Lê Huyền vượt qua ba ngày gà bay chó sủa trong nhà Lăng Tây Thành, rốt cuộc thấy Lăng Tây Thành bị sự mẫu mực ngược đãi không thể nhịn được nữa, tự mình thu thập bao quần áo đi đến nhà Mạc Tử Uyên. Kết quả vừa mở cửa đã nhìn thấy sau lưng Mạc Tử Uyên là một cậu trai rất đẹp. Lê Huyền trầm mặc một hồi, cùng Mạc Tử Uyên lên tiếng chào hỏi rồi xoay người trở lại nhà Lăng Tây Thành. Ai, Lê Huyền tịch mịch thở dài, đối tượng của mấy người bạn thuở nhỏ của mình ai cũng chẳng đẹp gì cả!

Mới vừa bước vào cửa nhà Lăng Tây Thành, chỉ thấy bạn mình đang ôm Lê Mặc trên ghế salon với vẻ mặt tôi biết ngay thế nào cậu cũng phải về lại chỗ này mà. Lê Huyền buồn bực hỏi: “Có phải cậu biết quan hệ không bình thường giữa Mạc Tử Uyên và cậu bé trong nhà không?”

“Cậu không biết sao?” Vẻ mặt Lăng Tây Thành kinh ngạc, cúi đầu suy nghĩ một chút, bổ sung: “Cũng phải, cậu chậm chạp như thế, không nhìn ra cũng là chuyện bình thường.”

“Quên đi.” Lê Huyền buồn bực cầm lấy chén trà trên bàn uống một hớp: “Tôi thừa biết các cậu… mấy tên trọng sắc khinh bạn một chút đều không đáng tin cậy.”

“Ha ha! Đáng đời cậu. Ghen tỵ thì nói đại đi rồi nhanh tìm một người cùng nhau sống!”

Nhìn Lăng Tây Thành cười đến không tim không phổi, Lê Huyền miễn cưỡng cố nén lại những lời ác ý trong lòng không nói ra miệng, âm thầm cảnh báo chính bản thân, trước mặt đệ đệ phải giữ vững hình tượng ca ca uy nghiêm mẫu mực nhưng mắt thấy bộ dáng đắc ý của Lăng Tây Thành, cuối cùng vẫn thấy không phát tiết ra ngoài là không được, cầm lấy một bên gối quay lại tiến về phía bạn mình: “Lăng Tây Thành! Cậu đừng hòng chạy! Tôi không đánh chết cậu không được!”

Sau đó hai người cãi nhau đến khi Lê Huyền thua thì kết thúc. Bỏ lại Lê Huyền tinh thần buồn bã trên ghế salon, tâm tình Lăng Tây Thành vui sướng lên lầu tìm Lê Mặc. Lúc Lăng Tây Thành đi vào thư phòng, Lê Mặc đang ngồi vẽ tranh tĩnh vật. Anh nhịn không được đến bên người cậu cọ cọ: “Mặc Mặc, anh để Lê Huyền qua nhà một người bạn em thấy thế nào?”

“Ừ… Tùy anh, anh xem anh hai em nghĩ thế nào thôi.” Lê Mặc thuận miệng đáp lời, tâm tư đều đặt trên bức vẽ tĩnh vật.

“Vậy em thấy Trương Huy Thanh thế nào? Coi như người quen đi, cũng chẳng phải người tính toán gì, hợp với anh em lắm đó!”

“Sao anh cứ muốn ghép bọn họ lại thành một đôi vậy? Anh không cảm thấy hai người này kết hợp với nhau sẽ rất kỳ quái sao?” Lê Mặc nghi ngờ nhìn Lăng Tây Thành, cậu nhớ kỹ Lăng Tây Thành cũng không phải người nhiệt tình như vậy! Sao đột nhiên lại muốn làm ông tơ bà nguyệt? Phải chăng là vì quá rảnh rỗi?

“Ờ thì… Có gì đâu, hai người bọn họ cùng thuộc tính mà, hay là thôi đi.” Suy nghĩ một chút Lăng Tây Thành thỏa mãn hôn lên gò má Lê Mặc một cái: “Còn hai chúng mình thì hợp nhau quá rồi, anh thông minh em trầm ổn, thật sự rất xứng đôi.”

Lê Mặc bị lời của anh làm cho rùng mình một cái, đưa ra sờ trán của anh, vẻ mặt thành thật nói: “Sốt cao lắm rồi, sao lại mê sảng sớm như vậy?”

“…” Lăng Tây Thành không nói gì nhìn Lê Mặc: “Mặc Mặc, em dám chọc anh hả?”

“Không có, em còn tưởng thân thể anh khó chịu.” Lúc Lê Mặc dứt lời cũng là lúc bức tranh được vẽ xong. Bỗng dưng cậu hoài niệm cuộc sống trước kia, mặc dù bây giờ mỗi ngày trôi qua đều vô cùng ngọt ngào đường mật nhưng lâu lâu Lăng Tây Thành trở nên kỳ quái khiến cậu có chút chịu không được. Ách… Có nên đổi viết chì khác để tô bóng hay không, Lê Mặc ngoẹo đầu nhìn nhìn và xem xét một chút, luôn cảm thấy đường cong thoạt nhìn là lạ. Lúc này Lăng boss bị bỏ quên lòng rơi lệ đầy mặt, vợ mình chuyên nghiệp thần thánh quá không yêu không được mà.

Nhìn vẻ mặt thành thật của Lê Mặc, lòng của Lăng Tây Thành bị cậu rung động không ngớt, nhịn không được rút bút vẽ trong tay Lê Mặc ra.

“Anh sao vậy?” Lê Mặc bị hành động đột ngột của anh làm cho hoảng sợ, kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh.

“Mặc Mặc, gần đây em bỏ quên anh đó.” Giọng của Lăng Tây Thành tràn đầy sự lên án.

“Có à?” Lê Mặc cẩn thận xem xét lại hành vi của mình. Gần đây tuy rằng công việc bận rộn nhưng thời gian cậu ở chung với Lăng Tây Thành không giảm bớt, sao Lăng Tây Thành lại có cảm giác mình quên anh ấy được nhỉ?

“Sao lại không có!” Lăng Tây Thành buồn bực dùng chóp mũi vuốt ve cổ Lê Mặc, mở miệng oán giận nói: “Bây giờ ở nhà em cũng giữ khoảng cách với anh, ở công ty thì chung một chỗ với Trương Huy Thanh.”

“Đều không phải vì chuẩn bị cho buổi họp báo mẫu trang sức mới sao, hơn nữa có anh em ở nhà, anh cũng nên giữ ý một chút!” Nói tới chuyện này Lê Mặc cũng rất bất đắc dĩ, cậu thật sự không ghét Lăng Tây Thành dính vào trên người mình, nhưng làm mấy trò đó trước mặt người khác, cậu sẽ cảm thấy không được tự nhiên.

“Không cần!” Lăng Tây Thành ngậm vành tai của Lê Mặc, nói ra có chút hàm hàm hồ hồ: “A Huyền đố kị quan hệ tốt của hai đứa mình, cậu ta lại độc thân nên mới muốn làm bóng đèn.”

“Được được được, là anh em sai, anh đừng như thế nữa mà.” Lê Mặc bị nhột đẩy Lăng Tây Thành ra, sơ ý một chút, mất trọng tâm khiến hai người cùng nhau té ngã lên tấm thảm ở trên sàn.

“Mặc Mặc…” Nhìn sắc mặt Lê Mặc đang đỏ ửng dưới thân mình, Lăng Tây Thành thấy không khí trong thư phòng trở nên cực kì kiều diễm, kỳ thực chỗ xinh đẹp của Lê Mặc ngoại trừ mắt còn có xương quai xanh. Nhìn áo của Lê Mặc tản ra lộ ra xương quai xanh, cộng thêm làn da trắng nõn hiện ra sự cấm dục đầy mê hoặc, Lăng Tây Thành nuốt một ngụm nước bọt, không khống chế được cúi đầu hôn vào hầu kết Lê Mặc.

“Ừm…” Lê Mặc nhịn không được khẽ rên một tiếng, tuy rằng bình thường cậu và Lăng Tây Thành cũng hay cùng một chỗ nhưng ít có cử chỉ thân mật như vậy, trong lúc nhất thời cậu cũng không biết phản ứng thế nào.

“Mặc Mặc ngốc.” Nhìn phản ứng trúc trắc của Lê Mặc, Lăng Tây Thành không khỏi thở dài một cái: “Loại thời điểm này thì nhắm mắt lại.”

“A?” Lê Mặc còn đang suy tư giữa việc nhắm mắt và chuyện thân mật nhau có quan hệ gì, đã bị tay của Lăng Tây Thành luồn vô quần áo làm cho giật thót: “Không được, nơi này là thư phòng.”

“Không sao cả, giao cho anh, nghe lời nào.” Ngoài miệng Lăng Tây Thành ôn nhu dụ dỗ Lê Mặc nhưng động tác trên tay vẫn không đình chỉ.

Giữa lúc hai người đang ỡm ờ, cửa thư phòng bị đẩy ra: “Tây Thành, Mặc Mặc, có phải đến giờ cơm tối…” Lê Huyền nhìn bạn thân và em trai dây dưa với nhau, đột nhiên cảm thấy đáng ra mình  nên gõ cửa trước: “Ách… Xem như anh không nhìn thấy gì đi, hai người cứ tiếp tục.”

“…” Hiện tại Lăng Tây Thành thật sự rất muốn giết Lê Huyền nhìn nhìn sắc mặt của Lê Mặc đã biến thành màu đen, thấy trừ khi thời gian quay ngược lại, bằng không có giết Lê Huyền cũng chưa hết chuyện: “Mặc Mặc. Em nghe anh giải thích.” Lê Mặc không để ý tới anh, tự mình đứng dậy sửa sang trang phục rồi đi xuống lầu.

Giờ cơm tối, Lăng Tây Thành và Lê Huyền nhìn bàn ăn khó có cảm giác muốn động đũa: “Mặc Mặc, tối nay phải ăn cái này sao?” Lăng Tây Thành chỉ chỉ dĩa đồ ăn duy nhất trên bàn, rau trộn khổ qua.

“Ừ.” Lê Mặc nhàn nhạt trả lời một câu.

Buồn bực trừng mắt nhìn Lê Huyền, Lăng Tây Thành dùng ánh mắt ai oán trừng bạn mình, đều tại cậu ta không gõ cửa, hại Lê Mặc xấu hổ: “Ách… Mặc Mặc, anh không cố ý đâu, em đừng nóng giận.” Lê Huyền cũng thử giải thích với em mình, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ, anh đâu có cố ý đâu, ai biết ban ngày Lăng Tây Thành lại ở trong thư phòng động dục.

“Em nói em giận khi nào?” Giọng nói Lê Mặc bình thường, thần sắc bình tĩnh, giống như căn bản không phát hiện bên cạnh hai người này đang nháy mắt qua lại.

“Không tức giận sao buổi tối lại làm nhiều khổ qua như vậy?” Lê Huyền không hiểu hỏi.

“Trời nóng nực, hai người lại đang tức giận, ăn cái này sẽ hạ sốt! Em no rồi.” Lê Mặc nói xong, nhẹ nhàng thả chén trên tay xuống xoay người lên lầu, lưu lại hai nam nhân ngồi buồn bực với rau quả trên bàn. Cho nên mới nói đắc tội với ai chứ đừng đắc tội với người nắm giữ vai trò bếp núc trong nhà, nhất là bếp trưởng hay xấu hổ.

Từ sau khi Lăng Tây Thành và Trịnh Viễn thỏa thuận xong mọi chuyện, hợp tác giữa Thần Thời và Nhật Bản cũng được tiến hành. Hôm nay là ngày ký hợp đồng, Quan Nhĩ Viễn suy nghĩ một chút, vẫn nên dắt thợ thầy của Đông Dương theo chứ. Lười nghe nội dung của buổi hợp tác, Quan Nhĩ Viễn cự tuyệt lời mời của Văn Lý, một mình một người chờ ở phòng khách, hắn muốn nói chuyện riêng tư với Lăng Tây Thành. Đối với Quan Nhĩ Viễn không quen không thân này, năng lực của Đông Dương thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là…, anh có thể thành công thâm nhập vào rồi giãy thoát ra khỏi Trịnh gia hay không.

Đây là lần thứ hai Quan Nhĩ Viễn ngồi đợi ở phòng khách, nhưng lần này chỉ có một người, tâm tình so với trước cũng kiên định hơn rất nhiều, tiện tay lật lật tạp chí trên bàn, hắn nhàm chán đốt điếu thuốc.

“Chờ một chút, đừng nhúc nhích!” Một âm thanh khỏe mạnh đột nhiên từ cửa truyền đến.

Quan Nhĩ Viễn quay đầu lại nhìn thoáng qua, là một nam hài trẻ tuổi, không giống với trang phục nghiêm túc của nhân viên Thần Thời, đơn giản là áo thun T shirt và quần jean kết hợp với nụ cười rạng rỡ khiến nhóc phá lệ có sức sống.

Sáng sớm Trương Huy Thanh nghe nói người phục trách của Đông Dương sẽ đến Thần Thời, cậu thật sự rất hưng phấn, là người yêu thích ngọc thạch, giám đốc của Đông Dương có thể tồn tại được xem như là kỳ tích. Vốn nhóc nên thay y phục cho đàng hoàng nhưng nhóc không khống chế được lòng hiếu kỳ của mình. Còn một chút nữa thôi nhưng Trương Huy Thanh quyết định đến phòng khách lén nhìn, không phải người ta đang chờ ở chỗ này sao! Kết quả cậu không thấy ông lão nào, lại nhìn thấy một người đàn ông, nhìn tư thế yên vị của Quan Nhĩ Viễn, Trương Huy Thanh nhịn không được mở miệng nói với hắn: “Anh đẹp trai quá! Đặc biệt nam tính luôn, là người mẫu sao?”

Quan Nhĩ Viễn không biết thân phận của Trương Huy Thanh, còn tưởng rằng cậu vừa là người làm công vừa là học sinh của Thần Thời, nhưng hắn đối đứa trẻ nguyên khí tràn đầy này rất có hảo cảm, đùa giỡn nói một câu: “À, đúng rồi, có gì xin chỉ giáo, được chứ?”

“Không có gì, anh đừng khách sáo như vậy, em không quen!” Trương Huy Thanh tiến đến trước mặt Quan Nhĩ Viễn tỉ mỉ quan sát hắn. So với Lăng Tây Thành, Quan Nhĩ Viễn cao hơn một chút, thân thể cường tráng, ngũ quan thanh nhã, bán cúi đầu đốt điếu thuốc phá lệ gợi cảm: “Anh nhìn rất đẹp, bên cạnh em ít có người nào có ngoại hình như anh. Anh có muốn làm người mẫu riêng cho em không?”

“Anh đây có chỗ nào tốt?” Quan Nhĩ Viễn đang rất buồn chán, nghĩ trêu chọc đứa trẻ này một chút cũng hay ấy chứ, tiếu ý bên môi càng thêm khắc sâu vài phần.

“Ờm… Chỗ nào tốt hả…” Trương Huy Thanh gãi đầu một cái: “Nhìn anh em nghĩ tới gì nhỉ, a! Được rồi, còn chưa giới thiệu nữa, em là nhà thiết kế của Thần Thời, tên Trương Huy Thanh, danh thiếp…” Trương Huy Thanh mò mẫm trên người nửa ngày, từ túi quần rách rướt phía sau hé ra đưa cho Quan Nhĩ Viễn: “Đột nhiên gặp anh có chút vội vội vàng vàng, nhưng đừng hiểu lầm, em không phải kẻ lừa gạt.” Do dự một chút Trương Huy Thanh mở miệng nói: “Em đặc biệt vừa ý tướng mạo của anh, cho nên đề nghị anh suy nghĩ về thỉnh cầu của em một chút.”

“Được, anh tin mà. Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì anh cứ suy nghĩ tiếp nha!” Nhìn thoáng qua thời gian, Trương Huy Thanh một lát nữa phải đi gặp mặt người phụ trách của Đông Dương, không thể làm gì khác hơn là lưu lại một câu: “Em phải đi công chuyện một chút, anh nhớ phải gọi điện cho em nha!” Sau đó nhóc liền chạy ra khỏi phòng khách.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương