Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi
Chương 13: Mang bệnh

Tô Dư chống tay ngồi dậy, định thần hồi lâu, nhưng các dạng hình ảnh trong đầu vẫn không ngừng quấy rối nàng. Nàng cảm thấy vô lực cực kỳ, không tự chủ thu mình lại, 2 tay ôm đầu gối núp ở góc giường, không nhịn được run lên, bất lực nhìn những hình ảnh mờ mịt lướt qua đầu nàng từng lần một. Các cung nhân mấy lần thử tới khuyên nàng, nhưng nàng đều không có chút phản ứng nào, chỉ bất động không lên tiếng.

Cho đến tận khi thân ảnh kia xuất hiện trước mặt nàng lần nữa, nàng vẫn không nhịn được cảm giác rét lạnh toàn thân. Ngẩng đầu nhìn sang, sự trống rỗng trong con ngươi liền tràn đầy sợ hãi.

Hạ Lan Tử Hành ở trong tầm mắt của nàng chậm cước bộ lại, nhìn thấy nàng chỉ mặc vẻn vẹn một chiếc váy liền bất giác cau mày, thong thả đi tới bên giường rồi dừng lại, định đắp áo ngủ bằng gấm lên cho nàng, nhưng vừa nhìn tư thế ngồi của nàng liền cảm thấy không thể đắp được.

" Bệ hạ..."_ Giọng nói Tô Dư mang theo chút vui vẻ cùng chút lạnh lẽo tiêu điều, tiếng nói phát ra khiến cho trong lòng Hạ Lan Tử Hành một hồi khó chịu. Trầm ngâm một hồi, đưa tay cầm lấy tay nàng, lập tức nhận ra bàn tay của nàng vì đổ mồ hôi mà có thêm chút trắng mịn -- đang cố trốn hắn, nhẹ thở dài một hơi, dịu giọng nói:" Ngươi bị bệnh, nên nằm nghỉ ngơi đi."

Tô Dư đặt cằm trên đầu gối, thanh âm có chút vui vẻ, nhìn vào chiếc váy màu trắng, nhẹ nhàng nói:" Bệ hạ ngài lấy vợ..."

"...."_ Hoàng đế nghẹn một tiếng, trong lòng biết nàng là do sốt cao quá độ nên mới hồ đồ như vậy, vì thế đành ngồi xuống bên giường giải thích _" Không phải, chỉ là Phu Nhân, trẫm không có sách nàng làm hoàng hậu."

" Nha..."_ Tô Dư khẽ hồi thần, xoa nhẹ trán _"Thần thiếp hình như không thể đi bái kiến Giai Du Phu Nhân rồi..."

Bệ hạ sẽ hạ chỉ cấm túc sao?_ Nàng đem những lời này nghẹn lại trong họng. Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ, nếu hỏi hắn như vậy cũng quá kỳ quái rồi.

" Ngươi chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được."_Hoàng đế vẫn nắm lấy tay nàng, trên tay sử dụng chút lực làm cho nàng di chuyển một chút, tiện thể đỡ nàng nằm xuống _" Muốn bái kiến cũng không nhất định phải là bây giờ."

Đầu Tô Dư từng đợt nhứt mỏi, tùy ý để hắn đem áo ngủ bằng gấm đắp kín cho nàng, sau đó liền ngủ say.

Nếu không phải bệnh đến thân thể mỏi mệt, nàng đại khái sẽ không ngủ yên như vậy trước mặt mình. Hạ Lan Tử Hành nhìn nàng, thấy huyết sắc trên mặt nàng lúc này thật khó tìm, rõ ràng đã ngủ đến vô tri vô giác, nhưng mi tâm vẫn chau lại sít sao, không biết là đang nghĩ gì.

Vừa rồi nàng nhìn hắn, rõ ràng chính là sợ hãi cực kỳ. Vào đời trước, hắn chưa bao giờ thấy nàng như vậy, chỉ cảm thấy nàng căn bản là một cô gái không có mặt nhu nhược. Bất cứ lúc nào thấy nàng, nàng đều lạnh lùng đạm mạc, đặt cùng một chỗ với các phi tần thiên kiều bá mị khác, quả thực hoàn toàn trái ngược nhau.

Cũng vì thế, hắn đối với nàng nửa điểm thương tiếc cũng không có.

Nhưng lại không biết rằng nàng như vậy hóa ra là vì....luôn luôn sợ hắn.

_______________________________________

" Tử Hành."_ Tô Dư khẽ mấp máy môi, lông mày cũng cau chặt hơn, hàm răng cắn lấy môi dưới, rất nhanh liền cắn đến trắng bệch, nhưng vẫn không có nửa điểm dừng lại.

" A Dư...."_ Hoàng đế cúi đầu gọi một tiếng, sợ nàng cứ cắn như vậy sẽ đem môi phá hỏng, tay liền xoa lên gò má của nàng để nàng buông lỏng ra, nhưng lại thấy nàng không phản ứng chút nào, ngón cái liền nhẹ nhàng vuốt cằm nàng, không biết nàng có nghe được lời khuyên bất đắc dĩ của hắn không:" Cắn nữa sẽ rách, mau buông đi..."

Lúc này Tô Dư bỗng buông lỏng ra, môi dưới đụng lên ngón cái của hắn.

Hạ Lan Tử Hành trong lòng bỗng sinh ra một hồi cảm giác đau kỳ quái. Giơ tay lên nhìn, đầu ngón tay có một giọt máu đỏ thẫm, đỏ đến chói mắt.

Giọt máu kia giống như có nhiệt độ cao vô cùng, theo đầu ngón tay của hắn chảy vào cánh tay, đâm vào đáy lòng hắn, khiến hắn cảm thấy hô hấp không thông.

Đó là nhiệt độ đã từng nối liền với hồn phách hắn.

Hắn kinh ngạc ngắm nhìn giọt máu hồi lâu. Giọt máu cũng không nhúc nhích, giống như đã ngưng lại, lẳng lặng ở đầu ngón tay của hắn, nhắc nhở hắn từng chút một, hắn đã từng phạm quá nhiều sai lầm buồn cười thế nào.

Không tự chủ hít thở không thông trong giây lát, cho đến khi có một âm thanh mang theo vài phần do dự cùng tiếng hút khí dò hỏi hắn:"Bệ hạ.....ngài bị thương sao?"

Hắn thu hồi tinh thần, quay đầu lại nhìn Chiết Chi đang đứng một bên nơm nớp lo sợ, ho nhẹ một tiếng nói: "Không có"_ Rồi đứng người lên đi ra ngoài, từng chút một phân phó Chiết Chi _ " Chiếu cố tốt cho Tô Quý Tần. Có chuyện gì cứ kêu Quách Hợp đến Thành Thư điện bẩm một tiếng. Mấy ngày sau nàng cũng không cần phải đi thỉnh an sáng sớm, cứ nói là ý của trẫm."_ Ngừng lại một chút, sau đó bổ sung thêm một câu để Tô Dư không hiểu lầm là mình bị cấm túc _" Nếu nàng nguyện ý, thì nên đi ra ngoài nhiều một chút, cũng nên may thêm vài bộ y phục nữa."

Vừa nhìn thái độ khác thường của hoàng đế vừa nghe những lời phân phó liên miên, Chiết Chi sợ run nửa ngày mới đáp:"... Dạ, nô tỳ ghi nhớ."

_______________________________________

Trường Thu cung.

Đậu Oản sau khi tiếp nhận xong bái kiến của trong ngoài mệnh phụ thì đang nghỉ ngơi, lúc này đã thay một thân váy ngắn thoải mái, cũng tháo xuống trâm cài trên đầu. Qua gương nhìn thấy cung nga sau lưng nàng khẽ chào, bẩm:" Phu Nhân, Đậu phu nhân cầu kiến."

Là mẫu thân. Đậu Oản cười một tiếng: " Mau mời vào."

" Giai Du Phu Nhân an."_ Đậu Phàn thị (*) mỉm cười khẽ chào, Đậu Oản vội vàng đứng dậy nghênh đón:" Không dám nhận lễ của mẫu thân, mẫu thân mau ngồi đi."

(*): Có nghĩa vị Phu Nhân này họ Phàn sau khi lấy chồng họ Đậu liền được gọi là Đậu Phàn thị.

Hai người cùng ngồi xuống, Đậu Phàn thị nhìn khắp bốn phía, từ từ cười nói:" Đáng lẽ vào canh giờ này, bệ hạ nên cùng ngươi ở Tiêu Phòng điện."

Đúng vậy, đừng nói là canh giờ này. Đáng lẽ hôm nay phải một mực cùng nhau, nhưng hắn vào lúc lễ hợp cẩn còn chưa kết thúc đã rời đi, chỉ để lại một mình nàng ta đi tiếp trong ngoài mệnh phụ.

Đậu Oản nghĩ tới, trong ý cười đã bất giác nhiễm chút khí lạnh:" Nghe nói là do Tô Quý Tần đột nhiên bị bệnh."

" A...."_ Đậu Phàn thị lạnh giọng cười, nhàn nhã vuốt móng tay đỏ thẫm của mình, lời nói nhẹ nhàng sâu kín:" Sớm không muộn trễ không muộn, lại bệnh vào đúng lúc này."_ Ánh mắt trở nên mãnh liệt, hỏi nàng: " Đã hỏi qua chưa?"

" Hỏi qua."_ Đậu Oản hơi cúi đầu_" Bệnh này cũng không phải là giả, thật sự phát sốt rất cao. Nói thật thì, sống một cuộc sống như vậy đột nhiên ngã bệnh cũng không có gì kỳ quái, cái khiến nữ nhi cảm thấy kỳ quái chính là thái độ của hoàng đế."

Trong ngoài cung không phải luôn nói, người bệ hạ không muốn gặp nhất chính là người vợ chính này sao?

" Thái độ bệ hạ không có gì kỳ quái cả."_ Đậu Phàn thị mím môi vui vẻ nói, nhưng trong mắt lại không mất đi sự lãnh khốc _"Chưa nghe nói sao? Từ buổi trưa hôm nay, Tề Mi đại trưởng công chúa vẫn ở cùng Tô Quý Tần."

" Vâng."_ Đậu Oản nhẹ nhíu chặt mày lại, nhẹ gật đầu _" Nhưng thế thì thế nào....."

" Thế nào à?"_ Đậu Phàn thị cười nhìn nữ nhi, ý cười càng tăng thêm vài phần _" Điều này cho thấy....hoàng gia vẫn còn có người coi nàng là chính thất của thiên tử; hoặc là, Hoắc gia vẫn còn để ý đến vị ngoại tôn nữ này. Dù là loại nào đi nữa cũng không thể coi thường, dù sao ngươi còn chưa chính thức ngồi lên hậu vị."

" Bệ hạ sẽ không để cho nàng lên làm hoàng hậu."_ Đậu Oản ngưng thần mỉm cười nói _" Dù là ai cũng không phải nàng, nếu quả thực muốn nàng làm, cần gì phải bỏ trống hậu vị đến bây giờ chứ?"_ Nàng hạ mắt nhẹ nói _" Nữ nhi ngược lại lo lắng vị kia hơn."

" Chương Nhạc Phu Nhân."_Đậu Phàn thị mỉm cười một tiếng _" Được, mặc kệ ngươi lo lắng ai hơn, 2 người này ngươi đều phải trấn trụ. Nếu không, sớm muộn gì ngươi cũng phải chuyển ra khỏi Trường Thu cung này."

" Dạ, nữ nhi ghi nhớ."_ Nàng nặng nề thở một hơi, sau đó lại nhìn về phía mẫu thân _" Còn chuyện lễ phục kia.... Mẫu thân đã nghe nói chưa? Mẫu thân thấy thế nào?"

" Là ai thiết kế đều không quan trọng."_ Đậu Phàn thị đạm bạc nói _" Tóm lại hai người này đều không phục ngươi, giải quyết được các nàng, ngươi mới ngồi ổn định được vị trí chính thê."_ Đậu Phàn thị suy tư, sau đó lại xoay chuyển lời nói _" Mẫu thân nghe nói, bệ hạ gần đây đối với vị Tô Quý Tần kia xác thực không giống với lúc trước. Khách quan mà nói thì so với Chương Nhạc Phu Nhân luôn nắm cung quỳên trong tay, thì sợ rằng Đông Sơn tái khởi sẽ khó đối phó hơn."

Đậu Oản chậm rãi gật đầu:" Trong lòng nữ nhi hiểu rõ."

_______________________________________

Tô Dư dưỡng bệnh được 5 6 ngày rốt cuộc cũng tốt lên, do nghỉ quá lâu nên cũng có chút chột dạ. Vì vậy liền sai Quách Hợp đi Thành Thư điện bẩm báo, nói sốt cao đã thuyên giảm, có thể đi Trường Thu cung vấn an được rồi.

Hoàng đế ngẫm nghĩ một lát nói:" Để nàng tự quyết định đi."

Tô Dư nghe Quách Hợp nói xong liền thở phào một hơi, chuẩn bị sáng sớm ngày mai đi Trường Thu cung vấn an. Tâm thoáng nghĩ đến chuyện lễ phục kia, cảm thấy cho dù Giai Du Phu Nhân không cùng Chương Nhạc Phu Nhân, nhưng chỉ cần không phải đắc tội một lần nàng liền nhất quyết không đắc tội một lần.

Ngày đó Tô Dư vẫn ở tại Tễ Nhan cung an tâm nghỉ ngơi, hoàng đế mấy ngày nay không có tự mình đến qua, ngược lại lại ngày ngày sai người đến tặng đồ. Có lúc là chút ít đồ trang sức đeo tay tinh xảo, có lúc lại là vài món điểm tâm thanh đạm, mỗi lần đưa tới đều có một tờ giấy đính kèm do tự tay hắn viết, mỗi lần cũng đều là đồng dạng 4 chữ: an tâm dưỡng bệnh.

Mỗi lần Tô Dư thấy, đều đối với thái độ của hắn nghi hoặc không thôi, mà người đối với thái độ của hắn nghi hoặc không thôi cũng không chỉ có mình nàng.

Từ U cũng từng không nhịn được hỏi hắn:" Bệ hạ quan tâm đến bệnh của Quý Tần nương nương như vậy, vì sao lại không tới thăm?"

Hoàng đế tự định giá một lát, nói:" Đợi nàng khỏi bệnh rồi hẳn nói."

Nếu hắn ở đó, nàng liền thấp thỏm bất an, mỗi 1 khắc đều không ngừng khẩn trương, như vậy còn có thể an tâm dưỡng bệnh được sao?

_______________________________________

Ngọ thiện, hoạn quan của Thành Thư điện lại tới lần nữa. Vài ngày liên tiếp đều là hắn đến tặng đồ, Tô Dư đã sớm quen với hắn, vừa thấy hắn tiến điện đã cười nói:" Lại làm phiền Hà đại nhân đi một chuyến rồi."

Hoạn quan kia vội vàng cười ứng lại:" Thần cũng chỉ là phụng chỉ làm việc thôi."

Sau đó liền đem hộp cơm đặt ở trên án, rồi hướng nàng vái chào:" Thần xin cáo lui."

Nói xong liền khom người cáo lui ra khỏi điện, vừa quay người lại liền đụng phải một hoạn quan khác. Hai người đều cúi đầu một cái, rồi đường ai nấy đi.

Nhưng vị ngự tiền hoạn quan này không có đi về ngay mà đứng trú chân ở ngoài điện, nghiêng tai lắng nghe. Hắn là ngự tiền, bây giờ muốn nghe vài câu, cao thấp cung nhân xung quanh đều không ai dám cản hắn.

Hắn nghe được bên trong hoạn quan hướng Tô Dư hành lễ, bẩm:" Giai Du Phu Nhân truyền Quý Tần nương nương đến Tiêu Phòng điện thị thiện."

Thị thiện?!

Vị hoạn quan này cả kinh, đúng lúc thấy Quách Hợp tiến đến, liền gấp rút kéo hắn ra ngoài, thấp giọng nói:" Người bên Trường Thu cung đến kêu Tô Quý Tần đi thị thiện, ngươi trước hết cứ đi theo, ta bây giờ phải trở về Thành Thư điện bẩm với bệ hạ."

" Thị thiện?!"_ Quách Hợp nhất thời toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Mặc dù thời gian ở Tễ Nhan cung chưa nhiều, nhưng tính tình của vị Tô Quý Tần này hắn cũng hiểu sơ qua, trong lòng biết nàng vốn là chính thê trước của bệ hạ, vì vậy không hề muốn hướng thị thiếp cúi chào. Hôm nay Giai Du Phu Nhân lại truyền nàng đi thị thiện, rõ ràng chính là cấp cho nàng một cái ra oai phủ đầu mà.

Chắc chắn sẽ không thể không gặp chuyện không may rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương