————————————–

Lúc này Hà Cụ đang kề đao lên cổ Tiêu Sắt Sắt, Hà Hoan chậm nửa nhịp, cũng vội vàng phối hợp.

Tiêu Sắt Sắt lập tức thét chói tai, đồng thời cửa bị đá văng, Sơn Tông dẫn người đi vào.

“Người nào!” Sơn Tông lớn tiếng vừa quát vừa giữ hai thị vệ bên cạnh rút kiếm tiến lại gần. 

Hà Cụ lập tức đem đao kề lên cổ Tiêu Sắt Sắt, giả vờ thô bạo.

Sơn Tông nói: “Ngươi dám đả thương Vương phỉ?”

Hà Cụ nói: “Nếu muốn giữ mạng sống của nàng thì nhanh tránh ra.”

“Đều tránh ra.” Sơn Tông hạ lệnh cho thị vệ. Bọn thị vệ chậm rãi tản ra, nhưng vẫn giương kiếm về phía Hà Hoan Hà Cụ như cũ, bày trận địa sẵn sàng chiến đấu.

Tiêu Sắt Sắt kinh sợ đến nức nở, luôn luôn phát ra tiếng kêu sợ hãi. Nàng bị Hà Cụ dùng đao đẩy ra khỏi phòng, hướng đến phía tường nơi ít người lui tới. Hà Hoan đi theo sau Hà Cụ, liên tiếp hướng đao uy hiếp bọn thị vệ, bức bách bọn họ duy trì khoảng cách bảy thước.

Rốt cuộc cũng tới bên tường, Hà Hoan Hà Cụ xem chuẩn cơ hội, đẩy Tiêu Sắt Sắt đến bên Sơn Tông, đồng thời nhảy qua tường nhanh chóng trốn thoát ra ngoài.

Hai gã thị vệ lập tức đuổi theo, Sơn Tông nhìn thấy thế cũng định đuổi, nhưng Tiêu Sắt Sắt ôm chặt lấy hắn, hoảng sợ hô: “Ô ô! Bọn họ khi dễ ta, Sơn Tông, bọn họ khi dễ ta!”

“Vương phi.” Sơn Tông lộ ra nụ cười yếu ớt bất đắc dĩ, đáy mắt rối rắm nhìn Tiêu Sắt Sắt.

“Vương phi đừng sợ, kẻ xấu đã rời đi rồi, người của chúng ta đã đuổi theo bọn họ.”

“Ô ô ô….” Tiêu Sắt Sắt co rúm trong lòng ngực của Sơn Tông, khóc rất hoảng loạn, trong lòng lại lo lắng cho Hà Hoan Hà Cụ không biết đã chạy thoát khỏi đám thị vệ của Vương phủ chưa.

Góc áo y phục màu khói xuất hiện trong mắt Tiêu Sắt Sắt, nàng chuyển con ngươi đang khóc, thấy Ngọc Vong Ngôn đang tiến lại đây.

Hắn đại khái là bị đánh thức, áo khoác chưa được thắt, trên mặt dáng vẻ mệt mỏi, đáy mắt còn có ít tơ máu.

Sơn Tông liền đem Tiêu Sắt Sắt đẩy qua lòng ngực Ngọc Vong Ngôn, nói: “Có hai thích khách lại tới, bị chúng ta phát hiện liền bắt Vương phi làm con tin, vừa mới nhảy tường chạy trốn, các huynh đệ đã đuổi theo.”

Ngọc Vong Ngôn nhìn về phía Tiêu Sắt Sắt, nàng ở trong lòng ngực hắn phát run, nghĩ là đang sợ hãi. Hắn vỗ về đầu Tiêu Sắt Sắt, nói với nàng: “Bọn họ đã đi rồi, nàng có bị thương không?”

“Không… Không có.”

“Vẫn nên để cho y nữ xem xét.” Ngọc Vong Ngôn cho thị vệ một ánh mắt.

Rất nhanh y nữ đã bị túm tới, Tiêu Sắt Sắt cũng bị đuổi về trong phòng. Lục Ý lúc này còn đang hôn mê, Sơn Tông lay nàng cả nửa ngày nàng mới tỉnh lại.

Lục Ý mơ hồ nhìn trái nhìn phải, tiếp theo như cá chép cố gắng ngồi dậy, “Thích khách! Thích khách!” Nàng túm cổ tay áo Sơn Tông hô to: “Thích khách xông vào, tiểu thư nguy hiểm! Nhanh đi cứu tiểu thư!”

“Vương phi không có chuyện gì.” Sơn Tông rời khỏi tay Lục Ý.

Lục Ý lúc này mới thấy Tiêu Sắt Sắt, nàng bị Ngọc Vong Ngôn bế tới giường, y nữ vẫn đang xem mạch cho nàng.

Lục Ý vội nghiêng ngả lảo đảo đi tới: “Tiểu thư tiểu thư, hai cái thích khách kia sao không đem người đi!”

Tiêu Sắt Sắt khóc ròng nói: “Ta muốn ăn kẹo…”

“Tiểu thư! Sao người còn muốn ăn kẹo!” Lục Ý hận không thể dậm chân, lại chạy tới làm bộ với Tiêu Sắt Sắt, “Quên đi, tiểu thư muốn ăn thì ăn đi, còn có thật nhiều, đều là món người thích ăn!”

Tiêu Sắt Sắt khóc nức nở, lấy một khối bánh ngọt sơn trà, nhét vào trong miệng. Lại nhìn thấy Lục Ý bưng đến một hộp kẹo, bên trong đều là điểm tâm Ngọc Vong Ngôn mua cho nàng. Ngày ấy khi đi dạo phố lọt vào ám sát, hắn không thể mang nàng đi mua ít đồ, nhưng về sau, hắn đã sai người đi mua miếng bánh ngọt màu vàng nhạt, bánh nha bạch thơm ngon mềm dẻo, bánh táo dài nhỏ màu đỏ thẫm, sợi bột trắng rộng cùng với nửa cái kẹo đường, đều là những món nàng thích ăn.

Y nữ chẩn mạch xong, cẩn thận kiểm tra thân thể Tiêu Sắt Sắt, Ngọc Vong Ngôn cùng Sơn Tông đi ra ngoài nói chuyện.

Tối nay không có tuyết, trời lại tối đen không một ánh sáng, Ngọc Vong Ngôn hai tay chắp sau lưng, ánh mắt âm trầm mà mịt mù. Cách đó không xa, hai gã thị vệ đi đến rất nhanh, là hai người này lúc nãy đuổi theo Hà Hoan Hà Cụ.

“Vương gia, Sơn Tông đại nhân.” Hai người đi vào trước mặt Ngọc Vong Ngôn, thi lễ.

“Đứng lên đi.” Thấy bọn họ quỳ xuống đất, động tác không được tự nhiên, Ngọc Vong Ngôn liền biết, bọn họ không những không đuổi theo được mà còn để mất, phân nửa bị thương do trúng ám khí.

Sơn Tông ôn hòa nói: “Có thể để cho các người chật vật quay về, hai người kia cũng không đơn giản.”

Thị vệ thẹn đỏ mặt: “Là chúng ta võ nghệ không tinh, làm việc bất lợi, thỉnh Vương gia trách phạt.”

“Không cần, đứng lên đi.” Ngọc Vong Ngôn nói: “Thủ hạ bổn vương chính là người, có vài phần bổn vương rõ ràng, các ngươi đều là cao thủ, chỉ có thể nói đã đụng phải cao thủ lợi hại hơn.”

“Tạ ơn Vương gia lượng thứ.” Hai thị vệ chắp tay đứng lên.

Ngọc Vong Ngôn hỏi: “Các ngươi bị ám khí làm đả thương?”

“Phải.”

“Loại ám khí nào?”

“Là… đạn.”

“Đạn?” Sơn Tông hơi hơi giật mình, cười lạnh đứng lên, “Thật thủ đoạn.”

“Các ngươi đi xử lý vết thương.” Ngọc Vong Ngôn bảo hai người đi xuống.

Hai người bị thương không nhẹ, đi khập khiễng cả đoạn đường. Sơn Tông nhìn bọn rời đi, ánh mắt thâm trầm hạ xuống vài phần, nói khẽ với Ngọc Vong Ngôn: “Vương gia, thuộc hạ hoài nghi Vương phi có vấn đề.”

“Lý do.” Ngọc Vong Ngôn cố tình không dao động.

Sơn Tông nói: “Lúc thuộc hạ nghe Lục Ý cô nương thét chói tai, đến khi thuộc hạ dẫn người đuổi vào phòng Vương phi, ở giữa còn dùng ba phần công phu. Động tác làm việc của hai tên thích khách vừa rồi chính là tử sĩ không thể nghi ngờ. Lấy tác phong cùng trình độ bọn họ, chỉ cần nửa chén trà nhỏ cũng đã đủ để giết chết Vương phi cùng Lục Ý cô nương dễ như trở bàn tay, không nhất thiết phải đem Lục Ý cô nương đánh ngất, lại càng không cần phải chờ thuộc hạ đuổi tới mới kề đao ám sát Vương phi.”

“Cho nên, ngươi hoài nghi bọn họ không phải đến ám sát, hoặc là….” Ngọc Vong Ngôn ánh mắt buồn bã, “Vương phi biết bọn họ.”

“Thuộc hạ nghĩ là như vậy.” Sơn Tông chắp tay.

“Đi vào hỏi Vương phi một chút thì biết.” Ngọc Vong Ngôn trở lại phòng Tiêu Sắt Sắt lần thứ hai.

Giờ phút này y nữ đã kiểm tra xong cho Tiêu Sắt Sắt, Ngọc Vong Ngôn cất tiếng hỏi, xác định một lần nữa, lúc này mới đi qua bức bình phong, tiến đến bên giường.

“Vương gia.” Tiêu Sắt Sắt khóc nức nở gạt nước nước mắt.

Ngọc Vong Ngôn thử nhu hòa, “Sắt Sắt, nàng nói với bổn vương, vừa rồi hai người kia sao lại vào được phòng nàng?”

Tiêu Sắt Sắt khóc ròng nói: “Bọn họ… Bọn họ… Ô ô, ta không biết.”

“Đừng sợ, chậm rãi nói.” Ngọc Vong Ngôn trong lòng hoài nghi, nhìn nàng khóc hoảng sợ như vậy, bản thân lại không nhẫn tâm hỏi nàng.

Tiêu Sắt Sắt vừa khóc vừa nói: “Ta đang ngủ, Lục Ý đột nhiên kêu to, ta liền tỉnh… Sau đó bọn họ hỏi ta thật nhiều vấn đề, bọn họ thật hung dữ, ta không biết bọn họ đang nói cái gì…. Ta hỏi bọn hắn có phải cho ta kẹo đường ăn không, bọn hắn lại kề đao lên cổ ta…. Tiết di nương nói là đao sẽ chém người thành hai nửa, Vương gia, ta rất sợ!”

“Đừng sợ.” Ngọc Vong Ngôn vỗ vỗ bả vai Tiêu Sắt Sắt, tinh tế suy nghĩ lời nói của nàng, cũng không có điểm gì đáng ngờ. Chẳng lẽ, chính mình cùng Sơn Tông đang đa nghi?

Nhìn về ánh mắt Tiêu Sắt Sắt, con ngươi ngây thơ, ngầu đục, thuần túy như băng tuyết, không có một tia lừa gạt, nước mắt của nàng cũng không ngừng rơi, hiện tại cả hốc mắt đều sưng lên. Ngọc Vong Ngôn âm thầm lắc đầu, nàng rốt cuộc chỉ là một đứa nhỏ, bị kinh sợ như vậy, nếu lại còn bị tình nghi, tổn thương nhất định rất lớn.

“Không có việc gì, nàng nghỉ ngơi đi.” Dù sao cũng không có chứng cứ nàng có vấn đề, Ngọc Vong Ngôn liền không hỏi thêm.

Ở trong phòng ngồi một lát, Ngọc Vong Ngôn rời đi. Trước khi đi còn lệnh cho Sơn Tông phái thêm vài thị vệ canh giữ phòng Tiêu Sắt Sắt.

Lúc này Tiêu Sắt Sắt đã muốn ngừng khóc, nằm trên giường. Lục Ý đi đóng cửa, ngủ cũng không được, chỉ đơn giản vụng trộm lấy “Tử không nói” từ dưới gối ra, nằm trên giường xem, vừa nhìn vừa nói thầm: “Sức mạnh kỳ lạ, tốt nhất đừng nói….. Huyền điểu sinh thương, ngưu dương tự đắc (*)…”

* Chim điểu sinh trưởng nhà buôn, trâu bò ăn cỏ

Tiêu Sắt Sắt lẳng lặng nằm, đem mặt vùi vào trong chăn, lau đi giọt lệ trên khóe mắt.

Khóc lâu như vậy, ngay cả hô hấp cũng có chút nghẹn ngào, Tiêu Sắt Sắt không tiếng động cười khổ.

Nàng phải làm như vậy mới có thể sống, thời điểm muốn khóc nàng phải tươi cười chào đón, thời điểm không muốn khóc nước mắt lại như mưa. Ngay cả đối mặt với người nàng yêu, nàng cũng muốn sắm vai ngốc nghếch, chỉ vì để bảo vệ bọn họ cũng bảo vệ chính mình!

Vương phi ngốc Tiêu Sắt Sắt, nội gián phản quốc Trương Cẩm Sắt…. Đôi tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, một giọt nước chảy xuống từ hốc mắt. Ở bên ngoài chăn còn luẩn quẩn tiếng nói thầm của Lục Ý: “Người không nói chuyện kỳ lạ, chưa sinh, sao biết tử, tôn trọng quỷ thần….”

Ngày chậm rãi qua đi, Tiêu Sắt Sắt thân thể đã tốt lên.

Lão thái thái Tiêu phủ sai quản gia đưa đến chút thuốc bổ, Tiêu Khác ở bên ngoài làm việc nên không có tới thăm, trong phủ nữ quyến không tiện ra ngoài, vì vậy chỉ có Tiêu Trí Viễn đến thăm, cũng làm cho Tiêu Sắt Sắt ấm áp.

Tân niên đã đến, bên trong phủ giăng đèn kết hoa, ngoài thành âm thanh pháo nổ, đối với Tiêu Sắt Sắt mọi thứ đều yên tĩnh. Mấy ngày nay Ngọc Vong Ngôn phải vội vàng thăm hỏi họ hàng gần gũi, ngay cả nơi hắn không nghĩ là sẽ đến, cuối cùng vẫn không để lộ sơ hở mà đến bái phỏng. Trong thủ tiểu thiếp cũng không tới tìm Tiêu Sắt Sắt gây phiền toái, đại khái sợ hãi đám người gác cửa do Sơn Tông an bài.

Ngày mồng sáu tháng một năm Ất Tỵ, Lục Ý giúp đỡ Tiêu Sắt Sắt bước chậm ở hồ phía sau Vương phủ.

Bên hồ có trồng hoa mai màu trắng, trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng.

Bọc thật dày áo choàng nhung mao, Tiêu Sắt Sắt ngồi trong đình bát giác, tùy tay nhặt một cành hoa mai, đúng lúc muốn đến chỗ Tiêu Túy Tiêu phủ, rất xa đã thấy các tiểu thiếp của Ngọc Vong Ngôn đi vào phía sau hồ.

Nhóm tiểu thiếp cũng thấy Tiêu Sắt Sắt, ghé tai nhau một hồi, đi tới đình.

“Tiểu thư tiểu thư, người xem các nàng!” Lục Ý vội vàng nhắc nhở Tiêu Sắt Sắt.

Tiêu Sắt Sắt ngây ngô cười với Lục ý. Đình mát cũng có người khác ngồi, các nàng cứ đến, nhưng nếu tới tìm ta, cũng đừng nghĩ có thể nguyên vẹn đi ra.

“Vương phi, thương thế ngươi vẫn ổn?” Trắc phi đi ở đầu, Tiêu Sắt Sắt biết được, đúng là người mà đêm tân hôn ngày ấy mắng nàng rất hung dữ.

Tiêu Sắt Sắt nói: “Ta rất tốt, cảm ơn ngươi quan tâm, đúng rồi, ngươi tên gì?”

Trắc phi không để Tiêu Sắt Sắt vào mắt một chút nào, cao ngạo nói: “Thiếp thân Sử thị, Vương phi có thể gọi ta là Sử trắc phi.”

Tiêu Sắt Sắt gật đầu, “Sử trắc phi hảo.”

Mấy nữ tử nghe nói cười phá lên, thấp giọng nói: “Nhìn đi, ta đây mấy ngày không cùng nàng góp vui, thì ra đúng là một kẻ ngốc.”

“Các ngươi không được cười mắng tiểu thư!” Lục Ý nghe không được, quát: “Các ngươi rõ ràng chỉ là một thiếp thất, tiểu thư nhà ta là nữ chủ tử Vương phủ!”

Có thị thiếp cười lạnh: “Nữ chủ tử? Trang trí thôi!”

“Ngươi nói ai là trang trí!” Lục Ý hô: “Ngươi mới là trang trí, các ngươi đều là trang trí! Tiểu thư nhà ta đường đường là đích nữ Tiêu phủ, không chấp nhận các ngươi tự tiện ngôn luận!”

Sử trắc phi ánh mắt nheo lại, đáy mắt hung quang hiện ra, dương tay cho Lục Ý một cái bạt tai.

“A!” Lục Ý bị đánh, bụm mặt lùi lại hai bước, được Tiêu Sắt Sắt đỡ lấy.

“Tiểu thư, ta không sao.” Lục Ý vội nói với Tiêu Sắt Sắt: “Các ngươi khinh người quá đáng, tiểu thư chúng ta đi, Vương gia sẽ làm chủ cho chúng ta!”

“Còn muốn chạy?” Sử trắc phi hung tợn nhìn chằm chằm Lục Ý, “Tiểu nha đầu, ngươi không phải vừa mới nói, tiểu thư các ngươi không chấp nhận chúng ta tự tiện ngôn luận sao?”

“Đúng vậy!”

“Tốt lắm a.” Sử trắc phi tàn nhẫn cười: “Nếu không thể tự tiện ngôn luận, vậy chúng ta thực tế, để con vợ ca cùng ta tỷ thí, nhìn xem nàng có thắng được ta hay không!”

Lục Ý biến sắc, tức giận nói: “Ngươi cũng không nói lý lẽ, ngươi rõ ràng biết tiểu thư nhà ta là –”

“Là kẻ ngốc đúng không?” Sử trắc phi đắc ý cười nói: “Xem ra, chính ngươi cũng thừa nhận, tiểu thư nhà ngươi chính là một kẻ ngu ngốc. Kẻ ngốc có thể là nữ chủ nhân của Vương phủ sao, không phải là trang trí thì là cái gì? Ách, không đúng, hẳn là ngay cả trang trí cũng không phải, chính là một miệng ăn mà thôi.”

“Ngươi, ngươi…” Lục Ý tính khí không nói nên lời, lôi kéo Tiêu Sắt Sắt nói: “Tiểu thư chúng ta đi, chúng ta đi tìm Vương gia, các nàng chẳng qua chỉ có võ miệng, chờ Vương gia trách tội xuống, xem các nàng làm sao.”

Tiêu Sắt Sắt nhẹ nhàng buông tay Lục Ý, “Ta không đi.”

“Tiểu thư? Người muốn làm gì?”

Tiêu Sắt Sắt đáp: “Sử trắc phi tỷ tỷ cùng ta tỷ thí, vậy tỷ thí đi, nghe chơi rất vui.”

“Tiểu thư!” Lục Ý giữ chặt Tiêu Sắt Sắt, “Tiểu thư người đừng choáng váng, nàng không phải là người tốt!”

“Ta chính là muốn tỷ thí.” Tiêu Sắt Sắt cắn ngón tay, “Không chỉ muốn tỷ thí, ta còn muốn thắng.”

Sử trắc phi tựa như nghe được chuyện cười, buồn cười, đám tiểu thiếp còn lại vui mừng, chỉ trỏ, chờ xem Tiêu Sắt Sắt xấu mặt.

Có thị thiếp chanh chua nói: “Vương phi đúng là nghé con không sợ hổ.”

Lời nói này quá mức châm chọc, Tiêu Sắt Sắt cũng cảm thấy đau đớn ở đôi tai, nàng cười ngốc nói: “Xin hỏi là so cái gì? Ta có thể đá bao cát, lại nhảy dây thừng, còn có thể làm xấu dọa người.”

“Ha ha ha…” Nhóm tiểu thiếp được dịp cười. Cái gì mà Cẩn vương phi, quả thực là một tiểu oa nhi miệng còn mùi sữa!

Lục Ý đã gấp đến độ xuất mồ hôi, “Tiểu thư, chúng ta đi thôi, loại này đừng chơi!”

“Ta phải chơi.” Tiêu Sắt Sắt kiên định nói, “Ta chính là muốn cùng Sử trắc phi tỷ tỷ tỷ thí, ta còn muốn thắng nàng!”

“Tốt.” Sử trắc phi tiến lên trước hai bước, ung dung cởi áo choàng xuống, có thể thấy được dáng người nàng uyển chuyển nhẹ nhàng, bộ ngực đẫy đà, “Vương phi, cẩn thận kẻo thua, nếu ngươi bị thua, phải nhảy vào trong hồ.”

“Được, nếu ngươi thua, ngươi cũng nhảy vào trong hồ.”

“Được.” Sử trắc phi miệng đáp ứng.

“Không chỉ như vậy.” Tiêu Sắt Sắt ánh mắt lạnh lùng, “Nếu ngươi bị thua, thì để cho Lục Ý tát ngươi một cái.”

“Cái gì?” Sử trắc phi lộ ra nụ cười quái dị khó hiểu.

Lục Ý vội nói: “Tiểu thư, ta nói thật lòng, người đừng chơi cùng bọn họ, nhanh đi tìm Vương gia đi.”

“Không, ta sẽ chơi.” Tiêu Sắt Sắt lạnh lùng nói: “Sử trắc phi tỷ tỷ, điều kiện này, ngươi dám đáp ứng không!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương