Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
-
Chương 39: Ra tay cứu giúp
La Duy định đi, người này lại khiến y nhớ tới chính mình kiếp trước, y cũng từng muốn chạy trốn.
Vệ Lam trong tuyệt vọng nhìn thấy La Duy, hắn không biết người kia là ai, thậm chí cũng không thấy rõ khuôn mặt y, hắn chỉ là trong sợ hãi cực độ vươn tay về phía La Duy, suy yếu nói với người vừa lướt qua mình: “Cứu ta”.
La Duy dừng bước, kiếp trước y cũng từng nói với rất nhiều người câu này, nhưng không có ai đáp lại y, hiện tại nam nhân này nói với y “Cứu ta”, trong lòng La Duy có một tư vị không nói thành lời.
“Công tử.” Lạc Thính Triều có chút hoảng hốt, La Duy là một quý công tử, chỉ sợ nhìn thấy ảnh vệ Kỳ Lân này sẽ ngại bẩn.
“Người này trang chủ muốn bỏ?” La Duy hỏi Lạc Thính Triều.
“Đồ đê tiện này tại hạ sẽ xử lý ổn thỏa.” Lạc Thính Triều nói, nói xong lời này, gã cùng những người trong viện đều kinh ngạc nhìn La Duy cởi áo khoác của mình, khoác lên người ảnh vệ này, che khuất thân thể trần trụi của hắn.
“Người này ta muốn.” La Duy nói, lại lệnh cho Thất Tử: “Đem hắn vào trong xe chúng ta đi.”
Thất Tử đi tới, hạ nhân kia còn nắm tóc Vệ Lam không buông.
“Buông tay!” Lạc Thính Triều lập tức nói.
Thất Tử ôm Vệ Lam vào lòng, đi vào trong xe ngựa đỗ bên ngoài.
“Chuyện gì thế này?” Đại hán họ Tiền dù có mù, cũng nhìn ra La Duy dường như là chủ tử của Lạc Thính Triều.
“Trang chủ.” La Duy tiến về phía trước nói: “Ta đã nói không muốn để quá nhiều người biết ta tới nơi này.”
Lạc Thính Triều đưa tay ra hiệu cho đại hán họ Tiền chờ ở đây, rồi đuổi theo La Duy, nói: “Tại hạ hiểu rõ ý tứ của công tử.”
“Họ Tiền, thân cao thể béo.” La Duy nói: “Người kia là thủy phỉ Tiền Đa Dũng?” Kẻ này kiếp trước dùng thủ đoạn trên người y, La Duy không thể quên được.
“Người này chính là Tiền Đa Dũng.” Lạc Thính Triều nói, đối với La Duy lại thêm vài phần cẩn thận, danh tiếng Tiền Đa Dũng người trong giang hồ đều biết, nhưng người từng gặp qua người này thì chẳng có mấy ai, La Duy có thể nhận ra Tiền Đa Dũng, xem ra vị quý công tử này biết rất nhiều chuyện trên giang hồ.
“Lạc trang chủ sau này nên chọn bạn mà chơi, trang chủ chắc cũng muốn ngẫm lại thể diện của mấy người này chứ.” La Duy nói: “Kỳ Lân sơn trang có thể huấn luyện ra ảnh vệ Kỳ Lân nổi danh thiên hạ, bây giờ huấn luyện quân đội cho Đại Chu chắc cũng không phải việc khó?”
“Công tử?” Lạc Thính Triều nhất thời cảm thấy một miếng bánh nhân thịt cỡ lớn đang tiến về phía gã.
“Trang chủ cũng biết hai vị huynh trưởng của ta đều là tướng quân, để dành chuyện này cho trang chủ, đối với La gia ta mà nói, không phải là việc khó.” La Duy vừa đi vừa nói chuyện: “Ảnh vệ Kỳ Lân tuy lợi hại, nhưng phương pháp huấn luyện quá mức tàn nhẫn, thanh danh cũng quá xấu, thói quen khó sửa. Tiếp tục mua bán ảnh vệ, hay là góp sức vì nước, trang chủ hảo hảo suy xét một chút.”
“Được, tại hạ biết nên làm như thế nào.” Lạc Thính Triều nói, ai lại không ao ước trở thành võ lâm đệ nhất, giang hồ chí tôn? Kỳ Lân sơn trang nếu có quan hệ với quân đội Đại Chu, đó sẽ là một chuyện điên đảo đất trời, thứ ảnh vệ này không có cũng chẳng sao.
La Duy nói: “Ta cũng không phải là ép trang chủ đại khai sát giới, trang chủ nên vì bọn họ mà sắp xếp một nơi tốt đi, nếu trang chủ không sắp xếp được, tại hạ có thể làm giúp, nhưng không được phép giết một ai.”
“Vâng.” Lạc Thính Triều đáp.
Đoàn người đi tới trước cửa lớn, La Duy đột nhiên lại nhỏ giọng nói với Lạc Thính Triều: “Thiếu chút nữa quên, tại hạ nghe nói mấy ngày nữa là sinh thần của mẫu thân trang chủ, tại hạ ra ngoài vội vã, chưa kịp chuẩn bị đại lễ, chỉ có chút lễ mọn, để trong hộp gỗ kia, mong trang chủ không ghét bỏ.”
Lạc Thính Triều vội vàng liên thanh nói không dám nhận.
“Sau này còn gặp lại.” La Duy cười vang phi thân lên ngựa, “Trang chủ là người thông minh, ta thích nhất chính là người thông minh.”
Lạc Thính Triều đợi đến khi La Duy cùng đoàn người đi xa không thấy tung tích, mới trở vào trong.
“Thính Triều lão ca!” Tiền Đa Dũng còn chờ ở đó, hắn tràn ngập hiếu kì với mỹ mạo thiếu niên vừa rồi, trong lòng khó chịu như bị mèo cào.
Lạc Thính Triều cười cười với vị bằng hữu này, “Chúng ta vào nhà nói.”
Tiền Đa Dũng xoay người định đi vào trong phòng, còn chưa đi được vài bước, liền cảm giác phía sau có chưởng phong, không kịp phản kháng, liền bị Lạc Thính Triều một chưởng đánh vỡ tim.
Nhìn tâm mạch bị chính mình bị đánh vỡ, thi thể Tiền Đa Dũng nằm trên mặt đất, Lạc Thính Triều thấp giọng nói: “Lão đệ, đừng trách ta tàn nhẫn, lão ca muốn hướng lên vị trí cao, ngươi bị Tam công tử ghét, không thể sống.”
Vệ Lam trong tuyệt vọng nhìn thấy La Duy, hắn không biết người kia là ai, thậm chí cũng không thấy rõ khuôn mặt y, hắn chỉ là trong sợ hãi cực độ vươn tay về phía La Duy, suy yếu nói với người vừa lướt qua mình: “Cứu ta”.
La Duy dừng bước, kiếp trước y cũng từng nói với rất nhiều người câu này, nhưng không có ai đáp lại y, hiện tại nam nhân này nói với y “Cứu ta”, trong lòng La Duy có một tư vị không nói thành lời.
“Công tử.” Lạc Thính Triều có chút hoảng hốt, La Duy là một quý công tử, chỉ sợ nhìn thấy ảnh vệ Kỳ Lân này sẽ ngại bẩn.
“Người này trang chủ muốn bỏ?” La Duy hỏi Lạc Thính Triều.
“Đồ đê tiện này tại hạ sẽ xử lý ổn thỏa.” Lạc Thính Triều nói, nói xong lời này, gã cùng những người trong viện đều kinh ngạc nhìn La Duy cởi áo khoác của mình, khoác lên người ảnh vệ này, che khuất thân thể trần trụi của hắn.
“Người này ta muốn.” La Duy nói, lại lệnh cho Thất Tử: “Đem hắn vào trong xe chúng ta đi.”
Thất Tử đi tới, hạ nhân kia còn nắm tóc Vệ Lam không buông.
“Buông tay!” Lạc Thính Triều lập tức nói.
Thất Tử ôm Vệ Lam vào lòng, đi vào trong xe ngựa đỗ bên ngoài.
“Chuyện gì thế này?” Đại hán họ Tiền dù có mù, cũng nhìn ra La Duy dường như là chủ tử của Lạc Thính Triều.
“Trang chủ.” La Duy tiến về phía trước nói: “Ta đã nói không muốn để quá nhiều người biết ta tới nơi này.”
Lạc Thính Triều đưa tay ra hiệu cho đại hán họ Tiền chờ ở đây, rồi đuổi theo La Duy, nói: “Tại hạ hiểu rõ ý tứ của công tử.”
“Họ Tiền, thân cao thể béo.” La Duy nói: “Người kia là thủy phỉ Tiền Đa Dũng?” Kẻ này kiếp trước dùng thủ đoạn trên người y, La Duy không thể quên được.
“Người này chính là Tiền Đa Dũng.” Lạc Thính Triều nói, đối với La Duy lại thêm vài phần cẩn thận, danh tiếng Tiền Đa Dũng người trong giang hồ đều biết, nhưng người từng gặp qua người này thì chẳng có mấy ai, La Duy có thể nhận ra Tiền Đa Dũng, xem ra vị quý công tử này biết rất nhiều chuyện trên giang hồ.
“Lạc trang chủ sau này nên chọn bạn mà chơi, trang chủ chắc cũng muốn ngẫm lại thể diện của mấy người này chứ.” La Duy nói: “Kỳ Lân sơn trang có thể huấn luyện ra ảnh vệ Kỳ Lân nổi danh thiên hạ, bây giờ huấn luyện quân đội cho Đại Chu chắc cũng không phải việc khó?”
“Công tử?” Lạc Thính Triều nhất thời cảm thấy một miếng bánh nhân thịt cỡ lớn đang tiến về phía gã.
“Trang chủ cũng biết hai vị huynh trưởng của ta đều là tướng quân, để dành chuyện này cho trang chủ, đối với La gia ta mà nói, không phải là việc khó.” La Duy vừa đi vừa nói chuyện: “Ảnh vệ Kỳ Lân tuy lợi hại, nhưng phương pháp huấn luyện quá mức tàn nhẫn, thanh danh cũng quá xấu, thói quen khó sửa. Tiếp tục mua bán ảnh vệ, hay là góp sức vì nước, trang chủ hảo hảo suy xét một chút.”
“Được, tại hạ biết nên làm như thế nào.” Lạc Thính Triều nói, ai lại không ao ước trở thành võ lâm đệ nhất, giang hồ chí tôn? Kỳ Lân sơn trang nếu có quan hệ với quân đội Đại Chu, đó sẽ là một chuyện điên đảo đất trời, thứ ảnh vệ này không có cũng chẳng sao.
La Duy nói: “Ta cũng không phải là ép trang chủ đại khai sát giới, trang chủ nên vì bọn họ mà sắp xếp một nơi tốt đi, nếu trang chủ không sắp xếp được, tại hạ có thể làm giúp, nhưng không được phép giết một ai.”
“Vâng.” Lạc Thính Triều đáp.
Đoàn người đi tới trước cửa lớn, La Duy đột nhiên lại nhỏ giọng nói với Lạc Thính Triều: “Thiếu chút nữa quên, tại hạ nghe nói mấy ngày nữa là sinh thần của mẫu thân trang chủ, tại hạ ra ngoài vội vã, chưa kịp chuẩn bị đại lễ, chỉ có chút lễ mọn, để trong hộp gỗ kia, mong trang chủ không ghét bỏ.”
Lạc Thính Triều vội vàng liên thanh nói không dám nhận.
“Sau này còn gặp lại.” La Duy cười vang phi thân lên ngựa, “Trang chủ là người thông minh, ta thích nhất chính là người thông minh.”
Lạc Thính Triều đợi đến khi La Duy cùng đoàn người đi xa không thấy tung tích, mới trở vào trong.
“Thính Triều lão ca!” Tiền Đa Dũng còn chờ ở đó, hắn tràn ngập hiếu kì với mỹ mạo thiếu niên vừa rồi, trong lòng khó chịu như bị mèo cào.
Lạc Thính Triều cười cười với vị bằng hữu này, “Chúng ta vào nhà nói.”
Tiền Đa Dũng xoay người định đi vào trong phòng, còn chưa đi được vài bước, liền cảm giác phía sau có chưởng phong, không kịp phản kháng, liền bị Lạc Thính Triều một chưởng đánh vỡ tim.
Nhìn tâm mạch bị chính mình bị đánh vỡ, thi thể Tiền Đa Dũng nằm trên mặt đất, Lạc Thính Triều thấp giọng nói: “Lão đệ, đừng trách ta tàn nhẫn, lão ca muốn hướng lên vị trí cao, ngươi bị Tam công tử ghét, không thể sống.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook