Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây
-
Chương 9: Chung sống hằng ngày
Ông ngoại đã trở lại, Nghê Huy lại có thể luyện thái cực quyền với ông ngoại. Còn rất sớm, Nghê Huy đã dậy, mặt trời vẫn chưa lên, bình minh chưa hết, không khí mát lạnh, thành nhỏ không có khí thải của các khu công nghiệp và sự ô nhiễm không khí từ lượng lớn xe hơi, những năm 90 chất lượng không khí rất tốt, có thể yên tâm mạnh dạn tập luyện sức khỏe.
Nghê Huy cùng ông ngoại ở trong cái sân nhỏ, tập đứng trung bình tấn, đánh Thái Cực. Thủy Hướng Đông từ trong phòng đi ra, nhìn hai bóng dáng một lớn một nhò, không khỏi nhìn đến xuất thần. Nghê Huy mặc dù chỉ mới học thái cực quyền hơn 1 tháng, nhưng cũng đánh có bài bản hẳn hoi, năng lực của hắn tốt, tính tình lại trầm tĩnh, học rất nhanh, làm ông ngoại rất vừa lòng.
Hai ông cháu đánh xong một bộ quyền, trên chóp mũi của Nghê Huy chảy một ít mồ hôi, ông ngoại nói: “Huy Huy, ông ngoại không có ở đây nữa tháng con có nhớ tập luyện hay không?”
“Dạ không có quên.” Nghê Huy lấy tay lau chóp mũi, vừa quay đầu, thấy Thủy Hướng Đông đang ngồi trên ghế đá nhìn mình, hắn xoay người, đi đến vòi nước bên cạnh rửa mặt.
Ông ngoại nhìn Thủy Hướng Đông: “Hướng Đông, con ở đây có quen không?”
Thủy Hướng Đông nở nụ cười: “Dạ, đã quen. Trần gia gia, con có thể cùng học Thái Cực Quyền được không ạ?”
Ông ngoại nói: “Đương nhiên là được.”
“Con muốn đợi sau khi đệ đệ của con tốt lên, cũng cùng tập, sức khỏe của y không thể tiến hành các loại vận động kịch liệt, đánh thái cực là tốt nhất.”
Ông ngoại gật đầu: “Có thể, chỉ cần các con đều dậy sớm, buổi sáng đến đây cùng ta luyện thái cực.”
Nghê Huy cúi đầu vẩy nước rửa mặt, trong lòng nghĩ thầm, thật sự là có tính toán, về sau có phải hay không muốn ở đây luôn không đi.
Mặc dù là ở cùng dưới một mái nhà, nhưng Nghê Huy lại vẫn luôn không chủ động nói chuyện với Thủy Hướng Đông. Mỗi lần Thủy Hướng Đông tìm hắn nói chuyện, chỉ cần không phải tìm giúp đỡ, Nghê Huy rất ít khi trả lời. Thủy Hướng Đông phát hiện Nghê Huy đối với mình thái độ lãnh đạm, cho nên thường cũng không chủ động tìm hắn nói chuyện, đều là có chuyện gì mới đi hỏi hắn.
Ông ngoại bà ngoại thấy được thái độ của Nghê Huy, cho rằng là bọn họ đối với hai anh em Thủy Hướng Đông quá nhiệt tình, làm cho hắn cảm giác chính mình bị vắng vẻ mà không vui. Buổi tối lúc đi ngủ, hai ông cháu nằm trên giường, ông ngoại hỏi Nghê Huy: “Huy Huy, con có phải hay không không vui vì Dương Dương ở nhà của chúng ta.”
Nghê Huy lắc đầu: “Dạ không có a.”
Ông ngoại sờ đầu của Nghê Huy: “Không vui thì cứ nói ra, không cần phải giấu trong lòng. Dương Dương bây giờ sức khỏe không tốt, cần phải cẩn thận điều dưỡng, ông ngoại và bà ngoại lo lắng anh trai của y còn nhỏ, không biết nấu cơm, làm chậm trễ sự bình phục của y, như vậy mới để họ ở lại nhà của chúng ta. Chúng ta đây là đang làm việc tốt, giúp đỡ người khác, cho nên phải cảm thấy vui vẻ mới được.”
Nghê Huy nhìn ông ngoại: “Con không có không vui, con rất thích Dương Dương, cũng hy vọng y có thể mau hết bệnh. Con chính là không thích anh trai của y.”
Ông ngoại cảm thấy kỳ lạ: “Con vì sao không thích Hướng Đông?” Hướng Đông là một đứa nhỏ rất giỏi rất hiểu chuyện, ông ngoại còn nghĩ con đi theo y hảo hảo học hỏi a.”
Nghê Huy xoay người bĩu môi: “Con cũng không biết, chính là nhìn thấy không thích.”
Ông ngoại vỗ vỗ đầu của hắn: “Chúng ta chung sống với nhau, không được nhìn bề ngoài mà phán xét một người, phải tiếp xúc nhiều lần, dần dần, con mới phát hiện được những ưu điểm và những khuyết điểm của đối phương, sau đó mới đi quyết định con người này có đáng giá để quen thân hay không.”
Nghê Huy “A” một tiếng, ông ngoại biết hắn đã nghe được.
Không nghĩ tới hắn vẫn là không có gì thay đổi, thái độ như cũ là thản nhiên, chưa bao giờ tìm Thủy Hướng Đông nói chuyện. Thủy Hướng Đông chủ động tìm hắn nói chuyện, hắn vẫn giữ khoảng cách, nhìn ra được dáng vẻ có chút không kiên nhẫn.
Sau khi Thủy Hướng Đông đến ở nhà ông ngoại Nghê Huy, Trương Dũng ngoài thời gian ăn cơm và ngủ nghỉ, thì dường như đều ngâm mình ở nhà ông ngoại Nghê Huy, bạn bè đều ở đây, nếu không thì đi đâu chơi.
Ăn sáng xong, Trương Dũng sẽ chạy đến đây: “Nê Ba, chúng ta đi bắt bọ rùa đi.”
Bọ rùa là loại côn trùng có hại hút chất dinh dưỡng ở thân cây, nhưng bề ngoài của nó rất đẹp, sau khi bắt được, có thể dùng sợi dây buộc chặt chân sau của nó, sau đó nó sẽ liều mạng mà bay, phát ra âm thanh “vù vù vù vù”.
Nghê Huy trước kia lúc ở thành thị, rất ít khi chơi trò này, bởi vì cây cối ở thành thị rất cao, bọ rùa lại ít, con nít rất ít khi đi bắt để chơi. Nhưng mà Trương Dũng lại biết cách chơi, bọn hắn ở dưới giàn cây nho, bên bụi cây thủy lạp, hoặc là trên cành khô dã ngải thảo kế bên ruộng, tìm được bọ rùa đang hút nhựa cây, nhẹ nhàng lén lút dùng hai ngón tay kẹp lấy, liền bắt được.
Bọn hắn bắt được hơn phân nửa là bọ rùa màu xanh đồng, màu sắc rất đẹp, cũng có một loại bọ rùa có màu đen đốm vàng, cùng màu với phân trâu, gọi là bọ hung, lúc không có bọ rùa màu xanh đồng, liền bắt con này. Bọ rùa sẽ tỏa ra một cỗ mùi vị khó ngửi, Nghê Huy thích sạch sẽ, nên không thích bắt, bình thường là Trương Dũng và Sa Hán Minh bắt, hắn giúp dùng dây thừng cột chặt lại, xong lại cùng nhau chơi, mặc dù hắn hoàn toàn không thích cái mùi kỳ quái mà nó tỏa ra còn kêu ong ong, nhưng chính mình hiện tại là con nít a, dù sao cũng phải làm chuyện giống con nít một chút.
Trương Dũng hỏi Thủy Hướng Đông: “Hướng Đông ngươi đi không?”
Thủy Hướng Đông lắc lắc đầu: “Ta không bắt bọ rùa đâu, buổi tối chúng ta cùng đi bắt ve sầu đi, cái đó có thể nướng lên ăn.”
Trương Dũng hưng phấn đáp ứng: “Được. Buổi chiều chúng ta đi ra khe suối tắm rửa, Nê Ba chúng ta cùng nhau đi.”
Nghê Huy không có lên tiếng, Trương Dũng coi như hắn đã đáp ứng, bởi vì lúc trước y cũng luôn tắm ở khe suối.
Nghê Huy cùng chạy theo Trương Dũng, Thủy Hướng Đông nhìn bóng dáng của Nghê Huy, sau đó xoay người đi xem đệ đệ.
Bắt bọ rùa xong trở lại, Nghê Huy và Trương Dũng lấy sợi dây nhỏ trói chặt chân sau của bọ rùa, sau đó buông ra, bọ rùa liền vội vàng chạy trối chết, nhưng mà chân sau bị cột lại, cũng không có cách nào bay ra khỏi khoảng cách đó, thế là luôn bay luôn bay, đến khi bay đến mệt mỏi mới dừng.
Thủy Hướng Dương nhìn bọ rùa, hưng trí bừng bừng, đưa tay nhỏ nói muốn, Nghê Huy đem con bọ rùa của mình cho y chơi, trên khuôn mặt nhỏ nhỏ của y tràn đầy sự vui thích. Thủy Hướng Đông nói lời cảm ơn từ trong thâm tâm: “Cám ơn ngươi, Nghê Huy.”
Nghê Huy phát hiện tất cả mọi người đều gọi nhũ danh hoặc tên riêng của mình, chỉ có y nghiêm trang mà gọi tên của mình, hắn xụ mặt, nhìn không ra hỉ nộ, xoay người đi ra.
Buổi chiều, sau khi thức dậy từ giấc ngủ trưa, ông ngoại dạy Nghê Huy đọc thơ “Mai tử lưu toan nhuyễn xỉ nha, ba tiêu phân lục dữ song sa. Nhật trường thụy khởi vô tình tư, nhàn khán nhi đồng tróc liễu hoa”*. Thanh âm của Nghê Huy mềm mại, giọng nói rõ ràng, đọc lên câu thơ rất dễ nghe. Hắn rất thích ý cảnh trong bài thơ này, hắn đoán rằng tâm tình của ông ngoại vào giờ phút này cũng có chút giống với tâm tình trong bài thơ, có chút cảm giác văn nhân ẩn sĩ.
* “梅子留酸软齿牙, 芭蕉分绿与窗纱.
日长睡起无情思, 闲看儿童捉柳花.”
Ánh mắt của Nghê Huy nhìn thấy Thủy Hướng Đông đang từ trong phòng đi ra, hỏi: “Ông ngoại, chuối tây chính là cái kia trong vườn nhà mình sao?” Ông ngoại trong vườn trồng một cây chuối tây, mới trồng chưa tới một năm, vẫn chưa lớn lắm.
Ông ngoại nói: “Đúng, chính là cái kia.”
Nghê Huy lại hỏi: “Vậy chuối tây ra quả chuối tiêu sao?”
Thủy Hướng Đông ở một bên cười.
Ông ngoại nói: “Chuối tây ra trái gọi là chuối tây, to hơn chuối tiêu.”
“Vậy về sau nhà chúng ta có phải hay không cũng có chuối tây để ăn?” Hắn đương nhiên biết bọn họ ở đây trồng chuối tây chỉ nở hoa chứ không kết trái.
Ông ngoại ha ha cười rộ lên: “Có thể a.”
Thủy Hướng Đông đi tới, ngồi vào bên cạnh bọn họ. Ông ngoại nói: “Hướng Đông, tên của con là ai đặt?”
Thủy Hướng Đông mười ngón tay đan vào nhau, khuỷu tay đặt trên đầu gối, thân thể hơi hơi nghiêng về phía trước, nhìn vào cuốn sách trong tay ông ngoại: “Dạ là cha của con.”
“Cha của con đặt tên a. Vấn quân năng hữu chỉ đa sầu, kháp tự nhất giang xuân thủy hướng đông lưu*.” Ông ngoại còn là một người yêu văn nghệ.
* 问君能有几多愁, 恰似一江春水向东流. Đây là một câu trong bài hát Bao nhiêu sầu của Đặng Lệ Quân.
Nghê Huy trong lòng nói, tên là tên hay, ý cảnh chẵng lẽ không thê lương sao, thật không chú ý.
Thủy Hướng Đông cười rộ lên: “Dạ đúng, cha của con trước kia có nói qua, chính là bắt nguồn từ bài hát này.”
Ông ngoại đột nhiên thở dài: “Cha của con là một người rất có trình độ văn hóa, đáng tiếc a.” Nói tới đây liền dừng lại, “Đệ đệ của con khá lên chút nào không?”
Thủy Hướng Đông gật gật đầu: “Tốt hơn rồi ạ.”
Nghê Huy cảm thấy câu hỏi này của ông ngoại rất dư thừa, Hướng Dương đang ở nhà của mình, mỗi ngày đều gặp, ông sao lại không biết tình hình của y, chỉ là mới vừa nói tới chuyện của cha Thủy Hướng Đông, lão nhân gia cảm thấy lỡ lời, muốn che dấu cho qua chuyện.
Nghê Huy không muốn cùng Thủy Hướng Đông ở chung một chỗ, hắn đứng dậy: “Ông ngoại, con đi luyện chữ nha.”
Ông ngoại tỏ ý khen ngợi: “Đi đi.”
Nghê Huy đi vào thư phòng, trong thư phòng có một cái bàn lớn, đó là nơi ông ngoại thường viết thư pháp, cao hơn một mét, Nghê Huy với không tới, liền ngồi tại ghế bành để viết.
Thư phòng của ông ngoại là nơi mà Nghê Huy thích nhất, bên trong tràn đầy một cổ mùi hương của mực sách phiêu tán trong không khí, khiến hắn cảm thấy rất an tâm. Hắn đem bảng chữ màu đỏ lấy ra, mở bình mực ra, đổ một ít ra nghiên mực, lại thêm một ít nước, khuấy đều. Lúc ông ngoại viết chữ sẽ không thêm nước, mực phải đặc, chữ viết ra mới đẹp, nhưng hắn cảm thấy mực quá đặc nếu không thêm nước, hơn nữa dùng luyện chữ thì quá lãng phí.
Nghê Huy vừa mới khuấy đều mực nước, ông ngoại liền đi vào thư phòng, theo sau còn có Thủy Hướng Đông, ông ngoại nói: “Hướng Đông cũng muốn viết chữ, bài tập cho kỳ nghỉ hè ở trường của y có viết chữ to.”
Nghê Huy trong lòng nói, nào có trường nào có bài tập kỳ hè là viết chữ to, mượn cớ thôi.
Thủy Hướng Đông nói: “Con không có bút lông, đợi Nghê Huy viết xong con sẽ viết. Nghê Huy cho ta mượn bút của ngươi dùng một chút, được không?”
Nghê Huy lãnh đạm nói: “Đợi ta viết xong đi.” Hắn thở dài một cái, bắt đầu tư thế đoan chính viết chữ, bởi vì Thủy Hướng Đông ở một bên nhìn chằm chằm, chữ thứ nhất hắn đã viết ra ngoài ô vuông. Nghê Huy trong lòng vô cùng buồn bực, nắm chặt bút không động, trong lòng không ngừng oán thầm, nhìn gì mà nhìn, thật đáng ghét, đi nhanh đi.
Thủy Hướng Đông đại khái biết được Nghê Huy có chút ngượng ngùng, liền xoay người đi xem sách trên giá sách. Nghê Huy thoáng thấy hắn đi rồi, lúc này mới bắt đầu viết chữ lại từ đầu. Ông ngoại cũng ở một bên mở ra giấy Tuyên Thành bắt đầu thói quen mỗi ngày của ông.
Thủy Hướng Đông dạo qua một vòng, cầm một quyển sách thật dày trong tay, đi đến cạnh bàn xem Nghê Huy và ông ngoại viết chữ. Ông ngoại vừa viết vừa hỏi Thủy Hướng Đông: “Hướng Đông con xem, con xem hiểu không?”
Thủy Hướng Đông nói: “Hiểu một chút, không phải chỗ nào cũng hiểu, còn nhiều chữ phải học.”
Nghê Huy yên lặng tập trung tinh thần, chậm rãi đem bảng chữ đỏ của hôm nay viết xong, lại trải ra một trang bản nháp có ô vuông, đem chữ vừa mới luyện viết lại 10 lần, đưa cho ông ngoại: “Ông ngoại, chữ hôm nay con đã viết xong rồi.”
Ông ngoại đặt xuống bút lông trong tay mình: “Ta xem xem, ân, chữ hôm nay viết tốt lắm, có tiến bộ. Nét thẳng này viết rất tốt, có khí tượng nội phương ngoại viên.”*
*内方外圆的气象.
Nghê Huy nở nụ cười. Thủy Hướng Đông duỗi dài cổ qua nhìn chữ to mà Nghê Huy viết. Ông ngoại hỏi Thủy Hướng Đông: “Hướng Đông con luyện thể chữ gì?”
Thủy Hướng Đông lắc đầu: “Con không biết, trường học phát bản chữ lớn, con liền chiếu theo đó mà viết.”
Ông ngoại nghĩ nghĩ: “Ta giúp con tìm bảng chữ mẫu, con dựa vào đó mà viết.” Ông ngoại đi đến giá sách, lật lật, tìm thấy một bản chữ mẫu thể Âu Dương Tuần, “Viết kiểu chữ Âu Dương Tuần thì thế nào?”
Thủy Hướng Đông gật gật đầu: “Dạ được, cám ơn Trần gia gia.”
“Vậy đi viết đi, Nghê Huy, con lấy vài tờ giấy nháp đưa Hướng Đông.” Ông ngoại dặn dò hắn.
Nghê Huy nói: “Giấy nháp đặt ở trên bàn, tự đi lấy đi, ta đi tìm Trương Dũng chơi.”
Thủy Hướng Đông nhìn Nghê Huy một cái, cái gì cũng không nói, tự mình đi lấy giấy
Nghê Huy cùng ông ngoại ở trong cái sân nhỏ, tập đứng trung bình tấn, đánh Thái Cực. Thủy Hướng Đông từ trong phòng đi ra, nhìn hai bóng dáng một lớn một nhò, không khỏi nhìn đến xuất thần. Nghê Huy mặc dù chỉ mới học thái cực quyền hơn 1 tháng, nhưng cũng đánh có bài bản hẳn hoi, năng lực của hắn tốt, tính tình lại trầm tĩnh, học rất nhanh, làm ông ngoại rất vừa lòng.
Hai ông cháu đánh xong một bộ quyền, trên chóp mũi của Nghê Huy chảy một ít mồ hôi, ông ngoại nói: “Huy Huy, ông ngoại không có ở đây nữa tháng con có nhớ tập luyện hay không?”
“Dạ không có quên.” Nghê Huy lấy tay lau chóp mũi, vừa quay đầu, thấy Thủy Hướng Đông đang ngồi trên ghế đá nhìn mình, hắn xoay người, đi đến vòi nước bên cạnh rửa mặt.
Ông ngoại nhìn Thủy Hướng Đông: “Hướng Đông, con ở đây có quen không?”
Thủy Hướng Đông nở nụ cười: “Dạ, đã quen. Trần gia gia, con có thể cùng học Thái Cực Quyền được không ạ?”
Ông ngoại nói: “Đương nhiên là được.”
“Con muốn đợi sau khi đệ đệ của con tốt lên, cũng cùng tập, sức khỏe của y không thể tiến hành các loại vận động kịch liệt, đánh thái cực là tốt nhất.”
Ông ngoại gật đầu: “Có thể, chỉ cần các con đều dậy sớm, buổi sáng đến đây cùng ta luyện thái cực.”
Nghê Huy cúi đầu vẩy nước rửa mặt, trong lòng nghĩ thầm, thật sự là có tính toán, về sau có phải hay không muốn ở đây luôn không đi.
Mặc dù là ở cùng dưới một mái nhà, nhưng Nghê Huy lại vẫn luôn không chủ động nói chuyện với Thủy Hướng Đông. Mỗi lần Thủy Hướng Đông tìm hắn nói chuyện, chỉ cần không phải tìm giúp đỡ, Nghê Huy rất ít khi trả lời. Thủy Hướng Đông phát hiện Nghê Huy đối với mình thái độ lãnh đạm, cho nên thường cũng không chủ động tìm hắn nói chuyện, đều là có chuyện gì mới đi hỏi hắn.
Ông ngoại bà ngoại thấy được thái độ của Nghê Huy, cho rằng là bọn họ đối với hai anh em Thủy Hướng Đông quá nhiệt tình, làm cho hắn cảm giác chính mình bị vắng vẻ mà không vui. Buổi tối lúc đi ngủ, hai ông cháu nằm trên giường, ông ngoại hỏi Nghê Huy: “Huy Huy, con có phải hay không không vui vì Dương Dương ở nhà của chúng ta.”
Nghê Huy lắc đầu: “Dạ không có a.”
Ông ngoại sờ đầu của Nghê Huy: “Không vui thì cứ nói ra, không cần phải giấu trong lòng. Dương Dương bây giờ sức khỏe không tốt, cần phải cẩn thận điều dưỡng, ông ngoại và bà ngoại lo lắng anh trai của y còn nhỏ, không biết nấu cơm, làm chậm trễ sự bình phục của y, như vậy mới để họ ở lại nhà của chúng ta. Chúng ta đây là đang làm việc tốt, giúp đỡ người khác, cho nên phải cảm thấy vui vẻ mới được.”
Nghê Huy nhìn ông ngoại: “Con không có không vui, con rất thích Dương Dương, cũng hy vọng y có thể mau hết bệnh. Con chính là không thích anh trai của y.”
Ông ngoại cảm thấy kỳ lạ: “Con vì sao không thích Hướng Đông?” Hướng Đông là một đứa nhỏ rất giỏi rất hiểu chuyện, ông ngoại còn nghĩ con đi theo y hảo hảo học hỏi a.”
Nghê Huy xoay người bĩu môi: “Con cũng không biết, chính là nhìn thấy không thích.”
Ông ngoại vỗ vỗ đầu của hắn: “Chúng ta chung sống với nhau, không được nhìn bề ngoài mà phán xét một người, phải tiếp xúc nhiều lần, dần dần, con mới phát hiện được những ưu điểm và những khuyết điểm của đối phương, sau đó mới đi quyết định con người này có đáng giá để quen thân hay không.”
Nghê Huy “A” một tiếng, ông ngoại biết hắn đã nghe được.
Không nghĩ tới hắn vẫn là không có gì thay đổi, thái độ như cũ là thản nhiên, chưa bao giờ tìm Thủy Hướng Đông nói chuyện. Thủy Hướng Đông chủ động tìm hắn nói chuyện, hắn vẫn giữ khoảng cách, nhìn ra được dáng vẻ có chút không kiên nhẫn.
Sau khi Thủy Hướng Đông đến ở nhà ông ngoại Nghê Huy, Trương Dũng ngoài thời gian ăn cơm và ngủ nghỉ, thì dường như đều ngâm mình ở nhà ông ngoại Nghê Huy, bạn bè đều ở đây, nếu không thì đi đâu chơi.
Ăn sáng xong, Trương Dũng sẽ chạy đến đây: “Nê Ba, chúng ta đi bắt bọ rùa đi.”
Bọ rùa là loại côn trùng có hại hút chất dinh dưỡng ở thân cây, nhưng bề ngoài của nó rất đẹp, sau khi bắt được, có thể dùng sợi dây buộc chặt chân sau của nó, sau đó nó sẽ liều mạng mà bay, phát ra âm thanh “vù vù vù vù”.
Nghê Huy trước kia lúc ở thành thị, rất ít khi chơi trò này, bởi vì cây cối ở thành thị rất cao, bọ rùa lại ít, con nít rất ít khi đi bắt để chơi. Nhưng mà Trương Dũng lại biết cách chơi, bọn hắn ở dưới giàn cây nho, bên bụi cây thủy lạp, hoặc là trên cành khô dã ngải thảo kế bên ruộng, tìm được bọ rùa đang hút nhựa cây, nhẹ nhàng lén lút dùng hai ngón tay kẹp lấy, liền bắt được.
Bọn hắn bắt được hơn phân nửa là bọ rùa màu xanh đồng, màu sắc rất đẹp, cũng có một loại bọ rùa có màu đen đốm vàng, cùng màu với phân trâu, gọi là bọ hung, lúc không có bọ rùa màu xanh đồng, liền bắt con này. Bọ rùa sẽ tỏa ra một cỗ mùi vị khó ngửi, Nghê Huy thích sạch sẽ, nên không thích bắt, bình thường là Trương Dũng và Sa Hán Minh bắt, hắn giúp dùng dây thừng cột chặt lại, xong lại cùng nhau chơi, mặc dù hắn hoàn toàn không thích cái mùi kỳ quái mà nó tỏa ra còn kêu ong ong, nhưng chính mình hiện tại là con nít a, dù sao cũng phải làm chuyện giống con nít một chút.
Trương Dũng hỏi Thủy Hướng Đông: “Hướng Đông ngươi đi không?”
Thủy Hướng Đông lắc lắc đầu: “Ta không bắt bọ rùa đâu, buổi tối chúng ta cùng đi bắt ve sầu đi, cái đó có thể nướng lên ăn.”
Trương Dũng hưng phấn đáp ứng: “Được. Buổi chiều chúng ta đi ra khe suối tắm rửa, Nê Ba chúng ta cùng nhau đi.”
Nghê Huy không có lên tiếng, Trương Dũng coi như hắn đã đáp ứng, bởi vì lúc trước y cũng luôn tắm ở khe suối.
Nghê Huy cùng chạy theo Trương Dũng, Thủy Hướng Đông nhìn bóng dáng của Nghê Huy, sau đó xoay người đi xem đệ đệ.
Bắt bọ rùa xong trở lại, Nghê Huy và Trương Dũng lấy sợi dây nhỏ trói chặt chân sau của bọ rùa, sau đó buông ra, bọ rùa liền vội vàng chạy trối chết, nhưng mà chân sau bị cột lại, cũng không có cách nào bay ra khỏi khoảng cách đó, thế là luôn bay luôn bay, đến khi bay đến mệt mỏi mới dừng.
Thủy Hướng Dương nhìn bọ rùa, hưng trí bừng bừng, đưa tay nhỏ nói muốn, Nghê Huy đem con bọ rùa của mình cho y chơi, trên khuôn mặt nhỏ nhỏ của y tràn đầy sự vui thích. Thủy Hướng Đông nói lời cảm ơn từ trong thâm tâm: “Cám ơn ngươi, Nghê Huy.”
Nghê Huy phát hiện tất cả mọi người đều gọi nhũ danh hoặc tên riêng của mình, chỉ có y nghiêm trang mà gọi tên của mình, hắn xụ mặt, nhìn không ra hỉ nộ, xoay người đi ra.
Buổi chiều, sau khi thức dậy từ giấc ngủ trưa, ông ngoại dạy Nghê Huy đọc thơ “Mai tử lưu toan nhuyễn xỉ nha, ba tiêu phân lục dữ song sa. Nhật trường thụy khởi vô tình tư, nhàn khán nhi đồng tróc liễu hoa”*. Thanh âm của Nghê Huy mềm mại, giọng nói rõ ràng, đọc lên câu thơ rất dễ nghe. Hắn rất thích ý cảnh trong bài thơ này, hắn đoán rằng tâm tình của ông ngoại vào giờ phút này cũng có chút giống với tâm tình trong bài thơ, có chút cảm giác văn nhân ẩn sĩ.
* “梅子留酸软齿牙, 芭蕉分绿与窗纱.
日长睡起无情思, 闲看儿童捉柳花.”
Ánh mắt của Nghê Huy nhìn thấy Thủy Hướng Đông đang từ trong phòng đi ra, hỏi: “Ông ngoại, chuối tây chính là cái kia trong vườn nhà mình sao?” Ông ngoại trong vườn trồng một cây chuối tây, mới trồng chưa tới một năm, vẫn chưa lớn lắm.
Ông ngoại nói: “Đúng, chính là cái kia.”
Nghê Huy lại hỏi: “Vậy chuối tây ra quả chuối tiêu sao?”
Thủy Hướng Đông ở một bên cười.
Ông ngoại nói: “Chuối tây ra trái gọi là chuối tây, to hơn chuối tiêu.”
“Vậy về sau nhà chúng ta có phải hay không cũng có chuối tây để ăn?” Hắn đương nhiên biết bọn họ ở đây trồng chuối tây chỉ nở hoa chứ không kết trái.
Ông ngoại ha ha cười rộ lên: “Có thể a.”
Thủy Hướng Đông đi tới, ngồi vào bên cạnh bọn họ. Ông ngoại nói: “Hướng Đông, tên của con là ai đặt?”
Thủy Hướng Đông mười ngón tay đan vào nhau, khuỷu tay đặt trên đầu gối, thân thể hơi hơi nghiêng về phía trước, nhìn vào cuốn sách trong tay ông ngoại: “Dạ là cha của con.”
“Cha của con đặt tên a. Vấn quân năng hữu chỉ đa sầu, kháp tự nhất giang xuân thủy hướng đông lưu*.” Ông ngoại còn là một người yêu văn nghệ.
* 问君能有几多愁, 恰似一江春水向东流. Đây là một câu trong bài hát Bao nhiêu sầu của Đặng Lệ Quân.
Nghê Huy trong lòng nói, tên là tên hay, ý cảnh chẵng lẽ không thê lương sao, thật không chú ý.
Thủy Hướng Đông cười rộ lên: “Dạ đúng, cha của con trước kia có nói qua, chính là bắt nguồn từ bài hát này.”
Ông ngoại đột nhiên thở dài: “Cha của con là một người rất có trình độ văn hóa, đáng tiếc a.” Nói tới đây liền dừng lại, “Đệ đệ của con khá lên chút nào không?”
Thủy Hướng Đông gật gật đầu: “Tốt hơn rồi ạ.”
Nghê Huy cảm thấy câu hỏi này của ông ngoại rất dư thừa, Hướng Dương đang ở nhà của mình, mỗi ngày đều gặp, ông sao lại không biết tình hình của y, chỉ là mới vừa nói tới chuyện của cha Thủy Hướng Đông, lão nhân gia cảm thấy lỡ lời, muốn che dấu cho qua chuyện.
Nghê Huy không muốn cùng Thủy Hướng Đông ở chung một chỗ, hắn đứng dậy: “Ông ngoại, con đi luyện chữ nha.”
Ông ngoại tỏ ý khen ngợi: “Đi đi.”
Nghê Huy đi vào thư phòng, trong thư phòng có một cái bàn lớn, đó là nơi ông ngoại thường viết thư pháp, cao hơn một mét, Nghê Huy với không tới, liền ngồi tại ghế bành để viết.
Thư phòng của ông ngoại là nơi mà Nghê Huy thích nhất, bên trong tràn đầy một cổ mùi hương của mực sách phiêu tán trong không khí, khiến hắn cảm thấy rất an tâm. Hắn đem bảng chữ màu đỏ lấy ra, mở bình mực ra, đổ một ít ra nghiên mực, lại thêm một ít nước, khuấy đều. Lúc ông ngoại viết chữ sẽ không thêm nước, mực phải đặc, chữ viết ra mới đẹp, nhưng hắn cảm thấy mực quá đặc nếu không thêm nước, hơn nữa dùng luyện chữ thì quá lãng phí.
Nghê Huy vừa mới khuấy đều mực nước, ông ngoại liền đi vào thư phòng, theo sau còn có Thủy Hướng Đông, ông ngoại nói: “Hướng Đông cũng muốn viết chữ, bài tập cho kỳ nghỉ hè ở trường của y có viết chữ to.”
Nghê Huy trong lòng nói, nào có trường nào có bài tập kỳ hè là viết chữ to, mượn cớ thôi.
Thủy Hướng Đông nói: “Con không có bút lông, đợi Nghê Huy viết xong con sẽ viết. Nghê Huy cho ta mượn bút của ngươi dùng một chút, được không?”
Nghê Huy lãnh đạm nói: “Đợi ta viết xong đi.” Hắn thở dài một cái, bắt đầu tư thế đoan chính viết chữ, bởi vì Thủy Hướng Đông ở một bên nhìn chằm chằm, chữ thứ nhất hắn đã viết ra ngoài ô vuông. Nghê Huy trong lòng vô cùng buồn bực, nắm chặt bút không động, trong lòng không ngừng oán thầm, nhìn gì mà nhìn, thật đáng ghét, đi nhanh đi.
Thủy Hướng Đông đại khái biết được Nghê Huy có chút ngượng ngùng, liền xoay người đi xem sách trên giá sách. Nghê Huy thoáng thấy hắn đi rồi, lúc này mới bắt đầu viết chữ lại từ đầu. Ông ngoại cũng ở một bên mở ra giấy Tuyên Thành bắt đầu thói quen mỗi ngày của ông.
Thủy Hướng Đông dạo qua một vòng, cầm một quyển sách thật dày trong tay, đi đến cạnh bàn xem Nghê Huy và ông ngoại viết chữ. Ông ngoại vừa viết vừa hỏi Thủy Hướng Đông: “Hướng Đông con xem, con xem hiểu không?”
Thủy Hướng Đông nói: “Hiểu một chút, không phải chỗ nào cũng hiểu, còn nhiều chữ phải học.”
Nghê Huy yên lặng tập trung tinh thần, chậm rãi đem bảng chữ đỏ của hôm nay viết xong, lại trải ra một trang bản nháp có ô vuông, đem chữ vừa mới luyện viết lại 10 lần, đưa cho ông ngoại: “Ông ngoại, chữ hôm nay con đã viết xong rồi.”
Ông ngoại đặt xuống bút lông trong tay mình: “Ta xem xem, ân, chữ hôm nay viết tốt lắm, có tiến bộ. Nét thẳng này viết rất tốt, có khí tượng nội phương ngoại viên.”*
*内方外圆的气象.
Nghê Huy nở nụ cười. Thủy Hướng Đông duỗi dài cổ qua nhìn chữ to mà Nghê Huy viết. Ông ngoại hỏi Thủy Hướng Đông: “Hướng Đông con luyện thể chữ gì?”
Thủy Hướng Đông lắc đầu: “Con không biết, trường học phát bản chữ lớn, con liền chiếu theo đó mà viết.”
Ông ngoại nghĩ nghĩ: “Ta giúp con tìm bảng chữ mẫu, con dựa vào đó mà viết.” Ông ngoại đi đến giá sách, lật lật, tìm thấy một bản chữ mẫu thể Âu Dương Tuần, “Viết kiểu chữ Âu Dương Tuần thì thế nào?”
Thủy Hướng Đông gật gật đầu: “Dạ được, cám ơn Trần gia gia.”
“Vậy đi viết đi, Nghê Huy, con lấy vài tờ giấy nháp đưa Hướng Đông.” Ông ngoại dặn dò hắn.
Nghê Huy nói: “Giấy nháp đặt ở trên bàn, tự đi lấy đi, ta đi tìm Trương Dũng chơi.”
Thủy Hướng Đông nhìn Nghê Huy một cái, cái gì cũng không nói, tự mình đi lấy giấy
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook