Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan
-
Chương 144: 144: Tiệc Mừng Thọ
Bạch Nhất Hàm lần này không có né tránh, nhưng cũng không nhúc nhích, chỉ rũ cổ tay xuống an tĩnh mặc anh nắm.
Mục Tĩnh Viễn ở trong lòng tự giễu nói: Sao mình lại trở nên giống phái nữ vậy, tính toán chi li, lo được lo mất? Hàm Hàm em ấy thực sự yêu mình, điểm này không phải mình đã sớm xác định từ trước đó rồi sao? Không có gì phải bất an, đây là Hàm Hàm của mình, hai người họ sẽ kết hôn sớm thôi.
Nghĩ đến chuyện kết hôn, ánh mắt anh lại có chút ảm đạm, bởi vì Hàm Hàm của anh cũng không muốn nhanh kết hôn với anh, lý do là vì bọn họ còn trẻ, không cần phải kết hôn sớm như vậy, hơn nữa hiện tại bọn họ ở bên nhau, cũng nhận được sự chấp thuận của người nhà, so với kết hôn cũng chẳng khác gì, hà tất chấp nhất với một miếng giấy đó?
Hàm Hàm còn nhỏ, không muốn hôn nhân trói buộc sớm như vậy cũng có thể lý giải, chính là không có thể cầu hôn thành công khiến Mục Tĩnh Viễn vẫn thực mất mát.
Anh cảm thụ được làn da tay tinh tế mình đang nắm, thầm nghĩ, mình nên kiên nhẫn hơn nữa, cho Hàm Hàm thêm một ít thời gian, chờ em ấy chơi đủ rồi, lại kết hôn cũng không muộn, dù sao bọn họ sớm hay muộn gì cũng sẽ kết hôn.
Anh ngẩng đầu nhìn những người khác, cũng không có ai phát giác Bạch Nhất Hàm không ổn, nói nói cười cười đều thực vui vẻ, có thể là mình đa tâm đi.
Bạch lão gia tử rất vui vẻ, bị Bạch Nhất Hàm chọc đến liên tiếp cười to, cả người đều giống như trẻ đi vài tuổi, cụ tuy rằng luôn căn dặn con trai cùng cháu mình là đừng chiều chuộng Bạch Nhất Hàm quá trớn, miễn cho chiều hư cậu không biết trời cao đất dày.
Nhưng mà chính bản thân cụ, lại chiều lợi hại hơn bất luận kẻ nào, lý do của cụ là chỉ được ở chung với Bạch Nhất một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi, chẳng lẽ phải dùng khoảng thời gian ở chung hiếm hoi để giáo huấn cậu sao? Chuyện giáo dục, đương nhiên là phải để cho cha mẹ anh chị tới thực hiện rồi, cụ chỉ là người thế hệ trước, chỉ cần phụ trách cưng chiều cậu là được.
Trước khi Bạch Nhất Hàm tới gặp ông nội, cảm giác tưởng niệm cùng áy náy đan chéo trong lòng luôn khiến cậu rất khẩn trương, nhưng khi chân chính gặp được ông nội vẫn còn khỏe mạnh, cậu lại phát hiện, thứ lấp đầy trong lòng chỉ có biết ơn, cậu lại một lần nữa cảm tạ trời xanh đã để cậu trở về một lần nữa, đền bù tội nghiệt mà chính mình phạm phải và hy vọng cả đời này, ông nội có thể khỏe mạnh trường thọ, làm một ông lão tính trẻ con thật vui vẻ, không bao giờ nhọc lòng vì những người con cháu bọn họ.
Bạch lão gia tử cười tủm tỉm trò chuyện với Bạch Nhất Hàm một lát, lại nói với Bạch Ngạn: “Này A Ngạn, sao mà con không mang theo Khương Hoa đến hả? Không phải con nói đã bắt được cậu ấy rồi sao? Không phải khoác lác đó chứ?”
Bạch Ngạn bất đắc dĩ nói: “Ông à, công ty có việc, phải đến ngày mai cậu ấy mới tới được.”
Bạch lão gia tử trừng hai mắt, nói: “Hay cho con, có phải ức hiếp người ta, đem hết việc của mình đều đẩy cho người ta làm rồi hay không? A Ngạn ông nói cho con biết, người yêu ấy hả, mặc kệ là nam hay nữ, đều là phải thương yêu.
Con đến quan tâm người ta, yêu thương người ta.
Đây cũng không phải là vấn đề con có mua cái gì tặng người ta hay nói anh yêu em mà hoàn thành nhiệm vụ, chuyện này con có biết không?
Con phải bắt đầu tóm lấy từ những thứ nhỏ nhặt nhất vào tay, khiến cậu ta cảm thấy ấm áp, càng ngày càng không rời con được, như vậy người ta mới có thể nguyện ý ở bên cạnh con lâu dài.
Con vốn dĩ chất phác, một chút tình thú cũng không có, nếu lại còn không biết đau lòng người ta, thì cứ chuẩn bị làm cẩu độc thân cả đời này đi!”
Chà, ông còn biết đến cẩu độc thân, Bạch Ngạn thở dài nói: “Không có mà, ông nội, sao mà con ăn hiếp cậu ấy được.
Thôi thế này đi, giờ con gọi điện kêu cậu ấy lại đây, được chưa?”
Bạch lão gia tử lông mày đều sắp dựng đứng lên tới nơi: “Mày còn nói không ăn hiếp người ta? Mày coi người ta thành gì? Thuộc hạ kêu tới thì tới kêu đi thì đi hả? Mày phải hiểu được giờ thân phận thay đổi rồi, người ta bây giờ là người yêu mày! Là người yêu! Mày bây giờ phải nghe lời người ta! Thật là không thông suốt!”
Bạch Ngạn bỏ mình: “Vậy ông dạy con đi, phải làm sao ạ?”
Bạch lão gia tử ghét bỏ nói:
“Sao con ngốc nghếch vậy hả? Quan tâm cũng không biết quan tâm thế nào sao? Hiện tại cậu ấy đã không tới được, thì con liền gọi cho người ta, hỏi người ta coi đã ăn cơm chưa? Ăn cái gì? Tâm tình thế nào? Trời lạnh có mặc thêm quần áo không, những cái này còn cần có người dạy nữa sao? Con thật là hết thuốc chữa.
Khương Hoa cũng là mệnh khổ, thế nào lại vừa ý thằng nhãi như con, này nếu mà có bà nội con ở đây, một giây là đủ mắng đến con thương tích đầy mình!”
Vẻ mặt Bạch Ngạn bất đắc dĩ: “Ông à, cậu ấy đã là người trưởng thành, một người sinh sống ở đây nhiều năm vậy rồi, trời lạnh mặc thêm quần áo còn cần người khác nhắc nhở nữa sao?”
Bạch lão gia tử nói với Bạch Nhất Hàm:
“Nhất Hàm con nhìn thằng anh hai đầu gỗ mãi không thông suốt này của con nè, người ta có mặc thêm rồi là chuyện của người ta, còn nói hay không, quan tâm hay không là chuyện của con! Đây là điểm khác biệt giữa người có bồ với cẩu độc thân! Muốn con nói như vậy, mọi chuyện người ta đều có thể tự mình nghĩ, tự mình làm, còn cần con làm gì? Thiếu một tên người hầu phục vụ à? Thật là tức chết ông.
Nhất Hàm để ông nói con biết, nếu lúc ấy ông theo đuổi bà con mà ngu ngốc như nó, bà con cả một cái khóe mắt cũng không thèm nhìn ông đâu! Lúc đó, mùa đông đặc biệt lạnh, ông quấn bánh bao cùng sữa đậu nành nóng trong ngực, một đường chạy đi tìm bà nội con, lúc chạy đến trước mặt bà ấy, bánh bao cùng sữa đậu nành vẫn còn nóng! Bà con thì miễn bàn cảm động đến nhường nào! Con nói một chút, bà con lúc đó cũng là người trưởng thành, người ta sẽ không tự mua ăn được sao? Bà ấy cảm động chính là vì tâm ý ông đây một đường chạy tới! Sau khi kết hôn bà nói với ông rằng món bánh bao ngon nhất mà bà ấy từng ăn chính là những chiếc bánh bao mà ngày đó ông mang đến cho bà!”
Bạch Nhất Hàm cười tủm tỉm nói: “Ông nội thật là lợi hại, cũng là ông thiệt tình yêu bà nội, nên mới có thể quan tâm đến từng ngóc ngách, bà thấy được, đương nhiên là cực kỳ cảm động.
Kỳ thật khi con còn nhỏ, bà nội đã nói với con rồi, bà nói chuyện đúng đắn nhất đời này của bà chính là gả cho ông.”
Bạch lão gia tử vốn dĩ đang kiêu ngạo nghe cháu trai khen, nhưng nghe đến mấy lời sau thì mặt đều cười thành một đóa hoa nhỏ:
“Thật sao? Bà ấy nói với con vậy à? Thật là, lời nói kiểu này sao bà không chịu nói trước mặt ông chứ? Nhất định là xấu hổ, Nhất Hàm con chắc không biết, bà nội con tuy rằng thoạt nhìn giống như rất lợi hại, nhưng thật ra bà ấy đối với ông lại rất dịu dàng, bà ấy……”
Bạch Ngạn nhìn ông nội mỗi khi nhắc tới đến bà nội liền thao thao bất tuyệt, cảm kích nhìn nhìn em trai, cùng ba ba trao đổi một ánh mắt bất đắc dĩ, lặng lẽ đứng lên đi ra ngoài.
Lão gia tử tinh mắt phát hiện động tác của anh, quát: “Mày đi làm gì?”
Bạch Ngạn quay đầu lại quơ quơ điện thoại trong tay, cười nói: “Con đi gọi cho Khương Hoa, ách…… Quan tâm quan tâm cậu ấy"
Lão gia tử cho anh một cái ánh mắt “Xem ra mày còn biết thức thời” nói: “Vậy cũng được, mau đi đi, nói chuyện nhiều một chút nha.”
Ngày hôm sau, khách khứa tụ tập đông đủ, tiệc mừng thọ 77 tuổi của Bạch gia lão gia tử, toàn bộ danh gia vọng tộc ở Hoa Thành đều tới.
Khương Hoa đã sớm đến, lão gia tử nhìn thấy anh, cười ha hả đem người kéo đến bên cạnh nói chuyện một hồi.
Khi anh bước ra, thấy Bạch Nhất Hàm đang vẫy tay với mình, anh bước tới nói:
“Nhất Hàm, Tĩnh Viễn đâu?”
Nụ cười tươi rói của Bạch Nhất Hàm hơi hơi cứng đờ, sau đó khôi phục trong nháy mắt, chỉ chỉ Mục Tĩnh Viễn đang bị vây quanh trong đám người nói: “Anh ấy ở đó kìa, còn anh, dạo này thế nào rồi?”
Khương Hoa cười cười, ôn nhuận khuôn mặt có vẻ thập phần nhu hòa, chậm rãi nói: “Anh rất tốt.”
Bạch Nhất Hàm cười trộm nói: “Ò, em nghĩ cũng nên không tồi, anh em tuy rằng không có gì tình thú, nhưng cũng may tấm lòng anh ấy chân thành, mấy ngày hôm trước còn luôn ý đồ muốn mua lại căn nhà của anh trong tay em.
Bất quá em không đồng ý, anh nhìn xem ngày nào đó có thời gian, em lại đem căn nhà sang tên lại cho anh, tức chết ảnh luôn.”
Khương Hoa cười: “Nếu anh ta thích, thì cứ cho là được.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Khó mà làm được, anh hai lại không thiếu một căn nhà, anh ấy chỉ là xem căn nhà kia là do anh tự mình trang hoàng bố trí, nên mới muốn thôi, không cho ảnh đâu.
Mà anh nói đi, ảnh đã đi qua nhà anh rồi sao? Rồi anh có đem phòng của em cho ảnh ở không?
Khương Hoa vội nói: “Không có không có đâu, phòng của em anh sẽ không để cho người khác động qua.”
Bạch Nhất Hàm ha ha cười nói: “Lấy tâm tư của anh đối với anh em, nghĩ thôi cũng sẽ không đành lòng để ảnh ngủ sô pha, vậy thì anh ấy sẽ ở...."
Gương mặt trắng nõn của Khương nháy mắt đỏ rực, giả vờ tức giận nói: “Nhất Hàm! Em nhái lại lời anh!”
Bạch Nhất Hàm còn đang cười: “Em nói mấy ngày nay sao mà nét mặt anh hai lại trông rạng rỡ vậy, thì ra là đắc thủ."
Trên mặt Khương Hoa càng đỏ hơn, trừng mắt nhìn Bạch Nhất Hàm một hồi, liền xoay người đi.
Bạch Nhất Hàm vội vàng kéo anh ta, xin khoan dung nói: “Được rồi đừng nóng giận, em nói bậy, kỳ thật vậy cũng tốt, trước kia anh em còn nói với ba mẹ, sau này nhất định phải cùng anh kết hôn.”
Khương Hoa nhìn nhìn Bạch Ngạn cách đó không xa cùng người khác nói chuyện, cả mặt đều nhu hòa.
Bạch Nhất Hàm lại nói: “Ông nội có nói xấu anh hai em với anh đúng không? Ông bây giờ càng ngày càng giống một đứa trẻ"
Khương Hoa lại lộ ra một nụ cười, ôn thanh nói: “Lão gia tử rất tốt, ông ấy nói thẳng cho anh biết A Ngạn thoạt nhìn cường đại, kỳ thật vừa ngốc lại mù mịt, nói anh đừng ghét bỏ anh ta.”
Anh quay đầu lại nói: “Nhất Hàm, em có người nhà tốt như vậy, thật sự rất hạnh phúc.”
Bạch Nhất Hàm cũng mỉm cười, cậu nhìn những đám mây trôi lưng lửng trên bầu trời, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, rất hạnh phúc, em cũng sẽ dùng hết khả năng của mình để họ cũng cảm thấy hạnh phúc.”
Khương Hoa vỗ vỗ bờ vai của cậu, cười nói: “Nhất Hàm, em trưởng thành rồi.”
Bạch Nhất Hàm quay đầu lại nhìn anh, trong ánh mắt lấp lóe tia sáng làm người nhìn không hiểu, cũng nói: “Ừm, nên trưởng thành rồi"
Khương Hoa lờ mờ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, còn chưa kịp suy nghĩ lại, liền nghe thấy Bạch Ngạn gọi: “Khương Hoa, lại đây này.”
Bạch Nhất Hàm lại cười hì hì nói: “Anh hai em kêu anh kìa, mau qua đi.”
Khương Hoa nghi hoặc nhìn cậu một cái, đáp ứng một tiếng rồi đi qua.
Bạch Nhất Hàm cầm một ly rượu lên, chăm chú nhìn hồi lâu mới chậm rãi đặt xuống, cậu thật sự không dám say.
Trước mắt đột nhiên nhiều thêm một ly nước trái cây, Bạch Nhất Hàm nghi hoặc nhìn qua, Tề Minh Dương đang mỉm cười nhìn cậu, thấy cậu nhìn lại thì cười nói: “Bạch tam thiếu, lần trước thật sự xin lỗi, uống rượu dễ say, uống nước trái cây thông họng đi.”
Bạch Nhất Hàm tiếp nhận cái ly nói: “Chuyện đã qua rồi thì không cần nhắc lại, cũng đã nói lần đó không trách Tề tổng được.
Tề Minh Dương nói: “Tam thiếu gia độ lượng rộng rãi.”
Bạch Nhất Hàm bật cười nói: “Đây mà là độ lượng rộng rãi gì chứ? A, Tề tổng tới thật sớm.”
Tề Minh Dương cũng cười: “Tiệc mừng thọ 77 tuổi của Bạch lão gia tử, đây là một sự kiện, vì biểu lộ sự tôn kính, đương nhiên phải tới sớm một chút rồi"
Bạch Nhất Hàm nói: “Vậy cảm ơn Tề tổng.”
Tề Minh Dương cười tủm tỉm đáp: “Nên làm thôi.”
Bạch Nhất Hàm vừa định nói chuyện, đã bị ai đó kéo ra phía sau, thân ảnh cao lớn của Mục Tĩnh Viễn che trước mặt, trầm giọng nói: “Tề tổng, đã lâu không gặp.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook