Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử
-
Chương 81
Edit: Linh
Khi Lý Kham về nhà, lái xe rốt cuộc nghĩ ra lạ ở chỗ nào. Dư Lãng đã cúp máy của hắn.
“Hắn nói cái gì?” Dư Hải Thiên nhắc tới Lý Kham vẫn không vui, hắn hy vọng Lý Kham có thể hỗn đản giống như Khang An. Cho dù là giống Khang lão gia tử cũng được.
“Ông ấy nói ba lừa hắn!”
“Ân?”
Dư Lãng cười hì hì không ngừng: “Ông ấy nói ba làm như vậy là không đúng. Ông ấy muốn con hỏi ba, nếu con và ông nội cùng nhau rơi xuống nước, ba sẽ cứu ai trước?”
Nếu Dư Lãng và Lý Minh cùng nhau rơi vào trong nước, Lý Kham tám chín phần khả năng là sẽ cứu Lý Minh.
Nếu Dư Lãng và nhưng đứa con khác của Dư Hải Thiên rơi vào trong nước, Dư Hải Thiên khẳng đi cứu Dư Lãng trước. Đối lập mãnh liệt như vậy, khiến Lý Kham cảm thấy hổ thẹn rất nhiều. Rốt cuộc đối với Dư Hải Thiên xấu hổ, hắn cũng không còn mặt mũi đoạt Dư Lãng với Dư Hải Thiên.
Nhưng hắn suy nghĩ nửa ngày. Cảm thấy cũng không thích hợp lắm, hắn cứu Lý Minh là bởi vì trên thế giới hắn yêu nhất là con trai mình. Nhưng Dư Hải Thiên đi cứu Dư Lãng cũng không đại biểu hắn yêu nhất Dư Lãng, Dư Hải Thiên không phải còn có một người cha hay sao?
Bị vấn đề xảo quyệt này làm khó nửa ngày, tâm lý của Lý Kham rất không thoải mái. Lập tức liền đem vấn đề ném lên trên đầu Dư Hải Thiên. Gọi điện thoại cho Dư Lãng, để Dư Hải Thiên cũng nếm thử một chút loại cảm giác này.
Dư Hải Thiên chửi thầm, cái tên chết tiệt hại người ích ta này. Lão tử ăn cơm khô nhiều năm như vậy còn thể thể tính lên đầu của anh hả. Lão tử có thể bị anh dùng mấy khối đá nhỏ đến ngáng chân như vậy, lão tử liền cùng họ với anh.
Đối với việc Dư Hải Thiên khó xử, Dư Lãng có vẻ hưng trí bừng bừng, y truy vấn hỏi: “Ba ba, ba sẽ không phải muốn nói, ông nội của con biết bơi đi, đây là đáp án phạm quy a.”
Trách không được con và Lý Kham nói chuyện thời gian dài như vậy, Lý Kham không biết đã dạy con bao nhiêu cái chủ ý hư hỏng đâu.
Trên thực tế, lý khan có rất nhiều chú ý xấu xa, hắn cho Dư Hải Thiên phiền toán không chỉ là khiến Dư Hải Thiên khó xử với Dư Lãng một chút. Ngày hôm sau hắn lại tới lần nữa, lần này hắn dẫn theo một đứa nhỏ trắng trắng mập mạp. Bé trai ánh mắt đảo quanh, liền từ trong ngực Lý Kham đòi xuống, trực tiếp dùng đôi chân ngắn ngủn của mình chạy qua, ôm lấy đùi Dư Lãng: “Anh, anh. Anh là anh trai của em đúng không?”
Đứa nhỏ này rõ ràng là khi ở nhà đã được Lý Kham giáo dục qua. Vào phòng, chỉ để ý nâng đôi mắt to ngập nước nhìn Dư Lãng. Cho dù là người có tâm địa sắt đá cũng không chống đỡ nổi a. Dư Lãng tâm nhất thời bị mềm nhũn, ôm lấy Tiểu Viên Viên này vào lòng ( Tiểu Viên Viên: hay dùng để nói đứa trẻ béo tròn dễ thương)
Tiểu Viên Viên rõ ràng là được tẩm bổ quá tốt, toàn thân đều là thịt, Dư Lãng ôm một lát cánh tay liền cảm thấy tê rần.
“Đưa ba ôm cho!” Dư Hải Thiên muốn ôm đứa bé, lại bị Tiểu Viên Viên rất không nể tình, trực tiếp quay đầu đi, bĩu môi, dựa vào người Dư Lãng ôm chặt cổ của y: “Em không cần, em muốn anh thôi. Em muốn ở với anh..”
Mặt Dư Hải Thiên đen xì, cái đứa nhỏ chết tiệt này, sao lại giống hệt ba ba của nó đều không tức thời một chút nào vậy hả.
Lý Kham lại càng không thức thời, hắn không chút nào cố kị Dư Hải Thiên, cười ra cả tiếng. hắn không thể cứng rắn đối đầu Dư Hải Thiên, không có nghĩa là hắn không thể lấy nhu thắng cương nha.
“Tiểu Viên Viên, em muốn ăn cái gì?” Dư Lãng ôm cũng thấy rất mỏi tay, ngồi ở trên ghế sa long, để đứa nhỏ ngồi ở trên đùi, trực tiếp lấy luôn Tiểu Viên Viên thành ngoại hiệu để gọi người ta.
Tiểu Viên Viên quyệt quyệt miệng: “Anh, anh bắt nạt trẻ nhỏ, như vậy quá thiếu đạo đức! Bất quá nếu buổi tối có gà nướng giòn mà em thích ăn, em có thể tha thứ cho anh.”
Dư Lãng cảm thấy cái đứa nhỏ này có một chút giống bản thân. Bất quá đứa nhỏ này thật là thiếu tâm nhãn: “Tiểu mập mạp, em khẳng định là đang trộm mắng anh ở trong lòng đúng không?”
Dư Lãng đây là đang suy bụng ta ra bụng người. Quả nhiên, ánh mắt của Tiểu Viên Viên di chuyển một chút. Nhóc cho rằng là do mình lầm bầm lầu bầu nói ra, cuống quýt bụm miệng: “Sao anh biết?”
Dư Lãng hừ lạnh một tiếng, y trước kia rất thích làm như vậy. Cùng một cha một mẹ, gen có khác, cũng sẽ không khác nhau quá nhiều. Y vừa thấy cái đứa nhỏ này, liền biết nó có một bụng ý nghĩ xấu.
Tiểu Viên Viên quả thật là một bụng ý nghĩ xấu, hơn nữa phi thường khôn khéo. Đứa nhỏ này lấy lòng Dư Lãng, lấy lòng Dư gia gia. Biết Dư Hải Thiên nhất định sẽ không thích mình, nó liền không thèm mất sức ở trên người hắn. Nó cũng không sợ đắc tội Dư Hải Thiên đâu. Ở trên đùi Dư Lãng ăn xong cơm chiều, còn muốn nháo đòi ngủ cùng một ổ chăn với Dư Lãng.
Dư Hải Thiên răng nanh ken két va vào nhau: “ Lý Kham đâu?”
Dư gia gia thực thích Tiểu Viên Viên, lão nhân chính là thích đứa nhỏ. Huống chi ông còn cảm thấy đứa nhỏ Tiểu Viên Viên này đúng là em trai của Dư Lãng, nhìn một cái mà xem này. Hai đứa nó giống nhau biết bao nhiêu chứ. Đều khiến cho mọi người yêu thích.
Tiểu Viên Viên nắm tay lại chỉ về hướng Dư Hải Thiên, ánh mắt ngập nước, khóc lóc kể lể với Dư gia gia: “Ông ơi, bác ấy thật đáng sợ, bác ấy hình như muốn ăn con!”
Dư gia gia thập phần đau lòng, ông dùng sức trừng mắt nhìn Dư Hải Thiên liếc mắt một cái: “Con xem mình nhìn như vậy làm gì hả.. dọa Tiểu Viên Viên rồi đây này.” Đảo mắt lại lấy vẻ mặt ôn hòa cho Tiểu Viên Viên một cái chân gà: “Tiểu Viên Viên ngoan, không cần sợ nha. Đây là nhà của ông nội, hắn nói không có trọng lượng gì hết. Con ở trong này vài ngày cũng được. Ngày mai ông nội lại bảo người làm chân gà cho con ăn, bao nhiêu cũng có, nha…”
Tiểu Viên Viên lập tức nín khóc mỉm cười, tay chân khua loạn lên, nhanh nhẹn nắm lấy một cái chân gà tự mình gặm một nửa, ném vào trong bát Dư Hải Thiên: “Con biết, bác nhất định là nhìn thấy ông nội thương con cho nên ghen tị. Con cho bác ấy chân gà, bác ấy sẽ không tức giận nữa. Nhưng mà bác ấy thật sự rất hung dữ, baba của con đã dạy con rồi, đây gọi là gì nhỉ. Là cái gì bụng dạ. hay là cái gì nha.?”
“Là bụng dạ hẹp hòi.” Dư gia gia nói tiếp.
Tiểu Viên Viên lập tức cho Dư gia gia một cái vỗ tay, vẻ mặt sùng bái nhìn chằm chằm ông: “Ông nội, ông quá lợi hại!”
Dư gia gia vui tươi hớn hở hướng về phía Dư Lãng nói: “Lãng Lãng, con xem đứa nhỏ này hiểu chuyện biết bao nhiêu a!”
Dư Hải Thiên khẳng định muốn ném cái đứa nhỏ Tiểu Viên Viên không hiểu chuyện này xuống giếng đi. Dư Lãng nhìn một chút sắc mặt xanh mét của Dư Hải Thiên, còn có một cái chân gà bị gặm dở ở trên chén đĩa trước mặt hắn. Lại liếc mắt một chút nhìn Tiểu Viên Viên ngồi ở trên chân ông nội mình cười trộm… thôi vẫn nên ăn cơm đi.
Ăn cơm xong, Tiểu Viên Viên khóc lóc đòi ngủ cùng Dư Lãng, Dư gia gia thấy thương, Dư Lãng lại có tâm muốn che chở. Dư Hải Thiên còn thật sự không thể làm gì nó. Không thể không nói, Lý Kham quả thật quá thiếu đạo đức. Dư Hải Thiên dù như thế nào cũng không thể động thủ với đứa nhỏ nha.
Dư Hải Thiên nhìn Dư Lãng ôm Tiểu Viên Viên đi lên trên tầng, đứa nhỏ ghé vào trên vai Dư Lãng, còn hướng về phía Dư Hải Thiên đắc ý thè lưỡi. Giống như đang nói. Cứ tức giận đi, tức chết ông!
“Lý Kham đâu?” khi bọn họ ăn cơm, Lý Kham trên đường đi WC. Kết quả đi đến bây giờ cũng chưa xuất hiện. Dư Hải Thiên ác độc hy vọng hắn rụng chết đuối ở trong WC luôn.
“Hắn đã sớm đi rồi, hắn nói với cha là để Tiểu Viên Viên ở lại nhà của chúng ta vài ngày. Cũng tiện thể để đứa nhỏ và Lãng Lãng bồi dưỡng một chút tình cảm.” Dư gia gia trong lòng cũng tính toàn một chút, nếu Dư Lãng thích đứa nhỏ. Khẳng định sẽ không bài xích Dư Hải Thiên có một đứa con trai đi. Suy nghĩ một lát, ông một bên khích lệ Lý Kham: “Người hiểu chuyện đến như vậy cũng không dễ kiếm nha.”
Dư giagia cảm thấy Lý Kham thật sự rất hiểu lý lẽ. Một người cha đẻ, nguyện ý để đứa nhỏ nhà mình ở lại gia đình khác bản thân đã thực hiểu lý lẽ. Chính là nhưng thứ đó có thúc ngựa cũng không đuổi kịp Lý Kham, Lý Kham biết Dư Lãng bị Dư Hải Thiên ăn đến xương cốt không còn, cũng không làm ầm ĩ, cái này không phải chỉ hiểu chuyện bình thường là có thể làm được đâu.
Dư gia gia tự cho là mình thông tuệ như vậy. nếu ông gặp phải loại chuyện này, hắn còn không đánh gãy chân chó của kẻ kia: “Đứa nhỏ kia thực sự là quá tốt.”
Tốt cái thí, âm hiểm như vậy làm sao có thể sinh ra Dư Lãng. Dư Hải Thiên cảm thấy Dư Lãng lớn thành như vậy, hoàn toàn đều là công lao của mình. Dư Lãng nên là của hắn.
“Con ngày mai liền đưa đứa nhỏ này về nhà.”
Dư gia gia không đồng ý, ông không có trực tiếp phản đối mà là nói vòng vo không đồng ý: “Con muốn đưa trở về cũng được, nhưng bị đứa nhỏ nháo một ngày. Cha nhưng không chịu được sự lạnh lẽo như vậy, nếu con có thể khiến trong nhà náo nhiệt hơn, vậy thì có thể mang đứa nhỏ này đi.”
Dư gia gia đây là đang mặc cả với Dư Hải Thiên muốn có cháu nội đâu.
“Chuyện về đứa nhỏ, con đã thương lượng với Lãng Lãng chưa hả? Không để cho Lãng Lãng đau lòng đi?” Dư gia gia thực sự có chút lo lắng, ông cảm thấy Dư Hải Thiên có chút trầm mặc, lại càng lo lắng hơn. Sợ Dư Lãng thương tâm vẫn quan trọng hơn: “Bằng không hoãn lại vài năm cũng được?”
“Lãng Lãng không có việc gì.” Dư Hải Thiên trả lời có chút nặng nề.
“A? Lãng Lãng đồng ý cho con có đứa nhỏ?” Dư gia gia nhìn biểu tình của Dư Hải Thiên, lại hỏi một lần____ bộ dáng của Dư Hải Thiên có chỗ nào cao hứng chứ hả. Không giống như Dư Lãng đồng ý, mà giống như là Dư Lãng sống chết không vui lòng. Chờ đến đáp án xác nhận của Dư Hải Thiên, Dư gia gia liền lập tức nổi giận.
“Con đây là bộ dáng gì hả? Lãng Lãng đều đồng ý, con còn dám không vui vẻ? Chẳng nhẽ là cần phải để Lãng Lãng vô cùng cao hứng, nhảy nhót mấy bài, phấn chấn đồng ý, con mới vừa lòng!”
Dư gia gia cho rằng Dư Hải Thiên mất hứng, là vì Dư Lãng đồng ý nhưng là đồng ý thật miễn cưỡng. Ông cảm thấy Dư Hải Thiên rất là không biết điều: “Con nhanh chóng đi mua mấy món đồ về làm cho Lãng Lãng vui đi.”
Dư Hải Thiên không có buồn bã, mà Dư Lãng cũng không chỉ có đồng ý hắn sinh đứa nhỏ, hơn nữa còn là vô cùng vui vẻ đồng ý. Hứng trí so với Dư Hải Thiên còn cao hơn.
Dư Hải Thiên nhìn đến phát ghen. Kỳ thật trong lòng của hắn, hắn càng muốn có đứa nhỏ của Dư Lãng. Không phải con của mình cũng được. Hắn có thể yêu thương đứa nhỏ này nhiều hơn cả con của mình. Đứa nhỏ ấy có thể thay thế Dư Lãng trở thành người thừa kế của mình. Bù lại những thiếu hụt trong sinh mệnh của Dư Lãng, như vậy mình khi còn sống mới có thể viên mãn.
Hơn nữa, tuy rằng Dư Hải Thiên muốn cùng sinh cùng tử với Dư Lãng, miễn cho khi hắn không còn, có người bắt nạt y. Nhưng là Dư Hải Thiên suy nghĩ đến, vạn nhất mình không sống thọ, Dư Lãng phải làm sao đây? Ai có thể khiến cho y sống vui vẻ như hiện giờ?
Một người con trai ruột, không thể nghi ngờ làm bảo đảm tốt nhất của Dư Lãng.
Nhưng là, cái đề nghị này Dư Hải Thiên vừa nói ra khỏi miệng đã khiến Dư Lãng xù lông.
Dư Lãng không đồng ý. Giống như Dư Hải Thiên vậy, y cũng càng thích con của Dư Hải Thiên hơn. Hơn nữa từ góc độ sinh học mà nói, đứa nhỏ của Dư Hải Thiên rất tốt có được không. Y thật sự rất sợ hãi con của mình trở thành một kẻ phá hoạt giống như mình kiếp trước. Như vậy khẳng định sẽ khiến người làm cha là y cả đời phải lo lắng hãi hùng đi.
Một đứa nhỏ là phiên bản thu nhỏ của Dư Hải Thiên, chỉ nghĩ thôi Dư Lãng đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Hơn nữa, Dư Hải Thiên hẳn là nên có con nói dõi của mình. Còn y, có hay không cũng quan trọng gì đâu? Đứa nhỏ của Dư Hải Thiên sao lại không phải là của y cơ chứ!
Dư Hải Thiên có chút nặng nề đem việc này nói cho Dư gia gia.
“Đối xử thật tốt với Lãng Lãng là được rồi, chỉ cần con đối với Lãng Lãng có suy nghĩ không nên. Đều là có lỗi với dụng tâm của Lãng Lãng dành cho con.” Dư gia gia vỗ vỗ bả vai Dư Hải Thiên, giảng giải cho hắn.
Tiểu Viên Viên kia liên tiếp ở lại Dư gia năm ngày. Chỉ quấn lấy Dư Lãng cộng thêm thi thoảng chọc giận Dư Hải Thiên. Mà Lý Khang thì biến mất vô tung vô ảnh, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, gọi điện thoại cũng không tiếp.
Đợi đến ngày thứ sáu, đêm hôm đó Dư Hải Thiên cảm thấy khả năng nhẫn nhịn của mình đã đến cực hạn. Chẳng sợ hai người họ cách một đứa nhỏ, hôm nay hắn cũng nhất định phải ngủ cùng một cái giường với Dư Lãng. Hắn còn chưa đi đến cửa phòng của Dư Lãng đâu, vẫn còn cách cửa phòng một đoạn. Đã hoảng hốt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết mơ mơ hồ hồ, còn có giọng nói có chút kích động của Dư Lãng.
Dư Hải Thiên dưới tình thế cấp bách mà bắt đầu chạy nhanh như bay tới, lại đụng phải Dư Lãng đang ôm đứa nhỏ trong tay. Thấy Dư Hải Thiên giống như là thấy cứu tinh: “Ba ba, Tiểu Viên Viên đột nhiên kêu đau bụng….”
Dư Hải Thiên đi qua vừa thấy Tiểu Viên Viên ở trong ngực Dư Lãng, sắc mặt trắng bệch, trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh, thân thể hơi run run, một tay nắm thật chặt lấy quần áo của Dư Lãng, nước mắt ào ào chảy ra: “Em đau quá, hu hu hu, em muốn ba ba, hu..”
“Vừa rồi đứa nhỏ ở trên mặt đât đau lăn lộn, ba ba con đã gọi xe cứu thương rồi..” Dư Lãng đã bị hoang mang lo sợ, trên người còn mặc áo ngủ. Ngay cả giày cũng không mang đã ôm đứa nhỏ đi ra. Lúc này nhìn thấy Dư Hải Thiên mới lên tinh thần được một chút: “Thời gian không còn nữa rồi, chúng ta đưa nó đến bệnh viện đi. Không chừng còn bị viêm ruột thừa đó…”
Dư Lãng hoang mang rối loạn nhìn chằm chằm Dư Hải Thiên, ôm Tiểu Viên Viên ra ngoài cửa.
Dư Hải Thiên vào nhà lấy cho Dư Lãng một cái áo khoác, lại đưa cho y một đôi giày mới từ phía sau đuổi theo Dư Lãng. Cầm thêm một cái chăn, bọc Tiểu Viên Viên lại mới bắt đầu đi ra ngoài.
Đợi cho đến khi tới bệnh viện, Tiểu Viên Viên ngay cả sức để khóc cũng không còn. Chỉ có một bàn tay vẫn gắt gao nắm chặt lấy Dư Lãng. Khiến cho Dư Lãng nhìn mà đau lòng muốn chết. So với Tiểu Viên Viên còn muốn trắng hơn. Ôm Tiểu Viên Viên xuống xe, dưới chân cũng không vững, nếu không có Dư Hải Thiên giúp đỡ một phen chắc chắn sẽ ngã ra đường.
“Ba ba, Tiểu Viên Viên sẽ không phải là bị viêm ruột thừa đi?” đây chẳng phải là lát nữa sẽ phải động dao kéo sao. Tiểu Viên Viên ở trong ngực Dư Lãng khóc đến run người. Dư Lãng cầu cứu mà nhìn Dư Hải Thiên.
Dư Hải Thiên cơ hồ là một tay nuôi lớn Dư Lãng, hắn so với Dư Lãng có kinh nghiệm hơn. Hơn nữa, nói thực tế một chút, người bị đau là Tiểu Viên Viên, là đứa nhỏ sẽ không có khả năng khiến Dư Hải Thiên biến thành hoang mang lo sợ. Hắn cũng không biết Tiểu Viên Viên có phải bị viêm ruột thừa hay không. An ủi Dư Lãng nói: “Hẳn là không phải, đau ruột thừa dữ dội hơn như vậy.”
Vừa rồi ba muốn ôm nó, nó còn đá ba một cước đâu.
Nhưng hiện tại quả thật Tiểu Viên Viên không còn sức mà đá hắn nữa. Trong lòng đứa nhỏ cảm thấy Dư Hải Thiên quả thực quá xa, nó đã đau đến như vậy rồi. Sao lại có thể nói mát nó, nói nó không đau chứ hả?
Tiểu Viên Viên không có khí lực phản kháng bị Dư Hải Thiên ôm vào trong lòng. Dư Lãng cũng không ôm nổi nứa, thuận theo đưa đứa nhỏ cho Dư Hải Thiên. Tiểu Viên Viên ở trong ngực Dư Hải Thiên càng ủy khuất, càng khóc dữ dội hơn: “Em muốn anh cơ, anh, anh!!!”
Bệnh viện bên kia đã chuẩn bị tốt, Dư Hải Thiên vào cửa, liền có thầy thuốc vây quanh. Thời điểm lúc này, cảm xúc của Dư Lãng đã ổn định hơn. Y ở một bên bị Tiểu Viên Viên nắm chặt một ngón tay, lại nhìn bác sĩ đang luôn tay ở trên người Tiểu Viên Viên.
Tiểu Viên Viên đã không còn khóc lợi hại như trước nữa, có khả năng không phải thực sự quá đau. Một bên bác sĩ thở dài một hơi, bàn bạc với nhau một lát, đưa ra kết luận chính xác, cẩn thận nói với Dư Hải Thiên: “Không phải viêm ruột thừa, là đại tràng co rút. Đứa bé này mấy ngày hôm nay ăn hơi nhiều đúng không?”
Chỗ nào ăn hơi nhiều chứ hả, là ăn quá nhiều. Tính tính có khi ăn gần bằng một nửa lượng cơm của Dư Lãng đấy. Mấy người Dư Lãng cho rằng Tiểu Viên Viên bởi vì béo nên ăn hơi nhiều một chút. Tình cảnh này lượng thức ăn mà Tiểu Viên Viên ăn ở Dư gia coi như là chè chén quá độ?!
“Đại khái chắc là do cơm nhà ta ăn tương đối ngon đi!” Dư Lãng cảm thấy đây đúng là một hồi chuyện cười, giải thích với Dư Hải Thiên.
Tiểu Viên Viên uống thuốc xong, bụng được che bởi một cái túi chườm nóng. Bụng cũng không còn quá đau nữa, lúc này mới có chút ngượng ngùng. Đứa nhỏ nhìn thoáng qua Dư Lãng có chút xấu hổ: “Anh, anh phải tin em, ở nhà em ăn không nhiều như vậy, cũng không thường xuyên nhiễm bệnh. Cơ thể của em tốt lắm, lần này nhất định là vì nước ở đây không tốt!”
Tiểu Viên Viên vươn ra một ngón tay, chỉ vào Dư Hải Thiên: “Em mắc bệnh nhất định là do ông ấy, ông ấy kê thuốc ở trong cơm của em. Ông ấy quá xấu xa rồi, anh, anh vẫn là theo em về nhà đi.”
Khi Lý Kham về nhà, lái xe rốt cuộc nghĩ ra lạ ở chỗ nào. Dư Lãng đã cúp máy của hắn.
“Hắn nói cái gì?” Dư Hải Thiên nhắc tới Lý Kham vẫn không vui, hắn hy vọng Lý Kham có thể hỗn đản giống như Khang An. Cho dù là giống Khang lão gia tử cũng được.
“Ông ấy nói ba lừa hắn!”
“Ân?”
Dư Lãng cười hì hì không ngừng: “Ông ấy nói ba làm như vậy là không đúng. Ông ấy muốn con hỏi ba, nếu con và ông nội cùng nhau rơi xuống nước, ba sẽ cứu ai trước?”
Nếu Dư Lãng và Lý Minh cùng nhau rơi vào trong nước, Lý Kham tám chín phần khả năng là sẽ cứu Lý Minh.
Nếu Dư Lãng và nhưng đứa con khác của Dư Hải Thiên rơi vào trong nước, Dư Hải Thiên khẳng đi cứu Dư Lãng trước. Đối lập mãnh liệt như vậy, khiến Lý Kham cảm thấy hổ thẹn rất nhiều. Rốt cuộc đối với Dư Hải Thiên xấu hổ, hắn cũng không còn mặt mũi đoạt Dư Lãng với Dư Hải Thiên.
Nhưng hắn suy nghĩ nửa ngày. Cảm thấy cũng không thích hợp lắm, hắn cứu Lý Minh là bởi vì trên thế giới hắn yêu nhất là con trai mình. Nhưng Dư Hải Thiên đi cứu Dư Lãng cũng không đại biểu hắn yêu nhất Dư Lãng, Dư Hải Thiên không phải còn có một người cha hay sao?
Bị vấn đề xảo quyệt này làm khó nửa ngày, tâm lý của Lý Kham rất không thoải mái. Lập tức liền đem vấn đề ném lên trên đầu Dư Hải Thiên. Gọi điện thoại cho Dư Lãng, để Dư Hải Thiên cũng nếm thử một chút loại cảm giác này.
Dư Hải Thiên chửi thầm, cái tên chết tiệt hại người ích ta này. Lão tử ăn cơm khô nhiều năm như vậy còn thể thể tính lên đầu của anh hả. Lão tử có thể bị anh dùng mấy khối đá nhỏ đến ngáng chân như vậy, lão tử liền cùng họ với anh.
Đối với việc Dư Hải Thiên khó xử, Dư Lãng có vẻ hưng trí bừng bừng, y truy vấn hỏi: “Ba ba, ba sẽ không phải muốn nói, ông nội của con biết bơi đi, đây là đáp án phạm quy a.”
Trách không được con và Lý Kham nói chuyện thời gian dài như vậy, Lý Kham không biết đã dạy con bao nhiêu cái chủ ý hư hỏng đâu.
Trên thực tế, lý khan có rất nhiều chú ý xấu xa, hắn cho Dư Hải Thiên phiền toán không chỉ là khiến Dư Hải Thiên khó xử với Dư Lãng một chút. Ngày hôm sau hắn lại tới lần nữa, lần này hắn dẫn theo một đứa nhỏ trắng trắng mập mạp. Bé trai ánh mắt đảo quanh, liền từ trong ngực Lý Kham đòi xuống, trực tiếp dùng đôi chân ngắn ngủn của mình chạy qua, ôm lấy đùi Dư Lãng: “Anh, anh. Anh là anh trai của em đúng không?”
Đứa nhỏ này rõ ràng là khi ở nhà đã được Lý Kham giáo dục qua. Vào phòng, chỉ để ý nâng đôi mắt to ngập nước nhìn Dư Lãng. Cho dù là người có tâm địa sắt đá cũng không chống đỡ nổi a. Dư Lãng tâm nhất thời bị mềm nhũn, ôm lấy Tiểu Viên Viên này vào lòng ( Tiểu Viên Viên: hay dùng để nói đứa trẻ béo tròn dễ thương)
Tiểu Viên Viên rõ ràng là được tẩm bổ quá tốt, toàn thân đều là thịt, Dư Lãng ôm một lát cánh tay liền cảm thấy tê rần.
“Đưa ba ôm cho!” Dư Hải Thiên muốn ôm đứa bé, lại bị Tiểu Viên Viên rất không nể tình, trực tiếp quay đầu đi, bĩu môi, dựa vào người Dư Lãng ôm chặt cổ của y: “Em không cần, em muốn anh thôi. Em muốn ở với anh..”
Mặt Dư Hải Thiên đen xì, cái đứa nhỏ chết tiệt này, sao lại giống hệt ba ba của nó đều không tức thời một chút nào vậy hả.
Lý Kham lại càng không thức thời, hắn không chút nào cố kị Dư Hải Thiên, cười ra cả tiếng. hắn không thể cứng rắn đối đầu Dư Hải Thiên, không có nghĩa là hắn không thể lấy nhu thắng cương nha.
“Tiểu Viên Viên, em muốn ăn cái gì?” Dư Lãng ôm cũng thấy rất mỏi tay, ngồi ở trên ghế sa long, để đứa nhỏ ngồi ở trên đùi, trực tiếp lấy luôn Tiểu Viên Viên thành ngoại hiệu để gọi người ta.
Tiểu Viên Viên quyệt quyệt miệng: “Anh, anh bắt nạt trẻ nhỏ, như vậy quá thiếu đạo đức! Bất quá nếu buổi tối có gà nướng giòn mà em thích ăn, em có thể tha thứ cho anh.”
Dư Lãng cảm thấy cái đứa nhỏ này có một chút giống bản thân. Bất quá đứa nhỏ này thật là thiếu tâm nhãn: “Tiểu mập mạp, em khẳng định là đang trộm mắng anh ở trong lòng đúng không?”
Dư Lãng đây là đang suy bụng ta ra bụng người. Quả nhiên, ánh mắt của Tiểu Viên Viên di chuyển một chút. Nhóc cho rằng là do mình lầm bầm lầu bầu nói ra, cuống quýt bụm miệng: “Sao anh biết?”
Dư Lãng hừ lạnh một tiếng, y trước kia rất thích làm như vậy. Cùng một cha một mẹ, gen có khác, cũng sẽ không khác nhau quá nhiều. Y vừa thấy cái đứa nhỏ này, liền biết nó có một bụng ý nghĩ xấu.
Tiểu Viên Viên quả thật là một bụng ý nghĩ xấu, hơn nữa phi thường khôn khéo. Đứa nhỏ này lấy lòng Dư Lãng, lấy lòng Dư gia gia. Biết Dư Hải Thiên nhất định sẽ không thích mình, nó liền không thèm mất sức ở trên người hắn. Nó cũng không sợ đắc tội Dư Hải Thiên đâu. Ở trên đùi Dư Lãng ăn xong cơm chiều, còn muốn nháo đòi ngủ cùng một ổ chăn với Dư Lãng.
Dư Hải Thiên răng nanh ken két va vào nhau: “ Lý Kham đâu?”
Dư gia gia thực thích Tiểu Viên Viên, lão nhân chính là thích đứa nhỏ. Huống chi ông còn cảm thấy đứa nhỏ Tiểu Viên Viên này đúng là em trai của Dư Lãng, nhìn một cái mà xem này. Hai đứa nó giống nhau biết bao nhiêu chứ. Đều khiến cho mọi người yêu thích.
Tiểu Viên Viên nắm tay lại chỉ về hướng Dư Hải Thiên, ánh mắt ngập nước, khóc lóc kể lể với Dư gia gia: “Ông ơi, bác ấy thật đáng sợ, bác ấy hình như muốn ăn con!”
Dư gia gia thập phần đau lòng, ông dùng sức trừng mắt nhìn Dư Hải Thiên liếc mắt một cái: “Con xem mình nhìn như vậy làm gì hả.. dọa Tiểu Viên Viên rồi đây này.” Đảo mắt lại lấy vẻ mặt ôn hòa cho Tiểu Viên Viên một cái chân gà: “Tiểu Viên Viên ngoan, không cần sợ nha. Đây là nhà của ông nội, hắn nói không có trọng lượng gì hết. Con ở trong này vài ngày cũng được. Ngày mai ông nội lại bảo người làm chân gà cho con ăn, bao nhiêu cũng có, nha…”
Tiểu Viên Viên lập tức nín khóc mỉm cười, tay chân khua loạn lên, nhanh nhẹn nắm lấy một cái chân gà tự mình gặm một nửa, ném vào trong bát Dư Hải Thiên: “Con biết, bác nhất định là nhìn thấy ông nội thương con cho nên ghen tị. Con cho bác ấy chân gà, bác ấy sẽ không tức giận nữa. Nhưng mà bác ấy thật sự rất hung dữ, baba của con đã dạy con rồi, đây gọi là gì nhỉ. Là cái gì bụng dạ. hay là cái gì nha.?”
“Là bụng dạ hẹp hòi.” Dư gia gia nói tiếp.
Tiểu Viên Viên lập tức cho Dư gia gia một cái vỗ tay, vẻ mặt sùng bái nhìn chằm chằm ông: “Ông nội, ông quá lợi hại!”
Dư gia gia vui tươi hớn hở hướng về phía Dư Lãng nói: “Lãng Lãng, con xem đứa nhỏ này hiểu chuyện biết bao nhiêu a!”
Dư Hải Thiên khẳng định muốn ném cái đứa nhỏ Tiểu Viên Viên không hiểu chuyện này xuống giếng đi. Dư Lãng nhìn một chút sắc mặt xanh mét của Dư Hải Thiên, còn có một cái chân gà bị gặm dở ở trên chén đĩa trước mặt hắn. Lại liếc mắt một chút nhìn Tiểu Viên Viên ngồi ở trên chân ông nội mình cười trộm… thôi vẫn nên ăn cơm đi.
Ăn cơm xong, Tiểu Viên Viên khóc lóc đòi ngủ cùng Dư Lãng, Dư gia gia thấy thương, Dư Lãng lại có tâm muốn che chở. Dư Hải Thiên còn thật sự không thể làm gì nó. Không thể không nói, Lý Kham quả thật quá thiếu đạo đức. Dư Hải Thiên dù như thế nào cũng không thể động thủ với đứa nhỏ nha.
Dư Hải Thiên nhìn Dư Lãng ôm Tiểu Viên Viên đi lên trên tầng, đứa nhỏ ghé vào trên vai Dư Lãng, còn hướng về phía Dư Hải Thiên đắc ý thè lưỡi. Giống như đang nói. Cứ tức giận đi, tức chết ông!
“Lý Kham đâu?” khi bọn họ ăn cơm, Lý Kham trên đường đi WC. Kết quả đi đến bây giờ cũng chưa xuất hiện. Dư Hải Thiên ác độc hy vọng hắn rụng chết đuối ở trong WC luôn.
“Hắn đã sớm đi rồi, hắn nói với cha là để Tiểu Viên Viên ở lại nhà của chúng ta vài ngày. Cũng tiện thể để đứa nhỏ và Lãng Lãng bồi dưỡng một chút tình cảm.” Dư gia gia trong lòng cũng tính toàn một chút, nếu Dư Lãng thích đứa nhỏ. Khẳng định sẽ không bài xích Dư Hải Thiên có một đứa con trai đi. Suy nghĩ một lát, ông một bên khích lệ Lý Kham: “Người hiểu chuyện đến như vậy cũng không dễ kiếm nha.”
Dư giagia cảm thấy Lý Kham thật sự rất hiểu lý lẽ. Một người cha đẻ, nguyện ý để đứa nhỏ nhà mình ở lại gia đình khác bản thân đã thực hiểu lý lẽ. Chính là nhưng thứ đó có thúc ngựa cũng không đuổi kịp Lý Kham, Lý Kham biết Dư Lãng bị Dư Hải Thiên ăn đến xương cốt không còn, cũng không làm ầm ĩ, cái này không phải chỉ hiểu chuyện bình thường là có thể làm được đâu.
Dư gia gia tự cho là mình thông tuệ như vậy. nếu ông gặp phải loại chuyện này, hắn còn không đánh gãy chân chó của kẻ kia: “Đứa nhỏ kia thực sự là quá tốt.”
Tốt cái thí, âm hiểm như vậy làm sao có thể sinh ra Dư Lãng. Dư Hải Thiên cảm thấy Dư Lãng lớn thành như vậy, hoàn toàn đều là công lao của mình. Dư Lãng nên là của hắn.
“Con ngày mai liền đưa đứa nhỏ này về nhà.”
Dư gia gia không đồng ý, ông không có trực tiếp phản đối mà là nói vòng vo không đồng ý: “Con muốn đưa trở về cũng được, nhưng bị đứa nhỏ nháo một ngày. Cha nhưng không chịu được sự lạnh lẽo như vậy, nếu con có thể khiến trong nhà náo nhiệt hơn, vậy thì có thể mang đứa nhỏ này đi.”
Dư gia gia đây là đang mặc cả với Dư Hải Thiên muốn có cháu nội đâu.
“Chuyện về đứa nhỏ, con đã thương lượng với Lãng Lãng chưa hả? Không để cho Lãng Lãng đau lòng đi?” Dư gia gia thực sự có chút lo lắng, ông cảm thấy Dư Hải Thiên có chút trầm mặc, lại càng lo lắng hơn. Sợ Dư Lãng thương tâm vẫn quan trọng hơn: “Bằng không hoãn lại vài năm cũng được?”
“Lãng Lãng không có việc gì.” Dư Hải Thiên trả lời có chút nặng nề.
“A? Lãng Lãng đồng ý cho con có đứa nhỏ?” Dư gia gia nhìn biểu tình của Dư Hải Thiên, lại hỏi một lần____ bộ dáng của Dư Hải Thiên có chỗ nào cao hứng chứ hả. Không giống như Dư Lãng đồng ý, mà giống như là Dư Lãng sống chết không vui lòng. Chờ đến đáp án xác nhận của Dư Hải Thiên, Dư gia gia liền lập tức nổi giận.
“Con đây là bộ dáng gì hả? Lãng Lãng đều đồng ý, con còn dám không vui vẻ? Chẳng nhẽ là cần phải để Lãng Lãng vô cùng cao hứng, nhảy nhót mấy bài, phấn chấn đồng ý, con mới vừa lòng!”
Dư gia gia cho rằng Dư Hải Thiên mất hứng, là vì Dư Lãng đồng ý nhưng là đồng ý thật miễn cưỡng. Ông cảm thấy Dư Hải Thiên rất là không biết điều: “Con nhanh chóng đi mua mấy món đồ về làm cho Lãng Lãng vui đi.”
Dư Hải Thiên không có buồn bã, mà Dư Lãng cũng không chỉ có đồng ý hắn sinh đứa nhỏ, hơn nữa còn là vô cùng vui vẻ đồng ý. Hứng trí so với Dư Hải Thiên còn cao hơn.
Dư Hải Thiên nhìn đến phát ghen. Kỳ thật trong lòng của hắn, hắn càng muốn có đứa nhỏ của Dư Lãng. Không phải con của mình cũng được. Hắn có thể yêu thương đứa nhỏ này nhiều hơn cả con của mình. Đứa nhỏ ấy có thể thay thế Dư Lãng trở thành người thừa kế của mình. Bù lại những thiếu hụt trong sinh mệnh của Dư Lãng, như vậy mình khi còn sống mới có thể viên mãn.
Hơn nữa, tuy rằng Dư Hải Thiên muốn cùng sinh cùng tử với Dư Lãng, miễn cho khi hắn không còn, có người bắt nạt y. Nhưng là Dư Hải Thiên suy nghĩ đến, vạn nhất mình không sống thọ, Dư Lãng phải làm sao đây? Ai có thể khiến cho y sống vui vẻ như hiện giờ?
Một người con trai ruột, không thể nghi ngờ làm bảo đảm tốt nhất của Dư Lãng.
Nhưng là, cái đề nghị này Dư Hải Thiên vừa nói ra khỏi miệng đã khiến Dư Lãng xù lông.
Dư Lãng không đồng ý. Giống như Dư Hải Thiên vậy, y cũng càng thích con của Dư Hải Thiên hơn. Hơn nữa từ góc độ sinh học mà nói, đứa nhỏ của Dư Hải Thiên rất tốt có được không. Y thật sự rất sợ hãi con của mình trở thành một kẻ phá hoạt giống như mình kiếp trước. Như vậy khẳng định sẽ khiến người làm cha là y cả đời phải lo lắng hãi hùng đi.
Một đứa nhỏ là phiên bản thu nhỏ của Dư Hải Thiên, chỉ nghĩ thôi Dư Lãng đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Hơn nữa, Dư Hải Thiên hẳn là nên có con nói dõi của mình. Còn y, có hay không cũng quan trọng gì đâu? Đứa nhỏ của Dư Hải Thiên sao lại không phải là của y cơ chứ!
Dư Hải Thiên có chút nặng nề đem việc này nói cho Dư gia gia.
“Đối xử thật tốt với Lãng Lãng là được rồi, chỉ cần con đối với Lãng Lãng có suy nghĩ không nên. Đều là có lỗi với dụng tâm của Lãng Lãng dành cho con.” Dư gia gia vỗ vỗ bả vai Dư Hải Thiên, giảng giải cho hắn.
Tiểu Viên Viên kia liên tiếp ở lại Dư gia năm ngày. Chỉ quấn lấy Dư Lãng cộng thêm thi thoảng chọc giận Dư Hải Thiên. Mà Lý Khang thì biến mất vô tung vô ảnh, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, gọi điện thoại cũng không tiếp.
Đợi đến ngày thứ sáu, đêm hôm đó Dư Hải Thiên cảm thấy khả năng nhẫn nhịn của mình đã đến cực hạn. Chẳng sợ hai người họ cách một đứa nhỏ, hôm nay hắn cũng nhất định phải ngủ cùng một cái giường với Dư Lãng. Hắn còn chưa đi đến cửa phòng của Dư Lãng đâu, vẫn còn cách cửa phòng một đoạn. Đã hoảng hốt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết mơ mơ hồ hồ, còn có giọng nói có chút kích động của Dư Lãng.
Dư Hải Thiên dưới tình thế cấp bách mà bắt đầu chạy nhanh như bay tới, lại đụng phải Dư Lãng đang ôm đứa nhỏ trong tay. Thấy Dư Hải Thiên giống như là thấy cứu tinh: “Ba ba, Tiểu Viên Viên đột nhiên kêu đau bụng….”
Dư Hải Thiên đi qua vừa thấy Tiểu Viên Viên ở trong ngực Dư Lãng, sắc mặt trắng bệch, trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh, thân thể hơi run run, một tay nắm thật chặt lấy quần áo của Dư Lãng, nước mắt ào ào chảy ra: “Em đau quá, hu hu hu, em muốn ba ba, hu..”
“Vừa rồi đứa nhỏ ở trên mặt đât đau lăn lộn, ba ba con đã gọi xe cứu thương rồi..” Dư Lãng đã bị hoang mang lo sợ, trên người còn mặc áo ngủ. Ngay cả giày cũng không mang đã ôm đứa nhỏ đi ra. Lúc này nhìn thấy Dư Hải Thiên mới lên tinh thần được một chút: “Thời gian không còn nữa rồi, chúng ta đưa nó đến bệnh viện đi. Không chừng còn bị viêm ruột thừa đó…”
Dư Lãng hoang mang rối loạn nhìn chằm chằm Dư Hải Thiên, ôm Tiểu Viên Viên ra ngoài cửa.
Dư Hải Thiên vào nhà lấy cho Dư Lãng một cái áo khoác, lại đưa cho y một đôi giày mới từ phía sau đuổi theo Dư Lãng. Cầm thêm một cái chăn, bọc Tiểu Viên Viên lại mới bắt đầu đi ra ngoài.
Đợi cho đến khi tới bệnh viện, Tiểu Viên Viên ngay cả sức để khóc cũng không còn. Chỉ có một bàn tay vẫn gắt gao nắm chặt lấy Dư Lãng. Khiến cho Dư Lãng nhìn mà đau lòng muốn chết. So với Tiểu Viên Viên còn muốn trắng hơn. Ôm Tiểu Viên Viên xuống xe, dưới chân cũng không vững, nếu không có Dư Hải Thiên giúp đỡ một phen chắc chắn sẽ ngã ra đường.
“Ba ba, Tiểu Viên Viên sẽ không phải là bị viêm ruột thừa đi?” đây chẳng phải là lát nữa sẽ phải động dao kéo sao. Tiểu Viên Viên ở trong ngực Dư Lãng khóc đến run người. Dư Lãng cầu cứu mà nhìn Dư Hải Thiên.
Dư Hải Thiên cơ hồ là một tay nuôi lớn Dư Lãng, hắn so với Dư Lãng có kinh nghiệm hơn. Hơn nữa, nói thực tế một chút, người bị đau là Tiểu Viên Viên, là đứa nhỏ sẽ không có khả năng khiến Dư Hải Thiên biến thành hoang mang lo sợ. Hắn cũng không biết Tiểu Viên Viên có phải bị viêm ruột thừa hay không. An ủi Dư Lãng nói: “Hẳn là không phải, đau ruột thừa dữ dội hơn như vậy.”
Vừa rồi ba muốn ôm nó, nó còn đá ba một cước đâu.
Nhưng hiện tại quả thật Tiểu Viên Viên không còn sức mà đá hắn nữa. Trong lòng đứa nhỏ cảm thấy Dư Hải Thiên quả thực quá xa, nó đã đau đến như vậy rồi. Sao lại có thể nói mát nó, nói nó không đau chứ hả?
Tiểu Viên Viên không có khí lực phản kháng bị Dư Hải Thiên ôm vào trong lòng. Dư Lãng cũng không ôm nổi nứa, thuận theo đưa đứa nhỏ cho Dư Hải Thiên. Tiểu Viên Viên ở trong ngực Dư Hải Thiên càng ủy khuất, càng khóc dữ dội hơn: “Em muốn anh cơ, anh, anh!!!”
Bệnh viện bên kia đã chuẩn bị tốt, Dư Hải Thiên vào cửa, liền có thầy thuốc vây quanh. Thời điểm lúc này, cảm xúc của Dư Lãng đã ổn định hơn. Y ở một bên bị Tiểu Viên Viên nắm chặt một ngón tay, lại nhìn bác sĩ đang luôn tay ở trên người Tiểu Viên Viên.
Tiểu Viên Viên đã không còn khóc lợi hại như trước nữa, có khả năng không phải thực sự quá đau. Một bên bác sĩ thở dài một hơi, bàn bạc với nhau một lát, đưa ra kết luận chính xác, cẩn thận nói với Dư Hải Thiên: “Không phải viêm ruột thừa, là đại tràng co rút. Đứa bé này mấy ngày hôm nay ăn hơi nhiều đúng không?”
Chỗ nào ăn hơi nhiều chứ hả, là ăn quá nhiều. Tính tính có khi ăn gần bằng một nửa lượng cơm của Dư Lãng đấy. Mấy người Dư Lãng cho rằng Tiểu Viên Viên bởi vì béo nên ăn hơi nhiều một chút. Tình cảnh này lượng thức ăn mà Tiểu Viên Viên ăn ở Dư gia coi như là chè chén quá độ?!
“Đại khái chắc là do cơm nhà ta ăn tương đối ngon đi!” Dư Lãng cảm thấy đây đúng là một hồi chuyện cười, giải thích với Dư Hải Thiên.
Tiểu Viên Viên uống thuốc xong, bụng được che bởi một cái túi chườm nóng. Bụng cũng không còn quá đau nữa, lúc này mới có chút ngượng ngùng. Đứa nhỏ nhìn thoáng qua Dư Lãng có chút xấu hổ: “Anh, anh phải tin em, ở nhà em ăn không nhiều như vậy, cũng không thường xuyên nhiễm bệnh. Cơ thể của em tốt lắm, lần này nhất định là vì nước ở đây không tốt!”
Tiểu Viên Viên vươn ra một ngón tay, chỉ vào Dư Hải Thiên: “Em mắc bệnh nhất định là do ông ấy, ông ấy kê thuốc ở trong cơm của em. Ông ấy quá xấu xa rồi, anh, anh vẫn là theo em về nhà đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook