Edit: Linh

An Huệ Lan tức giận, hùng hổ gõ cửa phòng Khang Huy. Cô thực sự cảm thấy khó thở, nhắm mắt lại liền có thể nhớ đến cảnh tượng ở Thiên Thượng Nhân Gian, Khang Huy làm trò hề. Cô vốn đối với quan hệ giữa hai người đàn ông cảm thấy xem thường. Không đúng, cô vốn là không tin giữa hai người đàn ông sẽ tồn tại tình cảm, chẳng qua chỉ là đùa bỡn mà thôi. Người có thân phận cao hơn đùa bỡn người ở thân phận thấp, vui vẻ, chơi đùa…

Nếu Khang Huy và Dung Việt Trạch ở cùng một chỗ mà lại ở phía trên, cô còn có thể dễ dàng chấp nhận hơn một chút. Chính là, cố tình Khang Huy lại ở phía dưới…

Cô sinh là con trai, không phải là con gái, cô nhìn lại Khang Huy, không thua gì mình…

An Huệ Lan mang theo tức giận gõ mạnh cửa phòng Khang Huy. Ai biết cô gõ nửa ngày cũng không có ai mở cửa, đành gọi điện cho y, lại trực tiếp bị ấn cúp máy.

Vì để giữ bí mật, chỗ ở của Khang Huy là một tiểu khu vô cùng yên tĩnh, bên trong chủ yếu là các hộ gia đình bình thường. Đột nhiên cách vách mở cửa ra, một bà lão đầu đầy tóc bạc cau mày nhìn An Huệ Lan: “Vị phu nhân này, cô có thể nói nhỏ một chút được không? Cháu của tôi còn đang ngủ đâu, đều bị cô đánh thức rồi đó. Cô đến đây để gây nhiễu người khác hả? gõ cửa nhiều như vậy cũng không nghe thấy ai trả lời thì đừng gõ cửa nữa, bên trong khẳng định không có ai đâu!!!”

An Huệ Lan sao có thể tin được? Khang Huy khẳng định là đang ở bên trong, chẳng qua là không muốn gặp cô mà thôi.

An Huệ Lan không có cứng rắn nói lại, thái độ ôn hòa đối với bà lão nhà bên nói: “Thực xin lỗi dì, cháu thực sự là sốt ruột quá. Đứa nhỏ bên trong là đang làm mình làm mẩy với cháu, không chịu mở cửa cho cháu. Cháu lại không mang chìa khóa theo, sợ nó ở bên trong xảy ra chuyện gì.”

Bà lão xem xét An Huệ Lan: “Cô là gì của đứa nhỏ vậy, tôi trước kia chưa từng thấy cô.”

“Cháu là mẹ của nó, cháu vừa từ nước ngoài trở về.” Không thể không nói bề ngoài của An Huệ Lan rất có tính lừa người. Cô ta khí chất cao nhã, ăn mặc cũng không tầm thường, so với kẻ lừa đảo hoàn toàn không có liên quan.

“Vậy để tôi gọi cửa cho cô a. không ai trả lời thì cô nên đi về đi.” Lão bà nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, còn gọi mấy tiếng.

Cửa vẫn không mở ra, một lúc lâu lão bà nhìn An Huệ Lan với anh mắt hoài nghi.

Đột nhiên cửa lại mở, rõ ràng là Khang Huy xuất hiện, y có chút tiều tụy. Không chỉ là An Huệ Lan, lão bà cũng nhẹ thở một hơi, còn đặc biệt xác nhận chỉ chỉ về hướng An Huệ Lan nói với Khang Huy: “Cháu à, cô ta nói cô ta là mẹ của cháu?”

Khang Huy gật gật đầu, bà lão lại khuyên vài câu, mới đi.

Bà lão vừa đi, Khang Huy liền lạnh mặt, y dựa người vào trên cửa, nhìn cũng không nhìn An Huệ Lan nói: “Bà tới làm gì, tôi không phải đã nói là đừng tới tìm tôi rồi sao?”

An Huệ Lan ngay sau khi Khang Huy thừa nhận là mẹ của mình đã lộ ra vẻ mặt vui mừng giờ lại biến mất không còn một mảnh. Sắc mặt đỏ lên, một tay chỉ vào Khang Huy lạnh lùng nói: “Con còn dám nói? Không cho mẹ tới tìm con, chẳng lẽ con còn muốn gạt mẹ tiếp tục lêu lổng cùng Dung Việt Trạch? Con còn biết xấu hổ hay không hả. Không phải con đã nhận lời mẹ dứt khoát chia tay với hắn sao?”

Khang Huy bình tĩnh nói với An Huệ Lan: “Đấy là bà tự nói, tôi cũng không có nhận lời.”

An Huệ Lan so với việc nói là bị tức giận còn không bằng nói là bị kích thích. Cô ta liền vươn tay ra, cho Khang Huy một bạt tai: “Con có biết mình đang làm gì không hả. Con sẽ tự mình hủy diệt tiền đồ của bản thân mình!!!”

Khang Huy bị đánh, lạnh lùng nhìn An Huệ Lan, thanh âm giống như ở trong hầm băng mà mang theo dày đặc hàn khí: “Tiền đồ? Bà còn dám nói đến tiền đồ? Tiền đồ của tôi mười lăm năm trước đã bị bà tự tay phá hủy rồi.”

An Huệ Lan đột nhiên lui lại mấy bước, có chút chột dạ: “Mẹ..”

Khang Huy trực tiếp bỏ lại An Huệ Lan đi vào phòng, An Huệ Lan tìm khăn tay muốn lau mặt cho Khang Huy. Một bàn tay này của cô ra toàn lực, đã để lại dấu tay lên mặt của Khang Huy.

Khang Huy né tránh bàn tay của An Huệ Lan: “Bà tới đây làm gì?”

An Huệ Lan trầm mặc một lát: “Mẹ muốn tới thăm con một chút, mẹ đã rất nhiều năm chưa thấy con. Mẹ muốn nhìn xem con sống có được không.”

Khang Huy cười nhạo một tiếng, châm chọc nói: “Đến xem tôi, bà tới để làm gì? Bà cảm thấy tôi sẽ tốt sao? Bị người nhìn thấy trong hoàn cảnh như vậy, mất hết mặt mũi trước mặt người khác. Tôi chỉ sợ cuối cùng mình sẽ không vào được Dư gia! Ngược lại đứa con ngoan của bà, có thể vô tư ở lại Dư gia hưởng phúc.”

Khang Huy đối với An Huệ Lan châm chọc khiêu khích, An Huệ Lan đau lòng nói: “Mẹ biết con đang trách mẹ, chính là con thực sự không biết, mẹ là vì tốt cho con. Mẹ nghĩ rằng Khang An sẽ mang theo con gả vào Dư gia, cho con trở thành Dư gia đại thiếu gia danh chính ngôn thuận. Mẹ nuôi Dưỡng Dư Lãng, mẹ có trăm ngàn phương pháp để có thể hủy hoại y. Không để cho y uy hiếp được địa vị của con. Ai có thể nghĩ được, Khang An người đàn bà kia đầu óc có chuyện, không nói một lời liền mang con đi, trực tiếp gả cho Lý Kham. Mẹ có thể làm gì được đây, nhìn Dư Lãng sống đến thoải mái như vậy, mẹ cũng hận không thể mang con về. Chính là khi đó mẹ đã đâm lao đành phải theo lao.”

Vào lúc đó, tại sao bà không đem chuyện này nói ra để đổi trở về đi? Đó là bởi vì bà chỉ biết lo cho chính mình, bà sợ Dư Hải Thiên biết được chuyện này, sẽ bị mất đi địa vị! bà sợ Dư Hải Thiên cưng chiều Dư Lãng, sẽ khiến ông ấy đối với Khang An nể trọng vài phần!!! chính là ngàn tính vạn tính, bà thật không ngờ Dư Lãng căn bản không phải là con của Dư Hải Thiên.

Quả nhiên là tính toàn rất cẩn thận. Khang Huy vô số lần nguyền rủa ông trời. nếu là số của hắn bị như vậy còn không nói, hắn sẽ cam tâm. Cố tình chính là kết quả này lại do chính mẹ đẻ mình gây ra.

Cho dù là mẹ mình, Khang Huy cũng không thể khống chế được bản thân thôi oán hận.

“May mắn Khang gia hiện tại cũng không quá tệ, con cũng không bị khổ sở.” An Huệ Lan lau khô nước mắt, tự mình an ủi cũng vì mình giải vây.

Không nghĩ tỡi Khang Huy lại càng tức giận hơn. Hắn phẫn nộ đứng đậy, chỉ thẳng vào mặt An Huệ Lan: “Không chịu đau khổ? Bà cho rằng chỉ có ăn đói mặc rách mới là đau khổ sao. Sáu năm trước, khi đó mùa đông có tuyết lớn. Đó là lần đâu tiên tôi nghịch tuyết, tự mình ở vừa hoa nghịch tuyết nửa ngày rồi lại vô cùng vui vẻ đi tìm Khang An. Bà có biết tôi nhận lại là cái gì không? Bà ấy nói tôi bị mê muội mất cả ý chí, bà ấy phạt tôi quỳ ở trên mặt đất một giờ. Một giờ a, đầu gối của tôi đều bị sưng lên, ngày hôm sau liền bị phát sốt. Khang An đi Paris mua sắm, Lý Kham đi công tác, ông ngoại cũng phải đến công ty. Cả nhà như vậy chỉ còn lại một mình tôi, không có một ai giúp đỡ, khi đó tôi chỉ có chín tuổi…”

“Mẹ không biết…” An Huệ Lan đã khóc đến nỗi mặt đầy nước mắt: “Mẹ không biết Khang An sẽ đối với con như vậy! Cô ta sao có thể đối xử với con như vậy được!”

“Bà cũng đã đem tôi cho bà ấy, tự nhiên là bà ấy muốn làm gì tôi thì có thể làm như vậy!” Khang Huy giận dữ mà cười. thanh thanh đề huyết: “Vào lúc đó chỉ sợ bà đang vây quanh Dư Lãng mà làm việc đi. Bà chưa từng nghĩ đến người con trai ruột là tôi đây! Đã bị vứt bỏ!”

“Mẹ chẳng qua là muốn cho con được sống tốt hơn mà thôi…” An Huệ Lan không thể tự giải thích. Cô cũng biết mình có muốn nói bao nhiêu cũng vô dụng. Nếu khi Khang Huy biết đến thân phận của mình mà hắn đã có được mọi thứ, Khang Huy tự nhiên sẽ cảm ơn người mẹ này. Nhưng là Khang Huy là bởi vì cô, mà rơi xuống loại tình trạng này. Cô từ người phải chịu khổ lại biến thành người khởi xướng, đầu sỏ gây tội.

Quả nhiên, Khang Huy quát: “Tôi không cần…”

An Huệ Lan trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, giống như không đành lòng nhìn phản ứng của Khang Huy, chỉ nhẹ nhàng nói: “Mẹ không có ý như vậy. Mẹ và con chia xa nhau mười sáu năm. Chẳng nhẽ khi xưa mẹ tráo đổi con là vì suy nghĩ cho mình sao? Đây đều là vì con, nếu con bây giờ là đứa con duy nhất của Dư gia, Dư Lãng đi theo mẹ làm một đứa nhỏ vô danh vô phận, con sẽ oán mẹ sao? Con tức giận không phải là vì mẹ không cần con, con hận chính là loại hành vi này không mang đến chỗ tốt nào cho con!”

An Huệ Lan nói ra bí mật của Khang Huy, đem mặt mũi hắn lột sạch sẽ.

Khang Huy cười lạnh hỏi lại: “Bà còn nói không phải vì mình. Như vậy lúc ấy tại sao bà lại phải ôm Dư Lãng đi tìm Dư Hải Thiên, tìm một góc nào đó mà trốn tránh không được sao. Chẳng sợ vứt y ở cô nhi viện cũng được. Bà muốn chẳng qua là quyền thế phú quý, muốn mẫu bằng tử quý.”

Trong nháy mặt, huyết sắc trên mặt An Huệ Lan lui sạch sẽ, sắc mặt tái nhợt. Cô ta giống như lung lay sắp đổ, nhịn không được lảo đảo, té trên ghế sô pha.

“Chột da?!” Khang Huy cười lạnh, chỉ vào mũi An Huệ Lan châm chọc: “Bà việc gì phải nói mình cao thượng như vậy, đều là vì tôi? Nếu thật là vì tôi, bà nên mang theo Dư Lãng đi thật xa. Bà nên nói rõ mọi chuyện với Dư Hải Thiên Khi biết sự tình đi lệch hướng, vậy mà bà cái gì cũng không làm, bà chẳng qua chỉ là vì chính mình. Bà tráo hai đứa nhỏ là vì muốn được mẫu bằng tử quý. Bà đâm lao phải theo lao. Là bởi vì sợ Khang An chiếm được tiện nghi, vứt bỏ mình không để ý tới. từ đầu đến cuối bà đều chỉ vì mình.”

Khang Huy đối với An Huệ Lan hoàn toàn không nể tình. Giống như An Huệ Lan đối với hắn không hề có nửa công lao nuôi dưỡng. đột nhiên, An Huệ Lan từ tận tâm xông ra một trận ác hàn, đông lạnh đến nỗi tay chân đều run lên, trong phút chốc tay chân lại như nhũn ra.

Khang Huy nở nụ cười, từ trong lòng nở nụ cười: “Tôi biết, có ai là không ích kỷ đâu. Trên thế giới này cũng không có quy định mẹ nhất định phải toàn tâm toàn ý đi yêu con của mình. Mặc kệ bà xem tôi như thế nào cũng là bà đã sinh ra tôi. Muốn trách tôi chỉ có thể trách mình đầu thai nhầm mà thôi. Chính là, bà cũng không nên nói mình làm mọi thứ đều là vì tôi, nói như vậy khiến tôi ghê tởm không chịu nổi đâu.”

Trong chốc lát, An Huệ Lan á khẩu không trả lời được. nửa ngày mới lấy lại giọng nói: “Chuyện trước kia coi như là mẹ làm sao. Chính là mẹ chỉ có một đứa con trai là con. Mẹ khẳng định sẽ tính toán vì con, tuy rằng mọi chuyện không đi theo hướng mà mẹ dự đoán. Nhưng là Dư Lãng không có cách nào so với con. Con bây giờ là đứa nhỏ của Khang gia, Khang An lại không biết. Khang gia và Khang An đều sẽ giúp con. Mẹ cũng đang âm thầm giúp con. Chỉ cần con chặt đứt với Dung Việt Trạch. Ba của con cũng sẽ chậm rãi thích con. Về sau Dư gia và Khang gia đều là của con. Dư Lãng sẽ không tranh được cái gì với con.”

Khang Huy cúi đầu vì An Huệ Lan tự cho mình là đúng. Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến khi Khang An biết hắn là con của Dư Hải Thiên liền biết hắn không phải là con của mình. Ai có thể nghĩ đến Dư Lãng không phải là con của Dư Hải Thiên. An Huệ Lan mà biết chuyện này hẳn là sẽ điên cuồng cười to. Bà ấy hẳn là sẽ khẩn cấp đem mọi chuyện đều nói hết ra. Không quản đến hắn mà vì mình tranh thủ lợi thế đầu tiên.

Khang Huy sẽ không nói cho An Tuệ Lan Dư Lãng không phải con trai ruột Dư Hải Thiên. Hắn nhìn chằm chằm An Tuệ Lan nhẹ nhàng nói: “Bà muốn đoạt mọi thứ cho tôi?”

An Huệ Lan thấy thái độ của Khang Huy mềm xuống, sắc mặt vui vẻ, lập tức mạnh mẽ gật đầu, cam đoan thề thốt: “Con yên tâm, mọi thứ đều sẽ là của con. Mẹ sẽ giúp con.”

Khang Huy nhẹ nhàng nói: “Vậy tại sao bà không đi tìm Dư Hải Thiên nói rõ mọi chuyện cho ông ấy nghe?”

An Huệ Lan sửng sốt, không dám đối diện ánh mắt của Khang Huy, cô đột nhiên quay đầu nhìn sang một góc: “Hiện tại không phải lúc nói chuyện này. Vừa mới xảy ra chuyện của con và An Di. các con là chị em họ đâu. Ba của con sẽ tức giận với con.”

Khang Huy im lặng ngồi trên ghế sa long không nói được một lời. An Huệ Lan phản ứng như vậy không phải cũng giống như mình sao?

Cho nên khi hắn biết mọi chuyện lại không dám nói cho An Huệ Lan. Dư Lãng kỳ thật không phải là con của Dư Hải Thiên. Bởi vì An Huệ Lan nhất định sẽ rất thích ý đi tì Dư Hải Thiên, đem Khang An loại bỏ.

Việc đầu tiên An Huệ Lan làm chính là loại bỏ tình địch của mình.

Chuyện này đối với hắn không có chỗ nào tốt, hắn về Dư gia tất sẽ phải bỏ lại Khang gia mà lại chưa chắc đã có thể có được Dư gia. Hắn vì sao lại phải buông bỏ vật đang ở sẵn trong tay mình? Chẳng may trở thành công dã tràng thì chẳng phải Dư Lãng sẽ được lợi sao?

Kỳ thật Khang Huy cũng không muốn làm khó dễ. Hắn còn quá nhỏ, Khang lão gia tử cũng đang còn sống. Một khi biết hắn không phải là đứa nhỏ Khang gia, tất nhiên sẽ thay đổi di chúc.

Khang Huy muốn buông tha, nhưng Khang An không thể nhịn được nữa. Bà ấy ở phía sau cầm dao kề cổ, buộc hắn không thể không trở về Dư gia. Chính là hắn không thể mất đi Khang gia được. Hắn là con của Khang An, cũng muốn làm con của Dư Hải Thiên.

Cho nên, hắn tìm được An Di, chị họ của hắn. Dưới tình huống bình thường. An Huệ Lan không phải là nên che chở cho đứa con là hắn này sao.

Khang Huy có chuyện muốn dấu không thể mở miệng. Nếu Dư Lãng không phải là con của Dư Hải Thiên. Như vậy tại sao An Huệ Lan lại không nhận Dư Lãng là đứa con của bà ta sinh cùng người đàn ông khác? Hoặc là nói y là do bà ta nhận làm con nuôi? Dù thế nào cũng được, như vậy hắn cùng An Di tự nhiên quan hệ nào cũng không có.

Phương án giải quyết rất tốt a.

Chính là An Huệ Lan cái gì cũng không dám làm. Bà ta chỉ dám chạy tới nhận mình. Ngay cả đem mọi chuyện nói cho Dư Hải Thiên cũng không dám.

Khang Huy không có cách nào, hắn phải đi nhận Dư Hải Thiên, không chấp nhận Khang An sẽ không để yên. Nhận, hắn có khả năng sẽ mất đi Khang gia. Hắn cần là phải đem loại khả năng này giảm đến mức thấp nhất.

Hắn để cho Dư Hải Thiên biết Dư Lãng không phải là con trai ruột của mình, Dư Hải Thiên sẽ nhận hắn. nhưng hắn lại không thể để cho Dư Hải Thiên biết Dư Lãng là con của Lý Kham và Khang An, như vậy hắn sẽ mất đi Khang gia.

Nói Dư Lãng thành đứa con do An Huệ Lan ngoại tình mà có không phải là tốt rồi sao?

Chỉ cần nói như vậy, Khang An sẽ đem chuyện này thành “sự thật”.

Về phần Khang An có làm được hay không? Chính là làm không được đối với hắn cũng không có tổn thất gì đúng không? Dù sao hắn cũng hàng thật giá thật là con trai của Dư Hải Thiên, kết quả kém nhất chẳng qua là về vị trí ban đầu. Nhưng là thử một lần không chừng hắn lại được như ý nguyện của mình đâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương