Kiều Quan Niên không cho là đúng cười nói: "Miêu Khải nào dám, đừng nhìn anh ta là Tổng tư lệnh, nhưng anh ta không dám đụng đến tôi. Miêu Khải cũng biết nếu anh ta bắn tôi Tạ Nhiễm tuyệt đối không tha cho anh ta."

Kiều Quan Niên nói cực kỳ nhàm chán, dứt lời còn cười khoa trương.

Thành Ôn nói: "Kiều gia vừa nói đến núi Áp Đầu, đó là nơi thế nào?"

Kiều Quan Niên nói: "Nhị gia không biết núi Áp Đầu? Nói cũng là Tuyền Giang tuy nhỏ chút, nhưng là một nơi thế ngoại đào nguyên, ra khỏi Tuyền Giang, trong kinh thành là sóng ngầm dâng trào, mà núi Áp Đầu là ngày ngày bắn súng. Núi Áp Đầu cách chỗ này không gần, chỗ đó tất cả đều là núi non, có sơn có động, có động có phỉ. Thổ phỉ tụ tập ở núi Áp Đầu, tất nhiên có trại."

Kiều Quan Niên nói vui vẻ, trôi chảy nói: "Tưởng Mục Thăng đến Tuyền Giang, không phải là cũng bởi vì được đương gia lúc trước nhắc nhở..."

Hắn nói tới đây, đột nhiên ngậm miệng, nhìn thoáng qua Tưởng Mục Thăng, tự giác hình như là đã nói lỡ miệng. Tưởng Mục Thăng đến Tuyền Giang đến đúng là bởi vì đã được Đại đương gia nhắc nhở trước khi lâm chung, hy vọng hắn đến Tuyền Giang báo ân.

Tưởng Mục Thăng năm đó kiếm ăn, được ân huệ của Tề Chấn Quân. Tề Chấn Quân dù là đầu lĩnh thổ phỉ nhưng cực kỳ hào sảng, không quan tâm gì, nguyện ý kết bạn, giúp Tưởng Mục Thăng rất nhiều.

Sau đó thổ phỉ tụ tập ở núi Áp Đầu nhiều, dần dần hình thành thế lực, quan quân địa phương sợ thế lực lục lâm này, đã từng áp dụng phương thức chiêu an để trấn an thổ phỉ.

Thổ phỉ không phải quân chính quy, vũ khí và thực lực không sánh bằng quân chính quy, nhưng chiếm một ưu thế, là điều kiện địa thế.

Thổ phỉ sinh hoạt trên núi, như Kiều Quan Niên nói, có sơn có động, quân chính quy đến chiêu binh hoặc chèn ép, nhóm thổ phỉ sẽ trốn trong sơn động, như vậy căn bản không cách nào thanh trừ, chờ quân đội bỏ chạy, lại trở lại trại tiếp tục sinh hoạt.

Bởi vì đến là trốn, triệt thì cậy thế, quan quân địa phương thực hành một lần thanh trừ đại quy mô. Bọn thổ phỉ cũng không hoàn toàn là sơ tài trượng nghĩa, có vài người đốt giết đánh cướp, cho nên thanh trừ coi như là đã được dân chúng địa phương ủng hộ.

Tưởng Mục Thăng lúc ấy đã phát đạt, từ một tiểu tử nghèo của gia tộc xuống dốc biến hóa nhanh chóng, trở thành đương kim đệ nhất thương nhân. Hắn muốn giúp ân nhân tránh thoát một kiếp, tất nhiên là chuyện một bữa ăn sáng.

Huống chi lúc ấy Tạ Nhiễm từ kinh thành trốn tới, lên núi Áp Đầu. Tưởng Mục Thăng coi như là đến giúp người, nhúng tay vào lần thanh trừ đó. Sau cuộc thanh trừ, núi Áp Đầu quả thật yên ổn không ít thời gian, ít nhất bọn thổ phỉ đốt giết cướp không xuất hiện nữa.

Tề Chấn Quân bởi vì làm người trượng nghĩa, được ủng hộ, khi thế lực kia bị đánh tan, có không ít người đến đầu quân vào, dần dần độc chiếm núi Áp Đầu.

Cả đời Tề Chấn Quân vì sơn trại, lại chưa từng tới Tuyền Giang, cho nên chỉ có thể nhờ Tưởng Mục Thăng đi giúp mình báo ân.

Trước đó lúc lão trung y chẩn ra Thành Ôn mang thai, Thành Ôn đã ngả bài với Tưởng Mục Thăng. Miếng ngọc bội kia không phải của mình, nhưng lúc ấy Mai Ngọc tới vội vàng, nói là Thành gia đã xảy ra chuyện, ngọc bội cũng đã bị bỏ qua. Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy Tưởng Mục Thăng chưa tỏ thái độ.

Kiều Quan Niên không biết Tưởng Mục Thăng và Thành Ôn có nói rõ ràng vấn đề này hay không, lúc này im miệng, đứng dậy muốn đi, vừa lúc Nguyên Bắc từ bên ngoài trở về, nói: "Gia, chuyện đã làm thỏa đáng rồi..."

Anh nói chuyện, Kiều Quan Niên nghênh đón, kéo Nguyên Bắc cười nói: "Vừa lúc anh muốn tìm em, mau đi cùng anh, để cho họ tâm sự đi."

Nguyên Bắc không biết gì, bị Kiều Quan Niên kéo ra đại đường, lưu lại hai người Tưởng Mục Thăng cùng Thành Ôn.

Kiều Quan Niên đi, Tưởng Mục Thăng phất tay, nói: "Anh muốn thẳng thắn một việc... Kỳ thật, chuyện ngọc bội, trước kia anh cho người tra rồi, ngọc bội là của Thành Hạo."

Thành Ôn tựa hồ giật mình, nhưng nghĩ lại, cũng không kỳ lạ. Tưởng Mục Thăng là ai, có chuyện gì có thể giấu giếm được Tưởng Mục Thăng chứ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)2

Lòng Thành Ôn quay cuồng, nửa ngày mới mở miệng nói: "Em muốn giải thích cho anh, em đoạt ân huệ của người khác, làm ông chủ Tưởng trăm vội một hồi."

Tưởng Mục Thăng đột nhiên cười, nói: "Kỳ thật không phải, lúc ấy em tới tìm anh hợp tác, lúc đưa ngọc bội cho anh, anh trả lại cho em. Anh hợp tác với em không phải bởi vì Tề đương gia nhắc nhở, mà là anh thưởng thức em, đây là thực lực chân chính của em, đáng được."

Hắn nói xong dừng một chút, "Anh cũng từng nghĩ phải hoàn thành di ngôn của Tề đương gia thế nào, nhưng Thành Hạo người này, thật sự làm anh thưởng thức không nổi. Chuyện anh có thể làm, là tha cậu ta một lần, cho cậu rời đi Tuyền Giang, dư lại sống hay chết, phát đạt hay là nghèo túng, chỉ có thể dựa vào cậu ta."

Thành Ôn cười nói: "Ông chủ Tưởng là thương nhân, em cũng là thương nhân, anh không biết là hai thương nhân cùng sống với nhau là chuyện nguy hiểm hả?"

Tưởng Mục Thăng nhướng mày: "Nhưng giờ mới nhớ tới đã chậm rồi, chúng ta không phải đã sống cùng nhau sao?"

Thành Ôn nói: "Mệt ông chủ Tưởng nghĩ nhiều, chuyện làm ăn của Thành gia đã sắp ổn định, hôm nay em về nhà ở, nói một tiếng với người nhà, chúng ta ngày khác có thể đi tìm ông chủ Tạ."

Tưởng Mục Thăng không dấu vết nhíu mày, nói: "Giờ em không bôn ba được, ông chủ Tạ ở núi Áp Đầu sống rất tốt. Năm đó Tề đương gia cũng rất coi trọng anh ấy, là bởi vì Tạ Nhiễm tự giác không làm đương gia mới rời núi Áp Đầu. Lần này anh ấy trở về, vị trí đương gia vẫn giữ cho anh ấy, cũng không cần lo cho ông chủ Tạ."

"Lời tất nhiên nói như vậy." Thành Ôn nói: "Nhưng em cũng rất muốn đi ra Tuyền Giang nhìn xem. Kinh doanh của ông chủ Tưởng rộng như vậy, ở Tuyền Giang lâu, chẳng phải là bỏ qua đại sự mất sao."

Tưởng Mục Thăng lúc này mới nghe ra, hóa ra là Thành Ôn sợ mình ở bên ngoài bận bịu. Quả thật là như vậy, Tưởng Mục Thăng ba mươi năm toàn là bôn ba, hồi nhỏ vì no bụng bôn ba, có tiền lại vì làm ăn bôn ba, hắn ở đâu cũng có chỗ đặt chân, nhưng chỗ nào cũng không thể gọi là nhà.

Thẳng đến khi gặp Thành Ôn, Tưởng Mục Thăng lơ đãng ở Tuyền Giang cả mùa hè.

Tưởng Mục Thăng không nói gì nữa, chỉ nói: "Vậy buổi chiều anh đưa em về, buổi tối nghỉ sớm một chút, đừng để mình mệt."

Thành Ôn đột nhiên bật cười, nói: "Ông chủ Tưởng từ lúc nào đã thành gà mẹ rồi."

Tưởng Mục Thăng không nghĩ đến lại bị Thành Ôn cười nhạo, cũng không có biểu tình mất tự nhiên gì, nắm chặt tay Thành Ôn, đặt ngón tay của cậu cạnh môi, đột nhiên ngậm ngón tay cậu vào miệng, dùng môi nhẹ nhàng cắn, dùng đầu lưỡi vòng quanh trêu chọc.

Thành Ôn run run, không nghĩ tới Tưởng Mục Thăng đột nhiên "chơi xấu", đầu lưỡi ấm áp cọ xát đầu ngón tay, tay đứt ruột xót, trong lòng cũng ngứa ngáy.

Thành Ôn hiện tại thân thể "quý giá", Tưởng Mục Thăng sao dám chạm vào cậu, mấy ngày nay vừa vội vàng chuyện làm ăn của Thành gia, lại vừa vội vàng chuyện Lữ Chí Lương, hai người không rảnh làm gì, ngay cả hôn môi cũng ít.

Thành Ôn bị hắn chạm, người hơi nóng lên, nhanh chóng rút tay về. Tuy rằng Thành Ôn cảm thấy mình là đàn ông, thân thể không kiều quý như vậy, nhưng cũng không thể làm chuyện này...

Buổi trưa Thành Ôn về đến Thành gia. Thành lão gia mới khỏi bệnh, nhưng bệnh đi như kéo tơ, vẫn đang tĩnh dưỡng.

Thành Ôn vào Thành gia, quản sự Thường Hàm Tam tiến lên đón, nói: "Thiếu gia, mấy ngày ngài ở sơn trang, có một ông chủ họ Dương cứ tới cửa mãi. Đến hai ngày, mỗi ngày tới cửa hỏi ngài về chưa. Tôi nói cho ông chủ Dương, thiếu gia nhà của chúng tôi ở sơn trang của ông chủ Tưởng tạm một chút, cũng không biết lúc nào trở về, nếu như có chuyện có thể đến sơn trang tìm ngài. Nhưng ông chủ Dương này kỳ quái, cũng không đến sơn trang, mỗi ngày tới cửa hỏi, không biết là có chuyện gì."

Thành Ôn chưa nghe nói qua ông chủ Dương, khi nói chuyện, bên ngoài có động tĩnh, Thường Hàm Tam nói: "Sợ là lại tới nữa rồi, ngày nào cũng toàn lúc này đến hỏi một lần, cũng không biết có việc gấp gì. Nhưng nếu là việc gấp, chỉ sợ sớm đã tới sơn trang tìm ngài rồi chứ."

"Chú mời người đến chỉnh sảnh đi."

Thường Hàm Tam không dám chậm trễ, nhanh chóng đi ra ngoài nhìn, quả nhiên là ông chủ họ Dương kia.

Ông chủ Dương ăn diện phú quý, hơn bốn mươi tuổi, vừa thấy là biết lão bánh quẩy, cười tủm tỉm híp mắt, khách sáo chào hỏi Thường Hàm Tam.

Thành Ôn đã ngồi ở trong chính sảnh đợi, Mai Ngọc bưng trà đến, ông chủ Dương khách sáo, vội vàng cảm ơn.

Thành Ôn đánh giá hắn một phen, cười nói: "Tôi nghe Thường quản sự nói, ông chủ Dương đã đến ba ngày, không biết có việc gấp gì sao?"

Ông chủ Dương nhấp một miệng trà, buông chén trà xuống, cười tủm tỉm nói: "Cũng không phải chuyện gấp gì, chỉ là... Aiz có mối làm ăn, muốn cùng Thành nhị gia làm một lần. Nếu làm được, chúng ta..."

Ông chủ Dương nói xong, khoa tay múa chân làm số ba, lại khoa tay múa chân làm số bảy, nói: "Chúng ta phân như vậy, ngài nói thế nào?"

Thường quản sự cũng là người làm ăn, nhìn ông chủ Dương khẳng khái thế này, sợ là làm ăn lớn.

Thành Ôn cũng cười nhạt, nhưng không nói gì thêm. Vừa rồi Thường Hàm Tam cũng nói, ông chủ Dương này rất kỳ quái, liên tiếp ba ngày tới cửa tìm mình, nhưng nghe nói mình ở sơn trang của Tưởng Mục Thăng, lại không đến sơn trang. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Chứng minh mối làm ăn của ông chủ Dương kỳ thật không lộ được, sợ để Tưởng Mục Thăng biết.

Thành Ôn cười nói: "Vậy phải biết ông chủ Dương làm như thế nào, mới được chứ."

Ông chủ Dương liếc Thường Hàm Tam và Mai Ngọc một cái. Thành Ôn nghĩ thầm quả nhiên là làm ăn lén lút, không thì sao không thể nói trước mặt người khác thế này.

Thành Ôn phất tay bảo tất cả mọi người đi ra ngoài, đại sảnh chỉ còn lại có hai người.

Ông chủ Dương giờ mới lên tiếng: "Thành nhị gia ngài yên tâm, chuyện làm ăn này, tuyệt đối là làm ăn lớn, có lợi với ngài, hơn nữa cũng không cần ngài lao tâm lao lực. Tôi đã chuẩn bị xong, chỉ cần ngài giúp tôi khơi thông là được, khơi thông nhân mạch, chia ba bảy, đây là chuyện tốt đó!"

Thành Ôn nghe hắn vẫn cứ thừa nước đục thả câu mãi, lại không nói ngay, càng cảm thấy chuyện làm ăn này không đứng đắn, cười nói: "Nói tốt như vậy, ông chủ Dương rốt cuộc là làm gì?"

Ông chủ Dương đè thấp giọng, cười nói: "Nói cho ngài, kỳ thật tôi kinh doanh thuốc, muốn đưa thuốc đến kinh thành... Nhưng ngài cũng biết đấy, kinh thành cấm thuốc rất chặt. Tôi muốn nhờ Nhị gia ngài, giúp tôi nói cho Tưởng Mục Thăng vài câu, xin ông chủ Tưởng giúp tôi đưa hàng vào kinh."

Thành Ôn nghe, nhịn không được muốn cười lạnh. Thuốc ở thời đại này, cũng không phải là thuốc lá phổ thông đời trước, mà là thuốc phiện. Trách không được hắn không dám đến sơn trang tìm Thành Ôn, dù sao Miêu Khải đang cấm thuốc chặt, không cho phép lén bán. Trừ Tưởng Mục Thăng, thật sự không nghĩ tới người khác có thể mang thuốc vào kinh thành.

Mà ông chủ Dương sợ mình và Tưởng Mục Thăng không thân chẳng quen, lại chưa từng làm ăn với nhau, tùy tiện đi cầu hắn sẽ xúc đầy mũi bụi, cho nên cố ý không ngại cực khổ tìm đến Thành Ôn, nói hay là khơi thông nhân mạch...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương