Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi
-
Chương 111
Có lẽ vì chột dạ chuyện cấm quân Đô Úy phủ, Đậu gia ở trong triều ngược lại an tĩnh hơn chút ít. Khó được liên tiếp năm sáu ngày không gặp Đậu Khoan chủ động bẩm chuyện, Hạ Lan Tử Hành tâm tình không khỏi tốt lên.
Hôm nay Đậu Khoan lại mở miệng, lấy một phen lý do khoái thác, cuối cùng nói ra chuyện năm xưa Tô gia sát hại hoàng duệ. Hạ Lan Tử Hành sắc mặt trầm xuống, nhớ tới trước khi Tô Cảnh chết, Thẩm Diệp đã từng nói qua có một nhóm người nữa đang tra Tô gia. Tuy đã nghi đến Đậu gia, lại không nghĩ tới Đậu Khoan sẽ cứ như vậy để lộ ra với hắn.
- - Nếu không phải Đậu gia hắn tra Tô gia, chuyện chỉ mình Cung chính tư thăm dò hắn làm sao có thể biết được.
Thừa nhận điểm này, chính là đồng dạng nói cho với hoàng đế, kẻ giết Tô Cảnh, hại Tô Dư sẩy thai, cũng là Đậu gia ta.
Đây là khiêu khích.
Cũng không ngoài ý muốn, đại thế gia lớn như vậy, một khi gặp phải nguy cơ sụp đổ trong tích tắc, không có kẻ nào nguyện ngồi im chờ chết. Loại chuyện này lúc trước không thể không gặp qua, hai bên cùng đọ sức, cho đến khi một bên thắng, hoặc tạo thành thế cân bằng giữa hai bên.
_______________________________________
Hạ Lan Tử Hành sau khi nghe xong lời của Tả tướng, từ trên cao quét mắt xuống đám trọng thần đang yên lặng trong điện, tùy ý nói:" Trẫm cho là Tô Cảnh làm. Nhưng Tô Cảnh đã chết, chuyện này chỉ có thể ngừng lại, Tả tướng cũng không thể làm hắn cải tử hồi sinh về trị tội."
Đã biết hoàng đế tránh nặng tìm nhẹ. Đậu Khoan liền cúi người:" Bệ hạ, Vân Mẫn Phi là nữ nhi Tô Cảnh, hành động này của Tô Cảnh cũng là vì nàng mà làm. Cho dù Tô Cảnh đã chết, bệ hạ làm sao có thể không truy cứu Vân Mẫn Phi? Nếu cứ nuông chiều, sau này hậu cung khó thể an bình."
" Chuyện hậu cung trẫm, không nhọc Tả tướng nhiều lời."_ Hoàng đế nhẹ cười một tiếng, tiếp tục _" Trẫm biết Tả tướng bận tâm an nguy hoàng duệ. Bất quá chuyện này đã qua hồi lâu, Vân Mẫn Phi cũng không biết nguyên do bên trong, trị tội nàng chỉ uổng phí."
Chuyện hắn không muốn nhắc đến, Đậu Khoan không nên đem lên mặt bán nói rõ. Hạ Lan Tử Hành đã sớm nghĩ qua, trong lòng tự có chủ ý, mọi việc đều có thể thương lượng, nhưng muốn trị tội Tô Dư, nhất quyết không được.
"Lúc đó Vân Mẫn Phi đã ở trong phủ thái tử, nếu nói nàng không biết chuyện này, thực khó khiến người khác tin phục."_ Đậu Khoan khẩu khí thêm hai phần cứng nhắc, hoàng đế bất giác cười lạnh:" Đậu đại nhân, trẫm mời ngươi làm tướng nhiều năm, mọi việc đều nguyện ý thỉnh giáo một tiếng. Hôm nay đại nhân liền không thể không quản chuyện hậu cung trẫm sao?"
" Thần không dám."_ Đậu Khoan hơi ngưng lại, nhưng vẫn không chút yếu thế _" Bất quá sự tình liên quan đến hoàng duệ, bệ hạ nói cùng Vân Mẫn Phi không quan hệ, có gì làm chứng?"
Trong điện lặng ngắt như tờ. Chuyện hậu cung bị đem ra nói lúc thượng triều đã vốn khiến người khác không tiện mở miệng, hôm nay xem Tả tướng rõ ràng muốn "chứng cứ" như thế, người ngoài lại càng không dám nói lời nào.
Hạ Lan Tử Hành nhìn hắn giây lát, thỏng thả cười nói:" Chuyện này trẫm căn bản lười để mắt, Tả tướng ngươi không cần phải nói, nếu ngươi có điểm hiềm nghi, nhân chứng vật chứng cứ việc trình lên."_ Hoàng đế dừng lại, khẩu khí hơi lệ _" Ngươi không phải nói chuyện này cùng Vân Mẫn Phi có quan hệ sao, vậy có gì làm chứng?"
Đậu Khoan cứng người, hoàng đế không đợi hắn mở miệng đã nói:" Các vị nghe đây, mọi chuyện Đại Yến, làm phiền văn võ bá quan cùng lo liệu, nếu bàn việc bổ nhiệm, trị nước, đều có thể thương nghị. Nhưng hậu cung là hậu cung của trẫm, Tô Dư nữ nhi Tô Cảnh -- hôm nay tức Vân Mẫn Phi, là chính thất của trẫm. Chuyện của nàng, chính là chuyện của trẫm và nàng, người khác nếu muốn xen vào cũng phải là người của Hạ Lan tộc, trưởng bối của trẫm. Còn lại..."_ Thoáng chốc dừng lại, trong giọng nói hoàng đế giấu đi hai phần khinh miệt _" Nên xem trước một chút bản thân thuộc thân phận gì."
_______________________________________
Nói xong hết thảy khiến không ai dám lên tiếng. Hoàng đế đã nói đến mức này, mọi người tuy có chút không phục, nhưng cũng cảm thấy không thể thẳng thắn ngăn chặn chuyện phong hậu sau này.
Hạ triều, Hạ Lan Tử Hành không ngồi bộ liễn, đi thẳng đến Thành Thư điện. Các cung nhân theo sau, một người cũng không dám thở mạnh. Đã thật lâu chưa từng cảm nhận ngột ngạt như vậy, trong lòng mọi người đều biết hôm nay phải cẩn trọng, nửa điểm sai làn cũng không thể phạm phải. Nếu không, chuyện ngày thường không đáng là gì, hôm nay liền biến thành thứ đòi mạng.
Thành thư điện vẫn luôn có tần phi đến cầu kiến -- cho dù Hạ Lan Tử Hành sau khi trọng sinh người chính thức "triệu hạnh" cũng chỉ có một mình Tô Dư, nhưng hậu cung rốt cuộc vẫn còn đó, hắn càng không đi, người ngoài lại càng chủ động tìm tới. Trong đó có người hắn trực tiếp đuổi về, ngẫu nhiên sẽ gặp mặt một lần, để ao nước này vẫn giữ được yên bình của mình.
Cung tần hôm nay đến cấu kiến tất nhiên bị Từ U phân phó ngăn ngoài cửa, hoạn quan chỉ hạ bái, nhỏ giọng nói:" Bệ hạ hôm nay lúc lâm triều phát hỏa."
Người đến cũng biết chừng mực, vốn không được hoàng đế thích lại không muốn gặp rủi ro, liền hạ thấp người cáo lui.
Sự yên lặng này của Thành Thư điện, kéo dài suốt một ngày.
_______________________________________
Buổi trưa, thấy hoàng đế không truyền thiện, Từ U thử tiến lên hỏi một câu, không có phản ứng. Đến buổi tối vẫn là như thế, Từ U cảm thấy cần tìm người khuyên giải. Trái lo phải nghĩ, cuối cùng sai ngươi đến Khinh Lê cung, mời Tô Dư đến.
Hoạn quan vừa đi Khinh Lê cung, người của cấm quân Đô Úy phủ liền đến. Nghiêm cẩn hành lễ, bẩm lại sự việc. Là về Đậu gia, chuyện cũng đã hơn một năm trước, ước chừng là do trong lúc tra xét tìm được, liền bẩm với hoàng đế một câu.
Chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ -- ngoại tôn của Đậu Khoan Hạ Điển, quan viên Thái thường tự, chuyên chưởng quản lễ nghi tông miếu, vào ngày giỗ tiên đế lại đến chỗ kỹ nữ tìm vui.
Nếu đặt lúc bình thường, đụng vào chuyện bất kính với tiên đế, hoàng đế tự khó tránh tức giận, hôm nay lại càng phá lệ không vui. Lạnh giọng cười một tiếng, nói:" Truyền chỉ xuống, xăm chữ lên mặt, diễu phố thị chúng ba dặm (*)."
(*) ~ 4.6 km
Hắn ngược lại muốn nhìn một chút, là Đậu Khoan khiến hắn không thoải mái, hay hắn khiến Đậu Khoan không thoải mái. Ngoại tôn của mình gây ra chuyện này, ngược lại muốn nhìn xem hắn còn có gan xen vào chuyện hậu cung thiên tử lần nữa.
Tô Dư nghe hoạn quan nói, đến phòng bếp chuẩn bị vài món, vừa nghĩ đến chuyện tối qua, lại dụng tâm làm một chén bánh trôi. Sau đó đặt vào hộp cơm, đi đến Thành Thư điện.
Biết hoàng đế tâm tình không tốt, nhưng cũng không định hỏi rõ sự tình, vào điện hành lễ, như thường ngồi xuống, vừa lấy thức ăn từ hộp đặt lên bàn vừa mỉm cười:" Trong lúc rảnh rỗi làm vài món, muốn đem ra mời bệ han nếm xem có hợp hay không."
Từ U xem như thỉnh đúng người, Hạ Lan Tử Hành cho dù tâm tình không vui cũng sẽ không đem hỏa trúc lên đầu nàng. Nhẹ giọng cười một tiếng, theo lời gấp đũa ăn hai miếng, nhưng vẫn không có tâm tư nói chuyện, yên tĩnh một lúc lại không muốn nàng thấy bất an bèn thuận miệng hỏi:" Ngủ ngon không?"
"...."_ Tối qua lăn qua lộn lại mãnh liệt như vậy, trên người Tô Dư bây giờ vẫn còn chỗ khó chịu. Hắn vừa hỏi liền khiến nàng nhịn không được nheo mắt, liếc sang bên cạnh dò xét, sau đó cúi đầu oán giận _" Tuyệt không tốt... Bệ hạ còn như vậy, thần thiếp sau này cần phải tránh né Thành Thư điện."
"..."_ Hạ Lan Tử Hành cầm đũa chậm lại, tiện đà bật cười. Đột nhiên nhớ tới cho dù không có chuyện nói, hôm nay cũng không nhắc đến chuyện này -- tối qua hắn quả thực bộc phát, khiến Tô Dư chịu không nổi, về sau còn bật khóc.
" Bệ hạ còn cười...."_ Tô Dư hung hăng cắn môi, gắt gao cúi thấp đầu, trên mặt không ngừng nóng lên _" Thời điểm đi thỉnh an trên đường lúc nào cũng thấy mệt mỏi, lại còn phải khiến người khác không được nhận ra."
Hạ Lan Tử Hành nén cười, cầm lấy chén bánh trôi trước mặt. Lúc thổi khí không nhịn được lại muốn bật cười, thẳng đến khi Tô Dư trừng mắt, cả giận nói:" Bệ hạ từ từ dùng thiện, thần thiếp đi uy Cá Bột cùng Phi Ngư."
Vừa mới đứng dậy, Hạ Lan Tử Hành liền đưa tay kéo nàng ngồi trở lại, suy nghĩ một chút, nhịn cười nghiêm mặt:" Có người bắt nàng tới khuyên trẫm mà? Nàng bây giờ đi rồi, việc này làm sao hoàn thành?"
"..."_ Tô Dư kinh ngách im lặng, sau đó mới ngượng ngùng nói _" Bệ hạ ngài rõ ràng..."
Hạ Lan Tử Hành khẽ cười 1 tiếng "Cũng không phải ngày đầu làm vua". Nhạt quét mắt sang Từ U, Từ U một bộ cười cầu hòa xem như thừa nhận mọi chuyện. Hoàng đế quay lại nhìn Tô Dư, hỏi nàng:" Nghe nói nàng sáng nay đi Trường Thu cung thỉnh an, Giai Du Phu Nhân có làm khó dễ nàng không?"
"Không có."_ Tô Dư phủ nhận cực nhanh, chỉ chần chừ nói _" Bất quá... A Lê cùng Giai Du Phu Nhân...càng lúc càng không hợp."
Nghe nàng xưng hô có phần thiên vị, Hạ Lan Tử Hành biết Tô Dư có chuyện muốn nói, chỉ là sợ hắn sẽ quấy lên đầu Nhàn Phi, nhẹ cười một tiếng, nói:" Như thế nào không hợp?"
" Tính tình không hợp."_ Tô Dư hời hợt nói. Ngừng lại một chút, mới bổ sung _" Thần thiếp tự biết không nên quản những chuyện này, bất quá bệ hạ thứ thần thiếp nói nhiều một câu -- hậu cung tiếp tục như vậy cũng không phải cách, Giai Du Phu Nhân cùng Nhàn Phi chấp chưởng hậu cung, bệ hạ ngài phân quyền cho họ, nhưng người trong cung lại chỉ coi trọng một trong hai. Không có nơi để tự mình làm chủ, ai cũng không phục ai, lục cung tần phi đứng bên quan sát, chỉ có thể chọn 1 bên để dựa vào. Từ đó, cứ như vậy đem hậu cung cắt thành hai phe, trong ngày thường há có thể không tranh lợi hại sao?"
Tô Dư nói quả không sai, nhưng tới tận bây giờ, nếu hậu cung vô chủ, đây đã được xem là biện pháp tốt nhất. Dù sao hoàng đế cũng không có ý định lập ai trong hai nàng làm hoàng hậu, đương nhiên để cho hai bên đối đầu nhau mới thỏa đáng.
Trong trường hợp đó nghe được nàng nói vậy, Hạ Lan Tử Hành ngược lại muốn biết nàng có ý tưởng gì. Ý cười lộ trên khóe môi, ấm giọng nói:" Vậy nàng nói nên làm sao bây giờ?"
" Chẳng bằng dùng Tốc Uyên cung, Khinh Lê cung làm giới, các cung phía đông do Giai Du Phu Nhân quản, các cung phía tây do Nhàn Phi quản. Vẫn chấp chưởng cung quyền, ai cũng không can thiệp ai. Chuyện bên nào bên đó chịu trách nhiệm, đỡ phải vô cớ tranh cãi."
Nghe xong biện pháp này, Hạ Lan Tử Hành cười lắc đầu:" Nàng đây bất quá khiến mọi ngươi một lần nữa chọn một phe, nếu nói từ trước đã chia thành hai nửa, vậy lúc này chẳng phải càng lộ rõ sao?"
" Vậy bệ hạ cảm thấy, thế lực nên đặt thẳng lên mặt bàn khiến mọi người an tâm, hay bí mật khiến ai cũng không rõ mới tốt?"_ Tô Dư giọng hơi lãnh, từng chữ từng chữ đều nghiêm túc cực kỳ. Hạ Lan Tử Hành ngẩn ra, giương mắt nhìn nàng, nàng cũng đồng dạng nhìn sang hắn.
Nhìn nhau chốc lát, hoàng đế cười một tiếng:" Nàng muốn nói không chỉ là cái này."
Tô Dư gật đầu không nói.
Hoàng đế lại nói:" Nàng có phải cảm thấy, trẫm bí mật tra Đậu gia như vậy, còn không bằng đem lên mặt bàn, làm cho văn võ bá quan đều thấy rõ tâm tư trẫm?"
Tô Dư mím môi cười, vẫn im lặng không nói. Thanh âm hoàng đế có chút vui vẻ:" Trùng hợp, vừa mới đem ngoại tôn của hắn xâm chữ lên mặt dạo phố thị chúng."
Tô Dư hơi ngẩn ra:" Xâm chữ lên mặt dạo phố thị chúng?"
Hạ Lan Tử Hành dựa lên ghế, khiêu mi nói:" Không mưu mà hợp, tốt không?"
"...."_ Tô Dư quái lạ. Hạ Lan Tử Hành tâm tình thật tốt đem nguyên tiêu bỏ vào miệng, vừa mới cắn vỡ, nếm thấy nhân bánh liền nhíu mày:" A Dư..."
" Ân?"_ Tô Dư cười dài nghiêng đầu quan sát.
Mắt thấy hoàng đế cầm đũa phá mở từng viên nguyên tiêu còn lại, nhân bành vỡ ra, đều không ngoại lệ là đậu phộng.
Hít nhẹ một hơi, hoàng đế ý vị thâm tường nhìn xem nàng:" Nàng là muốn trẫm lấy biện pháp tối qua thu thập nàng lần nữa?"
"..."_ Mới không phải, rõ ràng chỉ muốn trả đũa.
" Vừa vặn, sắc trời đã tối, không cho phép đi nữa."_ Hoàng đế vừa nghiến răng vừa cười nói, Tô Dư thầm hô không tốt, gấp rút cúi thấp người _" Thần thiếp còn phải đi Trường Thu cung thỉnh an..."
" Từ U, theo lời Vân Mẫn Phi nói nghĩ một thánh chỉ."_ Nghe hoàng đế cười nói khiến toàn thân Tô Dư run lên, hắn còn nói _" Được rồi, hiện tại Khinh Lê cung nàng thuộc Nhàn Phi quản, Nhàn Phi mới sẽ không cùng nàng so đo những thứ lễ nghi này."
Hôm nay Đậu Khoan lại mở miệng, lấy một phen lý do khoái thác, cuối cùng nói ra chuyện năm xưa Tô gia sát hại hoàng duệ. Hạ Lan Tử Hành sắc mặt trầm xuống, nhớ tới trước khi Tô Cảnh chết, Thẩm Diệp đã từng nói qua có một nhóm người nữa đang tra Tô gia. Tuy đã nghi đến Đậu gia, lại không nghĩ tới Đậu Khoan sẽ cứ như vậy để lộ ra với hắn.
- - Nếu không phải Đậu gia hắn tra Tô gia, chuyện chỉ mình Cung chính tư thăm dò hắn làm sao có thể biết được.
Thừa nhận điểm này, chính là đồng dạng nói cho với hoàng đế, kẻ giết Tô Cảnh, hại Tô Dư sẩy thai, cũng là Đậu gia ta.
Đây là khiêu khích.
Cũng không ngoài ý muốn, đại thế gia lớn như vậy, một khi gặp phải nguy cơ sụp đổ trong tích tắc, không có kẻ nào nguyện ngồi im chờ chết. Loại chuyện này lúc trước không thể không gặp qua, hai bên cùng đọ sức, cho đến khi một bên thắng, hoặc tạo thành thế cân bằng giữa hai bên.
_______________________________________
Hạ Lan Tử Hành sau khi nghe xong lời của Tả tướng, từ trên cao quét mắt xuống đám trọng thần đang yên lặng trong điện, tùy ý nói:" Trẫm cho là Tô Cảnh làm. Nhưng Tô Cảnh đã chết, chuyện này chỉ có thể ngừng lại, Tả tướng cũng không thể làm hắn cải tử hồi sinh về trị tội."
Đã biết hoàng đế tránh nặng tìm nhẹ. Đậu Khoan liền cúi người:" Bệ hạ, Vân Mẫn Phi là nữ nhi Tô Cảnh, hành động này của Tô Cảnh cũng là vì nàng mà làm. Cho dù Tô Cảnh đã chết, bệ hạ làm sao có thể không truy cứu Vân Mẫn Phi? Nếu cứ nuông chiều, sau này hậu cung khó thể an bình."
" Chuyện hậu cung trẫm, không nhọc Tả tướng nhiều lời."_ Hoàng đế nhẹ cười một tiếng, tiếp tục _" Trẫm biết Tả tướng bận tâm an nguy hoàng duệ. Bất quá chuyện này đã qua hồi lâu, Vân Mẫn Phi cũng không biết nguyên do bên trong, trị tội nàng chỉ uổng phí."
Chuyện hắn không muốn nhắc đến, Đậu Khoan không nên đem lên mặt bán nói rõ. Hạ Lan Tử Hành đã sớm nghĩ qua, trong lòng tự có chủ ý, mọi việc đều có thể thương lượng, nhưng muốn trị tội Tô Dư, nhất quyết không được.
"Lúc đó Vân Mẫn Phi đã ở trong phủ thái tử, nếu nói nàng không biết chuyện này, thực khó khiến người khác tin phục."_ Đậu Khoan khẩu khí thêm hai phần cứng nhắc, hoàng đế bất giác cười lạnh:" Đậu đại nhân, trẫm mời ngươi làm tướng nhiều năm, mọi việc đều nguyện ý thỉnh giáo một tiếng. Hôm nay đại nhân liền không thể không quản chuyện hậu cung trẫm sao?"
" Thần không dám."_ Đậu Khoan hơi ngưng lại, nhưng vẫn không chút yếu thế _" Bất quá sự tình liên quan đến hoàng duệ, bệ hạ nói cùng Vân Mẫn Phi không quan hệ, có gì làm chứng?"
Trong điện lặng ngắt như tờ. Chuyện hậu cung bị đem ra nói lúc thượng triều đã vốn khiến người khác không tiện mở miệng, hôm nay xem Tả tướng rõ ràng muốn "chứng cứ" như thế, người ngoài lại càng không dám nói lời nào.
Hạ Lan Tử Hành nhìn hắn giây lát, thỏng thả cười nói:" Chuyện này trẫm căn bản lười để mắt, Tả tướng ngươi không cần phải nói, nếu ngươi có điểm hiềm nghi, nhân chứng vật chứng cứ việc trình lên."_ Hoàng đế dừng lại, khẩu khí hơi lệ _" Ngươi không phải nói chuyện này cùng Vân Mẫn Phi có quan hệ sao, vậy có gì làm chứng?"
Đậu Khoan cứng người, hoàng đế không đợi hắn mở miệng đã nói:" Các vị nghe đây, mọi chuyện Đại Yến, làm phiền văn võ bá quan cùng lo liệu, nếu bàn việc bổ nhiệm, trị nước, đều có thể thương nghị. Nhưng hậu cung là hậu cung của trẫm, Tô Dư nữ nhi Tô Cảnh -- hôm nay tức Vân Mẫn Phi, là chính thất của trẫm. Chuyện của nàng, chính là chuyện của trẫm và nàng, người khác nếu muốn xen vào cũng phải là người của Hạ Lan tộc, trưởng bối của trẫm. Còn lại..."_ Thoáng chốc dừng lại, trong giọng nói hoàng đế giấu đi hai phần khinh miệt _" Nên xem trước một chút bản thân thuộc thân phận gì."
_______________________________________
Nói xong hết thảy khiến không ai dám lên tiếng. Hoàng đế đã nói đến mức này, mọi người tuy có chút không phục, nhưng cũng cảm thấy không thể thẳng thắn ngăn chặn chuyện phong hậu sau này.
Hạ triều, Hạ Lan Tử Hành không ngồi bộ liễn, đi thẳng đến Thành Thư điện. Các cung nhân theo sau, một người cũng không dám thở mạnh. Đã thật lâu chưa từng cảm nhận ngột ngạt như vậy, trong lòng mọi người đều biết hôm nay phải cẩn trọng, nửa điểm sai làn cũng không thể phạm phải. Nếu không, chuyện ngày thường không đáng là gì, hôm nay liền biến thành thứ đòi mạng.
Thành thư điện vẫn luôn có tần phi đến cầu kiến -- cho dù Hạ Lan Tử Hành sau khi trọng sinh người chính thức "triệu hạnh" cũng chỉ có một mình Tô Dư, nhưng hậu cung rốt cuộc vẫn còn đó, hắn càng không đi, người ngoài lại càng chủ động tìm tới. Trong đó có người hắn trực tiếp đuổi về, ngẫu nhiên sẽ gặp mặt một lần, để ao nước này vẫn giữ được yên bình của mình.
Cung tần hôm nay đến cấu kiến tất nhiên bị Từ U phân phó ngăn ngoài cửa, hoạn quan chỉ hạ bái, nhỏ giọng nói:" Bệ hạ hôm nay lúc lâm triều phát hỏa."
Người đến cũng biết chừng mực, vốn không được hoàng đế thích lại không muốn gặp rủi ro, liền hạ thấp người cáo lui.
Sự yên lặng này của Thành Thư điện, kéo dài suốt một ngày.
_______________________________________
Buổi trưa, thấy hoàng đế không truyền thiện, Từ U thử tiến lên hỏi một câu, không có phản ứng. Đến buổi tối vẫn là như thế, Từ U cảm thấy cần tìm người khuyên giải. Trái lo phải nghĩ, cuối cùng sai ngươi đến Khinh Lê cung, mời Tô Dư đến.
Hoạn quan vừa đi Khinh Lê cung, người của cấm quân Đô Úy phủ liền đến. Nghiêm cẩn hành lễ, bẩm lại sự việc. Là về Đậu gia, chuyện cũng đã hơn một năm trước, ước chừng là do trong lúc tra xét tìm được, liền bẩm với hoàng đế một câu.
Chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ -- ngoại tôn của Đậu Khoan Hạ Điển, quan viên Thái thường tự, chuyên chưởng quản lễ nghi tông miếu, vào ngày giỗ tiên đế lại đến chỗ kỹ nữ tìm vui.
Nếu đặt lúc bình thường, đụng vào chuyện bất kính với tiên đế, hoàng đế tự khó tránh tức giận, hôm nay lại càng phá lệ không vui. Lạnh giọng cười một tiếng, nói:" Truyền chỉ xuống, xăm chữ lên mặt, diễu phố thị chúng ba dặm (*)."
(*) ~ 4.6 km
Hắn ngược lại muốn nhìn một chút, là Đậu Khoan khiến hắn không thoải mái, hay hắn khiến Đậu Khoan không thoải mái. Ngoại tôn của mình gây ra chuyện này, ngược lại muốn nhìn xem hắn còn có gan xen vào chuyện hậu cung thiên tử lần nữa.
Tô Dư nghe hoạn quan nói, đến phòng bếp chuẩn bị vài món, vừa nghĩ đến chuyện tối qua, lại dụng tâm làm một chén bánh trôi. Sau đó đặt vào hộp cơm, đi đến Thành Thư điện.
Biết hoàng đế tâm tình không tốt, nhưng cũng không định hỏi rõ sự tình, vào điện hành lễ, như thường ngồi xuống, vừa lấy thức ăn từ hộp đặt lên bàn vừa mỉm cười:" Trong lúc rảnh rỗi làm vài món, muốn đem ra mời bệ han nếm xem có hợp hay không."
Từ U xem như thỉnh đúng người, Hạ Lan Tử Hành cho dù tâm tình không vui cũng sẽ không đem hỏa trúc lên đầu nàng. Nhẹ giọng cười một tiếng, theo lời gấp đũa ăn hai miếng, nhưng vẫn không có tâm tư nói chuyện, yên tĩnh một lúc lại không muốn nàng thấy bất an bèn thuận miệng hỏi:" Ngủ ngon không?"
"...."_ Tối qua lăn qua lộn lại mãnh liệt như vậy, trên người Tô Dư bây giờ vẫn còn chỗ khó chịu. Hắn vừa hỏi liền khiến nàng nhịn không được nheo mắt, liếc sang bên cạnh dò xét, sau đó cúi đầu oán giận _" Tuyệt không tốt... Bệ hạ còn như vậy, thần thiếp sau này cần phải tránh né Thành Thư điện."
"..."_ Hạ Lan Tử Hành cầm đũa chậm lại, tiện đà bật cười. Đột nhiên nhớ tới cho dù không có chuyện nói, hôm nay cũng không nhắc đến chuyện này -- tối qua hắn quả thực bộc phát, khiến Tô Dư chịu không nổi, về sau còn bật khóc.
" Bệ hạ còn cười...."_ Tô Dư hung hăng cắn môi, gắt gao cúi thấp đầu, trên mặt không ngừng nóng lên _" Thời điểm đi thỉnh an trên đường lúc nào cũng thấy mệt mỏi, lại còn phải khiến người khác không được nhận ra."
Hạ Lan Tử Hành nén cười, cầm lấy chén bánh trôi trước mặt. Lúc thổi khí không nhịn được lại muốn bật cười, thẳng đến khi Tô Dư trừng mắt, cả giận nói:" Bệ hạ từ từ dùng thiện, thần thiếp đi uy Cá Bột cùng Phi Ngư."
Vừa mới đứng dậy, Hạ Lan Tử Hành liền đưa tay kéo nàng ngồi trở lại, suy nghĩ một chút, nhịn cười nghiêm mặt:" Có người bắt nàng tới khuyên trẫm mà? Nàng bây giờ đi rồi, việc này làm sao hoàn thành?"
"..."_ Tô Dư kinh ngách im lặng, sau đó mới ngượng ngùng nói _" Bệ hạ ngài rõ ràng..."
Hạ Lan Tử Hành khẽ cười 1 tiếng "Cũng không phải ngày đầu làm vua". Nhạt quét mắt sang Từ U, Từ U một bộ cười cầu hòa xem như thừa nhận mọi chuyện. Hoàng đế quay lại nhìn Tô Dư, hỏi nàng:" Nghe nói nàng sáng nay đi Trường Thu cung thỉnh an, Giai Du Phu Nhân có làm khó dễ nàng không?"
"Không có."_ Tô Dư phủ nhận cực nhanh, chỉ chần chừ nói _" Bất quá... A Lê cùng Giai Du Phu Nhân...càng lúc càng không hợp."
Nghe nàng xưng hô có phần thiên vị, Hạ Lan Tử Hành biết Tô Dư có chuyện muốn nói, chỉ là sợ hắn sẽ quấy lên đầu Nhàn Phi, nhẹ cười một tiếng, nói:" Như thế nào không hợp?"
" Tính tình không hợp."_ Tô Dư hời hợt nói. Ngừng lại một chút, mới bổ sung _" Thần thiếp tự biết không nên quản những chuyện này, bất quá bệ hạ thứ thần thiếp nói nhiều một câu -- hậu cung tiếp tục như vậy cũng không phải cách, Giai Du Phu Nhân cùng Nhàn Phi chấp chưởng hậu cung, bệ hạ ngài phân quyền cho họ, nhưng người trong cung lại chỉ coi trọng một trong hai. Không có nơi để tự mình làm chủ, ai cũng không phục ai, lục cung tần phi đứng bên quan sát, chỉ có thể chọn 1 bên để dựa vào. Từ đó, cứ như vậy đem hậu cung cắt thành hai phe, trong ngày thường há có thể không tranh lợi hại sao?"
Tô Dư nói quả không sai, nhưng tới tận bây giờ, nếu hậu cung vô chủ, đây đã được xem là biện pháp tốt nhất. Dù sao hoàng đế cũng không có ý định lập ai trong hai nàng làm hoàng hậu, đương nhiên để cho hai bên đối đầu nhau mới thỏa đáng.
Trong trường hợp đó nghe được nàng nói vậy, Hạ Lan Tử Hành ngược lại muốn biết nàng có ý tưởng gì. Ý cười lộ trên khóe môi, ấm giọng nói:" Vậy nàng nói nên làm sao bây giờ?"
" Chẳng bằng dùng Tốc Uyên cung, Khinh Lê cung làm giới, các cung phía đông do Giai Du Phu Nhân quản, các cung phía tây do Nhàn Phi quản. Vẫn chấp chưởng cung quyền, ai cũng không can thiệp ai. Chuyện bên nào bên đó chịu trách nhiệm, đỡ phải vô cớ tranh cãi."
Nghe xong biện pháp này, Hạ Lan Tử Hành cười lắc đầu:" Nàng đây bất quá khiến mọi ngươi một lần nữa chọn một phe, nếu nói từ trước đã chia thành hai nửa, vậy lúc này chẳng phải càng lộ rõ sao?"
" Vậy bệ hạ cảm thấy, thế lực nên đặt thẳng lên mặt bàn khiến mọi người an tâm, hay bí mật khiến ai cũng không rõ mới tốt?"_ Tô Dư giọng hơi lãnh, từng chữ từng chữ đều nghiêm túc cực kỳ. Hạ Lan Tử Hành ngẩn ra, giương mắt nhìn nàng, nàng cũng đồng dạng nhìn sang hắn.
Nhìn nhau chốc lát, hoàng đế cười một tiếng:" Nàng muốn nói không chỉ là cái này."
Tô Dư gật đầu không nói.
Hoàng đế lại nói:" Nàng có phải cảm thấy, trẫm bí mật tra Đậu gia như vậy, còn không bằng đem lên mặt bàn, làm cho văn võ bá quan đều thấy rõ tâm tư trẫm?"
Tô Dư mím môi cười, vẫn im lặng không nói. Thanh âm hoàng đế có chút vui vẻ:" Trùng hợp, vừa mới đem ngoại tôn của hắn xâm chữ lên mặt dạo phố thị chúng."
Tô Dư hơi ngẩn ra:" Xâm chữ lên mặt dạo phố thị chúng?"
Hạ Lan Tử Hành dựa lên ghế, khiêu mi nói:" Không mưu mà hợp, tốt không?"
"...."_ Tô Dư quái lạ. Hạ Lan Tử Hành tâm tình thật tốt đem nguyên tiêu bỏ vào miệng, vừa mới cắn vỡ, nếm thấy nhân bánh liền nhíu mày:" A Dư..."
" Ân?"_ Tô Dư cười dài nghiêng đầu quan sát.
Mắt thấy hoàng đế cầm đũa phá mở từng viên nguyên tiêu còn lại, nhân bành vỡ ra, đều không ngoại lệ là đậu phộng.
Hít nhẹ một hơi, hoàng đế ý vị thâm tường nhìn xem nàng:" Nàng là muốn trẫm lấy biện pháp tối qua thu thập nàng lần nữa?"
"..."_ Mới không phải, rõ ràng chỉ muốn trả đũa.
" Vừa vặn, sắc trời đã tối, không cho phép đi nữa."_ Hoàng đế vừa nghiến răng vừa cười nói, Tô Dư thầm hô không tốt, gấp rút cúi thấp người _" Thần thiếp còn phải đi Trường Thu cung thỉnh an..."
" Từ U, theo lời Vân Mẫn Phi nói nghĩ một thánh chỉ."_ Nghe hoàng đế cười nói khiến toàn thân Tô Dư run lên, hắn còn nói _" Được rồi, hiện tại Khinh Lê cung nàng thuộc Nhàn Phi quản, Nhàn Phi mới sẽ không cùng nàng so đo những thứ lễ nghi này."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook