Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử
-
Chương 16
Edit & beta: Linh
Dư Hải Thiên mặc quần áo tử tế cho Dư Lãng, Dư Lãng cầm lấy quần lót Dư Hải Thiên ngày hôm qua thay ra bỏ chạy, tính cả cáicủa mình nữa.
Y đều đã ghi vào sổ tốt lắm rồi, Dư Hải Thiên tổng cộng là mười một cái quần lót, một cái cũng không thiếu.
Dư Lãng giúp Dư Hải Thiên giặt xong quần lót, thuận đường cũng đem quần lót nhỏ của của bản thân giặt sạch, giặt xong rồi, vươn tay đòi Dư Hải Thiên trả thù lao.
Thời điểm Dư Lãng giặt quần lót, Dư Hải Thiên là dõi theo từ đầu, thường thường còn xắn tay áo, đưa khăn mặt cho, thêm một ít nước ấm, hiện tại Dư Lãng thật vất vả đem quần lót giặt xong rồi, hắn đem quần lót phơi đến ban công, còn muốn thu thập tàn cục cho Dư Lãng, cầm lấy cây lau mà bắt đầu dọn —— Dư Lãng đem sàn nhà biến thành nơi nơi đều là bọt xà phòng.
Dư Lãng tẩy quần lót, Dư Hải Thiên cảm thấy so với tự hắn giặt còn mệt hơn, lại còn phải trả một khoản ‘Phí dịch vụ’ giá trên trời, chẳng những đào rỗng bóp da của hắn, mà hắn còn phải từ trong ngăn kéo bỏ vào một ít tiền, mới đem số tiền kia giữ lại được một ít.
Dư Lãng kiếm được tiền vui rạo rực, thật dày một xếp a, y chạy vào phòng ngủ, liền đem heo con ôm lại, đem tiền nhét vào. Mấy ngày này, trong này mỗi ngày đều bị bỏ vào một tờ Mao gia gia ( tờ 100 đồng), không sai biệt lắm đã gần đầy một nửa. Tiền Dư Lãng giặt quần lót, còn chưa có bỏ vào, heo đã sắp đầy.
Dư Lãng cầm tiền còn lại cùng Dư Hải Thiên bỏ vào trong một cái ngăn kéo, ngăn kéo có khóa, đem tiền bỏ vào bên trong, cái chìa khóa buộc cùng dây treo, đeo tại trên cổ, bên ngoài còn có Dư Hải Thiên, nhất định là vạn vô nhất thất.
Giữa trưa quần lót khô, Dư Hải Thiên mặc vào, hai người đi chỗ ra bên ngoài chỗ gần nhà ăn cơm, cơm nước xong hai người chưa có về, Dư Hải Thiên mang theo Dư Lãng đi đến cửa hàng mua sắm, thời tiết thay đổi, Dư Lãng cùng Dư Hải Thiên đều phải mua sắm một ít trang phục mùa thu.
Trước kia, trong trí nhớ của Dư Lãng, y một lần cũng không có cùng Dư Hải Thiên đi dạo phố, trừ ra ngoài ăn cơm, hắn có rất ít thời gian một mình cùng Dư Hải Thiên ở chung, đặc biệt khi y cùng Dư Hải Thiên nháo đến mức trở mặt với nhau, chỉ cần y cùng Dư Hải Thiên đứng ở một chỗ, không phải y khiến hắn sinh khí ( tức giận), chính là Dư Hải Thiên muốn xen vào dạybảo y.
Dư Hải Thiên thật sự thờ phụng nam chủ nội, nữ chủ ngoại, cho dù tại thời đại bọn họ, hắn cũng không mang Dư Lãng đi dạo phố mua quần áo, từ nhỏ đến lớn, quần áo Dư Lãng đều là An Huệ Lan chuẩn bị.
Lái xe đi vào khu trung tâm mua sắm, xe ngừng trước cửa cao ốc Thái Vũ, Dư Hải Thiên nắm tay nhỏ bé của Dư Lãng, đi vào cửa lớn của Thái Vũ.
Là nơi vào để tiêu tiền như nước, Thái Vũ tuy rằng chỉ có bốn tầng, nhưng trang hoàng thập phần xa hoa, rất nhiều thương hiệu nổi tiếng đều có cửa hàng mặt tiền ở bên trong, ngọn đèn tại cửa hàng làm nổi bật vẻ huy hoàng, khách hàng ở nơi chuyên bán đồ cao cấp rất là rất thưa thớt, cũng tránh cho tình huống chật chội.
Dư Hải Thiên lôi kéo Dư Lãng đi lên tầng 2, tầng hai là cửa hàng chuyên kinh doanh thời trang trẻ em, trong số những người ít ỏi tới đại bộ phận đều là giới nữ, nam nhân mang theo đứa nhỏ đến mua quần áo lại càng ít, hai người đi ở lầu hai rất là bắt mắt.
Quần áo Dư Lãng đều giao cho An Huệ Lan, An Huệ Lan cảm thấy tiểu hài tử mau lớn, mua quần áo cấp bậc không thấp (có nghĩa là chất lượng không phải dởm ý:)), không phải quán bên đường, nhưng cũng không có bỏ tiền mua cho Dư Lãng quần áo tại Thái Vũ. Dư Lãng tới chỗ như thế, cũng không có quen biết cửa hàng chuyên kinh doanh, Dư Hải Thiên càng chưa từng đi loại địa phương này.
Dư Hải Thiên đang muốn chủ yếu là tìm một cửa hàng để vào xem, chỉ thấy tầm mắt Dư Lãng hướng phía một cửa hàng nhìn qua: “Lãng Lãng thích nơi này?”
Dư Hải Thiên nhìn một chút quần áo trong tủ kính thực thích hợp với tuổi hiện tại của Dư Lãng, cảm thấy không tồi: “Lãng Lãng con vừa nhìn cái gì thế?”
Nhìn cái mông á, người có biết ta vừa nhìn cái gì không?
Dư Lãng nhìn không phải quần áo, y nhìn chính là người ở bên trong, vừa rồi y dư quang đảo qua như vậy, đã thấy một người có chút quen mắt, mới nhìn thêm vài lần, suy nghĩ nửa ngày cũng không có nghĩ ra được ở đâu gặp qua, nhưng là y có thể nhìn nhìn quen mắt, chí có thể là nữ nhân ở bên cạnh y xuất hiện, nếu không phải nữ nhân của y thì chính là nữ nhân của Dư Hải Thiên, mà hiển nhiên mình tuyệt đối sẽ không tìm một phụ nữ có thể làm mẹ chính mình làm bạn gái, cái nữ nhân này y nhìn quen mắt, đến tám chín phần mười đã từng là nữ nhân của Dư Hải Thiên.
Dư Lãng sao có thể nghĩ đến chính mình đi dạo phố lại có thể gặp phải nữ nhân của Dư Hải Thiên a, sớm biết vậy y tình nguyện cởi truồng lộ mông, cũng không nguyện ý đi dạo phố.
Dư Lãng trong lòng thầm kêu không xong, Dư Hải Thiên đã muốn lôi kéo y đi vào, vào cửa tiệm, nhân viên cửa hàng Dư Lãng nhìn quen mắt lại đây tiếp đón.
Nhìn gần, Dư Lãng cảm thấy càng nhìn quen mắt, nữ nhân rất xinh đẹp, mặc trang phục Milan trên cổ buộc lại một một cái khăn tím, đi dép lê nhỏ… Dù trẻ hơn vài tuổi Dư Lãng cũng nhận ra nữ nhân này là ai.
Lại nói tiếp, Dư Lãng cùng nữ nhân này cũng rất quen thuộc.
Nữ nhân này, chính là người góp một chân vào cuộc sống khốn khổ của Dư Lãng,y từ một cái tiểu lưu manh có chút phá hoại, tiến hóa thành một cái đại lưu manh phi thường phá hoại. Y phi thường bưu hãn lấy cánh tay nhỏ của đứa trẻ 8 tuổi, đem một bà bầu đáng thương đánh ngã ra sàn nhà, đây là khởi điểm phá hoại của y, cũng một nơi phá hoại, y treo trên mình một cái danh xấu cùng anh em trong nhà cãi cọ nhau, bảng đơn khi dễ nhỏ yếu, bảng đơn huyết tinh vô sỉ, bảng đơn mặt người dạ thú số một, đem đại nhị thế tổ kia cùng đại nhị thế tiếp theo tổ, so đến tựa như mẫu đơn bên cạnh cỏ nhỏ, kêu một cái không mặt mũi gặp người, ảm đạm thất sắc.
Trình độ nhanh nhẹn dũng mãnh nhắm thẳng giống Tần Thủy Hoàng, mà Tần Thủy Hoàng người ta so với y có tính người hơn, người ta ít nhất là chờ đệ đệ từ trong bụng mẹ đi ra mới đem ngã chết a, mặc kệ nói như thế nào, Tần Thủy Hoàng cho đệ đệ của hắn hấp thụ không khí mới mẻ trong vài ngày, nhiều hơn vài lần phơi nắng phải không.
Y thì, đã cho em trai hoặc là em gái của y thái dương đều không có thấy a.
Dư Lãng a Dư Lãng, cậu thật sự là quá tàn nhẫn a, quá tàn nhẫn, không ai tính a, không ai tính.
Cậu nói a, cậu phạm vào sao gì a, nhà ai mà ba không có mấy bà vợ bé a, nhà ai không có mấy người anh em không phải một mẹ sinh a, nhà ai không có mấy người mẹ nhỏ, không có mấy người anh em chị em cùng cha khác mẹ cùng mẹ khác cha a, đều không hảo ý tứ nói nhà mình có quyền thế, đều không hảo ý tứ đi ra gặp người đâu.
Cậu nói, cậu chờ em trai sinh ra, cậu đem người thần không biết quỷ không hay vứt vào thùng rác cũng được a, đáng giá phải lao lực đem người ta cấp thang sản ( hình như là thuốc sảy thai) sao?
“Chúng mày biết cái đếch gì.” Dư Lãng chỉ vào một đám hồ bằng cẩu hữu của mình mà nói: “Lão tử làm mất một đứa nhỏ còn trong bào thai, thì chỉ cần đưa một chút phí dinh dưỡng, chờ hắn từ trong bụng mẹ đi ra mới giết chết, lão tử còn phải mất phí luật sư, bọn khốn kiếp các ngươi, một chút ý thức kinh tế đều không có, một khoản phí luật sư đủ lão tử đền bù tiền làm mất mười tiểu đệ đệ.”
Hồ bằng cẩu hữu không nói y ngoan độc, sửa lại, chỉ trích y keo kiệt.
Trên thực tế, ngoan độc Dư Lãng thua, có lẽ, nếu y không có làm mất đứa nhỏ trong bụng mẹ kế, nữ nhân này cùng em trai cùng cha khác mẹ ngay cả ngón chân cũng không vào được đại môn Dư gia, hoặc ít nhất sẽ không dễ dàng như vậy đã vào được, cũng chính là nữ nhân này, khiến y cùng Dư Hải Thiên nháo đến mức trở mặt.
Dư Lãng đến nay còn nhớ rõ tên của nữ nhân này, nàng kêu Thẩm Phỉ.
Đương đương đương… Vợ bé thứ nhất của Dư Hải Thiên chính thức ra mắt.
Ánh mắt Dư Hải Thiên thực độc đáo, cuộc sống tốt đẹp dẫn tới gu thẩm mỹ cũng không tồi, so với An Huệ Lanchọn quần áo cho Dư Lãng không giống nhau, An Huệ Lan là muốn Dư Lãng ăn diện đáng yêu, Dư Hải Thiên muốn chính là đẹp trai, không có dư thừa họa tiết để làm đẹp, chỉ cần quần áo cắt đơn giản lưu loát (vừa vặn??).
Dư Hải Thiên chọn một cái áo sơmi ô vuông cùng một cái quần yếm màu lam, đưa vào gian thử để cho Dư Lãng thay.
“Lãng Lãng, thích không?” Dư Hải Thiên nhìn bộ dáng con trai nhà hắn, khá là đẹp trai.
Thẩm Phỉ cũng ở một bên nói: “Cái quần áo này có rất ít đứa nhỏ mặc đẹp đến như vậy, đứa nhỏ nhà ngài sinh đích thực rất đẹp.” Còn thực ân cần khom lưng xuống, giúp Dư Lãng sửa sang lại áo sơmi, Dư Lãng trực tiếp vọt đến một bên: “Ba ba, hương vị trên người cô ta thật là khó ngửi a.”
“Cô…” Thẩm Phỉ có chút ủy khuất.
Dư Hải Thiênliếc Thẩm Phỉ một cái, thấy Thẩm Phỉ lui lại mấy bước, cách bọn họ xa một chút, lại tiếp tục nhìn con trai chính mình, thực vừa lòng, hắn đã sớm không thích quần áo trước kia của Dư Lãng, trước kia còn không cảm thấy, mấy ngày nay hắn chiếu cố Dư Lãng, lật lật tủ quần áo của Dư Lãng, quần áo Dư Lãng không phải có hình con thỏ chính là gấu mèo, vài bộ quần áo mặt trên lại còn có đường viền hoa, quần áo hoàn toàn có thể trực tiếp đưa cho bé gái mặc, tuy là quần áo tre em không phân biệt nam nữ, nhưng là không thể lẫn lộn ghê như vậy a.
Nhìn một cái, hắn chọn cho con trai nhà hắn, quần áo mặc đẹp trai hơn nhiều!!!
Dư Lãng giật giật cái móc treo, quần yếm a, điều này cũng quá sa đọa phải không.
Y hận không thể đem quần mình cởi ra, nhưng y biết, đây là lần đầu tiên Dư Hải Thiên dẫn y đi mua quần áo, nên có một bắt đầu tốt đẹp, hơn nữa, đã trải qua loại quần áo của An Huệ Lan đầu heo có hai lỗ tai, này đó y vẫn là có thể chịu đựng, hiện tại hàng đầu chính là đối phó Thẩm Phỉ.
“Ba ba ánh mắt thật tốt.” Dư Lãng vừa nói, trong lòng cân nhắc như thế nào đối phó Thẩm Phỉ, y không biết trước kia Thẩm Phỉ cùng Dư Hải Thiên thông đồng (yêu đương ý:)) như thế nào, nhưng là Thẩm Phỉ có thể được Dư Hải Thiên coi trọng, cho thấy Dư Hải Thiên thích chính là loại này, Dư Hải Thiên nếu có thể coi trọng một lần, khó bảo đảm hắn không nhìn trúng lần thứ hai.
Về phần Thẩm Phỉ hiện tại cái gì đều không có làm, đều là vô tội, y sẽ không xen vào, hơn nữa, hiện tại Thẩm Phỉ cũng không vô tội, vì y nhìn thấy, sau khi Thẩm Phỉ thấy bọn họ vào cửa, ánh mắt nhìn Dư Hải Thiên liền có chút lòe lòe, mặt còn có chút ửng đỏ, trong lòng nàng có cái gì, liếc mắt một cái có thể nhìn ra.
Hiện tại đã sớm qua thời điểm dân phong bảo thủ, đã hoàn toàn hướng về quá độ cười người nghèo hay cười to cũng như nhau (??), An Huệ Lan là mở đường tiên phong, về sau cùng tới cũng không thiếu. Dư Lãng sớm biết rằng Dư Hải Thiên muốn có nữ nhân, nhưng là trộm trước mặt y thì hơi quá đáng, vậy mà trộm là Thẩm Phỉ cùng y có cừu oán, vậy càng quá phận.
Y liền lớn tiếng tuyên bố chủ quyền —— nam nhân này là ba ba ta, đã có chủ.
“Ba ba, cái kia nhìn cũng rất đẹp.” Dư Lãng chỉ vào một bộ quần áo nói với hắn.
Dư Hải Thiên không có nhận thấy được tâm tư Dư Lãng, thấy Dư Lãng rất thích bộ quần áo này, cầm lên mặc vào trên người y, cùng Dư Lãng nói cái bộ nhìn đẹp kia, lại chọn mấy bộ, bắt đầu chuẩn bị trả tiền, một bên lấy ra bóp da, một bên nói: “Nếu Lãng Lãng thích thì nói, ba ba lần sau lại mang con đến.”
“Tuần sau cửa hàng còn nhập một lô hàng mới, nếu không ngài lưu lại số điện thoại, chờ khi nào có quần áo mới tôi gọi cho ngài?”
Dư Lãng kéo góc áo Dư Hải Thiên, nhìn chằm chằm, thấy nữ nhân ở ngay dưới mí mắt chính mình thông đồng với Dư Hải Thiên, nổi giận, hướng phía nữ nhân trừng mắt nhìn một cái, trừng lớn tròng mắt, chỉ vào cô ta: “Đàn bà hư hỏng, cô dám câu dẫn ba ba của cháu.”
Vốn là Dư Hải Thiên tự chủ không tốt mà, không câu dẫn, bản thân hắn cũng có thể làm loạn, ngươi còn câu dẫn hắn!! Còn ở trước mặt y câu dẫn, nghĩ y là người chết sao!!!
Dư Lãng tức giận khí thế ngút trời.
Dư Hải Thiên dở khóc dở cười, hắn cũng phát hiện tâm tư Thẩm Phỉ, nhưng hắn cảm thấy không tình là cái gì, loại sự tình này hắn cũng đã quen rồi, trên thực tế, đụng tới loại chuyện này thực bình thường. Chẳng qua, sai chính là không nên trước mặt bé con nhà hắn gặp phải loại sự tình này, còn để cho nhóc con kia nhìn ra, nhóc con kia cũng trưởng thành quá sớm: “Tốt lắm, Lãng Lãng không cần tức giận, ba ba không thích cô ấy.”
“Chính là cô ấy muốn đoạt ba ba của con.” Dư Lãng tràn đầy khó chịu, trước kia, Dư Hải Thiên có chút nữ nhân chỉ tại sau lưng của y tranh giành nhau, y vẫn là lần đầu tiên nhìn đến người dám ở trước mặt mình mà trực tiếp tranh giành đâu.
Dư Hải Thiên sờ sờ đầu Dư Lãng: “Ba ba cam đoan với con, ba ba là của con, ai cũng không đoạt đi được.”
“Thật sự?”
“Thật sự.”
…
Dư Lãng cùng Dư Hải Thiên coi người khác không ra gì, Thẩm Phỉ tuổi trẻ xinh đẹp trên mặt càng không nhịn được, cô thừa nhận mình có tâm tư này, bằng không nàng tuổi trẻ xinh đẹp, cho dù tiền lương có cao, hà tất làm nhân viên bán hàng a, có thể tiếp xúc một ít kẻ có tiền, mới là trọng điểm a. Nhưng là nói câu dẫn hơi quá đáng đi, cô làm cái gì? Chính là gọi điện thoại, tiếp xúc một chút, phát triển đến cái gì, đó cũng là ngươi tình ta nguyện, hơn nữa, mình không phải còn không có gọi điện thoại đâu, muốn số điện thoại cũng là vì phục vụ khách hàng.
Thẩm Phỉ tuổi trẻ bộ dạng xinh đẹp, từ nhỏ đã được nhóm nam hài truy đuổi, tự cao rất cao, rõ ràng xấu hổ, trên mặt liền có sắc thái khó chịu, nếu không cố kỵ đến khách hàng phong thái phi phú tức quý ( không giàu thì cũng là người quyền thế), đã sớm làm ầm lên, trong lòng cảm thấy ủy khuất, động tác thu thập quần áo liền bắt đầu thô lỗ hơn, đem quần áo để thành một đống, rồi ném vào trong gói to.
Thẩm Phỉ rõ ràng còn không có đủ lịch lãm, Dư Lãng vừa thấy động tác của Thẩm Phỉ liền vui vẻ, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, y đang không biết giải quyết Thẩm Phỉ như thế nào, Thẩm Phỉ chính mình lại đưa tới cửa, cô ta như vậy, Dư Hải Thiên còn có thể coi trọng thì quỷ mới tin, khiến Dư Hải Thiên để lại ấn tượng không tốt, chính là múa thoát y trước mặt hắn, Dư Hải Thiên đều có thể cho nàng văng ra.
Dư Hải Thiên nhìn động tác của nhân viên cửa hàng, cũng không tiếp gói to đấy, liền nhíu mày, lạnh lùng nói: “Quần áo này không mua nữa, bỏ hàng ra cho tôi.”
Thẩm Phỉ sửng sốt, cũng cau mày: “Tôi đã đánh hóa đơn.”
“Liên quan gì đến chúng ta.” Dư Lãng ở một bên lương lương(??) nói, lôi kéo Dư Hải Thiên ý muốn đi, Dư Hải Thiên lại không chọn, tuyệt sẽ không coi trọng loại đàn bà không có mắt này.
Dư Lãng biết Dư Hải Thiên tìm nữ nhân chỉ thưởng thức một điều, an phận thủ thường tiến thối thoả đáng, nữ nhân không có uy hiếp, hắn để lại, y cỡ nào hy vọng nữ nhân về sau gặp Dư Hải Thiên đều là người ngu xuẩn như vậy a, như vậy, y giải quyết thoải mái a.
Dư Hải Thiên mặc quần áo tử tế cho Dư Lãng, Dư Lãng cầm lấy quần lót Dư Hải Thiên ngày hôm qua thay ra bỏ chạy, tính cả cáicủa mình nữa.
Y đều đã ghi vào sổ tốt lắm rồi, Dư Hải Thiên tổng cộng là mười một cái quần lót, một cái cũng không thiếu.
Dư Lãng giúp Dư Hải Thiên giặt xong quần lót, thuận đường cũng đem quần lót nhỏ của của bản thân giặt sạch, giặt xong rồi, vươn tay đòi Dư Hải Thiên trả thù lao.
Thời điểm Dư Lãng giặt quần lót, Dư Hải Thiên là dõi theo từ đầu, thường thường còn xắn tay áo, đưa khăn mặt cho, thêm một ít nước ấm, hiện tại Dư Lãng thật vất vả đem quần lót giặt xong rồi, hắn đem quần lót phơi đến ban công, còn muốn thu thập tàn cục cho Dư Lãng, cầm lấy cây lau mà bắt đầu dọn —— Dư Lãng đem sàn nhà biến thành nơi nơi đều là bọt xà phòng.
Dư Lãng tẩy quần lót, Dư Hải Thiên cảm thấy so với tự hắn giặt còn mệt hơn, lại còn phải trả một khoản ‘Phí dịch vụ’ giá trên trời, chẳng những đào rỗng bóp da của hắn, mà hắn còn phải từ trong ngăn kéo bỏ vào một ít tiền, mới đem số tiền kia giữ lại được một ít.
Dư Lãng kiếm được tiền vui rạo rực, thật dày một xếp a, y chạy vào phòng ngủ, liền đem heo con ôm lại, đem tiền nhét vào. Mấy ngày này, trong này mỗi ngày đều bị bỏ vào một tờ Mao gia gia ( tờ 100 đồng), không sai biệt lắm đã gần đầy một nửa. Tiền Dư Lãng giặt quần lót, còn chưa có bỏ vào, heo đã sắp đầy.
Dư Lãng cầm tiền còn lại cùng Dư Hải Thiên bỏ vào trong một cái ngăn kéo, ngăn kéo có khóa, đem tiền bỏ vào bên trong, cái chìa khóa buộc cùng dây treo, đeo tại trên cổ, bên ngoài còn có Dư Hải Thiên, nhất định là vạn vô nhất thất.
Giữa trưa quần lót khô, Dư Hải Thiên mặc vào, hai người đi chỗ ra bên ngoài chỗ gần nhà ăn cơm, cơm nước xong hai người chưa có về, Dư Hải Thiên mang theo Dư Lãng đi đến cửa hàng mua sắm, thời tiết thay đổi, Dư Lãng cùng Dư Hải Thiên đều phải mua sắm một ít trang phục mùa thu.
Trước kia, trong trí nhớ của Dư Lãng, y một lần cũng không có cùng Dư Hải Thiên đi dạo phố, trừ ra ngoài ăn cơm, hắn có rất ít thời gian một mình cùng Dư Hải Thiên ở chung, đặc biệt khi y cùng Dư Hải Thiên nháo đến mức trở mặt với nhau, chỉ cần y cùng Dư Hải Thiên đứng ở một chỗ, không phải y khiến hắn sinh khí ( tức giận), chính là Dư Hải Thiên muốn xen vào dạybảo y.
Dư Hải Thiên thật sự thờ phụng nam chủ nội, nữ chủ ngoại, cho dù tại thời đại bọn họ, hắn cũng không mang Dư Lãng đi dạo phố mua quần áo, từ nhỏ đến lớn, quần áo Dư Lãng đều là An Huệ Lan chuẩn bị.
Lái xe đi vào khu trung tâm mua sắm, xe ngừng trước cửa cao ốc Thái Vũ, Dư Hải Thiên nắm tay nhỏ bé của Dư Lãng, đi vào cửa lớn của Thái Vũ.
Là nơi vào để tiêu tiền như nước, Thái Vũ tuy rằng chỉ có bốn tầng, nhưng trang hoàng thập phần xa hoa, rất nhiều thương hiệu nổi tiếng đều có cửa hàng mặt tiền ở bên trong, ngọn đèn tại cửa hàng làm nổi bật vẻ huy hoàng, khách hàng ở nơi chuyên bán đồ cao cấp rất là rất thưa thớt, cũng tránh cho tình huống chật chội.
Dư Hải Thiên lôi kéo Dư Lãng đi lên tầng 2, tầng hai là cửa hàng chuyên kinh doanh thời trang trẻ em, trong số những người ít ỏi tới đại bộ phận đều là giới nữ, nam nhân mang theo đứa nhỏ đến mua quần áo lại càng ít, hai người đi ở lầu hai rất là bắt mắt.
Quần áo Dư Lãng đều giao cho An Huệ Lan, An Huệ Lan cảm thấy tiểu hài tử mau lớn, mua quần áo cấp bậc không thấp (có nghĩa là chất lượng không phải dởm ý:)), không phải quán bên đường, nhưng cũng không có bỏ tiền mua cho Dư Lãng quần áo tại Thái Vũ. Dư Lãng tới chỗ như thế, cũng không có quen biết cửa hàng chuyên kinh doanh, Dư Hải Thiên càng chưa từng đi loại địa phương này.
Dư Hải Thiên đang muốn chủ yếu là tìm một cửa hàng để vào xem, chỉ thấy tầm mắt Dư Lãng hướng phía một cửa hàng nhìn qua: “Lãng Lãng thích nơi này?”
Dư Hải Thiên nhìn một chút quần áo trong tủ kính thực thích hợp với tuổi hiện tại của Dư Lãng, cảm thấy không tồi: “Lãng Lãng con vừa nhìn cái gì thế?”
Nhìn cái mông á, người có biết ta vừa nhìn cái gì không?
Dư Lãng nhìn không phải quần áo, y nhìn chính là người ở bên trong, vừa rồi y dư quang đảo qua như vậy, đã thấy một người có chút quen mắt, mới nhìn thêm vài lần, suy nghĩ nửa ngày cũng không có nghĩ ra được ở đâu gặp qua, nhưng là y có thể nhìn nhìn quen mắt, chí có thể là nữ nhân ở bên cạnh y xuất hiện, nếu không phải nữ nhân của y thì chính là nữ nhân của Dư Hải Thiên, mà hiển nhiên mình tuyệt đối sẽ không tìm một phụ nữ có thể làm mẹ chính mình làm bạn gái, cái nữ nhân này y nhìn quen mắt, đến tám chín phần mười đã từng là nữ nhân của Dư Hải Thiên.
Dư Lãng sao có thể nghĩ đến chính mình đi dạo phố lại có thể gặp phải nữ nhân của Dư Hải Thiên a, sớm biết vậy y tình nguyện cởi truồng lộ mông, cũng không nguyện ý đi dạo phố.
Dư Lãng trong lòng thầm kêu không xong, Dư Hải Thiên đã muốn lôi kéo y đi vào, vào cửa tiệm, nhân viên cửa hàng Dư Lãng nhìn quen mắt lại đây tiếp đón.
Nhìn gần, Dư Lãng cảm thấy càng nhìn quen mắt, nữ nhân rất xinh đẹp, mặc trang phục Milan trên cổ buộc lại một một cái khăn tím, đi dép lê nhỏ… Dù trẻ hơn vài tuổi Dư Lãng cũng nhận ra nữ nhân này là ai.
Lại nói tiếp, Dư Lãng cùng nữ nhân này cũng rất quen thuộc.
Nữ nhân này, chính là người góp một chân vào cuộc sống khốn khổ của Dư Lãng,y từ một cái tiểu lưu manh có chút phá hoại, tiến hóa thành một cái đại lưu manh phi thường phá hoại. Y phi thường bưu hãn lấy cánh tay nhỏ của đứa trẻ 8 tuổi, đem một bà bầu đáng thương đánh ngã ra sàn nhà, đây là khởi điểm phá hoại của y, cũng một nơi phá hoại, y treo trên mình một cái danh xấu cùng anh em trong nhà cãi cọ nhau, bảng đơn khi dễ nhỏ yếu, bảng đơn huyết tinh vô sỉ, bảng đơn mặt người dạ thú số một, đem đại nhị thế tổ kia cùng đại nhị thế tiếp theo tổ, so đến tựa như mẫu đơn bên cạnh cỏ nhỏ, kêu một cái không mặt mũi gặp người, ảm đạm thất sắc.
Trình độ nhanh nhẹn dũng mãnh nhắm thẳng giống Tần Thủy Hoàng, mà Tần Thủy Hoàng người ta so với y có tính người hơn, người ta ít nhất là chờ đệ đệ từ trong bụng mẹ đi ra mới đem ngã chết a, mặc kệ nói như thế nào, Tần Thủy Hoàng cho đệ đệ của hắn hấp thụ không khí mới mẻ trong vài ngày, nhiều hơn vài lần phơi nắng phải không.
Y thì, đã cho em trai hoặc là em gái của y thái dương đều không có thấy a.
Dư Lãng a Dư Lãng, cậu thật sự là quá tàn nhẫn a, quá tàn nhẫn, không ai tính a, không ai tính.
Cậu nói a, cậu phạm vào sao gì a, nhà ai mà ba không có mấy bà vợ bé a, nhà ai không có mấy người anh em không phải một mẹ sinh a, nhà ai không có mấy người mẹ nhỏ, không có mấy người anh em chị em cùng cha khác mẹ cùng mẹ khác cha a, đều không hảo ý tứ nói nhà mình có quyền thế, đều không hảo ý tứ đi ra gặp người đâu.
Cậu nói, cậu chờ em trai sinh ra, cậu đem người thần không biết quỷ không hay vứt vào thùng rác cũng được a, đáng giá phải lao lực đem người ta cấp thang sản ( hình như là thuốc sảy thai) sao?
“Chúng mày biết cái đếch gì.” Dư Lãng chỉ vào một đám hồ bằng cẩu hữu của mình mà nói: “Lão tử làm mất một đứa nhỏ còn trong bào thai, thì chỉ cần đưa một chút phí dinh dưỡng, chờ hắn từ trong bụng mẹ đi ra mới giết chết, lão tử còn phải mất phí luật sư, bọn khốn kiếp các ngươi, một chút ý thức kinh tế đều không có, một khoản phí luật sư đủ lão tử đền bù tiền làm mất mười tiểu đệ đệ.”
Hồ bằng cẩu hữu không nói y ngoan độc, sửa lại, chỉ trích y keo kiệt.
Trên thực tế, ngoan độc Dư Lãng thua, có lẽ, nếu y không có làm mất đứa nhỏ trong bụng mẹ kế, nữ nhân này cùng em trai cùng cha khác mẹ ngay cả ngón chân cũng không vào được đại môn Dư gia, hoặc ít nhất sẽ không dễ dàng như vậy đã vào được, cũng chính là nữ nhân này, khiến y cùng Dư Hải Thiên nháo đến mức trở mặt.
Dư Lãng đến nay còn nhớ rõ tên của nữ nhân này, nàng kêu Thẩm Phỉ.
Đương đương đương… Vợ bé thứ nhất của Dư Hải Thiên chính thức ra mắt.
Ánh mắt Dư Hải Thiên thực độc đáo, cuộc sống tốt đẹp dẫn tới gu thẩm mỹ cũng không tồi, so với An Huệ Lanchọn quần áo cho Dư Lãng không giống nhau, An Huệ Lan là muốn Dư Lãng ăn diện đáng yêu, Dư Hải Thiên muốn chính là đẹp trai, không có dư thừa họa tiết để làm đẹp, chỉ cần quần áo cắt đơn giản lưu loát (vừa vặn??).
Dư Hải Thiên chọn một cái áo sơmi ô vuông cùng một cái quần yếm màu lam, đưa vào gian thử để cho Dư Lãng thay.
“Lãng Lãng, thích không?” Dư Hải Thiên nhìn bộ dáng con trai nhà hắn, khá là đẹp trai.
Thẩm Phỉ cũng ở một bên nói: “Cái quần áo này có rất ít đứa nhỏ mặc đẹp đến như vậy, đứa nhỏ nhà ngài sinh đích thực rất đẹp.” Còn thực ân cần khom lưng xuống, giúp Dư Lãng sửa sang lại áo sơmi, Dư Lãng trực tiếp vọt đến một bên: “Ba ba, hương vị trên người cô ta thật là khó ngửi a.”
“Cô…” Thẩm Phỉ có chút ủy khuất.
Dư Hải Thiênliếc Thẩm Phỉ một cái, thấy Thẩm Phỉ lui lại mấy bước, cách bọn họ xa một chút, lại tiếp tục nhìn con trai chính mình, thực vừa lòng, hắn đã sớm không thích quần áo trước kia của Dư Lãng, trước kia còn không cảm thấy, mấy ngày nay hắn chiếu cố Dư Lãng, lật lật tủ quần áo của Dư Lãng, quần áo Dư Lãng không phải có hình con thỏ chính là gấu mèo, vài bộ quần áo mặt trên lại còn có đường viền hoa, quần áo hoàn toàn có thể trực tiếp đưa cho bé gái mặc, tuy là quần áo tre em không phân biệt nam nữ, nhưng là không thể lẫn lộn ghê như vậy a.
Nhìn một cái, hắn chọn cho con trai nhà hắn, quần áo mặc đẹp trai hơn nhiều!!!
Dư Lãng giật giật cái móc treo, quần yếm a, điều này cũng quá sa đọa phải không.
Y hận không thể đem quần mình cởi ra, nhưng y biết, đây là lần đầu tiên Dư Hải Thiên dẫn y đi mua quần áo, nên có một bắt đầu tốt đẹp, hơn nữa, đã trải qua loại quần áo của An Huệ Lan đầu heo có hai lỗ tai, này đó y vẫn là có thể chịu đựng, hiện tại hàng đầu chính là đối phó Thẩm Phỉ.
“Ba ba ánh mắt thật tốt.” Dư Lãng vừa nói, trong lòng cân nhắc như thế nào đối phó Thẩm Phỉ, y không biết trước kia Thẩm Phỉ cùng Dư Hải Thiên thông đồng (yêu đương ý:)) như thế nào, nhưng là Thẩm Phỉ có thể được Dư Hải Thiên coi trọng, cho thấy Dư Hải Thiên thích chính là loại này, Dư Hải Thiên nếu có thể coi trọng một lần, khó bảo đảm hắn không nhìn trúng lần thứ hai.
Về phần Thẩm Phỉ hiện tại cái gì đều không có làm, đều là vô tội, y sẽ không xen vào, hơn nữa, hiện tại Thẩm Phỉ cũng không vô tội, vì y nhìn thấy, sau khi Thẩm Phỉ thấy bọn họ vào cửa, ánh mắt nhìn Dư Hải Thiên liền có chút lòe lòe, mặt còn có chút ửng đỏ, trong lòng nàng có cái gì, liếc mắt một cái có thể nhìn ra.
Hiện tại đã sớm qua thời điểm dân phong bảo thủ, đã hoàn toàn hướng về quá độ cười người nghèo hay cười to cũng như nhau (??), An Huệ Lan là mở đường tiên phong, về sau cùng tới cũng không thiếu. Dư Lãng sớm biết rằng Dư Hải Thiên muốn có nữ nhân, nhưng là trộm trước mặt y thì hơi quá đáng, vậy mà trộm là Thẩm Phỉ cùng y có cừu oán, vậy càng quá phận.
Y liền lớn tiếng tuyên bố chủ quyền —— nam nhân này là ba ba ta, đã có chủ.
“Ba ba, cái kia nhìn cũng rất đẹp.” Dư Lãng chỉ vào một bộ quần áo nói với hắn.
Dư Hải Thiên không có nhận thấy được tâm tư Dư Lãng, thấy Dư Lãng rất thích bộ quần áo này, cầm lên mặc vào trên người y, cùng Dư Lãng nói cái bộ nhìn đẹp kia, lại chọn mấy bộ, bắt đầu chuẩn bị trả tiền, một bên lấy ra bóp da, một bên nói: “Nếu Lãng Lãng thích thì nói, ba ba lần sau lại mang con đến.”
“Tuần sau cửa hàng còn nhập một lô hàng mới, nếu không ngài lưu lại số điện thoại, chờ khi nào có quần áo mới tôi gọi cho ngài?”
Dư Lãng kéo góc áo Dư Hải Thiên, nhìn chằm chằm, thấy nữ nhân ở ngay dưới mí mắt chính mình thông đồng với Dư Hải Thiên, nổi giận, hướng phía nữ nhân trừng mắt nhìn một cái, trừng lớn tròng mắt, chỉ vào cô ta: “Đàn bà hư hỏng, cô dám câu dẫn ba ba của cháu.”
Vốn là Dư Hải Thiên tự chủ không tốt mà, không câu dẫn, bản thân hắn cũng có thể làm loạn, ngươi còn câu dẫn hắn!! Còn ở trước mặt y câu dẫn, nghĩ y là người chết sao!!!
Dư Lãng tức giận khí thế ngút trời.
Dư Hải Thiên dở khóc dở cười, hắn cũng phát hiện tâm tư Thẩm Phỉ, nhưng hắn cảm thấy không tình là cái gì, loại sự tình này hắn cũng đã quen rồi, trên thực tế, đụng tới loại chuyện này thực bình thường. Chẳng qua, sai chính là không nên trước mặt bé con nhà hắn gặp phải loại sự tình này, còn để cho nhóc con kia nhìn ra, nhóc con kia cũng trưởng thành quá sớm: “Tốt lắm, Lãng Lãng không cần tức giận, ba ba không thích cô ấy.”
“Chính là cô ấy muốn đoạt ba ba của con.” Dư Lãng tràn đầy khó chịu, trước kia, Dư Hải Thiên có chút nữ nhân chỉ tại sau lưng của y tranh giành nhau, y vẫn là lần đầu tiên nhìn đến người dám ở trước mặt mình mà trực tiếp tranh giành đâu.
Dư Hải Thiên sờ sờ đầu Dư Lãng: “Ba ba cam đoan với con, ba ba là của con, ai cũng không đoạt đi được.”
“Thật sự?”
“Thật sự.”
…
Dư Lãng cùng Dư Hải Thiên coi người khác không ra gì, Thẩm Phỉ tuổi trẻ xinh đẹp trên mặt càng không nhịn được, cô thừa nhận mình có tâm tư này, bằng không nàng tuổi trẻ xinh đẹp, cho dù tiền lương có cao, hà tất làm nhân viên bán hàng a, có thể tiếp xúc một ít kẻ có tiền, mới là trọng điểm a. Nhưng là nói câu dẫn hơi quá đáng đi, cô làm cái gì? Chính là gọi điện thoại, tiếp xúc một chút, phát triển đến cái gì, đó cũng là ngươi tình ta nguyện, hơn nữa, mình không phải còn không có gọi điện thoại đâu, muốn số điện thoại cũng là vì phục vụ khách hàng.
Thẩm Phỉ tuổi trẻ bộ dạng xinh đẹp, từ nhỏ đã được nhóm nam hài truy đuổi, tự cao rất cao, rõ ràng xấu hổ, trên mặt liền có sắc thái khó chịu, nếu không cố kỵ đến khách hàng phong thái phi phú tức quý ( không giàu thì cũng là người quyền thế), đã sớm làm ầm lên, trong lòng cảm thấy ủy khuất, động tác thu thập quần áo liền bắt đầu thô lỗ hơn, đem quần áo để thành một đống, rồi ném vào trong gói to.
Thẩm Phỉ rõ ràng còn không có đủ lịch lãm, Dư Lãng vừa thấy động tác của Thẩm Phỉ liền vui vẻ, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, y đang không biết giải quyết Thẩm Phỉ như thế nào, Thẩm Phỉ chính mình lại đưa tới cửa, cô ta như vậy, Dư Hải Thiên còn có thể coi trọng thì quỷ mới tin, khiến Dư Hải Thiên để lại ấn tượng không tốt, chính là múa thoát y trước mặt hắn, Dư Hải Thiên đều có thể cho nàng văng ra.
Dư Hải Thiên nhìn động tác của nhân viên cửa hàng, cũng không tiếp gói to đấy, liền nhíu mày, lạnh lùng nói: “Quần áo này không mua nữa, bỏ hàng ra cho tôi.”
Thẩm Phỉ sửng sốt, cũng cau mày: “Tôi đã đánh hóa đơn.”
“Liên quan gì đến chúng ta.” Dư Lãng ở một bên lương lương(??) nói, lôi kéo Dư Hải Thiên ý muốn đi, Dư Hải Thiên lại không chọn, tuyệt sẽ không coi trọng loại đàn bà không có mắt này.
Dư Lãng biết Dư Hải Thiên tìm nữ nhân chỉ thưởng thức một điều, an phận thủ thường tiến thối thoả đáng, nữ nhân không có uy hiếp, hắn để lại, y cỡ nào hy vọng nữ nhân về sau gặp Dư Hải Thiên đều là người ngu xuẩn như vậy a, như vậy, y giải quyết thoải mái a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook