Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ Thành Phi
-
Chương 43
Vào cuối buổi trưa.
Đế cung, Phượng điện.
Trong điện được bố trí mười hai ngọn đèn hoa sen, nến trong đèn hoa sen là loại sáp thơm hảo hạng mà các nước nhỏ cống nạp. Trần nhà dùng bảy màu sắc vẽ thành đóa mẫu đơn, đốt trầm hương lâu năm.
Trong hậu cung, chỉ có Triệu hoàng hậu mới đủ tư cách hưởng sự bố trí và trang trí cung điện như vậy.
Hoàng hậu xuất thân từ Hồ Dương Triệu thị, là đích nữ của Triệu Tả thừa tướng, dưới gối có một nam hai nữ, địa vị cao quý và quyền thế vững vàng, nhưng vì con trai nàng ta quá bất tài nên khiến Triệu hoàng hậu rất đau lòng.
Vừa rồi nhi tử nàng ta đến trung cung, cùng nàng ta nói vài chuyện. Đôi mắt vốn đã sưng lên vì đau lòng cho đứa con, nhưng lúc nghe hắn một bụng oán trách, Triệu hoàng hậu liền nổi giận.
“Ngươi làm gì cũng không ra hồn! Triệu gia ta chỉ có một mình ngươi, sao ngươi lại không có tiền đồ như vậy!”
Ngọc Khuynh Dương uất ức nói: “Cẩn vương phi ỷ vào sự ngu dại, dùng tảng đá đánh vào đầu nhi thần, nhi thần đâu có biện pháp gì? Cuối cùng cũng không thể giết Trương Dật Phàm, nhi thần đành phải để thị vệ gánh tội thay.”
“Thị vệ đâu?”
“Giao cho Đại Lý tự khanh.”
Đại Lý tự khanh là người của Thái tử, Triệu hoàng hậu nói: “Coi như ngươi phản ứng lanh lợi, bây giờ bổn cung truyền tin cho Đại Lý tự khanh, để hắn âm thầm xử lý những người này.” Nói xong lại nói: “Tìm thời cơ xử lý Trương Dật Phàm, nhất định phải giữ bí mật, người này không giữ được.”
Ngọc Khuynh Dương chán nản nói: “Chỉ sợ Cẩn vương phi lại đi ra quấy rối.”
“Tiêu Sắt Sắt?” Triệu hoàng hậu nhăn mày, đôi đồng tử cay nghiệt ác độc: “Đồ ngốc này dường như không đơn giản, ở Tiêu phủ cùng tỷ tỷ làm loạn, đến Cẩn vương phủ lại trêu đùa Sử thị ngu xuẩn kia… Phụ thân và Sử thị không giết được nàng ta, ngược lại ăn trộm gà còn để mất nắm gạo.”
Ngọc Khuynh Dương hỏi: “Cẩn vương phi thật sự rất đáng ghét, nhưng vì sao ngoại công muốn giết nàng?”
Triệu hoàng hậu mắt hạnh trừng trừng, nói: “Ngươi đúng là không tiền đồ! Triệu thị ta thật vất vả mới đi đến được ngày hôm nay, đối thủ lớn nhất chính là Đường thành Tiêu thị! Phụ tử Tấn vương và Cẩn vương được bệ hạ sủng ái, nếu bọn họ toàn lực trợ giúp Tiêu gia thì Triệu thị còn có thể bảo vệ được cái địa vị này sao?”
Ngọc Khuynh Dương lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Triệu hoàng hậu ngoan lệ nói: “Cho nên chỉ có Tiêu Sắt Sắt gặp chuyện không may, Tiêu gia và Cẩn vương phủ không thể kết thành thông gia thì sẽ không uy hiếp đến Triệu thị. Hiện tại ngươi đã hiểu chưa?”
“Nhi thần đúng là bị nước xối vào đầu, ngoại công và mẫu hậu thật sự là mưu tính sâu xa.”
Triệu hoàng hậu có chút thất vọng liếc Ngọc Khuynh Dương, xoay tay… Đôi mắt lạnh lẽo: “Đợi lát nữa nếu Tiêu Sắt Sắt vẫn sống sót, bổn cung tự mình ra tay.”
Ngày ba mươi tháng giêng năm Ất tị.
Phía ngoài cửa sổ, mưa tí tách rơi trên những bông hoa, tiếng nước thanh tịnh đem Tiêu Sắt Sắt từ trong mơ tỉnh dậy.
Rửa mặt rồi sửa soạn lại một chút, mỗi ngày trống rỗng mờ mịt, Tiêu Sắt Sắt trong lòng phiền muộn, cầm theo ô, một mình một người bước về phía sau hồ.
Nước sau hồ yên tĩnh mát lạnh, Tiêu Sắt Sắt đứng ở bên hồ, nhìn về phía đối diện, mơ hồ thấy bóng dáng một tòa nhà.
Còn nhớ lần trước nàng muốn qua đó xem, nhưng lúc đó Lục Ý đến và báo cho nàng tin tức Ngọc Khuynh Dương muốn lấy Cẩm Lam tỷ tỷ nên nàng chưa có đi. Bây giờ xem như là giải sầu, đi qua đó một chút.
Tiêu Sắt Sắt dọc theo hồ bước vào.
Bờ bên kia mặt hồ, cây phong rậm rạp. Nước mưa như châu ngọc chảy xuống từ mép ô, trong rừng có một con đường nhỏ, dẫn Tiêu Sắt Sắt đến trước một tòa nhà.
Cửa khép hờ, Tiêu Sắt Sắt thu ô, đẩy cửa ra, mùi đàn hương trong phòng xộc vào mũi.
Nàng khiếp sợ nhìn xung quanh, thân thể nhịn không được phát run, chiếc ô trong tay rơi xuống, gió thổi cuốn ra ngoài cửa.
Nơi này là linh đường, thờ phụng linh vị, là nàng Trương Cẩm Sắt!
Linh vị đặt trên bàn, lư hương cống phẩm, hạt bụi nhỏ bất nhiễm. Linh vị làm từ gỗ cây đàn hương, Tiêu Sắt Sắt không tự chủ được tiến lại gần, xúc động nhìn tên trên linh vị.
Tình cảm chân thành Trương Cẩm Sắt linh vị.
Mà bên cạnh linh vị, là tranh thêu Cẩm Sắt, chính nàng đã hạ từng cây kim xuống, Ngọc Vong Ngôn đặt nó bên cạnh linh vị nàng.
Một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, Tiêu Sắt Sắt chuyển tầm nhìn, nhìn bức tường loang lổ màu hồng và trắng.
Màu trắng của bức tường và màu đỏ của huyết thư, chữ viết quen thuộc làm cho Tiêu Sắt Sắt không ngừng co rút đau đớn.
Nàng giống như thấy Ngọc Vong Ngôn tràn ngập bi thương, lấy ngón tay làm bút, ruột gan đứt từng khúc, dùng mười ngón tay đỏ tươi để viết!
“Cẩm Sắt năm mươi dây đàn, một dây một trụ tư hoa niên, trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên….(*)”
*Trang Chu buổi sáng nằm mộng thành bươm bướm. Lòng xuân của Thục đế gửi vào chim Đỗ Quyên.
Bốn mươi chín chữ, từng chữ từng chữ đều là máu. Hắn nói hắn là Trang Chu, nàng là hồ điệp. Hắn nói hắn là Thục đế, nàng là đỗ quyên.
Tiêu Sắt Sắt rốt cuộc nhịn không được khóc nức nở.
Nàng là nội gián phản quốc, là nữ tử đã trở thành cô hồn dã quỷ mai táng ở nơi hoang vu, bây giờ lại ở trong một thân thể mới.
Cho dù mọi người oán hận nàng, hắn lại vĩnh viễn tiếp nhận nàng, yêu nàng!
Tiêu Sắt Sắt ôm lấy linh vị, bỗng nhiên bi thiết: “Vong ngôn! Vong ngôn!”
Nàng không xứng làm hồ điệp, không xứng làm đỗ quyên!
Vì sao lại thâm tình với nàng như vậy?
Nàng không rõ, một lòng rối loạn!
“Là ai?”
Âm thanh trầm thấp làm cho Tiêu Sắt Sắt bừng tỉnh, linh vị trong lòng ngực bị nước mắt làm ướt nhẹp, nàng híp mắt, thấy không rõ người đi vào. Chỉ có thể thấy góc áo khói bụi thê lương bay lên, người nọ bước nhanh đến trước mặt nàng, mạnh mẽ đoạt lấy linh vị.
Tiêu Sắt Sắt mất đi cân bằng, ngã ngồi trên mặt đất.
“Vì sao động vào linh vị của Cẩm Sắt…” Đáy lòng tức giận, lời nói quanh quẩn trên đỉnh đầu nàng.
“Ai đưa nàng đến đây? Tại sao quấy nhiễu sự thanh tịnh của Cẩm Sắt!”
Tiêu Sắt Sắt nức nở ngửa đầu: “Vong Ngôn…”
“Nàng gọi bổn vương là gì?” Đáy mắt Ngọc Vong Ngôn hiện lên tia kinh ngạc, nhưng so với lửa giận của hắn, tia kinh ngạc này trở nên rất nhỏ bé.
“Nàng đi ra ngoài, bây giờ đi ra ngoài!”
“Vong Ngôn…”
“Đi ra ngoài! Sau này không được đến nơi này nữa, đừng để bổn vương thấy nàng lần thứ hai!”
Tiêu Sắt Sắt nước mắt rơi đầy mặt, tâm tính rất đau đớn, chua xót rồi hoảng loạn. Tất cả bi thương, thống khổ, dày vò đan chặt vào nhau, như cái kéo không ngừng cắt nát lòng nàng. Đứng lên, thất hồn lạc phách đi ra ngoài, cánh cửa sau lưng nhanh chóng bị Ngọc Vong Ngôn đóng lại.
Giờ khắc này, nàng nghe thấy được Ngọc Vong Ngôn nói nhỏ.
“Cẩm Sắt, đừng sợ, sẽ không có người đến quấy rầy nàng…”
Cách một cánh cửa, Tiêu Sắt Sắt khóc.
Tiếng mưa rơi bao phủ tiếng khóc của nàng, nam tử trong phòng si tình mà ôn nhu nói nhỏ, rõ ràng khi nói chuyện với nàng, giống như hai con người xa lạ.
Chiếc ô sớm đã bị gió thổi vào rừng phong, mưa rơi khiến y phục Tiêu Sắt Sắt ướt sũng, lạnh đến thấu xương.
Nàng đứng ở trong mưa, nhìn linh đường, cách một cánh cửa, tưởng chừng gần nhau nhưng thật ra lại xa tận chân trời.
“Vong Ngôn, Vong Ngôn…”
Một lần nhớ nhung gọi tên, gió thu bi ai, từng chữ như đứt ruột gan.
Trời còn mưa, không biết khi nào dừng.
Tiêu Sắt Sắt ướt đẫm, cô độc.
Cửa bị đẩy ra, Ngọc Vong Ngôn bước ra ngoài, bi thương khiến dung nhan hắn trở nên mỏi mệt, đôi đồng tử màu đen thâm trầm, ánh mắt xuyên qua bầu trời, dừng trên người Tiêu Sắt Sắt.
Ngọc Vong Ngôn kinh sợ.
Hắn thật không ngờ, Tiêu Sắt Sắt vẫn ở nơi này, cơ thể đã ướt đẫm!
“Sắt Sắt.”
Áy náy từ tận tấm lòng, vì sao lúc nãy hắn quát nàng, vì sao biết nàng đi nhầm vào linh đường, lại vô tình đuổi nàng ra?
Cơn mưa lạnh giá, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Ánh mắt Tiêu Sắt Sắt bi thương thấu xương, giống như đã từng quen biết khiến cho Ngọc Vong Ngôn tưởng rằng là một giấc mộng.
“Vong Ngôn.”
Nàng ướt đẫm đi tới, sau đó dùng toàn bộ sức lực ôm lấy hắn.
“Vong Ngôn, ta cùng chàng, cùng chàng cả đời!”
Ngọc Vong Ngôn chấn động, người trong lòng ngực ôm chặt lấy hắn, giống như là hứa hẹn cả đời ở bên cạnh hắn.
Hứa hẹn như vậy hắn không nhận, nhưng rõ ràng là muốn đẩy nàng ra nhưng lại không thể đành lòng đối đãi quyết tâm với nữ tử bi thương này.
Ngọc Vong Ngôn cứng ngắc ôm Tiêu Sắt Sắt, ô của hắn cũng đã rơi trên mặt đất.
Gió cuốn ô đi, bầu trời mưa to, mỗi người ruột đứt từng khúc…
Ngày cuối cùng của tháng giêng năm Ất tị, Tiêu Sắt Sắt phát sốt.
Nàng sốt rất cao, nói mê liên tục, Ngọc Vong Ngôn vốn đi thăm mộ Trương Cẩm Sắt, không thể không trở về, tự mình chiếu cố nàng.
Y nữ đưa thuốc cho Tiêu Sắt Sắt, Lục Ý đổi mấy lần khăn lạnh, trong lòng lo lắng vạn phần.
“Tiểu thư chưa bao giờ bệnh nặng như vậy, ngoại trừ lần trước ngã cây ngủ ba ngày thôi.”
Ngọc Vong Ngôn nghe được lời nói của Lục Ý, trong lòng áy náy như dao cắt. Hắn nhận lấy khăn từ Lục Ý, tự mình lau cho Tiêu Sắt Sắt, nhân tiện sờ cái trán của nàng, độ nóng thật dọa người.
“Phụ thân… Nương…”
Tiêu Sắt Sắt hơi thở mong manh nỉ non.
“Cẩm Lam tỷ tỷ… Dật Phàm… Không cần… Không cần gả cho Ngọc Khuynh Dương… Cẩm Lam tỷ tỷ… Đừng bị lừa…”
“Sắt Sắt?” Ngọc Vong Ngôn kinh ngạc gọi.
Lục Ý nói: “Từ buổi sáng tiểu thư đã lặp lại những lời này, Vương gia, tiểu thư rất đáng thương, có biện pháp nào làm cho tiểu thư tốt lên không?”
Ngọc Vong Ngôn không nói, sắc mặt trầm mặc buồn bực.
Nếu hôm qua hắn không quát lớn thì sẽ không tạo ra việc như ngày hôm nay, hắn rất vô tình.
“Cẩm Lam tỷ tỷ… Không cần… Phụ thân… Giúp giúp Cẩm Lam tỷ tỷ… Đừng khuất phục…”
Đừng khuất phục?
Ngọc Vong Ngôn kinh ngạc.
Tiêu Sắt Sắt vì sao lại nghĩ Tiêu Khác giúp Trương Cẩm Lam?
Tiêu Khác tuyệt đối không mạo hiểm đắc tội Hồ Dương Triệu thị, giúp đỡ Trương gia.
“Tiểu thư nói thật kỳ lạ.” Lục Ý cũng nghe ra không đúng: “Thế lực Trương gia không lớn, lão gia không thân với Trương thái phó, tại sao tiểu thư cảm thấy lão gia sẽ giúp đỡ Cẩm Lam tiểu thư.”
Nghi ngờ cắm rễ thật sâu dưới đáy lòng Ngọc Vong Ngôn không ngừng sinh trưởng, Ngọc Vong Ngôn muốn biết rõ ràng, nhưng lại không biết nói gì, cũng không dám suy nghĩ sâu xa.
Lục Ý hầu hạ Tiêu Sắt Sắt uống thuốc, Ngọc Vong Ngôn còn có công vụ phải xử lý, liền rời đi.
Bảy ngày sau, Tiêu Sắt Sắt khỏi hẳn.
Bảy ngày qua giống như một giấc mộng, Tiêu Sắt Sắt nằm trên giường nhỏ bên cửa sổ, si ngốc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Tuyết trên sông đã tan, Tiêu Sắt Sắt nhớ tới ngày ấy mưa to ở ngoài linh đường, nàng như phát điên ôm chặt Ngọc Vong Ngôn, cuối cùng vẫn bị hắn đẩy ra.
Hắn không thương Tiêu Sắt Sắt, bởi vì áy náy nên quay về an ủi nàng. Cho nên, rất nhanh hắn đã đem nàng đẩy ra, một cái chớp mắt, sắc mặt hắn lại lạnh như băng.
“Tiểu thư, uống trà nóng.” Lục Ý bưng tới một chén trà nóng hổi.
Tiêu Sắt Sắt cầm chén trà, khóe môi ảm đạm cười khổ.
Lòng nàng chưa bao giờ hoảng loạn như thế, thực tế còn có chút vướng bận, khiến nàng rối như tơ vò.
Loại vướng bận này rốt cuộc là cái gì, là cùng bệnh cùng thương, vẫn là thích?
Nàng chỉ biết là Ngọc Vong Ngôn thâm tình chạm vào chỗ sâu nhất của nàng, làm cho nàng bị hãm sâu, không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ có âm thanh của tiếng nhạc.
Tiêu Sắt Sắt phục hồi tinh thần, nghe ra đây chính là âm thanh ba ô, có chút không rõ ràng, làn điệu quái dị làm nàng ý thức được cái gì.
Hà Hoan thổi ba ô, truyền tin tức cho nàng.
Nhạc khúc của Vũ lăng Hà thị là khúc nhạc độc đáo tự sáng tác, có kỹ thuật, chỉ cần sắp xếp lại trật tự nhạc khúc thì sẽ truyền được tin tức, như là thời gian và địa điểm.
Tiêu Sắt Sắt cẩn thận nghe, Hà Hoan thổi nhạc khúc sáu bảy lần, nói với nàng rằng ngày mai vào giờ thìn, hẹn gặp nàng ở thành cũ phía nam.
Đế cung, Phượng điện.
Trong điện được bố trí mười hai ngọn đèn hoa sen, nến trong đèn hoa sen là loại sáp thơm hảo hạng mà các nước nhỏ cống nạp. Trần nhà dùng bảy màu sắc vẽ thành đóa mẫu đơn, đốt trầm hương lâu năm.
Trong hậu cung, chỉ có Triệu hoàng hậu mới đủ tư cách hưởng sự bố trí và trang trí cung điện như vậy.
Hoàng hậu xuất thân từ Hồ Dương Triệu thị, là đích nữ của Triệu Tả thừa tướng, dưới gối có một nam hai nữ, địa vị cao quý và quyền thế vững vàng, nhưng vì con trai nàng ta quá bất tài nên khiến Triệu hoàng hậu rất đau lòng.
Vừa rồi nhi tử nàng ta đến trung cung, cùng nàng ta nói vài chuyện. Đôi mắt vốn đã sưng lên vì đau lòng cho đứa con, nhưng lúc nghe hắn một bụng oán trách, Triệu hoàng hậu liền nổi giận.
“Ngươi làm gì cũng không ra hồn! Triệu gia ta chỉ có một mình ngươi, sao ngươi lại không có tiền đồ như vậy!”
Ngọc Khuynh Dương uất ức nói: “Cẩn vương phi ỷ vào sự ngu dại, dùng tảng đá đánh vào đầu nhi thần, nhi thần đâu có biện pháp gì? Cuối cùng cũng không thể giết Trương Dật Phàm, nhi thần đành phải để thị vệ gánh tội thay.”
“Thị vệ đâu?”
“Giao cho Đại Lý tự khanh.”
Đại Lý tự khanh là người của Thái tử, Triệu hoàng hậu nói: “Coi như ngươi phản ứng lanh lợi, bây giờ bổn cung truyền tin cho Đại Lý tự khanh, để hắn âm thầm xử lý những người này.” Nói xong lại nói: “Tìm thời cơ xử lý Trương Dật Phàm, nhất định phải giữ bí mật, người này không giữ được.”
Ngọc Khuynh Dương chán nản nói: “Chỉ sợ Cẩn vương phi lại đi ra quấy rối.”
“Tiêu Sắt Sắt?” Triệu hoàng hậu nhăn mày, đôi đồng tử cay nghiệt ác độc: “Đồ ngốc này dường như không đơn giản, ở Tiêu phủ cùng tỷ tỷ làm loạn, đến Cẩn vương phủ lại trêu đùa Sử thị ngu xuẩn kia… Phụ thân và Sử thị không giết được nàng ta, ngược lại ăn trộm gà còn để mất nắm gạo.”
Ngọc Khuynh Dương hỏi: “Cẩn vương phi thật sự rất đáng ghét, nhưng vì sao ngoại công muốn giết nàng?”
Triệu hoàng hậu mắt hạnh trừng trừng, nói: “Ngươi đúng là không tiền đồ! Triệu thị ta thật vất vả mới đi đến được ngày hôm nay, đối thủ lớn nhất chính là Đường thành Tiêu thị! Phụ tử Tấn vương và Cẩn vương được bệ hạ sủng ái, nếu bọn họ toàn lực trợ giúp Tiêu gia thì Triệu thị còn có thể bảo vệ được cái địa vị này sao?”
Ngọc Khuynh Dương lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Triệu hoàng hậu ngoan lệ nói: “Cho nên chỉ có Tiêu Sắt Sắt gặp chuyện không may, Tiêu gia và Cẩn vương phủ không thể kết thành thông gia thì sẽ không uy hiếp đến Triệu thị. Hiện tại ngươi đã hiểu chưa?”
“Nhi thần đúng là bị nước xối vào đầu, ngoại công và mẫu hậu thật sự là mưu tính sâu xa.”
Triệu hoàng hậu có chút thất vọng liếc Ngọc Khuynh Dương, xoay tay… Đôi mắt lạnh lẽo: “Đợi lát nữa nếu Tiêu Sắt Sắt vẫn sống sót, bổn cung tự mình ra tay.”
Ngày ba mươi tháng giêng năm Ất tị.
Phía ngoài cửa sổ, mưa tí tách rơi trên những bông hoa, tiếng nước thanh tịnh đem Tiêu Sắt Sắt từ trong mơ tỉnh dậy.
Rửa mặt rồi sửa soạn lại một chút, mỗi ngày trống rỗng mờ mịt, Tiêu Sắt Sắt trong lòng phiền muộn, cầm theo ô, một mình một người bước về phía sau hồ.
Nước sau hồ yên tĩnh mát lạnh, Tiêu Sắt Sắt đứng ở bên hồ, nhìn về phía đối diện, mơ hồ thấy bóng dáng một tòa nhà.
Còn nhớ lần trước nàng muốn qua đó xem, nhưng lúc đó Lục Ý đến và báo cho nàng tin tức Ngọc Khuynh Dương muốn lấy Cẩm Lam tỷ tỷ nên nàng chưa có đi. Bây giờ xem như là giải sầu, đi qua đó một chút.
Tiêu Sắt Sắt dọc theo hồ bước vào.
Bờ bên kia mặt hồ, cây phong rậm rạp. Nước mưa như châu ngọc chảy xuống từ mép ô, trong rừng có một con đường nhỏ, dẫn Tiêu Sắt Sắt đến trước một tòa nhà.
Cửa khép hờ, Tiêu Sắt Sắt thu ô, đẩy cửa ra, mùi đàn hương trong phòng xộc vào mũi.
Nàng khiếp sợ nhìn xung quanh, thân thể nhịn không được phát run, chiếc ô trong tay rơi xuống, gió thổi cuốn ra ngoài cửa.
Nơi này là linh đường, thờ phụng linh vị, là nàng Trương Cẩm Sắt!
Linh vị đặt trên bàn, lư hương cống phẩm, hạt bụi nhỏ bất nhiễm. Linh vị làm từ gỗ cây đàn hương, Tiêu Sắt Sắt không tự chủ được tiến lại gần, xúc động nhìn tên trên linh vị.
Tình cảm chân thành Trương Cẩm Sắt linh vị.
Mà bên cạnh linh vị, là tranh thêu Cẩm Sắt, chính nàng đã hạ từng cây kim xuống, Ngọc Vong Ngôn đặt nó bên cạnh linh vị nàng.
Một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, Tiêu Sắt Sắt chuyển tầm nhìn, nhìn bức tường loang lổ màu hồng và trắng.
Màu trắng của bức tường và màu đỏ của huyết thư, chữ viết quen thuộc làm cho Tiêu Sắt Sắt không ngừng co rút đau đớn.
Nàng giống như thấy Ngọc Vong Ngôn tràn ngập bi thương, lấy ngón tay làm bút, ruột gan đứt từng khúc, dùng mười ngón tay đỏ tươi để viết!
“Cẩm Sắt năm mươi dây đàn, một dây một trụ tư hoa niên, trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên….(*)”
*Trang Chu buổi sáng nằm mộng thành bươm bướm. Lòng xuân của Thục đế gửi vào chim Đỗ Quyên.
Bốn mươi chín chữ, từng chữ từng chữ đều là máu. Hắn nói hắn là Trang Chu, nàng là hồ điệp. Hắn nói hắn là Thục đế, nàng là đỗ quyên.
Tiêu Sắt Sắt rốt cuộc nhịn không được khóc nức nở.
Nàng là nội gián phản quốc, là nữ tử đã trở thành cô hồn dã quỷ mai táng ở nơi hoang vu, bây giờ lại ở trong một thân thể mới.
Cho dù mọi người oán hận nàng, hắn lại vĩnh viễn tiếp nhận nàng, yêu nàng!
Tiêu Sắt Sắt ôm lấy linh vị, bỗng nhiên bi thiết: “Vong ngôn! Vong ngôn!”
Nàng không xứng làm hồ điệp, không xứng làm đỗ quyên!
Vì sao lại thâm tình với nàng như vậy?
Nàng không rõ, một lòng rối loạn!
“Là ai?”
Âm thanh trầm thấp làm cho Tiêu Sắt Sắt bừng tỉnh, linh vị trong lòng ngực bị nước mắt làm ướt nhẹp, nàng híp mắt, thấy không rõ người đi vào. Chỉ có thể thấy góc áo khói bụi thê lương bay lên, người nọ bước nhanh đến trước mặt nàng, mạnh mẽ đoạt lấy linh vị.
Tiêu Sắt Sắt mất đi cân bằng, ngã ngồi trên mặt đất.
“Vì sao động vào linh vị của Cẩm Sắt…” Đáy lòng tức giận, lời nói quanh quẩn trên đỉnh đầu nàng.
“Ai đưa nàng đến đây? Tại sao quấy nhiễu sự thanh tịnh của Cẩm Sắt!”
Tiêu Sắt Sắt nức nở ngửa đầu: “Vong Ngôn…”
“Nàng gọi bổn vương là gì?” Đáy mắt Ngọc Vong Ngôn hiện lên tia kinh ngạc, nhưng so với lửa giận của hắn, tia kinh ngạc này trở nên rất nhỏ bé.
“Nàng đi ra ngoài, bây giờ đi ra ngoài!”
“Vong Ngôn…”
“Đi ra ngoài! Sau này không được đến nơi này nữa, đừng để bổn vương thấy nàng lần thứ hai!”
Tiêu Sắt Sắt nước mắt rơi đầy mặt, tâm tính rất đau đớn, chua xót rồi hoảng loạn. Tất cả bi thương, thống khổ, dày vò đan chặt vào nhau, như cái kéo không ngừng cắt nát lòng nàng. Đứng lên, thất hồn lạc phách đi ra ngoài, cánh cửa sau lưng nhanh chóng bị Ngọc Vong Ngôn đóng lại.
Giờ khắc này, nàng nghe thấy được Ngọc Vong Ngôn nói nhỏ.
“Cẩm Sắt, đừng sợ, sẽ không có người đến quấy rầy nàng…”
Cách một cánh cửa, Tiêu Sắt Sắt khóc.
Tiếng mưa rơi bao phủ tiếng khóc của nàng, nam tử trong phòng si tình mà ôn nhu nói nhỏ, rõ ràng khi nói chuyện với nàng, giống như hai con người xa lạ.
Chiếc ô sớm đã bị gió thổi vào rừng phong, mưa rơi khiến y phục Tiêu Sắt Sắt ướt sũng, lạnh đến thấu xương.
Nàng đứng ở trong mưa, nhìn linh đường, cách một cánh cửa, tưởng chừng gần nhau nhưng thật ra lại xa tận chân trời.
“Vong Ngôn, Vong Ngôn…”
Một lần nhớ nhung gọi tên, gió thu bi ai, từng chữ như đứt ruột gan.
Trời còn mưa, không biết khi nào dừng.
Tiêu Sắt Sắt ướt đẫm, cô độc.
Cửa bị đẩy ra, Ngọc Vong Ngôn bước ra ngoài, bi thương khiến dung nhan hắn trở nên mỏi mệt, đôi đồng tử màu đen thâm trầm, ánh mắt xuyên qua bầu trời, dừng trên người Tiêu Sắt Sắt.
Ngọc Vong Ngôn kinh sợ.
Hắn thật không ngờ, Tiêu Sắt Sắt vẫn ở nơi này, cơ thể đã ướt đẫm!
“Sắt Sắt.”
Áy náy từ tận tấm lòng, vì sao lúc nãy hắn quát nàng, vì sao biết nàng đi nhầm vào linh đường, lại vô tình đuổi nàng ra?
Cơn mưa lạnh giá, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Ánh mắt Tiêu Sắt Sắt bi thương thấu xương, giống như đã từng quen biết khiến cho Ngọc Vong Ngôn tưởng rằng là một giấc mộng.
“Vong Ngôn.”
Nàng ướt đẫm đi tới, sau đó dùng toàn bộ sức lực ôm lấy hắn.
“Vong Ngôn, ta cùng chàng, cùng chàng cả đời!”
Ngọc Vong Ngôn chấn động, người trong lòng ngực ôm chặt lấy hắn, giống như là hứa hẹn cả đời ở bên cạnh hắn.
Hứa hẹn như vậy hắn không nhận, nhưng rõ ràng là muốn đẩy nàng ra nhưng lại không thể đành lòng đối đãi quyết tâm với nữ tử bi thương này.
Ngọc Vong Ngôn cứng ngắc ôm Tiêu Sắt Sắt, ô của hắn cũng đã rơi trên mặt đất.
Gió cuốn ô đi, bầu trời mưa to, mỗi người ruột đứt từng khúc…
Ngày cuối cùng của tháng giêng năm Ất tị, Tiêu Sắt Sắt phát sốt.
Nàng sốt rất cao, nói mê liên tục, Ngọc Vong Ngôn vốn đi thăm mộ Trương Cẩm Sắt, không thể không trở về, tự mình chiếu cố nàng.
Y nữ đưa thuốc cho Tiêu Sắt Sắt, Lục Ý đổi mấy lần khăn lạnh, trong lòng lo lắng vạn phần.
“Tiểu thư chưa bao giờ bệnh nặng như vậy, ngoại trừ lần trước ngã cây ngủ ba ngày thôi.”
Ngọc Vong Ngôn nghe được lời nói của Lục Ý, trong lòng áy náy như dao cắt. Hắn nhận lấy khăn từ Lục Ý, tự mình lau cho Tiêu Sắt Sắt, nhân tiện sờ cái trán của nàng, độ nóng thật dọa người.
“Phụ thân… Nương…”
Tiêu Sắt Sắt hơi thở mong manh nỉ non.
“Cẩm Lam tỷ tỷ… Dật Phàm… Không cần… Không cần gả cho Ngọc Khuynh Dương… Cẩm Lam tỷ tỷ… Đừng bị lừa…”
“Sắt Sắt?” Ngọc Vong Ngôn kinh ngạc gọi.
Lục Ý nói: “Từ buổi sáng tiểu thư đã lặp lại những lời này, Vương gia, tiểu thư rất đáng thương, có biện pháp nào làm cho tiểu thư tốt lên không?”
Ngọc Vong Ngôn không nói, sắc mặt trầm mặc buồn bực.
Nếu hôm qua hắn không quát lớn thì sẽ không tạo ra việc như ngày hôm nay, hắn rất vô tình.
“Cẩm Lam tỷ tỷ… Không cần… Phụ thân… Giúp giúp Cẩm Lam tỷ tỷ… Đừng khuất phục…”
Đừng khuất phục?
Ngọc Vong Ngôn kinh ngạc.
Tiêu Sắt Sắt vì sao lại nghĩ Tiêu Khác giúp Trương Cẩm Lam?
Tiêu Khác tuyệt đối không mạo hiểm đắc tội Hồ Dương Triệu thị, giúp đỡ Trương gia.
“Tiểu thư nói thật kỳ lạ.” Lục Ý cũng nghe ra không đúng: “Thế lực Trương gia không lớn, lão gia không thân với Trương thái phó, tại sao tiểu thư cảm thấy lão gia sẽ giúp đỡ Cẩm Lam tiểu thư.”
Nghi ngờ cắm rễ thật sâu dưới đáy lòng Ngọc Vong Ngôn không ngừng sinh trưởng, Ngọc Vong Ngôn muốn biết rõ ràng, nhưng lại không biết nói gì, cũng không dám suy nghĩ sâu xa.
Lục Ý hầu hạ Tiêu Sắt Sắt uống thuốc, Ngọc Vong Ngôn còn có công vụ phải xử lý, liền rời đi.
Bảy ngày sau, Tiêu Sắt Sắt khỏi hẳn.
Bảy ngày qua giống như một giấc mộng, Tiêu Sắt Sắt nằm trên giường nhỏ bên cửa sổ, si ngốc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Tuyết trên sông đã tan, Tiêu Sắt Sắt nhớ tới ngày ấy mưa to ở ngoài linh đường, nàng như phát điên ôm chặt Ngọc Vong Ngôn, cuối cùng vẫn bị hắn đẩy ra.
Hắn không thương Tiêu Sắt Sắt, bởi vì áy náy nên quay về an ủi nàng. Cho nên, rất nhanh hắn đã đem nàng đẩy ra, một cái chớp mắt, sắc mặt hắn lại lạnh như băng.
“Tiểu thư, uống trà nóng.” Lục Ý bưng tới một chén trà nóng hổi.
Tiêu Sắt Sắt cầm chén trà, khóe môi ảm đạm cười khổ.
Lòng nàng chưa bao giờ hoảng loạn như thế, thực tế còn có chút vướng bận, khiến nàng rối như tơ vò.
Loại vướng bận này rốt cuộc là cái gì, là cùng bệnh cùng thương, vẫn là thích?
Nàng chỉ biết là Ngọc Vong Ngôn thâm tình chạm vào chỗ sâu nhất của nàng, làm cho nàng bị hãm sâu, không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ có âm thanh của tiếng nhạc.
Tiêu Sắt Sắt phục hồi tinh thần, nghe ra đây chính là âm thanh ba ô, có chút không rõ ràng, làn điệu quái dị làm nàng ý thức được cái gì.
Hà Hoan thổi ba ô, truyền tin tức cho nàng.
Nhạc khúc của Vũ lăng Hà thị là khúc nhạc độc đáo tự sáng tác, có kỹ thuật, chỉ cần sắp xếp lại trật tự nhạc khúc thì sẽ truyền được tin tức, như là thời gian và địa điểm.
Tiêu Sắt Sắt cẩn thận nghe, Hà Hoan thổi nhạc khúc sáu bảy lần, nói với nàng rằng ngày mai vào giờ thìn, hẹn gặp nàng ở thành cũ phía nam.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook