Trọng Sinh Chi Hạ Trạch
Chương 7: Hạ nguyên

Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [7] Hạ Nguyên

*****

Hạ Nguyên so với Hạ Trạch lớn hơn sáu tuổi, trong hàng nam đinh đồng lứa đứng hàng thứ hai, là con trai của bác Hạ Chí Phi, hiện giờ đang là sinh viên năm hai của đại học Hải thành.

Đời trước, quan hệ của Hạ Trạch và Hạ Nguyên rất thân thiết. Trong số đám nhỏ lứa này của Hạ gia, Hạ Chí Thành rất thiên vị Hạ Nguyên, thường đưa tới chỗ mình ở lại vài ngày, Hạ Trạch với Hạ Nguyên có thể nói là cùng nhau lớn lên. Trong quá trình đó, Hạ Nguyên đã hoàn mỹ sắm vai diễn một người anh trai. Anh luôn quan tâm Hạ Trạch, với tình tình tùy ý bốc đồng của cậu lại dị thường kiên nhẫn cùng bao dung, có thể nói tính tình Hạ Trạch như thế một phần là do Hạ Nguyên dưỡng thành. Đời trước, cho dù Hạ Trạch làm trái ý Hạ gia, kiên trì muốn ở cùng một chỗ với Trì Dĩ Hoành, Hạ Nguyên cũng không nói gì, chỉ yên lặng đứng sau Hạ Trạch. Trong mắt Hạ Trạch, Hạ Nguyên chính là người anh thân thiết mà cậu toàn tâm toàn ý tin tưởng, cũng vì thế, lúc Hạ Nguyên vì cái chết của Hàn Linh mà không tin Hạ Trạch, cậu mới phẫn nộ đến vậy.

Tiếng di động không ngừng vang lên, đối phương hiển nhiên rất kiên nhẫn, đồng thời cũng đang khảo nghiệm kiên nhẫn của Hạ Trạch. Hạ Trạch lẳng lặng nhìn màn hình điện thoại không ngừng lóe sáng, trong đầu hiện lên gương mặt Hạ Nguyên khi chất vấn mình.

‘Em vì cái gì muốn giết Hàn Linh?’

‘Hàn Linh là ai?’

Đây là điểm khác biệt đầu tiên giữa Hạ Nguyên cùng Hạ Trạch. Hạ Trạch nghĩ mãi vẫn không biết Hàn Linh là ai? Hạ Nguyên vì cái gì thà tin tưởng một người xa lạ mà không tin người anh em đã cùng mình lớn lên? Hạ Trạch tự giễu cầm di động, nhấn nút nghe, có lẽ đời này cậu có cơ hội giải câu đố kia.

“Alo, anh hai?”

“Tiểu Trạch đã ngủ chưa?” Giọng Hạ Nguyên thực ôn hòa, giống như bản thân anh ta. Bất đồng với Hạ Trạch cáu kỉnh, Hạ Nguyên từ lúc còn rất nhỏ tính tình đã rất im lặng, thực chọc người ta yêu thích.

“Đang ngủ, có việc sao?”

Hạ Nguyên nghe thấy tiếng Hạ Trạch, cười khẽ: “Không có việc gì, chỉ là anh mới từ Trung kinh trở về, nhớ tới đã một khoảng thời gian không gặp nên gọi điện cho em. Đúng rồi, Tiểu Trạch, ngày mai tan học e rãnh không, chúng ta cùng ăn bữa cơm. Anh có mang quà Trung kinh về, không biết em có thích không?”

Âm thanh Hạ Nguyên xuyên qua ống nghe, thân thiết cùng thân cận hoàn toàn không giống giả vờ. Trong lòng Hạ Trạch trào lên một cỗ xúc động, nháy mắt muốn mở miệng trực tiếp hỏi Hạ Nguyên rốt cuộc có biết Hàn Linh hay không? Nhưng lời tới bên miệng lại bị lý trí chặn lại. Từ đời trước sống lại, Hạ Trạch đã cẩn thận nghĩ lại vài lần, trong số những người từng giao thiệp với Hạ gia tuyệt đối không có ai tên Hàn Linh. Như vậy Hạ Nguyên từ đâu biết bà ta? Lại là biết từ khi nào?

Nghi vấn này tràn đầy trong đầu, làm niềm tin của Hạ Trạch dành cho Hạ Nguyên suy giảm trầm trọng. Đè nén xúc động vừa dâng trào, Hạ Trạch thu liễm nỗi lòng, làm ra vẻ vui vẻ nói: “Tốt, tôi muốn ăn cua cay lão Nhai.”

Hạ Nguyên cười khẽ, ôn nhu nói: “Được, ngày mai tan học anh tới đón em.”

Chỗ lĩnh hành lý ở sân bay, Hạ Nguyên cúp điện thoại, ý cười trên mặt vẫn chưa phai. Bạn học đứng cạnh nhìn thấy, trêu chọc hỏi: “Bạn gái?”

Hạ Nguyên hơi sửng sốt, rất nhanh dấu đi dị sắc trong mắt, thong dong nói: “Không phải, là em tôi.”

Hạ Nguyên vừa nói vậy, đám người bên cạnh đều mỉm cười. Bọn họ đều là học sinh của một thầy, lần này theo thầy tới Trung kinh tham gia buổi hội thảo nghiên cứu và thảo luận. Lúc ở Trung kinh, bọn họ đã nghe Hạ Nguyên nhắc tới đứa em trong nhà vài lần, một người bạn thân với Hạ Nguyên còn khoa trương nói, Hạ Nguyên chính là một kẻ cuồng em trai, hình nền laptop hay điện thoại đều là hình em trai. Thầy giáo cũng bật cười, ông rất xem trọng Hạ Nguyên, người này không chỉ tính tình tốt, thái độ học tập thực nghiêm túc, đầy trách nhiệm, còn có quyết tâm muốn làm nghiên cứu, là một mầm móng khó có. Nếu không phải ông không có con gái thì thực muốn chàng trai này làm con rể nhà mình.

Lúc mọi người nói cười, điện thoại Hạ Nguyên lại vang lên. Tươi cười trên mặt anh khi nhìn thấy dãy số trên màn hình thì lập tức bị kiềm hãm, do dự một lát, Hạ Nguyên nói một tiếng với thầy, rời xa đám người rồi tiếp cuộc gọi.

“Alo?”

“Tiểu Nguyên, thế nào rồi? Hội thảo nghiên cứu và thảo luận ở Trung kinh thuận lợi không? Khi nào quay về Hải thành? Thân thể có khỏe không, có thích ứng thời tiết bên kia không?”

Âm thanh quen thuộc từ ống nghe truyền ra, đối phương không ngừng hỏi, ngữ khí thật cẩn thận, gần như là đang lấy lòng.

Hạ Nguyên trầm mặc một lát, giọng điệu thản nhiên nói: “Tôi đã trở lại, vừa xuống máy bay.”

“Đã trở lại?” Âm thanh đối phương lộ ra một tia vui sướng, ngay sau đó nói: “Có mệt không? Đêm nay tới chỗ dì đi, dì nấu canh cho con uống?”

Hạ Nguyên trực tiếp cự tuyệt: “Không được, đã nói với người nhà sẽ trở về.”

“Có thể gọi điện nói một tiếng mà…” Đối phương nói một nửa thì ý thức được gì đó, lập tức sửa lời: “Ngày mai thì sao? Có thời gian lại đây đi, dì làm món con thích.”

Hạ Nguyên lại trầm mặc, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Ngày mai có hẹn với Tiểu Trạch.”

Hai chữ Tiểu Trạch không khác gì một quả bom, Hạ Nguyên nghe thấy âm thanh trong di động đột ngột cất cao: “Thằng ti tiện kia có gì hay mà gặp, Tiểu Nguyên con…”

Trước lúc đối phương lại mắng ra càng nhiều lời khó nghe hơn, Hạ Nguyên trầm mặc cúp điện thoại. Anh cơ hồ có thể tưởng tượng ra bộ dáng điên cuồng của đối phương lúc này, chua xót trong đáy lòng dâng lên, tâm tình tốt đẹp khi gọi điện cho Hạ Trạch khi nãy cũng biến mất không còn bóng dáng.

Một đường sau đó, tâm tình Hạ Nguyên rõ ràng hạ xuống. Đám người đồng hành thực không rõ Hạ Nguyên chỉ nhận một cuộc điện thoại mà thôi, sao cảm xúc lại biến hóa nhanh chóng như vậy, nhưng mọi người đều thức thời không quấy rầy.

Mới giữ trưa, Hạ Nguyên đã sớm xuất hiện ở cổng trường Hạ Trạch. Tiếng chuông tan học vừa reo vang, Hạ Nguyên liền gửi tin nhắn cho Hạ Trạch, báo cho cậu biết mình đang chờ ngoài cổng. Chỉ chốc lát, nhóm học sinh bắt đầu ùa ra ồn ào náo động, Hạ Nguyên liếc mắt liền nhìn thấy Hạ Trạch. Cứ việc tất cả mọi người đều mặt đồng phục, nhưng Hạ Trạch vẫn như cũ là người bắt mắt nhất. Này không phải Hạ Nguyên thiên vị mà là dung mạo Hạ Trạch tập hợp tất cả ưu điểm của hai nhà Hạ gia cùng Trì gia. Hạ Nguyên còn nhớ rõ mẫu thân Trì Hân Vân của Hạ Trạch năm đó chính là một người cực kỳ xinh đẹp, Hạ Trạch có hết ưu điểm của cha mẹ hiển nhiên lại càng đẹp.

“Tiểu Trạch.” Hạ Nguyên từ xa gọi.

Hạ Trạch lưng đeo cặp, hai tay đút túi cà phất cà phơ đi tới: “Anh hai.”

Hạ Nguyên cười khẽ. Bất đồng với vẻ xinh đẹp ngầm ẩn nguy hiểm của Hạ Trạch, dung mạo Hạ Nguyên chỉ là loại thanh tú bình thường, nhưng khí chất lại rất sạch sẽ, đứng im một chỗ liền lộ ra tao nhã, vừa nhìn đã biết người đọc sách.

“Đói bụng chưa?” Hạ Nguyên mở cửa xe giúp Hạ Trạch.

Hạ Trạch gật gật đầu, thuận theo ngồi lên ghế phó lái.

Hạ Nguyên nhanh nhẹn lên xe, từ ghế sau lấy ra một hộp sữa chua, đưa tới trước mặt Hạ Trạch, theo thói quen dỗ dành: “Anh đã đặt chỗ bên lão Nhai rồi, tới có thể ăn ngay, em ăn này trước đi.”

Sữa chua mà Hạ Nguyên chuẩn bị là vị Hạ Trạch thích nhất, Hạ Trạch có chút phức tạp nhận lấy. Hạ Nguyên cười cười, tự nhiên giúp Hạ Trạch thắt dây an toàn, còn thuận tay xoa nhẹ đầu cậu.

Hạ Trạch cúi đầu cắn ống hút, thuận miệng nói: “Đúng rồi, hôm nay em nhận được thư tình, không biết người nọ là ai, hình như tên là Hàn Linh…” Giọng điệu thờ ơ không chút để ý, hệt như trước kia kể mấy chuyện lặt vặt làm mình buồn bực với Hạ Nguyên, nhưng Hạ Nguyên đang lái xe đột nhiên cả người cứng đờ, biểu tình khựng lại. Có lẽ nhận ra mình thất thố, Hạ Nguyên rất nhanh dấu đi dị sắc trên mặt, khẩn trương nhìn về phía Hạ Trạch.

Biểu tình Hạ Trạch vẫn như bình thường, vẫn là bộ dáng cà phất cà phơ: “Anh hai, anh nói xem tôi có nên đáp ứng không?”

Hạ Nguyên chú ý Hạ Trạch tựa hồ không phát hiện mình vừa nãy có điểm không thích hợp, thầm thở phào một hơi, khéo léo hỏi: “Tiểu Trạch, hiện giờ không phải em nên tập trung vào việc học hành sao? Sao lại đột nhiên muốn yêu đương?”

Hạ Trạch bĩu môi: “Còn không phải Mã Thiên Lỗi sao, nói gì mà không yêu đương hẹn hò thì không phải thời cấp ba hoàn chỉnh, bảo tôi phải nắm bắt cơ hội.”

Hạ Nguyên trấn định lại, dũng ngữ khí dỗ dành, ôn hòa nói: “Tiểu Trạch, bây giờ em còn nhỏ, giờ chỉ còn hai tháng thì có thể làm gì? Không bằng lên đại học rồi nói sau.”

“Cũng đúng.” Hạ Trạch chậm rì rì tiếp lời, sau đó giống như mất đi hứng thú, cầm điện thoại nghịch.

Hạ Nguyên thấy Hạ Trạch tự chơi tự vui bên kia, vẻ mặt nhanh chóng hiện lên một tia phức tạp nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại. Ở một góc độ anh không nhìn thấy, Hạ Trạch cúi đầu, dấu đi mạt u ám trong ánh mắt. Chỉ là một phút nông nổi muốn thử một phen mà thôi, thế nhưng lại dễ dàng làm Hạ Nguyên lộ ra manh mối. Hiện giờ Hạ Trạch đã xác định, Hạ Nguyên biết Hàn Linh là ai. Như vậy đời trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hàn Linh vì sao lại chết? Mà mình không hề có liên quan gì tới bà ta vì sao lại bị gán tội danh giết người? Hạ Nguyên rốt cuộc biết bao nhiêu, hơn nữa còn giấu diếm mình bao nhiêu?

Đủ loại phỏng đoán xâm nhập vào đầu óc Hạ Trạch, buồn bực cất điện thoại, cố gắng làm chính mình tỉnh táo lại. Hạ Nguyên biết Hàn Linh cũng không có ý nghĩa gì, nhưng vì sao anh lại khẩn trương như vậy? Chỉ nghe thấy một cái tên tương tự đã thất thố đến vậy, bởi vì có liên quan tới mình sao?

“Tiểu Trạch làm sao vậy?” Vẫn luôn chú ý tới trạng thái Hạ Trạch, Hạ Nguyên khẩn trương hỏi.

Hạ Trạch hoàn hồn, đối mặt với ánh mắt quan tâm của Hạ Nguyên, hàm hồ nói: “Không có việc gì, chỉ là nghĩ đến chuyện thi đại học nên có chút phiền.”

Hạ Nguyên biết Hạ Trạch vẫn luôn muốn ra nước ngoài nhưng Hạ Chí Thành không đồng ý, anh trước kia cũng không muốn Hạ Trạch đi, muốn giữ cậu ở bên người. Nhưng vừa nãy Hạ Trạch thuận miệng nói ra cái tên kia lại làm anh thực sự hoảng sợ. Hạ Nguyên đột nhiên nhận ra, nếu mình cùng Hạ Trạch xuất ngoại, sau đó cứ ở bên đó không về thì có phải có thể né tránh mọi thứ trong nước, chỉ có anh cùng Hạ Trạch ở cùng một chỗ, không cần quản tới ai khác. Mấy năm nay anh cũng có dành dụm được một chút, hơn nữa với chuyên ngành học của mình, kiếm tiền hẳn không thành vấn đề, hoàn toàn có năng lực nuôi sống Hạ Trạch, để cậu sống một đời cơm áo không lo.

Ý niệm này một khi dâng trào thì không thể áp chế, Hạ Nguyên liếc mắt nhìn Hạ Trạch thật sâu, yên lặng tính toán.

________

Hoàn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương