Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử
-
Chương 15
Edit & beta: Linh
Sự thật chứng minh, Dư Hải Thiên so với Dư Lãng còn muốn thiếu đạo đức hơn .
Dư Hải Thiên không có quần lót, liền không có cách nào ra ngoài, tự nhiên cũng sẽ không đi mua quần lót mới, hơn nữa, quần lót mới, cũng cần phải giặt sạch rồi mới mặc được đâu.
Đương nhiên, Dư Hải Thiên không nói một chuyện, mặc vào quần lót ngày hôm qua hoặc không mặc quần lót mà trực tiếp mặc quần dài rồi ra ngoài cũng không tính là chuyện gì.
Dư Hải Thiên hắn có chút khiến phích( bệnh thích sạch sẽ), nhưng là thời điểm không thể chú ý, hắn cũng có thể không xét nét nhiều, hắn có thể chịu được cũng không phải không tùy trường hợp. Hắn có thể làm như vậy nhưng nhìn thấy Dư Lãng ở một bên chờ, nhìn hắn trêu chọc hắn liền không muốn làm như vậy. Hắn không thể làm chuyện gì để cho Dư Lãng có thể lôi chuyện cũ đến năm hắn chết mà nói. Dư Hải Thiên để mông trần nằm ở trên giường, mặc Dư Lãng 5 tuổi giặt quần lót cho hắn: “Ai, cục cưng à, đi giặt quần lót cho ba ba nha.”
Dư Lãng đã khi nào trải qua loại sự tình này a, y sống cả đời, ngay cả quần lót của mình đều không có giặt qua, hiện nay, Dư Hải Thiên cư nhiên muốn để cho y giặt quần lót cho hắn!!! Dư Hải Thiên ngươi có lầm hay không a!!!!
Dư Lãng đánh giá thân thể nhỏ xinh của chính mình, xác định chính mình chỉ có 5 tuổi, mà không phải hai mươi mốt tuổi, lại đánh giá Dư Hải Thiên chơi xấu trên giường, không thiếu tay, cũng không có thiếu chân, sinh hoạt hoàn toàn có thể tự gánh vác, chính mình tự đi giặt quần lót của mình. Dư Lãng xoay người đã muốn chạy, y chính là biết Dư Hải Thiên thích mang nước cống đổ lên người mình.
——y mới không giặt quần lót cho Dư Hải Thiên đâu, y cũng chưa từng giặt qua quần lót mình đâu.
Dư Lãng tư duy thực nhanh nhẹn, hành vi thực nhanh chóng, y thất bại là do trên người mình tay ngắn chân ngắn, còn không có bò xuống giường, đã bị Dư Hải Thiên xách lại đây.
Dư Hải Thiên không để ý mà trước mặt Dư Lãng cứ đem chim thả dông, chính là Dư Lãng chạy ra khỏi nhà, hắn đều có thể mang trở về: “giúp ba ba giặt quần lót cũng ủy khuất con?”
Dư Lãng khẳng định không thể nói chính mình ủy khuất a. Kỳ thật nếu ông trời khiến Dư Hải Thiên ngay cả quần lót đều giặt không được, y khẳng định một chút cũng không ủy khuất, ngay lập tức đi giúp Dư Hải Thiên giặt. Vấn đề là hiện tại Dư Hải Thiên vui vẻ khỏe mạnh, đừng nói là một cái quần lót, dù một tá quần lót, cũng không hề có vấn đề gì. Dư Hải Thiên đây là trả thù, bởi vì hắn muốn nhìn y mà chê cười, mà trả thù đâu.
Dư Lãng hối hận đến mức ruột đều nhanh xanh, hận không thể cho mình mấy bàn tay, biết Dư Hải Thiên người này lòng dạ so với cây kim đều nhỏ hơn, y chọc hắn để làm chi a.
“Ba ba người làm sao không tự mình tẩy a, đây chính là quần lót của ba ba.” Dư Lãng dùng tay nhỏ bé đùa bỡn đại chưởng của Dư Hải Thiên, Dư Hải Thiên một bàn tay đều có thể đỉnh bốn cái tay của y, nhìn tỉ lệ cách xa, Dư Hải Thiên ngươi nhẫn tâm khi dễ nhỏ yếu sao?
Dư Hải Thiên còn thật nhẫn tâm: “Ba ba đã muốn Lãng Lãng giúp ba ba giặt, Lãng Lãng không giúp ba ba giặt sao?”
Người là đồ không biết xấu hổ thiên hạ vô địch, Dư Lãng nhất thời hết chỗ nói rồi. Nếu quần lót là bắt buộc phải giặt, y dù chết cũng không để cho mình tổn thất, đây chính là lần đầu tiên chính mình tẩy quần lót, mặc kệ là chuyện gì, lần đầu tiên này luôn có ý nghĩa đặc biệt, liền thử cùng Dư Hải Thiên thương lượng: “Ba ba người xem, dì Vương giạt quần lót cho ba ba, ba ba trả dì Vương tiền công đi đi?” Thấy Dư Hải Thiên gật đầu, lại dẫn dắt hắn: “Kia mụ mụ giúp ba ba giặt quần lót, ba ba cũng cho mụ mụ tiền đi?”
Dư Hải Thiên quả thật cho An Huệ Lan tiền, tuy rằng số tiền kia cho không phải bởi vì An Huệ Lan giặt quần lót cho hắn, nhưng là An Huệ Lan giặt quần lót cho hắn, quả thật cũng trong phạm vi phục vụ của số tiền kia. Cho nên, Dư Hải Thiên vẫn gật đầu, hơn nữa rất có hưng trí, chờ lời phía dưới nói của Dư Lãng, hắn biết đây là tiểu tử của chính mình cùng hắn đòi tiền.
Dư Lãng bị nhìn thấu, cho dù da mặt dày, cũng cảm thấy có một chút không tốt, dù sao hiện tại y ăn của Dư Hải Thiên, uống của Dư Hải Thiên, mặc quần áo cũng là của Dư Hải Thiên, còn ngủ cùng Dư Hải Thiên, Dư Hải Thiên bắt y trả giá một chút lao động, còn thật không tính là quá phận, huống hồ… Dư Hải Thiên đối y còn không có nghĩa vụ.
Nếu Dư Hải Thiên làm ba, y cũng có thể cấp Dư Hải Thiên một chút tình phụ tử, bất quá, cấp ba ba giặt quần lót, rốt cuộc có ở trong phạm vi hay không a, Dư Lãng thật là có điểm không hiểu.
Nhưng là, lấy tâm lý hai mươi mốt tuổi của Dư Lãng, thay Dư Hải Thiên giặt quần lót, đổi lại Dư Hải Thiên trả tiền… Đổi làm trước kia, Dư Hải Thiên có thể đem y trừu tử.
Nhưng là không có cách nào a, từ đời trước đến đời này, Dư Lãng chưa từng tự mình kiếm quá một phần tiền, y kiếm cách cho tới bây giờ chỉ có một —— cái gọi là bám vào núi ăn hại, dựa vào Dư Hải Thiên, cũng chỉ có thể ăn của Dư Hải Thiên.
Dư Lãng ngay cả tiền lẻ cũng không bỏ đều lấy từ trên người Dư Hải Thiên, y muốn đi đâu đổi tiền lẻ?
Suy nghĩ sai lầm lập tức vứt sang một bên, Dư Lãng trở nên đúng tình đạt lý, không phải còn có câu nói kia sao. Đứa nhỏ không phải sinh ra là có, mà là dưỡng ra mà có. Dư Hải Thiên nuôi y lâu như vậy, cùng lắm thì khi y trưởng thành, coi Dư Hải Thiên như ba ba ruột mà hiếu kính vẫn không được sao.
Đúng vậy, Dư Hải Thiên chính là ba ba ruột của y, Dư Lãng nhìn ba ba ruột của mình, không có nửa điểm suy nghĩ xấu xa, ngọt ngào đòi công lý: “con đây giúp ba ba giặt quần lót, ba ba cho con tiền không?”
Dư Lãng đối với Dư Hải Thiên vươn tay đòi tiền, không phải một lần hai lần, khi đó Dư Hải Thiên là ba ruột cuả y, đòi tiền đó là đúng lý hợp tình, ba ba cho con trai tiền, đó là thiên kinh địa nghĩa, cũng không nguyện ý cho thiếu. Hiện tại, Dư Lãng làm một phen củng cố tâm lý cho mình, coi Dư Hải Thiên như là ba ruột của y, rất nhanh tìm đến trạng thái cùng Dư Hải Thiên đòi tiền, rất là lưu loát.
Cái này, Dư Hải Thiên không biết có nên hay không gật đầu, tiểu tử này lông còn chưa mọc đâu, đã hướng hắn giơ tay đòi tiền, hắn tại bàn tay Dư Lãng hướng phía hắn vươn ra vỗ một cái: “Thành, Lãng Lãng muốn tiền ba ba liền đưa, dù sao tiền của ba ba sau này đều là của Lãng Lãng.”
Dư Hải Thiên ông là đồ long dạ hẹp hòi, đồ da trâu phổi bò, Dư Lãng trong lòng nói thầm một chút, hướng phía Dư Hải Thiên vươn ra một ngón tay mập mạp: “Kia ba ba ba ba cho con một tờ cam kết này, được không?”
Ý tứ Dư Lãng vẫn là thực hàm súc, đương nhiên y là cảm thấy chính mình giá tiền có chút thái quá, giúp Dư Hải Thiên giặt một cái quần lót lấy một trăm đồng tiền, nhưng là y lần đầu tiên động tay giặt quần lót, giá tiền cũng không thể quá thấp đi. Y cảm thấycái bảng giá này là giá trị chính mình, y là sợ Dư Hải Thiên cảm thấy cái này giá tiền có chút thái quá, y dùng tay khoa tay múa chân, Dư Hải Thiên cũng tốt trả giá a.
Dư Lãng cảm thấy giá tiền mình hẳn là có thể, không nghĩ tới chính mình dựng lên một ngón tay, Dư Hải Thiên cư nhiên hướng phía y dựng lên ngũ căn, này thật tốt a, thật lớn, thật sự là ba ba ruột của ta, Dư Lãng vui mừng liền phác đi qua, tại miệng Dư Hải Thiên gặm một cái: “Ba ba người thật tốt, một cái quần lót năm trăm khối, con khẳng định giặt sạch cho người sẽ.”
Dư Lãng cảm thấy Dư Hải Thiên rất thức thời, bản thân y cũng biết mình chiếm đại tiện nghi,y lần đầu tiên tẩy quần lót, còn có nụ hôn đầu tiên của y, đều giao cho Dư Hải Thiên rồi đó, Dư Hải Thiên giao ra năm trăm khối, không thiệt.
Bên này Dư Lãng vô cùng vui, nếu không còn ở trên đùi Dư Hải Thiên, y khẳng định vui mừng đến mức lăn lộn đầy đất, lúc này, chính là vui mừng trên đùi Dư Hải Thiên xoay xoay, hận không thể lập tức đi xuống liền cấp tốc giặt quần lót cho Dư Hải Thiên đi.
Dư Hải Thiên ôm lấy Dư Lãng, đem khuôn mặt đổi tới đổi lui nắm giữ: “Ai nói cho con biết là năm trăm?”
Dư Lãng chớp chớp đôi mắt, mang theo thanh âm hài đồng đặc biệt có khờ dại, có vẻ rất là thuần lương vô tội: “Không phải ba ba nói sao?”
“ba ba nói chính là năm mươi.” Hơn nữa không phải một cái quần lót năm mươi, mà là toàn bộ quần lót năm mươi, nghe thấy Dư Lãng báo giá hắn suýt nữa hộc máu, này năm trăm khối đến mua bao nhiêu cái quần lót a, hắn còn không có giặt qua năm trăm đồng tiền quần lót đâu.
Dư Lãng đã đi giúp Dư Hải Thiên tẩy quần lót, cho rằng chính mình đã khiếm được một khoản tiền lớn. Dư Hải Thiên ít nhất mỗi một ngày đổi một cái quần lót đi, một ngày năm trăm khối, hai ngày một ngàn khối, một tháng một vạn năm nghìn khối, chờ mình trưởng thành…, y đều từ quần lót của Dư Hải Thiên kiếm được bao nhiêu tiền a, đến lúc đó y một bên đầu tư, tiền sinh tiền, lợi sinh lợi, tựa như quả cầu tuyết. Dư Lãng giống như thấy một đống tiền giống như tuyết lở hướng phía chính mình lăn lại đây. Hơn nữa đây là tiền Dư Hải Thiên một ngày thay một cái quần lót, Dư Hải Thiên nếu lại thường thường tiểu rơi vài cái quần một lần …
Cỡ nào tốt đẹp a, Dư Lãng kiên quyết không thể để cho con vịt đã nấu chín bay đi mất.
“Ba ba, người nói chuyện không giữ lời gì hết.” Dư Lãng già mồm át lẽ phải, chỉ vào cái mũi Dư Hải Thiên lên án đạo: “Ba ba, ba ba gạt người.”
Trong khoảng thời gian này Dư Hải Thiên cùng Dư Lãng giao lưu tình cảm tốt đẹp, Dư Hải Thiên có thói quen cùng Dư Lãng giảng đạo lý, hắn đều quên càn quấy là đặc quyền của tiểu hài, Dư Lãng vừa không nói lý lẽ một cái, hắn thực không có cách: “Nếu không, Lãng Lãng giảm giá cho baba?”
Dư Lãng gạt gạt hai tay cánh tay, ủy khuất hướng về phía Dư Hải Thiên đạo: “Ba ba, giá tiền này đã là con đại phá giá đến chảy nước mắt.”
Dư Hải Thiên còn không biết Dư Lãng không phải chỉ định giúp hắn giặt một lần, mà là chuẩn bị mỗi ngày giặt cho hắn, mỗi ngày cùng hắn dòi tiền giặt quần lót, may là như vậy, hiện tại Dư Hải Thiên cũng thực buồn bực: “Không muốn năm trăm khối?”
Dư Lãng gật gật đầu, khuôn mặt tươi cười còn rất nghiêm túc, nghĩ nghĩ lại cảm thấy lời của mình có chút hiệu quả và lợi ích, lại thử vãn hồi phụ tử tình cảm của chính mình: “Chờ con kiếm đủ tiền, con mua lễ vật cho ba ba a, con đem tiền trong heo con đều lấy hết ra.”
Dư Lãng trước tiên cho Dư Hải Thiên vẽ một cái bánh mì loại lớn,
Tuy rằng thủ đoạn của Dư Lãng là thứ Dư Hải Thiên chơi còn thừa, nhưng là Dư Lãng hiện tại tuổi còn nhỏ, còn chưa tới mức lòng dạ có thể gạt người, tuổi hiện tại của y, liền đại biểu chân thành.
Dư Hải Thiên còn thật tin, hắn nói như thế nào đứa nhỏ của mình trong khoảng thời gian này đặc biệt tham tiền đâu, trước kia căn bản liền không để ý tiền, một trăm đồng tiền còn không có lực hấp dẫn bằng một đống pháo hoa đâu, —— này không phải vô nghĩa sao, Dư Hải Thiên sợ Dư Lãng chơi pháo gâythương tổn, muốn mua pháo là không thể, Dư Lãng đòi tiền thì cho, muốn mua pháo liền không cho, Dư Lãng lấy tiền cũng không dám đi mua pháo hoa, khẳng định liền giấu đi mua pháo hoa a —— nguyên lai là mua lễ vật cho hắn a, hắn lập tức liền cảm động.
Dư Hải Thiên này một lần cảm động, tấm lòng người cha liền mênh mông, để Dư Lãng đi giặt quần lót, hắn liền không nhẫn tâm, hắn không quan tâm năm trăm khối, Dư Lãng cùng hắn muốn, hắn cũng cho, hà tất bắt con đi giặt quần lót cho hắn đâu.
Con trai tốt a, đây mới là con, Dư Hải Thiên đem Dư Lãng ôm lên đầu gối, hôn vài cái, sờ soạng vài cái: “Con trai ngoan, con đưa cái gì ba ba đều thích.”
Nói xong, tự mình đi giặt quần lót.
Cái này Dư Lãng mặc kệ, hai tay ôm cổ Dư Hải Thiên, cả người quắp vào trên người Dư Hải Thiên: “Ba ba, đều đã nói xong, quần lót là con giặt.”
“Yên tâm đi, trong chốc lát ba ba cho con tiền, không cần con giặt quần lót.”
“Ba ba trả thù lao, quần lót là đưa con giặt.” Con đường làm giàu tốt đến cỡ nào a, dù sông chảy đá mòn, Dư Lãng cũng không thể cho Dư Hải Thiên làm sụp đổ kế hoạch của mình .
Sự thật chứng minh, Dư Hải Thiên so với Dư Lãng còn muốn thiếu đạo đức hơn .
Dư Hải Thiên không có quần lót, liền không có cách nào ra ngoài, tự nhiên cũng sẽ không đi mua quần lót mới, hơn nữa, quần lót mới, cũng cần phải giặt sạch rồi mới mặc được đâu.
Đương nhiên, Dư Hải Thiên không nói một chuyện, mặc vào quần lót ngày hôm qua hoặc không mặc quần lót mà trực tiếp mặc quần dài rồi ra ngoài cũng không tính là chuyện gì.
Dư Hải Thiên hắn có chút khiến phích( bệnh thích sạch sẽ), nhưng là thời điểm không thể chú ý, hắn cũng có thể không xét nét nhiều, hắn có thể chịu được cũng không phải không tùy trường hợp. Hắn có thể làm như vậy nhưng nhìn thấy Dư Lãng ở một bên chờ, nhìn hắn trêu chọc hắn liền không muốn làm như vậy. Hắn không thể làm chuyện gì để cho Dư Lãng có thể lôi chuyện cũ đến năm hắn chết mà nói. Dư Hải Thiên để mông trần nằm ở trên giường, mặc Dư Lãng 5 tuổi giặt quần lót cho hắn: “Ai, cục cưng à, đi giặt quần lót cho ba ba nha.”
Dư Lãng đã khi nào trải qua loại sự tình này a, y sống cả đời, ngay cả quần lót của mình đều không có giặt qua, hiện nay, Dư Hải Thiên cư nhiên muốn để cho y giặt quần lót cho hắn!!! Dư Hải Thiên ngươi có lầm hay không a!!!!
Dư Lãng đánh giá thân thể nhỏ xinh của chính mình, xác định chính mình chỉ có 5 tuổi, mà không phải hai mươi mốt tuổi, lại đánh giá Dư Hải Thiên chơi xấu trên giường, không thiếu tay, cũng không có thiếu chân, sinh hoạt hoàn toàn có thể tự gánh vác, chính mình tự đi giặt quần lót của mình. Dư Lãng xoay người đã muốn chạy, y chính là biết Dư Hải Thiên thích mang nước cống đổ lên người mình.
——y mới không giặt quần lót cho Dư Hải Thiên đâu, y cũng chưa từng giặt qua quần lót mình đâu.
Dư Lãng tư duy thực nhanh nhẹn, hành vi thực nhanh chóng, y thất bại là do trên người mình tay ngắn chân ngắn, còn không có bò xuống giường, đã bị Dư Hải Thiên xách lại đây.
Dư Hải Thiên không để ý mà trước mặt Dư Lãng cứ đem chim thả dông, chính là Dư Lãng chạy ra khỏi nhà, hắn đều có thể mang trở về: “giúp ba ba giặt quần lót cũng ủy khuất con?”
Dư Lãng khẳng định không thể nói chính mình ủy khuất a. Kỳ thật nếu ông trời khiến Dư Hải Thiên ngay cả quần lót đều giặt không được, y khẳng định một chút cũng không ủy khuất, ngay lập tức đi giúp Dư Hải Thiên giặt. Vấn đề là hiện tại Dư Hải Thiên vui vẻ khỏe mạnh, đừng nói là một cái quần lót, dù một tá quần lót, cũng không hề có vấn đề gì. Dư Hải Thiên đây là trả thù, bởi vì hắn muốn nhìn y mà chê cười, mà trả thù đâu.
Dư Lãng hối hận đến mức ruột đều nhanh xanh, hận không thể cho mình mấy bàn tay, biết Dư Hải Thiên người này lòng dạ so với cây kim đều nhỏ hơn, y chọc hắn để làm chi a.
“Ba ba người làm sao không tự mình tẩy a, đây chính là quần lót của ba ba.” Dư Lãng dùng tay nhỏ bé đùa bỡn đại chưởng của Dư Hải Thiên, Dư Hải Thiên một bàn tay đều có thể đỉnh bốn cái tay của y, nhìn tỉ lệ cách xa, Dư Hải Thiên ngươi nhẫn tâm khi dễ nhỏ yếu sao?
Dư Hải Thiên còn thật nhẫn tâm: “Ba ba đã muốn Lãng Lãng giúp ba ba giặt, Lãng Lãng không giúp ba ba giặt sao?”
Người là đồ không biết xấu hổ thiên hạ vô địch, Dư Lãng nhất thời hết chỗ nói rồi. Nếu quần lót là bắt buộc phải giặt, y dù chết cũng không để cho mình tổn thất, đây chính là lần đầu tiên chính mình tẩy quần lót, mặc kệ là chuyện gì, lần đầu tiên này luôn có ý nghĩa đặc biệt, liền thử cùng Dư Hải Thiên thương lượng: “Ba ba người xem, dì Vương giạt quần lót cho ba ba, ba ba trả dì Vương tiền công đi đi?” Thấy Dư Hải Thiên gật đầu, lại dẫn dắt hắn: “Kia mụ mụ giúp ba ba giặt quần lót, ba ba cũng cho mụ mụ tiền đi?”
Dư Hải Thiên quả thật cho An Huệ Lan tiền, tuy rằng số tiền kia cho không phải bởi vì An Huệ Lan giặt quần lót cho hắn, nhưng là An Huệ Lan giặt quần lót cho hắn, quả thật cũng trong phạm vi phục vụ của số tiền kia. Cho nên, Dư Hải Thiên vẫn gật đầu, hơn nữa rất có hưng trí, chờ lời phía dưới nói của Dư Lãng, hắn biết đây là tiểu tử của chính mình cùng hắn đòi tiền.
Dư Lãng bị nhìn thấu, cho dù da mặt dày, cũng cảm thấy có một chút không tốt, dù sao hiện tại y ăn của Dư Hải Thiên, uống của Dư Hải Thiên, mặc quần áo cũng là của Dư Hải Thiên, còn ngủ cùng Dư Hải Thiên, Dư Hải Thiên bắt y trả giá một chút lao động, còn thật không tính là quá phận, huống hồ… Dư Hải Thiên đối y còn không có nghĩa vụ.
Nếu Dư Hải Thiên làm ba, y cũng có thể cấp Dư Hải Thiên một chút tình phụ tử, bất quá, cấp ba ba giặt quần lót, rốt cuộc có ở trong phạm vi hay không a, Dư Lãng thật là có điểm không hiểu.
Nhưng là, lấy tâm lý hai mươi mốt tuổi của Dư Lãng, thay Dư Hải Thiên giặt quần lót, đổi lại Dư Hải Thiên trả tiền… Đổi làm trước kia, Dư Hải Thiên có thể đem y trừu tử.
Nhưng là không có cách nào a, từ đời trước đến đời này, Dư Lãng chưa từng tự mình kiếm quá một phần tiền, y kiếm cách cho tới bây giờ chỉ có một —— cái gọi là bám vào núi ăn hại, dựa vào Dư Hải Thiên, cũng chỉ có thể ăn của Dư Hải Thiên.
Dư Lãng ngay cả tiền lẻ cũng không bỏ đều lấy từ trên người Dư Hải Thiên, y muốn đi đâu đổi tiền lẻ?
Suy nghĩ sai lầm lập tức vứt sang một bên, Dư Lãng trở nên đúng tình đạt lý, không phải còn có câu nói kia sao. Đứa nhỏ không phải sinh ra là có, mà là dưỡng ra mà có. Dư Hải Thiên nuôi y lâu như vậy, cùng lắm thì khi y trưởng thành, coi Dư Hải Thiên như ba ba ruột mà hiếu kính vẫn không được sao.
Đúng vậy, Dư Hải Thiên chính là ba ba ruột của y, Dư Lãng nhìn ba ba ruột của mình, không có nửa điểm suy nghĩ xấu xa, ngọt ngào đòi công lý: “con đây giúp ba ba giặt quần lót, ba ba cho con tiền không?”
Dư Lãng đối với Dư Hải Thiên vươn tay đòi tiền, không phải một lần hai lần, khi đó Dư Hải Thiên là ba ruột cuả y, đòi tiền đó là đúng lý hợp tình, ba ba cho con trai tiền, đó là thiên kinh địa nghĩa, cũng không nguyện ý cho thiếu. Hiện tại, Dư Lãng làm một phen củng cố tâm lý cho mình, coi Dư Hải Thiên như là ba ruột của y, rất nhanh tìm đến trạng thái cùng Dư Hải Thiên đòi tiền, rất là lưu loát.
Cái này, Dư Hải Thiên không biết có nên hay không gật đầu, tiểu tử này lông còn chưa mọc đâu, đã hướng hắn giơ tay đòi tiền, hắn tại bàn tay Dư Lãng hướng phía hắn vươn ra vỗ một cái: “Thành, Lãng Lãng muốn tiền ba ba liền đưa, dù sao tiền của ba ba sau này đều là của Lãng Lãng.”
Dư Hải Thiên ông là đồ long dạ hẹp hòi, đồ da trâu phổi bò, Dư Lãng trong lòng nói thầm một chút, hướng phía Dư Hải Thiên vươn ra một ngón tay mập mạp: “Kia ba ba ba ba cho con một tờ cam kết này, được không?”
Ý tứ Dư Lãng vẫn là thực hàm súc, đương nhiên y là cảm thấy chính mình giá tiền có chút thái quá, giúp Dư Hải Thiên giặt một cái quần lót lấy một trăm đồng tiền, nhưng là y lần đầu tiên động tay giặt quần lót, giá tiền cũng không thể quá thấp đi. Y cảm thấycái bảng giá này là giá trị chính mình, y là sợ Dư Hải Thiên cảm thấy cái này giá tiền có chút thái quá, y dùng tay khoa tay múa chân, Dư Hải Thiên cũng tốt trả giá a.
Dư Lãng cảm thấy giá tiền mình hẳn là có thể, không nghĩ tới chính mình dựng lên một ngón tay, Dư Hải Thiên cư nhiên hướng phía y dựng lên ngũ căn, này thật tốt a, thật lớn, thật sự là ba ba ruột của ta, Dư Lãng vui mừng liền phác đi qua, tại miệng Dư Hải Thiên gặm một cái: “Ba ba người thật tốt, một cái quần lót năm trăm khối, con khẳng định giặt sạch cho người sẽ.”
Dư Lãng cảm thấy Dư Hải Thiên rất thức thời, bản thân y cũng biết mình chiếm đại tiện nghi,y lần đầu tiên tẩy quần lót, còn có nụ hôn đầu tiên của y, đều giao cho Dư Hải Thiên rồi đó, Dư Hải Thiên giao ra năm trăm khối, không thiệt.
Bên này Dư Lãng vô cùng vui, nếu không còn ở trên đùi Dư Hải Thiên, y khẳng định vui mừng đến mức lăn lộn đầy đất, lúc này, chính là vui mừng trên đùi Dư Hải Thiên xoay xoay, hận không thể lập tức đi xuống liền cấp tốc giặt quần lót cho Dư Hải Thiên đi.
Dư Hải Thiên ôm lấy Dư Lãng, đem khuôn mặt đổi tới đổi lui nắm giữ: “Ai nói cho con biết là năm trăm?”
Dư Lãng chớp chớp đôi mắt, mang theo thanh âm hài đồng đặc biệt có khờ dại, có vẻ rất là thuần lương vô tội: “Không phải ba ba nói sao?”
“ba ba nói chính là năm mươi.” Hơn nữa không phải một cái quần lót năm mươi, mà là toàn bộ quần lót năm mươi, nghe thấy Dư Lãng báo giá hắn suýt nữa hộc máu, này năm trăm khối đến mua bao nhiêu cái quần lót a, hắn còn không có giặt qua năm trăm đồng tiền quần lót đâu.
Dư Lãng đã đi giúp Dư Hải Thiên tẩy quần lót, cho rằng chính mình đã khiếm được một khoản tiền lớn. Dư Hải Thiên ít nhất mỗi một ngày đổi một cái quần lót đi, một ngày năm trăm khối, hai ngày một ngàn khối, một tháng một vạn năm nghìn khối, chờ mình trưởng thành…, y đều từ quần lót của Dư Hải Thiên kiếm được bao nhiêu tiền a, đến lúc đó y một bên đầu tư, tiền sinh tiền, lợi sinh lợi, tựa như quả cầu tuyết. Dư Lãng giống như thấy một đống tiền giống như tuyết lở hướng phía chính mình lăn lại đây. Hơn nữa đây là tiền Dư Hải Thiên một ngày thay một cái quần lót, Dư Hải Thiên nếu lại thường thường tiểu rơi vài cái quần một lần …
Cỡ nào tốt đẹp a, Dư Lãng kiên quyết không thể để cho con vịt đã nấu chín bay đi mất.
“Ba ba, người nói chuyện không giữ lời gì hết.” Dư Lãng già mồm át lẽ phải, chỉ vào cái mũi Dư Hải Thiên lên án đạo: “Ba ba, ba ba gạt người.”
Trong khoảng thời gian này Dư Hải Thiên cùng Dư Lãng giao lưu tình cảm tốt đẹp, Dư Hải Thiên có thói quen cùng Dư Lãng giảng đạo lý, hắn đều quên càn quấy là đặc quyền của tiểu hài, Dư Lãng vừa không nói lý lẽ một cái, hắn thực không có cách: “Nếu không, Lãng Lãng giảm giá cho baba?”
Dư Lãng gạt gạt hai tay cánh tay, ủy khuất hướng về phía Dư Hải Thiên đạo: “Ba ba, giá tiền này đã là con đại phá giá đến chảy nước mắt.”
Dư Hải Thiên còn không biết Dư Lãng không phải chỉ định giúp hắn giặt một lần, mà là chuẩn bị mỗi ngày giặt cho hắn, mỗi ngày cùng hắn dòi tiền giặt quần lót, may là như vậy, hiện tại Dư Hải Thiên cũng thực buồn bực: “Không muốn năm trăm khối?”
Dư Lãng gật gật đầu, khuôn mặt tươi cười còn rất nghiêm túc, nghĩ nghĩ lại cảm thấy lời của mình có chút hiệu quả và lợi ích, lại thử vãn hồi phụ tử tình cảm của chính mình: “Chờ con kiếm đủ tiền, con mua lễ vật cho ba ba a, con đem tiền trong heo con đều lấy hết ra.”
Dư Lãng trước tiên cho Dư Hải Thiên vẽ một cái bánh mì loại lớn,
Tuy rằng thủ đoạn của Dư Lãng là thứ Dư Hải Thiên chơi còn thừa, nhưng là Dư Lãng hiện tại tuổi còn nhỏ, còn chưa tới mức lòng dạ có thể gạt người, tuổi hiện tại của y, liền đại biểu chân thành.
Dư Hải Thiên còn thật tin, hắn nói như thế nào đứa nhỏ của mình trong khoảng thời gian này đặc biệt tham tiền đâu, trước kia căn bản liền không để ý tiền, một trăm đồng tiền còn không có lực hấp dẫn bằng một đống pháo hoa đâu, —— này không phải vô nghĩa sao, Dư Hải Thiên sợ Dư Lãng chơi pháo gâythương tổn, muốn mua pháo là không thể, Dư Lãng đòi tiền thì cho, muốn mua pháo liền không cho, Dư Lãng lấy tiền cũng không dám đi mua pháo hoa, khẳng định liền giấu đi mua pháo hoa a —— nguyên lai là mua lễ vật cho hắn a, hắn lập tức liền cảm động.
Dư Hải Thiên này một lần cảm động, tấm lòng người cha liền mênh mông, để Dư Lãng đi giặt quần lót, hắn liền không nhẫn tâm, hắn không quan tâm năm trăm khối, Dư Lãng cùng hắn muốn, hắn cũng cho, hà tất bắt con đi giặt quần lót cho hắn đâu.
Con trai tốt a, đây mới là con, Dư Hải Thiên đem Dư Lãng ôm lên đầu gối, hôn vài cái, sờ soạng vài cái: “Con trai ngoan, con đưa cái gì ba ba đều thích.”
Nói xong, tự mình đi giặt quần lót.
Cái này Dư Lãng mặc kệ, hai tay ôm cổ Dư Hải Thiên, cả người quắp vào trên người Dư Hải Thiên: “Ba ba, đều đã nói xong, quần lót là con giặt.”
“Yên tâm đi, trong chốc lát ba ba cho con tiền, không cần con giặt quần lót.”
“Ba ba trả thù lao, quần lót là đưa con giặt.” Con đường làm giàu tốt đến cỡ nào a, dù sông chảy đá mòn, Dư Lãng cũng không thể cho Dư Hải Thiên làm sụp đổ kế hoạch của mình .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook