Trọng Sinh Chi Linh Khoảng Cách Tiếp Xúc
-
Quyển 1 - Chương 5
Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Sau khi ăn xong, Yến Tử Thanh liền mang Quan Hủ Hành tới trạm xe buýt gần đó, đưa thẻ xe tháng cho y, nói tối nay hắn muốn tới võ quán, bảo y về trước.
"Tôi cũng muốn đi."
"Phải đi tới khuya lận, cậu không chịu nổi đâu."
"Không sao hết, tôi tự biết chừng mực."
Trong khoảng thời gian này, y đều rèn luyện không ngừng nghỉ, không giống như mới đầu, vừa phơi nắng xong đều cảm thấy choáng váng, đến nổi chứng mất ngủ càng lúc càng xuất hiện nhiều hơn.
"Vậy cũng được, đi thôi." Không lay đổi được y, Yến Tử Thanh đành bất đắc dĩ đáp ứng.
Nửa tiếng sau, hai người xuống khỏi xe buýt đi vào võ quán Tae Kwon Do, trên đường đi Yến Tử Thanh cũng nói hắn ở võ quán này luyện đạo đều hoàn toàn xuất phát từ hai vị thầy võ nhiệt tình ở đây, hai người đó nhìn thấy hắn có thiên phú trên phương diện đạo thuật, còn cho hắn luyện đạo ở võ quán miễn phí, điều kiện là phụ trách vệ sinh ở võ quán.
"Tôi cũng muốn học, anh dạy tôi đi." Quan Hủ Hành nói.
Quan gia là một gia đình rất truyền thống, Quan Hủ Hành từ nhỏ đã luyện Thái Cực quyền và Lý Phật gia quyền, chính là dùng nhu để thắng cương, không giống như Tae Kwon Do lấy tốc độ và sự chuẩn xác đến tàn nhẫn, nếu y luyện thêm cái này, có thể đem hai loại đạo thuật này kết hợp lại, nói không chừng còn có thể hỗ trợ được lẫn nhau.
Vẫn lại cái giọng điệu ra lệnh trước sau như một a, nhưng kỳ quái chính là mỗi lần nghe Quan Duyệt nói vậy, Yến Tử Thanh đều có xúc động muốn cười ha ha, cố ý nói: "Vậy nhóc gọi một tiếng anh họ đi, anh sẽ dạy nhóc."
Một nắm đấm liền bay tới, lấy hành động thực tế mà đáp lại.
Võ quán rất lớn, nhìn độ náo nhiệt ở bên trong, liền biết đây chính là một võ quán rất nổi tiếng, Yến Tử Thanh tới phòng dự trữ mượn một bộ đồng phục Tae Kwon Do cho Quan Hủ Hành, sống lâu ngày với Yến Tử Thanh, Quan Hủ Hành đối với việc ăn mặc cũng không còn mâu thuẫn nữa, bất quá đồng phục Tae Kwon Do có chút lớn, mặc vào có chút lỏng lẻo, phần da thịt bị bại lộ dưới ánh đèn toát ra một màu sắc mông lung. Trong lòng Yến Tử Thanh liền giật nảy một cái, trước mặt liền hiện lên một màn hô hấp nhân tạo vào đêm đó, rõ ràng chỉ là cố gắng cứu người, hiện tại nghĩ lại bỗng nhiên lại cảm thấy thật lừa tình.
"Anh làm sao vậy? Sao mặt đỏ thế?" Quan Hủ Hành xắn ống tay áo lên, thuận miệng nói.
"A, thì trời có hơi nóng."
Yến Tử Thanh nhanh chóng dời tấm mắt đi, ngay cả tay của Quan Hủ Hành cũng không dám kéo, vội vàng đi vào võ đạo.
Cứ vào buổi tối, học viên ở nơi đây rất nhiều, bất quá phần lớn đều là người mới giống như Quan Hủ Hành, Yến Tử Thanh chào hỏi một tiếng với thầy võ, sau đó liền mang Quan Hủ Hành đi tới sân tập luyện chiêu thức đơn giản nhất, trong khoảng thời gian này, thân thể Quan Duyệt dưới sự rèn luyện kiên trì của Quan Hủ Hành liền mềm dẻo hơn rất nhiều, khi tập cũng không có quá sức, nhưng ngay lúc y đang tập đến hăng say, thì một trận cười ở đâu bỗng nhiên truyền tới, giọng nói cũng hết sức quen thuộc, Quan Hủ Hành quay đầu lại, thấy người tới là Quan Hoa cùng với đám bạn của nó.
"Thật khéo mà." Quan Hoa đi tới, hướng về phía Yến Tử Thanh chào hỏi, "Đã lâu không có đấu luyện, làm một trận không?"
"Hôm nay không tiện, tôi đang dạy Quan Duyệt luyện đạo."
"Á à, hai người khi nào thì lại dính chùm như thế?" Ánh mắt của Quan Hoa rơi xuống trên người Quan Hủ Hành, tựa như vì Yến Tử Thanh nhắc tới, mới chú ý đến sự tồn tại của y, thật khoa trương mà cười, "Mới làm có mấy ngày đã nghỉ rồi, một chút khổ cực cũng không chịu được, còn muốn đi luyện đạo?"
Đứa nhỏ này càng ngày càng kiêu ngạo, kiêu ngạo tới mức y cũng muốn đánh nó một trận!
Quan Hủ Hành nhàn nhạt nói: "Là vì tôi muốn tìm công việc khác mà thôi."
"Với bằng cấp kia của cậu, không có người chiếu cố thì sao mà tìm được việc kia chứ?"
Nghe Quan Hoa chế nhạo như vậy, đám bạn kia của nó đều bắt đầu cười khinh miệt.
Yến Tử Thanh im lặng mà đem Quan Hủ Hành kéo về phía sau, hắn và Quan Hoa gần như là vào võ quán chung một lúc, đẳng cấp cũng không khác nhau là mấy, đối với lời khiêu khích này của Quan Hoa, hắn đều mắt nhắm mắt mở cho qua, bất quá lần này hắn hết sức tức giận, nhìn Quan Hoa chĩa mũi nhọn về thiếu niên, đâm chọt khuyết điểm của y, hắn đột nhiên có một loại xúc động muốn đánh người.
"Vậy tới một trận đi, đã lâu không luyện, tay tôi cũng thấy ngứa rồi." Hắn mỉm cười nói.
Các học viên nhường cho bọn họ một phần đất trống, hai người đối diện chào nhau một cái, sau đó Quan Hoa lập tức liền phi chân tới, Yến Tử Thanh nhấc chân ra sau, trực tiếp vung đấm nghênh đón, nháy mắt, trận đấu liền bắt đầu.
Đặc điểm của Tae Kwon Do chính là loạn đấu, cứng chọi cứng, hai người đều là đai đen bốn đẳng, lúc đánh quyền cước đều rất nhanh, động tác phản công dồn dập liên tục, học viên bên ngoài đều nhìn tới hoa cả mắt, Quan Hủ Hành nhìn một chốc, đại khái đã nắm được trọng tâm, bọn họ đều rất ít khi né đòn hay phòng thủ, đều là trực tiếp đỡ đòn là chính, cách đánh này khiến hai bên đều va chạm rất kịch liệt, nhìn tới cuối cùng, ngay cả y vốn chỉ đứng nhìn đều không tự chủ được mà đứng lên.
Tuy y rất muốn đánh Quan Hoa một trận, nhưng y cũng không hi vọng nó bị người ta đánh cho tơi bời hoa lá, thấy nó tung ra chiêu nào cũng đều bị Yến Tử Thanh phá được, Quan Hủ Hành giận cách mấy cũng cảm thấy khẩn trương rồi, rất muốn nói với nó, chỉ cần né là được rồi, hà tất gì cứ lấy cứng chọi cứng?
Mấy chiêu sau đó của Quan Hoa đều bị vô hiệu hoá, bị Yến Tử Thanh tóm lấy cổ áo bức lui, gã giãy không ra, đột nhiên thấp giọng quát: "Đêm đó có phải là mày đẩy ba tao xuống lầu không?"
"Cậu nói cái gì?"
Khoé miệng Quan Hoa kéo lên thành một nụ cười lạnh, "Đừng có mà giả ngu, thân thể của ba tao rất tốt, làm sao có thể ngã lầu được? Có phải vì mày không muốn trả tiền, cho nên mới đẩy ổng ấy đúng không?"
Yến Tử Thanh ngẩn ra, ngay lúc hắn thất thần, Quan Hoa liền một quyền đánh tới trên má của hắn, Yến Tử Thanh ngã văng ra ngoài, còn chưa kịp bò dậy, Quan Hoa đã xông lên trước, đầu gối chặn lấy ngực hắn, sau đó lại cho thêm một đấm nữa.
"Đủ rồi!" Quan Hủ Hành tiến tới bắt lấy cánh tay của gã, trước khi gã cho thêm cú thứ ba.
Biết rõ khi đang đấu luyện, người bên ngoài không được xen vào, y vẫn là không nhịn được mà vọt vào, những gì mà Quan Hoa vừa nãy nói y đều không nghe được, nhưng nhắm mắt y cũng biết nó nói cái gì mà có thể khiến Yến Tử Thanh bị bại trận, thấy Quan Hoa không thuận theo mà muốn tiếp tục nhào tới, thân thể của y liền cho ra phán đoán trước đại não.
Quan Hủ Hành lạnh lùng nói: "Tae Kwon Do là bắt đầu từ lễ, kết thúc trận cũng cần phải làm lễ, anh phạm quy."
Y dựa theo quy tắc của Tae Kwon Do, sau khi kết thúc trận đấu hai bên phải khom lưng chào nhau, dùng tôn kính để bày tỏ kính trọng với nhau, Quan Hoa bị Quan Hủ Hành vạch trần, liền hừ một tiếng, rút tay về, xoay người bỏ đi.
Các học viên đều tản ra, Quan Hủ Hành dìu Yến Tử Thanh dậy, thầy võ cũng đi tới hỏi: "Có sao không?"
"Không sao ạ."
Yến Tử Thanh cười với thầy võ, nói bản thân mình không có việc gì, ánh mắt thầy võ lo lắng như vậy chứng tỏ khi nãy thầy ấy đều thấy hết, nhưng lại không có nói gì thêm, gật đầu rời đi.
"Anh thật sự không sao chứ?" Quan Hủ Hành hỏi.
"Còn tốt chán."
Yến Tử Thanh xoa xoa gương mắt, hít hà một hơi, nói thật hai quyền trên mặt của hắn thật tê nha, tên Quan Hoa kia xuống tay cũng thật là tàn nhẫn mà.
"Vừa rồi Quan Hoa nói gì với anh vậy, khiến anh thất thần như thế?"
"Không có gì." Những lời kia Yến Tử Thanh hoàn toàn không muốn nói tới, nói: "Lần sau có đấu luyện nhóc cũng không được xông lên nghe chưa, rất dễ bị vạ lây đó."
Sau đó hai người đều luyện tập bình thường, Quan Hủ Hành phát hiện khi Yến Tử Thanh dạy cậu đều có một chút thất thần, là những lời nói của Quan Hoa ảnh hướng tới hắn sao, khiến nụ cười kia của hắn cũng hề không giống như ngày thường.
Thời gian cao điểm của võ quán trôi qua, các học viên đều lục tục rời đi, Yến Tử Thanh ở lại lau sạch võ quán, hắn lấy thùng nước và giẻ lau nhà, chà lau hành lang võ quán, Quan Hủ Hành muốn giúp hắn, lại bị hắn ngăn cản.
"Nhóc tới phòng nghỉ đợi anh đi, những việc này anh đều đã làm quen, không lâu lắm đâu."
"Tôi không muốn học chùa đâu."
"Tiểu quỷ, anh là sợ nhóc mệt đó, ai da..."
Một cái giẻ lau liền bay tới trên mặt Yến Tử Thanh, Quan Hủ Hành thản nhiên nói: "Lo mà lau đi!"
Muốn giúp thì giúp còn cứ thích tìm cớ, thiệt là một tiểu quỷ không được tự nhiên, Yến Tử Thanh cười cười cầm lấy giẻ lau trên mặt xuống, ngoan ngoãn nhận mệnh mà lau sàn.
Khi hành lang được lau tới một nửa, có mấy người đi chân trần đi qua, mồ hôi nhiễu xuống, Quan Hủ Hành ngẩng đầu lên, vừa nhìn liền thấy những mẩu thuốc lá bị dập sau đó lại bị ném xuống đất, người kia cười nói: "Bé lao công, cảm phiền."
Võ quán cấm hút thuốc, bất quá cũng có phòng hút thuốc, gã cố ý đem đầu thuốc ném ở đây, rõ ràng là khiêu khích.
Là cái đám tiểu tốt chơi với Quan Hoa, nện chân cũng rất lớn, tại sàn nhà mà hai người họ mới lau qua liền để lại một chuỗi dấu chân xiêu vẹo.
Yến Tử Thanh không lên tiếng, đi qua, đem hành lang bị dẫm dơ lau lại lần nữa, vẻ mặt của hắn thật bình tĩnh tựa như đã sớm làm quen với những khiêu khích ấu trĩ này.
Quét dọn sạch sẽ võ quán xong, Yến Tử Thanh liền đưa Quan Hủ Hành tới phòng tắm, bỗng nghe thấy từ bên trong phòng tắm truyền ra hết từng đợt này đến đợt cười khác.
"Tên kia không có bạn gái, cả ngày đều cùng nam sinh dính với nhau, nhất định là đồng tính!"
"Thật ghê tởm, thầy võ thiên vị hắn như vậy, nói không chừng là trèo lên giường người ta để đổi lấy đó."
"Ha ha, thì ra hắn thích mấy cha già sao, nhưng mà hôm nay hắn đưa một tên nhóc tới nha, còn rất đẹp mắt nữa, nói không chừng là bồ mới a."
"Lớn nhỏ cũng không tha..."
Sau đó liền đổi lấy một trận cười to, Quan Hủ Hành nhíu mày, quay đầu lại nhìn Yến Tử Thanh, lại thấy hắn chỉ cười cười nhún vai, đẩy cửa đi vào phòng tắm bên cạnh.
Quan Hủ Hành cũng đi tới một phòng khác, vách tường chỉ là một tấm ngăn bình thường, còn có thể nghe thấy tiếng cười nhạo của các học viên kia, miệng lưỡi tuỳ tiện như thế, càng nói càng quá đáng, khiến trái tim y đều rét lạnh.
Bởi vì hắn từ chối hẹn hò với các nữ sinh liền mắng hắn là đồng tính, bởi vì bản thân vô dụng liền hoài nghi thành tích của người khác nỗ lực kiếm lấy, những thứ này đều khiến y không có cách nào tưởng tượng được.
Y không biết khi Yến Tử Thanh nghe thấy những tin đồn bịa đặt này thì sẽ có tâm tình như thế nào, y chỉ cảm thấy có đôi khi Yến Tử Thanh thật bình tĩnh đến đáng sợ, đồng thời cũng không hiểu được tại sao trong lòng lại tức giận.
Y là một người luôn bao che cho người của mình, không ai dám ở trước mặt y chỉ trích người nhà hay thuộc hạ của y, cùng Yến Tử Thanh ở chung lâu như vậy, y cũng đã xem hắn không khác gì người nhà của mình, dưới tình huống như vậy mà muốn y nuốt cơn giận này thì quả thật rất khó nha.
Loại tức giận nghĩ tới liền muốn tiến lên đánh người này tựa như những thiếu niên trong thời gian ngỗ nghịch vậy, thì ra trong lúc vô thức, cảm xúc cũng theo thân thể mà trẻ lại, cho nước ấm xối lên trên thân thể non nớt của thiếu niên, Quan Hủ Hành tự giễu mà nghĩ.
Cười nhạo xong, các nam sinh liền chuyển sang đề tài showbiz đang hot hiện nay, chờ bọn họ tắm xong rời đi, Quan Hủ Hành cũng ra khỏi phòng tắm, Yến Tử Thanh đang đứng ở trước gương sấy tóc, khoé môi treo lên nụ cười quen thuộc.
"Bị người ta nói tè le hột me như vậy mà anh còn rất vui vẻ ha."
Quan Hủ Hành không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng nụ cười chiêu bài này của Yến Tử Thanh thật sự quá chói mắt, khiến y có xúc động muốn đi chọc thủng nó.
"Nếu bị người ta nói vài năm, nhóc cũng sẽ quen thôi." Yến Tử Thanh nhàn nhạt nói.
"Quen thì quen, nhưng quen là có thể nhịn sao?"
Y chưa từng trải qua chuyện như vậy bao giờ, nhưng có thể khẳng định, nếu có người dám trào phúng y như vậy y nhất định sẽ khiến bọn họ hối hận vì đã được sinh ra ở cõi đời này.
"Vấn đề không phải là nhịn hay không nhịn, chỉ là cảm thấy không cần thiết cùng bọn họ chấp nhặt, nếu làm như vậy, nhóc không cảm thấy rất trẻ con sao?"
Yến Tử Thanh đi tới bên cạnh giúp Quan Hủ Hành sấy tóc, thiếu niên đang áp chế lửa giận, tròng mắt đen xì toả sáng đã thành công thể hiện cảm xúc của chủ nhân nó, khiến cho khí tràng của y càng thêm trầm tĩnh hơn so với thường ngày, sau khi nghe được mấy cái lời nhảm nhí kia, lại nhìn thấy gương mặt che giấu tức giận này, tâm tình của Yến Tử Thanh bỗng nhiên tốt hẳn lên.
Đã thật lâu chưa từng có cảm giác có người quan tâm, thiếu niên không nói lời nào an ủi hắn, nhưng Yến Tử Thanh đều cảm giác được điều mà y muốn nói, xuyên thấu qua đôi mắt kia, đem hết tất cả sự che chở này mà truyền đạt cho hắn.
Yến Tử Thanh vỗ vỗ ổ đầu kia, mái tóc đen kịt còn là loại đen bóng, dưới nơi mà mấy sấy lướt qua liền tựa như những đoạn vải lụa tinh xảo, khiến bàn tay của hắn không hề muốn buông ra.
"Hơn nữa, nếu tôi còn để tâm mấy cái chuyện cỏn con này, thì sau này làm sao có thể lăn lộn ở trong giới luật sư được chứ? Đó là một cái thế giới ma quỷ a." Yến Tử Thanh mỉm cười nói.
Đương sự không hề đem những lời trào phúng ấu trĩ kia để trong lòng, vậy thì mình tức giận để làm gì kia chứ, Quan Hủ Hành phát giác bản thân mình thất thố, tầm mắt liền nhìn vào gương mặt đang phản chiếu trên gương của Yến Tử Thanh.
"Vậy anh có cần phải cười tới vui vẻ như vậy không?"
"Đó là vì anh mới phát hiện một chuyện khiến anh rất vui vẻ."
"Chuyện gì?"
Yến Tử Thanh cong lưng, tiến tới bên tai Quan Hoa muốn nói cái gì đó, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, hai học viên khác từ bên ngoài đi vào, thấy một màn như vậy liền ngẩn người ra, lập tức lui lại ra ngoài.
Xem ra lời đồn về Yến Tử Thanh lại xuất hiện nhiều hơn một tin nữa rồi đây, Quan Hủ Hành vui sướng khi thấy người gặp hoạ.
"Duyệt Duyệt, nhẹ tay chút, ai da!"
Phòng khách, Yến Tử Thanh dựa vào sô pha, hưởng thụ Quan Hủ Hành ngồi lăn trứng gà làm tan máu bầm cho hắn, người sau không để ý tới hắn gào to mà tiếp tục tàn nhẫn xoa động trái trứng luộc trong tay.
Loại chuyện hầu hạ người này, từ lúc cha sinh mẹ đẻ ra tới giờ Quan Hủ Hành cũng chưa có làm qua đâu, nhưng đụng tới Yến Tử Thanh thì mấy cái này cũng say goodbye luôn, chuyện nhà thì không cần phải nói, hiện tại ngay cả việc săn sóc này cũng là do y gánh lấy, y thật hối hận khi nói cho hắn biết trứng luộc có thể làm tan máu bầm, kết quả sau đó liền bị hắn coi là osin mà sai sử, nếu đây không phải là kiệt tác do thằng con nhà y gây ra, y tuyệt đối sẽ không bỏ thời gian coi thị trường chứng khoán mà ở đây giúp hắn lăn trứng!
Hai người dựa vào nhau rất gần, ngay cả nhiệt khí phun ra nuốt vào của đối phương cũng phe phẩy ở mu bàn tay Quan Hủ Hành, thật là có chút dị thường, cử chỉ và lời nói của Yến Tử Thanh nhìn như trưởng thành, nhưng nhìn kỹ, số tuổi của hắn kỳ thật cũng chẳng lớn, da thịt cũng là loại khoẻ mạnh rắn chắc, lộ ra tinh thần phấn chấn chỉ thuộc về người trẻ tuổi, còn có nụ cười thiếu đánh kia nữa.
"Loại chuyện này anh có thể tự mình làm, lúc đó cũng tự biết nặng nhẹ."
Bị Yến Tử Thanh nhìn chằm chằm như vậy, Quan Hủ Hành liền cảm thấy không được tự nhiên, tuỳ tiện tìm một cái cớ muốn rời đi, lại bị Yến Tử Thanh một phen giữ chặt.
"Thôi mà Duyệt Duyệt, giúp anh đi, ngày mai anh phải ra toà thay cho trợ lý của luật sư Hà, với bộ dáng này nhất định sẽ bị đánh rớt đó."
"Ngày mai có chuyện quan trọng như vậy, anh còn muốn đánh nhau làm gì?!" Quan Hủ Hành tức giận tới nhíu mày, tay còn cố ý đè nặng xuống.
Gương mặt bị đau, lại không dám biểu hiện ra bên ngoài, Yến Tử Thanh tiếp tục lấy lòng: "Anh không nghĩ sẽ bị đánh, đây là chuyện ngoài ý muốn mà."
Quan Duyệt tuổi còn trẻ, nhưng lại hiểu chuyện so với hắn càng nhiều hơn, tựa như biện pháp trứng luộc kia hắn cũng chưa bao giờ được nghe qua, đương nhiên làm sao có thể buông tha cơ hội này được, hơn nữa ở gần với mỹ thiếu niên cũng là một chuyện rất đỗi vui vẻ mà.
Quan Duyệt lớn lên rất tinh xảo, đây là ấn tượng đầu tiên của Yến Tử Thanh về y, nhưng sau khi ở chung, hắn liền phát hiện được tất cả chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, thiếu niên thông minh bình tĩnh, bên trong còn ẩn chứa một sự bốc đồng đến khiến hắn ngạc nhiên, cảm giác kia tựa như khối Rubik vậy, có thể tuỳ ý làm ra đủ mặt đủ màu sắc, ở chung càng lâu, loại cảm giác này lại còn rõ ràng hơn.
Nương theo bàn tay di chuyển, Yến Tử Thanh liền ngửi thấy một mùi hương thanh nhã, loại mùi vị này hoàn toàn khác với mùi của sữa tắm, hoặc nói đúng hơn là mùi cơ thể đi.
Gương mặt đau xót, Yến Tử Thanh hoàn hồn lại, đột nhiên phát hiện hai người bọn họ dựa vào nhau thật gần, đôi môi thiếu niên lơ đãng nhếch lên, mang theo màu phấn nhạt tới mê người...
Nghĩ tới xúc cảm giữa đôi môi tại đêm kia, trái tim lại không tự chủ được mà run lên, Yến Tử Thanh há miệng, nửa ngày sau mới tìm được âm điệu, "Duyệt Duyệt, nhóc về sau đừng tới võ quán nữa."
"Hửm?"
"Tae Kwon Do là môn võ thuật ưa cứng, luyện tập cái này sẽ rất vất vả."
Đây chỉ là một phần mà thôi, cái quan trọng là Yến Tử Thanh không muốn Quan Duyệt lại bị người khác khi dễ, bộ dáng mảnh khảnh này làm sao có thể chịu được mấy lời nói của đám người kia, đêm nay Quan Hoa chế nhạo y, hiện tại nhớ lại Yến Tử Thanh cũng còn cảm thấy bực.
Tâm tư của Yến Tử Thanh, Quan Hủ Hành đương nhiên biết, nhưng lại không có vạch trần nói: "Không sao, tôi chỉ luyện mấy cái đơn giản thôi."
Y thích thú mà nhìn Yến Tử Thanh buồn rầu mà nhăn mi lại, Quan Hủ Hành dừng lăn trứng, lăn trứng hơn nửa tiếng, cánh tay của y đều tê hết cả rồi, cũng may là máu bầm trên mặt Yến Tử Thanh cũng đã tan đi không ít, lại nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hẳn là hết sưng rồi đi.
Quan Hủ Hành đem trứng luộc đưa cho Yến Tử Thanh, muốn rời đi, ai ngờ chân ngồi lâu cũng tê rần, lại bị sợi dây điện bên cạnh ngáng chân, lảo đảo một phát liền ngã lên sô pha. Thấy y ngã tới, Yến Tử Thanh theo bản năng mà duỗi tay ra ôm lấy, ngay sau đó trên môi liền nóng lên, đôi môi của Quan Hủ Hành không chệch đi đâu mà chuẩn xác nhắm lên môi hắn.
Cái này... Tiếp xúc thân mật như vậy cũng quá mức quỷ dị rồi!
Hết thảy đều phát sinh quá đột ngột, hai người chỉ kịp nhìn đôi mắt kinh ngạc trừng lớn của đối phương, rốt cuộc vẫn là Quan Hủ Hành phản ứng trước, vội vàng chống người ngồi dậy.
"Ngủ ngon."
Yến Tử Thanh không có đáp, chỉ nhìn bóng lưng vội vàng của Quan Hủ Hành trở về phòng, sau đó cửa rất nhanh bị đóng chặt lại.
Hắn dựa vào sô pha bảo trì nguyên tư thế vừa rồi, sau một hồi, mới dùng tay mơn trớn đôi môi, âm ấm, hình như còn mang theo mùi vị của người nào đó.
Một dòng nhiệt nóng nháy mắt lan tràn khắp cơ thể, không chịu được khống chế mà tàn sát bừa bãi ở bên trong, Yến Tử Thanh hít sâu một hơi, tay dời xuống bụng dưới, nơi nào đó đã bắt đầu muốn giương cờ rồi.
Không phải vậy chứ, gần đây hắn hình như không có quay tay, tuy rằng không có thường xuyên, nhưng tuyệt đối cũng không tới nỗi như vậy a, làm sao có thể vì một cái hôn vô tình mà làm cho ra nỗng nổi này?
Yến Tử Thanh không dám nghĩ tiếp nữa, cuống quít trở lại phòng, trái tim vẫn như cũ đập liên hồi, hắn lắc lắc đầu, cố gắng đem một màn vừa rồi ném ra khỏi đầu, mở máy tính ra, đem những tư liệu cho ngày mai ra hầu toà mà xem lại lần nữa, đáng tiếc không có như mong đợi của hắn, đôi mắt hắn mở lớn, nhưng một chữ cũng không có vào đầu, hắn tức giận mà vò vò ổ đầu mình, theo biên độ của động tác, notebook của hắn bị đụng phải cũng rơi trên mặt đất.
Yến Tử Thanh cúi người nhặt lên, lộ ra một tờ giấy từ bên trong notebook, là bản vẽ nửa sườn mặt của hắn.
Chỉ là nhẹ nhàng phác hoạ, không kỹ càng lắm như tranh vẽ, bên trong còn lộ ra sự tuỳ ý, khiến trái tim đang không yên của Yến Tử Thanh cũng dần dần bình tĩnh lại, nhìn tranh vẽ là chính mình, khoé miệng hắn gợi lên một cái mỉm cười.
Đem bức phác hoạ lại kẹp vào notebook lần nữa, lúc khép lại, hắn liền thấy bên dưới bản vẽ là một chữ tiếng Anh, là "Dan."
Dan, là tên tiếng Anh của Quan Duyệt sao?
Nụ hôn lơ đãng kia khiến Yến Tử Thanh một đêm cũng ngủ không yên, suốt đêm làm một cái mộng xuân, đang trên đà vui vẻ, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt kia cư nhiên là Quan Duyệt, cùng gương mặt bình tĩnh và thanh tú ấy không còn khoảng cách, hắn lập tức liền bị doạ cho tỉnh, nhiệt sóng cuồn cuộn dâng trào, kết quả đều dâng hiến cả cho drap giường.
Người hắn thích chẳng phải là một người trưởng thành tựa như đàn anh sao, khi nào lại biến thành Quan Duyệt rồi? Y hình như còn đang là vị thành niên đi? Bản thân sao lại như tên cầm thú mà đem một vị thành niên trở thành đối tượng để thẩm du chứ? Hơn nữa tính cả tám đời trước, y còn là em họ của mình đó!
Mới sáng tinh mơ, Yến Tử Thanh mơ mơ hồ hồ mà làm tốt bữa sáng, Quan Hủ Hành cũng dậy rồi, đang ngồi ở phòng khách chơi máy tính, Yến Tử Thanh gọi y tới ăn liền phát hiện thái độ của y rất đỗi bình thình không hề có bất kì biến hoá gì, nhìn biểu tình trầm tĩnh thản nhiên kia thật khiến hắn có chút buồn bực.
Nhất định là bản thân suy nghĩ quá nhiều, nhìn người ta kìa, hoàn toàn không đem cái hôn vô tình kia để trong lòng.
"Anh giặt đồ à? Tôi còn chưa có bỏ vào đâu." Nghe được tiếng máy giặt trên ban công truyền tới, Quan Hủ Hành kỳ quái nói.
"Đồ của nhóc để sau lại giặt đi."
Hắn làm sao có thể để cho người ta thấy cái drap giường bị làm dơ kia được? Yến Tử Thanh lung ta lung tung ăn cơm xong, liền mặc âu phục vào vội vàng ra ngoài.
Quan Hủ Hành cũng không phải là không thấy bộ dáng ngại ngùng thất thố kia của Yến Tử Thanh, y pha cho mình một ly trà, nhớ tới một màn xấu hổ ngày hôm qua, bàn tay đang pha trà bỗng nhiên hơi dừng lại, sau đó, lại giơ tay lên xoa xoa giữa môi mình.
Kỳ thật một màn này không chỉ khiến cho mỗi mình Yến Tử Thanh thất thố, nếu không thì y cũng chẳng cần phải nhìn chằm chằm vào máy tính không ngừng làm cái gì, vừa rồi ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, liền thấy bộ dáng mặc âu phục kia của Yến Tử Thanh...
Lần đầu nhìn thấy hắn mặc tây trang, hình như cũng không tệ lắm, thoạt nhìn chín chắn hơn rất nhiều, còn khối máu bầm đã tan hết chưa? Vừa rồi y cũng không có để ý tới...
Thị trường chứng khoán trong máy tính không ngừng lăn lộn, trị số không ngừng lên xuống, Quan Hủ Hành hồi phục lại tinh thần, không xong một tiếng, liền vội vàng nhấp con chuột một cái.
Trạng thái xấu hổ cũng không tiếp tục lâu lắm, trợ lý của luật sư Hà bị tai nạn, phải ở nhà dưỡng thương, cho nên công tác liền giao lại cho Yến Tử Thanh, mấy ngày sau đó hắn đều bận bịu cho án kiện, về nhà cũng rất muộn, tần suất chạm mặt với Quan Hủ Hành cũng giảm dần theo.
Tối nay, Yến Tử Thanh hiếm khi trở về nhà sớm một bữa, đem âu phục cùng túi văn kiện tuỳ tiện ném lên trên bàn, dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt của hắn hiện tại không mấy tốt, mày kiếm nhíu lại, lộ ra biểu tình không kiên nhẫn.
Mặt nạ tươi cười cũng tháo xuống, ở trong nhà của chính mình cũng không cần phải nguỵ trang, trong mệt mỏi hắn cũng đã quên mất hiện tại trong nhà hắn còn có một người khác, hoặc trong tiềm thức hắn đã xem đối phương trở thành người một nhà với mình, ở trước mặt của người nhà, hết thảy nguỵ trang cũng đều là vô nghĩa.
Biểu hiện tự nhiên của Yến Tử Thanh khiến tâm tình của Quan Hủ Hành cũng đột nhiên tốt hơn, y giúp hắn pha một ly cà phê, đưa qua nói: "Án kiên không thuận lợi à?"
"Ừm." Yến Tử Thanh mở mắt ra, nhận lấy cà phê, một ngụm uống cạn, lại đem cà vạt kéo xuống, ném sang một bên, oán hận nói: "Tên kia thật cặn bã!"
Hiện tại hắn đang nhận xử lý một án kiện cưỡng bức, vốn là một vụ án nhìn qua liền hiểu ngay, lại bởi vì bị cáo là cháu trái của nghị viên nào đó, nên án kiện liền chậm chạp không hạ xuống phán quyết, mỗi lần hắn nhìn thấy luật sư Hà thuật lại lời kể của nữ sinh bị hại kia, đều cảm thấy đây là một loại tra tấn bạo lực thiếu nhân tính.
"Mấy ngày nay anh đi sớm về muộn là vì cái án kiện này à?" Quan Hủ Hành hỏi.
Yến Tử Thanh gật đầu, không dám nói trong đó còn có một phần là vì muốn tránh né y, hắn ngẩng đầu lên nhìn y, một thân đồ bộ thoáng mát ở nhà, lại lộ ra thanh lệ trầm ổn, bốn mắt lơ đãng đối diện nhau, Yến Tử Thanh cảm thấy yết hầu có chút khô khốc, cuống quít đem ánh mắt dời đi.
Nhìn trong mắt đối phương loé lên sự khẩn trương, Quan Hủ Hành cảm thấy thật buồn cười, cũng có chút đắc ý quái dị, cố ý nói: "Hình như tôi chưa nói với anh đúng không, anh mặc tây trang rất đẹp à nha."
"Hả?"
Yến Tử Thanh nhảy dựng lên, ngẩng đầu, Quan Hủ Hành đã trở về phòng của mình rồi, chỉ để lại âm thanh trong trẻo truyền tới, "Tôi có nấu cháo tổ yến, ăn nhiều một chút, cho có tinh thần mà làm việc."
Yến Tử Thanh đứng dậy, "Duyệt Duyệt, nhóc chừng nào lại học được nấu cơm vậy?"
"Mới học thôi, vì không muốn đói bụng mà chết."
Nghĩ tới mấy ngày nay chỉ lo tới án kiện, không có để ý tới Quan Duyệt, Yến Tử Thanh có chút tự trách, muốn nói gì đó, cánh cửa đối diện đã đóng lại.
Quan Hủ Hành làm cháo tổ yến cũng không thể nói là ngon, nhưng về tới nhà có người làm bữa cơm chờ sẵn thì cảm thấy thoã mãn tới không thể nói nên lời, Yến Tử Thanh uống cháo, đột nhiên nghĩ rằng, nếu có người chịu vì hắn mà gánh lấy việc nhà cùng ba bữa cơm, vậy tiền thuê nhà kia cũng không cần nữa.
..o0o..
Sau khi ăn xong, Yến Tử Thanh liền mang Quan Hủ Hành tới trạm xe buýt gần đó, đưa thẻ xe tháng cho y, nói tối nay hắn muốn tới võ quán, bảo y về trước.
"Tôi cũng muốn đi."
"Phải đi tới khuya lận, cậu không chịu nổi đâu."
"Không sao hết, tôi tự biết chừng mực."
Trong khoảng thời gian này, y đều rèn luyện không ngừng nghỉ, không giống như mới đầu, vừa phơi nắng xong đều cảm thấy choáng váng, đến nổi chứng mất ngủ càng lúc càng xuất hiện nhiều hơn.
"Vậy cũng được, đi thôi." Không lay đổi được y, Yến Tử Thanh đành bất đắc dĩ đáp ứng.
Nửa tiếng sau, hai người xuống khỏi xe buýt đi vào võ quán Tae Kwon Do, trên đường đi Yến Tử Thanh cũng nói hắn ở võ quán này luyện đạo đều hoàn toàn xuất phát từ hai vị thầy võ nhiệt tình ở đây, hai người đó nhìn thấy hắn có thiên phú trên phương diện đạo thuật, còn cho hắn luyện đạo ở võ quán miễn phí, điều kiện là phụ trách vệ sinh ở võ quán.
"Tôi cũng muốn học, anh dạy tôi đi." Quan Hủ Hành nói.
Quan gia là một gia đình rất truyền thống, Quan Hủ Hành từ nhỏ đã luyện Thái Cực quyền và Lý Phật gia quyền, chính là dùng nhu để thắng cương, không giống như Tae Kwon Do lấy tốc độ và sự chuẩn xác đến tàn nhẫn, nếu y luyện thêm cái này, có thể đem hai loại đạo thuật này kết hợp lại, nói không chừng còn có thể hỗ trợ được lẫn nhau.
Vẫn lại cái giọng điệu ra lệnh trước sau như một a, nhưng kỳ quái chính là mỗi lần nghe Quan Duyệt nói vậy, Yến Tử Thanh đều có xúc động muốn cười ha ha, cố ý nói: "Vậy nhóc gọi một tiếng anh họ đi, anh sẽ dạy nhóc."
Một nắm đấm liền bay tới, lấy hành động thực tế mà đáp lại.
Võ quán rất lớn, nhìn độ náo nhiệt ở bên trong, liền biết đây chính là một võ quán rất nổi tiếng, Yến Tử Thanh tới phòng dự trữ mượn một bộ đồng phục Tae Kwon Do cho Quan Hủ Hành, sống lâu ngày với Yến Tử Thanh, Quan Hủ Hành đối với việc ăn mặc cũng không còn mâu thuẫn nữa, bất quá đồng phục Tae Kwon Do có chút lớn, mặc vào có chút lỏng lẻo, phần da thịt bị bại lộ dưới ánh đèn toát ra một màu sắc mông lung. Trong lòng Yến Tử Thanh liền giật nảy một cái, trước mặt liền hiện lên một màn hô hấp nhân tạo vào đêm đó, rõ ràng chỉ là cố gắng cứu người, hiện tại nghĩ lại bỗng nhiên lại cảm thấy thật lừa tình.
"Anh làm sao vậy? Sao mặt đỏ thế?" Quan Hủ Hành xắn ống tay áo lên, thuận miệng nói.
"A, thì trời có hơi nóng."
Yến Tử Thanh nhanh chóng dời tấm mắt đi, ngay cả tay của Quan Hủ Hành cũng không dám kéo, vội vàng đi vào võ đạo.
Cứ vào buổi tối, học viên ở nơi đây rất nhiều, bất quá phần lớn đều là người mới giống như Quan Hủ Hành, Yến Tử Thanh chào hỏi một tiếng với thầy võ, sau đó liền mang Quan Hủ Hành đi tới sân tập luyện chiêu thức đơn giản nhất, trong khoảng thời gian này, thân thể Quan Duyệt dưới sự rèn luyện kiên trì của Quan Hủ Hành liền mềm dẻo hơn rất nhiều, khi tập cũng không có quá sức, nhưng ngay lúc y đang tập đến hăng say, thì một trận cười ở đâu bỗng nhiên truyền tới, giọng nói cũng hết sức quen thuộc, Quan Hủ Hành quay đầu lại, thấy người tới là Quan Hoa cùng với đám bạn của nó.
"Thật khéo mà." Quan Hoa đi tới, hướng về phía Yến Tử Thanh chào hỏi, "Đã lâu không có đấu luyện, làm một trận không?"
"Hôm nay không tiện, tôi đang dạy Quan Duyệt luyện đạo."
"Á à, hai người khi nào thì lại dính chùm như thế?" Ánh mắt của Quan Hoa rơi xuống trên người Quan Hủ Hành, tựa như vì Yến Tử Thanh nhắc tới, mới chú ý đến sự tồn tại của y, thật khoa trương mà cười, "Mới làm có mấy ngày đã nghỉ rồi, một chút khổ cực cũng không chịu được, còn muốn đi luyện đạo?"
Đứa nhỏ này càng ngày càng kiêu ngạo, kiêu ngạo tới mức y cũng muốn đánh nó một trận!
Quan Hủ Hành nhàn nhạt nói: "Là vì tôi muốn tìm công việc khác mà thôi."
"Với bằng cấp kia của cậu, không có người chiếu cố thì sao mà tìm được việc kia chứ?"
Nghe Quan Hoa chế nhạo như vậy, đám bạn kia của nó đều bắt đầu cười khinh miệt.
Yến Tử Thanh im lặng mà đem Quan Hủ Hành kéo về phía sau, hắn và Quan Hoa gần như là vào võ quán chung một lúc, đẳng cấp cũng không khác nhau là mấy, đối với lời khiêu khích này của Quan Hoa, hắn đều mắt nhắm mắt mở cho qua, bất quá lần này hắn hết sức tức giận, nhìn Quan Hoa chĩa mũi nhọn về thiếu niên, đâm chọt khuyết điểm của y, hắn đột nhiên có một loại xúc động muốn đánh người.
"Vậy tới một trận đi, đã lâu không luyện, tay tôi cũng thấy ngứa rồi." Hắn mỉm cười nói.
Các học viên nhường cho bọn họ một phần đất trống, hai người đối diện chào nhau một cái, sau đó Quan Hoa lập tức liền phi chân tới, Yến Tử Thanh nhấc chân ra sau, trực tiếp vung đấm nghênh đón, nháy mắt, trận đấu liền bắt đầu.
Đặc điểm của Tae Kwon Do chính là loạn đấu, cứng chọi cứng, hai người đều là đai đen bốn đẳng, lúc đánh quyền cước đều rất nhanh, động tác phản công dồn dập liên tục, học viên bên ngoài đều nhìn tới hoa cả mắt, Quan Hủ Hành nhìn một chốc, đại khái đã nắm được trọng tâm, bọn họ đều rất ít khi né đòn hay phòng thủ, đều là trực tiếp đỡ đòn là chính, cách đánh này khiến hai bên đều va chạm rất kịch liệt, nhìn tới cuối cùng, ngay cả y vốn chỉ đứng nhìn đều không tự chủ được mà đứng lên.
Tuy y rất muốn đánh Quan Hoa một trận, nhưng y cũng không hi vọng nó bị người ta đánh cho tơi bời hoa lá, thấy nó tung ra chiêu nào cũng đều bị Yến Tử Thanh phá được, Quan Hủ Hành giận cách mấy cũng cảm thấy khẩn trương rồi, rất muốn nói với nó, chỉ cần né là được rồi, hà tất gì cứ lấy cứng chọi cứng?
Mấy chiêu sau đó của Quan Hoa đều bị vô hiệu hoá, bị Yến Tử Thanh tóm lấy cổ áo bức lui, gã giãy không ra, đột nhiên thấp giọng quát: "Đêm đó có phải là mày đẩy ba tao xuống lầu không?"
"Cậu nói cái gì?"
Khoé miệng Quan Hoa kéo lên thành một nụ cười lạnh, "Đừng có mà giả ngu, thân thể của ba tao rất tốt, làm sao có thể ngã lầu được? Có phải vì mày không muốn trả tiền, cho nên mới đẩy ổng ấy đúng không?"
Yến Tử Thanh ngẩn ra, ngay lúc hắn thất thần, Quan Hoa liền một quyền đánh tới trên má của hắn, Yến Tử Thanh ngã văng ra ngoài, còn chưa kịp bò dậy, Quan Hoa đã xông lên trước, đầu gối chặn lấy ngực hắn, sau đó lại cho thêm một đấm nữa.
"Đủ rồi!" Quan Hủ Hành tiến tới bắt lấy cánh tay của gã, trước khi gã cho thêm cú thứ ba.
Biết rõ khi đang đấu luyện, người bên ngoài không được xen vào, y vẫn là không nhịn được mà vọt vào, những gì mà Quan Hoa vừa nãy nói y đều không nghe được, nhưng nhắm mắt y cũng biết nó nói cái gì mà có thể khiến Yến Tử Thanh bị bại trận, thấy Quan Hoa không thuận theo mà muốn tiếp tục nhào tới, thân thể của y liền cho ra phán đoán trước đại não.
Quan Hủ Hành lạnh lùng nói: "Tae Kwon Do là bắt đầu từ lễ, kết thúc trận cũng cần phải làm lễ, anh phạm quy."
Y dựa theo quy tắc của Tae Kwon Do, sau khi kết thúc trận đấu hai bên phải khom lưng chào nhau, dùng tôn kính để bày tỏ kính trọng với nhau, Quan Hoa bị Quan Hủ Hành vạch trần, liền hừ một tiếng, rút tay về, xoay người bỏ đi.
Các học viên đều tản ra, Quan Hủ Hành dìu Yến Tử Thanh dậy, thầy võ cũng đi tới hỏi: "Có sao không?"
"Không sao ạ."
Yến Tử Thanh cười với thầy võ, nói bản thân mình không có việc gì, ánh mắt thầy võ lo lắng như vậy chứng tỏ khi nãy thầy ấy đều thấy hết, nhưng lại không có nói gì thêm, gật đầu rời đi.
"Anh thật sự không sao chứ?" Quan Hủ Hành hỏi.
"Còn tốt chán."
Yến Tử Thanh xoa xoa gương mắt, hít hà một hơi, nói thật hai quyền trên mặt của hắn thật tê nha, tên Quan Hoa kia xuống tay cũng thật là tàn nhẫn mà.
"Vừa rồi Quan Hoa nói gì với anh vậy, khiến anh thất thần như thế?"
"Không có gì." Những lời kia Yến Tử Thanh hoàn toàn không muốn nói tới, nói: "Lần sau có đấu luyện nhóc cũng không được xông lên nghe chưa, rất dễ bị vạ lây đó."
Sau đó hai người đều luyện tập bình thường, Quan Hủ Hành phát hiện khi Yến Tử Thanh dạy cậu đều có một chút thất thần, là những lời nói của Quan Hoa ảnh hướng tới hắn sao, khiến nụ cười kia của hắn cũng hề không giống như ngày thường.
Thời gian cao điểm của võ quán trôi qua, các học viên đều lục tục rời đi, Yến Tử Thanh ở lại lau sạch võ quán, hắn lấy thùng nước và giẻ lau nhà, chà lau hành lang võ quán, Quan Hủ Hành muốn giúp hắn, lại bị hắn ngăn cản.
"Nhóc tới phòng nghỉ đợi anh đi, những việc này anh đều đã làm quen, không lâu lắm đâu."
"Tôi không muốn học chùa đâu."
"Tiểu quỷ, anh là sợ nhóc mệt đó, ai da..."
Một cái giẻ lau liền bay tới trên mặt Yến Tử Thanh, Quan Hủ Hành thản nhiên nói: "Lo mà lau đi!"
Muốn giúp thì giúp còn cứ thích tìm cớ, thiệt là một tiểu quỷ không được tự nhiên, Yến Tử Thanh cười cười cầm lấy giẻ lau trên mặt xuống, ngoan ngoãn nhận mệnh mà lau sàn.
Khi hành lang được lau tới một nửa, có mấy người đi chân trần đi qua, mồ hôi nhiễu xuống, Quan Hủ Hành ngẩng đầu lên, vừa nhìn liền thấy những mẩu thuốc lá bị dập sau đó lại bị ném xuống đất, người kia cười nói: "Bé lao công, cảm phiền."
Võ quán cấm hút thuốc, bất quá cũng có phòng hút thuốc, gã cố ý đem đầu thuốc ném ở đây, rõ ràng là khiêu khích.
Là cái đám tiểu tốt chơi với Quan Hoa, nện chân cũng rất lớn, tại sàn nhà mà hai người họ mới lau qua liền để lại một chuỗi dấu chân xiêu vẹo.
Yến Tử Thanh không lên tiếng, đi qua, đem hành lang bị dẫm dơ lau lại lần nữa, vẻ mặt của hắn thật bình tĩnh tựa như đã sớm làm quen với những khiêu khích ấu trĩ này.
Quét dọn sạch sẽ võ quán xong, Yến Tử Thanh liền đưa Quan Hủ Hành tới phòng tắm, bỗng nghe thấy từ bên trong phòng tắm truyền ra hết từng đợt này đến đợt cười khác.
"Tên kia không có bạn gái, cả ngày đều cùng nam sinh dính với nhau, nhất định là đồng tính!"
"Thật ghê tởm, thầy võ thiên vị hắn như vậy, nói không chừng là trèo lên giường người ta để đổi lấy đó."
"Ha ha, thì ra hắn thích mấy cha già sao, nhưng mà hôm nay hắn đưa một tên nhóc tới nha, còn rất đẹp mắt nữa, nói không chừng là bồ mới a."
"Lớn nhỏ cũng không tha..."
Sau đó liền đổi lấy một trận cười to, Quan Hủ Hành nhíu mày, quay đầu lại nhìn Yến Tử Thanh, lại thấy hắn chỉ cười cười nhún vai, đẩy cửa đi vào phòng tắm bên cạnh.
Quan Hủ Hành cũng đi tới một phòng khác, vách tường chỉ là một tấm ngăn bình thường, còn có thể nghe thấy tiếng cười nhạo của các học viên kia, miệng lưỡi tuỳ tiện như thế, càng nói càng quá đáng, khiến trái tim y đều rét lạnh.
Bởi vì hắn từ chối hẹn hò với các nữ sinh liền mắng hắn là đồng tính, bởi vì bản thân vô dụng liền hoài nghi thành tích của người khác nỗ lực kiếm lấy, những thứ này đều khiến y không có cách nào tưởng tượng được.
Y không biết khi Yến Tử Thanh nghe thấy những tin đồn bịa đặt này thì sẽ có tâm tình như thế nào, y chỉ cảm thấy có đôi khi Yến Tử Thanh thật bình tĩnh đến đáng sợ, đồng thời cũng không hiểu được tại sao trong lòng lại tức giận.
Y là một người luôn bao che cho người của mình, không ai dám ở trước mặt y chỉ trích người nhà hay thuộc hạ của y, cùng Yến Tử Thanh ở chung lâu như vậy, y cũng đã xem hắn không khác gì người nhà của mình, dưới tình huống như vậy mà muốn y nuốt cơn giận này thì quả thật rất khó nha.
Loại tức giận nghĩ tới liền muốn tiến lên đánh người này tựa như những thiếu niên trong thời gian ngỗ nghịch vậy, thì ra trong lúc vô thức, cảm xúc cũng theo thân thể mà trẻ lại, cho nước ấm xối lên trên thân thể non nớt của thiếu niên, Quan Hủ Hành tự giễu mà nghĩ.
Cười nhạo xong, các nam sinh liền chuyển sang đề tài showbiz đang hot hiện nay, chờ bọn họ tắm xong rời đi, Quan Hủ Hành cũng ra khỏi phòng tắm, Yến Tử Thanh đang đứng ở trước gương sấy tóc, khoé môi treo lên nụ cười quen thuộc.
"Bị người ta nói tè le hột me như vậy mà anh còn rất vui vẻ ha."
Quan Hủ Hành không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng nụ cười chiêu bài này của Yến Tử Thanh thật sự quá chói mắt, khiến y có xúc động muốn đi chọc thủng nó.
"Nếu bị người ta nói vài năm, nhóc cũng sẽ quen thôi." Yến Tử Thanh nhàn nhạt nói.
"Quen thì quen, nhưng quen là có thể nhịn sao?"
Y chưa từng trải qua chuyện như vậy bao giờ, nhưng có thể khẳng định, nếu có người dám trào phúng y như vậy y nhất định sẽ khiến bọn họ hối hận vì đã được sinh ra ở cõi đời này.
"Vấn đề không phải là nhịn hay không nhịn, chỉ là cảm thấy không cần thiết cùng bọn họ chấp nhặt, nếu làm như vậy, nhóc không cảm thấy rất trẻ con sao?"
Yến Tử Thanh đi tới bên cạnh giúp Quan Hủ Hành sấy tóc, thiếu niên đang áp chế lửa giận, tròng mắt đen xì toả sáng đã thành công thể hiện cảm xúc của chủ nhân nó, khiến cho khí tràng của y càng thêm trầm tĩnh hơn so với thường ngày, sau khi nghe được mấy cái lời nhảm nhí kia, lại nhìn thấy gương mặt che giấu tức giận này, tâm tình của Yến Tử Thanh bỗng nhiên tốt hẳn lên.
Đã thật lâu chưa từng có cảm giác có người quan tâm, thiếu niên không nói lời nào an ủi hắn, nhưng Yến Tử Thanh đều cảm giác được điều mà y muốn nói, xuyên thấu qua đôi mắt kia, đem hết tất cả sự che chở này mà truyền đạt cho hắn.
Yến Tử Thanh vỗ vỗ ổ đầu kia, mái tóc đen kịt còn là loại đen bóng, dưới nơi mà mấy sấy lướt qua liền tựa như những đoạn vải lụa tinh xảo, khiến bàn tay của hắn không hề muốn buông ra.
"Hơn nữa, nếu tôi còn để tâm mấy cái chuyện cỏn con này, thì sau này làm sao có thể lăn lộn ở trong giới luật sư được chứ? Đó là một cái thế giới ma quỷ a." Yến Tử Thanh mỉm cười nói.
Đương sự không hề đem những lời trào phúng ấu trĩ kia để trong lòng, vậy thì mình tức giận để làm gì kia chứ, Quan Hủ Hành phát giác bản thân mình thất thố, tầm mắt liền nhìn vào gương mặt đang phản chiếu trên gương của Yến Tử Thanh.
"Vậy anh có cần phải cười tới vui vẻ như vậy không?"
"Đó là vì anh mới phát hiện một chuyện khiến anh rất vui vẻ."
"Chuyện gì?"
Yến Tử Thanh cong lưng, tiến tới bên tai Quan Hoa muốn nói cái gì đó, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, hai học viên khác từ bên ngoài đi vào, thấy một màn như vậy liền ngẩn người ra, lập tức lui lại ra ngoài.
Xem ra lời đồn về Yến Tử Thanh lại xuất hiện nhiều hơn một tin nữa rồi đây, Quan Hủ Hành vui sướng khi thấy người gặp hoạ.
"Duyệt Duyệt, nhẹ tay chút, ai da!"
Phòng khách, Yến Tử Thanh dựa vào sô pha, hưởng thụ Quan Hủ Hành ngồi lăn trứng gà làm tan máu bầm cho hắn, người sau không để ý tới hắn gào to mà tiếp tục tàn nhẫn xoa động trái trứng luộc trong tay.
Loại chuyện hầu hạ người này, từ lúc cha sinh mẹ đẻ ra tới giờ Quan Hủ Hành cũng chưa có làm qua đâu, nhưng đụng tới Yến Tử Thanh thì mấy cái này cũng say goodbye luôn, chuyện nhà thì không cần phải nói, hiện tại ngay cả việc săn sóc này cũng là do y gánh lấy, y thật hối hận khi nói cho hắn biết trứng luộc có thể làm tan máu bầm, kết quả sau đó liền bị hắn coi là osin mà sai sử, nếu đây không phải là kiệt tác do thằng con nhà y gây ra, y tuyệt đối sẽ không bỏ thời gian coi thị trường chứng khoán mà ở đây giúp hắn lăn trứng!
Hai người dựa vào nhau rất gần, ngay cả nhiệt khí phun ra nuốt vào của đối phương cũng phe phẩy ở mu bàn tay Quan Hủ Hành, thật là có chút dị thường, cử chỉ và lời nói của Yến Tử Thanh nhìn như trưởng thành, nhưng nhìn kỹ, số tuổi của hắn kỳ thật cũng chẳng lớn, da thịt cũng là loại khoẻ mạnh rắn chắc, lộ ra tinh thần phấn chấn chỉ thuộc về người trẻ tuổi, còn có nụ cười thiếu đánh kia nữa.
"Loại chuyện này anh có thể tự mình làm, lúc đó cũng tự biết nặng nhẹ."
Bị Yến Tử Thanh nhìn chằm chằm như vậy, Quan Hủ Hành liền cảm thấy không được tự nhiên, tuỳ tiện tìm một cái cớ muốn rời đi, lại bị Yến Tử Thanh một phen giữ chặt.
"Thôi mà Duyệt Duyệt, giúp anh đi, ngày mai anh phải ra toà thay cho trợ lý của luật sư Hà, với bộ dáng này nhất định sẽ bị đánh rớt đó."
"Ngày mai có chuyện quan trọng như vậy, anh còn muốn đánh nhau làm gì?!" Quan Hủ Hành tức giận tới nhíu mày, tay còn cố ý đè nặng xuống.
Gương mặt bị đau, lại không dám biểu hiện ra bên ngoài, Yến Tử Thanh tiếp tục lấy lòng: "Anh không nghĩ sẽ bị đánh, đây là chuyện ngoài ý muốn mà."
Quan Duyệt tuổi còn trẻ, nhưng lại hiểu chuyện so với hắn càng nhiều hơn, tựa như biện pháp trứng luộc kia hắn cũng chưa bao giờ được nghe qua, đương nhiên làm sao có thể buông tha cơ hội này được, hơn nữa ở gần với mỹ thiếu niên cũng là một chuyện rất đỗi vui vẻ mà.
Quan Duyệt lớn lên rất tinh xảo, đây là ấn tượng đầu tiên của Yến Tử Thanh về y, nhưng sau khi ở chung, hắn liền phát hiện được tất cả chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, thiếu niên thông minh bình tĩnh, bên trong còn ẩn chứa một sự bốc đồng đến khiến hắn ngạc nhiên, cảm giác kia tựa như khối Rubik vậy, có thể tuỳ ý làm ra đủ mặt đủ màu sắc, ở chung càng lâu, loại cảm giác này lại còn rõ ràng hơn.
Nương theo bàn tay di chuyển, Yến Tử Thanh liền ngửi thấy một mùi hương thanh nhã, loại mùi vị này hoàn toàn khác với mùi của sữa tắm, hoặc nói đúng hơn là mùi cơ thể đi.
Gương mặt đau xót, Yến Tử Thanh hoàn hồn lại, đột nhiên phát hiện hai người bọn họ dựa vào nhau thật gần, đôi môi thiếu niên lơ đãng nhếch lên, mang theo màu phấn nhạt tới mê người...
Nghĩ tới xúc cảm giữa đôi môi tại đêm kia, trái tim lại không tự chủ được mà run lên, Yến Tử Thanh há miệng, nửa ngày sau mới tìm được âm điệu, "Duyệt Duyệt, nhóc về sau đừng tới võ quán nữa."
"Hửm?"
"Tae Kwon Do là môn võ thuật ưa cứng, luyện tập cái này sẽ rất vất vả."
Đây chỉ là một phần mà thôi, cái quan trọng là Yến Tử Thanh không muốn Quan Duyệt lại bị người khác khi dễ, bộ dáng mảnh khảnh này làm sao có thể chịu được mấy lời nói của đám người kia, đêm nay Quan Hoa chế nhạo y, hiện tại nhớ lại Yến Tử Thanh cũng còn cảm thấy bực.
Tâm tư của Yến Tử Thanh, Quan Hủ Hành đương nhiên biết, nhưng lại không có vạch trần nói: "Không sao, tôi chỉ luyện mấy cái đơn giản thôi."
Y thích thú mà nhìn Yến Tử Thanh buồn rầu mà nhăn mi lại, Quan Hủ Hành dừng lăn trứng, lăn trứng hơn nửa tiếng, cánh tay của y đều tê hết cả rồi, cũng may là máu bầm trên mặt Yến Tử Thanh cũng đã tan đi không ít, lại nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hẳn là hết sưng rồi đi.
Quan Hủ Hành đem trứng luộc đưa cho Yến Tử Thanh, muốn rời đi, ai ngờ chân ngồi lâu cũng tê rần, lại bị sợi dây điện bên cạnh ngáng chân, lảo đảo một phát liền ngã lên sô pha. Thấy y ngã tới, Yến Tử Thanh theo bản năng mà duỗi tay ra ôm lấy, ngay sau đó trên môi liền nóng lên, đôi môi của Quan Hủ Hành không chệch đi đâu mà chuẩn xác nhắm lên môi hắn.
Cái này... Tiếp xúc thân mật như vậy cũng quá mức quỷ dị rồi!
Hết thảy đều phát sinh quá đột ngột, hai người chỉ kịp nhìn đôi mắt kinh ngạc trừng lớn của đối phương, rốt cuộc vẫn là Quan Hủ Hành phản ứng trước, vội vàng chống người ngồi dậy.
"Ngủ ngon."
Yến Tử Thanh không có đáp, chỉ nhìn bóng lưng vội vàng của Quan Hủ Hành trở về phòng, sau đó cửa rất nhanh bị đóng chặt lại.
Hắn dựa vào sô pha bảo trì nguyên tư thế vừa rồi, sau một hồi, mới dùng tay mơn trớn đôi môi, âm ấm, hình như còn mang theo mùi vị của người nào đó.
Một dòng nhiệt nóng nháy mắt lan tràn khắp cơ thể, không chịu được khống chế mà tàn sát bừa bãi ở bên trong, Yến Tử Thanh hít sâu một hơi, tay dời xuống bụng dưới, nơi nào đó đã bắt đầu muốn giương cờ rồi.
Không phải vậy chứ, gần đây hắn hình như không có quay tay, tuy rằng không có thường xuyên, nhưng tuyệt đối cũng không tới nỗi như vậy a, làm sao có thể vì một cái hôn vô tình mà làm cho ra nỗng nổi này?
Yến Tử Thanh không dám nghĩ tiếp nữa, cuống quít trở lại phòng, trái tim vẫn như cũ đập liên hồi, hắn lắc lắc đầu, cố gắng đem một màn vừa rồi ném ra khỏi đầu, mở máy tính ra, đem những tư liệu cho ngày mai ra hầu toà mà xem lại lần nữa, đáng tiếc không có như mong đợi của hắn, đôi mắt hắn mở lớn, nhưng một chữ cũng không có vào đầu, hắn tức giận mà vò vò ổ đầu mình, theo biên độ của động tác, notebook của hắn bị đụng phải cũng rơi trên mặt đất.
Yến Tử Thanh cúi người nhặt lên, lộ ra một tờ giấy từ bên trong notebook, là bản vẽ nửa sườn mặt của hắn.
Chỉ là nhẹ nhàng phác hoạ, không kỹ càng lắm như tranh vẽ, bên trong còn lộ ra sự tuỳ ý, khiến trái tim đang không yên của Yến Tử Thanh cũng dần dần bình tĩnh lại, nhìn tranh vẽ là chính mình, khoé miệng hắn gợi lên một cái mỉm cười.
Đem bức phác hoạ lại kẹp vào notebook lần nữa, lúc khép lại, hắn liền thấy bên dưới bản vẽ là một chữ tiếng Anh, là "Dan."
Dan, là tên tiếng Anh của Quan Duyệt sao?
Nụ hôn lơ đãng kia khiến Yến Tử Thanh một đêm cũng ngủ không yên, suốt đêm làm một cái mộng xuân, đang trên đà vui vẻ, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt kia cư nhiên là Quan Duyệt, cùng gương mặt bình tĩnh và thanh tú ấy không còn khoảng cách, hắn lập tức liền bị doạ cho tỉnh, nhiệt sóng cuồn cuộn dâng trào, kết quả đều dâng hiến cả cho drap giường.
Người hắn thích chẳng phải là một người trưởng thành tựa như đàn anh sao, khi nào lại biến thành Quan Duyệt rồi? Y hình như còn đang là vị thành niên đi? Bản thân sao lại như tên cầm thú mà đem một vị thành niên trở thành đối tượng để thẩm du chứ? Hơn nữa tính cả tám đời trước, y còn là em họ của mình đó!
Mới sáng tinh mơ, Yến Tử Thanh mơ mơ hồ hồ mà làm tốt bữa sáng, Quan Hủ Hành cũng dậy rồi, đang ngồi ở phòng khách chơi máy tính, Yến Tử Thanh gọi y tới ăn liền phát hiện thái độ của y rất đỗi bình thình không hề có bất kì biến hoá gì, nhìn biểu tình trầm tĩnh thản nhiên kia thật khiến hắn có chút buồn bực.
Nhất định là bản thân suy nghĩ quá nhiều, nhìn người ta kìa, hoàn toàn không đem cái hôn vô tình kia để trong lòng.
"Anh giặt đồ à? Tôi còn chưa có bỏ vào đâu." Nghe được tiếng máy giặt trên ban công truyền tới, Quan Hủ Hành kỳ quái nói.
"Đồ của nhóc để sau lại giặt đi."
Hắn làm sao có thể để cho người ta thấy cái drap giường bị làm dơ kia được? Yến Tử Thanh lung ta lung tung ăn cơm xong, liền mặc âu phục vào vội vàng ra ngoài.
Quan Hủ Hành cũng không phải là không thấy bộ dáng ngại ngùng thất thố kia của Yến Tử Thanh, y pha cho mình một ly trà, nhớ tới một màn xấu hổ ngày hôm qua, bàn tay đang pha trà bỗng nhiên hơi dừng lại, sau đó, lại giơ tay lên xoa xoa giữa môi mình.
Kỳ thật một màn này không chỉ khiến cho mỗi mình Yến Tử Thanh thất thố, nếu không thì y cũng chẳng cần phải nhìn chằm chằm vào máy tính không ngừng làm cái gì, vừa rồi ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, liền thấy bộ dáng mặc âu phục kia của Yến Tử Thanh...
Lần đầu nhìn thấy hắn mặc tây trang, hình như cũng không tệ lắm, thoạt nhìn chín chắn hơn rất nhiều, còn khối máu bầm đã tan hết chưa? Vừa rồi y cũng không có để ý tới...
Thị trường chứng khoán trong máy tính không ngừng lăn lộn, trị số không ngừng lên xuống, Quan Hủ Hành hồi phục lại tinh thần, không xong một tiếng, liền vội vàng nhấp con chuột một cái.
Trạng thái xấu hổ cũng không tiếp tục lâu lắm, trợ lý của luật sư Hà bị tai nạn, phải ở nhà dưỡng thương, cho nên công tác liền giao lại cho Yến Tử Thanh, mấy ngày sau đó hắn đều bận bịu cho án kiện, về nhà cũng rất muộn, tần suất chạm mặt với Quan Hủ Hành cũng giảm dần theo.
Tối nay, Yến Tử Thanh hiếm khi trở về nhà sớm một bữa, đem âu phục cùng túi văn kiện tuỳ tiện ném lên trên bàn, dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt của hắn hiện tại không mấy tốt, mày kiếm nhíu lại, lộ ra biểu tình không kiên nhẫn.
Mặt nạ tươi cười cũng tháo xuống, ở trong nhà của chính mình cũng không cần phải nguỵ trang, trong mệt mỏi hắn cũng đã quên mất hiện tại trong nhà hắn còn có một người khác, hoặc trong tiềm thức hắn đã xem đối phương trở thành người một nhà với mình, ở trước mặt của người nhà, hết thảy nguỵ trang cũng đều là vô nghĩa.
Biểu hiện tự nhiên của Yến Tử Thanh khiến tâm tình của Quan Hủ Hành cũng đột nhiên tốt hơn, y giúp hắn pha một ly cà phê, đưa qua nói: "Án kiên không thuận lợi à?"
"Ừm." Yến Tử Thanh mở mắt ra, nhận lấy cà phê, một ngụm uống cạn, lại đem cà vạt kéo xuống, ném sang một bên, oán hận nói: "Tên kia thật cặn bã!"
Hiện tại hắn đang nhận xử lý một án kiện cưỡng bức, vốn là một vụ án nhìn qua liền hiểu ngay, lại bởi vì bị cáo là cháu trái của nghị viên nào đó, nên án kiện liền chậm chạp không hạ xuống phán quyết, mỗi lần hắn nhìn thấy luật sư Hà thuật lại lời kể của nữ sinh bị hại kia, đều cảm thấy đây là một loại tra tấn bạo lực thiếu nhân tính.
"Mấy ngày nay anh đi sớm về muộn là vì cái án kiện này à?" Quan Hủ Hành hỏi.
Yến Tử Thanh gật đầu, không dám nói trong đó còn có một phần là vì muốn tránh né y, hắn ngẩng đầu lên nhìn y, một thân đồ bộ thoáng mát ở nhà, lại lộ ra thanh lệ trầm ổn, bốn mắt lơ đãng đối diện nhau, Yến Tử Thanh cảm thấy yết hầu có chút khô khốc, cuống quít đem ánh mắt dời đi.
Nhìn trong mắt đối phương loé lên sự khẩn trương, Quan Hủ Hành cảm thấy thật buồn cười, cũng có chút đắc ý quái dị, cố ý nói: "Hình như tôi chưa nói với anh đúng không, anh mặc tây trang rất đẹp à nha."
"Hả?"
Yến Tử Thanh nhảy dựng lên, ngẩng đầu, Quan Hủ Hành đã trở về phòng của mình rồi, chỉ để lại âm thanh trong trẻo truyền tới, "Tôi có nấu cháo tổ yến, ăn nhiều một chút, cho có tinh thần mà làm việc."
Yến Tử Thanh đứng dậy, "Duyệt Duyệt, nhóc chừng nào lại học được nấu cơm vậy?"
"Mới học thôi, vì không muốn đói bụng mà chết."
Nghĩ tới mấy ngày nay chỉ lo tới án kiện, không có để ý tới Quan Duyệt, Yến Tử Thanh có chút tự trách, muốn nói gì đó, cánh cửa đối diện đã đóng lại.
Quan Hủ Hành làm cháo tổ yến cũng không thể nói là ngon, nhưng về tới nhà có người làm bữa cơm chờ sẵn thì cảm thấy thoã mãn tới không thể nói nên lời, Yến Tử Thanh uống cháo, đột nhiên nghĩ rằng, nếu có người chịu vì hắn mà gánh lấy việc nhà cùng ba bữa cơm, vậy tiền thuê nhà kia cũng không cần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook