Trọng Sinh Chi Lão Chồng Có 102
-
26: Tìm Vật Tư
Trong khoảng thời gian này, mọi người vẫn chưa thể quen được với việc không có điện, thôn dân rất hiếm khi ra ngoài, cho nên không biết bên kia thành phố xảy ra chuyện gì, bọn họ còn cho rằng, chỉ cần bên kia thành sửa xong dây điện, sẽ có điện trở lại, cho nên vẫn cứ chờ.
Cứ như vậy duy trì đến lúc được năm ngày, Trần Thiên quyết định dẫn người về trong thành tìm vật tư.
Hắn chọn ra hai mươi lăm người cùng đi, bây giờ tang thi còn chưa có trí năng, Trần Thiên muốn bọn họ có thể đi vào thành nhiều hơn để làm quen với hoàn cảnh ở mạt thế.
Và thế là hai xe bán tải cùng một xe quân dụng lên đường.
Đến khi họ đi tới nơi cách thôn Hồng Hoa hơn 10km, bọn họ bắt đầu nhìn thấy tang thi đang từ từ đi lại trên đường.
Đám tang thi kia vừa trông thấy xe bọn họ, liền hung dữ mà nhào tới, mấy con tang thi đều bị Cain đi đầu mở đường đâm bay ra.
Triệu Hàm Hiểu thấy vậy không ngừng kêu to: “Đụng chết người rồi, đụng chết người ta rồi kìa!!!”
Trần Thiên bất lực nói: “Cậu bình tĩnh, bọn chúng không dễ bị đâm chết như vậy đâu.”
Triệu Hàm Hiểu nhìn lại, trông thấy mấy người bị đâm bay ra đang lồm cồm bò dậy.
Anh ta hoảng sợ trợn muốn trắng con mắt:
“Thần linh ơi, bọn họ có phải người không vậy!?”
Triêu Chân và Trần Thiên đều trầm mặc không nói gì.
Lúc xe tiến vào trong thành, cảnh tượng nơi đây như bị cơn bão lớn càn quét qua khiến cho ai nấy đều phải nhìn đến thất thần thật lâu.
Thành thị lúc đầu vốn phồn hoa lúc này lại trở nên hỗn độn, khắp nơi không chỉ chật kín xe lớn xe nhỏ đỗ lại, mà đâu đâu cũng là xác chết từng bị cắn qua, cùng với rất nhiều rác thải chồng chất thành đống mà không có ai dọn dẹp.
Thành Bình Nhã từng đông vui nhộn nhịp, lúc này đây vắng tanh, trên đường không có một bóng người sống, chỉ có những tang thi như cái xác không hồn đi qua qua, lại lại không có mục đích khắp đường, khiến cho cả thành phố trông như một thành thị đã bỏ không nhiều năm.
“Cái..
cái gì đây, chúng ta mới đi có vài ngày.....”
“Sao thành phố lại ra đến nông nỗi này?” Đăng Thanh Đồ dán vào cửa sổ quan sát, không thể tin nhìn mọi thứ bên ngoài cửa kính xe.
Nhìn đây có khác nào thành phố ma hay không?
Trần Thiên cũng không ngờ virus lại lây nhiễm với tốc độ kinh khủng như vậy, tính từ lúc bắt đầu có tin tức về virus cũng chỉ mới qua chưa đầy nửa tháng.
Hắn cũng không rõ các thành phố khác có giống như Thành Bình Nhã, tang thi ở khắp mọi nơi hay không.
Trương Hán ở xe sau nhìn thấy cảnh này liền méo mó hết mặt mũi, mới có năm ngày trôi qua vậy mà trong thành đã biến thành thảm cảnh như vậy.
Mãnh nữ Hướng Lan cũng đi cùng đoàn vào thành tìm vật tư, biểu cảm của vị tỉ tỉ này cũng tệ không kém Trương Hán là bao.
Hơn nữa, đám tang thi lúc này còn đáng sợ ghê rợn hơn năm ngày trước, giờ gương mặt tất cả các tang thi đều chuyển qua màu xanh đen, nhãn cầu trắng dã, môi đã là màu đen tím, hơn nữa trên người bọn chúng, không còn đơn giản là gương mặt và thân thể bị cắn qua, mà thịt thối rữa rải rác khắp người, đồng thời phát ra mùi hôi thối khiến con người ta buồn nôn.
Có lẽ trước khi chết chúng cũng từng giãy giụa đấu tranh, thế nên quần áo trên người đều rách tung rách tóe, vẫn còn dính vết máu đã khô từ lâu.
Cain thấy đám tang thi đang dần dần vây tới chỗ bọn họ, lập tức tăng tốc độ xe, chạy về nơi có các cửa hàng và siêu thị đã được đánh dấu từ trước, anh nói trong bộ đàm với hai xe đi sau:
“Chúng ta sẽ tách ra thành hai nhóm đi tới siêu thị và cửa hàng tiện lợi gần đây tìm xem còn thức ăn, vật dụng nữa hay không.
Chỉ cần còn dùng được thì đều phải tận dụng, làm xong việc thì lập tức trở về xe, tất cả phải nhớ đề cao cảnh giác, có súng trên tay rồi mà còn để tang thi tấn công đến bị thương thì đừng có nhìn mặt tôi nữa đó! Mất mặt lắm.”
“Rõ!” Lập tất cả mọi người liền nâng cao cảnh giác.
Cửa hàng tiện lợi nhỏ hơn nên chỉ cần một xe tiểu đội là đủ, bên Trần Thiên là siêu thị lớn nên chia hai xe đi cùng, một để chở người, một để chở đồ.
Lúc từ trên xe bước xuống, bọn họ liền trông thấy mấy tang thi đang ngồi xổm ở cửa siêu thị chia nhau một thi thể mà có lẽ là vừa chết cách đó không lâu.
Hơn nữa còn thấy đám tang thi kéo ruột từ trong thi thể ra, từ đống ruột rơi xuống một đống phân và nước tiểu, thế nhưng đám tang thi kia chẳng thèm để ý, cứ như vậy nhét khúc ruột vừa rơi ra cho vào trong miệng.....
Trông thấy cảnh này không ít người nhìn thấy liền lập tức bịt miệng nôn khan, riêng Triệu Hàm Hiểu thì nôn đến không thấy trời đất gì nữa luôn rồi.
Dư Phỉ bụm miệng, bộ dạng muốn nôn nhưng lại không nôn được.
Trần Thiên thấy vậy liền đến bên cạnh vỗ vỗ lưng cậu, mắt thì vẫn cảnh giác nhìn xung quanh nói:
“Nếu thấy không ổn thì không cần nhìn.” Hắn mới đầu ở kiếp trước cũng không khá hơn cậu là bao.....
__________________________.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook