Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi
-
Chương 128: Vĩ thanh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu tháng chín, trời đã sơ lạnh, trong trận trận gió thu, toàn thành Cẩm đô không khí sôi trào.
Đại điển sách hậu, đại điển sách hậu đầu tiên từ khi hoàng đế kế vị đến nay.
Đầu đường khắp phố đều bàn tán, trò chuyện với nhau, mọi người đều nói "Lăn qua lăn lại một phen, cuối cùng trở thành hoàng hậu vẫn là vị chính thê", cũng không khỏi cảm khái "Nhất dạ phu thê bách dạ ân, quả nhiên người ngoài so ra vẫn kém hơn".
Trong hoàng cung, hết thảy mọi thứ dùng cho sách lễ đã chuẩn bị sẵn sàng, Tô Dư mặc xong triều phục, nhìn mình trong kính, thật lâu vẫn chưa hồi thần.
Triều phục, nàng đã từng mặc qua thái tử phi triều phục, lại chưa từng có cơ hội mặc đồ của hoàng hậu. Còn tưởng rằng vĩnh viễn đều không có cơ hội -- đời trước quả thực đến chết cũng không có cơ hội.
Nhẹ cười một tiếng, giữa ấn đường ẩn vài phần mệt mỏi, bất quá vui vẻ vẫn chiếm phần nhiều. Tay xoa lên đai lưng buộc lỏng, thầm nói đứa nhỏ này đến thực gấp, không đợi nàng leo lên hậu vị đã xuất hiện, nàng cũng chỉ có thể dẫn hắn cùng nhau đi qua sách lễ này.
_______________________________________
"Phu Nhân, đại điện bên kia đã chuẩn bị tốt, thỉnh Phu Nhân di giá."_ Quách Hợp bên ngoài bẩm. Tô Dư nhẹ gật đầu, cầm tay Chiết Chi, dời bước khỏi điện.
Bộ liễn chờ ngoài Khinh Lê cung, vẫn là dùng cho vị phần Phu Nhân, đợi sau sách lễ liền đổi lại.
Tô Dư ngoái đầu nhìn lại Khinh Lê cung lần cuối...
Sau sách lễ, cũng sẽ không trở về nơi này nữa.
_______________________________________
Đến trước trường cấp ngoài Huy Thịnh điện, đã lờ mờ nghe được tiếng nhạc chúc mừng trận trận truyền đến, không nói hết được trang trọng bên trong. Quảng đường hơn phân nửa thời gian đều để trống, hôm nay lại chứa đầy văn võ bá quan, cúi đầu đứng nghiêm, chờ nàng hoàn thành lễ sắc phong, lúc ra khỏi điện liền hành đại lễ.
Từng bước một đi lên trường cấp, chỉ cảm thấy đoạn đường này thật dài, tựa như đã đi hết hai đời. Trong nội tâm không khỏi hỗn loạn, yên lặng hồi tưởng lại đời trước, ngày lễ ngày tết luôn nhìn Huy Thịnh điện đèn đuốc sáng trưng, cung yến ở đây, nàng chưa từng được dự.
Hôm nay, lại ở chỗ này được phong làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.
Đến những bậc thang cuối cùng, Tô Dư nghe được hoạn quan chờ trước cửa đại điện hắng giọng thông bẩm:" Vân Mẫn Phu Nhân đến -- "
Trong điện là trọng thần trong triều cùng hoàng thất, người cũng không ít, tất cả đều đồng dạng yên lặng.
Tô Dư ngước mắt, nhìn Hạ Lan Tử Hành đứng trên cửu bậc. Cách nàng khá xa, đằng trước lại có bức rèm cản trở, còn có mười hai tua cờ (*) đính trên mũ miện thiên tử, khiến nàng nhìn không thấu thần sắc hắn lúc này.
Nhưng lại giống như nhận ra được một chút vui vẻ.
Tô Dư cúi đầu, mắt nhìn từng bậc bước tới, đi lên cửu bậc, vào trong rèm che, nhẹ thu váy, định theo lễ hạ bái.
"Miễn..."_ Hoàng đế vội đỡ nàng, âm thanh thực nhẹ.
"Bệ hạ?"_ Tô Dư thần sắc ngưng trệ, hướng hoàng đế đánh cái ánh mắt, ý chỉ phía dưới nhiều người nhìn như vậy, vẫn nên ấn theo lễ nghi quy củ.
Hoàng đế nhưng lại cười một tiếng, thấp giọng nói:" Trẫm ở phía dưới nhìn thử, căn bản thấy không rõ nơi này."
"..."_ Tô Dư nghẹn lời. Lòng tự nhủ cũng không thể đứng mãi, lát nữa sách lễ, thời điểm nên quỳ vẫn phải quỳ, nếu không người bên dưới liền lập tức nhận ra.
"Xem."_ Hoàng đế cầm tay nàng dẫn qua bên cạnh, Tô Dư liền ngốc trệ: Đệm này cũng quá dày rồi.
Hoàng đế nói:" Như vậy dùng ít sức hơn."
_______________________________________
Sách lễ, tuy phiền phức dài dòng, Tô Dư lại chưa từng cảm thấy mệt mỏi. Nhấc váy đứng dậy, cùng hoàng đế đi xuống cửu bậc, tiếp nhận lễ bái của một đám trọng thần, hoàng thất.
Hạ Lan Tử Hành nắm chặt tay nàng, cảm giác nàng lúc mọi người nói an có chút co lại, nghiêng đầu quan sát, cười nhẹ hỏi:" Không thoải mái?"
"... Không có."_ Tô Dư thấp giọng cười một tiếng, theo hắn bước qua ngưỡng cửa đại điện.
"Bệ hạ vạn an, hoàng hậu nương nương vạn an."_ Bên ngoài phút chốc vang lên âm thành vấn an ngút trời, Tô Dư không kịp đề phòng, vừa mới cùng hắn nói chuyện không để ý tới, lúc này liền kinh hãi nhảy dựng.
Vẫn vững bước mà đi, Hạ Lan Tử Hành thỉnh thoảng quan sát nàng, nhìn ra được dưới trang dung tinh xảo của nàng ẩn vài phần mỏi mệt, liền hỏi:" Nếu không ngày khác mới gặp nội ngoại mệnh phụ đi?"
Sau phong hậu, nội ngoài mệnh phụ đều phải yết kiến, vốn nhiều người, cộng thêm một phen khách sáo chúc mừng, thường thường đều phải dùng rất nhiều thời gian. Đừng nói Tô Dư mang thai không tiện mệt nhọc, cho dù không mang thai, hắn cũng không muốn nàng chịu khổ lớn như vậy.
"Không sao..."_ Tô Dư cúi đầu cười nói, suy nghĩ một chút lại tiếp _"Bằng không...để nội mệnh phụ ngày khác yết kiến, dù sao đều là tần phi, luôn có thể nhìn thấy; ngọai mệnh phụ đặc biệt đến đây, không nên để họ cứ thế trở về."
"Cũng được."_ Hoàng đế gật đầu đáp ứng, gọi Từ U đi truyền chỉ, để một đám tần phi tự hồi cung, không cần tại Trường Thu cung tiếp tục chờ.
_______________________________________
Chúng mệnh phụ cũng thức thời, biết rõ hoàng hậu mang thai không tiện ở lâu, chỉ nói chúc mừng, hành lễ xong liền cáo lui, không có người nào trì hoãn quá lâu.
Trường Thu cung vừa an tĩnh lại, Tô Dư liền đi vào tẩm điện nhìn vòng quanh thật lâu, hồi tưởng từng chuyện từng chuyện một, cảm thấy dường như đã cách mấy đời -- rất nhiều chuyện, xác thực chính là "cách một đời".
"Hoàng hậu nương nương."_ Nguyệt Chi vào điện khẽ chào, khom người bẩm _" Bệ hạ nói để nương nương trước nghỉ ngơi, hôm sau sẽ đến."
"Sao vậy?"_ Tô Dư nhẹ nhíu mày, hỏi nàng nguyên nhân.
"Nói là tại Thành Thư điện thiết yến, không ít hoàng thất ở đó."_ Nguyệt Chi cúi đầu nói _" Bệ hạ vốn muốn hỏi nương nương có đi không, về sau cảm thấy nương nương hôm nay nhất định mệt mỏi, liền trực tiếp cho nô tỳ tới đáp lời."
Tô Dư "xuy" cười một tiếng, toại nguyện nói: "Nào có mệt mỏi như vậy? Giúp ta thay quần áo liền đến dự, hoàng thất đến không thể chậm trễ được."
Chuyện lớn như vậy, nghĩ cũng biết tránh không được mời rượu, nàng không muốn để hoàng đế uống quá nhiều.
_______________________________________
Một tiếng "Hoàng hậu nương nương giá lâm", trong điện đột nhiên an tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn sang, tiện đà liếc lẫn nhau, sau đó đồng loạt đứng dậy chào: "Hoàng hậu nương nương thánh an."
Nhìn khắp nơi, mắt thấy hầu hết là trưởng bối, Tô Dư mặt ửng hồng, tiến đến hành lễ như thường:" Bệ hạ thánh an."
"Mau ngồi." _ Hoàng đế đáp. Theo nàng ngồi xuống, một đám trưởng bối cùng toại nguyện ngồi theo, hoàng đế nhẹ hỏi nàng:" Cần gì đến đây? Còn không hảo hảo nghỉ ngơi a."
Tô Dư đôi mắt đẹp chuyển một cái, dò xét hắn một câu: "Biết rõ bệ hạ buổi tối tới Trường Thu cung, tự muốn tới khuyên bệ hạ đừng uống quá nhiều, nếu không..."_ Vũ tiệp nhẹ đảo, rất uyển chuyển nói một câu _"Thần thiếp hiện thân thể không được a."
"..."_ Hạ Lan Tử Hành lặng yên. Nàng lo lắng cũng trong tình lý, từ lúc trọng sinh, hắn cũng chỉ có Tô Dư, nhiều lần cùng nàng xa cách, khiến "tiểu biệt" lại càng "thắng tân hôn" -- hôm nay nàng có thai, hắn tuy cao hứng cực kỳ nhưng vừa nghĩ đến mười tháng sau này...
Trong lòng cũng thực khổ.
Cho nên không thể uống quá nhiều, vạn nhất mất thanh tỉnh, khó tránh chuyện không may.
_______________________________________
"Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, trẫm không uống nhiều là được."_ Hoàng đế _" Nếu không, nhiều lễ nghi dễ mệt mỏi."
Tô Dư nhất thời không ý thức được câu "nhiều lễ nghi" của hắn chỉ cái gì, còn chưa kịp mở miệng, ngoài điện đã truyền đến tiếng bẩm:" Thái thượng thái hoàng giá lâm, Thái hoàng thái hậu giá lâm."
... Lễ này quả thật tránh không được rồi.
Nghĩ hai người là đột nhiên tới, ngoài hoàng đế biết rõ, một đám dòng họ đều mặt lộ kinh ngạc. Yên tĩnh một hồi, mới nhất tề đi đến cửa đại điện, chờ để nghênh đón.
"Hoàng tổ phụ thánh an, hoàng tổ mẫu thánh an."_ Đế hậu hai người cùng vấn an, Thái hoàng thái hậu một tay đỡ lấy Tô Dư:" Miễn."
Thỉnh nhị lão đi lên ghế trên, cô dì thúc bá của Hạ Lan Tử Hành thần sắc có chút lúng túng, tĩnh giây lát, Tề Mi đại trưởng công chúa liền tiến lên phía trước nói:" Phụ...Phụ hoàng, ngài làm sao tới đây?"
"Các ngươi tự cho phép mình ném đất phong đến ăn mừng, lại không cho ta đến nhìn sao?" _Thái thượng thái hoàng liếc nhanh nữ nhi, lại nhìn phía Tô Dư, quay đầu nói các nhi tử của mình _" Đều ngồi đi, hoàng hậu có thai, các ngươi làm trưởng bối đều đứng, vậy nàng phải làm thế nào đây?"
Tất cả đều tự giác ngồi xuống, Tô Dư bị trận thế này làm cho có chút khẩn trương, âm thầm kéo ống tay hoàng đế:" Bệ hạ, này..."
Hoàng đế trái lại nhìn nhạt nàng:" Nàng sợ cái gì? Tại Dục đô nhiều ngày như vậy, đã sớm không còn xa lạ đi?"
Cũng phải...
_______________________________________
Lần cung yến này khó được nhẹ nhàng như vậy, đều là người một nhà, liền hòa thuận được ngay, không có những thứ tranh đấu gay gắt gì. Cho nên lễ nghi không câu nệ, muốn nói gì liền nói, cho dù có chút quá phận cũng không người để ý.
Nhị lão tất nhiên muốn ở trong cung vài ngày, hoàng đế liền cho người bồi Tô Dư về Trường Thu cung nghỉ ngơi, chính mình sau khi bồi Thái thượng thái hoàng cùng Thái hoàng thái hậu liền trở lại tìm nàng. Tô Dư vốn định cùng đi thể hiện hiếu tâm, lại bị hoàng đế hung hăng trừng mắt...
Thôi, có thai, thời gian cũng còn nhiều.
"Hoàng tổ phụ a..."_ Hoàng đế tự mình đỡ Thái thượng thái hoàng, liếc mắt nhìn một đám cung nhân cách rất xa, nhỏ giọng hỏi _" A Dư có thai, phải cẩn thận cái gì?"
"..."_ Thái thượng thái hoàng còn chưa mở miệng, Thái hoàng thái hậu đã đáp hắn một câu _"Ngươi đây phải hỏi ngự y."
"Tôn nhi nói không phải cái này..."_ Hoàng đế cười nói _" Cái này...tỷ như chuyện trong lòng, có gì phải dè chừng? Ngự y đã nói không thể để nàng nhiều tâm sự, nhưng cho dù liên tục kể chuyện cười cũng không thể kể liên tiếp mười tháng đi?"
"...Ưhm."_ Thái thượng thái hoàng nghiêm túc tự ngẫm một phen, châm chước nói _" Thời điểm nữ nhân có thai, phải ăn nhiều đồ bổ..."
Hoàng đế trịnh trọng gật đầu:" Vâng."
"Bổ, liền dễ mập..."_ Thái thượng thái hoàng nói _" Mập, nàng liền không muốn bổ nữa. Cho nên ngươi phải gắng dỗ dành, đừng để nàng vừa nhìn thấy gương liền muốn đánh người."
"..."_ Hoàng đế hơi quái _" Cũng không đến mức đó đi?"
"Hứ."_ Thái thượng thái hoàng cười khẽ, nhìn dò xét Thái hoàng thái hậu _"Hỏi hoàng tổ mẫu ngươi đi."
... Nguyên lai có vết xe đổ a!
_______________________________________
Vì vậy vài ngày sau, Tô Dư ở Trường Thu cung muốn soi gương cũng khó khăn cực kỳ, thời điểm dậy sớm trang điểm, sửng sốt nhìn Chiết Chi ở phía sau chải tóc, Nguyệt Chi ở phía trước hỗ trợ nhìn xem:" Vây trâm thứ hai cao thêm chút nữa, cây thứ thư đi về phía trước..."
Nàng còn hồn nhiên không biết nguyên nhân, hỏi các nàng cũng hỏi không ra, chỉ cảm thấy tiếp tục như vậy thực quá kỳ quái.
Đều nói phòng bất thắng phòng (**), Hạ Lan Tử Hành càng không để nàng soi gương, nàng ngược lại càng "nhiều tâm sự".
(**) Phòng bất thắng phòng: ý chỉ sự mất cảnh giác, không lường trước được.
Lúc đi vào Thành Thư điện lo lắng trùng trùng, mặt mũi tràn đầy thấp thỏm hỏi hoàng đế:"Bệ hạ, trên mặt thần thiếp...có gì sao?"
"... Không có a." _Hạ Lan Tử Hành kỳ lạ, nhìn trái nhìn phải xác định hết thảy bình thường, lại hỏi nàng _"Làm sao vậy?"
"... Vậy bệ hạ làm gì không để thần thiếp soi gương?"_ Tô Dư ỉu xìu nói _ "Cả Trường Thu cung một cái gương đều tìm không được, bệ hạ ngài đừng nói không phải ngài phân phó."
"..."_ Hạ Lan Tử Hành nghẹn lời, hơi chút suy nghĩ, nghiêm túc đem "kinh nghiệm" của Thái thượng thái hoàng nói với nàng.
"Xì."_ Tô Dư cười một tiếng, đối với lần này lộ rõ khinh thường _" Có cần nghiêm trọng đến mức đem gương giấu hết như thế không? Thần thiếp trong lòng có chừng mực, dù nói thế nào cũng sẽ đem chuyện bình an sinh hạ hài tử làm đầu."
"Ân..." Hoàng đế nhẹ lên tiếng, không muốn tiếp tục bàn chuyện này, Tô Dư nhân tiện nói:" Thần thiếp cầu xin bệ hạ chuyện này."
"Ngoại trừ gương."_ Hoàng đế rất kiên định.
"... Ân, không phải gương."_ Tô Dư nói, lại gần bên tai hoàng đế, cúi đầu nói một câu, hoàng đế liền quái lạ:" A?"
"Không được sao?"_ Tô Dư nghiêng đầu nói _ " Dù sao bệ hạ ngài cùng nàng...tội gì làm trễ nãi nàng?"
"Cũng không phải không tốt."_ Hoàng đế châm chước, nheo mắt nhìn nàng _" Bất quá...các ngươi đã thương lượng từ trước sao? Thẩm Diệp sáng nay vừa nhấc ra chuyện từ quan, ngươi bây giờ lại tới cùng trẫm nói muốn trẫm thả Nhàn Phi?"
Tô Dư chống cằm, hỏi hắn:" Vậy bệ hạ ngài có muốn đáp ứng hay không."
"Ai..."_ Hoàng đế nặng thở ra _" Được đi..."
_______________________________________
Tháng sáu năm Kiến Dương thứ năm, hoàng hậu Tô thị sinh hạ hoàng trưởng tử Khải Giác. Sau trăm ngày ngày đó, hoàng đế vốn có ý mở đại yến, Tô Dư lại cảm giác người trong nhà tiểu tụ một phen là được.
Sau khi gia yến giải tán, hai người trở lại Trường Thu cung, Tô Dư cực kỳ hưng phấn ngồi ngay ngắn trên giường:"Bệ hạ, mau, chương cuối rồi!"
《 Yến Đông hiệp 》 này, đến đây xem như nói hết.
Nhìn nàng bộ dạng đợi đã không nổi, Hạ Lan Tử Hành không nhịn được cười một tiếng, ngồi xuống bên cạnh nàng:" Đừng nóng vội, vẫn còn thứ khác."
Toại nguyện gọi Từ U tới, Từ U mang một hộp dài lỏng vào điện, cung kính giao cho hoàng đế, sau liền khom người thối lui.
"Đây là..."_ Tô Dư nhìn cái hộp, thoáng chốc hơi thất thần.
Hộp có chút cũ, hoàng đế lặng im đem nó mở ra, bên trong chỉ nằm một cây trâm hoa, đặt trên một trang giấy.
Trâm hoa này...
Nhìn xem ngược lại còn mới, có chút sáng bóng, nhưng lại giống như đã thật lâu chưa từng dùng tới. Tô Dư nhất thời không kịp phản ứng, nó đến tột cùng đã ở trong hộp chờ vài năm, hay đã chờ cả đời.
Vu quy (1).
Sau khi đính ước, đây là lễ vật đầu tiên hắn đưa cho nàng. Chính là đặt trong cái hộp này, cùng tờ giấy này đưa đến Tô phủ.
Trâm hoa tinh xảo cực kỳ, cánh hoa thúy sắc, lá cây lại nhàn nhạt màu hồng, nhìn qua lại không chút kỳ quái, thanh nhã cực điểm. Hoa được đính bằng trân châu, phía dưới có thêm ba tua cờ, cũng là trân châu kết thành, viên viên tròn đầy sáng bóng. Khi đó Tô Dư đem nó nâng ở trong tay hồi lâu, quả thật chưa từng thấy qua đồ tốt như vậy, chỉ là từ tận đáy lòng cảm thấy...
Món này không chỉ như vậy.
Còn có tờ giấy kia nữa.
Trên mặt từng chữ cứng cáp hữu lực viết lên 《Đào Yêu》.
Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa.
Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.
Đào chi yêu yêu, hữu phần kỳ thật.
Chi tử vu quy, nghi kỳ gia thất.
Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trăn trăn.
Chi tử vu quy, nghi kỳ gia nhân. (***)
Phía dưới còn đề một dòng chữ nhỏ: Trâm này gọi "Vu quy", ngẫu nhiên nhìn thấy tại Ánh Dương, tặng khanh (****) vi trang.
(****) Khanh: Cách gọi thân thiếp của vợ chồng xưa.
Khi đó nàng nghĩ thật tốt, mình đã tìm được một hảo phu quân, cho dù phụng chỉ đến Ánh Dương làm việc cũng nghĩ đến nàng.
Cây trâm này lúc xuất giá nàng cũng mang theo, chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia, kia thủy chung luôn là điều nàng hy vọng.
Về sau...
Mỗi một việc xảy ra, đem ảo tưởng đáy lòng nàng từng cái đánh nát. Cho đến khi hắn kế vị, nói cho nàng biết:" Ngươi đừng nghĩ làm hoàng hậu."
Lần đầu tiên cảm nhận được nản lòng thoái chí. Ngày đó lúc rời phủ thái tử vào cung, nàng liền đem cây trâm này chôn dưới tàng cây trong viện. Nếu đây hết thảy đều là lời dối trá, còn không bằng xem như chưa từng phát sinh chuyện gì.
"Thực xin lỗi."_ Hoàng đế cười khổ _" Ngày đó nàng chôn cây trâm này, có người thấy được, liền tìm trẫm cáo trạng, nói nàng trộm giấu đồ."
Chuyện về sau không cần nói cũng biết -- hắn đang đề phòng Tô gia, tất nhiên phải cẩn thận đem thứ này lấy ra xem một chút.
Nhưng là, hắn cũng không biết mình vì cái gì đem nó lưu lại, bảo tồn phải hoàn hảo, hắn biết rõ chính mình chán ghét nhất là nàng.
"Cây trâm này...quả thực do một người thợ khóe tay làm nên."_ Hoàng đế từ tốn _"Nghe nói nàng làm ra vật gì, ngàn vàng đều khó thể mua được, nàng lại chỉ thích tùy ý tặng cho người hữu duyên. Lúc trẫm rời khỏi, nàng liền sai người đem trâm này đưa lên cửa. Về sau..."_ Hoàng đế nói có chút khó khăn, thở ra một hơi, lắc đầu _" Trọng sinh một đời, ngược lại đem nó xem qua mấy lần. Nghĩ tới thợ thủ công kia yêu tìm "người hữu duyên" đem tặng, liền nghĩ có phải thật chính là tìm người có duyên phận trời định hay không..."
Cảm giác bản thân nói có chút loạn, hoàng đế trầm xuống, nghiêm mặt nói:" Lúc đó trẫm tặng nàng vật này, xác thực...ân...không có hảo tâm tốt gì, lần này nhưng nửa điểm tâm tư khác cũng không có."
Chỉ trông mong nàng có thể hoàn toàn để xuống chuyện từ trước. Duyên phận, từ đây liền mãi mãi kéo dài.
Tô Dư nghe xong ánh mắt phức tạp thật lâu, nhìn về cái nôi cách đó không xa, Khải Phân vẫn đang say giấc bên trong.
"Hài tử đều có rồi..." _Nàng lẩm bẩm _"Bệ hạ cần gì nhắc lại thứ này..."
"Nói ra so với không nói luôn tốt hơn."_ Hoàng đế cười một tiếng _"Không được nhất không phải là che giấu sao?"
"..." Tô Dư có điểm sợ hãi không rõ, không việc gì liền nhìn đến Phi Ngư Cá Bột ngủ bên cạnh nôi của Khải Phân, tiện đà chống lại ánh mắt hoàng đế, vẫn không nói một lời.
"Câm?"_ Hoàng đế cười nhạt.
"..."_ Tô Dư bị hắn làm cho không còn cách nào, vừa cầm lấy trâm hoa vừa nói _" Đã biết...nếu là duyên phận trời định, ta cũng không muốn làm trái ý trời."_ Toại nguyện cảm thụ cảm giác mát mẻ trên thân trâm, thở dài nói _" Vu quy..."
Gả một hảo phu quân, từ nhỏ liền hi vọng.
Hạ Lan Tử Hành ôm lấy nàng, nhân thể nằm xuống, cùng nàng cầm lấy cây trâm, cũng tường tận xem xét trâm, cười nói:" Là "Dư quy"."
(*****) Vu quy nghĩa là con gái về nhà chồng, chữ quy có nghĩa là trở về, cũng có nghĩa là thuộc về, hoàng đế muốn nói cây trâm này đã thuộc về Tô Dư.
CHÍNH VĂN HOÀN
Vậy là còn phiên ngoại nữa là xong rồi các bạn ơi!!!!!
Tác giả có lời muốn nói:
(1) Cây trâm 【 vu quy 】 này là độc giả "Mưa đêm lâm linh" làm, gửi cho A Tiêu, nói đưa cho A Dư...Vì vậy cảm thấy nhất định phải mang vào văn a ~ sau đó liền thực hiện thôi!
(*) Nguồn: Pinterest
(***) Đào Yêu _ Khổng Tử
Dịch: Chu Nam
Đào tơ mơn mởn, rực rỡ ngàn hoa,
Em về nhà chồng, thuận hòa chồng vợ.
Đào tơ mơn mởn, quả trĩu trên cành,
Em về nhà chồng, chồng vợ thuận hòa.
Đào tơ mơn mởn, lá tốt sum suê,
Em về nhà chồng, cả nhà hòa thuận.
Đầu tháng chín, trời đã sơ lạnh, trong trận trận gió thu, toàn thành Cẩm đô không khí sôi trào.
Đại điển sách hậu, đại điển sách hậu đầu tiên từ khi hoàng đế kế vị đến nay.
Đầu đường khắp phố đều bàn tán, trò chuyện với nhau, mọi người đều nói "Lăn qua lăn lại một phen, cuối cùng trở thành hoàng hậu vẫn là vị chính thê", cũng không khỏi cảm khái "Nhất dạ phu thê bách dạ ân, quả nhiên người ngoài so ra vẫn kém hơn".
Trong hoàng cung, hết thảy mọi thứ dùng cho sách lễ đã chuẩn bị sẵn sàng, Tô Dư mặc xong triều phục, nhìn mình trong kính, thật lâu vẫn chưa hồi thần.
Triều phục, nàng đã từng mặc qua thái tử phi triều phục, lại chưa từng có cơ hội mặc đồ của hoàng hậu. Còn tưởng rằng vĩnh viễn đều không có cơ hội -- đời trước quả thực đến chết cũng không có cơ hội.
Nhẹ cười một tiếng, giữa ấn đường ẩn vài phần mệt mỏi, bất quá vui vẻ vẫn chiếm phần nhiều. Tay xoa lên đai lưng buộc lỏng, thầm nói đứa nhỏ này đến thực gấp, không đợi nàng leo lên hậu vị đã xuất hiện, nàng cũng chỉ có thể dẫn hắn cùng nhau đi qua sách lễ này.
_______________________________________
"Phu Nhân, đại điện bên kia đã chuẩn bị tốt, thỉnh Phu Nhân di giá."_ Quách Hợp bên ngoài bẩm. Tô Dư nhẹ gật đầu, cầm tay Chiết Chi, dời bước khỏi điện.
Bộ liễn chờ ngoài Khinh Lê cung, vẫn là dùng cho vị phần Phu Nhân, đợi sau sách lễ liền đổi lại.
Tô Dư ngoái đầu nhìn lại Khinh Lê cung lần cuối...
Sau sách lễ, cũng sẽ không trở về nơi này nữa.
_______________________________________
Đến trước trường cấp ngoài Huy Thịnh điện, đã lờ mờ nghe được tiếng nhạc chúc mừng trận trận truyền đến, không nói hết được trang trọng bên trong. Quảng đường hơn phân nửa thời gian đều để trống, hôm nay lại chứa đầy văn võ bá quan, cúi đầu đứng nghiêm, chờ nàng hoàn thành lễ sắc phong, lúc ra khỏi điện liền hành đại lễ.
Từng bước một đi lên trường cấp, chỉ cảm thấy đoạn đường này thật dài, tựa như đã đi hết hai đời. Trong nội tâm không khỏi hỗn loạn, yên lặng hồi tưởng lại đời trước, ngày lễ ngày tết luôn nhìn Huy Thịnh điện đèn đuốc sáng trưng, cung yến ở đây, nàng chưa từng được dự.
Hôm nay, lại ở chỗ này được phong làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.
Đến những bậc thang cuối cùng, Tô Dư nghe được hoạn quan chờ trước cửa đại điện hắng giọng thông bẩm:" Vân Mẫn Phu Nhân đến -- "
Trong điện là trọng thần trong triều cùng hoàng thất, người cũng không ít, tất cả đều đồng dạng yên lặng.
Tô Dư ngước mắt, nhìn Hạ Lan Tử Hành đứng trên cửu bậc. Cách nàng khá xa, đằng trước lại có bức rèm cản trở, còn có mười hai tua cờ (*) đính trên mũ miện thiên tử, khiến nàng nhìn không thấu thần sắc hắn lúc này.
Nhưng lại giống như nhận ra được một chút vui vẻ.
Tô Dư cúi đầu, mắt nhìn từng bậc bước tới, đi lên cửu bậc, vào trong rèm che, nhẹ thu váy, định theo lễ hạ bái.
"Miễn..."_ Hoàng đế vội đỡ nàng, âm thanh thực nhẹ.
"Bệ hạ?"_ Tô Dư thần sắc ngưng trệ, hướng hoàng đế đánh cái ánh mắt, ý chỉ phía dưới nhiều người nhìn như vậy, vẫn nên ấn theo lễ nghi quy củ.
Hoàng đế nhưng lại cười một tiếng, thấp giọng nói:" Trẫm ở phía dưới nhìn thử, căn bản thấy không rõ nơi này."
"..."_ Tô Dư nghẹn lời. Lòng tự nhủ cũng không thể đứng mãi, lát nữa sách lễ, thời điểm nên quỳ vẫn phải quỳ, nếu không người bên dưới liền lập tức nhận ra.
"Xem."_ Hoàng đế cầm tay nàng dẫn qua bên cạnh, Tô Dư liền ngốc trệ: Đệm này cũng quá dày rồi.
Hoàng đế nói:" Như vậy dùng ít sức hơn."
_______________________________________
Sách lễ, tuy phiền phức dài dòng, Tô Dư lại chưa từng cảm thấy mệt mỏi. Nhấc váy đứng dậy, cùng hoàng đế đi xuống cửu bậc, tiếp nhận lễ bái của một đám trọng thần, hoàng thất.
Hạ Lan Tử Hành nắm chặt tay nàng, cảm giác nàng lúc mọi người nói an có chút co lại, nghiêng đầu quan sát, cười nhẹ hỏi:" Không thoải mái?"
"... Không có."_ Tô Dư thấp giọng cười một tiếng, theo hắn bước qua ngưỡng cửa đại điện.
"Bệ hạ vạn an, hoàng hậu nương nương vạn an."_ Bên ngoài phút chốc vang lên âm thành vấn an ngút trời, Tô Dư không kịp đề phòng, vừa mới cùng hắn nói chuyện không để ý tới, lúc này liền kinh hãi nhảy dựng.
Vẫn vững bước mà đi, Hạ Lan Tử Hành thỉnh thoảng quan sát nàng, nhìn ra được dưới trang dung tinh xảo của nàng ẩn vài phần mỏi mệt, liền hỏi:" Nếu không ngày khác mới gặp nội ngoại mệnh phụ đi?"
Sau phong hậu, nội ngoài mệnh phụ đều phải yết kiến, vốn nhiều người, cộng thêm một phen khách sáo chúc mừng, thường thường đều phải dùng rất nhiều thời gian. Đừng nói Tô Dư mang thai không tiện mệt nhọc, cho dù không mang thai, hắn cũng không muốn nàng chịu khổ lớn như vậy.
"Không sao..."_ Tô Dư cúi đầu cười nói, suy nghĩ một chút lại tiếp _"Bằng không...để nội mệnh phụ ngày khác yết kiến, dù sao đều là tần phi, luôn có thể nhìn thấy; ngọai mệnh phụ đặc biệt đến đây, không nên để họ cứ thế trở về."
"Cũng được."_ Hoàng đế gật đầu đáp ứng, gọi Từ U đi truyền chỉ, để một đám tần phi tự hồi cung, không cần tại Trường Thu cung tiếp tục chờ.
_______________________________________
Chúng mệnh phụ cũng thức thời, biết rõ hoàng hậu mang thai không tiện ở lâu, chỉ nói chúc mừng, hành lễ xong liền cáo lui, không có người nào trì hoãn quá lâu.
Trường Thu cung vừa an tĩnh lại, Tô Dư liền đi vào tẩm điện nhìn vòng quanh thật lâu, hồi tưởng từng chuyện từng chuyện một, cảm thấy dường như đã cách mấy đời -- rất nhiều chuyện, xác thực chính là "cách một đời".
"Hoàng hậu nương nương."_ Nguyệt Chi vào điện khẽ chào, khom người bẩm _" Bệ hạ nói để nương nương trước nghỉ ngơi, hôm sau sẽ đến."
"Sao vậy?"_ Tô Dư nhẹ nhíu mày, hỏi nàng nguyên nhân.
"Nói là tại Thành Thư điện thiết yến, không ít hoàng thất ở đó."_ Nguyệt Chi cúi đầu nói _" Bệ hạ vốn muốn hỏi nương nương có đi không, về sau cảm thấy nương nương hôm nay nhất định mệt mỏi, liền trực tiếp cho nô tỳ tới đáp lời."
Tô Dư "xuy" cười một tiếng, toại nguyện nói: "Nào có mệt mỏi như vậy? Giúp ta thay quần áo liền đến dự, hoàng thất đến không thể chậm trễ được."
Chuyện lớn như vậy, nghĩ cũng biết tránh không được mời rượu, nàng không muốn để hoàng đế uống quá nhiều.
_______________________________________
Một tiếng "Hoàng hậu nương nương giá lâm", trong điện đột nhiên an tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn sang, tiện đà liếc lẫn nhau, sau đó đồng loạt đứng dậy chào: "Hoàng hậu nương nương thánh an."
Nhìn khắp nơi, mắt thấy hầu hết là trưởng bối, Tô Dư mặt ửng hồng, tiến đến hành lễ như thường:" Bệ hạ thánh an."
"Mau ngồi." _ Hoàng đế đáp. Theo nàng ngồi xuống, một đám trưởng bối cùng toại nguyện ngồi theo, hoàng đế nhẹ hỏi nàng:" Cần gì đến đây? Còn không hảo hảo nghỉ ngơi a."
Tô Dư đôi mắt đẹp chuyển một cái, dò xét hắn một câu: "Biết rõ bệ hạ buổi tối tới Trường Thu cung, tự muốn tới khuyên bệ hạ đừng uống quá nhiều, nếu không..."_ Vũ tiệp nhẹ đảo, rất uyển chuyển nói một câu _"Thần thiếp hiện thân thể không được a."
"..."_ Hạ Lan Tử Hành lặng yên. Nàng lo lắng cũng trong tình lý, từ lúc trọng sinh, hắn cũng chỉ có Tô Dư, nhiều lần cùng nàng xa cách, khiến "tiểu biệt" lại càng "thắng tân hôn" -- hôm nay nàng có thai, hắn tuy cao hứng cực kỳ nhưng vừa nghĩ đến mười tháng sau này...
Trong lòng cũng thực khổ.
Cho nên không thể uống quá nhiều, vạn nhất mất thanh tỉnh, khó tránh chuyện không may.
_______________________________________
"Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, trẫm không uống nhiều là được."_ Hoàng đế _" Nếu không, nhiều lễ nghi dễ mệt mỏi."
Tô Dư nhất thời không ý thức được câu "nhiều lễ nghi" của hắn chỉ cái gì, còn chưa kịp mở miệng, ngoài điện đã truyền đến tiếng bẩm:" Thái thượng thái hoàng giá lâm, Thái hoàng thái hậu giá lâm."
... Lễ này quả thật tránh không được rồi.
Nghĩ hai người là đột nhiên tới, ngoài hoàng đế biết rõ, một đám dòng họ đều mặt lộ kinh ngạc. Yên tĩnh một hồi, mới nhất tề đi đến cửa đại điện, chờ để nghênh đón.
"Hoàng tổ phụ thánh an, hoàng tổ mẫu thánh an."_ Đế hậu hai người cùng vấn an, Thái hoàng thái hậu một tay đỡ lấy Tô Dư:" Miễn."
Thỉnh nhị lão đi lên ghế trên, cô dì thúc bá của Hạ Lan Tử Hành thần sắc có chút lúng túng, tĩnh giây lát, Tề Mi đại trưởng công chúa liền tiến lên phía trước nói:" Phụ...Phụ hoàng, ngài làm sao tới đây?"
"Các ngươi tự cho phép mình ném đất phong đến ăn mừng, lại không cho ta đến nhìn sao?" _Thái thượng thái hoàng liếc nhanh nữ nhi, lại nhìn phía Tô Dư, quay đầu nói các nhi tử của mình _" Đều ngồi đi, hoàng hậu có thai, các ngươi làm trưởng bối đều đứng, vậy nàng phải làm thế nào đây?"
Tất cả đều tự giác ngồi xuống, Tô Dư bị trận thế này làm cho có chút khẩn trương, âm thầm kéo ống tay hoàng đế:" Bệ hạ, này..."
Hoàng đế trái lại nhìn nhạt nàng:" Nàng sợ cái gì? Tại Dục đô nhiều ngày như vậy, đã sớm không còn xa lạ đi?"
Cũng phải...
_______________________________________
Lần cung yến này khó được nhẹ nhàng như vậy, đều là người một nhà, liền hòa thuận được ngay, không có những thứ tranh đấu gay gắt gì. Cho nên lễ nghi không câu nệ, muốn nói gì liền nói, cho dù có chút quá phận cũng không người để ý.
Nhị lão tất nhiên muốn ở trong cung vài ngày, hoàng đế liền cho người bồi Tô Dư về Trường Thu cung nghỉ ngơi, chính mình sau khi bồi Thái thượng thái hoàng cùng Thái hoàng thái hậu liền trở lại tìm nàng. Tô Dư vốn định cùng đi thể hiện hiếu tâm, lại bị hoàng đế hung hăng trừng mắt...
Thôi, có thai, thời gian cũng còn nhiều.
"Hoàng tổ phụ a..."_ Hoàng đế tự mình đỡ Thái thượng thái hoàng, liếc mắt nhìn một đám cung nhân cách rất xa, nhỏ giọng hỏi _" A Dư có thai, phải cẩn thận cái gì?"
"..."_ Thái thượng thái hoàng còn chưa mở miệng, Thái hoàng thái hậu đã đáp hắn một câu _"Ngươi đây phải hỏi ngự y."
"Tôn nhi nói không phải cái này..."_ Hoàng đế cười nói _" Cái này...tỷ như chuyện trong lòng, có gì phải dè chừng? Ngự y đã nói không thể để nàng nhiều tâm sự, nhưng cho dù liên tục kể chuyện cười cũng không thể kể liên tiếp mười tháng đi?"
"...Ưhm."_ Thái thượng thái hoàng nghiêm túc tự ngẫm một phen, châm chước nói _" Thời điểm nữ nhân có thai, phải ăn nhiều đồ bổ..."
Hoàng đế trịnh trọng gật đầu:" Vâng."
"Bổ, liền dễ mập..."_ Thái thượng thái hoàng nói _" Mập, nàng liền không muốn bổ nữa. Cho nên ngươi phải gắng dỗ dành, đừng để nàng vừa nhìn thấy gương liền muốn đánh người."
"..."_ Hoàng đế hơi quái _" Cũng không đến mức đó đi?"
"Hứ."_ Thái thượng thái hoàng cười khẽ, nhìn dò xét Thái hoàng thái hậu _"Hỏi hoàng tổ mẫu ngươi đi."
... Nguyên lai có vết xe đổ a!
_______________________________________
Vì vậy vài ngày sau, Tô Dư ở Trường Thu cung muốn soi gương cũng khó khăn cực kỳ, thời điểm dậy sớm trang điểm, sửng sốt nhìn Chiết Chi ở phía sau chải tóc, Nguyệt Chi ở phía trước hỗ trợ nhìn xem:" Vây trâm thứ hai cao thêm chút nữa, cây thứ thư đi về phía trước..."
Nàng còn hồn nhiên không biết nguyên nhân, hỏi các nàng cũng hỏi không ra, chỉ cảm thấy tiếp tục như vậy thực quá kỳ quái.
Đều nói phòng bất thắng phòng (**), Hạ Lan Tử Hành càng không để nàng soi gương, nàng ngược lại càng "nhiều tâm sự".
(**) Phòng bất thắng phòng: ý chỉ sự mất cảnh giác, không lường trước được.
Lúc đi vào Thành Thư điện lo lắng trùng trùng, mặt mũi tràn đầy thấp thỏm hỏi hoàng đế:"Bệ hạ, trên mặt thần thiếp...có gì sao?"
"... Không có a." _Hạ Lan Tử Hành kỳ lạ, nhìn trái nhìn phải xác định hết thảy bình thường, lại hỏi nàng _"Làm sao vậy?"
"... Vậy bệ hạ làm gì không để thần thiếp soi gương?"_ Tô Dư ỉu xìu nói _ "Cả Trường Thu cung một cái gương đều tìm không được, bệ hạ ngài đừng nói không phải ngài phân phó."
"..."_ Hạ Lan Tử Hành nghẹn lời, hơi chút suy nghĩ, nghiêm túc đem "kinh nghiệm" của Thái thượng thái hoàng nói với nàng.
"Xì."_ Tô Dư cười một tiếng, đối với lần này lộ rõ khinh thường _" Có cần nghiêm trọng đến mức đem gương giấu hết như thế không? Thần thiếp trong lòng có chừng mực, dù nói thế nào cũng sẽ đem chuyện bình an sinh hạ hài tử làm đầu."
"Ân..." Hoàng đế nhẹ lên tiếng, không muốn tiếp tục bàn chuyện này, Tô Dư nhân tiện nói:" Thần thiếp cầu xin bệ hạ chuyện này."
"Ngoại trừ gương."_ Hoàng đế rất kiên định.
"... Ân, không phải gương."_ Tô Dư nói, lại gần bên tai hoàng đế, cúi đầu nói một câu, hoàng đế liền quái lạ:" A?"
"Không được sao?"_ Tô Dư nghiêng đầu nói _ " Dù sao bệ hạ ngài cùng nàng...tội gì làm trễ nãi nàng?"
"Cũng không phải không tốt."_ Hoàng đế châm chước, nheo mắt nhìn nàng _" Bất quá...các ngươi đã thương lượng từ trước sao? Thẩm Diệp sáng nay vừa nhấc ra chuyện từ quan, ngươi bây giờ lại tới cùng trẫm nói muốn trẫm thả Nhàn Phi?"
Tô Dư chống cằm, hỏi hắn:" Vậy bệ hạ ngài có muốn đáp ứng hay không."
"Ai..."_ Hoàng đế nặng thở ra _" Được đi..."
_______________________________________
Tháng sáu năm Kiến Dương thứ năm, hoàng hậu Tô thị sinh hạ hoàng trưởng tử Khải Giác. Sau trăm ngày ngày đó, hoàng đế vốn có ý mở đại yến, Tô Dư lại cảm giác người trong nhà tiểu tụ một phen là được.
Sau khi gia yến giải tán, hai người trở lại Trường Thu cung, Tô Dư cực kỳ hưng phấn ngồi ngay ngắn trên giường:"Bệ hạ, mau, chương cuối rồi!"
《 Yến Đông hiệp 》 này, đến đây xem như nói hết.
Nhìn nàng bộ dạng đợi đã không nổi, Hạ Lan Tử Hành không nhịn được cười một tiếng, ngồi xuống bên cạnh nàng:" Đừng nóng vội, vẫn còn thứ khác."
Toại nguyện gọi Từ U tới, Từ U mang một hộp dài lỏng vào điện, cung kính giao cho hoàng đế, sau liền khom người thối lui.
"Đây là..."_ Tô Dư nhìn cái hộp, thoáng chốc hơi thất thần.
Hộp có chút cũ, hoàng đế lặng im đem nó mở ra, bên trong chỉ nằm một cây trâm hoa, đặt trên một trang giấy.
Trâm hoa này...
Nhìn xem ngược lại còn mới, có chút sáng bóng, nhưng lại giống như đã thật lâu chưa từng dùng tới. Tô Dư nhất thời không kịp phản ứng, nó đến tột cùng đã ở trong hộp chờ vài năm, hay đã chờ cả đời.
Vu quy (1).
Sau khi đính ước, đây là lễ vật đầu tiên hắn đưa cho nàng. Chính là đặt trong cái hộp này, cùng tờ giấy này đưa đến Tô phủ.
Trâm hoa tinh xảo cực kỳ, cánh hoa thúy sắc, lá cây lại nhàn nhạt màu hồng, nhìn qua lại không chút kỳ quái, thanh nhã cực điểm. Hoa được đính bằng trân châu, phía dưới có thêm ba tua cờ, cũng là trân châu kết thành, viên viên tròn đầy sáng bóng. Khi đó Tô Dư đem nó nâng ở trong tay hồi lâu, quả thật chưa từng thấy qua đồ tốt như vậy, chỉ là từ tận đáy lòng cảm thấy...
Món này không chỉ như vậy.
Còn có tờ giấy kia nữa.
Trên mặt từng chữ cứng cáp hữu lực viết lên 《Đào Yêu》.
Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa.
Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.
Đào chi yêu yêu, hữu phần kỳ thật.
Chi tử vu quy, nghi kỳ gia thất.
Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trăn trăn.
Chi tử vu quy, nghi kỳ gia nhân. (***)
Phía dưới còn đề một dòng chữ nhỏ: Trâm này gọi "Vu quy", ngẫu nhiên nhìn thấy tại Ánh Dương, tặng khanh (****) vi trang.
(****) Khanh: Cách gọi thân thiếp của vợ chồng xưa.
Khi đó nàng nghĩ thật tốt, mình đã tìm được một hảo phu quân, cho dù phụng chỉ đến Ánh Dương làm việc cũng nghĩ đến nàng.
Cây trâm này lúc xuất giá nàng cũng mang theo, chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia, kia thủy chung luôn là điều nàng hy vọng.
Về sau...
Mỗi một việc xảy ra, đem ảo tưởng đáy lòng nàng từng cái đánh nát. Cho đến khi hắn kế vị, nói cho nàng biết:" Ngươi đừng nghĩ làm hoàng hậu."
Lần đầu tiên cảm nhận được nản lòng thoái chí. Ngày đó lúc rời phủ thái tử vào cung, nàng liền đem cây trâm này chôn dưới tàng cây trong viện. Nếu đây hết thảy đều là lời dối trá, còn không bằng xem như chưa từng phát sinh chuyện gì.
"Thực xin lỗi."_ Hoàng đế cười khổ _" Ngày đó nàng chôn cây trâm này, có người thấy được, liền tìm trẫm cáo trạng, nói nàng trộm giấu đồ."
Chuyện về sau không cần nói cũng biết -- hắn đang đề phòng Tô gia, tất nhiên phải cẩn thận đem thứ này lấy ra xem một chút.
Nhưng là, hắn cũng không biết mình vì cái gì đem nó lưu lại, bảo tồn phải hoàn hảo, hắn biết rõ chính mình chán ghét nhất là nàng.
"Cây trâm này...quả thực do một người thợ khóe tay làm nên."_ Hoàng đế từ tốn _"Nghe nói nàng làm ra vật gì, ngàn vàng đều khó thể mua được, nàng lại chỉ thích tùy ý tặng cho người hữu duyên. Lúc trẫm rời khỏi, nàng liền sai người đem trâm này đưa lên cửa. Về sau..."_ Hoàng đế nói có chút khó khăn, thở ra một hơi, lắc đầu _" Trọng sinh một đời, ngược lại đem nó xem qua mấy lần. Nghĩ tới thợ thủ công kia yêu tìm "người hữu duyên" đem tặng, liền nghĩ có phải thật chính là tìm người có duyên phận trời định hay không..."
Cảm giác bản thân nói có chút loạn, hoàng đế trầm xuống, nghiêm mặt nói:" Lúc đó trẫm tặng nàng vật này, xác thực...ân...không có hảo tâm tốt gì, lần này nhưng nửa điểm tâm tư khác cũng không có."
Chỉ trông mong nàng có thể hoàn toàn để xuống chuyện từ trước. Duyên phận, từ đây liền mãi mãi kéo dài.
Tô Dư nghe xong ánh mắt phức tạp thật lâu, nhìn về cái nôi cách đó không xa, Khải Phân vẫn đang say giấc bên trong.
"Hài tử đều có rồi..." _Nàng lẩm bẩm _"Bệ hạ cần gì nhắc lại thứ này..."
"Nói ra so với không nói luôn tốt hơn."_ Hoàng đế cười một tiếng _"Không được nhất không phải là che giấu sao?"
"..." Tô Dư có điểm sợ hãi không rõ, không việc gì liền nhìn đến Phi Ngư Cá Bột ngủ bên cạnh nôi của Khải Phân, tiện đà chống lại ánh mắt hoàng đế, vẫn không nói một lời.
"Câm?"_ Hoàng đế cười nhạt.
"..."_ Tô Dư bị hắn làm cho không còn cách nào, vừa cầm lấy trâm hoa vừa nói _" Đã biết...nếu là duyên phận trời định, ta cũng không muốn làm trái ý trời."_ Toại nguyện cảm thụ cảm giác mát mẻ trên thân trâm, thở dài nói _" Vu quy..."
Gả một hảo phu quân, từ nhỏ liền hi vọng.
Hạ Lan Tử Hành ôm lấy nàng, nhân thể nằm xuống, cùng nàng cầm lấy cây trâm, cũng tường tận xem xét trâm, cười nói:" Là "Dư quy"."
(*****) Vu quy nghĩa là con gái về nhà chồng, chữ quy có nghĩa là trở về, cũng có nghĩa là thuộc về, hoàng đế muốn nói cây trâm này đã thuộc về Tô Dư.
CHÍNH VĂN HOÀN
Vậy là còn phiên ngoại nữa là xong rồi các bạn ơi!!!!!
Tác giả có lời muốn nói:
(1) Cây trâm 【 vu quy 】 này là độc giả "Mưa đêm lâm linh" làm, gửi cho A Tiêu, nói đưa cho A Dư...Vì vậy cảm thấy nhất định phải mang vào văn a ~ sau đó liền thực hiện thôi!
(*) Nguồn: Pinterest
(***) Đào Yêu _ Khổng Tử
Dịch: Chu Nam
Đào tơ mơn mởn, rực rỡ ngàn hoa,
Em về nhà chồng, thuận hòa chồng vợ.
Đào tơ mơn mởn, quả trĩu trên cành,
Em về nhà chồng, chồng vợ thuận hòa.
Đào tơ mơn mởn, lá tốt sum suê,
Em về nhà chồng, cả nhà hòa thuận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook