Trọng Sinh Chi Hạ Trạch
-
Chương 79: Bị bắt
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [79] Bị Bắt
*****
Cái chết của Hạ Trạch đời trước cùng Thẩm Gia Thạch đời này quá tương tự, Hạ Trạch vẫn hoài nghi mối quan hệ giữa bọn họ. Nhưng nghĩ hoài vẫn không hiểu vì sao Tôn Đức Nguyên lại muốn giết mình, thẳng đến khi lão A nói người của Tôn Đức Nguyên thả Hạ Chí Thành đi. Hạ Trạch thoáng chốc hiểu ra tất cả.
Hàn Linh chết, hung thủ là Chu Hàm Thanh, Hạ Chí Thành xuất hiện ở hiện trường cùng lắm chỉ bị tội danh bao che, theo pháp luật thì chỉ bị phạt mười năm. Thậm chí Hạ Chí Thành có thể cắn ngược, nói mình cố gắng khuyên nhủ Chu Hàm Thanh ra tự thú. Chẳng sợ cuối cùng vẫn bị phán là bao che, nhưng nếu Hạ Chí Thành động tay động chân một chút thì sẽ không đạt được kết quả mà Tôn Đức Nguyên muốn. Tôn Đức Nguyên căm giận Hạ Chí Thành như vậy, sao có thể cam tâm buông tha. Vì thế lúc Hạ Chí Thành muốn đẩy cậu ra gánh tội ở đời trước, làm phó thị trưởng quản lý an ninh cùng điều tra tội phạm, Tôn Đức Nguyên biết rõ Hạ Trạch bị oan nhưng vẫn gán tội danh cho cậu. Cũng vì thế, đời trước không hề trải qua quá trình điều tra, thậm chí lúc Hạ Trạch còn chưa rõ tình hình thì lệnh truy nã đã bị phát ra ngoài.
Hạ Trạch hiểu được căn nguyên thì những chuyện sau lại càng đơn giản hơn. Cái chết của cậu do một tay Tôn Đức Nguyên bày ra. Như vậy sau khi cậu chết, sự tình tất nhiên sẽ bị xoay ngược, hung thủ giết Hàn Linh thật sự bị Tôn Đức Nguyên lôi ra ngoài ánh sáng, mà trách nhiệm làm Hạ Trạch bị oan chết sẽ đổ lên đầu Hạ Chí Thành. Tội danh cũng được dựng sẵn, giết người diệt khẩu, chết không đối chứng. Khi đó tội danh của Hạ Chí thành sẽ nặng hơn tội bao che rất nhiều, chỉ sợ sinh thời Hạ Chí Thành không thể thoát khỏi chấn song nhà tù.
Hạ Trạch nghĩ tới đây liền quay đầu nhìn Trì Dĩ Hoành bên cạnh. Đời trước trước lúc mình chết, Trì Hạ hai nhà chưa hoàn toàn xé rách mặt, vẫn còn giữ lại một phần tình nghĩa cuối cùng. Nhưng cái chết của mình nhất định kích động anh họ cùng cữu cữu, làm hai nhà cuối cùng cũng trở mặt. Hạ Trạch thậm chí còn có thể nghĩ tới, Hạ Chí Thành sụp đổ cũng do Trì gia xuất lực không nhỏ. Khó trách sau khi cậu chết, không hề nhìn thấy bất cứ người Hạ gia nào tới thăm anh họ.
Chiêu một ná bắn hai chim của Tôn Đức Nguyên quả nhiên không rồi, chỉ là thực đáng thương cho cữu cữu cùng anh họ.
Ánh mắt Hạ Trạch tràn đầy bi thương, Trì Dĩ Hoành đậu xe lại ven đường, lo lắng nhìn cậu: “Làm sao vậy?” Chẳng lẽ lão A nói gì đó làm Hạ Trạch kích động?
Hạ Trạch lắc đầu, không quản tới người đi lại bên ngoài, sáp qua hôn Trì Dĩ Hoành: “Anh họ, em yêu anh.”
Câu đố đời trước đến giờ đã hoàn toàn được giải, Hạ Chí Thành cùng Tôn Đức Nguyên, cậu nhất định phải để bọn họ trả giá. Từ nay về sau, cậu cùng anh họ, còn có cữu cữu phải hạnh phúc sống bên nhau. Đời trước là cậu nợ bọn họ, đời này nhất định phải bù đắp lại toàn bộ.
Cánh môi Hạ Trạch thực mềm mại, nụ hôn cũng tràn đầy lưu luyến, nhưng trong lòng Trì Dĩ Hoành không hiểu sao lại dâng trào cảm xúc bi thương khôn cùng. Giống như này là nụ hôn tạm biệt của bọn họ, trong lòng đau xót, căng phồng.
“Tiểu Trạch?” Trì Dĩ Hoành ôm lấy Hạ Trạch.
Tầm mắt tương giao, hàng mi như lông chim của Hạ Trạch khẽ run. Trì Dĩ Hoành trong ánh mắt Hạ Trạch nhìn thấy bóng dáng mình cùng một Trì Dĩ Hoành khác, hai hình ảnh cuối cùng chồng điệp lên nhau, Trì Dĩ Hoành tin tưởng, đó chính là mình.
Khác thường trong mắt Hạ Trạch dần rút đi, mặt mày cong cong, lập lại lần nữa: “Anh họ, em yêu anh.”
Trì Dĩ Hoành kìm lòng không đậu cong khóe môi, cảm giác bi thương kia tựa hồ bị những lời này xóa tan, cứ như chưa từng xuất hiện. Anh đưa tay ôm lấy đầu Hạ Trạch hôn một cái. Lúc gắn bó giao triền khẽ thì thầm: “Tiểu Trạch, anh cũng yêu em.”
Lão A bên kia đầu dây: “…”
Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành có phải đã quên gì rồi không? Ông nên giả bộ cái gì cũng không biết cúp máy đi hay nên lên tiếng nhắc nhở? Cảm giác tồn tại của ông thấp tới vậy sao?
Nụ hôn ngắn ngủi qua đi, Hạ Trạch nhớ ra chính sự. Nếu cậu đoán đúng, đời này người gặp nguy hiểm là Hạ Nguyên. Hạ Trạch tuy có lủng củng với Hạ Nguyên vì cái chết của mẫu thân, nhưng không có nghĩa cậu mặc kệ sống chết của đối phương.
Trì Dĩ Hoành nghe Hạ Trạch phân tích xong, trong lòng thừa nhận Hạ Trạch nói có đạo lý. Tôn Đức Nguyên nếu muốn bắt Hạ Chí Thành, lúc Chu Hàm Thanh vừa giết người đã có thể an bài cảnh sát chạy tới, nhưng ông ta vẫn kiên nhẫn không ra tay, rõ ràng đang mưu toan gì đó. Nếu thật sự giống Hạ Trạch nói, Tôn Đức Nguyên không chỉ muốn giết Hạ Chí Thành, mà còn muốn Hạ Chí Thành thân bại danh liệt.
Trì Dĩ Hoành hơi trầm ngâm, chuyện này có rất nhiều điểm để lợi dụng. Ban đầu anh định dẫn dắt tới cái chết của cô cô để lật đổ Hạ Chí Thành, nhưng nếu Tôn Đức Nguyên muốn tự tìm đường chết thì quá tốt. Người Diệp gia lập tức sẽ về Hải thành, một nhân tình lớn như vậy hẳn không phụ lòng những chiếu cố mà cụ Diệp đối với phụ thân.
“Anh gọi điện.” Trì Dĩ Hoành nói: “Chuyện Hạ Nguyên tốt nhất cứ để cảnh sát ra mặt, thuận tiện để Chu gia có thêm chút phiền toái.”
“Có thể giấu được Tôn Đức Nguyên không?”
“Đương nhiên.” Trì Dĩ Hoành xoa nhẹ đầu Hạ Trạch: “Tôn Đức Nguyên cũng không phải một tay che trời, có rất nhiều người muốn lật ngã ông ta, vừa lúc Thường Phi có bằng hữu bên cảnh sát, giao cho anh ta là tốt nhất.” Trì Dĩ Hoành có chuyện chưa nói, bởi vì Trần Huy không chịu hé miệng nên Vương Tu Võ đã khá cáu kỉnh. Giờ biết chuyện này, phỏng chừng Vương Tu Võ là người vui sướng nhất.
Trì Dĩ Hoành nói xong liền gọi điện cho Thường Phi. Lúc Trì Dĩ Hoành gọi điện, Hạ Trạch ở bên cạnh cứ cảm thấy hình như mình quên gì đó, rốt cuộc là gì nhỉ? Tầm mắt Hạ Trạch vô thức dừng lại ở chiếc di động nằm trên ghế… cậu hình như đã quên cúp điện thoại của lão A.
Hạ Trạch túng quẫn: “Sao ông không chịu cúp máy?” Kia màn thổ lộ với anh họ vừa nãy không phải đều bị lão A nghe thấy hết rồi sao.
Lão A: “…”
Lúc Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành chạy tới bến tàu Lam Sắc, vô luận là Hạ Chí Thành, Chu Hàm Thanh hay người của Tôn Đức Nguyên đều rời đi. Hạ Trạch đưa di động Hàn Linh cho lão A, lão A chuyển luôn đoạn quay vừa nãy vào. Tìm thời cơ thích hợp chuyển cho cảnh sát làm chứng cớ.
Thừa dịp trước lúc cảnh sát ập tới, lão A dẫn theo trợ thủ chạy qua căn nhà đối diện thu dọn lại mớ thiết bị thoi dõi. Hạ Trạch đứng ở cửa sổ nhìn căn phòng đối diện xa xa, Trì Dĩ Hoành bồi bên cạnh, trầm giọng nói: “Rất nhanh sẽ kết thúc.”
Hạ Trạch gật gật đầu, đúng vậy, sẽ rất nhanh thôi.
Một giờ chiều, có người báo nguy nói trong dãy nhà ở bến tàu Lam Sắc có mùi máu tanh nồng, cảnh sát rất nhanh chạy tới, không chỉ tìm thấy thi thể Hàn Linh, đồng thời còn tìm được hung khí cùng người mục kích.
Hai giờ chiều, nghi phạm được xác định là Hạ Nguyên, đồng thời lệnh truy nã cũng được công bố.
Hạ Chí Thành nhận được điện thoại của Hạ Chí Phi lúc đang ở bệnh viện, Hạ Chí Phi bản tính thành thật rối ren nói: “Chú tư, đã xảy ra chuyện gì vậy, Hàn Linh chết rồi, cảnh sát nói Tiểu Nguyên là hung thủ, chú có liên lạc được với Tiểu Nguyên không?”
Hạ Chí Thành tỏ ra càng kinh ngạc hơn cả Hạ Chí Phi: “Cái gì? Hàn Linh chết? Tiểu Nguyên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Chí Phi vội vàng nói: “Cảnh sát tìm tới nhà, còn mang theo lệnh truy nã, nói Tiểu Nguyên sợ tội bỏ trốn.”
Trái tim Hạ Chí Thành trầm xuống, ông còn chưa kịp bố trí, lệnh truy nã là sao?
“Chú tư?”
“Anh cả đừng vội, tôi tìm người hỏi xem tình huống thế nào.” Hạ Chí Thành trấn an nói.
“Tốt!”
Cúp máy, Hạ Chí Thành kéo Chu Hàm Thanh tới một góc, hạ giọng nói: “Em làm gì vậy?”
Chu Hàm Thanh khó hiểu: “Làm gì là làm gì?”
Hạ Chí Thành vội vàng nói: “Lệnh truy nã là sao? Hạ Nguyên đâu?”
“Hạ Nguyên…” Chu Hàm Thanh đột nhiên nhận ra, Chu Tử Xương đã hơn hai giờ không gọi tới. Hai người hai mặt nhìn nhau, trong lòng Hạ Chí Thành ẩn ẩn dâng lên dự cảm bất an, giống như có thứ thoát khỏi khống chế, mà dự cảm này rất nhanh liền biến thành sự thật.
Ba giờ chiều, có người nặc danh gửi một kiện hàng tới cục cảnh sát. Trong đó là một đoạn băng theo dõi cùng một cái di động. Cảnh sát phụ trách tra án sau khi xem đoạn băng thì đều âm trầm rời khỏi phòng làm việc, rất nhanh sau đó lệnh truy nã Hạ Nguyên bị hủy, lệnh bắt Chu Hàm Thanh cùng Hạ Chí Thành ban ra.
Lúc cảnh sát xuất hiện ở bệnh viện, Hạ nãi nãi cũng vừa tỉnh lại. Hôn mê suốt hai ngày, tinh thần bà không chút phấn chấn. Dáng vẻ ngày xưa biến mất không còn bóng dáng, thân thể gầy yếu cuộn mình trên giường bệnh, hoàn toàn chỉ là một cụ bà gần đất xa trời.
Chu Hàm Thanh ngồi bên giường, đang bưng cháo khuyên nhủ Hạ nãi nãi ăn nhiều một chút, Hạ nãi nãi không muốn ăn đẩy đi. Trong phòng chệt chật ních người, nhóm Hạ Tư Tuệ cùng Hạ Tư Mẫn đều ở, cố khuyên bà. Hạ nãi nãi trong lòng nhớ tới chuyện Hàn Linh, nhưng bà chỉ mới tỉnh lại, không thể đuổi hết cả đám chỉ chừa lại Hạ Chí thành, vì thế mệt mỏi không nói tiếng nào.
Lúc mọi người đang nói chuyện, cảnh sát đẩy cửa bước vào. Hạ Chí Thành cùng Chu Hàm Thanh đồng thời biến sắc, liếc mắt nhìn nhau, đều tràn đầy phòng bị.
“Xảy ra chuyện gì?” Hạ Chí Thành bình tĩnh hỏi.
Cảnh sát đi đầu tỏ ra khá khách khí: “Có hai vụ án cần phó thị trưởng Hạ phối hợp.”
“Hai vụ án?”
“Đúng vậy, một là vụ án giết người xảy ra ở bến tàu Lam Sắc sáng nay, một là vụ án bà Trì Hân Vân, vợ ngài đã mất mười lăm năm trước. Chúng ta hoài nghi năm đó bà Trì không phải gặp tai nạn ngoài ý muốn mà là bị người sát hại.”
Lúc nói tới chuyện Trì Hân Vân bị người sát hại, cảnh sát ý vị sâu sa liếc mắt nhìn Hạ Chí Thành. Hạ Chí Thành cố gắng trấn định không biến sắc, những người khác trong phòng thì mỗi người một vẻ.
“Chí Thành…” Hạ nãi nãi suy yếu gọi.
Hạ Tư Tuệ tiến tới đỡ Hạ nãi nãi, khẩn trương nhìn mấy người cảnh sát ở cửa.
“Sao lại thế này? Không phải năm đó Trì Hân Vân gặp tai nạn ngoài ý muốn sao? Đã bao nhiêu năm rồi, sao còn lôi ra nữa?” Hạ Chí Kiệt bất mãn.
Cảnh sát nghiêm mặt: “Tình tiết cụ thể chúng ta không thể tiết lộ. Bất quá vừa lúc mọi người đều ở, vụ án này cũng cần mọi người phối hợp, nhóm đồng sự sẽ hỏi vài câu, hi vọng mọi người thành thật trả lời.”
Cảnh sát nói xong thì chuyển mắt về phía Chu Hàm Thanh, thân thể Chu Hàm Thanh khẽ run, nhưng rất nhanh điềm tĩnh lại.
Cảnh sát ra dấu bảo hai người phía sau tiến tới dẫn Chu Hàm Thanh đi, Hạ Chí Thành giết người vẫn chưa có chứng cớ xác định, nhưng Chu Hàm Thanh giết người thì đã quá rõ ràng.
Hạ Tư Mẫn vội bước tới: “Từ từ, Hàm Thanh sao lại thế này?”
Cảnh sát thực kiên nhẫn đưa ra lệnh bắt giữ, giải thích: “Bà Chu Hàm Thanh liên quan tới một vụ giết người, cần phối hợp điều tra.”
Hạ Tư Mẫn kinh nghi nhìn Chu Hàm Thanh, lại nhìn Hạ Chí Thành, Chu Hàm Thanh không nói gì, ánh mắt khẽ lóe nhìn về phía Hạ Chí Thành.
Hạ Chí Thành khẽ gật đầu: “Được, chúng ta đi.”
Đám người đang định đi thì Liễu Giai hùng hổ xông vào tát Chu Hàm Thanh một cái.
Liễu Giai xuất hiện cùng hành động quá đột ngột, nhất thời mọi người đều sửng sốt không kịp phản ứng.
“Chị dâu!”
Liễu Giai giận dữ cười: “Ai là chị dâu cô, cô có lương tâm không, cô giết người nhưng cư nhiên lại kéo Tiểu Nguyên ra gánh tội thay. Còn Hạ Chí Thành nữa, Tiểu Nguyên nó là con ruột chú, hổ dữ còn không ăn thịt con, chú sao có thể làm ra loại chuyện này?”
Lời nói của Liễu Giai hệt như quả bom, oanh tạc làm tất cả mọi người trong phòng không nói được câu nào.
____________
Hoàn
*****
Cái chết của Hạ Trạch đời trước cùng Thẩm Gia Thạch đời này quá tương tự, Hạ Trạch vẫn hoài nghi mối quan hệ giữa bọn họ. Nhưng nghĩ hoài vẫn không hiểu vì sao Tôn Đức Nguyên lại muốn giết mình, thẳng đến khi lão A nói người của Tôn Đức Nguyên thả Hạ Chí Thành đi. Hạ Trạch thoáng chốc hiểu ra tất cả.
Hàn Linh chết, hung thủ là Chu Hàm Thanh, Hạ Chí Thành xuất hiện ở hiện trường cùng lắm chỉ bị tội danh bao che, theo pháp luật thì chỉ bị phạt mười năm. Thậm chí Hạ Chí Thành có thể cắn ngược, nói mình cố gắng khuyên nhủ Chu Hàm Thanh ra tự thú. Chẳng sợ cuối cùng vẫn bị phán là bao che, nhưng nếu Hạ Chí Thành động tay động chân một chút thì sẽ không đạt được kết quả mà Tôn Đức Nguyên muốn. Tôn Đức Nguyên căm giận Hạ Chí Thành như vậy, sao có thể cam tâm buông tha. Vì thế lúc Hạ Chí Thành muốn đẩy cậu ra gánh tội ở đời trước, làm phó thị trưởng quản lý an ninh cùng điều tra tội phạm, Tôn Đức Nguyên biết rõ Hạ Trạch bị oan nhưng vẫn gán tội danh cho cậu. Cũng vì thế, đời trước không hề trải qua quá trình điều tra, thậm chí lúc Hạ Trạch còn chưa rõ tình hình thì lệnh truy nã đã bị phát ra ngoài.
Hạ Trạch hiểu được căn nguyên thì những chuyện sau lại càng đơn giản hơn. Cái chết của cậu do một tay Tôn Đức Nguyên bày ra. Như vậy sau khi cậu chết, sự tình tất nhiên sẽ bị xoay ngược, hung thủ giết Hàn Linh thật sự bị Tôn Đức Nguyên lôi ra ngoài ánh sáng, mà trách nhiệm làm Hạ Trạch bị oan chết sẽ đổ lên đầu Hạ Chí Thành. Tội danh cũng được dựng sẵn, giết người diệt khẩu, chết không đối chứng. Khi đó tội danh của Hạ Chí thành sẽ nặng hơn tội bao che rất nhiều, chỉ sợ sinh thời Hạ Chí Thành không thể thoát khỏi chấn song nhà tù.
Hạ Trạch nghĩ tới đây liền quay đầu nhìn Trì Dĩ Hoành bên cạnh. Đời trước trước lúc mình chết, Trì Hạ hai nhà chưa hoàn toàn xé rách mặt, vẫn còn giữ lại một phần tình nghĩa cuối cùng. Nhưng cái chết của mình nhất định kích động anh họ cùng cữu cữu, làm hai nhà cuối cùng cũng trở mặt. Hạ Trạch thậm chí còn có thể nghĩ tới, Hạ Chí Thành sụp đổ cũng do Trì gia xuất lực không nhỏ. Khó trách sau khi cậu chết, không hề nhìn thấy bất cứ người Hạ gia nào tới thăm anh họ.
Chiêu một ná bắn hai chim của Tôn Đức Nguyên quả nhiên không rồi, chỉ là thực đáng thương cho cữu cữu cùng anh họ.
Ánh mắt Hạ Trạch tràn đầy bi thương, Trì Dĩ Hoành đậu xe lại ven đường, lo lắng nhìn cậu: “Làm sao vậy?” Chẳng lẽ lão A nói gì đó làm Hạ Trạch kích động?
Hạ Trạch lắc đầu, không quản tới người đi lại bên ngoài, sáp qua hôn Trì Dĩ Hoành: “Anh họ, em yêu anh.”
Câu đố đời trước đến giờ đã hoàn toàn được giải, Hạ Chí Thành cùng Tôn Đức Nguyên, cậu nhất định phải để bọn họ trả giá. Từ nay về sau, cậu cùng anh họ, còn có cữu cữu phải hạnh phúc sống bên nhau. Đời trước là cậu nợ bọn họ, đời này nhất định phải bù đắp lại toàn bộ.
Cánh môi Hạ Trạch thực mềm mại, nụ hôn cũng tràn đầy lưu luyến, nhưng trong lòng Trì Dĩ Hoành không hiểu sao lại dâng trào cảm xúc bi thương khôn cùng. Giống như này là nụ hôn tạm biệt của bọn họ, trong lòng đau xót, căng phồng.
“Tiểu Trạch?” Trì Dĩ Hoành ôm lấy Hạ Trạch.
Tầm mắt tương giao, hàng mi như lông chim của Hạ Trạch khẽ run. Trì Dĩ Hoành trong ánh mắt Hạ Trạch nhìn thấy bóng dáng mình cùng một Trì Dĩ Hoành khác, hai hình ảnh cuối cùng chồng điệp lên nhau, Trì Dĩ Hoành tin tưởng, đó chính là mình.
Khác thường trong mắt Hạ Trạch dần rút đi, mặt mày cong cong, lập lại lần nữa: “Anh họ, em yêu anh.”
Trì Dĩ Hoành kìm lòng không đậu cong khóe môi, cảm giác bi thương kia tựa hồ bị những lời này xóa tan, cứ như chưa từng xuất hiện. Anh đưa tay ôm lấy đầu Hạ Trạch hôn một cái. Lúc gắn bó giao triền khẽ thì thầm: “Tiểu Trạch, anh cũng yêu em.”
Lão A bên kia đầu dây: “…”
Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành có phải đã quên gì rồi không? Ông nên giả bộ cái gì cũng không biết cúp máy đi hay nên lên tiếng nhắc nhở? Cảm giác tồn tại của ông thấp tới vậy sao?
Nụ hôn ngắn ngủi qua đi, Hạ Trạch nhớ ra chính sự. Nếu cậu đoán đúng, đời này người gặp nguy hiểm là Hạ Nguyên. Hạ Trạch tuy có lủng củng với Hạ Nguyên vì cái chết của mẫu thân, nhưng không có nghĩa cậu mặc kệ sống chết của đối phương.
Trì Dĩ Hoành nghe Hạ Trạch phân tích xong, trong lòng thừa nhận Hạ Trạch nói có đạo lý. Tôn Đức Nguyên nếu muốn bắt Hạ Chí Thành, lúc Chu Hàm Thanh vừa giết người đã có thể an bài cảnh sát chạy tới, nhưng ông ta vẫn kiên nhẫn không ra tay, rõ ràng đang mưu toan gì đó. Nếu thật sự giống Hạ Trạch nói, Tôn Đức Nguyên không chỉ muốn giết Hạ Chí Thành, mà còn muốn Hạ Chí Thành thân bại danh liệt.
Trì Dĩ Hoành hơi trầm ngâm, chuyện này có rất nhiều điểm để lợi dụng. Ban đầu anh định dẫn dắt tới cái chết của cô cô để lật đổ Hạ Chí Thành, nhưng nếu Tôn Đức Nguyên muốn tự tìm đường chết thì quá tốt. Người Diệp gia lập tức sẽ về Hải thành, một nhân tình lớn như vậy hẳn không phụ lòng những chiếu cố mà cụ Diệp đối với phụ thân.
“Anh gọi điện.” Trì Dĩ Hoành nói: “Chuyện Hạ Nguyên tốt nhất cứ để cảnh sát ra mặt, thuận tiện để Chu gia có thêm chút phiền toái.”
“Có thể giấu được Tôn Đức Nguyên không?”
“Đương nhiên.” Trì Dĩ Hoành xoa nhẹ đầu Hạ Trạch: “Tôn Đức Nguyên cũng không phải một tay che trời, có rất nhiều người muốn lật ngã ông ta, vừa lúc Thường Phi có bằng hữu bên cảnh sát, giao cho anh ta là tốt nhất.” Trì Dĩ Hoành có chuyện chưa nói, bởi vì Trần Huy không chịu hé miệng nên Vương Tu Võ đã khá cáu kỉnh. Giờ biết chuyện này, phỏng chừng Vương Tu Võ là người vui sướng nhất.
Trì Dĩ Hoành nói xong liền gọi điện cho Thường Phi. Lúc Trì Dĩ Hoành gọi điện, Hạ Trạch ở bên cạnh cứ cảm thấy hình như mình quên gì đó, rốt cuộc là gì nhỉ? Tầm mắt Hạ Trạch vô thức dừng lại ở chiếc di động nằm trên ghế… cậu hình như đã quên cúp điện thoại của lão A.
Hạ Trạch túng quẫn: “Sao ông không chịu cúp máy?” Kia màn thổ lộ với anh họ vừa nãy không phải đều bị lão A nghe thấy hết rồi sao.
Lão A: “…”
Lúc Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành chạy tới bến tàu Lam Sắc, vô luận là Hạ Chí Thành, Chu Hàm Thanh hay người của Tôn Đức Nguyên đều rời đi. Hạ Trạch đưa di động Hàn Linh cho lão A, lão A chuyển luôn đoạn quay vừa nãy vào. Tìm thời cơ thích hợp chuyển cho cảnh sát làm chứng cớ.
Thừa dịp trước lúc cảnh sát ập tới, lão A dẫn theo trợ thủ chạy qua căn nhà đối diện thu dọn lại mớ thiết bị thoi dõi. Hạ Trạch đứng ở cửa sổ nhìn căn phòng đối diện xa xa, Trì Dĩ Hoành bồi bên cạnh, trầm giọng nói: “Rất nhanh sẽ kết thúc.”
Hạ Trạch gật gật đầu, đúng vậy, sẽ rất nhanh thôi.
Một giờ chiều, có người báo nguy nói trong dãy nhà ở bến tàu Lam Sắc có mùi máu tanh nồng, cảnh sát rất nhanh chạy tới, không chỉ tìm thấy thi thể Hàn Linh, đồng thời còn tìm được hung khí cùng người mục kích.
Hai giờ chiều, nghi phạm được xác định là Hạ Nguyên, đồng thời lệnh truy nã cũng được công bố.
Hạ Chí Thành nhận được điện thoại của Hạ Chí Phi lúc đang ở bệnh viện, Hạ Chí Phi bản tính thành thật rối ren nói: “Chú tư, đã xảy ra chuyện gì vậy, Hàn Linh chết rồi, cảnh sát nói Tiểu Nguyên là hung thủ, chú có liên lạc được với Tiểu Nguyên không?”
Hạ Chí Thành tỏ ra càng kinh ngạc hơn cả Hạ Chí Phi: “Cái gì? Hàn Linh chết? Tiểu Nguyên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Chí Phi vội vàng nói: “Cảnh sát tìm tới nhà, còn mang theo lệnh truy nã, nói Tiểu Nguyên sợ tội bỏ trốn.”
Trái tim Hạ Chí Thành trầm xuống, ông còn chưa kịp bố trí, lệnh truy nã là sao?
“Chú tư?”
“Anh cả đừng vội, tôi tìm người hỏi xem tình huống thế nào.” Hạ Chí Thành trấn an nói.
“Tốt!”
Cúp máy, Hạ Chí Thành kéo Chu Hàm Thanh tới một góc, hạ giọng nói: “Em làm gì vậy?”
Chu Hàm Thanh khó hiểu: “Làm gì là làm gì?”
Hạ Chí Thành vội vàng nói: “Lệnh truy nã là sao? Hạ Nguyên đâu?”
“Hạ Nguyên…” Chu Hàm Thanh đột nhiên nhận ra, Chu Tử Xương đã hơn hai giờ không gọi tới. Hai người hai mặt nhìn nhau, trong lòng Hạ Chí Thành ẩn ẩn dâng lên dự cảm bất an, giống như có thứ thoát khỏi khống chế, mà dự cảm này rất nhanh liền biến thành sự thật.
Ba giờ chiều, có người nặc danh gửi một kiện hàng tới cục cảnh sát. Trong đó là một đoạn băng theo dõi cùng một cái di động. Cảnh sát phụ trách tra án sau khi xem đoạn băng thì đều âm trầm rời khỏi phòng làm việc, rất nhanh sau đó lệnh truy nã Hạ Nguyên bị hủy, lệnh bắt Chu Hàm Thanh cùng Hạ Chí Thành ban ra.
Lúc cảnh sát xuất hiện ở bệnh viện, Hạ nãi nãi cũng vừa tỉnh lại. Hôn mê suốt hai ngày, tinh thần bà không chút phấn chấn. Dáng vẻ ngày xưa biến mất không còn bóng dáng, thân thể gầy yếu cuộn mình trên giường bệnh, hoàn toàn chỉ là một cụ bà gần đất xa trời.
Chu Hàm Thanh ngồi bên giường, đang bưng cháo khuyên nhủ Hạ nãi nãi ăn nhiều một chút, Hạ nãi nãi không muốn ăn đẩy đi. Trong phòng chệt chật ních người, nhóm Hạ Tư Tuệ cùng Hạ Tư Mẫn đều ở, cố khuyên bà. Hạ nãi nãi trong lòng nhớ tới chuyện Hàn Linh, nhưng bà chỉ mới tỉnh lại, không thể đuổi hết cả đám chỉ chừa lại Hạ Chí thành, vì thế mệt mỏi không nói tiếng nào.
Lúc mọi người đang nói chuyện, cảnh sát đẩy cửa bước vào. Hạ Chí Thành cùng Chu Hàm Thanh đồng thời biến sắc, liếc mắt nhìn nhau, đều tràn đầy phòng bị.
“Xảy ra chuyện gì?” Hạ Chí Thành bình tĩnh hỏi.
Cảnh sát đi đầu tỏ ra khá khách khí: “Có hai vụ án cần phó thị trưởng Hạ phối hợp.”
“Hai vụ án?”
“Đúng vậy, một là vụ án giết người xảy ra ở bến tàu Lam Sắc sáng nay, một là vụ án bà Trì Hân Vân, vợ ngài đã mất mười lăm năm trước. Chúng ta hoài nghi năm đó bà Trì không phải gặp tai nạn ngoài ý muốn mà là bị người sát hại.”
Lúc nói tới chuyện Trì Hân Vân bị người sát hại, cảnh sát ý vị sâu sa liếc mắt nhìn Hạ Chí Thành. Hạ Chí Thành cố gắng trấn định không biến sắc, những người khác trong phòng thì mỗi người một vẻ.
“Chí Thành…” Hạ nãi nãi suy yếu gọi.
Hạ Tư Tuệ tiến tới đỡ Hạ nãi nãi, khẩn trương nhìn mấy người cảnh sát ở cửa.
“Sao lại thế này? Không phải năm đó Trì Hân Vân gặp tai nạn ngoài ý muốn sao? Đã bao nhiêu năm rồi, sao còn lôi ra nữa?” Hạ Chí Kiệt bất mãn.
Cảnh sát nghiêm mặt: “Tình tiết cụ thể chúng ta không thể tiết lộ. Bất quá vừa lúc mọi người đều ở, vụ án này cũng cần mọi người phối hợp, nhóm đồng sự sẽ hỏi vài câu, hi vọng mọi người thành thật trả lời.”
Cảnh sát nói xong thì chuyển mắt về phía Chu Hàm Thanh, thân thể Chu Hàm Thanh khẽ run, nhưng rất nhanh điềm tĩnh lại.
Cảnh sát ra dấu bảo hai người phía sau tiến tới dẫn Chu Hàm Thanh đi, Hạ Chí Thành giết người vẫn chưa có chứng cớ xác định, nhưng Chu Hàm Thanh giết người thì đã quá rõ ràng.
Hạ Tư Mẫn vội bước tới: “Từ từ, Hàm Thanh sao lại thế này?”
Cảnh sát thực kiên nhẫn đưa ra lệnh bắt giữ, giải thích: “Bà Chu Hàm Thanh liên quan tới một vụ giết người, cần phối hợp điều tra.”
Hạ Tư Mẫn kinh nghi nhìn Chu Hàm Thanh, lại nhìn Hạ Chí Thành, Chu Hàm Thanh không nói gì, ánh mắt khẽ lóe nhìn về phía Hạ Chí Thành.
Hạ Chí Thành khẽ gật đầu: “Được, chúng ta đi.”
Đám người đang định đi thì Liễu Giai hùng hổ xông vào tát Chu Hàm Thanh một cái.
Liễu Giai xuất hiện cùng hành động quá đột ngột, nhất thời mọi người đều sửng sốt không kịp phản ứng.
“Chị dâu!”
Liễu Giai giận dữ cười: “Ai là chị dâu cô, cô có lương tâm không, cô giết người nhưng cư nhiên lại kéo Tiểu Nguyên ra gánh tội thay. Còn Hạ Chí Thành nữa, Tiểu Nguyên nó là con ruột chú, hổ dữ còn không ăn thịt con, chú sao có thể làm ra loại chuyện này?”
Lời nói của Liễu Giai hệt như quả bom, oanh tạc làm tất cả mọi người trong phòng không nói được câu nào.
____________
Hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook