Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Từng ly từng ly rót vào bụng, Quan Hoa đã có chút men say, đem ghế kéo lại gần chỗ Quan Hủ Hành, nhỏ giọng hỏi: "Nói thật đi, đêm đó cậu có thấy Yến Tử Thanh đẩy ba tôi xuống lầu không hả?"

"Tại sao anh lại cứ nghi ngờ hắn quài vậy?"

"Bởi vì hắn có động cơ chứ sao."

"Không lẽ chỉ có một mình hắn có động cơ?"

Đêm đó y đã gọi cho Cố luật sư, nói muốn sửa di chúc, y nghĩ chắc hẳn đã bị người khác nghe được, cho nên mới phát sinh ra chuyện ngã lầu kia, đối với chuyện này y cũng không muốn nghĩ nhiều thêm về nó, bởi vì ngoài trừ Yến Tử Thanh, tất cả những người còn lại đều là người thân của y, là những người mà y không thể nghi ngờ được, y sợ y đoán được sự thật, thậm chí y hy vọng tất cả đều là do bệnh tình của y phát tác, tự mình trượt chân ngã xuống.

"Tôi không thấy gì hết, cũng bảo đảm Yến Tử Thanh không phải là người như vậy."

"Hai người chỉ mới quen nhau có mấy ngày, vậy mà cậu lại dám cam đoan cho hắn như vậy sao?" Quan Hoa bất mãn mà nhìn Quan Hủ Hành một cái, đột nhiên hỏi: "Đừng nói cậu thích hắn nha?"

"Anh nói bậy bạ cái gì đó?"

"Không phải à?"

Quan Hoa không tin, ít nhất gã thấy được Yến Tử Thanh rất coi trọng Quan Duyệt —— Yến Tử Thanh thật ra cũng không đáng giận, đối với những lúc mà gã khiêu khích đều cười cho qua chuyện, nhưng cũng chính vì phần ngạo khí không để người khác vào mắt kia khiến gã cảm thấy rất chán ghét, nhất là cái đêm Quan Duyệt phát tác bệnh suyễn ấy, khi đó Yến Tử Thanh cực kì mất khống chế, loại phản ứng này là xuất phát từ nội tâm, không có cách nào mà khống chế được.

"Tuy rằng tôi vẫn còn nghi ngờ hắn, bất quá thấy cậu bảo đảm cho hắn như vậy, tôi tạm thời sẽ không tìm hắn kiếm chuyện nữa." Quan Hoa bất đắc dĩ nói.

"Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn, sau này tôi mà tìm ra được chứng cứ, nhất định sẽ chạy tới đối phó hắn."

Quan Hoa nói xong, do dự một chút, lại dịch ghế sát lại chỗ Quan Hủ Hành, cảm giác tiếp xúc thân mật này khiến Quan Hủ Hành rất muốn nói tai mình không bị lãng, lúc nói chuyện cũng không cần dí sát như thế.

"Chúng ta làm bạn nha?" Quan Hoa cẩn thận nói.

"Chúng ta không phải là bạn rồi à?"

"Không phải loại bạn này, chính là, bạn "thân" ấy!" Quan Hoa cắn môi dưới, rốt cuộc cũng quyết tâm ngả bài: "Quan Duyệt, tôi thích cậu!"

"Phụt!"

Hiếm thấy, Quan Hủ Hành lại làm ra động tác thất thố như vậy trước mặt người khác, rượu Brandy bị y một phát phun hết ra bên ngoài.

"Lần đầu tiên trong đời tôi tỏ tình với người khác đó, phản ứng của cậu thật khiến cho tôi bị tổn thương nha!"

Quan Hoa oán hận nói, móc ra khăn tay muốn lau cho Quan Hủ Hành, Quan Hủ Hành lại cuống quít đẩy ra, La Trình đứng ở đằng xa nhìn thấy một màn như vậy, không biết chuyện gì đã xảy ra, do dự một chút, cuối cùng cũng không có đi tới.

"Tôi cũng là lần đầu tiên trong đời được người khác tỏ tình mà." Quan Hủ Hành tự giễu nói: "Anh đang nói đùa có đúng không?"

Sớm biết như vậy y đã không cho thằng con mình uống nhiều rượu như vậy, làm hại nó nói lung ta lung tung.

Quan Hoa có chút không vui, "Cậu cảm thấy tôi đang nói giỡn sao? Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ nghiêm túc như vậy hết á."

Không phải say rượu? Vậy càng không xong.

"Nhưng chúng ta đều là nam, với lại không phải anh rất khinh bỉ cái này hay sao..."

Tư duy nhạy bén nhất thời biến mất, Quan Hủ Hành nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra lý do cự tuyệt hoàn chỉnh.

"Thật ra tôi không quan trọng ba cái giới tính này, anh ba của tôi cũng thích nam mà, cho nên tôi càng không khinh bỉ nó, tôi chỉ khinh bỉ cái tên kia thôi."

Sợ trước đó không lưu lại ấn tượng đẹp cho đối phương, Quan Hoa liền vội vàng giải thích, lại nhắc đi nhắc lại trọng điểm: "Lần trước bộ dạng cậu đánh mắng tôi cực kì soái, từ trước tới nay tôi cũng chưa từng đánh một trận thoả mãn như vậy với ai bao giờ cả, mấy ngày nay tôi vẫn luôn nghĩ tới cậu, tôi lớn như vậy rồi mà cũng chưa từng nhớ một người như thế hết..."

Thiếu niên này mang lại cho gã một cảm giác rất kì quái, trước đó bọn họ không phải là chưa từng ở chung, nhưng khi đó gã chỉ coi Quan Duyệt là không khí mà thôi, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại, nhưng hiện tại, mỗi lần Quan Duyệt xuất hiện đều khiến cho gã kinh hỉ, cái bắt tay đầy khí thế của cậu ta ở võ quán, cả lúc cương liệt giáo huấn gã nữa, đều khiến trái tim gã kinh sợ một hồi lâu, thân hình mảnh khảnh như thế, lại mang theo một hơi thở rất sắc bén, nhưng khó hiểu là hai thứ đó lại rất hài hoà với nhau, mỗi lần nhớ tới đều khiến trái tim của gã đập nhanh không thôi.

Vì thế, tứ công tử của Quan gia chưa từng bước vào tình trường sau một hồi tương tư liền đưa ra một kết luận —— gã thích Quan Duyệt!

Nghe xong lời này, Quan Hủ Hành có xúc động muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.

Y không hề biết rằng thằng con mình lại thuộc tuýp người thích bị ngược, càng bị đánh lại càng vui vẻ, thật là một kết cục ngoài dự liệu, đều là do y trước đó xúc động nhất thời...

"Cậu không cần phải trả lời tôi ngay đâu, tôi có thể chờ, chờ sau này cậu suy nghĩ cẩn thận..."

"Không." Hít sâu một hơi, Quan Hủ Hành như chém đinh chặt sắt mà nói: "Không cần suy nghĩ, hiện tại tôi liền trả lời anh, từ bỏ cái suy nghĩ đó đi, chúng ta mãi mãi cũng không có khả năng đâu."

Vẻ mặt Quan Hoa chua xót nhìn y, "Tại sao? Không phải cậu nói cậu không thích Yến Tử Thanh sao?"

"Không liên quan tới hắn, cho dù không có hắn đi nữa, tôi cũng sẽ không thích anh."

Mặc dù khối thân thể này không thuộc về y, nhưng xét về thực tế, y là cha của Quan Hoa, y không có khả năng đi thích chính con ruột của mình!

Nhìn Quan Hoa bởi vì mình từ chối quyết liệt như thế, biểu tình vốn kích động liền chuyển thành mất mát, hai vai xìu xuống ngồi ở đó, một câu cũng không nói, cũng không còn kiêu ngạo hống hách như trước nữa, Quan Hủ Hành biết phần kiêu ngạo kia đều là do gã tự dựng lên làm lá chắn bảo hộ cho chính mình, mà đằng sau lá chắn đó, chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên mới trưởng thành mà thôi.

Có chút đau lòng, Quan Hủ Hành vươn tay ra xoa xoa đầu gã, ngữ khí hoà hoãn, nói: "Anh còn nhỏ, vẫn chưa hiểu thế nào gọi là chân chính thích một người, lời tỏ tình hôm nay liền giữ lại để tặng cho người anh thích sau này đi, đương nhiên, tốt nhất vẫn nên là con gái."

Nếu có thể, y đương nhiên vẫn hi vọng con mình thích con gái, cho dù là không thích con gái đi nữa, thì cũng đừng đem mục tiêu để trên người cha nó...

"Chúng ta còn chưa thử, sao cậu biết chúng ta không có khả năng chứ?"

Quan Hoa đột nhiên duỗi tay ra, Quan Hủ Hành không có phòng bị, vừa vặn bị gã cầm lấy, ngay sau đó y liền bị kéo về phía trước, hướng về phía lồng ngực của gã...

"Ai da!"

Một cái ôm không hề diễn ra như gã nghĩ mà lại bị người thứ ba đột nhiên xuất hiện ngăn cản lại, cánh tay của Quan Hoa bị đối phương bổ cho một cái, đau tới rụt lại. Gã ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Yến Tử Thanh vững vàng mà đứng chắn giữa hai người họ, mỉm cười nói: "Thất lễ."

"Đáng chết!"

Quan Hoa mắng xong mới nhớ tới Quan Duyệt không thích mình nói tục, vội chuyển sang khuôn mặt tươi cười hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

"Duyệt Duyệt nói cho tôi biết, còn nói cậu có ý xấu với em ấy nữa."

Nụ cười trên mặt Yến Tử Thanh không thay đổi, lại không cảm xúc mà nắm lấy tay Quan Hủ Hành, một tay khác liền đặt trên eo của y, công khai quyền sở hữu.

"Quan Duyệt còn lâu mới nói như vậy!" Quan Hoa đứng phắt dậy, "Muốn bụp nhau đúng không, thích thì nhào vô!"

"Tôi không muốn đánh nhau với cậu, chỉ là muốn nói cho cậu biết, Duyệt Duyệt là của tôi, đừng có hòng đánh chủ ý lên người em ấy!"

"Của mày..."

Còn chưa nói dứt câu, đã thấy Yến Tử Thanh đem Quan Duyệt kéo vào lòng, đôi môi nóng rực dán sát xuống, Quan Hoa cũng há miệng to ra.

Nụ hôn nồng nhiệt đổi lấy một trận huýt sáo tới từ bốn phía, hơn nửa ngày, Yến Tử Thanh mới buông Quan Hủ Hành ra, cười hì hì với Quan Hoa, mặt đối phương đều tức đến đen sì sì, đứng tại chỗ thở hồng hộc.

"Quan Duyệt nói cậu ấy và mày chỉ là bạn cùng phòng!" Nghẹn hơn nửa ngày, Quan Hoa mới nói ra được câu này.

Yến Tử Thanh nhún nhún vai, "Đó chỉ là ý nghĩ của một mình em ấy thôi."

Thấy La Trình đi tới, hắn xin lỗi nói: "Ông chủ, ngại quá, đã lâu rồi em không có ghé qua, gần đây có quá nhiều chuyện, giới thiệu một chút, đây là người yêu của em, sau này còn nhờ anh chiếu cố nhiều."

La Trình mỉm cười gật đầu, Quan Hoa đứng ở bên cạnh thở phì phò, lớn tiếng kêu to: "Nói hươu nói vượn!"

Tiếng mắng chửi thật bất hạnh bị làm lơ, Yến Tử Thanh chào hỏi La Trình xong, liền kéo Quan Hủ Hành rời đi, chỉ nghe thấy Quan Hoa ở phía sau không ngừng ồn ào: "Đồ nhát gan, tao nhất định không bỏ qua cho mày đâu!"

Hai người rời khỏi nhà hàng, thoải mái tận hưởng gió lạnh thổi tới, cũng thổi bay phẫn uất trong lòng của Yến Tử Thanh, lúc bước vào nhà hàng, hắn nhìn thấy Quan Hoa động tay động chân với Quan Duyệt, hắn cũng không suy nghĩ gì mà vọt qua đó, đó là Duyệt Duyệt của hắn, ngoài trừ hắn ra, hắn không có cách nào chịu được người khác đụng chạm thân mật với cậu ấy, hiện tại nhớ lại tình cảnh khi đó, bản thân dưới tức giận liền kéo Quan Duyệt đi hôn môi, trái tim đột nhiên bất ổn mà nhảy bịch bịch liên hồi.

Không dám nhìn thẳng vào đối phương, Yến Tử Thanh nhỏ giọng nói: "Sau này nhóc đừng có dính tới tên Quan Hoa kia nữa, coi chừng bị hắn tính kế đó... Vừa rồi là vì giúp nhóc giải nguy, nhóc... Sẽ không để ý chứ?"

"Không."

Đối với hành động giấu đầu lòi đuôi của Yến Tử Thanh, Quan Hủ Hành cũng lười chọc thủng hắn, cảm giác bị đàn ông cường hôn cũng không tốt đẹp gì, bất quá có thể đánh tan ý niệm của Quan Hoa, trên tâm lý thì y vẫn có thể chấp nhận được.

"Anh quen ông chủ của nhà hàng kia hả?" Nhìn thấy Yến Tử Thanh và La Trình tương tác với nhau, hai người thật giống như rất thân với nhau vậy.

"Trước kia anh có làm thêm ở chỗ này, sau đó mới đi thực tập ở văn phòng luật, bởi vì không có thời gian cũng không còn tới nơi này nữa."

Không bị nắm đấm hỏi thăm, Yến Tử Thanh thật ngạc nhiên, xúc cảm của nụ hôn nồng nhiệt kia vẫn còn đang quanh quẩn giữa môi hắn, hắn lại không dám nhớ lại quá nhiều, cố gắng bình tĩnh lại, đơn giản nói chuyện trước kia hắn làm thêm ở nhà hàng ra.

Quan Hoa thỉnh thoảng có tới nhà hàng chơi, cũng bởi vì đây là nhà hàng của La Trình, vì vậy cũng không có đi kiếm chuyện với hắn. Hắn vui vẻ trải qua hai năm ở nhà hàng, cho nên vừa nhìn thấy địa chỉ Quan Hủ Hành gửi cho mình, hắn có chút lo lắng Quan Hoa cũng có ở đó, sau khi tan làm, cơm cũng chưa ăn đã vội vã chạy tới đây.

"Ra là vậy, khi nãy bọn tôi tán gẫu cũng rất vui vẻ."

Hai lông mày của Yến Tử Thanh vô thức nhăn lại, không muốn nghe những lời này cho lắm, hắn rất muốn hỏi đối phương có suy xét thử Quan Hoa hay không, nhưng lại cảm thấy bản thân quản quá mức, do dự một chút, cuối cùng cũng không có nói ra khỏi miệng.

"Đừng hút thuốc nữa, nhóc còn chưa có thành niên đâu."

Tuy đôi môi mang theo nhàn nhạt mùi thuốc lá rất có dư vị, nhưng vị thành niên hút thuốc không có tốt cho lắm, hơn nữa Yến Tử Thanh cũng sợ y bị Quan Hoa dạy hư.

"Chỉ thỉnh thoảng thôi mà."

Khó có được cơ hội nắm giữ được một chút cảm giác thuộc về mình, cho nên đêm nay y mới hút nhiều thêm mấy điếu, bất quá sau này y sẽ cố gắng khắc chế lại, y không muốn vì sai lầm của bản thân mà gây ra bệnh ung thư phổi cho Quan Duyệt, tay y vẫn còn bị Yến Tử Thanh nắm chặt, nhưng y cũng không có nhiều phản cảm, thì ra trong lúc vô thức, y cũng đã công nhận sự tồn tại của đối phương.

Không nhịn được cười, Quan Hủ Hành nói: "Anh hẳn là chưa ăn cơm đúng không? Muốn ăn gì không, về nhà tôi nấu cho anh ăn."

Chỉ là một câu bình thường, lại khiến cho trái tim của Yến Tử Thanh như được rót đầy vậy —— Cũng là nơi đó, nhưng từ sau khi xuất hiện thêm một người nữa, đã biến thành một ngôi nhà rồi.

Hắn nắm chặt lấy tay của đối phương, mỉm cười nói: "Về nhà về nhà, chỉ cần Duyệt Duyệt làm, cái gì anh cũng thích."

Quan Hủ Hành cũng không vì bị Yến Tử Thanh cường hôn mà cho Yến Tử Thanh ăn đấm, sau này cũng không có nhắc tới chuyện này nữa, điều này khiến cho trái tim vốn còn thấp thỏm của Yến Tử Thanh liền thả lỏng xuống, nhưng lại ẩn ẩn có chút thất vọng, hắn rất hi vọng đối phương sẽ làm cái gì đó, cho dù có mắng chửi hắn, đánh hắn mấy cái, đều tượng trưng cho việc đối phương để ý tới chuyện này, nhưng cái gì cũng không có xảy ra, thỉnh thoảng, độ bình tĩnh của người kia thật khiến hắn hoài nghi đối phương có thật là mười bảy tuổi hay không.

Đến ngày mở phiên toà, Yến Tử Thanh vừa mới ra tới cửa, Quan Hủ Hành đã gọi hắn lại, dặn dò: "Hôm nay trên toà có thể sẽ xuất hiện một chút tình huống ngoài ý muốn, anh phải phối hợp thật tốt với Hà luật sư đấy có biết chưa."

"Hả?"

Quan Hủ Hành không nhiều lời, đem đồng hồ mà Yến Tử Thanh bỏ quên đeo lại cho hắn, "Đánh một trận thật đẹp trở về, tôi sẽ làm gì đó để chúc mừng anh."

Nụ cười nhẹ nhàng tựa như gió, khiến tinh thần Yến Tử Thanh đều rối loạn một trận, mãi cho đến khi bước vào toà án rồi, tâm tư của hắn vẫn cứ như ở trên mây vậy.

Sau khi mở phiên toà, hắn mới phát hiện có chỗ không thích hợp, cũng hiểu rõ hàm ý câu nói mà Quan Duyệt nói trước khi hắn rời nhà.

Hà luật sư tìm được tư liệu về việc thanh niên họ Kỷ kia gửi tiền cho đám đồng loã, chỉ ra bọn họ nhận hối lộ mà khai gian khẩu cung, nhân chứng của án kiện cũng đột nhiên xuất hiện ở trên toà, có lời khai của nhân chứng, tình thế liền nghịch chuyển, sau khi tội danh của bị cáo được thành lập, vừa mới bước ra khỏi toà một đám phóng viên của các đài truyền hình liền chặn ở ngoài cửa tới tấp ập tới, toàn bộ quá trình xử lý án kiện đều được quay lại xuất sắc trên màn ảnh của TV, cuối cùng nhìn thấy Hà luật sư đứng trước TV thao thao bất tuyệt về lập trường kiên định trừng trị cái ác của mình, Yến Tử Thanh không khỏi nở một nụ cười lạnh.

Mới mấy ngày trước Hà luật sư còn lấy tâm tình thua kiện đi thưa toà, hiện tại làm sao lại trở thành người phát ngôn cho chính nghĩa rồi? Nhìn bức tượng nữ thần biểu tượng cho công lý đang cầm chiếc cân cùng cây kiếm trong toà án, Yến Tử Thanh có cảm giác mọi thứ đều là một trò cười khôi hài.

Trên đường trở về văn phòng luật, Hà luật sư vỗ vỗ bả vai của Yến Tử Thanh, thật hài lòng mà nói: "Thiếu niên đáng sợ, nếu không phải cậu cung cấp cho tôi mấy cái tư liệu kia, chúng ta căn bản không thể thắng được án kiện này, nói đi nói lại, rốt cuộc cậu lấy những tư liệu đó ở đâu ra vậy?"

Yến Tử Thanh sửng sốt, "Tôi lấy?"

"Thì là những văn kiện hôm qua cậu gửi cho tôi đó."

Hà luật sư nghĩ rằng hắn không muốn nhận, cũng không nói nhiều nữa, dù sao án kiện này vốn là nghiêng về một phía mà gã còn dành được thắng lợi, còn thuận tiện ở trên TV tuyên truyền rộng rãi nữa, địa vị trong giới luật sư của gã cũng được củng cố lại không ít, đây mới là điều quan trọng nhất.

"Nói tóm lại lần này có thể thắng, vị nhân chứng đột nhiên xuất hiện kia quả thật là có công lao rất lớn, cậu phải biết luật sư ở bên Kỷ gia là có bao nhiêu giảo hoạt, tôi thật sự rất sợ vị nhân chứng kia bị tên đó dắt mũi đi, lại không ngờ hắn đối đáp trôi chảy tự nhiên như thế, hiện tại nhớ lại cái mặt của tên luật sư kia, tôi lại nhịn không được muốn cười."

Nghĩ tới bản thân lại không ngờ thắng được cái tên kim bài luật sư được xưng là miệng gà trống kia, tâm tình của Hà luật sư quả thật rất là tốt.

Còn Yến Tử Thanh có làm cách nào cũng không thể cười nổi, sau khi hắn làm xong phần tư liệu kia cũng chỉ có cho một người xem qua, bởi vì hắn biết Hà luật sư sẽ không dùng tới nó, cho nên chỉ coi nó một bài học rèn luyện thôi, cũng không có giấu Quan Duyệt làm gì, càng không xác nhận lại nội dung sau khi Quan Duyệt trả lại cho mình —— Hắn cực kì tin tưởng Quan Duyệt.

Ở văn phòng luật xử lý xong mọi chuyện, lúc tan làm cũng đã là sẩm tối, trời âm u còn có mưa bay bay, Yến Tử Thanh không có bắt xe, tĩnh lặng trở về nhà trong màn mưa.

"Trời mưa như vậy sao anh không lấy dù che?"

Nhìn thấy Yến Tử Thanh mang một thân ướt đẫm bước vào cửa, Quan Hủ Hành hoảng sợ, vội vàng đi lấy khăn lông cho hắn lau.

Sắc mặt Yến Tử Thanh không tốt lắm, hắn có chút kỳ quái, án kiện không phải đã thành công rồi sao? Y đã sớm ngồi ở nhà xem phát sóng trực tiếp về buổi hầu toà ngày hôm nay, tên nghị viên kia cũng bị các phóng viên đào móc ra phỏng vấn, gã thật trái với lương tâm mà nói trước máy quay rằng bản thân sẽ duy trì chính nghĩa, đại nghĩa diệt thân blabla... Người của Kỷ gia mặt mày xám xịt mà né tránh khỏi đội ngũ các phóng viên, cho dù bọn chúng nói không có hối lộ, thì vị nghị viên kia cũng sẽ không chịu tin, dưới tình huống như vậy, chỉ có tên ngốc mới đứng ra thay bọn chúng nói chuyện.

Có lời này của nghị viên, sau này bọn chúng có muốn lật lại án kiện, cũng không có khả năng, cho nên trong trận này, phần thắng thuộc về họ.

Yến Tử Thanh không có nhận lấy khăn lông, hắn ném túi văn kiện sang một bên, kéo cà vạt ra, trầm mặc ngồi xuống ghế không nói gì, hai hàng lông mày nhíu lại công bố cho việc hắn đang bực bội.

"Xin lỗi, mọi chuyện quá gấp gáp, tôi không có kịp nói với anh."

Đoán được tâm tư của Yến Tử Thanh, Quan Hủ Hành liền bắt chuyện trước.

Yến Tử Thanh ngẩng đầu lên nhìn chăm chú đối phương, cho dù hắn biết mình có nhìn cũng chẳng nhìn ra được cái gì, thiếu niên che giấu mọi thứ quá tốt, hai mắt trong suốt, nhìn không ra một tia gợn sóng.

"Những chứng cứ mà nhóc tìm ra có thật không?" Hồi lâu, hắn hỏi.

Đối phương vẫn bình tĩnh như cũ, Yến Tử Thanh rốt cuộc không nhịn được lại nói: "Nhóc trực tiếp giao tư liệu cho Hà luật sư không phải là vì không kịp, mà là vì nhóc biết, Hà luật sư sẽ không để ý tới việc tư liệu này có phải là thật hay là giả, ông ta chỉ cần thắng, mà đổi lại là tôi, sẽ hỏi nhóc nhiều vấn đề khác, nhóc không có cách nào để trả lời có đúng không?"

Quan Hủ Hành nhíu mà, y xác thật không có nhiều thời gian để giải thích, hơn nữa trong tiềm thức, trong chuyện này có vài thứ không rõ ràng, y không muốn Yến Tử Thanh chạm tới chúng, còn cái tên cáo già Hà luật sư kia, gã không có nằm trong phạm vi y quan tâm.

Đáng tiếc Yến Tử Thanh so với y nghĩ còn thông minh hơn rất nhiều, lúc này y thật sự rất hi vọng khi đó mình có thể đừng làm quá hoàn hảo như vậy, thì hiện tại cũng không cần phải khó giải thích đến như thế.

"Anh để ý chút chuyện lặt vặt như vậy làm gì? Án kiện cũng đã xong, tội phạm cũng đã nhận được kết cục mà hắn đáng phải nhận, những thứ này không phải là điều mà anh muốn sao?"

Quả nhiên tất cả đều là giả!

Yến Tử Thanh tức tới đem cà vạt ném sang một bên, lời giải thích này liền chứng minh cho phỏng đoán trong lòng hắn, cũng làm cho cơn tức mà hắn áp chế cả ngày hôm nay bùng phát ra.

"Mục tiêu của anh là đem tội phạm trừng trị theo pháp luật, không phải vì muốn đạt được mục đích mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào! Sao nhóc cứ tự tiện như vậy hả? Nhóc có biết nguỵ tạo chứng cứ sẽ hại người khác không hả? Chúng ta rõ ràng có thể thông qua pháp luật mà đòi lại công đạo cho cô gái ấy!"

"Thông qua pháp luật, anh sẽ chẳng bao giờ thắng được cả, bởi vì anh đang thưa kiện với tiền tài và quyền lực." Quan Hủ Hành cười lạnh phản bác, "Sớm hay muộn gì cũng phải thua, vậy không đành đánh cược thử một phen? Tôi tin với chỉ số thông minh của người đàn ông kia cũng đủ để đối phó với luật sư biện hộ rồi."

Thì ra ngay cả chứng cứ của vị nhân chứng kia của có vấn đề, Yến Tử Thanh không còn lời gì để nói nữa.

Khó trách chứng cứ lại hoàn mỹ tới như vậy, hoàn mỹ tới mức luật sư bên kia hỏi câu nào, đối phương cũng có thể dễ dàng đáp trả, nếu tất cả đều xuất phát từ mưu kế mà Quan Hủ Hành đặt ra, Yến Tử Thanh một chút cũng không hề nghi ngờ, lấy chỉ số thông minh của Quan Hủ Hành, hoàn toàn có thể dự đoán ra được những câu hỏi mà luật sư bên kia có thể hỏi ra.

Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, nếu thưa kiện có thể thông qua lỗ hổng của pháp luật để khống chế thắng thua, thì những công lý mà từ trước tới giờ hắn tin tưởng là cái thứ gì chứ?

"Nhóc có nghĩ tới sau khi Kỷ gia thua kiện, nhất định sẽ không cam lòng, nếu bọn họ điều tra ra được chứng cứ đó là giả, không chỉ Hà luật sư bị huỷ giấy phép, mà người bị hại cũng sẽ bị liên luỵ?"

"Cho nên tôi đã gọi đài truyền hình tới, nếu lúc này không nhờ dư luận tuyên truyền thì còn chờ tới lúc nào nữa?"

Quan Hủ Hành cười, y làm sao có thể cho đối thủ có cơ hội trở mình được? Dưới dư luận của mọi người, vị nghị viên kia nhất định sẽ đứng ra tỏ thái độ, đừng nói là Kỷ gia muốn lật lại án kiện, ngay cả muốn nhắc lại thôi cũng không thể được luôn ấy chứ, nghị viên kia sẽ vì bản thân mà đem chuyện này nghiền ép lại, y không hiểu Yến Tử Thanh đang so đo cái gì nữa, tội phạm đã chịu hình phạt thích đáng, đây không phải là kết quả mà hắn luôn muốn hay sao? Tuy dùng thủ đoạn thì cũng không được đúng cho lắm, nhưng lăn lộn trong cái giới này, có ai là sạch sẽ chứ?

Yến Tử Thanh giật mình mà nhìn y, thiếu niên cười đến nước chảy mây trôi, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, nụ cười dịu dàng, chỉ là đằng sau nụ cười này chính là tâm cơ không thể nào nhìn thấu được.

Mới chỉ có nhiêu đó tuổi mà lòng dạ đã như vậy, vậy tương lai sau này sẽ ra sao...

"Nhóc... Thật đáng sợ..." Hắn lẩm bẩm nói.

Nụ cười Quan Hủ Hành liền cứng lại, từng chữ Yến Tử Thanh nói thật nhẹ, nhưng khi y nghe được những chữ này, trái tim tựa như bị đạp một cái vậy, ngay sau đó liền có một cỗ chua xót nồng đậm mà xâm chiếm đáy lòng y.

『 Nhóc thật đáng sợ.... 』

Đây là lời trách cứ mà so với bất cứ lời trách cứ nào càng ngoan độc hơn, Yến Tử Thanh dùng bốn chữ đơn giản này mà đẩy y ra thật xa, thậm chí cũng không thèm nghĩ đến y là vì ai mà làm những chuyện như vậy sao? Y hao hết tâm tư làm như vậy, chẳng lẽ là do y rảnh quá kiếm chuyện chơi à?

Y mím môi, lại không có phản bác, bởi vì Yến Tử Thanh phủ nhận nỗ lực của y, thậm chí là khinh bỉ, quả thật, từ trước tới nay hắn không hề nhờ mình làm cái gì cả, bị nói như vậy cũng là do y tự làm tự chịu mà thôi.

Quan Hủ Hành rũ mi mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Tôi cho rằng anh cũng là loại người giống tôi, thì ra chúng ta lại không hề giống nhau."

"Duyệt Duyệt..."

Nhìn thấy đôi con ngươi trong trẻo tối sầm lại, ngay sau đó lại bị sự quật cường lạnh lẽo che dấu, Yến Tử Thanh có chút đau lòng, những lời hắn nói chỉ là vô thức buột miệng ra, hắn biết rõ Quan Duyệt là vì hắn mà khổ tâm làm những thứ này, hắn không muốn thương tổn y, hắn chỉ là, chỉ là không có cách nào chịu được thủ đoạn qua mắt pháp luật này.

Hắn hi vọng đối phương có thể giống như bình thường mà cho hắn ăn đấm, giờ phút này khoảng cách của hai người lại như bị kéo ra xa hơn, Yến Tử Thanh đi qua, chờ mong y sẽ làm cái gì đó, chỉ là Quan Hủ Hành không thèm nhìn hắn lấy một cái, xoay người lấy ví tiền, đẩy cửa rời đi, Yến Tử Thanh ngẩn ra một chút, muốn kéo y lại, lại bị y dùng sức hất ra.

"Nhóc muốn đi đâu?"

Không có ai trả lời hắn, cửa bị đóng cái rầm một tiếng rất nặng nề.

Quan Hủ Hành đi ra khỏi chung cư mới nhớ tới mình không mang theo dù, trời rất tối, tắc xi cũng không thấy đâu, nhìn mưa cũng không quá lớn, y cắn răng, vọt vào màn mưa.

Trong lòng rất buồn bực, giống như là tức giận, hoặc giống như vì đối phương không chịu hiểu cho mình mà có một chút không cam lòng, y không phải là người thích lo chuyện bao đồng, y giúp Yến Tử Thanh, xuất phát là từ lập trường quan tâm hắn, nhưng sự thật chứng minh, không ai cần y giúp cả, án kiện kia có thắng hay là thua, căn bản cũng không có liên quan gì tới y hết.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là từ Yến Tử Thanh gọi tới, Quan Hủ Hành do dự một chút nhưng vẫn nhấn nghe.

"Duyệt Duyệt, nhóc đi đâu vậy? Bên ngoài mưa lớn lắm..." Giọng nói ngập tràn lo lắng của Yến Tử Thanh từ bên đầu bên kia điện thoại truyền tới.

"Khỏi cần quan tâm, không chung tiếng nói khó lòng hợp tác."

Trong trường hợp này, y chỉ có thể nói ra mỗi câu này, bởi vì y rất tức giận, nhưng tại sao y lại tức giận chứ, hắn rõ ràng không có làm gì y cả.

Trong năm mươi năm qua, y thường xuyên bị người khác nói như vậy, thậm chí còn có lời cay nghiệt hơn thế này nữa, nhưng y lại chưa từng buồn bực như vậy bao giờ cả, cho nên đối với câu nói kia của Yến Tử Thanh, y hẳn là không cần phải để bụng để làm gì, bọn họ chẳng qua là vì nguyên nhân đặc biệt nên mới tạm ở chung với nhau, đối với một người không biết tốt xấu, y không cần phải bực bội đến như vậy.

Không, có lẽ không phải là vì bực bội, mà là bất lực thì đúng hơn, đêm nay y ở nhà mong mỏi Yến Tử Thanh trở về, thậm chí còn xuống bếp nấu một bữa tối, cái loại cảm giác này tựa như là một đứa nhỏ làm một chuyện gì đó, hi vọng có được lời khen từ cha mẹ vậy, y không biết từ lúc nào bản thân lại ôm cái ý niệm ấu trĩ này nữa, nhưng rất rõ ràng, lúc đó y quả thật đã ôm loại tâm tư này.

Tóc bị nước mưa xối cho ướt nhẹp, có cảm giác rất lạnh lẽo, trong đầu cũng là một mảnh rất hỗn loạn, Quan Hủ Hành tự mình phát tiết mà dùng sức đấm lên đầu của chính mình, Yến Tử Thanh ở bên kia điện thoại tựa như cảm nhận được gì đó, vội hỏi: "Có phải nhóc khó chịu ở đâu không?"

Đúng, rất không thoải mái, cả người đều không thoải mái, còn có tâm lý nữa.

Tỏ vẻ quan tâm như thế, tựa như vô số lần trước đây vậy, chỉ là hiện tại y không muốn trả lời nữa.

Yến Tử Thanh đuổi theo, chỉ là lúc tới nơi đều là một mảnh mưa bay, cũng không nhìn thấy người mà hắn muốn tìm.

Mới đầu hắn còn có chút giận Quan Duyệt tự ý làm bậy, nhưng giận thì giận, lo thì lo, tên nhãi đó tuy thông minh là thế nhưng trên phương diện chăm sóc bản thân lại cực kì ngu ngốc, hắn sợ cơn suyễn của y lại phát tác, đối phương còn sống chết không chịu nói lời nào, cố ý làm cho hắn lo lắng như thế mới chết chứ.

"Là cơn suyễn phát tác sao? Nhóc có mang theo ống hít hay không đó?"

"Tôi không cần mấy cái thứ này."

Thậm chí y còn muốn nói không cần anh giả vờ quan tâm, nhưng đến khi há miệng ra, lại không thể phát ra được câu nào, Quan Hủ Hành lãnh đạm nói: "Tôi không sao, chỉ khuyên anh một câu, nếu anh muốn thực hiện ước mơ của mình, đầu tiên là phải không từ bất cứ thủ đoạn gì mà đạt được địa vị tương xứng, nếu không thì bất kể là khát vọng hay lý tưởng gì cũng chỉ là nói suông mà thôi."

Nói xong y liền cúp máy, thuận tiện tắt nguồn luôn.

Mang một thân ướt đẫm như thế này bảo đảm là không gọi được tắc xi, Quan Hủ Hành mấy lần gọi xe, đều chỉ nhận lại được một vũng nước bắn tới, y đành phải đi bộ tới khách sạn gần đó, thuê một phòng đơn, phục vụ thấy y nhỏ tuổi còn mang theo một thân ướt sũng như gà vớt ra từ nồi canh, phỏng đoán y là một thiếu niên bỏ nhà đi bụi, hơi do dự có nên cho y thuê phòng hay không, Quan Hủ Hành liền đem thẻ tín dụng đẩy qua.

"Chìa khoá phòng."

Trong giọng nói còn mang theo một cỗ lực lượng không thể phản kháng, phục vụ không hề còn do dự nữa, lập tức lấy chìa khoá đưa cho y.

Quan Hủ Hành đi vào phòng, trang trí bên trong cũng coi như tạm tạm, y tuỳ tiện vào phòng tắm tắm rửa, thay áo ngủ, nằm ở trên giường.

Ngày mai y sẽ đi tìm chỗ ở mới, dù sao gần đây y cũng kiếm ra được tiền, muốn thuê một căn chung cư tốt cũng không phải là không có khả năng.

Mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, Quan Hủ Hành đột nhiên nhớ tới một chuyện, lấy tính cách của y, sau khi kiếm đủ tiền rồi, hẳn là phải dọn ra sớm hơn mới đúng, nhưng trên thực tế y lại nấn ná ở chỗ Yến Tử Thanh lâu hơn y nghĩ.

Đơn giản là vì y không hề chán ghét ở chung với đối phương.

Kế hoạch tìm chỗ cũng không có diễn ra như y nghĩ, vì ngày hôm sau Quan Hủ Hành còn nằm hôn mê cả ngày ở trên giường, đến buổi tối mới mơ màng bò dậy đi tìm nước uống, khi đó mới cảm thấy bản thân có chút không thích hợp. Từ trong gương phản chiếu ra một khuôn mặt đỏ tới quỷ dị, đầu nặng như búa tạ, hai mắt cũng ở trong tình trạng mông lung, nhìn cái gì cũng ra hai thứ.

Đừng nói là bị sốt nha, Quan Hủ Hành vô thức nghĩ như vậy.

Sinh bệnh đối với một người tập võ từ nhỏ như Quan Hủ Hành thật xa lạ, kể từ vài chục năm trước, số lần y chạm qua thuốc men thật sự rất ít, lại sờ sờ cái trán mình, thật nóng tới lợi hại, cái này khiến cho y đánh mất ý niệm ra ngoài ăn cơm luôn, từ trong tủ có sẵn của khách sạn mà lấy một hộp mỳ ăn liền, chế nước sôi vào. Chờ mỳ xong rồi, nhưng y lại không có khẩu vị chút nào hết.

Thật đúng là một thân thể yếu đuối, Quan Hủ Hành đối với thân thể yếu ớt của Quan Duyệt mà lắc đầu liên tục, không ăn nữa, y đơn giản lấy một cục đá từ trong tủ lạnh, bỏ vào Whiskey, một hơi uống cạn, coi như là hạ sốt.

Uống rượu xong, Quan Hủ Hành ngã lên giường, tư thế nằm thẳng khiến y cũng giảm bớt choáng voáng ở trên đầu, cơn sốt hình như cũng tạm thời giảm xuống, y cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, cái tay lần mò đi tìm điện thoại, nghĩ nghĩ, lại mở nguồn lên.

Không ngoài dự đoán, trong hộp tin nhắn có một đống tin nhắn của Yến Tử Thanh gửi tới, y nhìn màn hình điện thoại, nghĩ tới bộ dáng nôn nóng của Yến Tử Thanh, nhịn không được mà bật cười, trong lòng còn dâng lên một cảm giác thoả mãn nho nhỏ sau khi trả thù.

"Ngu ngốc!"

Tựa như đang nói Yến Tử Thanh, cũng tựa như đang nói bản thân mình, Quan Hủ Hành đem điện thoại ném sang một bên, sau đó chui vào ổ chăn, tiếp tục ngủ.

Một giấc ngủ này thật sự không thoải mái, rượu lạnh mang cơn sốt giảm xuống tới lạnh lẽo, còn thuận tiện làm dạ dày đau luôn, Quan Hủ Hành cong người nằm ở trên giường, đem mở ra chế độ sưởi ấm, lại đắp thêm hai cái chăn nữa, lại như cũ không có tác dụng, cơn nóng của mùa hè hoàn toàn cách biệt với y, y tựa như đang ở trong một căn hầm ướp lạnh vậy, toàn thân đều rét lạnh, y duỗi tay ra sờ trán mình, cũng không cảm thấy vấn đề gì.

Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ sẽ chết mất, y không sợ chết, bất quá cách chết này cũng thật là khó để chấp nhận, sống lâu như vậy, y cũng chưa từng bị cơn sốt cùng đau dạ dày dằn vặt đến như vậy đâu.

Yết hầu khô khan, Quan Hủ Hành lại nhớ tới ly rượu lạnh kia, choáng váng chống người dậy, tay chạm tới thứ gì đó lạnh lạnh, là điện thoại, y cầm lấy, ấn dãy số của Yến Tử Thanh, ngay lúc đang do dự có nên gọi cho hắn hay không, thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông trước, y lập tức nhấn nghe.

Hiện tại không phải lúc để giận hờn, y cũng sẽ không ngu ngốc mà cùng tính mạng mình đánh cược, bảo Yến Tử Thanh đem thuốc tới, sau đó tống cổ hắn đi...

"Duyệt Duyệt?"

Gọi điện thoại cả ngày trời cũng không kết nối được, không ngờ một lần này lại thành công, Yến Tử Thanh còn chuẩn bị sẵn tâm lý trước, chần chờ một chút mới gọi tên của y.

Không có người đáp lại, Yến Tử Thanh lại thử gọi một tiếng, chỉ nghe thấy bên kia truyền đến một thanh âm mỏng manh, "Yến Thanh, tôi rất khó chịu..."

Trái tim lập tức liền nhảy dựng lên, Yến Tử Thanh vội hỏi: "Nhóc ở đâu? Anh lập tức chạy qua."

"Khách sạn..."

Quan Hủ Hành suy nghĩ hơn nữa ngày mới nhớ ra tên của khách sạn, còn muốn dặn dò cái gì đó, điện thoại đã bị cắt đứt. Qua một hồi sau, mọi thứ cũng bắt đầu trở nên mơ hồ hơn, chợt thấy trước mắt sáng ngời, y hơi mở mắt ra, thân thể bỗng nhiên bị bế lên. Nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Yến Tử Thanh, nói cái gì mà sốt cao, cái gì mà muốn đi bệnh viện.

"Không muốn đi bệnh viện!" Y nói.

Bệnh viện chính là nơi tập trung của hết thảy mọi thứ xui xẻo nhất, từ nhỏ y đã cố chấp mà cho rằng như thế, hơn nữa toàn thân vừa lạnh vừa đau đến như vậy, y không muốn cử động chút nào hết.

"Đi tiêm một mũi hạ sốt, nhóc sẽ khá hơn nhiều."

"Không đi, dạ dạy đau, muốn ngủ..." Quan Hủ Hành bắt lấy cánh tay của Yến Tử Thanh, thấp giọng lẩm bẩm.

Người bệnh có quyền tuỳ hứng, đối với sự cố chấp của y, Yến Tử Thanh cũng không dám chậm trễ, thấy y cuộn người ôm bụng, làm ổ ở trong chăn, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, tóc cũng bị lăn lộn mà rối loạn, Yến Tử Thanh liền biết y biết sốt rất lợi hại, vì ngày thường Duyệt Duyệt sẽ không lộ ra vẻ mặt yếu ớt đáng yêu đến như vậy đâu.

Bất quá tìm thấy người là tốt rồi, Yến Tử Thanh kiềm chế cảm xúc khẩn trương ở trong lòng, bảo phục vụ mang nhiệt kế và một ít thuốc tới đây, sau đó giúp y đo nhiệt độ, đã sốt tới ba mươi chín độ.

Không xong rồi, trước tiên phải cho y hạ sốt đã, nếu không hiệu quả, thì phải tới bệnh viện thôi.

Biết rõ tính tình của y, Yến Tử Thanh cũng không miễn cưỡng, chờ phục vụ đi rồi, mới cho y uống thuốc hạ sốt và đau dạ dày, lại đem quần áo cởi ra, dùng khăn tẩm nước ấm giúp y lau thân thể cho hạ nhiệt độ.

"Lạnh..." Sốt tới mê man khiến y cũng nói mớ, còn không tự chủ mà hướng về phía hắn dán tới.

"Một lát nữa là tốt rồi."

Yến Tử Thanh ôm lấy y, kiên trì dùng khăn lau người y. Vừa nãy y có nói chuyện với phục vụ, cũng đại khái đoán được việc tối qua Quan Duyệt bị mắc mưa, dẫn tới sốt cao, chỉ cần cơn sốt hạ xuống liền không có việc gì. Vốn dĩ là tính lấy cồn lau, lại sợ y không chịu nổi, đành phải đổi lại thành nước ấm.

Da thịt thiếu niên dưới ánh đèn mờ của khách sạn phát ra một ánh sáng rất mờ ảo, tóc mai bị mồ hôi làm ướt nhẹp dán chặt ở hai bên má, đôi mắt hơi mở, thất thần mà nhìn hắn, Quan Duyệt không phải là người thuộc dạng đẹp tới mỹ lệ, nhưng lại có một loại đẹp rất thuần khiết, sạch sẽ, khiến cho người khác rất yêu thích, càng khiến cho người khác khó có thể kháng cự.

Yết hầu có chút khô khốc, Yến Tử Thanh cúi đầu, ở giữa đôi môi y ấn xuống một nụ hôn.

"Duyệt Duyệt, thật xin lỗi."

Tối hôm qua hắn không nên để y rời đi, hắn biết rõ thân thể y sẽ không chịu nổi bị mắc mưa.

Yến Tử Thanh tự trách mình, đồng thời lại tức giận đối với sự quật cường của y, phục vụ nói y cả một ngày cũng không có ra khỏi cửa phòng, có thể thấy được y đã khó chịu cả một ngày trời rồi, lại còn không chịu nhận điện thoại của hắn, nếu không phải tối nay hắn thử gọi tới, có phải y vẫn sẽ tiếp tục ở nơi này chịu khổ hay không, y làm sao lại không thèm để ý tới thân thể của mình như thế chứ?

Thật ra Quan Hủ Hành không liên lạc với Yến Tử Thanh cũng bởi vì y căn bản không biết mình phát sốt, sau khi biết còn tưởng là cảm nhẹ, chịu khó một chút rồi cũng hết, mà lúc y muốn gọi điện cho hắn, thì Yến Tử Thanh cũng đã gọi tới trước, cho nên nhìn thấy y bị sốt tới lợi hại như vậy, Yến Tử Thanh cũng chỉ cho rằng y đang giận lẫy hắn, cho nên hắn lại càng thêm hối hận vì tối hôm qua không chịu lựa lời mà nói.

Thế là hắn không ngừng chà lau thân thể y, lại không ngừng xoa bóp dạ dày y, nhiệt độ cơ thể dưới vài lần lau nước ấm cũng dần dần hạ xuống, dạ dày đau cũng được giảm bớt, Quan Hủ Hành duỗi thẳng cơ thể đang cuộn lại của mình, rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Nghe thấy hô hấp của y vững vàng lại, Yến Tử Thanh cũng nhẹ thở ra một tiếng, hắn duỗi tay ra vén tóc của y qua khỏi thái dương, dung nhan tú mỹ vì thế cũng lộ ra hoàn toàn dưới tầm mắt của Yến Tử Thanh.

Khuôn mặt lúc ngủ này khiến y càng trông non nớt hơn, nhìn thân hình gầy yếu của y, Yến Tử Thanh không tự chủ mà đau lòng.

『 Tôi cho rằng anh cũng là loại người giống tôi, thì ra chúng ta lại không hề giống nhau. 』

Nhớ tới bóng lưng cô đơn lúc rời đi của y, Yến Tử Thanh liền cảm thấy chua xót không thôi, lại nghĩ tới một bàn ăn ngày hôm qua y vì hắn mà chuẩn bị, hắn thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được bộ dáng vụng về của Quan Duyệt ở trong phòng bếp làm bữa tối cho hắn, y nhất định là rất mong chờ hắn trở về, lại không ngờ đáp lại y chính là một màn quở trách của hắn.

Tâm cơ y thâm trầm cũng được, làm việc không từ thủ đoạn cũng chẳng sao, không phải đều là vì hắn sao? Y chính là người duy nhất ngoài mẹ hắn quan tâm hắn nhất, điểm này hắn làm sao không biết được kia chứ?

Bởi vì Duyệt Duyệt à, chúng ta vốn dĩ là cùng một loại người.

Yến Tử Thanh thở dài, giúp y thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ khác, lại cầm lấy chăn muốn đắp lên cho y, ai ngờ đâu y lại theo bản năng nắm lấy cánh tay hắn, sau đó còn ôm vào trong ngực, Yến Tử Thanh hơi sửng sốt, trở tay đem y kéo vào trong lòng mình, ôm y nằm vào trong chăn.

Trái tim, rốt cuộc cũng bình ổn lại, từ ngay khoảnh khắc tìm được y rốt cuộc cũng đã bình ổn lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương