Trọng Sinh Chi Kim Sắc Hôn Nhân
Chương 50: Một chút qua lại

Editor: Min

Trừng Quan sư phụ cũng không nhìn Lâm Ngọc Đồng, trực tiếp đi ngang qua bên cạnh Lâm Ngọc Đồng. Cậu giống như một cái cọc gỗ được đóng chặt xuống mặt đất, hơn nửa ngày cũng không động đậy. Cậu nhớ rõ ràng rằng chú hai của Triển Dực Phi đã chết, thế nhưng sao người này lại có bộ dạng giống Triển Dực Phi như vậy? Khuôn mặt kia, ngũ quan kia, so với những tấm ảnh chụp cậu đã xem thì còn giống Triển Dực Phi hơn, hoặc phải nói là Triển Dực Phi rất giống người này, không phải mười phần thì cũng là bảy tám phần.

Lâm Ngọc Đồng miên man suy nghĩ, hồi tưởng lại, thực ra ngoại trừ có một lần Triển Dực Phi đi ra ngoài thì Vương bá có nhắc tới người tên Triển Hoành Vĩ này, còn lại đều là do cậu vô ý hỏi một tiếng thì mới nhắc tới. Về phần những người thân thích của Triển gia, thì cho tới bây giờ lại chưa từng nhắc qua.

Không phải nói là năng lực giỏi hơn Triển Hoành Đồ, cho nên được lòng mọi người ở Triển gia hay sao? Vậy tại sao... lại xuất gia làm hòa thượng?

Có lẽ căn bản là mắt cậu bị mờ?

"Lâm Tử, đang nghĩ gì thế?" Cao Văn Lượng gọi nửa ngày vẫn thấy Lâm Ngọc Đồng nhúc nhích, y liền tới vỗ cậu một cái.

"Đang nghĩ... không có gì." Lâm Ngọc Đồng thấy Hứa Nặc cũng đi tới, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào trong, ngược lại hỏi: "Chúng ta phải đi xin quẻ thế nào đây?"

"Tôi đang tính đi dâng hương, hai người thì sao?" Hứa Nặc hỏi.

"Tôi đi xin quẻ." Lâm Ngọc Đồng đáp.

"Tôi đi xin quẻ với Lâm Tử rồi lại tới dâng hương." Cao Văn Lượng nói xong thì cùng Lâm Ngọc Đồng đi rút quẻ. Người đến rút quẻ rồi chờ giải đoán quẻ xếp thành một hàng, y hỏi: "Lúc nãy cậu sao thế?"

"Lúc nãy tôi nhìn thấy một người, bộ dáng rất giống chú hai của Dực Phi."

"Chú hai của Dực Phi? Không phải nói là đã mất rồi à, cậu từng gặp qua sao?"

"Tôi từng được xem ảnh." Lâm Ngọc Đồng nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình không nhìn nhầm, Trừng Quan sư phụ kia tuy là cạo trọc đầu, nhưng bộ dáng kia thực sự cực kì giống với người trong Triển gia, hơn nữa ngay cả thân hình cũng rất cao lớn, người trong Triển gia cũng đặc biệt cao, thoạt nhìn Trừng Quan sư phụ cũng phải hơn 1m8.

"Trước tiên đừng hỏi gì cả, nếu thực sự cảm thấy có vấn đề thì mai chúng ta lại đến một chuyến." Cao Văn Lượng dứt lời, thì vừa đúng lúc đến lượt y giải đoán quẻ, y liền đưa quẻ của mình cho sư phụ giải đoán quẻ. Trên quẻ bằng trúc của y viết: Khuyến quân nại thủ cựu sinh nhai, bả định thân tâm mạc thính tà, trực đãi hữu nhân khinh trứ lực, mãn viên khô mộc tái khai hoa. (*)

(*) Khuyên ngài nên dằn lại những cố chấp trong cuộc sống, trấn định tâm hồn và thể xác chớ nghe điều tà ma, chờ một người khẽ gắng sức, cây khô rồi sẽ lại nở hoa.

"Quẻ này của thí chủ là quẻ bình an, ngụ ý là hãy thay đổi sự cố chấp, khi hoàn thành được việc ấy, làm những điều trái ngược, bình tĩnh không phải lo lắng. Đây là quẻ có hình ảnh cây khô nở hoa, vậy thì mọi việc đều sẽ thuận lợi."

"Ngài có thể nói đơn giản thôi được không ạ?" Cái gì mà thay đổi sự cố chấp chứ?!

"Chính là..." Sư phụ ngừng lại, nhìn tướng mạo của người đối diện, bỗng nhiên đổi giọng, "Nói đúng thì chính là mọi việc chớ nên sốt ruột, chậm rãi chờ vận may, khắc sẽ có quý nhân tương trợ, những điều thí chủ muốn rồi sẽ có tiến triển. Hãy nhớ, ở nơi làm nhiều việc thiện, không dậy lòng xấu xa." Sau khi giải đoán xong thì đưa cho Cao Văn Lượng một tấm bùa nhỏ hình tam giác màu đỏ.

"Tôi đeo?"

"Tất nhiên là thí chủ muốn đưa cho ai đeo cũng được."

".........." Cao Văn Lượng cảm ơn rồi nhận lấy, lật xem một hồi, cũng không thấy có gì đặc biệt, chỉ là một tấm bùa bình an. Thế nhưng nói muốn cho ai đeo nhất, thì tất nhiên là Hạng Quân, vì thế y cất đi kĩ càng, hỏi Lâm Ngọc Đồng, "Của cậu đâu?"

"Sư phụ người xem trên này viết có ý gì vậy ạ?" Lâm Ngọc Đồng đưa quẻ ra. Trên quẻ của cậu viết: Thời lâm phủ cực thái đương lai, đẩu tẩu tòng quân xuất ám ai, nhược ngộ mão dần giai tín chí, quản giáo lập chí sự hòa hài (*).

"Quẻ của thí chủ là quẻ thẻ tốt nhất, dây gai sẽ biến thành tơ tằm, là dù khóc nhưng vẫn cười, muốn biết rõ ràng, đó là gặp được phúc. Quẻ thẻ này ví như họa đi phúc đến, mọi việc là trước hung sau cát. Cũng có ý là "dũng cảm tiến tới", chỉ cần thí chủ không xem nhẹ nó rồi buông bỏ, luôn luôn cố gắng, chắc chắn ngày đại thành công gần đến rồi."

"Cảm ơn sư phụ." Lâm Ngọc Đồng cũng cầm một cái bùa hình tam giác, nhưng do dự mất nửa ngày cũng không động đậy, mà lại hỏi: "Sư phụ, xin hỏi Trừng Quan sư phụ đã tới nơi này được bao lâu rồi ạ?"

"Trừng Quan? Mười năm một tháng, thí chủ vì sao lại hỏi vậy?"

"Không có gì đâu ạ, cảm ơn sư phụ." Lâm Ngọc Đồng nói xong thì xoay người lại, chợt nghe thấy bác giá phía sau thấp giọng nói: "Ồ, xem ra nơi này chính là chân linh, mấy chàng trai còn đến lễ, mình trở về phải đưa con gái tới đây cầu duyên mới được, đúng là lần đầu tiên mới thấy mấy chàng trai trẻ tới đây."

Lâm Ngọc Đồng nhìn tứ phía, đúng vậy, ngoại trừ các hòa thượng thì dường như chỉ có bọn họ là nam, cho dù có hai người khác từ bên người tới thì cũng là đi cùng bạn đời mà tới.

Hứa Nặc sau khi đi dâng hương thì cũng tới để rút quẻ, rút xong thì tới chỗ sư phụ để giải đoán quẻ, tới lúc quay lại thì mang theo một bộ mặt nhăn nhó. Lâm Ngọc Đồng hỏi trên quẻ viết gì, nhưng cậu ta sống chết không nói.

Lâm Ngọc Đồng vẫn nghĩ đến chuyện của Triển Hoành Vĩ, nên không muốn ở lại nơi nào lâu, liền đề nghị đến thăm thú nơi khác. Hứa Nặc cũng không phản đối, ra đến cửa chùa liền nói thầm một câu: "Khẳng định là mất linh rồi!"

Cao Văn Lượng nói: "Không phải rất linh à?"

Ít nhất thì y cũng cảm thấy có chút ý tứ. Kỳ thật gần đây y đúng là có nổi lên vài điểm xấu xa, hại Hạng Quân biến thành người như bây giờ đúng là do y muốn chỉnh đốn hắn mà thôi, thế nhưng giờ xem ra nên an phận vậy.

Giữa trưa Hứa Nặc mời khách, cùng nhau đi ăn lẩu. Ăn xong cậu ta nhịn không được mà muốn thỉnh giáo Lâm Ngọc Đồng kỹ xảo sáng tác. Nhưng việc giúp đỡ Hứa Nặc này, đối với Cao Văn Lượng lại chẳng có tác dụng gì, vì thế Cao Văn Lượng cân nhắc nếu không thì một mình y quay lại chùa Du Lăng.

Đáng tiếc sau đó lại bị Lâm Ngọc Đồng ngăn cản.

Không phải Lâm Ngọc Đồng không hiếu kỳ, nhưng nhìn thái độ của Triển Dực Phi là biết, khẳng định là có rất nhiều chuyện Triển Dực Phi không muốn nhắc đến ở đây, cho nên cậu cảm thấy nếu có thể vẫn không nên liều lĩnh mà phá vỡ điều ấy.

Cao Văn Lượng không hiểu Triển Dực Phi bằng Lâm Ngọc Đồng, thấy cậu nói vậy thì liền nghe theo. Nhưng hắn vẫn tới chùa Du Lăng một chuyến, muốn xác định một chút xem Trừng Quan kia có phải Triển Hoành Vĩ hay không. Nhưng ngoài ý muốn của y, cái người tên Trừng Quan kia không có ở đó, phương trượng nói là ông ta đã xin nghỉ, có chút việc phải làm. Nhưng phương trượng cũng không nói cho y biết ngày Trừng Quan trở về.

Đến tối Lâm Ngọc Đồng gọi điện thoại cho Triển Dực Phi, có mấy lần muốn nói về chuyện này, nhưng lời đến bên miệng rồi lại chẳng thể nói ra. Sau đó lại bị việc này khuấy nhiễu đến phiền lòng, cậu dứt khoát cũng không ở đó lâu, đến ngày thứ ba thì trực tiếp trở về thành phố B, vì thế Triển Dực Phi vốn tưởng còn phải chờ hơn hai ngày nữa đến khi về nhà lại được Vương bá thông báo rằng Lâm Ngọc Đồng đã trở lại, thì vô cùng sửng sốt, "Bây giờ em ấy đang ở đâu ạ?"

Vương bá nói: "Về đến nhà thì cậu ấy vào phòng ngủ vẫn chưa thấy đi ra."

Triển Dực Phi từ ba bước thành hai bước mà chạy lên lầu, vừa mở cửa ra, liền thấy Lâm Ngọc Đồng nằm ngủ trong túi ngủ.

Anh không biết Lâm Ngọc Đồng là vì chuyện của Triển Hoành Vĩ mà cả đêm chẳng ngủ ngon, liền ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay Lâm Ngọc Đồng, khẽ lay, "Tiểu Đồng?"

Lâm Ngọc Đồng rụt tay lại, tiếp tục ngủ.

Triển Dực Phi thấy vậy, đoán rằng có lẽ cậu đuổi theo bản thảo cả đêm nên quá mệt mỏi, đứng lên rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài. Đợi đến khi Lâm Ngọc Đồng tự nhiên tỉnh dậy, anh mới hỏi: "Sao em lại để bản thân mệt mỏi như vậy?"

"Mấy giờ rồi anh?" Giọng Lâm Ngọc Đồng hơi khàn khàn hỏi.

"Gần mười giờ rồi." Triển Dực Phi trả lời xong thì lấy điện thoại nội bộ gọi người mang cốc sữa ấm lên, lúc sau thì khẽ nhéo tai Lâm Ngọc Đồng, "Sao em lại trở về sớm vậy? Em để lại tờ giấy cho anh nói sẽ đi chơi ba đến năm ngày sao?"

"Em gặp một số chuyện, bị dọa sợ."

"Bị dọa?" Triển Dực Phi khẽ cau mày, "Đã có chuyện gì xảy ra?"

"Em trông thấy chú hai. Em đang nói đến.... Triển Hoành Vĩ." Lâm Ngọc Đồng cẩn thận quan sát vẻ mặt của Triển Dực Phi, thấy sắc mặt anh vẫn lạnh nhạt, nhưng vẫn chưa thấy tức giận, liền tiếp tục nói: "Vốn lần này chỉ là ngẫu nhiên cùng bạn đi tới núi Du Lăng bái Phật, em không nghĩ lại gặp ông ấy. Kỳ thật khi gọi điện cho anh lúc trước em đã định nói, nhưng lại lo là anh mất hứng, cho nên...." Cậu vỗ vỗ hai má Triển Dực Phi, "Nè, anh không giận đấy chứ?"

"Em nói xem?" Triển Dực Phi bất đắc dĩ nhìn Lâm Ngọc Đồng một cái, sau đó nằm xuống, một lúc lâu mới hỏi: "Ông ta có khỏe không?"

"Ông ấy xuất gia, em cũng không biết thế nào, vì em cũng không nói chuyện với ông ấy. Nhưng sau đó Cao Văn Lượng có tới chùa Du Lăng một chuyến nữa, lúc về thì nói chú hai đã xin phép phương trượng đi ra ngoài, dường như có việc gì đó muốn làm."

"Ông ta... có lẽ là về thăm mẹ anh. Cũng sắp tới tiết Thanh Minh rồi." Triển Dực Phi dứt lời, xoay người sang chỗ khác nhắm mắt lại. Lâm Ngọc Đồng còn tưởng anh không muốn đề cập đến vấn đề này nữa, ai ngờ âm thanh rầu rĩ lại vang lên, "Tiểu Đồng, anh có lẽ chưa từng nói với em, hồi nhỏ so với Triển Hoành Đồ, thực ra anh càng thích chú hai hơn phải không? So với Triển Hoành Đồ thì chú hai đối với anh rất tốt, ông ta sẽ mua đồ chơi cho anh, còn có thể đưa anh đi chơi, đôi khi anh thường xuyên có một loại ảo tưởng thực ra ông ta mới là ba ruột của anh. Trước kia thậm chí anh còn hỏi qua ông ta, rằng vì sao ông ta không thể kết hôn cùng mẹ anh. Em đoán xem ông ta trả lời thế nào?"

"Không thể?"

"Không. Ông ta nói không phải chưa từng nghĩ tới, nói rất khẽ. Lúc đó anh đã quay lưng đi rồi, cho nên ông ta tưởng anh không nghe thấy. Nhưng thật ra anh đều nghe được."

Triển Dực Phi trước sau vẫn luôn nhớ rõ, chú hai của anh khi nói câu đó thì rất kiềm nén, thống khổ, còn có cả vô lực. Khi đó anh còn nhỏ không có năng lực để lý giải những điều này, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại chưa bao giờ nói cho ai biết, hơn nữa trong lòng luôn mong chờ có một ngày, mẹ mình và chú hai thực sự có thể kết hôn.

Nhưng mà lại không được như ý nguyện, cuối cùng bọn họ lại không thể ở cùng với nhau, mẹ anh thậm chí còn qua đời rất sớm.

Anh còn chưa học xong tiết thứ hai của buổi sáng, Vương bá tới đón anh, nói rằng sẽ dẫn anh đi gặp mẹ.

"Cái loại cảm giác ấy thực quỷ dị. Cả tiết học thứ nhất anh đều không thể tập trung, mà anh từ trước đến nơi đều chưa bao giờ như vậy. Trong lòng anh luôn cảm thấy mình đã quên chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng lại nghĩ không ra. Đến tận lúc anh tới bệnh viện cùng Vương bá, nhìn thấy thi thể của mẹ, anh mới hoảng hốt nhớ lại, anh đã đồng ý với bà ấy rằng mình sẽ lớn lên thật tốt, sẽ bảo vệ bà ấy cả đời, cho dù cha anh không đối xử tốt với mẹ, anh cũng có thể để mẹ sống tốt."

"Anh đang trách chú hai đã không mang mẹ anh rời khỏi Triển gia sao?"

"Chẳng lẽ không nên trách sao? Nếu ông ta ngay cả chút năng lực ấy cũng không có, thì ông ta dựa vào cái gì mà lại khiến cho mẹ anh mang thai đứa con của mình? Nếu không như vậy thì căn bản mẹ anh đã không chết."

"Vậy mẹ... rốt cuộc đã ra đi như thế nào?"

"Tự sát."

"........"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương