Trọng Sinh Chi Hồi Đáo Ly Hôn Tiền (Trở Lại Trước Khi Ly Hôn)
-
Chương 63-1: Nguy cơ ly hôn? (1)
“Ừ, đúng thế.” Nhìn vẻ mặt khó tin của Lê Mặc, Lê Huyền vô cùng nghiêm túc khẳng định: “Vì vậy Mặc Mặc đừng nên tin tưởng lời cậu ta nói, sau khi mẹ mất, ở Lê gia cũng chỉ còn hai anh em chúng ta sống dựa vào nhau. Trịnh gia cũng được, mà Lê Kiến Quốc cũng được, anh quyết sẽ không tha cho bọn họ, nhưng em phải biết tự bảo vệ tốt chính mình, bây giờ anh chỉ còn mình em là người thân thôi có biết không?”
“Vâng.” Lê Mặc gật gật đầu, nhờ những lời Lê Huyền nói, áy náy trong lòng cậu đã vơi được ít nhiều. Tuy rằng vẫn còn cảm thấy khó hiểu đôi chỗ, nhưng cậu tin tưởng anh hai sẽ không lừa mình.
Lê Huyền nhìn cậu như đã trút bỏ được gánh nặng, thầm nghĩ, nếu đã có một số việc không thể thay đổi, cần gì phải nói ra để cả hai đều đau khổ. Bản thân anh cũng chẳng thể nào oán hận Lê Mặc, vậy sao phải để tình cảm thân thiết giữa hai anh em nảy sinh khúc mắc, dù sao đây cũng là đứa trẻ mình chăm lo hơn 20 năm. Nhìn gương mặt tĩnh lặng của Lê Mặc, Lê Huyền cầm lấy cuốn sách ngồi xuống cạnh cậu. Lê Mặc cười cười nhìn anh rồi tiếp tục sửa chữa bản thiết kế trên bàn.
Lăng Tây Thành đứng ở ban công phòng ngủ hứng gió lạnh cả nửa ngày, anh không biết nên lựa chọn thế nào. Thật ra Diêu Kỳ nói rất đúng, biện pháp tốt nhất bây giờ chính là để anh ta đưa cả Lê Mặc lẫn Lê Huyền đến thành phố S, như vậy anh cũng có thể buông tâm, thoải mái đối phó với Trịnh gia. Có Diêu gia tọa trấn, không ai có khả năng làm hại được Lê Mặc, nhưng nếu đổi lại là anh… Nhớ tới vài lần Lê Mặc gặp nguy hiểm, Lăng Tây Thành hung hăng bóp nát điếu thuốc trong tay, hít sâu một hơi, anh tiếp tục châm một điếu khác. Một lúc lâu sau, anh mới âm thầm hạ quyết định. Cùng với việc để Lê Mặc ở lại thành phố B chịu nguy hiểm, thà rằng anh để Diêu Kỳ đưa cậu đi. Trịnh gia lúc này chỉ là chim sợ cảnh cong, nếu vị kia gặp chuyện chẳng lành, không cần Lăng gia ra tay, bọn họ chắc chắn cũng chẳng có kết cục tốt, lỡ như chó cùng rứt giậu, anh không dám đảm bảo…
“Anh không lạnh hả? Sao lại đứng ngoài đó vậy?” Lê Mặc vừa vào phòng ngủ liền thấy Lăng Tây Thành đứng ở ban công ngẩn người, nên buộc miệng hỏi.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Lăng Tây Thành quay đầu lại, thấy Lê Mặc đứng ở cửa nhìn mình, anh nhanh chóng nói: “Em mặc ít đồ, đừng ra đây, anh vào liền.” Lăng Tây Thành dập tắt điếu thuốc, về phòng.
“Anh hút bao nhiêu điếu rồi?” Lê Mặc nhíu mày, Lăng Tây Thành không nghiện thuốc lá, phải chăng anh đang có tâm sự?
“Mặc Mặc…” Lăng Tây Thành ôm lấy Lê Mặc, cọ lấy cọ để lên má cậu.
“Tâm tình không tốt?” Lê mặc đưa tay xoa tóc anh.
“Ừ.” Lăng Tây Thành cúi đầu, lên tiếng, sau đó vùi đầu vào cổ cậu lặng yên không nói gì thêm.
Lê Mặc vỗ vỗ lưng anh, nhẹ giọng hỏi: “Việc gì vậy? Có phải Diêu Kì mang đến tin xấu không?”
“Ừ.” Lăng Tây Thành gật đầu, đem tài liệu đưa cho Lê Mặc. Sau khi xem xong, sắc mặt cậu trầm xuống. “Mặc Mặc, nếu anh nói, vì để đảm bảo an toàn của em, anh muốn em cùng Diêu Kỳ trở về thành phố S, em có đồng ý không?”
“…” Lê Mặc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lăng Tây Thành: “Anh nói vậy là sao?”
“…Không có gì, muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi!”
Lê Mặc nhìn Lăng Tây Thành thay đồ ngủ rồi lên giường, do dự một chút, cậu chẳng hỏi gì thêm, cũng thay đồ, sau đó đi tắt đèn. Lúc nằm lên giường, thấy Lăng Tây Thành vẫn giống như mọi ngày ôm lấy mình thật chặt, sự bất an trong lòng cậu vơi đi rất nhiều. Trong lòng thầm nghĩ, chắc dạo gần đây áp lực lớn quá nên anh mới có phản ứng kì lạ như thế! Nhìn người đang say ngủ trong lòng mình – Lê Mặc, Lăng Tây Thành cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi cậu, rồi đứng dậy đi xuống lầu.
Diêu Kì vẫn còn ngồi trên ghế salon, đang cùng Lê Huyền thì thầm gì đó. “Tây Thành? Sao cậu lại xuống đây?” Lê Huyền cảm thấy Lăng Tây Thành có chút kỳ kỳ, Lê Mặc đã về phòng rồi, Lăng Tây Thành làm sao có thể để cậu nằm trong phòng một mình để đi ra đây.
Lăng Tây Thành không trả lời vấn đề Lê Huyền hỏi, trức tiếp nói với Diêu Kỳ: “Chuyện vừa nãy anh nói, tôi đồng ý, nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải cam đoan Lê Mặc được an toàn.”
“Việc này tôi dám khẳng định, Lê Mặc là em ruột của tôi, tôi đương nhiên sẽ chăm sóc thật tốt cho em ấy.”
Lê Huyền mẫn cảm nhận ra mùi thuốc súng trong lời nói của hai người, cảm thấy có chút không đúng: “Hai người đang nói đến chuyện gì thế?”
“Không có gì, để anh ta giải thích cho cậu đi, đã muộn rồi, tôi đi ngủ đây.” Lăng Tây Thành nói xong, xoay người lên lầu.
“Sao vậy? Tôi thấy cả hai là lạ sao ấy.” Lê Huyền tò mò hỏi Diêu Kì.
“Anh bàn bạc với cậu ta việc dẫn em cùng Lê Mặc đến thành phố S.”
“Cái gì? Anh nói giỡn hả?” Lê Huyền vừa nghe xong sắc mặt liền thay đổi, mối thù của mẹ, anh còn chưa báo được, Diêu Kì tính để anh làm đào binh sao?
“Không.”
“Vậy anh nói việc muốn mang em với Lê Mặc tới thành phố S là sao? Anh biết rõ em…”
Diêu Kì cắt ngang lời Lê Huyền, an ủi: “Lê Huyền, trước tiên em cứ bình tĩnh đã, anh biết em hận Trịnh gia và Lê Kiến Quốc, muốn tự tay vì mẹ và em trai báo thù, nhưng không phải em nghĩ muốn là có thể thực hiện được, lấy tình huống hiện tại của em, không bị bọn họ tóm đã xem như là may mắn. Thành phố B dù sao cũng không phải sân nhà Diêu gia, Trịnh gia bây giờ là một con chó bị bứt đến nóng nảy, chỉ cần bắt được cơ hội bọn chúng nhất định sẽ vồ đến, có lẽ em thì không sao, nhưng còn Lê Mặc? Em quá cưng chiều em ấy, nuôi đến đơn thuần như vậy, lúc trước chỉ mới có một Lê Tử Du nhỏ nhoi đã thiếu chút nữa thân bại danh liệt. Hơn nữa, nói thật, ngoại trừ việc Lăng Tây Thành là bạn từ bé của em, em cảm thấy anh ta phù hợp với Lê Mặc sao?”
“Anh muốn nói gì?”
Ddừa tay ôm lấy Lê Huyền, Diêu Kì trịnh trọng: “Tình thương của anh đối với Lê Mặc cũng như em vậy thôi, lúc trước anh chính mắt nhìn em ấy ra đời, rồi nhìn em ấy từng chút từng chút lớn lên, chạy, nhảy, dùng giọng nói non nớt gọi mình, ai mà ngờ chỉ trong một đêm đã đánh mất. Anh biết em có thể hiểu tâm tình của anh lúc này, rõ ràng có vô vàn cách để bảo đảm sự an toàn cho em ấy, vì cái gì lại phải ở đây rước lấy thị phi? Chờ mọi việc qua đi mới đưa em ấy trở về chẳng phải tốt hơn sao? Hơn nữa, theo như anh được biết, nhiều năm nay Lê Mặc rất ít tiếp xúc với bên ngoài. Năm đó là vì sự an toàn của em ấy, nên mọi người mới quyết định để em ấy làm đám cưới với Lăng Tây Thành, nhưng hiện nay, Diêu gia có thể che chở tốt cho Lê Mặc, em ấy cần gì phải tiếp tục ăn nhờ ở đậu? Vả lại, anh không thể ở thành phố B quá lâu, em nhất định phải đi cùng anh, chẳng lẽ em muốn bỏ Lê Mặc lại đây một mình?”
“Cái gì gọi là em nhất định phải đi cùng anh hả? Nhà của em chính là ở đây!” Tuy rằng đã bị lời nói của Diêu Kì thuyết phục, nhưng Lê Huyền vẫn cảm thấy không cam lòng.
Hiểu được rối rắm trong lòng cậu, Diêu Kì nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đúng, không sai, với mối quan hệ hiện giờ của hai ta, bộ em không tính cùng anh về nhà gặp cha mẹ sao?”
“…” Lê Huyền bị một câu ‘gặp cha mẹ’ của anh làm cho cả người đều bối rối, nhìn Diêu Kì nhưng chả biết nói gì. Có phải hai người họ tiến triển quá nhanh rồi không, chẳng phải chỉ vừa mới xác định quan hệ thôi sao? Như thế nào lại biến thành muốn đến gặp cha mẹ rồi?
“Chẳng lẽ em không thật lòng với anh?” Diêu Kì giả bộ thương tâm nói: “Quên đi!”
Lê Huyền nhìn vẻ mặt Diêu Kì, đột nhiên nhớ tới gia giáo nghiêm khắc của nhà anh, trong lòng thầm cân nhắc, nếu mình không cùng anh trở về, chắc anh sẽ nghĩ luẩn quẩn mất! Hơn nữa, nhiều ngày nay ở chung với nhau, cậu thật sự không muốn cùng anh xa cách. Về phần Lê gia, trong lòng Lê Huyền rõ ràng, hiện tại chưa phải thời cơ tốt để xử lí. Với lại chính mình đã tách khỏi đó, cho dù có ý báo thù cũng chẳng có thế lực trong tay, chẳng bằng trước cứ tránh khỏi đầu sóng ngọn gió. Nghĩ vậy, Lê Huyền thở dài hỏi Diêu Kì: “Anh nói thật đi, có phải từ đầu anh đã tính toán đưa cả hai bọn em rời khỏi đây rồi đúng không?”
“Ừ, đúng vậy.” Diêu Kì gật đầu, không có nửa điểm muốn giấu diếm.
“Ai! Vậy đi thôi, nhưng là chỗ Mặc Mặc anh tự mình thuyết phục đi, chưa chắc em ấy đã chịu đi đâu.”
“Em ấy sẽ đồng ý, em cứ yên tâm đi.” Diêu Kì vô cùng chắc chắn.
“Chẳng lẽ anh nghĩ đến việc đánh người ngất xỉu rồi mang đi!” Lê Huyền hoài nghi liếc nhìn Diêu Kì: “Em khuyên anh tốt nhất là đừng làm như vậy, nếu anh mà làm thế, em đoán chừng Tây Thành sẽ liều mạng với anh.”
“…” Diêu Kì im lặng gõ đầu Lê Huyền một cái: “Em mỗi ngày suy nghĩ cái gì thế hả? Thật ra anh cũng biết Lăng Tây Thành đối với Lê Mặc không tồi, nhưng cứ nhìn việc cậu ta gây ra trước kia, anh không thể không gây cho cậu ta chút sức ép, nếu không lúc cậu ta còn chưa kịp bước vào cửa Diêu gia, đã bị ba của anh đập chết.”
“…” Lê Huyền kinh ngạc nhìn Diêu Kì hỏi: “Vậy ba của anh có thể đem em đánh chết hay không?”
“Vì sao?” Diều Kì cảm thấy kì lạ.
“Bởi vì trước đó em đã đem anh làm cái gì đó.” Nhắc tới chuyện say rượu lần trước, Lê Huyền vẫn có chút ngượng ngùng.
“…” Diêu Kì đột nhiên cảm thấy tỉnh ngủ hẳn, năng lực bổ não của tình nhân quá cao cũng thật khó để tiếp thu.
Sáng sớm hôm sau, lúc Lê Mặc tỉnh giấc, bên người đã không còn ai, đưa tay sờ sờ vị trí đã lạnh lẽo bên cạnh, Lê Mặc kinh ngạc nhìn đồng hồ, còn chưa tới 6 rưỡi, bình thường Lăng Tây Thành sẽ không dậy sớm như thế, là công ty xảy ra việc gì sao? Nhíu mày, Lê Mặc rời giường, rửa mặt, thay quần áo. Thời điểm xuống lầu, cậu kinh ngạc khi thấy Lê Huyền đang ngồi trên ghế salon cùng Diêu Kì, hôm nay, mọi người dường như đều dậy rất sớm.
“Anh hai, đã xảy ra việc gì phải không?” Cùng hai người chào hỏi xong, Lê Mặc nghi vẫn mở miệng.
“Ừ. Có một số việc muốn bán với em.” Lê Huyền do dự một chút rồi nói: “Ngày hôm qua, việc của Trịnh gia em cũng biết rồi ha, cho nên anh với Tây Thành thương lượng định để cho em đến thành phố S cùng anh.”
Nhớ tới lời tối qua Lăng Tây Thành hỏi, Lê Mặc nhíu mày: “Anh nói vậy là sao?”
Lê Huyền đem mọi việc từ đầu đến cuối kể lại với cậu, hơn nữa còn nói ra mối quan hệ giữa Diêu Kì và Lê Mặc. Lê Mặc nhìn bản báo cáo ADN trong tay thản nhiên nói: “Vậy em là người nhà họ Diêu phải không?”
“Đúng thế.” Lê Huyền nhìn Lê Mặc cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không biết không ổn chỗ nào.
“Việc anh đưa em đi, Tây Thành có biết không?” Lê Mặc quay đầu sang, hỏi Diêu Kì.
“Biết.”
“Anh ấy nói thế nào?”
“Cậu ta đồng ý rồi.”
“…” Lê Mặc lấy điện thoại ra, bấm số của Lăng Tây Thành, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng: “Alô, là em.”
“Ừ.” Bên kia điện thoại, Lăng Tây Thành cúi đầu lên tiếng.
Giongj nói Lê Mặc mang theo chất vấn: “Đêm qua, anh đã chuẩn bị tốt việc để em đi phải không?”
“Ừ, phải.” Lăng Tây Thành thừa nhận một cách rõ ràng.
“Anh có nghĩ đến việc bàn bạc cùng em không?” Lê Mặc trong thanh âm ngập tràn sự kiềm chế để không bùng nổ lửa giận của mình.
Lăng Tây Thành nghe ra Lê Mặc đang tức giận, nhưng không biết nên trấn an ra sao, chỉ có thể khô cằn giải thích: “Mặc Mặc, anh không còn lựa chọn nò khác, đối với em đây là lựa chọn tốt nhất.”
“Anh nghĩ như vậy là tốt nhất đối với em?” Lê Mặc hít thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, chất vấn: “Lúc trước người lôi kéo không chịu buông tay là ai?”
“Mặc Mặc, anh…” Lăng Tây Thành không biết nên trả lời thế nào, anh cũng chẳng hề muốn cùng cậu tách ra, thế nhưng những điều Diêu Kì nói luôn ám ảnh tâm trí anh.
Hắng giọng một cái, Lăng Tây Thành gian nan nói tiếp: “Mặc Mặc, anh biết em giận anh không cùng em bàn bạc đã đơn phương quyết định, anh cũng biết em nghi ngờ tình cảm của anh đối với em. Lời hôm nay anh chỉ nói một lần duy nhất, về sau anh sợ mình sẽ không có dũng khí nói hết cho em nghe. Tối qua một đêm anh không hề ngủ, luôn nghĩ đến việc của chúng ta. Tình cảm của anh và em dường như chẳng bao giờ bình đẳng. Em là người động tâm với anh trước, cho nên trong đoạn tình cảm này, em luôn ở thế bị động. Mà anh vẫn luôn cố gắng duy trì trạng thái này, nhưng đến tận ngày hôm qua, anh bồng hiểu ra, nếu địa vị và gia thế của chúng ta cũng tr[r nên không bình đẳng, vậy nhiệt tình của em đối với anh còn có thể duy trì được bao lâu? Thân phận của Diêu kì em cũng đã biết, thời điểm anh ta cùng anh nói chuyện tối qua, anh vốn dĩ không đồng ý, nhưng cẩn thận suy nghĩ hết thảy, anh quyết định buông tay. Mặc Mặc, em theo anh của mình trở về đi, nhìn ngắm thế giới xinh đẹp bên ngoài kia, nếu cuối cùng em vẫn quyết định trở về, anh sẽ luôn ở đây chờ em.”
“Vậy nếu em quyết định rời đi?”
“…” Trầm mặc thật lâu, Lăng Tây Thành mới cất lời: “Anh sẽ ủng hộ quyết định của em.”
“Được lắm!” Lê Mặc hít sâu một hơi, cúp máy. Liếc mắt nhìn Diêu Kì, cậu gật đầu hỏi anh: “Khi nào chúng ta khởi hành?”
“Lúc nào cũng được.”
“Vậy hôm nay đi đi!”
“Mặc Mặc, em không sao chứ!” Lê Huyền hơi lo lắng giữ chặt tay cậu.
“Không có việc gì, em rất tốt. Em lên lầu thu dọn đồ đạc, lúc nào đi các anh báo em một tiếng là được.” Lê Mặc nói xong, xoay người lên lầu.
“Vâng.” Lê Mặc gật gật đầu, nhờ những lời Lê Huyền nói, áy náy trong lòng cậu đã vơi được ít nhiều. Tuy rằng vẫn còn cảm thấy khó hiểu đôi chỗ, nhưng cậu tin tưởng anh hai sẽ không lừa mình.
Lê Huyền nhìn cậu như đã trút bỏ được gánh nặng, thầm nghĩ, nếu đã có một số việc không thể thay đổi, cần gì phải nói ra để cả hai đều đau khổ. Bản thân anh cũng chẳng thể nào oán hận Lê Mặc, vậy sao phải để tình cảm thân thiết giữa hai anh em nảy sinh khúc mắc, dù sao đây cũng là đứa trẻ mình chăm lo hơn 20 năm. Nhìn gương mặt tĩnh lặng của Lê Mặc, Lê Huyền cầm lấy cuốn sách ngồi xuống cạnh cậu. Lê Mặc cười cười nhìn anh rồi tiếp tục sửa chữa bản thiết kế trên bàn.
Lăng Tây Thành đứng ở ban công phòng ngủ hứng gió lạnh cả nửa ngày, anh không biết nên lựa chọn thế nào. Thật ra Diêu Kỳ nói rất đúng, biện pháp tốt nhất bây giờ chính là để anh ta đưa cả Lê Mặc lẫn Lê Huyền đến thành phố S, như vậy anh cũng có thể buông tâm, thoải mái đối phó với Trịnh gia. Có Diêu gia tọa trấn, không ai có khả năng làm hại được Lê Mặc, nhưng nếu đổi lại là anh… Nhớ tới vài lần Lê Mặc gặp nguy hiểm, Lăng Tây Thành hung hăng bóp nát điếu thuốc trong tay, hít sâu một hơi, anh tiếp tục châm một điếu khác. Một lúc lâu sau, anh mới âm thầm hạ quyết định. Cùng với việc để Lê Mặc ở lại thành phố B chịu nguy hiểm, thà rằng anh để Diêu Kỳ đưa cậu đi. Trịnh gia lúc này chỉ là chim sợ cảnh cong, nếu vị kia gặp chuyện chẳng lành, không cần Lăng gia ra tay, bọn họ chắc chắn cũng chẳng có kết cục tốt, lỡ như chó cùng rứt giậu, anh không dám đảm bảo…
“Anh không lạnh hả? Sao lại đứng ngoài đó vậy?” Lê Mặc vừa vào phòng ngủ liền thấy Lăng Tây Thành đứng ở ban công ngẩn người, nên buộc miệng hỏi.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Lăng Tây Thành quay đầu lại, thấy Lê Mặc đứng ở cửa nhìn mình, anh nhanh chóng nói: “Em mặc ít đồ, đừng ra đây, anh vào liền.” Lăng Tây Thành dập tắt điếu thuốc, về phòng.
“Anh hút bao nhiêu điếu rồi?” Lê Mặc nhíu mày, Lăng Tây Thành không nghiện thuốc lá, phải chăng anh đang có tâm sự?
“Mặc Mặc…” Lăng Tây Thành ôm lấy Lê Mặc, cọ lấy cọ để lên má cậu.
“Tâm tình không tốt?” Lê mặc đưa tay xoa tóc anh.
“Ừ.” Lăng Tây Thành cúi đầu, lên tiếng, sau đó vùi đầu vào cổ cậu lặng yên không nói gì thêm.
Lê Mặc vỗ vỗ lưng anh, nhẹ giọng hỏi: “Việc gì vậy? Có phải Diêu Kì mang đến tin xấu không?”
“Ừ.” Lăng Tây Thành gật đầu, đem tài liệu đưa cho Lê Mặc. Sau khi xem xong, sắc mặt cậu trầm xuống. “Mặc Mặc, nếu anh nói, vì để đảm bảo an toàn của em, anh muốn em cùng Diêu Kỳ trở về thành phố S, em có đồng ý không?”
“…” Lê Mặc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lăng Tây Thành: “Anh nói vậy là sao?”
“…Không có gì, muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi!”
Lê Mặc nhìn Lăng Tây Thành thay đồ ngủ rồi lên giường, do dự một chút, cậu chẳng hỏi gì thêm, cũng thay đồ, sau đó đi tắt đèn. Lúc nằm lên giường, thấy Lăng Tây Thành vẫn giống như mọi ngày ôm lấy mình thật chặt, sự bất an trong lòng cậu vơi đi rất nhiều. Trong lòng thầm nghĩ, chắc dạo gần đây áp lực lớn quá nên anh mới có phản ứng kì lạ như thế! Nhìn người đang say ngủ trong lòng mình – Lê Mặc, Lăng Tây Thành cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi cậu, rồi đứng dậy đi xuống lầu.
Diêu Kì vẫn còn ngồi trên ghế salon, đang cùng Lê Huyền thì thầm gì đó. “Tây Thành? Sao cậu lại xuống đây?” Lê Huyền cảm thấy Lăng Tây Thành có chút kỳ kỳ, Lê Mặc đã về phòng rồi, Lăng Tây Thành làm sao có thể để cậu nằm trong phòng một mình để đi ra đây.
Lăng Tây Thành không trả lời vấn đề Lê Huyền hỏi, trức tiếp nói với Diêu Kỳ: “Chuyện vừa nãy anh nói, tôi đồng ý, nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải cam đoan Lê Mặc được an toàn.”
“Việc này tôi dám khẳng định, Lê Mặc là em ruột của tôi, tôi đương nhiên sẽ chăm sóc thật tốt cho em ấy.”
Lê Huyền mẫn cảm nhận ra mùi thuốc súng trong lời nói của hai người, cảm thấy có chút không đúng: “Hai người đang nói đến chuyện gì thế?”
“Không có gì, để anh ta giải thích cho cậu đi, đã muộn rồi, tôi đi ngủ đây.” Lăng Tây Thành nói xong, xoay người lên lầu.
“Sao vậy? Tôi thấy cả hai là lạ sao ấy.” Lê Huyền tò mò hỏi Diêu Kì.
“Anh bàn bạc với cậu ta việc dẫn em cùng Lê Mặc đến thành phố S.”
“Cái gì? Anh nói giỡn hả?” Lê Huyền vừa nghe xong sắc mặt liền thay đổi, mối thù của mẹ, anh còn chưa báo được, Diêu Kì tính để anh làm đào binh sao?
“Không.”
“Vậy anh nói việc muốn mang em với Lê Mặc tới thành phố S là sao? Anh biết rõ em…”
Diêu Kì cắt ngang lời Lê Huyền, an ủi: “Lê Huyền, trước tiên em cứ bình tĩnh đã, anh biết em hận Trịnh gia và Lê Kiến Quốc, muốn tự tay vì mẹ và em trai báo thù, nhưng không phải em nghĩ muốn là có thể thực hiện được, lấy tình huống hiện tại của em, không bị bọn họ tóm đã xem như là may mắn. Thành phố B dù sao cũng không phải sân nhà Diêu gia, Trịnh gia bây giờ là một con chó bị bứt đến nóng nảy, chỉ cần bắt được cơ hội bọn chúng nhất định sẽ vồ đến, có lẽ em thì không sao, nhưng còn Lê Mặc? Em quá cưng chiều em ấy, nuôi đến đơn thuần như vậy, lúc trước chỉ mới có một Lê Tử Du nhỏ nhoi đã thiếu chút nữa thân bại danh liệt. Hơn nữa, nói thật, ngoại trừ việc Lăng Tây Thành là bạn từ bé của em, em cảm thấy anh ta phù hợp với Lê Mặc sao?”
“Anh muốn nói gì?”
Ddừa tay ôm lấy Lê Huyền, Diêu Kì trịnh trọng: “Tình thương của anh đối với Lê Mặc cũng như em vậy thôi, lúc trước anh chính mắt nhìn em ấy ra đời, rồi nhìn em ấy từng chút từng chút lớn lên, chạy, nhảy, dùng giọng nói non nớt gọi mình, ai mà ngờ chỉ trong một đêm đã đánh mất. Anh biết em có thể hiểu tâm tình của anh lúc này, rõ ràng có vô vàn cách để bảo đảm sự an toàn cho em ấy, vì cái gì lại phải ở đây rước lấy thị phi? Chờ mọi việc qua đi mới đưa em ấy trở về chẳng phải tốt hơn sao? Hơn nữa, theo như anh được biết, nhiều năm nay Lê Mặc rất ít tiếp xúc với bên ngoài. Năm đó là vì sự an toàn của em ấy, nên mọi người mới quyết định để em ấy làm đám cưới với Lăng Tây Thành, nhưng hiện nay, Diêu gia có thể che chở tốt cho Lê Mặc, em ấy cần gì phải tiếp tục ăn nhờ ở đậu? Vả lại, anh không thể ở thành phố B quá lâu, em nhất định phải đi cùng anh, chẳng lẽ em muốn bỏ Lê Mặc lại đây một mình?”
“Cái gì gọi là em nhất định phải đi cùng anh hả? Nhà của em chính là ở đây!” Tuy rằng đã bị lời nói của Diêu Kì thuyết phục, nhưng Lê Huyền vẫn cảm thấy không cam lòng.
Hiểu được rối rắm trong lòng cậu, Diêu Kì nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đúng, không sai, với mối quan hệ hiện giờ của hai ta, bộ em không tính cùng anh về nhà gặp cha mẹ sao?”
“…” Lê Huyền bị một câu ‘gặp cha mẹ’ của anh làm cho cả người đều bối rối, nhìn Diêu Kì nhưng chả biết nói gì. Có phải hai người họ tiến triển quá nhanh rồi không, chẳng phải chỉ vừa mới xác định quan hệ thôi sao? Như thế nào lại biến thành muốn đến gặp cha mẹ rồi?
“Chẳng lẽ em không thật lòng với anh?” Diêu Kì giả bộ thương tâm nói: “Quên đi!”
Lê Huyền nhìn vẻ mặt Diêu Kì, đột nhiên nhớ tới gia giáo nghiêm khắc của nhà anh, trong lòng thầm cân nhắc, nếu mình không cùng anh trở về, chắc anh sẽ nghĩ luẩn quẩn mất! Hơn nữa, nhiều ngày nay ở chung với nhau, cậu thật sự không muốn cùng anh xa cách. Về phần Lê gia, trong lòng Lê Huyền rõ ràng, hiện tại chưa phải thời cơ tốt để xử lí. Với lại chính mình đã tách khỏi đó, cho dù có ý báo thù cũng chẳng có thế lực trong tay, chẳng bằng trước cứ tránh khỏi đầu sóng ngọn gió. Nghĩ vậy, Lê Huyền thở dài hỏi Diêu Kì: “Anh nói thật đi, có phải từ đầu anh đã tính toán đưa cả hai bọn em rời khỏi đây rồi đúng không?”
“Ừ, đúng vậy.” Diêu Kì gật đầu, không có nửa điểm muốn giấu diếm.
“Ai! Vậy đi thôi, nhưng là chỗ Mặc Mặc anh tự mình thuyết phục đi, chưa chắc em ấy đã chịu đi đâu.”
“Em ấy sẽ đồng ý, em cứ yên tâm đi.” Diêu Kì vô cùng chắc chắn.
“Chẳng lẽ anh nghĩ đến việc đánh người ngất xỉu rồi mang đi!” Lê Huyền hoài nghi liếc nhìn Diêu Kì: “Em khuyên anh tốt nhất là đừng làm như vậy, nếu anh mà làm thế, em đoán chừng Tây Thành sẽ liều mạng với anh.”
“…” Diêu Kì im lặng gõ đầu Lê Huyền một cái: “Em mỗi ngày suy nghĩ cái gì thế hả? Thật ra anh cũng biết Lăng Tây Thành đối với Lê Mặc không tồi, nhưng cứ nhìn việc cậu ta gây ra trước kia, anh không thể không gây cho cậu ta chút sức ép, nếu không lúc cậu ta còn chưa kịp bước vào cửa Diêu gia, đã bị ba của anh đập chết.”
“…” Lê Huyền kinh ngạc nhìn Diêu Kì hỏi: “Vậy ba của anh có thể đem em đánh chết hay không?”
“Vì sao?” Diều Kì cảm thấy kì lạ.
“Bởi vì trước đó em đã đem anh làm cái gì đó.” Nhắc tới chuyện say rượu lần trước, Lê Huyền vẫn có chút ngượng ngùng.
“…” Diêu Kì đột nhiên cảm thấy tỉnh ngủ hẳn, năng lực bổ não của tình nhân quá cao cũng thật khó để tiếp thu.
Sáng sớm hôm sau, lúc Lê Mặc tỉnh giấc, bên người đã không còn ai, đưa tay sờ sờ vị trí đã lạnh lẽo bên cạnh, Lê Mặc kinh ngạc nhìn đồng hồ, còn chưa tới 6 rưỡi, bình thường Lăng Tây Thành sẽ không dậy sớm như thế, là công ty xảy ra việc gì sao? Nhíu mày, Lê Mặc rời giường, rửa mặt, thay quần áo. Thời điểm xuống lầu, cậu kinh ngạc khi thấy Lê Huyền đang ngồi trên ghế salon cùng Diêu Kì, hôm nay, mọi người dường như đều dậy rất sớm.
“Anh hai, đã xảy ra việc gì phải không?” Cùng hai người chào hỏi xong, Lê Mặc nghi vẫn mở miệng.
“Ừ. Có một số việc muốn bán với em.” Lê Huyền do dự một chút rồi nói: “Ngày hôm qua, việc của Trịnh gia em cũng biết rồi ha, cho nên anh với Tây Thành thương lượng định để cho em đến thành phố S cùng anh.”
Nhớ tới lời tối qua Lăng Tây Thành hỏi, Lê Mặc nhíu mày: “Anh nói vậy là sao?”
Lê Huyền đem mọi việc từ đầu đến cuối kể lại với cậu, hơn nữa còn nói ra mối quan hệ giữa Diêu Kì và Lê Mặc. Lê Mặc nhìn bản báo cáo ADN trong tay thản nhiên nói: “Vậy em là người nhà họ Diêu phải không?”
“Đúng thế.” Lê Huyền nhìn Lê Mặc cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không biết không ổn chỗ nào.
“Việc anh đưa em đi, Tây Thành có biết không?” Lê Mặc quay đầu sang, hỏi Diêu Kì.
“Biết.”
“Anh ấy nói thế nào?”
“Cậu ta đồng ý rồi.”
“…” Lê Mặc lấy điện thoại ra, bấm số của Lăng Tây Thành, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng: “Alô, là em.”
“Ừ.” Bên kia điện thoại, Lăng Tây Thành cúi đầu lên tiếng.
Giongj nói Lê Mặc mang theo chất vấn: “Đêm qua, anh đã chuẩn bị tốt việc để em đi phải không?”
“Ừ, phải.” Lăng Tây Thành thừa nhận một cách rõ ràng.
“Anh có nghĩ đến việc bàn bạc cùng em không?” Lê Mặc trong thanh âm ngập tràn sự kiềm chế để không bùng nổ lửa giận của mình.
Lăng Tây Thành nghe ra Lê Mặc đang tức giận, nhưng không biết nên trấn an ra sao, chỉ có thể khô cằn giải thích: “Mặc Mặc, anh không còn lựa chọn nò khác, đối với em đây là lựa chọn tốt nhất.”
“Anh nghĩ như vậy là tốt nhất đối với em?” Lê Mặc hít thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, chất vấn: “Lúc trước người lôi kéo không chịu buông tay là ai?”
“Mặc Mặc, anh…” Lăng Tây Thành không biết nên trả lời thế nào, anh cũng chẳng hề muốn cùng cậu tách ra, thế nhưng những điều Diêu Kì nói luôn ám ảnh tâm trí anh.
Hắng giọng một cái, Lăng Tây Thành gian nan nói tiếp: “Mặc Mặc, anh biết em giận anh không cùng em bàn bạc đã đơn phương quyết định, anh cũng biết em nghi ngờ tình cảm của anh đối với em. Lời hôm nay anh chỉ nói một lần duy nhất, về sau anh sợ mình sẽ không có dũng khí nói hết cho em nghe. Tối qua một đêm anh không hề ngủ, luôn nghĩ đến việc của chúng ta. Tình cảm của anh và em dường như chẳng bao giờ bình đẳng. Em là người động tâm với anh trước, cho nên trong đoạn tình cảm này, em luôn ở thế bị động. Mà anh vẫn luôn cố gắng duy trì trạng thái này, nhưng đến tận ngày hôm qua, anh bồng hiểu ra, nếu địa vị và gia thế của chúng ta cũng tr[r nên không bình đẳng, vậy nhiệt tình của em đối với anh còn có thể duy trì được bao lâu? Thân phận của Diêu kì em cũng đã biết, thời điểm anh ta cùng anh nói chuyện tối qua, anh vốn dĩ không đồng ý, nhưng cẩn thận suy nghĩ hết thảy, anh quyết định buông tay. Mặc Mặc, em theo anh của mình trở về đi, nhìn ngắm thế giới xinh đẹp bên ngoài kia, nếu cuối cùng em vẫn quyết định trở về, anh sẽ luôn ở đây chờ em.”
“Vậy nếu em quyết định rời đi?”
“…” Trầm mặc thật lâu, Lăng Tây Thành mới cất lời: “Anh sẽ ủng hộ quyết định của em.”
“Được lắm!” Lê Mặc hít sâu một hơi, cúp máy. Liếc mắt nhìn Diêu Kì, cậu gật đầu hỏi anh: “Khi nào chúng ta khởi hành?”
“Lúc nào cũng được.”
“Vậy hôm nay đi đi!”
“Mặc Mặc, em không sao chứ!” Lê Huyền hơi lo lắng giữ chặt tay cậu.
“Không có việc gì, em rất tốt. Em lên lầu thu dọn đồ đạc, lúc nào đi các anh báo em một tiếng là được.” Lê Mặc nói xong, xoay người lên lầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook