã rõ.”

Đi đến giữa trưa, đoàn người đều đã mệt mỏi, ngựa cũng đã kiệt sức.

Ngọc Vong Ngôn hạ lệnh nghỉ ngơi chỉnh đốn ở một trấn điện gần đó, bọn quan binh lập tức lấy lương khô và nước ra, ngồi xuống đất nghỉ ngơi.

Hình như hai ngày trước nơi này vừa có mưa, trên mặt đất vẫn còn có chút ướt lạnh, Tiêu Sắt Sắt cùng Ngọc Vong Ngôn trải đệm rồi ngồi xuống.

Triệu Phóng Yên đang muốn ngồi xuống, trước mắt liền có một bàn tay lắc lắc với nàng.

“Tiểu nương tử, đừng ngồi, nơi này không thích hợp để nghỉ ngơi.” Ứng Trường An cười cười nói.

Triệu Phong Yên hành lễ: “Thần y đại nhân.”

Ứng Trường An ngồi xổm xuống, mở hòm thuốc ra, từ bên trong lấy một cái bình nhỏ, đưa cho Triệu Phóng Yên: “Thuốc mỡ này có thể giúp vết thương ở chân của ngươi đỡ hơn, mỗi ngày thoa lên vài lần, rất nhanh sẽ tốt lên. Mặt khác nhớ rõ đừng khiến chân bị lạnh, cũng hạn chế cưỡi ngựa, bằng không đôi chân này bị phế đi thì thật đáng tiếc cho gương mặt xinh đẹp này.”

Triệu Phóng Yên nhận lấy thuốc mỡ, rụt rè đáp: “Đa tạ thần y đại nhân.”

“Không cần cảm tạ ca ca, ca ca đây là người biết thương hương tiếc ngọc, đặc biệt là không thể để thai phụ chịu ủy khuất!”

Triệu Phóng Yên kinh ngạc nói: “Phóng Yên không phải là thai phụ.”

“Ca ca biết ngươi không phải.” Ứng Trường An cười nói: “Bất quá về sau không phải là sẽ như vậy sao? Ca ca không nói sai đúng không?”

“Thần y đại nhân…” Triệu Phóng Yên âm thầm nhíu mày, trầm ngâm một lát, lần thứ hai hành lễ: “Cảm ơn thần y đại nhân quan tâm.”

“Ách, lúc nào cũng nho nhã lễ độ như vậy không nhàm chán sao? Nhân sinh phải có lúc lạc thú đúng không?” Ứng Trường An pha trò cười nhưng thấy thần sắc của Triệu Phóng Yên vẫn ảm đạm, vẻ mặt cứ cung kính như cũ, thở dài: “Nhân gian có 440 bệnh, bệnh tương tư là đau nhất, lời này quả thực không sai. Kẻ hèn này nhìn ngươi thuận mắt, lại trị được chân của ngươi nhưng không trị được tâm bệnh của ngươi.”



Trong ngực Triệu Phóng Yên chấn động, lúng ta lúng túng không nói được nên lời.

Lúc này Ngọc Vong Ngôn đi tới, Ứng Trường An nhìn hắn một cái, cầm theo hòm thuốc rồi thối lui.

“Triệu tiểu thư, có thể nói chuyện một lát?” Ngọc Vong Ngôn chắp tay.

Triệu Phóng Yên đáp lễ, hai người đi xa được một đoạn. Ngọc Vong Ngôn nhìn Tiêu Sắt Sắt, thấy nàng đang nói chuyện phiếm với Lục Ý, trong lòng cảm thấy yên tâm, nói với Triệu Phóng Yên: “Bổn vương xin nói thẳng, vụ án muối ăn ở Hồ Dương rất có thể có liên quan tới Triệu gia, Triệu thư thư có biết hay không?”

Triệu Phóng Yên trầm ngâm một lát, trả lời: “Gia gia đã làm những gì, Phóng Yên không thể hỏi được, lần này tới Hồ Dương là vì lo lắng cho Tứ điện hạ.”

Ngọc Vong Ngôn nói: “Ngươi dù sao cũng là người của Triệu gia, nếu ngươi đến Hồ Dương, vì phòng ngừa ngươi cùng Triệu gia có thể viết thư từ qua lại làm trở ngại việc điều tra của Bổn vương, vì vậy không thể không ủy khuất ngươi đi theo chúng ta, càng không thể vượt ngoài tầm mắt của bọn ta.”

“Phóng Yên biết.” Triệu Phóng Yên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Ác giả ác báo, đạo lý này Phóng Yên hiểu, suy tính của Cẩn Vương, Phóng Yên cũng có thể lý giải.”

‘Triệu tiểu thư đã hiểu đại nghĩa, Bổn vương cùng bá tánh Hồ Dương cảm tạ ngươi.” Ngọc Vong Ngôn chắp tay, trên mặt vẫn là dáng vẻ lạnh lùng lại pha lẫn ôn hoà, cho dù điều gì cũng không thể làm hắn kinh ngạc ấy.

Ngọc Vong Ngôn tính toán ở trong lòng, muốn đến Hồ Dương chỉ còn không đến nửa ngày đi đường. Bọn họ đã trì hoãn hai ngày, cũng không biết Nam Lâm đang đợi ở trong ngục có xảy ra chuyện gì? Hắn bị nhốt trong phòng tối, bên trong còn có Đặng Luân khuynh thứ sử phủ đang trông coi, chỉ mong mọi chuyện sẽ không phức tạp lên.

Nhưng mà mọi chuyện vẫn cứ xảy ra một cách phức tạp hơn.

Đêm qua, vừa lúc bọn họ đều có mặt ở thôn Hữu Hà, tại một nơi vắng vẻ, đã xảy ra biến cố.

Nam Lâm ở chỗ bị nhốt này luôn ngóng trông có một người tới, cho dù nơi này canh phòng nghiêm ngặt, hắn cũng tin tưởng rằng người kia có thể đến được đây. Mà đêm qua, người kia rốt cuộc cũng tới rồi.

Người kia, là người có võ công cao cường, dáng vẻ phiêu diêu như là sương mù, ánh mắt mê ly như mưa rơi trên núi.

Nàng luôn mặc một chiếc áo bạch y mỏng, dùng một chiếc khăn trắng thêu hoa lê huyết sắc che mặt, ngay cả lúc tới gặp Nam Lâm hầu gia, nàng cũng không để lộ dung nhan thực sự.

“Hà thị! Ngươi cuối cùng cũng tới! Ta biết ngươi có thể tìm tới nơi này mà!” Nam Lâm từ chỗ ngồi bằng rơm rạ ngẩng đầu lên, vội chạy tới cửa mật thất, nắm lấy song côn.

Hai mắt nữ tự mị hoặc, âm thanh nàng linh hoạt kỳ ảo lại mê ly: “Cái xưng hô Hà thị này nghe thật không lễ phép…”

“Bớt nói lời vô nghĩa.” Nam Lâm khẩn trương nhìn bốn phía: “Người trông coi đâu? Đều bị ngươi giết cả rồi? Đặng Luân đã phái rất nhiều nhân mã canh giữ bản hầu!”

Nữ tử cười lạnh một cách sâu kín: “Rất nhiều sao? Nhiều ít đều giống nhau…Chẳng qua chỉ là hôn mê mà thôi, sáng mai bọn họ sẽ tỉnh lại.” Nữ tử nhẹ nhàng giơ cánh tay lên, ưu nhã vươn ngón tay trắng nõn: “Đưa đồ vật cho ta, sau đó, ngươi có thể an tâm chết được rồi.”

“Hà thị, ngươi nhất định phải giữ lại nhi tử của bản hầu!” Nam Lâm lạnh lùng nói.

“Sẽ làm hết sức.” Nữ tử lẩm bẩm.

Nam Lâm không cam tâm trừng mắt nhìn nàng, tiếp theo ngồi trên mặt đất, cởi giày, kéo ủng đế ra. Thì ra bên trong giày còn có một lớp nữa, hắn lấy ra từ trong một bức thư tay cùng một phần khế ước.

Thư tay là Nam Lâm tự tay viết, tố cáo Triệu gia sai hắn gây ra vụ án buôn lậu muối ở Hồ Dương, hành hạ bá tánh đủ đường. Mà cái khế ước kia, chính là Triệu Tả thừa tướng cùng với Nam lâm Hầu phủ cùng đóng con dấu. Một khi hai cái này rơi vào tay của Thiên Anh Đế, Triệu gia cho dù không ngã thì cũng sẽ bị hủy hoại hơn một nửa.

Nam Lâm siết chặt thư tay, gắt gao trừng mắt với nữ tử: “Bẩn hầu sẽ bị áp giải về kinh xử trảm, cũng không trông cậy có thể thoát tội. Nhưng nếu Triệu gia dám mặc kệ nhi tử của ta, ngươi lập tức đem hai chứng cứ này giao cho Cẩn Vương.”

“Có thể được.” Nữ tử tiếp nhận thư tay cùng khế ước, chậm rãi thu lại, xoay người quay đi, lại đột nhiên dừng lại.

Nàng nhìn về phía cửa lao ngục bên kia, ánh mắt mê mang xẹt qua một tia lạnh lùng, buồn bã nói: “Có người tới…”

Sắc mặt Nam Lâm hiện lên vẻ sợ hãi.

Nữ tử lạnh lùng nhìn hắn, khóe mắt chảy xuống một giọt lệ, ở nơi tối tăm ánh lên ngọn lửa hồng nhìn giống như màu đỏ của máu. Ánh mắt nàng lạnh nhạt, hờ hững đối với sinh mệnh sắp biến mất.

“Nam Lâm Hầu gia, ngươi làm nhiều chuyện ác như vậy, chết đi cũng tốt…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương