Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
-
Chương 40: Sơn phong vi lam
Vệ Lam từ trong hôn mê tỉnh lại đã là chuyện ba ngày sau đó.
“Công tử, hắn tỉnh rồi.” Thất Tử vẫn trông coi bên cạnh Vệ Lam thấy người hôn mê ba ngày đã mở mắt, lập tức chạy ra ngoài tìm người.
Vệ Lam ngây ngốc nằm, trên người giống như không còn đau đớn, hắn nằm trên một cái giường, gian phòng hình như là của một căn nhà gỗ, đơn sơ, nhưng rất sạch sẽ.
La Duy đi tới bên giường, đưa tay sờ trán Vệ Lam.
Vệ Lam cả kinh, định giãy dụa, nhưng cũng biết thiếu niên này chính là người đã cứu mình, liền nằm bất động.
“Không sốt.” La Duy bỏ tay ra, cười nói với Vệ Lam: “Ta đã sai bọn họ đi làm thức ăn, lát nữa sẽ mang đến cho ngươi ăn.”
“Nô, nô tài…” Vệ Lam giọng khàn khàn nói: “Ngài chính là chủ nhân của nô tài sao?”
“Chủ nhân?” La Duy cười, “Ngươi có thể ở cạnh ta, nhưng ta không phải chủ nhân gì cả, bọn họ đều gọi ta một tiếng công tử, nếu bằng lòng, ngươi cũng gọi ta là công tử đi.”
“Công tử.” Thất Tử mang nước đến.
“Uống nước trước đã.” La Duy nói với Vệ Lam.
Vệ Lam định ngồi dậy, nhưng vừa động nhẹ, liền cảm giác toàn thân đau nhức, căn bản không thể ngồi dậy.
“Nằm yên đừng nhúc nhích.” La Duy đã đưa bát nước đến bên miệng Vệ Lam, “Uống nước đi.”
Vệ Lam chậm rãi uống bát nước trong tay La Duy.
Thất Tử ở một bên hỏi Vệ Lam: “Trên người ngươi còn đau không?”
Vệ Lam nhìn La Duy.
“Nó là Thất Tử, là người bên cạnh ta.” La Duy nói: “Tính tình không được tốt, miệng cũng thối, ngươi không để ý tới nó cũng được.”
Thất Tử mắt trợn trắng nhìn trời.
La Duy kiên nhẫn giúp Vệ Lam uống từng ngụm nước, sai Thất Tử đi nhìn xem cháo nấu xong chưa, thấy Thất Tử đã ra ngoài, mới nói với Vệ Lam: “Những thứ dính trên người ngươi ta đã đều giúp ngươi tẩy rửa sạch sẽ, nhưng phía sau nứt quá lớn, ta giúp ngươi khâu lại rồi, cho nên mấy ngày nay ngươi chỉ có thể ăn cháo loãng.”
“Là công tử?” Vệ Lam không dám nghĩ La Duy lại giúp hắn thanh tẩy ô vật, những thứ đó bẩn vô cùng!
La Duy không quan tâm, mười năm cuối đời ở kiếp trước, có ngày nào y không làm những việc này? Y trấn an Vệ Lam, cười nói: “Bọn Long Thập đã truyền chút nội lực cho ngươi, độc trên người ngươi trong cung cũng có thuốc giải, cho nên ngươi đừng lo lắng.”
“Cung… trong cung?” Vệ Lam như đang trong giấc mộng.
“À, ta tên La Duy, lão tam trong phủ tả tướng, Thất Tử là người hầu trong tả tướng phủ, Long Thập, Thập Nhất, Thập Nhị, Thập Tam, Thập Tứ là Long kỵ vệ bên cạnh Hoàng đế bệ hạ.” La Duy giới thiệu mọi người cho Vệ Lam.
Vệ Lam có vẻ thực kinh hoảng, hắn không nghĩ thiếu niên này lại là một công tử tôn quý đến vậy.
“Vậy ngươi tên gì?” La Duy hỏi Vệ Lam.
Vệ Lam thành thật nói: “Nô tài là Nhị Thập Cửu.” Ảnh vệ Kỳ Lân nào có tên, chỉ có một dãy số mà thôi.
La Duy nói: “Ta hỏi tên cơ mà, trước khi làm ảnh vệ ngươi phải có tên chứ?”
Vệ Lam do dự nửa ngày mới nói: “Trước sáu tuổi, nô tài tên gọi Vệ Lam.”
La Duy nói: “Là Lam nào?”
Vệ Lam nói: “Nô tài không biết, nô tài không biết chữ.”
“Ngươi không phải nô tài.” La Duy sửa lời Vệ Lam: “Về sau cứ tự xưng ‘ta’ là được rồi.”
Vệ Lam nào dám? Vội vàng nói: “Nô tài không dám.”
La Duy nói: “Ngươi phải nghe lời ta, nghe lời!”
Đối với ảnh vệ Kỳ Lân, mệnh lệnh chủ nhân là tối thượng, lời La Duy Vệ Lam đương nhiên đều nghe hết, chỉ là yêu cầu của người này đối với hắn, khiến Vệ Lam cảm giác mình được trở lại làm người.
La Duy suy nghĩ một lát, sau đó đi đến bên cạnh bàn viết một chữ “Lam” mang đến cho Vệ Lam xem, nói: “Vệ Lam, ngươi hãy dùng chữ ‘Lam’ này đi, sơn phong vi lam(*), ngươi thích chứ?”
(*)Sơn phong vi lam: “Lam” ở đây ko phải màu lam mà là mây mù. Cả câu này nghĩa là mây mù quấn quanh núi
“Công tử, hắn tỉnh rồi.” Thất Tử vẫn trông coi bên cạnh Vệ Lam thấy người hôn mê ba ngày đã mở mắt, lập tức chạy ra ngoài tìm người.
Vệ Lam ngây ngốc nằm, trên người giống như không còn đau đớn, hắn nằm trên một cái giường, gian phòng hình như là của một căn nhà gỗ, đơn sơ, nhưng rất sạch sẽ.
La Duy đi tới bên giường, đưa tay sờ trán Vệ Lam.
Vệ Lam cả kinh, định giãy dụa, nhưng cũng biết thiếu niên này chính là người đã cứu mình, liền nằm bất động.
“Không sốt.” La Duy bỏ tay ra, cười nói với Vệ Lam: “Ta đã sai bọn họ đi làm thức ăn, lát nữa sẽ mang đến cho ngươi ăn.”
“Nô, nô tài…” Vệ Lam giọng khàn khàn nói: “Ngài chính là chủ nhân của nô tài sao?”
“Chủ nhân?” La Duy cười, “Ngươi có thể ở cạnh ta, nhưng ta không phải chủ nhân gì cả, bọn họ đều gọi ta một tiếng công tử, nếu bằng lòng, ngươi cũng gọi ta là công tử đi.”
“Công tử.” Thất Tử mang nước đến.
“Uống nước trước đã.” La Duy nói với Vệ Lam.
Vệ Lam định ngồi dậy, nhưng vừa động nhẹ, liền cảm giác toàn thân đau nhức, căn bản không thể ngồi dậy.
“Nằm yên đừng nhúc nhích.” La Duy đã đưa bát nước đến bên miệng Vệ Lam, “Uống nước đi.”
Vệ Lam chậm rãi uống bát nước trong tay La Duy.
Thất Tử ở một bên hỏi Vệ Lam: “Trên người ngươi còn đau không?”
Vệ Lam nhìn La Duy.
“Nó là Thất Tử, là người bên cạnh ta.” La Duy nói: “Tính tình không được tốt, miệng cũng thối, ngươi không để ý tới nó cũng được.”
Thất Tử mắt trợn trắng nhìn trời.
La Duy kiên nhẫn giúp Vệ Lam uống từng ngụm nước, sai Thất Tử đi nhìn xem cháo nấu xong chưa, thấy Thất Tử đã ra ngoài, mới nói với Vệ Lam: “Những thứ dính trên người ngươi ta đã đều giúp ngươi tẩy rửa sạch sẽ, nhưng phía sau nứt quá lớn, ta giúp ngươi khâu lại rồi, cho nên mấy ngày nay ngươi chỉ có thể ăn cháo loãng.”
“Là công tử?” Vệ Lam không dám nghĩ La Duy lại giúp hắn thanh tẩy ô vật, những thứ đó bẩn vô cùng!
La Duy không quan tâm, mười năm cuối đời ở kiếp trước, có ngày nào y không làm những việc này? Y trấn an Vệ Lam, cười nói: “Bọn Long Thập đã truyền chút nội lực cho ngươi, độc trên người ngươi trong cung cũng có thuốc giải, cho nên ngươi đừng lo lắng.”
“Cung… trong cung?” Vệ Lam như đang trong giấc mộng.
“À, ta tên La Duy, lão tam trong phủ tả tướng, Thất Tử là người hầu trong tả tướng phủ, Long Thập, Thập Nhất, Thập Nhị, Thập Tam, Thập Tứ là Long kỵ vệ bên cạnh Hoàng đế bệ hạ.” La Duy giới thiệu mọi người cho Vệ Lam.
Vệ Lam có vẻ thực kinh hoảng, hắn không nghĩ thiếu niên này lại là một công tử tôn quý đến vậy.
“Vậy ngươi tên gì?” La Duy hỏi Vệ Lam.
Vệ Lam thành thật nói: “Nô tài là Nhị Thập Cửu.” Ảnh vệ Kỳ Lân nào có tên, chỉ có một dãy số mà thôi.
La Duy nói: “Ta hỏi tên cơ mà, trước khi làm ảnh vệ ngươi phải có tên chứ?”
Vệ Lam do dự nửa ngày mới nói: “Trước sáu tuổi, nô tài tên gọi Vệ Lam.”
La Duy nói: “Là Lam nào?”
Vệ Lam nói: “Nô tài không biết, nô tài không biết chữ.”
“Ngươi không phải nô tài.” La Duy sửa lời Vệ Lam: “Về sau cứ tự xưng ‘ta’ là được rồi.”
Vệ Lam nào dám? Vội vàng nói: “Nô tài không dám.”
La Duy nói: “Ngươi phải nghe lời ta, nghe lời!”
Đối với ảnh vệ Kỳ Lân, mệnh lệnh chủ nhân là tối thượng, lời La Duy Vệ Lam đương nhiên đều nghe hết, chỉ là yêu cầu của người này đối với hắn, khiến Vệ Lam cảm giác mình được trở lại làm người.
La Duy suy nghĩ một lát, sau đó đi đến bên cạnh bàn viết một chữ “Lam” mang đến cho Vệ Lam xem, nói: “Vệ Lam, ngươi hãy dùng chữ ‘Lam’ này đi, sơn phong vi lam(*), ngươi thích chứ?”
(*)Sơn phong vi lam: “Lam” ở đây ko phải màu lam mà là mây mù. Cả câu này nghĩa là mây mù quấn quanh núi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook