Trọng Sinh Chi Kim Sinh Vô Hối
Chương 61: Tư cách

Dật Hiên theo sau Đại ca bước vào phòng mình, không đợi phân phó, nhu thuận quỳ xuống. Dật Vân lần đầu tiên bước vào căn phòng xa lạ, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, giận dữ tuôn trào đang tìm nơi phát. Ánh mắt đảo vòng quanh phòng, liền dừng lại trước một bài vị vô cùng chói mắt. Kiềm chế tan vỡ, Dật Vân đưa tay cầm bài vị quăng xuống đất, chân cũng đồng thời giẫm đạp không thương tiếc.

“Đại ca!”

Dật Hiên còn đang rối rắm nên như thế nào biện giải cho đến khi hình ảnh bài vị mẫu thân bị người giẫm đạp, đôi mắt phiếm hồng trợn tròn bùng lên tia sát khí.

Dật Vân đắc ý cười khẩy, buông tha bài vị vô tri đi đến nắm chặt lấy cằm người trước mặt.

“Thế nào… chẳng qua chỉ một khúc gỗ, sinh khí? Quả nhiên là nghiệt chủng của tiện nhân kia, giỏi nhất là dùng tâm kế đáng thương, đê hèn. Bất quá tiện nhân kia quá thấp kém, sớm bị loạn côn đánh chết, không đủ bản lĩnh như ngươi, đem tất cả mọi người đùa giỡn trong lòng bàn tay. Đúng rồi, tiện nhân giỏi nhất là nhảy lên giường chủ tử, không biết người học được mấy phần nhỉ?”

Lý trí nói với Dật Hiên rằng hắn phải bình tĩnh, nhưng cánh tay nắm chặt giận đến run người đã sớm bán đứng tất cả.

“Một khúc gỗ ư? Không… đó là bài vị của mẫu thân ta, là người ta kính trọng nhất trên thế gian này ngươi có biết không?

Phần ký ức bị phong ấn dường như từng chút tan vỡ. Linh hồn hắn từ ngày nhập thể vào đứa trẻ sơ sinh kia đã sớm lạnh băng không chút cảm xúc. Nhưng hơi thở ấm áp mỗi ngày ôm ấp hắn, nâng niu hắn trong lòng mình như trân bảo, niềm hạnh phúc vô bờ bến của mẫu thân đã đánh bại phần tâm tư chết lặng trong tiền kiếp.

“Đủ rồi!”

Dật Hiên rống giận phát tiết cũng là lúc cả người Dật Vân bay thẳng vào bức tường đối diện, té nhào xuống đất. Hắn cọ người đứng dậy sẵn sàng đối chiến thì một thanh âm rống giận đồng dạng cũng vang lên.

Dật Phong tình cờ bước ngang qua, cũng cảm nhận không khí giữa hai người bọn họ không tốt lắm. Nhưng hắn nghĩ sớm muộn cũng nên cho bọn họ một lần ở cùng nhau giãi bày tất cả. Tứ đệ mạnh như vậy, cả thiên hạ này khó có ai có thể gây thương tổn cho nó. Dật Phong chỉ thương tiếc Dật Hiên, vết thương trên người còn chưa tốt hẳn, lại suốt ngày bày bộ dạng cười đùa vô tâm vô phế. Hắn chậm chạp không muốn rời đi là sợ nếu Đại ca ra tay quá nặng, chính mình sẽ kịp thời cản lại. Lại không ngờ tình thế hiện tại lại đảo ngược với những gì hắn lo lắng.

Đỡ vách tường ổn định thân mình, Dật Vân cười lạnh.

“Dật Phong, ngươi cũng thấy đó. Đây là đệ đệ tốt của ngươi, hắn không nói một lời đã ra tay với ta, sợ ngày nào đó buồn chán sẽ lấy mạng cả Tiêu gia này đi!”

Tâm tình được phát tiết phần nào bình ổn, bên tai vang vang lời khiêu khích nhưng tâm tình Dật Hiên đều đặt ở bài vị bị giẫm đạp trên mặt đất. Vô thức muốn cúi người cầm lấy, liền có bàn tay đỡ lấy hắn, muốn nở một nụ cười nhạt quen thuộc thì Nhị ca cũng đã cướp lời trước.

“Đủ rồi Đại ca, người sai lầm, mê muội không phải Tứ đệ mà chính là ngươi! Ngươi mở to mắt nhìn xem, ngươi hiện tại đang làm cái gì? Hắn là đệ đệ của ngươi, ân oán, tội lỗi của phụ mẫu kiếp trước cùng hắn nào có quan hệ gì? Mà cho dù là tội lỗi của Tứ đệ gây nên, thì những gì Tứ đệ đã làm vì Tiêu gia, vì ngươi hơn một năm qua còn chưa đủ sao? Có kẻ thuê sát thủ muốn diệt Tiêu gia, là ai đã đơn thân độc mã, một đêm tiêu diệt toàn bộ? Ngươi ở trên chiến trường bị quân địch bao vây, ngay cả phụ thân cũng phải nhẫn tâm buông tay, là ai đã xông ra cứu ngươi? Ngươi bị vu cáo bán đứng quân tình, là ai ở trước quân pháp giúp ngươi tìm ra chân tướng? Trong đại lao là ai đã lấy thân mình làm tấm mộc cứu mạng ngươi đến suýt chết? Trước sau, đệ ấy cứu mạng ngươi bốn lần, ngươi là mắt mù hay là vô tâm, bao nhiêu ân nghĩa không cảm kích, cứ khăng khăng nhớ lấy oán hận? Truy về căn nguyên, Tứ đệ bất quá hai mươi năm trước thiếu ngươi một mạng nhưng hai mươi năm sau ngươi thiếu đệ ấy đến bốn mạng. Hiện tại là ngươi thiếu đệ ấy, ngươi có hiểu chưa? Dật Phong ta không cần biết hôm nay giữa hai người các ngươi đã xảy ra chuyện gì, nhưng mặc kệ là cái gì, ngươi cũng không thể sỉ nhục đệ ấy như vậy.”

Dật Phong cố gắng kiềm chế kích động lại tiếp tục nói: “Đại ca, Dật Phong hôm nay làm càn. Chính là, nếu ngươi thật sự cả đời không bỏ xuống phần này chấp niệm, không thể xem Tứ đệ như huynh đệ của chính mình thì thỉnh Đại ca cũng nên nhớ kỹ điều này: Người vừa mới quỳ gối trước mặt ngươi  là đương kim Thái tử ân sư, là ngự tiền nhất phẩm đới đao thị vệ, là sư phụ của giáo chủ đệ nhất ma giáo, là Bạch ngân tu la vương người người nghe qua đã khiếp sợ, cũng là Tiêu Dao bồ tát được cả thiên hạ kính nể. Ngươi hoàn toàn không có tư cách so với đệ ấy.”

Dật Phong nói xong, ngẩng đầu đưa tay tiễn khách: “Đại ca, đây là phòng của Hiên nhi, mời huynh đi cho!”

Dật Vân nghiến răng nhìn Dật Phong: “Tiêu Dật Phong, ta và ngươi là huynh đệ thân sinh, người hắn làm hại là thân mẫu, là của ngươi cả đời…”

“Đại ca, mời đi cho!”

Thanh âm trong trẻo đầy cương quyết, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội kháng nghị. Nhìn Đại ca rời đi, Dật Phong nặng nề thở dài một tiếng, một khắc vừa qua như đã rút đi toàn bộ sức lực của hắn. Quay mặt lại, nhìn thấy đệ đệ vẫn bộ dáng ngây ngốc không chút phản ứng, Dật Phong cười khổ, giơ tay cốc nhẹ đầu.

“Nhị ca, huynh cần gì…” – Khoé mắt Dật Hiên hồng hồng, lời cũng chỉ nói ra được phân nửa.

“Nhị ca chỉ muốn làm cho Đại ca hiểu được một số việc, Đại ca bản tính cố chấp, không dùng biện pháp mạnh sẽ không có tác dụng. Hơn nữa…” – Dật Phong nắm chặt lấy tay Dật Hiên.

“Hiên nhi, cho Đại ca một cơ hội được chứ? Đệ xem, Nhị ca đã giúp đệ báo thù, mắng Đại ca thê thảm như vậy!”

Đệ đệ không trả lời, Dật Phong cũng không kỳ vọng lập tức sẽ có hồi đáp. Hắn cúi người xuống, muốn giúp đệ đệ thu thập bài vị vỡ vụn.

“Đừng đụng, ta tự mình làm!”

“Hiên nhi!”

Thanh âm mang ý oán trách, bàn tay giơ cao giữa không trung, muốn thu về lại có phần không cam lòng. Dật Hiên ngẩng đầu, nhìn thật sâu vào mắt Nhị ca, nơi đó ánh lên sự cam đoan, là hôm nay đầy cương quyết che chở cho chính mình. Dật Hiên nắm lấy bàn tay còn đang lơ lửng ấy cùng mình thu lấy bài vị, ngữ khí đầy oán giận: “Nhị ca hùa theo Đại ca, một người mặt trắng, một người mặt đen đi.”

Hoàn toàn là câu nói dỗi hờn của một tiểu hài tử, mang theo uất ức không cam lòng, rồi lại không thể không thỏa hiệp. Nhưng khi nghe ra được hai tiếng “Nhị ca”, “Đại ca” kia, Dật Phong rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, vui sướng phá cười lên. Mà tiếng cười ấy đối với Dật Hiên từ một thân đang mang “tội” lại vô tình đảo ngược thành kẻ bị uất ức, thật có mấy phần chột dạ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương