Cho dù hiện tại phần lớn tinh lực của Lục Ninh cùng Lục Viễn đều dùng đóng phim, lại vẫn là đã ra ba album, hơn nữa ở phương diện âm nhậc cũng có thể nói là tương đối có thiên phú.

Lục Ninh thông thạo guitar, biết chơi Bass, còn có thể đánh trống, Lục Viễn lại thêm biết đàn piano cùng violin, còn biết chút ít về sáo, tuy rằng đã học từ lúc bảy tuổi, trước cả khi đến nhà Cố Di, nhưng lấy trí nhớ của hắn, những thứ này hoàn toàn không bị quên mất.

Lúc mới bắt đầu, Lục Ninh đã nghĩ đây có phải là một loại ảo trận hay không, chỉ là y tương đối quen thuộc với guitar nên mới có thể nghe được tiếng guitar, thẳng cho đến khi Lục Viễn bên cạnh trực tiếp nói: “Vì sao lại có tiếng violin cùng guitar?”

“Không chỉ có violin cùng guitar,” Lục Ninh nheo mắt, “Còn có piano, thụ cầm cùng chút nhị hồ như có như không.”

Tiếng nhạc đứt quãng rất êm tai, nhưng ở trong một tòa thành cổ ở dưới đáy biển như thế này, cho dù nghe được nhạc phong cách cổ, lại sử dụng nhạc khí hiện đại, cảm giác mang lại cho người ta cũng chỉ còn lại rợn tóc gáy.

Hai thanh niên đi bên người Trình Thương Thuật cầm một cái la bàn tương đối lớn, sau khi chuyển mấy cái, chỉ vào một phương hướng, “Đi.”

Di Thu Ý lại không nhấc chân, “Chờ một chút.”

Chung Du Bạch cũng không đi, hắn trực tiếp nói: “Mấy người biết trận pháp?”

Một đệ tử Chiêu Minh kiếm phái gần như thẹn quá thành giận, “Chúng tôi không biết chẳng lẽ những yêu ma mấy người biết?”

“Khiêm Quảng!” Trình Thương Thuật ngăn hắn lại, “Chúng ta quả thật không hiểu trận pháp.”

Trên thực tế, kiếm tu tin tưởng cùng chấp hành nhất lực giáng thập hội(1), hoàn toàn không hiểu gì về mấy thứ phù lục trận pháp này, vì chuyến đi này mà Trình Thương Thuật đặc biệt đoạt la bàn Bạch Ngọc này để phá trận, đây chính là một pháp khí phá trận tương đối không tồi, nhưng bởi vì bọn họ căn bản không hiểu trận pháp, cho nên có vũ khí lợi hại như vậy nhưng dùng vẫn rất mới lạ.

“Alice!” Chung Du Bạch gọi tiểu miêu yêu đang đứng rụt rè một tiếng.

Trong tất cả mọi người, thực lực của cô quả thực yếu đến không đủ nhìn, cũng chỉ mạnh hơn tu sĩ mới nhập đạo một chút mà thôi, đây còn là vì yêu vật trời sinh đã mạnh hơn người thường một chút.

Mà mang cô đến đương nhiên là có nguyên nhân, bằng không Chung Du Bạch mới sẽ không để Alice rất có khả năng biến thành gánh nặng xuất hiện ở trong này.

Dáng vẻ Alice xinh đẹp đáng yêu, hơn nữa nhìn hoàn toàn không có tính uy hiếp, cho dù là nhóm kiếm tu hoàn toàn không có hảo cảm với yêu ma, khi đối xử với cô cũng ôn hòa hơn một chút.

…… Dù sao, bọn họ cũng không thể không hợp tác cùng những yêu quái này không phải sao?

Alice đã nhắm hai mắt lại, cô mặc T-shirt màu xám cùng quần bò xanh nhạt phổ thông, giống như chậm rãi nổi lên ở trong làn nước trong suốt, đợi đến khi cô lại mở to mắt, đồng tử vốn bình thường đã biến thành mắt mèo một lam một lục dựng thẳng, hai kiếm tu đứng gần Alice nhất lập tức lui ra phía sau một bước.

Năng lực đặc thù mà cô có được không chỉ là tìm người, dòng máu của Alice tương đối đặc thù, tổ tiên động vật họ mèo rất khó nói rõ, từ ngày Alice nuốt Đế Lưu Tương thành yêu đã không quá giống những yêu quái khác, tuy rằng thực lực không mạnh, năng lực lại rất cổ quái.

Tỷ như, bọn họ không nhìn được thành thị ảo trận tầng tầng này có dáng vẻ gì, Alice lại có thể nhìn thấy rõ.

Cô như một con mèo nhỏ linh hoạt, “Đi theo tôi!”

Không đi ngược hướng la bàn chỉ, ngược lại đi về phía cây hoa mây mù có chút ít quỷ dị kia.

Đoàn Lục Ninh Lục Viễn không chút do dự đi theo cô, vài kiếm tu kia lại lòng ngập tràn không tình nguyện, nhưng Trình Thương Thuật đã nhấc chân theo sau, bọn họ tự nhiên không có lựa chọn thứ hai.

Cây hoa mây mù này nhìn gần càng là đẹp đến chói mắt, hơn nữa đẹp đến mức khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy không bình thường, với tâm lý phổ biến thì cũng không thể trực tiếp đi về phía cây này đúng không?

Mà khi Alice trực tiếp biến mất ở bên cạnh thân cây hoa mây mù, mọi người mới nhanh chóng đuổi sát theo.

Lục Ninh biết thế giới hiện tại là một thế giới không thể dùng khoa học bình thường để suy đoán, thế nhưng hoàn cảnh y sinh hoạt lại không có bao nhiêu chuyện không khoa học, đến khi đầu đụng vào thân cây, y thậm chí nhịn không được phản xạ có điều kiện giống như lui về phía sau một cái.

Sau đó đã thấy bản thân đứng ở giữa con đường rộng lớn.

Tiếng nhạc có vẻ như càng trở nên rõ ràng hơn một chút.

“Các người –” Âm thanh xa lạ truyền đến, Lục Ninh nhìn lại phương hướng đó.

Oan gia ngõ hẹp.

Nói thật, bản thân Lục Ninh biết rất ít người tu chân, có thể coi là kết thù thì lại càng ít, phỏng chừng kẻ thù của Chung Du Bạch bọn họ nhiều hơn một chút, nhưng mà trong những người trước mặt này hình như có một là đệ tử Hàm Anh môn lúc trước từng ám toán Lục Ninh trong concert.

“Kết kiếm trận!” Âm thanh lạnh lùng của Trình Thương Thuật vang lên.

“Trình Thương Thuật, ngươi vậy mà cấu kết với yêu ma!” Nam nhân trung niên cầm đầu Hàm Anh môn lớn tiếng gầm lên.

Trình Thương Thuật cong khóe môi, “Nếu ta không cấu kết yêu ma thì mấy người sẽ không xuống tay với ta sao? Chưởng môn của các ngươi không phải đã hạ tử lệnh sao? Cần phải khiến ta không thể ra khỏi nơi này — khẩu khí thật lớn!”

Nam nhân mặt chữ điền nhìn chính khí lẫm liệt kia nghẹn họng, rất nhanh lại cười lạnh nói, “Bại hoại cấu kết yêu ma trụy lạc như ngươi, mỗi nhân sĩ chính đạo chúng ta đều phải tiêu diệt!”

Chung Du Bạch nhịn không được cười lên tiếng, “Rất có tự tin nhỉ.”

Lục Ninh gật gật đầu, nếu ông trời khách khí như vậy, trực tiếp ném kẻ thù đến trước mặt bọn họ, không đánh thì uổng, khi phía sau lưng Lục Ninh mở ra đôi cánh lông vũ đen cực lớn, vài đệ tử Hàm Anh môn kia đều có chút khiếp sợ, trên thực tế, người tu chân những năm này ít có người đã chân chính giao thủ với yêu ma.

Chiêu Minh kiếm phái nổi tiếng vì kiếm trận mạnh mẽ, thế nhưng có nữa, dưới tình huống tu vi ngang nhau, lấy một địch hai vẫn là có chút khó khăn, đặc biệt thực lực những người liều chết trung thành với Trình Thương Thuật này cũng không phải rất cao, chỉ có kết thành kiếm trận, lấy Trình Thương Thuật làm trung tâm thì mới có lực tấn công tương đối khiến người kiêng kị.

Nếu không có yêu ma ở bên cạnh như hổ rình mồi, hai mươi người Hàm Anh môn vẫn rất có khả năng bắt được đám Trình Thương Thuật, dù sao lần này chưởng môn cho bọn họ không ít thứ tốt phòng thân.

Vừa ra tay, vị đại đệ tử của môn chủ Hàm Anh môn này đã lập tức có chút hối hận, bởi vì hắn phát hiện Trình Thương Thuật càng mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn không nói, những yêu ma này cũng không phải là đèn cạn dầu, hắn không chịu nổi a!

“Đệ tử Ngọc Anh môn ngay cách đây không xa, nếu các ngươi — a!” Lời còn chưa dứt, một vệt kiếm quang sắc bén phá trời đánh xuống, trực tiếp chặt đứt phất trần trong tay hắn, thậm chí cắt đứt nửa bàn tay hắn.

Mặc kệ nói như thế nào, Trình Thương Thuật vốn là kiếm tu số một số hai, càng đừng nói có kiếm trận gia trì cho hắn.

Lục Ninh lơ lửng ở giữa không trung trực tiếp một súng bắn chết cái tên đánh lén kia, cực kỳ thoải mái, Lục Viễn dựa vào thân thể mạnh mẽ đã sớm tách một đám đệ tử Hàm Anh môn ra, khiến cho bọn họ từ lúc bắt đầu đã không thể kết thành trận được, càng đừng nói Di Thu Ý là tồn tại còn hung thần hơn Lục Viễn bao nhiêu, trong tám người đến thì chỉ có Hoàng Bích cùng Alice có lực tấn công yếu một chút, nhưng bọn họ vốn không phải dùng để đánh nhau, nơi này cần dựa vào năng lực phụ trợ đặc thù của bọn họ.

Đuôi cá của Hoàng Bích vung lên, bắt đầu hát.

Hát cũng không phải những ca khúc quen thuộc kia, Lục Ninh chưa bao giờ nghe qua ca khúc như vậy, ôn nhu thanh lệ đến cực hạn, hát đến đầu quả tim con người cũng đều run rẩy.

“Giao nhân ca!” Vị đối diện ngăn bàn tay đang chảy máu, bản lĩnh Giới Tu chân tự nhiên không giống người thường, chỉ là đứt một bàn tay, cũng không phải vết thương muốn mạng gì, lại càng sẽ không bởi vậy mà mất đi bản lĩnh, hắn biết hiện tại không có đường lui, ngược lại khuôn mặt hung ác, liều mạng! “Xử lý giao nhân kia!”

Giao nhân ca, mấy người Lục Ninh cùng một phe với Hoàng Bích, loại tiếng ca này là rất dễ nghe, đệ tử Hàm Anh môn lại cực dễ bị tiếng ca quấy rối tâm thần, giao nhân ca vốn chính là một loại tấn công tinh thần đặc thù.

Thế nhưng Hùng Minh Minh, Trương Ngôn Thắng bảo vệ Alice cùng Hoàng Bích làm sao sẽ để cho bọn họ được như ý?

Lục Ninh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Trương Ngôn Thắng ra tay theo ý nghĩa chân chính, hắn là đệ tử Hợp Hoan tông thì Lục Ninh biết, lại còn là một điệp yêu, khi hai đệ tử Hàm Anh môn xông tới chỗ bọn họ, dây xích tay phong cách cổ sưa mà Trương Ngôn Thắng đeo trên cổ tay đột nhiên sáng lên, hắn mở tay ra, lập tức tung ra một mảnh khói mù màu hồng.

“Cẩn thận!” Người hơi lớn tuổi lớn tiếng hô, nhưng vậy cũng đã chậm, đệ tử kia trực tiếp nhảy vào trong làn khói, đấu tranh được một lúc thì ánh mắt liền trở nên mơ mơ màng màng, trên mặt hiện ra màu đỏ bừng giống như say rượu, “bụp” một tiếng ngã xuống đất.

Trương Ngôn Thắng cười lạnh, “Những tu sĩ hiện tại này, tâm tình vậy mà kém đến loại trình độ này, một chút bụi mê tình cấp thấp nhất mà thôi!”

Sắc mặt người còn lại kia cực kỳ khó coi, hắn nhận được loại thủ đoạn này, “Ly Tâm trạc của Hợp Hoan tông lại ở trên tay ngươi.”

Trương Ngôn Thắng có chút kinh ngạc nhìn qua, mỉm cười, “Coi như ngươi có chút kiến thức.”

Nhưng loại kiến thức này khiến người nọ căn bản không dám lại tiến về phía trước, hắn đương nhiên biết Ly Tâm trạc lợi hại, nhưng hắn không nghĩ ra là, vì sao Ly Tâm trạc sẽ ở trong tay yêu ma này! Cái thứ này không phải bảo vật bất truyền của Hợp Hoan tông sao? Cũng giỗng như Phi Tiên kính của Phi Kính tông vậy.

Huống chi, đằng sau còn có hổ yêu đồng dạng thực lực mạnh mẽ.

Tiểu đội hai mươi người của Hàm Anh môn, không đến thời gian nửa khắc(2) đã bị giết đến thất linh bát lạc, nhưng những người tu chân này cũng cực có khí thế, không ai cầu xin tha thứ không nói, hầu như mỗi người đều là chiến đấu đến một giây cuối cùng, không hổ là đệ tử tinh anh của Hàm Anh môn.

Lục Ninh đứng thẳng thân thể, một tay cầm súng, dứt khoát lưu loát bóp cò, lúc nổ súng, loại tư thế này khiến vai lưng y càng thêm cao ngất, súng ma pháp ngắm trúng mục tiêu, tay y hơi hơi nâng lên, tiêu sái đến cực điểm.

Không thể không nói, ngôi sao bắn súng vốn chính là một nghề tương đối có mị lực, vũ khí như súng khi sử dụng có lẽ không lộng lẫy bằng vũ khí trong nghề nào đó, nhưng luận trình độ cảnh đẹp ý vui thì cũng sẽ không thấp.

Hàm Anh môn đại bại, Trình Thương Thuật không để lại cho bọn họ đường sống, thế nhưng vì khí thế bất khuất của những đệ tử này, hắn cũng không tra tấn bọn họ, tuy rằng hận đệ tử Ngọc Anh môn, Hàm Anh môn, Quỳnh Anh môn ở sau lưng châm ngòi khiến Chiêu Minh kiếm phái biến thành thất linh bát lạc như vậy, nhưng Trình Thương Thuật cũng có tin tưởng xây dựng lại Chiêu Minh kiếm phái, cho nên chỉ là lưu loát một kiếm đoạt mạng bọn họ, sau đó nhấc chân rời đi.

“Nhất định phải tìm đến vị trí này.” Trình Thương Thuật cầm cuộn tranh đã biến thành màu vàng mở ra đưa cho Chung Du Bạch, “Tuy rằng tôi cũng không rất xác định, thế nhưng có thể mơ hồ cảm giác được loại khí tức này.”

Chung Du Bạch gật gật đầu, “Alice, xem cái này.”

Alice ngoan ngoãn chạy tới, nhìn lướt qua rồi kinh ngạc nói, “Nơi này… rất gần a!”

Nhánh tổ tiên kia của Trình Thương Thuật ở trong thành này cũng không tính là thế lực mạnh mẽ gì, cho nên nơi ở cũng không ở trung tâm thành tiên, ngược lại ở ngay khu vực sát rìa ngoài, may mắn là, nơi bọn họ đi vào vừa vặn ở ngay bên cạnh nơi này.

“Vậy thì đi nhanh đi.” Lục Viễn thúc giục Alice.

Sớm lấy được đồ thì yên tâm sớm.

Thế nhưng, khi thực sự đứng trước cửa lớn màu đỏ thắm, nghe được tiếng nhạc rõ ràng, Lục Ninh lại có loại dự cảm rất không tốt.

Khi cửa bị đẩy ra, từng chuỗi bọt nước dâng lên, không phát ra nửa điểm tiếng vang.

“Là ảo trận.” Alice nhẹ nhàng nói.

Tuyệt sẽ không có người đặt một cái sân lớn, cầu nhỏ, dòng nước, đình nhỏ như vậy ở trước cổng lớn, không nói tinh xảo, những nhạc khí kia sắp đặt rất có cảm giác hình ảnh tan vỡ, nhất là chiếc piano màu trắng ở chính giữa kia!

Tiếng nhạc chính là truyền đến từ nơi đó.

“Thật sự là…… đã rất lâu không có khách đến.” Một âm thanh thành thật chất phác khàn khàn như tiếng dây đàn cổ truyền tới.

Trong tầm mắt Lục Ninh xuất hiện một nam nhân mặc chiếc áo rộng vạt dài, mang theo ngọc quan cao cao, nam nhân này mặc áo bào trắng như mây nhẹ như tuyết, dáng vẻ càng là ngọc thụ lâm phong cực kỳ xuất sắc, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hắn cùng Trình Thương Thuật có ba bốn phần giống nhau.

Khi người này đi ra sắc mặt rất lạnh nhạt cứng rắn, khi nhìn thấy Trình Thương Thuật lại ngẩn ra, “Ngươi — là người Trình gia?”

“Vâng!” Trình Thương Thuật trả lời dứt khoát lưu loát.

Vẻ mặt người tới lập tức trở nên phức tạp, “…… Phải, khi đó, thập cửu đường đệ vừa vặn ra khỏi thành……”

Hắn thở dài yếu ớt, “Nay toàn thể thành này, còn hậu nhân trên đời chỉ sợ cũng chỉ có Trình gia ta, tiểu tử, ngươi theo ta đến!”

Chung Du Bạch lẳng lặng nhìn một màn này, nhìn Trình Thương Thuật không quay đầu mà biến mất theo người này, lại vẫn không nhịn được cười tự giễu.

Hắn biết mà, nếu nói Trình Thương Thuật thuần túy chỉ vì hắn mà liều chết muốn đi vào thành tiên dưới đáy biển, đừng nói là mình hoặc người ngoài, lý do này, bản thân Trình Thương Thuật hắn cũng không thể tin được đi?

“Ah đúng rồi, nể mặt các ngươi đi cùng hậu nhân Trình gia ta đi chuyến này, một chút nhạc khí ở bên kia là ta làm ra chơi trong thời gian dài dòng không có việc gì làm ở nơi này, nếu các ngươi thích thì có thể tự nhiên mang đi, dù sao ta cũng không dùng gì. Thế nhưng những thứ khác, một thứ cũng không được động vào.” Người này thản nhiên nói.

Kỳ thật Lục Ninh rất muốn hỏi, vị đại ca này, ngài chìm ở đáy biển nhiều năm như vậy, làm sao sẽ biết đàn piano cùng guitar aaa! Này không khoa học a!

Nhưng rất nhanh y đã biết, ở trung tâm đình nhỏ có một thứ cổ quái gì đó, Di Thu Ý khiếp sợ nhìn cái khung nửa lơ lửng kia, một mặt gương cứ như vậy gắn ở phía trên.

Đương nhiên, đây không chỉ riêng là một mặt gương.

“…… Phù Sinh kính.” Cô khàn giọng nói.

“Cái gì?” Lục Viễn tò mò nhìn qua.

Thanh âm Chung Du Bạch bình tĩnh, hắn nói: “Đừng động, người nọ đã dặn dò, những thứ khác đều không cho động. Phù Sinh kính chính là vật quý hiếm thấy trên đời, lấy đi chỉ sợ sẽ gặp phiền phức lớn.”

Lục Ninh không nhịn được hỏi: “Phù Sinh kính là thứ gì?”

“Vạn vật sinh linh trong nhân gian, chẳng qua phù sinh trên đời.” Chung Du Bạch nhẹ nhàng nói, “Vạn vật thế gian đều không trốn thoát khỏi ánh mắt phù sinh, Phù Sinh kính chính là cái gương có thể cho cậu nhìn đến tất cả những gì cậu muốn nhìn thấy trên thế giới, nó vốn là linh vật, bất luận là tu sĩ hay là yêu ma chúng ta, Phù Sinh kính đều là thứ trong truyền thuyết, nghe nói có nó liền có thể không phải luân hồi, linh hồn trọn đời bất diệt.”

“…… Mạnh như vậy?”

Chung Du Bạch thở dài, “Chẳng trách qua nhiều năm như vậy mà khí linh hồn của người nọ vẫn còn mạnh như vậy, nếu gặp phải đại năng khác, chỉ sợ đã dật tán không sai biệt lắm, chúng ta hợp lại liều mạng cũng chưa chắc không thể thắng, người này — không được.”

“Có Phù Sinh kính, năng lực của hắn chỉ sợ có qua vạn năm nữa cũng sẽ không dật tán bao nhiêu.” Di Thu Ý bình tĩnh nói, “Cho dù thân xác không còn, thực lực của hắn chỉ còn lại một hai phần mười của ngày xưa, muốn đối phó chúng ta lại vẫn là chuyện dễ dàng.”

Chung Du Bạch trầm mặc trong chốc lát mới nói, “Trách không được Trình Thương Thuật dám đến.”

Lục Ninh lại cảm thấy, Trình Thương Thuật đối Chung Du Bạch, không hẳn là không toàn bộ xuất phát từ thật tâm, chỉ là Chung Du Bạch này, tâm tư thông minh lanh lợi, trước kia bọn họ lại có khúc mắc, hiện tại muốn cho Chung Du Bạch tin tưởng Trình Thương Thuật vốn cũng đã rất khó khăn.

Lục Viễn lại giật mình, “Chẳng trách nơi này lại có đàn piano violin guitar linh tinh, là hắn thấy từ trên Phù Sinh kính đi.”

“Hẳn là không sai, Phù Sinh kính có thể nhìn đến nhân gian.” Trương Ngôn Thắng luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng, “Đối với hắn mà nói, cuộc sống chỉ sợ là thương hải tang điền(3) đi.”

Không sai, trong thời gian trăm năm này, cuộc sống biến hóa chỉ có thể dùng thần kỳ để hình dung.

“Như vậy những thứ này chúng ta có thể lấy đi sao?” Nếu không thể động gương này, ánh mắt Lục Ninh dừng lại trên những nhạc khí kia.

Hùng Minh Minh thật thà cười, “Tôi không biết chơi nhạc khí.”

Ngược lại Hoàng Bích đi lên, vô cùng thích chiếc thụ cầm tinh xảo kia.

Lục Viễn vừa ngồi xuống đàn một phím, sắc mặt lập tức trở nên cổ quái, “…… Đây không phải đàn piano phổ thông.”

“Có ý gì?” Alice chớp mắt hỏi.

“Nếu tôi đoán không sai mà nói, đây là…… pháp khí?”

Di Thu Ý đi tới, rất nhanh lại lắc lắc đầu, “Không phải pháp khí, tôi cũng không nói rõ được.”

Lục Viễn đàn một khúc [Gửi Elise], lại rất nhanh nhìn thấy một hình chiếc nhẫn quấn quanh ở trên ngón tay út của hắn!

Lục Ninh bên kia cũng là tình huống như vậy, một khúc ngắn ngủi, hoa văn trên guitar liền chạy lên ngón tay y –

Chung Du Bạch lập tức nhìn ra manh mối, “Là pháp khí! Pháp khí nhận chủ!”

“Điều kiện nhận chủ có lẽ là chơi một khúc.” Lục Ninh nhìn nhìn ngón tay mình, nói.

…… Hiện trường biết chơi nhạc khí chỉ có Lục Ninh, Lục Viễn cùng Hoàng Bích, gạt người là Hoàng Bích còn chỉ biết thụ cầm, phải biết giao nhân thiên về đàn Không, trừ cái này ra thì những nhạc khí khác căn bản một tẹo cũng không biết, chỉ có piano vừa học một chút, cố tình chiếc piano duy nhất đã vô tình thuộc về Lục Viễn.

Hiện giờ học? Vậy cũng phải có nhạc khí cùng loại để dạy a! Hơn nữa ai biết vị kia sẽ để bọn họ ở trong này bao lâu? Vạn nhất hắn rất nhanh đã ra ngoài thì sao!

Vì thế, Lục Ninh cùng Lục Viễn quả thực chiếm tiện nghi lớn, mặc kệ nói như thế nào, cho dù là nhạc khí chưa từng sờ qua, một khúc đơn giản vẫn là có thể, tỷ như Lục Ninh kỳ thật không quá biết saxophon, nhưng đời chỉ cùng một người bạn học qua hai ngày, thổi không quá chục lần, căn bản là không sai biệt lắm, thế nhưng nhạc thiếu nhi làn điệu đơn giản vẫn có thể chơi được một khúc……

Quả nhiên không bao lâu, Trình Thương Thuật đã được vị lão tổ Trình gia kia thả ra, mà hắn thản nhiên liếc mắt nhìn quét sân đình, kinh ngạc nói, “Người tinh thông âm nhạc trong các ngươi không ít a — ah, chờ một chút, các ngươi không phải cái gọi là tổ hợp Ninh Viễn gì kia sao?”

Lục Ninh: “……”

Lục Viễn: “……”

Lão tiền bối ngài thật sự là rất đi ở tuyến đầu thời đại a uy, thậm chí ngay cả chúng ta cũng nhận được!

Lục Ninh Lục Viễn rõ ràng cảm nhận được, bọn họ nổi, rất nổi, không thấy đồ cổ sống ở hơn một nghìn năm trước này cũng nhận ra bọn họ hay sao!

…… Xin đừng tan vỡ nghiêm trọng như vậy a……

“Cách Phù Sinh kính xem buổi biểu diễn của các ngươi kỳ thật không có bao nhiêu cảm giác chân thật a.” Lão tổ Trình gia cảm thán, “Không bằng các ngươi mở một buổi biểu diễn ở trong này được không?”

Lục Ninh: “……”

Ngọa tào, có thể từ chối sao?!

“Ta sẽ mời bằng hữu bên trong thành đến xem, bọn họ cũng đã vắng vẻ nhiều năm như vậy, náo nhiệt một chút, coi như kỷ niệm cuối cùng, trong bọn họ có rất nhiều người e là vài ngày nữa sẽ tiêu tán,” Trong giọng điệu của lão tổ Trình gia mang theo buồn bã nhàn nhạt, “Về phần đám những tiểu gia hỏa tán loạn kia –” Hắn mỉm cười, “Chẳng qua là vài con kiến mà thôi, không cần lo lắng, cùng nhau đến đây xem biểu diễn xong lại giết chết toàn bộ làm vé vào cửa buổi biểu diễn của các ngươi được không?”

Lục Ninh: “……”

Lục Viễn: “……”

Cầu bỏ qua a a a a! Vì cái gì vừa nghe đã có một loại cảm giác rợn tóc gáy như vậy a……

Đề nghị hung tàn như vậy rất đáng sợ có được không!

.

(1) Lấy một địch mười

(2) 1 khắc = 15 phút, nửa khắc thì bằng… nửa của 15 phút:p

(3) Chỉ những thay đổi lớn lao

Gửi Elise

Bass (Lyl ko rành nhạc cụ nên search gg cũng ko rõ Bass là cái gì, nhưng hầu như nó đều cho ra ảnh cái loại này, cái này nó là Guitar Bass)

fender-american-deluxe-jazz-bass

Thụ cầm

harp

đàn Không (Không hầu) cái này vs cái bên trên hình như giống nhau?

konghou

Saxophon

yamaha-yas-280-alto-saxophone-lacquered

Phất trần

tu van-phat tran-

hoặc cũng có thể là cái này (Tu chân giới hiện đại mà, ai biết được:v)

091112–danhgiachoilong-(1)-edc08

p/s: ta mệt vs hai a Trình – Bạch quá TT__TT, yêu thì cứ nói toẹt ra, lại còn… ờ mà… nói ra chưa chắc 2 a đã tin nữa cơ TT___TT

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương