Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan
Chương 20: Chạy Trối Chết


Đối với người Bạch gia thì chỉ mới nửa tháng, nhưng thực tế cậu đã hơn hai năm không gặp qua Mục Tĩnh Viễn.

Người ta đều nói gần hương tình khiếp(* lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng), kỳ thật người thời nay cũng vậy.

Tuy rằng đã quyết định muốn coi Mục Tĩnh Viễn là anh rể, nhưng khi chân chính sắp đối mặt, vẫn là làm cậu vừa nhớ tới trong lòng liền đau triệt để, chỉ có thể trước không để ý tới anh, trốn được ngày nào hay ngày đó.
Có lẽ cậu từ trong xương cốt chính là một tên nhát gan nhu nhược, từ trước phô trương ngang bướng đều là người nhà nuông chiều mà ra, kỳ thật là con hổ giấy chọc một cái liền hư.
Nhưng cậu làm con rùa đen rút đầu cũng không thể kiên trì được bao lâu.

Nửa tháng sau, Mục Tĩnh Viễn lúc cậu không hề phòng bị đã tới.
Hôm nay cậu mới vừa đi đến chỗ ngoặt cầu thang, liền nghe được dưới lầu truyền đến âm thanh trầm thấp từ tính quen thuộc đến trong xương cốt,rồi lại phảng phất như xa cuối chân trời.

Là Mục Tịnh Viễn
Bước chân cậu dừng lại, rõ ràng nguyện vọng lớn nhất của cậu lúc sắp chết là có thể gặp lại Mục Tĩnh Viễn một lần nữa.


Nhưng hiện tại biết rõ Mục Tĩnh Viễn đang ở dưới lầu, cậu lại cố gắng hết sức cũng không thể bước tiếp được.

Cuối cùng vẫn là không có tiền đồ xoay người chạy trối chết.
Mục Tĩnh Viễn ngồi bên dưới vẫn luôn chú ý động tĩnh trên lầu, anh rõ ràng nghe được tiếng bước chân quen thuộc, dừng lại ở cửa thang lầu một chút lại quay trở lại.

Trong lòng ảm đạm thở dài, xem ra Hàm Hàm vẫn còn giận dỗi anh.
Trước kia Hàm Hàm của anh chỉ là có chút tùy hứng, nhưng trong khoảng thời gian này cậu tính tình lại trở nên âm tình bất định.

Không, hẳn là không có lúc nào sáng sủa, nói chuyện cũng âm dương quái khí(* chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ khiến người ta đoán không ra.), động một chút liền cực kì ầm ĩ, náo loạn, tùy tiện không vui*.

Thật sự làm tâm thần lẫn thể xác anh đều có chút mệt mỏi.

(* bản gốc để" rùng mình"?)
Bạch Nhất Hàm tựa như một đứa trẻ không chịu lớn, lời nói việc làm, vui mừng hay phẩn nộ đều tùy tâm tình.

Chỉ là không biết lần này rốt cuộc là bởi vì cái gì mà làm cậu không vui đến vậy, ầm ĩ lâu như vậy rồi còn không có dấu hiệu hòa hoãn.

Lúc trước khi cậu ầm ĩ, không vui nhiều nhất cũng không quá một tuần, Bạch Nhất Hàm liền sẽ nhịn không được liên hệ anh
Nhưng lần này mình vừa lúc có việc đi công tác, đã có hơn nửa tháng không gặp mặt, cũng không có liên hệ, gọi điện thoại cậu cũng không tiếp.

Hiện tại chính mình tới nhà, Bạch Nhất Hàm lại có vẻ như một chút cũng muốn gặp mình, anh thật sự không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt.
Mẹ Bạch nhìn mặt Mục Tĩnh Viễn buồn rầu, hơi hơi thở dài nói:
“Tĩnh Viễn, con cùng Hàm Hàm có mâu thuẫn náo loạn gì sao? Thời gian trước có một giai đoạn cảm xúc nó rất không tốt, cũng không thấy con tới nhà.


Có phải là nó không hiểu chuyện chọc con nổi giận không?
Con cũng biết, tính tình Hàm Hàm như một đứa con nít.

Con nên bao dung nó nhiều hơn, kỳ thật nó thật sự rất coi trọng con.

Tuy rằng tính tình có chút nóng nảy, nhưng rất nhiều người cùng sự việc cũng không thể tác động cảm xúc nó.

Thường thường đều là để qua đi liền sẽ quên, chỉ lúc có mâu thuẫn với con thì tâm tình mới có thể không tốt như vậy.”
Mục Tĩnh Viễn cười khổ nói:
“ Dì Bạch, con sao lại không hiểu tính Hàm Hàm, dì cũng biết, ngày thường con dỗ em ấy đều không kịp, như thế nào sẽ nổi giận với em ấy? Có thể là lúc con không biết đã lỡ đắc tội Hàm Hàm, làm em ấy rất giận, náo loạn một thời gian, đến bây giờ còn không chịu đếm xỉa đến con"
Mẹ Bạch nhìn nhìn cầu thang trống rỗng, lại thở dài nói:
“Đứa nhỏ này, cũng quá tùy hứng, vẫn là chúng ta nuông chiều nó đến hư.

Vốn dĩ lúc này nó hiểu chuyện rất nhiều, không nghĩ tới trong chuyện của con vẫn là tùy hứng như vậy.”
Bà nhìn đến ánh mắt khó hiểu của Mục Tĩnh Viễn, rất có chút tự hào nói:
“Tĩnh Viễn dạo gần đây không tới nên còn không biết, từ sau cái ngày Hàm Hàm gặp ác mộng bị dọa khóc, thằng bé liền trở nên phi thường hiểu chuyện, không còn hay nổi nóng nữa.


Còn thường quan tâm dì cùng ba nó, còn có anh hai, chị hai nó nữa.

Mấy người bọn dì đều rất vui mừng.”
Mục Tĩnh Viễn nhăn mày lại nói:
"Đột nhiên trở nên hiểu chuyện? Chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra? "
Mẹ Bạch cười nói: “Con với chúng ta đều có cùng suy nghĩ đi, vốn dĩ bọn dì cũng nghĩ có phải hay không nó ở bên ngoài chịu phải ủy khuất gì, mà bị dọa.

Ba cùng anh hai nó còn phái người đi theo âm thầm bảo vệ.

Nhưng cũng đã nửa tháng rồi, Hàm Hàm rất ít khi ra ngoài, không ra cửa cũng không có chuyện gì, nhưng ngay cả những bạn nhậu lúc trước đều không đi gặp.

Bảo tiêu mấy hôm trước vừa mới triệt để lui xuống, xem ra nó thật sự chỉ là trưởng thành nên hiểu chuyện.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương