Trọng Sinh Chi Lê Hân
-
Chương 12: Di chứng
Lê Hân cảm thấy chính mình đang ở trong cơn ác mộng.
Ở trong mộng, người cha cậu hoàn toàn tin cậy không ngờ là vì con trai tìm một lá chắn ngăn cản ám sát mới nhận nuôi cậu. Đến sau khi em trai lớn lên trở về nhà, người cha ngày xưa ôn hòa với cậu lại thay đổi thành một người xa lạ dùng ánh mắt khắc nghiệt nhìn cậu, lạnh lùng nói: “Tiểu Giản đã trở lại, mày không còn giá trị lợi dụng gì nữa.”
Cha nói xong liền mang em trai đã trưởng thành thành thanh niên cao ngất bên cạnh xoay người rời đi, để lại một mình cậu chạy theo phía sau không ngừng gọi “Cha ơi”, rõ ràng chỉ cách nhau vài bước chân, nhưng lại không sao đuổi theo kịp.
Cuối cùng, có một viên đạn không biết từ nơi nào bắn vào đầu cậu, tiếp theo trong đầu chính là một trận đau nhức, làm cho cậu không thể kìm nén kêu lên thảm thiết –
“A!”
“Bác sĩ Trầm, bệnh nhân tỉnh!”
“Tôi đến xem……”
Bên tai truyền đến những tiếng bước chân loạn xạ, Lê Hân hơi hơi mở mắt. Trước mắt mơ hồ trắng xóa, hình như còn có rất nhiều người qua lại. Cậu không phân biệt được mình đã tỉnh hay vẫn còn trong mộng.
Có người nhẹ nhàng mở mí mắt cậu ra, Lê Hân cảm thấy có chút khó chịu, phản xạ muốn chớp mắt, lập tức nghe được tiếng nói hình như đã nghe qua: “Bệnh nhân đã tạm thời ổn định.”
Ngay sau đó Lê Hân cảm giác được đau đớn trên mu bàn tay, muốn rút tay về, không ngờ lại không sử dụng lực được, chỉ có thể mặc kệ cái gì đó bén nhọn đâm vào da mình. Lê Hân không tự giác nhíu mày lại, giật giật tay chân, lại phát hiện cả người mình mềm nhũn không nghe điều khiển.
Trong lúc Lê Hân bắt đầu cảm thấy nôn nóng, giọng nói kia còn nói nói: “Lê Hân? Lê Hân, có thể nghe thấy tôi nói chuyện không?” Lúc này, Lê Hân biết giọng nói kia đang nói với chính mình, thế là liền gật gật đầu nhẹ tới mức không thể nhận ra.
“Vừa rồi di chứng của vết thương do súng ở não sau cậu tái phái, hiện tại không sao nữa, cậu thả lỏng một chút, yên tĩnh nghỉ ngơi một lát. Tỉnh lại thì không còn việc gì nữa.” Giọng nói trầm ổn hình như có năng lực mê hoặc lòng người nào đó, Lê Hân chỉ cảm thấy mí mắt của mình càng ngày càng nặng, lập tức lại rơi vào mộng đẹp trong bóng tối ngọt ngào. Lúc này đây, cậu cuối cùng cũng vững vàng yên ổn ngủ.
Bên cạnh giường bệnh, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng nhìn thiếu niên trên giường dễ dàng ngủ đi, nhẹ nhàng thở ra. Đôi mắt phía sau cặp kính hiện lên sự đau lòng cùng phẫn nộ.
Là bác sĩ ngoại khoa não quyền uy, Thẩm Quân Phiền chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra tình trạng cơ thể của thiếu niên này không xong tới mức độ nào rồi. Trên thực tế, một người bị thương nghiêm trọng như vậy mà có thể khôi phục đến tình trạng bây giờ, có thể tỉnh lại đã là một kỳ tích, nhưng những kẻ ham lợi đúng là đồ tiểu nhân, lại có thể đem bệnh nhân đuổi ra khỏi bệnh viện để cậu tự sinh tự diệt, như vậy thì so với giết chết cậu có cái gì khác nhau?
Đúng vậy, Trầm Quân Phiền nhận ra Lê Hân, tuy Lê Hân không phải bệnh nhân của bệnh viện bọn họ. Nửa năm trước, khi Lê Hân trúng đạn, tình huống nghiêm trọng lại là “cơ hội” khó có được, nên thu hút một vài vị chuyên gia ngoại khoa não đến quan sát phẫu thuật, mà Trầm Quân Phiền đúng là một trong số đó. Sau phẫu thuật nửa tháng không tỉnh lại, Lê Hân được chuẩn đoán phải sống thực vật cũng là do các vị chuyên gia kết hợp hội chuẩn.
Bởi vậy Trầm Quân Phiền mới có thể nhớ rõ đặc thù bệnh án của Lê Hân, mà cũng chính vì vậy, ông mới càng oán giận cái bệnh viện đã điều trị cho Lê Hân.
Đang lúc Trầm Quân Phiền cảm thấy bất công thay cho Lê Hân, cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra, đi vào là hai cha con Uý Trì Diễm và Uý Trì Giản chờ bên ngoài đã lâu.
“Bác sĩ Trầm…” Đưa tay ra dấu cho Uý Trì Giản đang nói, Trầm Quân Phiền dẫn đầu rời khỏi phòng bệnh, vì hiện tại bệnh nhân cần im lặng tuyệt đối.
Uý Trì Diễm đi cuối cùng dừng lại một chút, quay đầu lại liếc mắt nhìn thiếu niên im hơi lặng tiếng nằm trên giường bệnh, chân mày anh tuấn không tự giác nhíu chặt lại.
Trở lại văn phòng của chính mình, Trầm Quân Phiền ra hiệu cho hai nhân vật lớn trước mặt tùy ý ngồi xuống. Lấy ống nghe trên cổ xuống, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng, lời nói ra cũng ngoài dự đoán của mọi người: “Tha thứ cho sự vô lễ của tôi, nhưng tôi nhất định phải hỏi, không biết hai ngài Uý Trì đây có quan hệ như thế với người bệnh kia?”
Hai người nghe vậy đều khá bất ngờ, lại càng không biết nên định nghĩa như thế nào về mối quan hệ của bọn họ với Lê Hân. Nghiêm khắc mà nói, giữa bọn họ căn bản không có bất gì liên hệ nào. Bất quá Uý Trì Diễm vừa nghĩ liền hiểu được ý của Trầm Quân Phiền, thế là trả lời: “Chi phí trị liệu của cậu ta toàn bộ do tập đoàn Uý Trì chịu trách nhiệm.”
Uý Trì Diễm cũng không phải là người hào phóng. Người của y đều biết, người đàn ông này từ bề ngoài đến bên trong đều lạnh như băng. Muốn y sinh ra lòng đồng tình, trừ phi mặt trời mọc từ hướng Tây. Nhưng không có ai biết, người đàn ông này hiện tại cũng có uy hiếp, dù uy hiếp kia không còn tồn tại, nhưng lực ảnh hưởng như trước không hề giảm, thậm chí theo thời gian càng lúc càng lớn. Nghĩ đến thiếu niên sắc mặt trắng bệch, trơ trọi nằm trên giường bệnh có quan hệ với Tiểu Hi, Uý Trì Diễm không chút nghĩ ngợi cam kết gánh vác chi phí chữa bệnh.
Trầm Quân Phiền cũng không để ý Uý Trì Diễm là xUý phát từ nguyên nhân gì, ông chỉ biết mình đã có được đáp án mình cần, thế là vừa lòng gật gật đầu, biểu tình trên mặt cũng dịu đi vài phần: “Theo tôi được biết, bệnh nhân này là cô nhi, không có nhiều tiền, nếu không bệnh viện trước đây cũng không cưỡng chế cậu ta xUý viện. Nếu ngài Uý Trì có thể cho trả viện phí cho cậu bé này, tôi cũng không giấu diếm cái gì.”
“Hai vị hẳn là cũng biết cậu bé này bị súng làm bị thương sau đầu, lại mạng lớn còn sống. Nhưng mà vết thương rất nghiêm trọng, theo tôi chuẩn đoán, khi còn sống muốn hoàn toàn khỏi hẳn thì không có khả năng. Chỉ có thể dùng thuốc kiềm chế, mặt khác còn phải điều dưỡng kỹ càng, mới có thể duy trì sức khỏe như người bình thường. Cuộc sống như vậy, cậu bé kia không có khả năng gánh vác.”
Uý Trì Diễm nghe vậy trong mắt hiện lên sự u ám, tình huống so với y nghĩ còn nghiêm trọng hơn.
Theo như Trầm Quân Phiền miêu tả không khó có thể tưởng tượng ra, sau này thiếu niên này cần chăm sóc và điều dưỡng chu đáo đến thế nào mới có thể duy trì tính mạng. Uý Trì Giản bồi thường cho thiếu niên bị vụ ám sát kia liên lụy thiếu chút nữa mất mạng ba mươi vạn, y có thể không hỏi tới, nhưng theo như lời Trầm Quân Phiền nói phải chi trả một khoản lớn như vậy, chỉ vì một người xa lạ mới gặp một lần, thật sự đáng giá sao?
Cậu bé kia, cậu ta đáng giá sao?
Uý Trì Diễm cố gắng suy nghĩ cẩn thận, nhưng mà giờ phút này này trong đầu y bỗng nhiên lại hiện lên hình ảnh Uý Trì Hi cô đơn nằm trong quan tài. Y thẹn với con nuôi, y hiểu ra tâm ý người yêu quá trễ, cứ như vậy lạnh như băng, oan ức một người nằm ở đó…… Mà ngay lúc này đây, Uý Trì Diễm lại hoảng sợ phát hiện ra hình ảnh thiếu niên nằm trên giường bệnh thế nhưng cùng hình ảnh Uý Trì Hi ngày đó chồng khít lên nhau.
Lúc này, Trầm Quân Phiền nhìn Uý Trì Diễm yên lặng không nói lời nào liền trào phúng hỏi: “Ngài Uý Trì đổi ý sao?”
Trong lòng Uý Trì Diễm như đang chịu sấm vang chớp giật bỗng nhiên bừng tỉnh lại, nhìn Trầm Quân Phiền cười như không cười chậm rãi lắc đầu: “Cuộc sống về sau của cậu bé kia do tôi phụ trách.”
Ở trong mộng, người cha cậu hoàn toàn tin cậy không ngờ là vì con trai tìm một lá chắn ngăn cản ám sát mới nhận nuôi cậu. Đến sau khi em trai lớn lên trở về nhà, người cha ngày xưa ôn hòa với cậu lại thay đổi thành một người xa lạ dùng ánh mắt khắc nghiệt nhìn cậu, lạnh lùng nói: “Tiểu Giản đã trở lại, mày không còn giá trị lợi dụng gì nữa.”
Cha nói xong liền mang em trai đã trưởng thành thành thanh niên cao ngất bên cạnh xoay người rời đi, để lại một mình cậu chạy theo phía sau không ngừng gọi “Cha ơi”, rõ ràng chỉ cách nhau vài bước chân, nhưng lại không sao đuổi theo kịp.
Cuối cùng, có một viên đạn không biết từ nơi nào bắn vào đầu cậu, tiếp theo trong đầu chính là một trận đau nhức, làm cho cậu không thể kìm nén kêu lên thảm thiết –
“A!”
“Bác sĩ Trầm, bệnh nhân tỉnh!”
“Tôi đến xem……”
Bên tai truyền đến những tiếng bước chân loạn xạ, Lê Hân hơi hơi mở mắt. Trước mắt mơ hồ trắng xóa, hình như còn có rất nhiều người qua lại. Cậu không phân biệt được mình đã tỉnh hay vẫn còn trong mộng.
Có người nhẹ nhàng mở mí mắt cậu ra, Lê Hân cảm thấy có chút khó chịu, phản xạ muốn chớp mắt, lập tức nghe được tiếng nói hình như đã nghe qua: “Bệnh nhân đã tạm thời ổn định.”
Ngay sau đó Lê Hân cảm giác được đau đớn trên mu bàn tay, muốn rút tay về, không ngờ lại không sử dụng lực được, chỉ có thể mặc kệ cái gì đó bén nhọn đâm vào da mình. Lê Hân không tự giác nhíu mày lại, giật giật tay chân, lại phát hiện cả người mình mềm nhũn không nghe điều khiển.
Trong lúc Lê Hân bắt đầu cảm thấy nôn nóng, giọng nói kia còn nói nói: “Lê Hân? Lê Hân, có thể nghe thấy tôi nói chuyện không?” Lúc này, Lê Hân biết giọng nói kia đang nói với chính mình, thế là liền gật gật đầu nhẹ tới mức không thể nhận ra.
“Vừa rồi di chứng của vết thương do súng ở não sau cậu tái phái, hiện tại không sao nữa, cậu thả lỏng một chút, yên tĩnh nghỉ ngơi một lát. Tỉnh lại thì không còn việc gì nữa.” Giọng nói trầm ổn hình như có năng lực mê hoặc lòng người nào đó, Lê Hân chỉ cảm thấy mí mắt của mình càng ngày càng nặng, lập tức lại rơi vào mộng đẹp trong bóng tối ngọt ngào. Lúc này đây, cậu cuối cùng cũng vững vàng yên ổn ngủ.
Bên cạnh giường bệnh, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng nhìn thiếu niên trên giường dễ dàng ngủ đi, nhẹ nhàng thở ra. Đôi mắt phía sau cặp kính hiện lên sự đau lòng cùng phẫn nộ.
Là bác sĩ ngoại khoa não quyền uy, Thẩm Quân Phiền chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra tình trạng cơ thể của thiếu niên này không xong tới mức độ nào rồi. Trên thực tế, một người bị thương nghiêm trọng như vậy mà có thể khôi phục đến tình trạng bây giờ, có thể tỉnh lại đã là một kỳ tích, nhưng những kẻ ham lợi đúng là đồ tiểu nhân, lại có thể đem bệnh nhân đuổi ra khỏi bệnh viện để cậu tự sinh tự diệt, như vậy thì so với giết chết cậu có cái gì khác nhau?
Đúng vậy, Trầm Quân Phiền nhận ra Lê Hân, tuy Lê Hân không phải bệnh nhân của bệnh viện bọn họ. Nửa năm trước, khi Lê Hân trúng đạn, tình huống nghiêm trọng lại là “cơ hội” khó có được, nên thu hút một vài vị chuyên gia ngoại khoa não đến quan sát phẫu thuật, mà Trầm Quân Phiền đúng là một trong số đó. Sau phẫu thuật nửa tháng không tỉnh lại, Lê Hân được chuẩn đoán phải sống thực vật cũng là do các vị chuyên gia kết hợp hội chuẩn.
Bởi vậy Trầm Quân Phiền mới có thể nhớ rõ đặc thù bệnh án của Lê Hân, mà cũng chính vì vậy, ông mới càng oán giận cái bệnh viện đã điều trị cho Lê Hân.
Đang lúc Trầm Quân Phiền cảm thấy bất công thay cho Lê Hân, cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra, đi vào là hai cha con Uý Trì Diễm và Uý Trì Giản chờ bên ngoài đã lâu.
“Bác sĩ Trầm…” Đưa tay ra dấu cho Uý Trì Giản đang nói, Trầm Quân Phiền dẫn đầu rời khỏi phòng bệnh, vì hiện tại bệnh nhân cần im lặng tuyệt đối.
Uý Trì Diễm đi cuối cùng dừng lại một chút, quay đầu lại liếc mắt nhìn thiếu niên im hơi lặng tiếng nằm trên giường bệnh, chân mày anh tuấn không tự giác nhíu chặt lại.
Trở lại văn phòng của chính mình, Trầm Quân Phiền ra hiệu cho hai nhân vật lớn trước mặt tùy ý ngồi xuống. Lấy ống nghe trên cổ xuống, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng, lời nói ra cũng ngoài dự đoán của mọi người: “Tha thứ cho sự vô lễ của tôi, nhưng tôi nhất định phải hỏi, không biết hai ngài Uý Trì đây có quan hệ như thế với người bệnh kia?”
Hai người nghe vậy đều khá bất ngờ, lại càng không biết nên định nghĩa như thế nào về mối quan hệ của bọn họ với Lê Hân. Nghiêm khắc mà nói, giữa bọn họ căn bản không có bất gì liên hệ nào. Bất quá Uý Trì Diễm vừa nghĩ liền hiểu được ý của Trầm Quân Phiền, thế là trả lời: “Chi phí trị liệu của cậu ta toàn bộ do tập đoàn Uý Trì chịu trách nhiệm.”
Uý Trì Diễm cũng không phải là người hào phóng. Người của y đều biết, người đàn ông này từ bề ngoài đến bên trong đều lạnh như băng. Muốn y sinh ra lòng đồng tình, trừ phi mặt trời mọc từ hướng Tây. Nhưng không có ai biết, người đàn ông này hiện tại cũng có uy hiếp, dù uy hiếp kia không còn tồn tại, nhưng lực ảnh hưởng như trước không hề giảm, thậm chí theo thời gian càng lúc càng lớn. Nghĩ đến thiếu niên sắc mặt trắng bệch, trơ trọi nằm trên giường bệnh có quan hệ với Tiểu Hi, Uý Trì Diễm không chút nghĩ ngợi cam kết gánh vác chi phí chữa bệnh.
Trầm Quân Phiền cũng không để ý Uý Trì Diễm là xUý phát từ nguyên nhân gì, ông chỉ biết mình đã có được đáp án mình cần, thế là vừa lòng gật gật đầu, biểu tình trên mặt cũng dịu đi vài phần: “Theo tôi được biết, bệnh nhân này là cô nhi, không có nhiều tiền, nếu không bệnh viện trước đây cũng không cưỡng chế cậu ta xUý viện. Nếu ngài Uý Trì có thể cho trả viện phí cho cậu bé này, tôi cũng không giấu diếm cái gì.”
“Hai vị hẳn là cũng biết cậu bé này bị súng làm bị thương sau đầu, lại mạng lớn còn sống. Nhưng mà vết thương rất nghiêm trọng, theo tôi chuẩn đoán, khi còn sống muốn hoàn toàn khỏi hẳn thì không có khả năng. Chỉ có thể dùng thuốc kiềm chế, mặt khác còn phải điều dưỡng kỹ càng, mới có thể duy trì sức khỏe như người bình thường. Cuộc sống như vậy, cậu bé kia không có khả năng gánh vác.”
Uý Trì Diễm nghe vậy trong mắt hiện lên sự u ám, tình huống so với y nghĩ còn nghiêm trọng hơn.
Theo như Trầm Quân Phiền miêu tả không khó có thể tưởng tượng ra, sau này thiếu niên này cần chăm sóc và điều dưỡng chu đáo đến thế nào mới có thể duy trì tính mạng. Uý Trì Giản bồi thường cho thiếu niên bị vụ ám sát kia liên lụy thiếu chút nữa mất mạng ba mươi vạn, y có thể không hỏi tới, nhưng theo như lời Trầm Quân Phiền nói phải chi trả một khoản lớn như vậy, chỉ vì một người xa lạ mới gặp một lần, thật sự đáng giá sao?
Cậu bé kia, cậu ta đáng giá sao?
Uý Trì Diễm cố gắng suy nghĩ cẩn thận, nhưng mà giờ phút này này trong đầu y bỗng nhiên lại hiện lên hình ảnh Uý Trì Hi cô đơn nằm trong quan tài. Y thẹn với con nuôi, y hiểu ra tâm ý người yêu quá trễ, cứ như vậy lạnh như băng, oan ức một người nằm ở đó…… Mà ngay lúc này đây, Uý Trì Diễm lại hoảng sợ phát hiện ra hình ảnh thiếu niên nằm trên giường bệnh thế nhưng cùng hình ảnh Uý Trì Hi ngày đó chồng khít lên nhau.
Lúc này, Trầm Quân Phiền nhìn Uý Trì Diễm yên lặng không nói lời nào liền trào phúng hỏi: “Ngài Uý Trì đổi ý sao?”
Trong lòng Uý Trì Diễm như đang chịu sấm vang chớp giật bỗng nhiên bừng tỉnh lại, nhìn Trầm Quân Phiền cười như không cười chậm rãi lắc đầu: “Cuộc sống về sau của cậu bé kia do tôi phụ trách.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook