Trọng Sinh Chi Mạt Thế
-
18: Giết Được Rồi!
Lam Thiên núp sau bức tường bất giác run rẩy, cậu lúc này không còn dị năng lửa như lúc trước nên lực tấn công tất nhiên không bằng.
Cậu có thể trốn vào dị năng không gian nhằm bảo toàn tính mạng, nhưng hai chị em trên kia chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Giờ phải giết 1 người điên 1 quái vật dưới này trước khi nó đồ sát cả bọn.
Lam Thiên lấy súng lục trong dị năng ra, giờ giết tên điên trước rồi mọi thứ tính sau.
Trong ánh sáng lất phất nhẹ nhàng của ánh nến, cái bóng của tên bác sĩ hằng xuống đất.
Cậu quan sát nó thì thấy cái bóng đang dần tiến đến, tinh thần tập trung cao độ, súng đã lên nồng.
Chờ thời cơ thích hợp để bắn chết tên bệnh hoạn đó.
Thấy khoảng cách vừa đủ, Lam Thiên xoay người ra khỏi bức tường, mắt đối mắt với tên đàn ông.
Ông tên nhìn trên ngó dọc có vẻ khá thích thú khi con mồi tự mình nộp mạng, miệng nhếch lên tạo đường cong hoàn hảo.
Đằng sau lớp kính cận dày cộm là đôi mắt sáng rực đầy phấn khởi.
Lam Thiên đưa súng lên, quyết định bắn vào não tên đó.
Bằng
Từ ngữ diễn tả thì nhiều, hành động thì nhanh, việc bắn tên đó chưa đầy ba giây.
Lam Thiên giết người cũng chẳng sợ gì, huống chi giết chết tên bệnh hoạn này còn giúp đời thêm đẹp đẽ.
Nhưng trong tích tắc, khi viên đạn sắt thoát khỏi nồng, đường cong hoàn hảo được nhắm ngay đầu tên đó được bắn ra.
Nhưng khi cách tên đó một gang tay viên đạn liền biến mất.
Chẳng phải thoắt cái mất tiêu mà là như bị ăn mòn, trước khi đụng đầu gã đàn ông đã triệt để biến mất.
Dưới sự bất ngờ của Lam Thiên, ông ta cười khanh khách, một tràng cười quái dị.
Lam Thiên phản ứng nhanh, cậu không thất thần hồi lâu mà bắt đầu di chuyển.
Đôi chân thon dài cứ thế thoăn thoắt chạy quanh tên điên theo đường vòng cung.
Vừa chạy vừa bắn đạn ra nhưng tình trạng mấy viên đạn này y như lần trước.
Nó như bị ăn mòn rồi biến mất trong không trung.
Thấy không ổn, Lam Thiên liền bật lùi về sau trong tư thế phòng thủ.
Cậu đảo mắt quan sát xung quanh nhằm tìm cơ hội kết liễu tên đó.
" Ơ...cái lồng sắt...!sao nó trống trơn vậy ??!!"
Câu hỏi đặt ra ngay lập tức khi thấy lồng sắt vốn đang nhốt quái vật được mở ra, điều quan trọng là chẳng thấy nó đâu! Cảm giác ớn lạnh lại bao trùm, trong tầng hầm kín gió giờ đây cũng khiến lớp áo sau lưng ướt một mảng lớn - mồ hôi chảy ròng ròng.
Tỏng Tỏng~
Cảm nhận như có gì nhiễu lên vai, cậu ngước nhìn lên trần tầng hầm.
Con quái vật tựa như thằng lằng mà dính sát người vào tường.
Cái miệng to lớn với chiếc răng sắt nhọn mở ra như thèm thuồng cơ thể cậu, hận không thể nhanh chóng nuốt cậu vào bụng.
Thứ nhỏ giọt xuống vai áo là nước bột khi nó mở miệng.
Lam Thiên rợn trừng mắt vì bất ngờ, theo phản xạ mà chạy về hướng khác.
Con quái có vẻ không để tâm khi cậu bỏ trốn, nó cứ ung dung xoay người quan sát cậu.
Cũng chẳng biết nó thích hành động chậm rãi quan sát con mồi hay quá tự tin rằng dù sớm hay muộn cậu cũng vào bụng nó.
Lam Thiên : " A..."
Cảm giác đau đớn từ vai truyền đến khiến cậu nhìn qua, áo như chạm phải axít rồi từ từ ăn mòn, giờ đã đụng qua thịt.
Cậu nhanh chóng lột áo trên người ra, cũng may phát hiện sớm nếu không tình trạng vết thương sẽ nghiêm trọng hơn.
Gã điên lên tiếng, chất giọng chua chua khó nghe khiến Lam Thiên cau mày : " Thân hình cân đối đẹp đẽ, gương mặt đẹp đấy ha ha....chẳng bù cho ta...vợ à...em phải thưởng thức nó ngon lành đấy."
Như hiểu ý, cục thịt quái dị lao đến, dùng hai tay vươn tới nhằm bắt lấy cậu.
Lam Thiên tránh sang hướng khác, dùng dao đâm vào tay nó.
Nhưng đờ phắc...con dao như bị axít mà dần tan biến không thấy bóng dáng.
Nương theo vết thương, dòng nước xanh lá bắt mắt xuất hiện, là máu của nó.
Dùng súng không được, dao cũng chẳng xong, rồi làm gì đây ?? Cậu hướng người chạy tới tên điên, dùng súng gí sát cổ tên đó, lên tiếng : " Mày hiểu tiếng người đúng chứ ? Giờ cho tao cút khỏi đây nếu không tao giết tên này."
Tên bác sĩ :" Ha ha ha...cậu trai à...cậu giết tôi trốn cũng đâu thoát...!ha ha ha...."
- Gừ...GỪ....
Quái vật tiến tới tấn công, Lam Thiên tặc lưỡi một tiếng, đem ông ta đẩy vào quái vật như lá chắn rồi chạy sang hướng khác.
Quái vật không giết ông ta mà nhìn chằm chằm vào cậu như thể chưa từng thấy coi mồi nào không an phận như này.
" Súng ak ? Súng liên thanh ? Hay là bom! Bom ổn đấy."
Nghĩ là làm, cậu đưa tay ra sau lưng, vô thanh vô tức đem ra hai quả bom loại nhỏ, sức công phá khá to.
Giờ chưa phải lúc sử dụng, phải chờ thời cơ, cậu kiên nhẫn cất nó vào túi quần.
Lam Thiên bắn súng kích thích tên quái vật cho nó tức điên lên, càng điên khùng logic sẽ hạ thấp xuống, nó có tri giác nên phải cẩn thận.
Lam Thiên đứng trên bàn thí nghiệm, liên hồi nhã đạn vào nhưng nó lại đứng im không nhúc nhích.
Lam Thiên : "???"
- Gừ...gào....!
Tiếng gầm gừ vang lên nhưng nó không lại gần, sao thế nhỉ ? Tên bác sĩ cầm gậy sắt tìm được ở đâu đó mà tiến tới.
Vung gậy lên như muốn đập lên đầu cậu, đôi chân nhẹ nhàng di chuyển sang chỗ khác, vòng eo thon gầy khiến việc di chuyển dễ dàng không ít.
Trong một khoảnh khắc, thị giác nhạy biến quan sát thấy cây gậy vung ra như muốn đập cậu thật chất chỉ dừng ngay không trung.
Kì lạ, theo như hiểu biết khi muốn hạ gục ai đó thì sẽ dùng hết sức tấn công.
Dù không trúng thì theo lực quán tính cũng sẽ đập thẳng xuống bàn.
Nhưng thanh sắt chỉ dừng lại không trung cho thấy tên đó không dùng sức mạnh, đúng hơn là hù cậu đi ra chỗ khác.
Nhưng tại sao khi đứng trên bàn con quái vật không dám đụng cậu, tên điên này lại giở chứng đuổi cậu đi chỗ khác ? Đôi mắt liếc nhanh lên các bình hóa chất xanh xanh vàng vàng...à...có lẽ liên quan tới mấy dung dịch kì lạ đó.
Lam Thiên thay đạn tiếp tục bắn quái vật, sau đó bắn ba phát liên hồi vào tên điên kia.
Viên đạn nhanh chóng ăn món dưới sức mạnh con quái vật.
Trong thời khắc tích tắc vài giây, cậu nhảy lên bàn thí nhiệm, hai tay cầm hai lọ xanh vàng.
Tên điên : " Không....thằng khốn...bỏ nó xuống...!"
Lam Thiên nhếch mép di chuyển xuống đất, từ từ đối mặt 1 người 1 quái phía trước theo hình tam giác.
Cậu đưa tay ra sau lưng như các tiến sĩ ra vẻ thông thái, đáp : " Ái chà...ta cảm thấy lọ ta đang cầm có thể tiêu diệt được con quái thú gớm ghiếc đó."
- Gừ....gừ...
Tên bác sĩ nâng cặp kính dày, nhỏ giọng như hòa giải :" Tôi cho cậu rời đi...bỏ lọ lại đi..làm ơn..."
Lam Thiên cười lên, nụ cười không đến đáy mắt lên tiếng : " Để tôi đoán nhé....tại sao cục thịt đó không ăn ông cho lành.
Chẳng phải ông nhốt nó vào không gian chật hẹp này sao....Vì ông có dung dịch này có thể giết chết nó, nó tuy có tri giác nhưng ngu ngốc, ông dọa nó nếu không nghe lệnh sẽ giết nó đúng chứ ? Nếu tôi đập nát lọ này hoặc đúng hơn là triệt để làm điểm yếu nó biến mất thì....ông nghĩ sao nhỉ ?"
Tên đàn ông run lên vì tức, ông ta cười khẩy : " Hừ, nếu điểm yếu nó mất mày lấy gì để giết nó đây...dù tao chết thì mày sống được chắc ?"
Lam Thiên giơ lọ xanh lọ vàng lên, lắc lắc như thu hút sự chú ý rồi thả xuống, lọ bể ra.
Hai dung dịch xanh vàng lan tràn trên đất rồi thấm xuống nền đất phía dưới rồi mất hút.
Cậu hướng đến con quái vật, nói : " Mày nên biết, thức thời làm trang tuấn kiệt, nhìn vào thực tế xem...giết ông ta."
Quái vật nhìn Lam Thiên rồi quay sang nhìn tên điên, mở miệng ra gậm đứt chân ông ta.
Tên điên : " Không...không...vợ..em làm sao vậy ? Đồ gớm ghiếc...!cút xa ta ra...cút nhanh đi a...aaaaa....."
- Ực.
Tiếng nuốt vang lên, trong tích tắc nó đã chém sạch tên đồng hành với nó trong thời gian qua.
Chỉ có tên điên như ông ta mới làm quen với thứ ghê tởm, bản tính là gậm nhắm cắn nuốt này.
Nó quay sang Lam Thiên rồi lao tới, cậu đưa ra ra sau lưng đem dung dịch xanh vàng được trộn lẫn hất lên nó.
Dung dịch dính vào thịt khiến lớp thịt chỗ đó phân hủy.
Con quái vật sửng sốt như thể dung dịch chẳng phải đổ hết rồi sao ?
Lam Thiên nhếch mép, lúc cậu cầm hai lọ dung dịch rồi đưa hay tay ra sau lưng cũng là lúc lấy một phần dung dịch đưa vào dị năng.
Cậu diễn xuất như thể muốn đồng quy vô tận với tên bác sĩ bệnh hoạn.
Khiến con quái vật không còn trói buộc mà cắn nuốt đồng minh.
Cuối cùng là dùng dung dịch trong dị năng giết chết quái vật là xong.
Trong thời gian ngắn ngủi, vị trí tên quái vật đứng nhanh chóng chỉ đọng lại lớp thịt nát gớm ghiếc.
Cậu ném hai quả bom vào tầng hầm như muốn chôn đi nơi quỷ dị này.
Nhanh chóng chạy lên tầng trên rồi lôi hai chị em kia đi khỏi đây.
Bùng...bùng...
Hai tiếng nổ phát ra kéo theo ngôi nhà phía trên dần đổ nát do sang chấn dưới tầng hầm.
An Khuyên hốt hoảng : " Cái gì thế ?"
Cậu nhìn gương mặt lo lắng của hai chị em này rồi lắc đầu, nói : " Mọi thứ ổn rồi, không còn gì đáng ngại nữa."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook