Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây
Chương 64: Khó kìm lòng nổi

Trần Lệ Bình ăn bánh kem, có chút áy náy mà nói với con trai: “Vốn dĩ muốn về sớm một ngày để cùng con trải qua sinh nhật, nhưng mà Viên Viên bị cảm, không rời mẹ, cho nên mới trễ một ngày, xém chút là không kịp về dự sinh nhật con.”

Nghê Huy đã tỉnh rượu được một nửa, vừa ăn bánh kem vừa lắc đầu: “Không cần gấp, y đã cùng con đón sinh nhật.” Y này đương nhiên là chỉ Thuỷ Hướng Đông. Thuỷ Hướng Đông ở một bên nhe răng cười.

“Kỳ nghỉ đông đến chỗ của mẹ chơi không?”

Nghê Huy chần chờ một chút: “Mẹ bên đó rất lạnh, có thể hay không trở về cùng nhau ăn tết?”

Trần Lệ Bình do dự nói: “Viên Viên đi học rồi, đến lúc đó chắc đã khai giảng, đi không được.” Bà có loại cảm giác, về sau bà cùng con trai chính là như vậy, sẽ càng ngày càng xa cách, giống như một người khách khách khách khí khí.

Nghê Huy ăn xong bánh kem, lại cầm lấy đồng hồ lên nhìn một chút, lúc này hắn mới nhìn ra được chữ “mẹ” đó: “Mẹ, mẹ sao lại mua cho con đồ đắt tiền như vậy, quá xa xỉ rồi.”

Trần Lệ Bình phát hiện con trai cuối cùng cũng chú ý đến món quà mà bà mua, cảm thấy rất vui: “Không đắt, mẹ cảm thấy cái đồng hồ này rất hợp với con, cho nên mua cho con một cái.” Kỳ thực bà muốn dùng vật chất để bồi thường cho con trai.

“Con bây giờ căn bản cũng không cần phải dùng đồ vật đắt như vậy, mẹ, sau này đừng mua cho con xa xỉ phẩm, con chính mình cần cái gì, sẽ tự mua.” Nghê Huy cảm thấy mẹ thật là càng ngày càng khoa trương, có thể bởi vì chính bản thân mẹ đã tiếp xúc với các xa xỉ phẩm, cảm thấy dùng những thứ này rất bình thường, nhưng mà một học sinh trung học đeo một cái đồng hồ mấy triệu, sao cũng thấy rất khoa trương, “Con trước cất lại, sau này sẽ đeo.”

Trần Lệ Bình gật đầu: “Cũng tốt. Cất vào đi, sau này lên đại học đeo cũng được.”

Thuỷ Hướng Đông vẫn luôn im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện của hai mẹ con, không có lên tiếng. Nghê Huy ngáp một cái: “Con đi tắm rồi đi ngủ.”

Thuỷ Hướng Đông vẫn luôn không dám nhìn vào mắt của Nghê Huy, y không biết Nghê Huy muốn xử lý mình như thế nào. Nghê Huy đi vào phòng của mình đi tắm, trong phòng ngủ chính của hắn có toilet. Thuỷ Hướng Đông thở phào một hơi, ít nhất để y đem nụ hôn ngọt ngào đó lưu lại một đêm đi.

Thuỷ Hướng Đông tắm xong trở về phòng của mình, phát hiện Nghê Huy đang ngồi trên giường của y dù bận nhưng vẫn ung dung mà đợi chính mình, Thuỷ Hướng Đông lúng túng, ngập ngừng một chút: “Nghê Huy, ngươi vẫn còn chưa ngủ sao?”

Nghê Huy đi tới trước mặt của Thuỷ Hướng Đông, khí thế của hắn rất mãnh liệt, đằng đằng sát khí, nhưng mà lúc hắn đi đến trước mặt Thuỷ Hướng Đông cao 1m85, cần phải giương mắt lên trên mà nhìn y, khí thế đó trong nháy mắt liền yếu đi, hắn đưa tay ra níu lấy cổ áo của Thuỷ Hướng Đông: “Thuỷ Hướng Đông, ngươi con mẹ nó dám lén hôn ta, ai cho ngươi làm như vậy?”

Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy, liếm môi một cái, thanh âm có chút ám muội mà nói: “Không ai hết, bản thân ta muốn hôn thôi.”

Nghê Huy giơ lên nắm đấm đánh vào Thuỷ Hướng Đông, đánh vào cằm của Thuỷ Hướng Đông, Thuỷ Hướng Đông không né tránh, cũng không ngăn cản, y chỉ là nhìn chằm chằm vào mắt Nghê Huy, ánh mắt kiên nghị: “Nghê Huy, anh yêu em.”(Editor: Câu này cho editor đổi xưng hô nha, câu này thâm tình lắm nên để anh em sẽ hay hơn.)

Nghê Huy trong mắt hiện lên một tia bối rối, hắn quay đầu ra: “Đủ, ngươi câm miệng cho ta!”

Thuỷ Hướng Đông đưa tay ra đem mặt của Nghê Huy quay lại hướng vào mình: “Nghê Huy, cho ta một cơ hội được không?”

Nghê Huy rũ mắt không nhìn y: “Mơ tưởng!”

Thuỷ Hướng Đông khó khăn mà nuốt xuống một ngụm nước bọt: “Tại sao, ngươi không phải là cũng thích ta sao?”

“Ai nói?” Nghê Huy âm thanh the thé nói, hắn có chút hỗn loạn mà đẩy tay Thuỷ Hướng Đông, “Ngươi đừng đụng vào ta, ta nói cho ngươi biết, chuyện này không có cửa đâu, ta không thể thích ngươi. Ta cảnh cáo ngươi, sau này đừng đụng vào ta! Nếu không thì ngươi liền cút đi cho ta, dọn ra ngoài!”

Thuỷ Hướng Đông đau khổ mà nhìn Nghê Huy, hắn không biết tại sao thái độ của Nghê Huy lại kiên quyết như vậy, rõ ràng là hắn cũng thích mình mà, vậy sao lại không cho bọn họ một cơ hội chứ, y thì thào nói: “Nghê Huy…”

Nghê Huy hổn hển nói: “Còn không cút ra ngoài cho ta!”

Thuỷ Hướng Đông nhỏ giọng nói: “Đây là phòng của ta mà.”

Nghê Huy ngẩng đầu lên nhìn một chút, mặt nhất thời đỏ bừng, hắn thật sự tức đến bất tỉnh, vội vàng xoay người đi ra ngoài.

Trần Lệ Bình đang thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị đi tắm, thấy con trai nổi giận đùng đùng từ trong phòng đi ra: “Sao vậy, Tiểu Huy?”

Nghê Huy đầu cũng không quay lại mà đi vào phòng của mình: “Không có gì đâu mẹ, chúc mẹ ngủ ngon, con muốn ngủ.”

Trần Lệ Bình thấy con trai ầm một tiếng đóng sầm cửa, không giải thích được nói: “Có chuyện gì vậy, vừa nãy vẫn còn rất tốt sao bây giờ lại giận rồi?”

Thuỷ Hướng Đông vội vàng chạy ra ngoài: “Dì, vừa rồi con và Nghê Huy có chút mâu thuẫn, con ngày mai sẽ đi xin lỗi hắn.”

Trần Lệ Bình gật gật đầu: “A, được.” Con nít cãi nhau là chuyện bình thường, Hướng Đông hiểu chuyện như vậy, chắc không có vấn đề gì lớn đâu.

Sáng sớm ngày hôm sau Thuỷ Hướng Đông thức dậy làm điểm tâm cho Nghê Huy, phát hiện Nghê Huy đã sớm ra khỏi cửa, có thể thấy được là vẫn không muốn cùng y đụng mặt, không biết là bởi vì ngại ngùng, hay là không muốn nhìn thấy chính mình.

Hai người chiến tranh lạnh vẫn kéo dài đến kỳ nghỉ đông, dưới sự không ngừng cố gắng của Thuỷ Hướng Đông, Nghê Huy cuối cùng cũng tan băng với Thuỷ Hướng Đông, điều này cũng bởi vì phải về nhà ăn tết, nếu như để ông ngoại bà ngoại phát hiện bọn họ cãi nhau, ông bà sẽ lo lắng.

Trường học ở Thượng Hải nghỉ đông và nghỉ hè không cần phải học bù, điểm này tốt hơn so với các địa phương nhỏ, hai người vừa được nghỉ liền về quê. Cháu ngoại và cháu trai trở về, ông bà ngoại đều vô cùng vui vẻ, mỗi ngày điều thay đổi thức ăn làm đồ ăn ngon cho hai đứa nhỏ, nói là phải bù lại lượng thịt đã bị gầy đi. Kỳ thực hai người đều cao, lịch học của Thuỷ Hướng Đông lại dày đặc, có thể mập được mới là lạ.

Sa Hán Minh thấy Nghê Huy trở về, khỏi phải nói là có bao nhiêu vui mừng. Nghê Huy lại phải bắt đầu đối phó với sự nhiệt tình của bạn tốt của mình, thật là tình thế khó xử, Thuỷ Hướng Đông đồng tình khi thấy Nghê Huy xoắn xuýt, nói với hắn: “Nếu không ta giúp ngươi trực tiếp nói với y?”

Nghê Huy nhìn y: “Nói cái gì?”

“Nói ngươi không thích y.” Thuỷ Hướng Đông nói.

Nghê Huy nhíu mày nói: “Ngươi có thể làm gì? Vạn nhất người ta không có dự định nói, ngươi nói như vậy kêu y sau này làm sao đối mặt với chúng ta, ngươi lại để ta làm sao đối mặt với y?”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Còn có một cách, để y mãi mãi cũng không nói ra, cũng sẽ chết tâm với ngươi, sẽ không gây trở ngại đối với tình bạn của các ngươi.”

Nghê Huy hỏi: “Cách gì?”

Thuỷ Hướng Đông nhìn vào mắt của Nghê Huy, ôn nhu nói: “Chúng ta quen nhau. Sau đó nói với bọn họ, y chắc hẳn sẽ không xoắn xuýt nữa, ngươi cũng khồng cần lo lắng lừa dối y mà áy náy.”

Khoé miệng của Nghê Huy giật một cái, qua một lát mới nói: “Đây là cái cách quỷ gì vậy, không được!” Đây không phải là đem chính mình đẩy vào hố lửa sao?

Thuỷ Hướng Đông nói: “Kỳ thực ta cảm thấy cách này có lẽ là cách tốt nhất. Tốt hơn so với cách ngươi nói tìm bạn gái lừa gạt y.”

“Ta tìm bạn gái sao lại là lừa gạt y?” Nghê Huy bất mãn mà nhìn Thuỷ Hướng Đông.

Thuỷ Hướng Đông cười một cái: “Bởi vì ngươi không thích con gái.”

Nghê Huy giống như con mèo bị nhổ lông: “Ai nói ta không thích con gái?”

Thuỷ Hướng Đông vươn tay sờ sờ đầu Nghê Huy: “Đừng miễn cưỡng chính mình, thật đó. Ta và ngươi quen nhau, như vậy sẽ làm cho Sa Tử chết tâm, nếu như sau này ngươi gặp được người ngươi thích, ngươi có thể chia tay với ta, rồi ở cùng với đối phương. Như vậy đối với Sa Tử không tính là lừa gạt, y trong lòng chắc sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”

Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông, tên gia hoả này có chủ ý gì chính mình lẽ nào không biết sao, không phải là thừa dịp này quen mình sao, hắn xoay người đi, kéo chăn lên phủ qua đầu: “Ngươi mau ra ngoài đi, ta muốn đi ngủ.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Ngươi có thể suy nghĩ một chút, ta bất cứ lúc nào cũng cung kính chờ đợi.”

Ngày hôm sau lúc đối diện với sự nhiệt tình trên mặt và ôn nhu trong mắt của Sa Hán Minh, hắn thật là có một loại xúc động, muốn đáp ứng đề nghị của Thuỷ Hướng Đông. Hắn thật sự không biết Sa Hán Minh sẽ thích mình như vậy, có thể là từ trước kia, chỉ là lúc đó còn quá trẻ, không có phát hiện, đến nỗi sau này sau khi bọn họ chia tay, hắn cảm thấy Sa Hán Minh không yêu mình, cho nên cũng không liên lạc nữa. Có lẽ không phải là y không yêu, chỉ là y cũng bất đắc dĩ, cái loại bất đắc dĩ này ở đời trước đã tồn tại, đời này cũng không thể tan biến, cho nên để không phạm vào vết xe đổ, đau dài không bằng đau ngắn đi, để y sớm đi vào nề nếp thì tốt hơn.

Nghê Huy nén vài ngày, cuối cùng không nhịn được nói với Sa Hán Minh: “Sa Tử, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Sa Hán Minh thấy dáng vẻ của hắn muốn nói lại thôi: “Chuyện gì?”

Nghê Huy hít sâu một hơi: “Ta đang thích một người.” Hắn vừa nói vừa lấy tay che kín mặt.

Tim của Sa Hán Minh dường như muốn nhảy ra ngoài: “Là, là ai?”

Nghê Huy vô cùng ngượng ngùng nói: “Ta cảm thấy có chút khó mà mở miệng, nhưng mà không biết như vậy là đúng hay không, ta vẫn luôn không dám nói với người khác.”

Tim Sa Hán Minh đập rất nhanh, đây không phải là giống với tình trạng của chính mình sao, thích một người cùng giới tính với mình, khỏi phải nói có bao nhiêu xoắn xuýt, Sa Hán Minh cảm thấy miệng khô lưỡi khô, y liếm liếm môi: “Ngươi muốn nói, có thể nói với ta.”

Nghê Huy nghiêm túc mà nhìn Sa Hán Minh: “Ta nói với ngươi rồi, ngươi nhất định phải giúp ta giữ bí mật, ngàn vạn lần không thể nói với người khác a.”

Sa Hán Minh gật đầu thật mạnh.

Lúc đó hai người bọn họ đang ngồi trong McDonalds, Nghê Huy nhìn xung quanh, không có người quen nào, hắn liếm môi một chút, cuối cùng cũng nhỏ giọng nói: “Ta dường như đã thích Thuỷ Hướng Đông.”

Sa Hán Minh chỉ cảm thấy có một tia sét đánh đánh lên đỉnh đầu của mình, y chính mình vô cùng phập phồng lo sợ, sợ rằng Nghê Huy biết chính mình thích hắn sẽ cảm thấy chán ghét, sợ ngay cả bạn bè cũng làm không được, vẫn luôn cẩn thận mà che giấu tình cảm của chính mình, không nghĩ đến Nghê Huy cư nhiên cũng thích con trai! Nhưng mà, người con trai mà hắn thích không phải là chính mình, mà là người khác! Sa Hán Minh giờ phút này đã không biết phải hình dung tâm tình của chính mình như thế nào, biểu tình trên mặt dường như muốn khóc, y nghĩ chính mình nếu như dũng cảm một chút, có phải người mà Nghê Huy thích là chính mình hay không?

Nghê Huy nhìn Sa Hán Minh ở đối diện, cái loại biểu tình sắp khóc khiến hắn không dễ chịu chút nào, nhưng mà loại đau này cũng sớm muộn, đau dài không bằng đau ngắn, hắn tiếp tục kiên trì đến cùng mà hỏi: “Ngươi nói xem ta có phải không bình thường hay không?” Nghê Huy cảm thấy chính mình đã quá tàn nhẫn, cư nhiên đối xử với Sa Hán Minh như vậy, hắn trong lòng không ngừng mà sám hối: Sa Tử, xin lỗi, ta không muốn khiến cho ngươi khổ sở như vậy. Nhưng mà ta không muốn mất đi người bạn là ngươi, cũng muốn để cho ngươi có được hạnh phúc chân chính.

Sa Hán Minh lấy tay xoa nhẹ cái mũi, che giấu mà cúi đầu uống một ngụm Coca, sau đó ngẩng đầu lên, lắc đầu: “Đương nhiên không phải, có người, so với người khác không giống nhau, có thể không thích người khác giới, mà là thích người cùng giới, nhưng bọn họ đều bình thường, đó không phải là bệnh.” Sa Hán Minh lần đầu tiên phát hiện chính mình đối với Nghê Huy có loại tình cảm khác thường, là bởi vì bị mộng xuân, đối tượng trong mộng không phải là con gái, mà là bạn thân tốt nhất của y, sau đó phát hiện chính mình dường như thật sự thích Nghê Huy, thích cùng hắn có tiếp xúc thân thể, y vì chuyện này mà khủng hoảng rất lâu, chạy đến thư viện ở trường học của ba đi tra xét rất nhiều sách tâm lý học, lại lên mạng tìm tòi tư liệu, phát hiện tồn tại nhóm đồng tính luyến ái, lúc này mới bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm của chính mình.

Nghê Huy trên mặt cười một chút: “Cám ơn ngươi, Sa Tử, ngươi sẽ không khinh thường ta chứ?”

“Đương nhiên sẽ không.” Sa Hán Minh cay đắng mà cười một cái, y sao lại khinh thường hắn được, đó không phải chẳng khác nào khinh thường chính mình sao, y trong lòng lại đem Thuỷ Hướng Đông nguyền rủa nghìn vạn lần, tên gia hoả đó thật là mạng chó, nhất định là mỗi ngày y đều dính vào bên cạnh Nê Ba, cho nên Nê Ba mới thích y.

Nghê Huy nói: “Cám ơn ngươi, Sa Tử.  Ngươi thật là bạn tốt nhất, anh em tốt nhất của ta.”

Sa Hán Minh cúi thấp đầu, đem khoai bỏ vào miệng, chỉ cảm thấy nhạt như nước ốc, mùi vị gì cũng không có, nếu như có thể, y thật sự không muốn làm bạn tốt, anh em tốt của hắn, mà là muốn làm người có thể tay trong tay kề vai sát cánh với hắn.

Nghê Huy quyết định chuyển biến tốt rồi hãy thu lại, không tiếp tục nói nữa. Sa Hán Minh rõ ràng cũng không có tâm tư để hỏi nữa.

Nghê Huy phát hiện, kể từ ngày hôm đó, Sa Hán Minh tới không còn chuyên cần như vậy nữa, lúc ở cùng với chính mình cũng trở nên vô cùng khắc chế, y đang cố gắng khống chế tình cảm của chính mình, lời nói cũng trở nên ít đi, nụ cười cũng không trong suốt như lúc trước, mang theo chút ưu thương nhàn nhạt. Nghê Huy vì y chuyển biến như vậy có chút đau lòng, nhưng mà hắn cũng không có cách nào, khi nụ cười của một người mang theo gánh nặng, thì có nghĩa là người này đã trưởng thành. Mà trưởng thành, là hiện thực mà mỗi người đều trốn tránh không được.

Hắn chỉ hy vọng, chuyện lần này, sẽ không làm cho Sa Hán Minh có tâm lý gánh nặng, hy vọng y có thể sớm thoát ra, đừng để ảnh hưởng đến việc học của y, đả kích tính tích cực của y.

Thẳng đến khi hết năm, Nghê Huy trước lúc sắp rời đi, Sa Hán Minh cuối cùng cũng một lần nữa nói chuyện này với hắn: “Vậy y biết hay không?”

Nghê Huy nhìn Sa Hán Minh, lắc lắc đầu: “Ta không biết y có biết hay không, ta không nói với y.” Thuỷ Hướng Đông đương nhiên biết, nhưng mà y không muốn quen với Thuỷ Hướng Đông, chỉ kéo y đến làm lá chắn.

Sa Hán Minh vỗ vai hắn: “Kỳ thực ta cảm thấy Hướng Đông chắc hẳn cũng thích ngươi, có lẽ ngươi có thể thử nói với y.”

Trong lòng Nghê Huy cảm động đến muốn khóc, Sa Tử, ngươi nói ra những lời như vậy, trong tim có phải đang rỉ máu hay không? Hắn chần chừ nói: “Ta nghĩ đợi sau này rồi mới nói, đợi chúng ta lên đại học rồi nói.”

Sa Hán Minh thở dài: “Đúng vậy, y bây giờ học 12, phải thi đại học.”

“Chúng ta cũng sắp rồi, sắp lên lớp 12 rồi. Còn hơn một năm rưỡi nữa, đến lúc đó chúng ta cũng có thể học đại học.” Nghê Huy nói, “Sa Tử, ngươi cũng sẽ thi vào trường ở Thượng Hải chứ?”

Sa Hán Minh ánh mắt né tránh một chút: “Ta không biết.”

Nghê Huy biết trong lòng y một lần nữa suy nghĩ đến chuyện này, trong lòng khẽ thở dài một cái, liền nói: “Kỳ thực Đại học J cũng tốt.”

Sa Hán Minh nói: “Ta tạm thời không rõ lắm, đến lúc đó xem thử thành tích của chính mình rồi mới quyết định đi.”

Nghê Huy nói: “Được, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé. Còn có hơn một năm rưỡi nữa, để vào đại học, phải liều mạng!” Hắn giơ lên quả đấm, muốn đụng với Sa Hán Minh một cái, lời này kỳ thực càng nhiều hơn là khuyến khích Sa Hán Minh.

Sa Hán Minh cũng giơ quả đấm, đụng với hắn một cái.

Nghê Huy lo lắng chuyện này sẽ đả kích Sa Hán Minh, gọi điện thoại cho Sa Hán Minh cũng chủ động một chút, mặc dù giống như là chia sẻ bí mật, kỳ thực nói về chuyện học tập của Sa Hán Minh nhiều hơn, hắn lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến chuyện học của Sa Hán Minh. Thành tích của Sa Hán Minh quả thật là bị ảnh hưởng một chút, nhưng mà không tính là quá nghiêm trọng. Nghê Huy vẫn luôn quan tâm đến chuyện học của y, Sa Hán Minh cảm thấy tự giận mình vì thấy có lỗi với sự quan tâm của Nghê Huy, không làm được người yêu, còn có thể làm bạn mà, hắn đem chính mình làm bạn tốt nhất, chính mình không thể để hắn thất vọng.

Thuỷ Hướng Đông mặc dù rất muốn loại bỏ khoảng cách giữa mình và Nghê Huy, nhưng Nghê Huy vẫn luôn dựng lên một bức tường cao giữa hai người, không cho phép y vượt qua. Thuỷ Hướng Đông đành phải giữ bổn phận, thành thật mà làm những chuyện y nên làm, sáng sớm mỗi ngày cam tâm tình nguyện dậy sớm làm điểm tâm cho Nghê Huy, học sinh lớp 12 phải dậy sớm làm điểm tâm cho người khác, phỏng chừng trong trường bọn họ cũng không có được mấy người.

Nghê Huy đã nói với y, kỳ thực không cần dậy sớm như vậy làm điểm tâm, sáng sớm mỗi ngày mua một chút là được rồi, Thuỷ Hướng Đông nói như vậy không hợp vệ sinh, ăn vào không yên tâm, không bằng chính mình làm, tốn mười, hai mươi phút mà thôi.

Thành tích của Thuỷ Hướng Đông lúc ở quê vẫn luôn tốt, vừa đến Thượng Hải, bởi vì nội dung giảng dạy có chút không giống nhau, thành tích ở trên lớp xem như là trung bình, hoàn toàn không nổi trội, trải qua hơn một học kỳ thích ứng, bây giờ đã đứng đầu trong lớp. Tỷ lệ lên lớp của trường học bọn họ đạt hơn 90%, thành tích của y như vậy, thi vào một trường đại học trọng điểm hoàn toàn không thành vấn đề.

Lúc viết báo cáo chí hướng và nguyện vọng, Thuỷ Hướng Đông hỏi Nghê Huy: “Ngươi muốn thi vào trường đại học nào?”

Nghê Huy nói: “Phục Đán đi.”

“Vậy ta cũng thi vào Phục Đán.” Thuỷ Hướng Đông nói.

“Ngươi muốn học ngành gì?”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Quản lý hoặc là tài chính. Ngươi muốn học cái gì?”

Nghê Huy nói: “Ngươi nói xem ta bây giờ đi đăng ký học mỹ thuật hội hoạ có còn kịp hay không?”

Thuỷ Hướng Đông nhìn hắn: “Ngươi muốn học mỹ thuật?”

Nghê Huy hắc hắc nở nụ cười: “Ta lại không thiếu tiền, ta cảm thấy ta chắc là giống Dương Dương, về sau làm một hoạ sĩ, về sau muốn đi đâu đó vẽ thực vật, liền chạy đến đó ở vài tháng, luôn luôn đi du lịch, đời người là sự tình tươi đẹp như vậy.”

Thuỷ Hướng Đông cười nhạo y: “Thôi đi, người lười biếng như ngươi, ra cửa đi dạo còn phải ba mời bốn thỉnh nữa, ngươi khoái trạch chết ở trong nhà, còn đến đâu để vẽ thực vật.”

Nghê Huy thẳng sống lưng, hừ một tiếng: “Ta trạch sao? Lần đó ta một mình đi du lịch Tây Tạng, không biết là ai gấp đến độ đem ta kéo về.”

Thuỷ Hướng Đông cười nói: “Từ sau lần đó, ngươi liền không thích động.”

Nghê Huy gãi gãi đầu, quả thật từ sau lần đó, hắn chính mình liền không muốn đi ra ngoài nữa, muốn đi ra ngoài chơi, cũng đều là Thuỷ Hướng Đông sắp xếp xong xuôi cho mọi người cùng đi, lẽ nào là lần du lịch Tây Tạng đó đã làm hao mòn ý chí chiến đấu của y, có lẽ là tiềm thức không hy vọng để người khác lo lắng đi, cho nên vẫn luôn ở nơi an toàn mà đợi: “Không biết là ai không cho ta ra ngoài.”

Thuỷ Hướng Đông vươn tay ra vò vò tóc của hắn: “Quả thật, từ lần đó về sau ngươi liền ngoan ngoãn hơn nhiều, cám ơn a.”

Nghê Huy đẩy tay y: “Đem ta làm như con chó mà sờ à, thích thì ngươi đi sờ nó.” Nghê Huy đem Tân Tân từ dưới đất ôm lên, đặt vào người Thuỷ Hướng Đông, Tân Tân đã trường thành một con chó nửa lớn, bộ lông toàn thân dài ra, tương đối hoạt bát, lúc nằm rạp trên đất, giống như một cái giẻ lau nhà. Nó rất ngoan, bình thường không sủa cũng không nháo, chỉ có buổi tối mỗi ngày lúc ra ngoài sẽ lộ vẻ hưng phấn, chuyện dắt chó đi dạo vốn là Thuỷ Hướng Đông làm, Nghê Huy phải luyện chữ, không có thời gian.

Thuỷ Hướng Đông đem Tân Tân ôm lên đầu gối, vuốt bộ lông dài của nó, Tân Tân thuận theo không gầm tiếng nào, trong lòng Thuỷ Hướng Đông nghĩ, nếu như Nghê Huy cũng ngoan như vậy thì tốt rồi. “Ngươi hoàn toàn không thích vẽ, chỉ là rất nhiệt tình với thư pháp mà thôi, trường học có chuyên ngành thư pháp không?”

“Rất nhiều trường có, Mỹ Viện cái gì cũng có.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Ngươi sau này còn thật nghĩ dựa vào thư pháp kiếm sống?”

“Nếu như có thể có ăn, cũng không có gì không tốt. Nhưng mà thôi đi, ta vẫn là học chút gì có ý nghĩa đi, thư pháp thì làm sở thích của ta. Ta quyết định học khoa khảo cổ lịch sử, kiến thức nhiều như vậy, về sau ta cũng làm sưu tầm gì đó.” Nghê Huy cảm thấy cách nghĩ này rất tốt.

Thuỷ Hướng Đông nói: “Được a, đây cũng rất tốt, tương lai ngươi sưu tầm kim bảo, ta cung cấp cho ngươi tài chính.”

Nghê Huy liếc y: “Ngươi không sợ ta thua hết sạch gia sản của ngươi.”

Thuỷ Hướng Đông hì hì cười: “Vừa mới bắt đầu luôn luôn sẽ bị lừa, ai không giao học phí. Yên tâm, tiền ta kiếm được ngươi khẳng định sẽ tiêu không hết, tương lai cho ngươi mở một viện bảo tàng tư nhân.”

Nghê Huy nở nụ cười: “Vậy được, đến lúc đó đừng nuốt lời a.”

Thuỷ Hướng Đông chỉ cười mà không nói, y làm sao nuốt lời, chỉ sợ Nghê Huy không muốn tiêu tiền của y.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương