Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây
-
Chương 41: Hướng Đông thiên vị
Trương Dũng và Sa Hán Minh đã đi trước không thấy bóng dáng đâu, đoán chừng đã đến đỉnh núi rồi. Thuỷ Hướng Đông cõng Liễu Mộ Khanh, đi lên sườn dốc sau cùng, cho dù là vào mùa đông, y vẫn nóng đến đầu đầy mồ hôi.
Trương Dũng và Sa Hán Minh ở đỉnh núi thưởng thức phong cảnh, thấy Nghê Huy bọn họ đi lên, liền hướng bọn họ cười: “Các ngươi so với ốc sên còn chậm hơn…” Sau đó thấy Thuỷ Hướng Đông cõng Liễu Mộ Khanh, nụ cười trên mặt Trương Dũng cứng lại, “Sao vậy?”
Nghê Huy ở đằng sau Thuỷ Hướng Đông che chở cho bọn họ, nói: “Liễu Mộ Khanh bị trật chân, không thể di chuyển. Một lát chúng ta thay phiên nhau cõng nàng xuống núi.”
Trương Dũng và Sa Hán Minh vội vàng chạy qua, giúp đỡ đỡ Liễu Mộ Khanh từ trên lưng Thuỷ Hướng Đông xuống. Thuỷ Hướng Đông cõng người đi lên sườn dốc 70, 80 độ một đoạn 50m, lại không thể dừng lại, hai chân nhuyễn đến mức có chút sốt rét, giờ khắc này thở hổn hển như trâu, co quắp ngồi dưới đất, mệt đến một chút sức lực cũng không có.
Nghê Huy đem bình nước đưa qua: “Nghỉ chút đi, đợi lát nữa xuống núi chúng ta sẽ đi đường lớn, đường lớn rộng hơn một chút, độ dốc cũng bằng phẳng một chút. Chúng ta thay phiên nhau cõng.”
Thuỷ Hướng Đông uống nước, thở dài một hơi: “Không sao, ta ăn chút gì đó, uống chút nước, nghỉ một chút, là được rồi.” Nghê Huy khó có được ôn hoà đối với mình, bởi vì nguyên do là chính mình giúp đỡ tiểu sư muội của hắn sao? Nghĩ đến điều này, trong lòng Thuỷ hướng Đông có chút không thoải mái, nhưng mà y vẫn là cố gắng không để cho chính mình suy nghĩ theo gốc độ này, ắt hẳn là hắn đau lòng mình quá vất vả.
Liễu Mộ Khanh bị trẹo chân, mọi người cũng không còn nhiều tâm tư để đùa giỡn nữa. Gió thổi mạnh trên đỉnh núi, thổi vù vù, há miệng chính là một bụng gió, mọi người tìm chỗ chắn gió nghỉ ngơi một chút, ăn một chút, đem bao tử lấp đầy, sau đó bắt đầu xuống núi, Trương Dũng chủ động yêu cầu cõng Liễu Mộ Khanh đầu tiên. Liễu Mộ Khanh mặc dù không thích Trương Dũng cõng nàng, nhưng mà nàng cũng không được chọn, đây lại không phải là chuyện tồi tệ gì, mọi người không quản vất vả cõng nàng xuống núi, còn muốn nói cái gì nữa.
Mặc dù thân thể của cô gái mười tuổi tương đối nhẹ, nhưng mấy đứa con trai này cũng không lớn bao nhiêu, cũng là đủ vất vả. Trương Dũng cõng Liễu Mộ Khanh đi một đoạn, sau đó đổi sang Sa Hán Minh cõng, sau khi Sa Hán Minh cõng xong, Nghê Huy nói: “Ta cõng cho.”
Thuỷ Hướng Đông kéo hắn: “Ta nghỉ ngơi tốt rồi, ta cõng cho.”
Nghê Huy nhìn y chằm chằm, không vui nói: “Ngươi có xem ta là con trai không hả?”
Thuỷ Hướng Đông bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn tới, khí thế nhất thời tuột xuống: “Được rồi, sau khi ngươi cõng xong đến ta cõng.”
Trong bốn đứa con trai, tuổi Nghê Huy là nhỏ nhất, hắn cũng là đứa lớn chậm nhất, trong bốn người là hắn thấp nhất. Chiều cao của hắn là khi lên trung học mới bắt đầu cao lên, trong thời gian hai năm từ 1m7 cao lên 1m8. Cho nên mặc dù bây giờ dáng vẻ của hắn không cao, hắn cũng không vội, sau này còn có thể cao lên.
Nghê Huy cõng Liễu Mộ Khanh, tiểu nha đầu trên lưng Nghê Huy, khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ, còn không ngừng nói chuyện với Nghê Huy. Thuỷ Hướng Đông và Trương Dũng đều thấy được có chút không thoải mái, sau đó Thuỷ Hướng Đông không khách khí nói: “Ngươi đừng nói chuyện với hắn nữa, hắn cõng ngươi đã tốn rất nhiều sức rồi.”
Liễu Mộ Khanh náo loạn mặt đỏ thẫm, vội vàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Nghê Huy thở hổn hển, hai chân có chút không bị khống chế mà xông về phía trước, không có cách nào, độ dốc hơi bị nghiêng, vốn dĩ lúc người bình thường đi xuống, đều sẽ không khống chế được đi xuống nhanh hơn, hơn nữa trên lưng còn cõng theo trọng lượng của một người, sức xông xuống càng lớn.
Thuỷ Hướng Đông nói với hắn: “Nghê Huy, ngươi buông xuống đi, ta cõng cho.”
Nghê Huy cắn răng chịu đựng: “Đợi chút nữa, ta còn có thể cõng được.”
Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy không chịu khuất phục, lại ra sức nhìn Liễu Mộ Khanh, Liễu Mộ Khanh được sư huynh cõng, trong lòng vốn dĩ rất vui mừng, nhưng mà sư huynh thở gấp đến nỗi nàng có thể cảm thấy cố hết sức, liền vội vàng nói: “Sư huynh, anh buông em xuống đi, nghỉ ngơi chút đi.” Liên tiếp nói ba lần, Nghê Huy nói: “Đến gốc cây đằng trước rồi xuống.”
Thuỷ Hướng Đông nhìn một chút, cái cây kia nằm ở khúc cuối của độ dốc, liền vội vàng chạy trước vài bước, đứng ở gốc cây đợi. Nghê Huy cõng người một đường chậm chậm xông về phía trước, sườn núi này có chút dốc, hắn gần như không thắng lại được. Thuỷ Hướng Đông vươn cánh tay ra cản lại, cuối cùng đem Nghê Huy ôm lấy, nhưng mà dùng lực quá lớn làm y đụng vào phía sau, đụng vào thân cây kia, Thuỷ Hướng Đông kêu lên một tiếng, trên lưng bị một chỗ lồi trên cây đụng vào, cũng may là trang phục dày, ngoại trừ đau bên ngoài một chút, không có bị thương.
Sa Hán Minh và Trương Dũng từ đằng sau cũng vội vàng chạy tới, đỡ Liễu Mộ Khanh xuống, Nghê Huy khom lưng hai tay chống đầu gối, nhìn Thuỷ Hướng Đông: “Cám ơn. Vừa rồi ngươi có bị ta đụng trúng không?”
Thuỷ Hướng Đông đưa tay ra sờ sau lưng: “Không có, không cần gấp. Ngươi trước tiên uống nước đi, nghỉ ngơi một chút.” Y đem balo lấy xuống, từ trong lấy ra khăn tay, đưa cho Nghê Huy, “Lau mồ hôi đi.”
Liễu Mộ Khanh cảm thấy vô cùng áy náy: “Xin lỗi, làm phiền mọi người quá, đều tại em không cẩn thận, để mọi người vất vả rồi.”
Thuỷ Hướng Đông đưa tay ra: “Không sao đâu, đi cùng nhau, luôn luôn phải bảo đảm mọi người bình an trở về. Về sau chính mình chú ý một chút, cẩn thận theo thói quen xoa vết thương.”
“Dạ, cám ơn.”
Thuỷ Hướng Đông lại cầm lấy mấy viên chocolate ra, đưa cho Nghê Huy: “Ăn chút chocolate đi.”
Trương Dũng nói: “Không phải nói là không có sao? Hướng Đông ngươi thiên vị.”
Thuỷ Hướng Đông thiêu mi nhìn y: “Là chocolate của ta, ta cho Nghê Huy ăn, ngươi có cái gì bất mãn?”
“Vậy thì lại càng thiên vị.” Sa Hán Minh nói.
“Ai cần ngươi lo!” Thuỷ Hướng Đông không khách khí mà nói.
Tay của Nghê Huy vốn dĩ đưa tay ra được một nửa chuẩn bị tiếp nhận, nghe nói là của Thuỷ Hướng Đông, liền rụt tay về: “Thôi khỏi, ngươi tự mình ăn đi, ta không cần đâu.”
Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy, biết mình phạm vào tính cách không được tự nhiên của gia hoả này, liền đem mấy viên chocolate lột ra, tách ra một nửa, đem bỏ vào miệng của mình, phần còn lại nhét vào tay của Nghê Huy: “Ăn đi. Bổ sung thể lực.”
Nghê Huy cầm mấy viên chocolate, nhìn thoáng qua Thuỷ Hướng Đông, lúc này mới bỏ vào trong miệng của mình.
Tiếp theo Thuỷ Hướng Đông cõng Liễu Mộ Khanh đi một đoạn đường dài, thái dương của y đều thấm ướt mồ hôi, cũng cắn chặt răng mà chống đỡ, thẳng đến khi không đi nổi nữa, mới buông người xuống, để Trương Dũng cõng. Trương Dũng cõng xong đổi qua cho Sa Hán Minh, liền đến chân núi. Thuỷ Hướng Đông đem người cõng lên xe công cộng, vài người đưa Liễu Mộ Khanh đến cửa nhà, lúc này mới trở về nhà của chính mình.
Sa Hán Minh nói: “Về sau đi ra ngoài chơi, đừng dẫn theo con gái, thật phiền phức.”
Thuỷ Hướng Dương phụ hoạ theo: “Em cũng cảm thấy như vậy.”(èo, một đám gay haha)
Nghê Huy vỗ đầu Thuỷ Hướng Dương một cái: “Lại không để em cõng, có cái gì phiền phức hả?”
Thuỷ Hướng Dương gãi đầu: “Em thấy mọi người đều mệt chết rồi.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Xem tình hình này, nếu là có địa phương nguy hiểm, thì không dẫn theo con gái.” Y là không nghĩ Nghê Huy tiếp xúc với con gái, nhưng mà y không thể ngăn cản bạn bè tìm bạn gái a.
Nghê Huy xoay cổ tay, ngáp một cái: “Về thôi, ta còn có chữ chưa viết xong.”
Nghê Huy về đến nhà liền nằm lên giường nghỉ ngơi, thẳng đến lúc ăn cơm tối mới bị gọi dậy. Ăn cơm xong, Nghê Huy cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, dưới ánh đèn trải giấy Tuyên Thành ra, rót mực, làm ướt bút lông, bắt đầu viết chữ, kết quả làm liền một mạch, một lần viết ba bức, đều cảm thấy rất hài lòng. Nghê Huy đắc ý gọi ông ngoại đến: “Ông ngoại, ông xem chữ của con, chọn cái nào?”
Ông ngoại chống gậy đi đến, cúi đầu nhìn ba bức chữ đang trải dưới đất: “Đền rất tốt a, chọn bức nào cũng được. Hôm nay trình độ được phát huy, rất tốt.” Ông ngoại cũng thay hắn vui mừng.
Nghê Huy thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng viết xong.”
Ông ngoại nói: “Đều in lạc khoản rồi đi.”(落款: lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ)
Nghê Huy đem ba bức tranh chữ đều in lạc khoản, xem mấy bức chữ này, còn say sưa rất lâu. Quả nhiên không thể vội vàng được, vẫn là phải thả lỏng mới có thể viết tốt được.
Ngày hôm sau Thuỷ Hướng Đông đến, thấy Nghê Huy đang cho con thỏ ăn: “A, chữ viết xong chưa?”
Nghê Huy đứng lên, duỗi thẳng người: “Xong rồi, lát nữa sẽ đến chỗ Điền lão sư, đem tác phẩm giao cho thầy.” Điền lão sư sao khi kiểm tra, sẽ giúp hắn gửi đi.
“Ta xem thử.” Thuỷ Hướng Đông đi vào trong nhà.
Nghê Huy có loại cảm giác huyền diệu, ba bức tranh chữ vẫn chưa đóng lại, vẫn luôn phơi ở trên sàn nhà trong thư phòng. Thuỷ Hướng Đông viết thư pháp vài năm, mặc dù không chuyên tâm, nhưng mà chữ đẹp chữ xấu vẫn có thể nhìn ra được, quả nhiên nét búc chắc chắn, có xương có thịt, lên xuống lưu loát, thật có phong thái Nhan Chân Khanh. “Chữ đẹp.”
Nghê Huy đắc ý cười hắc hắc: “Viết vào buổi tối hôm qua, một lần viết luôn ba bức, cảm thấy mỗi một bức đều tốt. Ngươi nói ta lấy hai bức nào đi tham gia?”
Đây vẫn là lần đầu tiên Nghê Huy hỏi ý kiến Thuỷ Hướng Đông, y quả thực có chút thụ sủng nhược kinh, liền nói: “Đều được a, để lão sư giúp ngươi chọn đi. Ngươi đây vẫn là dư một bức, cho ta được không?”
Nghê Huy muốn nói, ta chính mình muốn giữ lại, nhưng mà lại xoay chuyển ý nghĩ trong đầu, ba bức tranh chữ này may mà Thuỷ Hướng Đông kêu mình đi chơi, thay đổi tâm trạng mới có thể viết ra được, liền đáp ứng: “Được, đợi lão sư chọn xong, bức còn lại sẽ cho người.”
Thuỷ Hướng Đông cười đến mắt đều híp lại.
Bức tranh chữ mà Điền lão sư không chọn được đưa cho Thuỷ Hướng Đông mang về, còn đặc biệt chạy đến cửa hàng tranh trang hoàng lại, sau đó dùng giấy ống bao lại cất giữ cẩn thận. Đây là lần đầu tiên Nghê Huy viết chữ cho mình, mặc dù bên trên viết “Cần Lễ Bi”, khó có được Nghê Huy lại vô cùng hài lòng, nhất định phải cất giữ cẩn thận.
Thẳng đến khi sắp qua năm mới, bên phía Điền lão sư mới có chút thông tin, Nghê Huy được giải nhì cuộc thi thư pháp Nhan Chân Khanh toàn quốc. Nghê Huy bất ngờ vui vẻ, Điền lão sư nói, bởi vì bảng chữ mẫu phỏng theo, không phải tự mình viết, nếu không thì còn có thể có thành tích tốt hơn. Nghê Huy đã vô cùng mãn nguyện, lần đầu tiên tham gia một cuộc thi toàn quốc, liền được giải nhì, quả thực là quá khích lệ lòng người, hắn đối với niềm tin vào việc đi theo con đường thư pháp càng ngày càng kiên định.
Điền lão sư cũng thay học trò mình vui mừng, lúc không có ai nói với ông ngoại Nghê Huy: “Nghê Huy đứa nhỏ này chỉ cần kiên trì thêm chút nữa, về thư pháp sẽ tiến xa hơn chúng ta. Ông vẫn là tìm một người lão sư tốt một chút đến chỉ dạy hắn, đừng ở chỗ của tôi trì hoãn.”
Ông ngoại cũng có chút không có cách nào, bọn họ ở đây trình độ thư pháp thể chữ Nhan cao nhất chính là Lão Điền, lại phải đi nơi khác tìm người, trừ phi là để Nghê Huy đến Thượng Hải, nơi đó rộng lớn, ắt hẳn có lão sư rất tốt.
Ông ngoại hỏi Nghê Huy, có muốn đến phát triển thêm một bước về thư pháp không, nếu như muốn, vậy thì đến chỗ mẹ ở Thượng Hải. Nghê Huy suy nghĩ nhiều lần, vẫn là có chút luyến tiếc ông bà ngoại, thư pháp vẫn là niềm yêu thích hứng thú, không nhất định phải làm ra cái thành tích gì.
Liễu Mộ Khanh hạng gì cũng không được, nhưng mà tiểu cô nương dường như cũng không hoàn toàn nhụt chí, Nghê Huy đạt được giải thưởng, nàng còn vui hơn người đạt giải là Nghê Huy. Kể từ khi bị trẹo chân lần đó, ngược lại không không biết xấu hổ mà nhắc lại chuyện đi chơi với Nghê Huy.
Lúc đó đang thịnh hành trào lưu dùng plastic nhiều màu xếp ngôi sao may mắn, mỗi cô gái thích mơ mộng đều muốn xếp một ít, Liễu Mộ Khanh cũng không ngoại lệ, nàng mua một bó lớn plastic về, có thời gian liền xếp, sau khi tan học thì xếp, thời gian buổi trưa nghỉ ngơi thì xếp, tan học trên đường cũng xếp, trước khi đi ngủ cũng xếp, có đôi khi có giờ tự học, cũng sẽ len lén lấy ra xếp vài cái, quả thực là có chút say sưa.
Chỉ có bạn tốt của nàng là Tiêu Dao mới biết được nàng xếp những ngôi sao này là để tặng ai, Tiêu Dao cũng xếp, nhưng mà những ngôi sao mà nàng xếp có khả năng không thể tặng được, bởi vì ngoại trừ lần đó leo núi, nàng và Sa Hán Minh cái gì xuất hiện cùng một lúc cũng không có. Sau khi trở lại trường, thấy mặt nhau, Sa Hán Minh còn làm như không quen biết, quả thực có chút quá tàn khốc.
Liễu Mộ Khanh vì xếp những ngôi sao may mắn này, đầu ngón tay đều có vài nốt chai, cuối cùng trước ngày lễ tình nhân xếp xong 365 ngôi sao, vào lễ tình nhân đúng lúc vào thứ bảy. Nghê Huy và Liễu Mộ Khanh đều đi luyện chữ, Liễu Mộ Khanh liền đem cái lọ thuỷ tinh chứa những ngôi sao may mắn được gói lại mang theo. Sau khi vào học, Liễu Mộ Khanh đem những ngôi sao may mắn cầm ra: “Sư huynh, cái này tặng cho anh, chúc anh mỗi ngày đều may mắn.”
Nghê Huy nhìn thấy cái lọ thuỷ tinh đó, lại thấy sự ngượng ngùng của Liễu Mộ Khanh, tâm như gương sáng hiểu rõ, hắn cười nói: “Lời chúc phúc của em anh sẽ tiếp nhận, ngôi sao may mắn thì thôi đi. Xếp cũng không dễ dàng gì, em chính mình giữ lại đi, cũng chút em mỗi ngày đều may mắn.” Nghê Huy thu dọn xong bút mực của mình, chuẩn bị rời đi.
Liễu Mộ Khanh vẻ mặt đỏ bừng, cầm lọ thuỷ tinh chứa ngôi sao may mắn không biết làm sao mới tốt. Nghê Huy cũng không đợi nàng, trực tiếp xoay người rời đi. Tâm tư của con gái, ai gánh vác được a. Ngày hôm sau lại đến chỗ Điền lão sư, Nghê Huy phát hiện cái lọ thuỷ tinh ngôi sao may mắn đó được để trên bàn mình ngồi luyện chữ, nhưng mà lại không thấy Liễu Mộ Khanh đến, hỏi Điền lão sư, Điền lão sư nói Liễu Mộ Khanh phải chuẩn bị thi lên lớp, về sau sẽ không đến luyện chữ. Nghê Huy nhúng vai một chút, cô gái nhỏ thật là nhạy cảm a. Cháu gái của Điền lão sư lại đến chơi, nhìn thấy cái lọ thuỷ tinh ngôi sao, rất thích, Nghê Huy liền đem cái lọ thuỷ tinh ngôi sao đó tặng cho cô bé. (Bé thụ thật phũ phàng.)
Thẳng đến khi Nghê Huy tốt nghiệp tiểu học, đều không thấy Liễu Mộ Khanh đến nhà Điền lão sư, ở trường học gặp mặt, tiểu cô nương cũng là vừa thấy mặt liền xoay người đi hướng khác, ngay cả “sư huynh” cũng không gọi. Nghê Huy trong lòng nghĩ, như vậy cũng tốt, ngược lại chính mình cũng trả lời không được.
Sau khi tốt nghiệp tiểu học, Nghê Huy vô cùng thuận lợi được vào trường trung học Thực Nghiệm, kỳ thực hắn muốn tránh né Thuỷ Hướng Đông đi học ở trường khác, nhưng mà vài người bạn của hắn đều học ở trường trung học Thực Nghiệm, hắn không đi rõ ràng là quá cố ý, Sa Hán Minh và Trương Dũng khẳng định sẽ không buông tha cho hắn. Đặc biệt là Trương Dũng, vì vào được trường trung học Thực Nghiệm, đáp ứng nằm trong top 10 của kỳ thi, để có thể tiến bộ, xém chút nữa treo cổ tự tử, cả đời chưa từng nghiêm túc chăm chỉ như vậy, nếu như bọn hắn bốn người lại thiếu một người, Trương Dũng phỏng chừng sẽ mang thù.
Kỳ nghỉ hè năm nay sau khi tốt nghiệp tiểu học, Nghê Huy lại muốn đến Thượng Hải ở, lần này Thuỷ Hướng Đông không có đi Thượng Hải nhập hàng, y đến Thâm Quyến, hai năm nay điện thoại cầm tay trở nên thịnh hành, giá cả thị trường tiêu thụ rất tốt, nhưng mà trong nước lại là có giá nhưng không có thị trường, Thuỷ Hướng Đông quyết định đến Thẩm Quyến thăm dò giá cả. Nếu như có thể mua đến Hồng Kông, trở về nhất định có thể kiếm không ít.
Nghê Huy liền dẫn Thuỷ Hướng Dương đi Thượng Hải, lúc trước lúc Thuỷ Hướng Đông đi Thượng Hải, mỗi lần đều là để Thuỷ Hướng Dương ở nhà cho ông bà ngoại Nghê Huy chăm sóc, Thuỷ Hướng Dương đối với Thượng Hải mong chờ vô cùng, đặc biệt hy vọng anh trai dẫn mình đi, nhưng thường thường không được như ý. Lần này Nghê Huy quyết định dẫn y đi chơi.
Bởi vì nguyên do sức khoẻ, rất nhiều hoạt động Thuỷ Hướng Dương bị hạn chế, y biến thành một đứa con nít vô cùng an tĩnh. Đứa nhỏ này rất lương thiện, có thế giới nội tâm vô cùng phong phú, điều này được thể hiện trực tiếp qua nét bút của y, y dùng bút vẽ để thể hiện tâm trạng của mình.
Lúc mới bắt đầu, y luôn vẽ đường nét không có màu sắc, bởi vì sách manga mà y xem đều là trắng đen, y liền cho rằng manga là không có màu sắc. Về sau y phát hiện phong cách của manga và phim hoạt hình giống nhau, một cái là đứng im, một cái là chuyển động, hơn nữa màu sắc của phim hoạt hình rất đẹp, y liền kêu Thuỷ Hướng Đông mua bút màu cho y, học cách tô màu. Các bức tranh của y thông thường rất sinh động, màu sắc cũng rất có chí khí, phối hợp rất hài hoà. Từ cách dùng màu sắc của đứa nhỏ này có thể thấy được, nội tâm của y là người rất sôi động, hơn nữa rất tích cực rất toả sáng.
Thuỷ Hướng Đông bảo hộ Thuỷ Hướng Dương rất kỹ, từ nhỏ không để cho y tiếp xúc với những thứ không lành mạnh, những thứ này tồn tại trong xã hội, tự nhiên là không thể tránh khỏi, nhưng mà Thuỷ Hướng Đông muốn thời thơ ấu của em trai mình, tất cả những tiếp xúc đều là dương quang mỹ lệ, như vậy trong tương lai y sẽ có một trái tim tích cực hướng về phía trước. Mà không phải giống như đời trước, từ nhỏ bị người khác ức hiếp, chịu đựng đói khổ, áo quần rách rưới, lo lắng sợ hãi, cuối cùng biến thành một người vừa nhát gan vừa bi quan.
Xem bọn họ là những đứa nhỏ từ nhỏ đã mất cha mất mẹ, đương nhiên không thể thiếu những lần bị người khác ức hiếp và kỳ thị, nhưng mà những người ức hiếp y, đều bị Thuỷ Hướng Đông đáp lại, những người kỳ thị bọn họ, Thuỷ Hướng Đông sẽ nói với y, đây là lỗi của đối phương, bọn học không có tình đồng cảm, không có tim, cho nên mới ức hiếp kẻ yếu.
Nghê Huy và Trương Dũng cũng rất chăm sóc Thuỷ Hướng Dương, có ba người anh làm hậu thuẫn cho mình, người dám bắt nạt y rất ít. Tâm nguyện của Thuỷ Hướng Đông chính là em trai mình có thể bình yên mà lớn, thể xác và tinh thần đều khoẻ mạnh, như vậy y liền có thể yên tâm là những chuyện mà mình muốn làm.
Nghê Huy rất thích chơi cùng với Thuỷ Hướng Dương, đứa nhỏ này không giống với anh trai của y có tính tồn tại mạnh như vậy, khiến người khác xem nhẹ đều xem nhẹ không được. Thuỷ Hướng Dương rất an tĩnh, y không làm phiền người khác, còn rất dịu dàng, là áo bông tri kỷ, luôn làm cho người khác bất ngờ cảm giác được sự ôn nhu dịu dàng. Nội tâm của đứa nhỏ này mềm mại mà nhạy cảm, ngây thơ thuần khiết, hỷ nộ thể hiện rõ, trong suốt như nước, khiến cho người khác nguyện ý thân cận.
Nghê Huy và em gái Viên Viên rất thích Thuỷ Hướng Dương, anh trai này rất kiên nhẫn, nói chuyện cũng rất dịu dàng, hai người thường thường ngồi dưới đất chơi xếp gỗ, chơi đến say sưa. Nghê Huy thì không có đủ kiên nhẫn như vậy để cùng em gái hai tuổi của mình ngồi trên cái đệm bọt biển chơi xếp gỗ và búp bê, cho nên dẫn theo Thuỷ Hướng Dương đến Thượng Hải, như giúp chính mình mời thêm một người giúp đỡ nhỏ, Viên Viên sẽ không quấn quít lấy mình cùng chơi với bé.
Sau khi Viên Viên tròn một tuổi, Trần Lệ Bình bắt đầu đi làm lại. Trong nhà mời đến hai bảo mẫu, một người phụ trách trông em bé, một người phụ trách nấu cơm làm việc nhà, bọn họ hai người không thiếu tiền, chất lượng cuộc sống tự nhiên được nâng cao.
Trần Lệ Bình kể từ sau khi tái hôn, mọi việc đều có người thương lượng, về sau lại có thêm Viên Viên, thời gian gọi điện thoại về nói chuyện với Nghê Huy cũng dần dần ngắn lại. Nghê Huy cảm thấy mẹ kết hôn, có chỗ tốt có chỗ không tốt, chỗ tốt là, mẹ có người bồi bạn, không còn vất vả như vậy nữa, chỗ không tốt là, lúc trước chính mình có cách nghĩ và kiến nghị gì, trực tiếp nói với mẹ, mẹ cơ bản sẽ tiếp nhận, bây giờ chính mình có ý kiến, mẹ còn phải thương lượng với Chương thúc thúc, hạ quyết tâm tự nhiên sẽ không dứt khoát như vậy, cũng vì vậy mà bỏ lỡ không ít cơ hội.
Nghê Huy có lúc nghĩ, coi như là được cái này sẽ mất cái kia, nhưng mà còn tốt chỉ là mất đi những thứ trên kinh tế, không ảnh hưởng đến gốc rễ, kiếm nhiều tiền như vậy, con người cũng chỉ có thể ăn mặt nhiều như vậy, hay là con người sống vui vẻ hạnh phúc mới là quan trọng nhất.
Trương Dũng và Sa Hán Minh ở đỉnh núi thưởng thức phong cảnh, thấy Nghê Huy bọn họ đi lên, liền hướng bọn họ cười: “Các ngươi so với ốc sên còn chậm hơn…” Sau đó thấy Thuỷ Hướng Đông cõng Liễu Mộ Khanh, nụ cười trên mặt Trương Dũng cứng lại, “Sao vậy?”
Nghê Huy ở đằng sau Thuỷ Hướng Đông che chở cho bọn họ, nói: “Liễu Mộ Khanh bị trật chân, không thể di chuyển. Một lát chúng ta thay phiên nhau cõng nàng xuống núi.”
Trương Dũng và Sa Hán Minh vội vàng chạy qua, giúp đỡ đỡ Liễu Mộ Khanh từ trên lưng Thuỷ Hướng Đông xuống. Thuỷ Hướng Đông cõng người đi lên sườn dốc 70, 80 độ một đoạn 50m, lại không thể dừng lại, hai chân nhuyễn đến mức có chút sốt rét, giờ khắc này thở hổn hển như trâu, co quắp ngồi dưới đất, mệt đến một chút sức lực cũng không có.
Nghê Huy đem bình nước đưa qua: “Nghỉ chút đi, đợi lát nữa xuống núi chúng ta sẽ đi đường lớn, đường lớn rộng hơn một chút, độ dốc cũng bằng phẳng một chút. Chúng ta thay phiên nhau cõng.”
Thuỷ Hướng Đông uống nước, thở dài một hơi: “Không sao, ta ăn chút gì đó, uống chút nước, nghỉ một chút, là được rồi.” Nghê Huy khó có được ôn hoà đối với mình, bởi vì nguyên do là chính mình giúp đỡ tiểu sư muội của hắn sao? Nghĩ đến điều này, trong lòng Thuỷ hướng Đông có chút không thoải mái, nhưng mà y vẫn là cố gắng không để cho chính mình suy nghĩ theo gốc độ này, ắt hẳn là hắn đau lòng mình quá vất vả.
Liễu Mộ Khanh bị trẹo chân, mọi người cũng không còn nhiều tâm tư để đùa giỡn nữa. Gió thổi mạnh trên đỉnh núi, thổi vù vù, há miệng chính là một bụng gió, mọi người tìm chỗ chắn gió nghỉ ngơi một chút, ăn một chút, đem bao tử lấp đầy, sau đó bắt đầu xuống núi, Trương Dũng chủ động yêu cầu cõng Liễu Mộ Khanh đầu tiên. Liễu Mộ Khanh mặc dù không thích Trương Dũng cõng nàng, nhưng mà nàng cũng không được chọn, đây lại không phải là chuyện tồi tệ gì, mọi người không quản vất vả cõng nàng xuống núi, còn muốn nói cái gì nữa.
Mặc dù thân thể của cô gái mười tuổi tương đối nhẹ, nhưng mấy đứa con trai này cũng không lớn bao nhiêu, cũng là đủ vất vả. Trương Dũng cõng Liễu Mộ Khanh đi một đoạn, sau đó đổi sang Sa Hán Minh cõng, sau khi Sa Hán Minh cõng xong, Nghê Huy nói: “Ta cõng cho.”
Thuỷ Hướng Đông kéo hắn: “Ta nghỉ ngơi tốt rồi, ta cõng cho.”
Nghê Huy nhìn y chằm chằm, không vui nói: “Ngươi có xem ta là con trai không hả?”
Thuỷ Hướng Đông bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn tới, khí thế nhất thời tuột xuống: “Được rồi, sau khi ngươi cõng xong đến ta cõng.”
Trong bốn đứa con trai, tuổi Nghê Huy là nhỏ nhất, hắn cũng là đứa lớn chậm nhất, trong bốn người là hắn thấp nhất. Chiều cao của hắn là khi lên trung học mới bắt đầu cao lên, trong thời gian hai năm từ 1m7 cao lên 1m8. Cho nên mặc dù bây giờ dáng vẻ của hắn không cao, hắn cũng không vội, sau này còn có thể cao lên.
Nghê Huy cõng Liễu Mộ Khanh, tiểu nha đầu trên lưng Nghê Huy, khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ, còn không ngừng nói chuyện với Nghê Huy. Thuỷ Hướng Đông và Trương Dũng đều thấy được có chút không thoải mái, sau đó Thuỷ Hướng Đông không khách khí nói: “Ngươi đừng nói chuyện với hắn nữa, hắn cõng ngươi đã tốn rất nhiều sức rồi.”
Liễu Mộ Khanh náo loạn mặt đỏ thẫm, vội vàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Nghê Huy thở hổn hển, hai chân có chút không bị khống chế mà xông về phía trước, không có cách nào, độ dốc hơi bị nghiêng, vốn dĩ lúc người bình thường đi xuống, đều sẽ không khống chế được đi xuống nhanh hơn, hơn nữa trên lưng còn cõng theo trọng lượng của một người, sức xông xuống càng lớn.
Thuỷ Hướng Đông nói với hắn: “Nghê Huy, ngươi buông xuống đi, ta cõng cho.”
Nghê Huy cắn răng chịu đựng: “Đợi chút nữa, ta còn có thể cõng được.”
Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy không chịu khuất phục, lại ra sức nhìn Liễu Mộ Khanh, Liễu Mộ Khanh được sư huynh cõng, trong lòng vốn dĩ rất vui mừng, nhưng mà sư huynh thở gấp đến nỗi nàng có thể cảm thấy cố hết sức, liền vội vàng nói: “Sư huynh, anh buông em xuống đi, nghỉ ngơi chút đi.” Liên tiếp nói ba lần, Nghê Huy nói: “Đến gốc cây đằng trước rồi xuống.”
Thuỷ Hướng Đông nhìn một chút, cái cây kia nằm ở khúc cuối của độ dốc, liền vội vàng chạy trước vài bước, đứng ở gốc cây đợi. Nghê Huy cõng người một đường chậm chậm xông về phía trước, sườn núi này có chút dốc, hắn gần như không thắng lại được. Thuỷ Hướng Đông vươn cánh tay ra cản lại, cuối cùng đem Nghê Huy ôm lấy, nhưng mà dùng lực quá lớn làm y đụng vào phía sau, đụng vào thân cây kia, Thuỷ Hướng Đông kêu lên một tiếng, trên lưng bị một chỗ lồi trên cây đụng vào, cũng may là trang phục dày, ngoại trừ đau bên ngoài một chút, không có bị thương.
Sa Hán Minh và Trương Dũng từ đằng sau cũng vội vàng chạy tới, đỡ Liễu Mộ Khanh xuống, Nghê Huy khom lưng hai tay chống đầu gối, nhìn Thuỷ Hướng Đông: “Cám ơn. Vừa rồi ngươi có bị ta đụng trúng không?”
Thuỷ Hướng Đông đưa tay ra sờ sau lưng: “Không có, không cần gấp. Ngươi trước tiên uống nước đi, nghỉ ngơi một chút.” Y đem balo lấy xuống, từ trong lấy ra khăn tay, đưa cho Nghê Huy, “Lau mồ hôi đi.”
Liễu Mộ Khanh cảm thấy vô cùng áy náy: “Xin lỗi, làm phiền mọi người quá, đều tại em không cẩn thận, để mọi người vất vả rồi.”
Thuỷ Hướng Đông đưa tay ra: “Không sao đâu, đi cùng nhau, luôn luôn phải bảo đảm mọi người bình an trở về. Về sau chính mình chú ý một chút, cẩn thận theo thói quen xoa vết thương.”
“Dạ, cám ơn.”
Thuỷ Hướng Đông lại cầm lấy mấy viên chocolate ra, đưa cho Nghê Huy: “Ăn chút chocolate đi.”
Trương Dũng nói: “Không phải nói là không có sao? Hướng Đông ngươi thiên vị.”
Thuỷ Hướng Đông thiêu mi nhìn y: “Là chocolate của ta, ta cho Nghê Huy ăn, ngươi có cái gì bất mãn?”
“Vậy thì lại càng thiên vị.” Sa Hán Minh nói.
“Ai cần ngươi lo!” Thuỷ Hướng Đông không khách khí mà nói.
Tay của Nghê Huy vốn dĩ đưa tay ra được một nửa chuẩn bị tiếp nhận, nghe nói là của Thuỷ Hướng Đông, liền rụt tay về: “Thôi khỏi, ngươi tự mình ăn đi, ta không cần đâu.”
Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy, biết mình phạm vào tính cách không được tự nhiên của gia hoả này, liền đem mấy viên chocolate lột ra, tách ra một nửa, đem bỏ vào miệng của mình, phần còn lại nhét vào tay của Nghê Huy: “Ăn đi. Bổ sung thể lực.”
Nghê Huy cầm mấy viên chocolate, nhìn thoáng qua Thuỷ Hướng Đông, lúc này mới bỏ vào trong miệng của mình.
Tiếp theo Thuỷ Hướng Đông cõng Liễu Mộ Khanh đi một đoạn đường dài, thái dương của y đều thấm ướt mồ hôi, cũng cắn chặt răng mà chống đỡ, thẳng đến khi không đi nổi nữa, mới buông người xuống, để Trương Dũng cõng. Trương Dũng cõng xong đổi qua cho Sa Hán Minh, liền đến chân núi. Thuỷ Hướng Đông đem người cõng lên xe công cộng, vài người đưa Liễu Mộ Khanh đến cửa nhà, lúc này mới trở về nhà của chính mình.
Sa Hán Minh nói: “Về sau đi ra ngoài chơi, đừng dẫn theo con gái, thật phiền phức.”
Thuỷ Hướng Dương phụ hoạ theo: “Em cũng cảm thấy như vậy.”(èo, một đám gay haha)
Nghê Huy vỗ đầu Thuỷ Hướng Dương một cái: “Lại không để em cõng, có cái gì phiền phức hả?”
Thuỷ Hướng Dương gãi đầu: “Em thấy mọi người đều mệt chết rồi.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Xem tình hình này, nếu là có địa phương nguy hiểm, thì không dẫn theo con gái.” Y là không nghĩ Nghê Huy tiếp xúc với con gái, nhưng mà y không thể ngăn cản bạn bè tìm bạn gái a.
Nghê Huy xoay cổ tay, ngáp một cái: “Về thôi, ta còn có chữ chưa viết xong.”
Nghê Huy về đến nhà liền nằm lên giường nghỉ ngơi, thẳng đến lúc ăn cơm tối mới bị gọi dậy. Ăn cơm xong, Nghê Huy cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, dưới ánh đèn trải giấy Tuyên Thành ra, rót mực, làm ướt bút lông, bắt đầu viết chữ, kết quả làm liền một mạch, một lần viết ba bức, đều cảm thấy rất hài lòng. Nghê Huy đắc ý gọi ông ngoại đến: “Ông ngoại, ông xem chữ của con, chọn cái nào?”
Ông ngoại chống gậy đi đến, cúi đầu nhìn ba bức chữ đang trải dưới đất: “Đền rất tốt a, chọn bức nào cũng được. Hôm nay trình độ được phát huy, rất tốt.” Ông ngoại cũng thay hắn vui mừng.
Nghê Huy thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng viết xong.”
Ông ngoại nói: “Đều in lạc khoản rồi đi.”(落款: lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ)
Nghê Huy đem ba bức tranh chữ đều in lạc khoản, xem mấy bức chữ này, còn say sưa rất lâu. Quả nhiên không thể vội vàng được, vẫn là phải thả lỏng mới có thể viết tốt được.
Ngày hôm sau Thuỷ Hướng Đông đến, thấy Nghê Huy đang cho con thỏ ăn: “A, chữ viết xong chưa?”
Nghê Huy đứng lên, duỗi thẳng người: “Xong rồi, lát nữa sẽ đến chỗ Điền lão sư, đem tác phẩm giao cho thầy.” Điền lão sư sao khi kiểm tra, sẽ giúp hắn gửi đi.
“Ta xem thử.” Thuỷ Hướng Đông đi vào trong nhà.
Nghê Huy có loại cảm giác huyền diệu, ba bức tranh chữ vẫn chưa đóng lại, vẫn luôn phơi ở trên sàn nhà trong thư phòng. Thuỷ Hướng Đông viết thư pháp vài năm, mặc dù không chuyên tâm, nhưng mà chữ đẹp chữ xấu vẫn có thể nhìn ra được, quả nhiên nét búc chắc chắn, có xương có thịt, lên xuống lưu loát, thật có phong thái Nhan Chân Khanh. “Chữ đẹp.”
Nghê Huy đắc ý cười hắc hắc: “Viết vào buổi tối hôm qua, một lần viết luôn ba bức, cảm thấy mỗi một bức đều tốt. Ngươi nói ta lấy hai bức nào đi tham gia?”
Đây vẫn là lần đầu tiên Nghê Huy hỏi ý kiến Thuỷ Hướng Đông, y quả thực có chút thụ sủng nhược kinh, liền nói: “Đều được a, để lão sư giúp ngươi chọn đi. Ngươi đây vẫn là dư một bức, cho ta được không?”
Nghê Huy muốn nói, ta chính mình muốn giữ lại, nhưng mà lại xoay chuyển ý nghĩ trong đầu, ba bức tranh chữ này may mà Thuỷ Hướng Đông kêu mình đi chơi, thay đổi tâm trạng mới có thể viết ra được, liền đáp ứng: “Được, đợi lão sư chọn xong, bức còn lại sẽ cho người.”
Thuỷ Hướng Đông cười đến mắt đều híp lại.
Bức tranh chữ mà Điền lão sư không chọn được đưa cho Thuỷ Hướng Đông mang về, còn đặc biệt chạy đến cửa hàng tranh trang hoàng lại, sau đó dùng giấy ống bao lại cất giữ cẩn thận. Đây là lần đầu tiên Nghê Huy viết chữ cho mình, mặc dù bên trên viết “Cần Lễ Bi”, khó có được Nghê Huy lại vô cùng hài lòng, nhất định phải cất giữ cẩn thận.
Thẳng đến khi sắp qua năm mới, bên phía Điền lão sư mới có chút thông tin, Nghê Huy được giải nhì cuộc thi thư pháp Nhan Chân Khanh toàn quốc. Nghê Huy bất ngờ vui vẻ, Điền lão sư nói, bởi vì bảng chữ mẫu phỏng theo, không phải tự mình viết, nếu không thì còn có thể có thành tích tốt hơn. Nghê Huy đã vô cùng mãn nguyện, lần đầu tiên tham gia một cuộc thi toàn quốc, liền được giải nhì, quả thực là quá khích lệ lòng người, hắn đối với niềm tin vào việc đi theo con đường thư pháp càng ngày càng kiên định.
Điền lão sư cũng thay học trò mình vui mừng, lúc không có ai nói với ông ngoại Nghê Huy: “Nghê Huy đứa nhỏ này chỉ cần kiên trì thêm chút nữa, về thư pháp sẽ tiến xa hơn chúng ta. Ông vẫn là tìm một người lão sư tốt một chút đến chỉ dạy hắn, đừng ở chỗ của tôi trì hoãn.”
Ông ngoại cũng có chút không có cách nào, bọn họ ở đây trình độ thư pháp thể chữ Nhan cao nhất chính là Lão Điền, lại phải đi nơi khác tìm người, trừ phi là để Nghê Huy đến Thượng Hải, nơi đó rộng lớn, ắt hẳn có lão sư rất tốt.
Ông ngoại hỏi Nghê Huy, có muốn đến phát triển thêm một bước về thư pháp không, nếu như muốn, vậy thì đến chỗ mẹ ở Thượng Hải. Nghê Huy suy nghĩ nhiều lần, vẫn là có chút luyến tiếc ông bà ngoại, thư pháp vẫn là niềm yêu thích hứng thú, không nhất định phải làm ra cái thành tích gì.
Liễu Mộ Khanh hạng gì cũng không được, nhưng mà tiểu cô nương dường như cũng không hoàn toàn nhụt chí, Nghê Huy đạt được giải thưởng, nàng còn vui hơn người đạt giải là Nghê Huy. Kể từ khi bị trẹo chân lần đó, ngược lại không không biết xấu hổ mà nhắc lại chuyện đi chơi với Nghê Huy.
Lúc đó đang thịnh hành trào lưu dùng plastic nhiều màu xếp ngôi sao may mắn, mỗi cô gái thích mơ mộng đều muốn xếp một ít, Liễu Mộ Khanh cũng không ngoại lệ, nàng mua một bó lớn plastic về, có thời gian liền xếp, sau khi tan học thì xếp, thời gian buổi trưa nghỉ ngơi thì xếp, tan học trên đường cũng xếp, trước khi đi ngủ cũng xếp, có đôi khi có giờ tự học, cũng sẽ len lén lấy ra xếp vài cái, quả thực là có chút say sưa.
Chỉ có bạn tốt của nàng là Tiêu Dao mới biết được nàng xếp những ngôi sao này là để tặng ai, Tiêu Dao cũng xếp, nhưng mà những ngôi sao mà nàng xếp có khả năng không thể tặng được, bởi vì ngoại trừ lần đó leo núi, nàng và Sa Hán Minh cái gì xuất hiện cùng một lúc cũng không có. Sau khi trở lại trường, thấy mặt nhau, Sa Hán Minh còn làm như không quen biết, quả thực có chút quá tàn khốc.
Liễu Mộ Khanh vì xếp những ngôi sao may mắn này, đầu ngón tay đều có vài nốt chai, cuối cùng trước ngày lễ tình nhân xếp xong 365 ngôi sao, vào lễ tình nhân đúng lúc vào thứ bảy. Nghê Huy và Liễu Mộ Khanh đều đi luyện chữ, Liễu Mộ Khanh liền đem cái lọ thuỷ tinh chứa những ngôi sao may mắn được gói lại mang theo. Sau khi vào học, Liễu Mộ Khanh đem những ngôi sao may mắn cầm ra: “Sư huynh, cái này tặng cho anh, chúc anh mỗi ngày đều may mắn.”
Nghê Huy nhìn thấy cái lọ thuỷ tinh đó, lại thấy sự ngượng ngùng của Liễu Mộ Khanh, tâm như gương sáng hiểu rõ, hắn cười nói: “Lời chúc phúc của em anh sẽ tiếp nhận, ngôi sao may mắn thì thôi đi. Xếp cũng không dễ dàng gì, em chính mình giữ lại đi, cũng chút em mỗi ngày đều may mắn.” Nghê Huy thu dọn xong bút mực của mình, chuẩn bị rời đi.
Liễu Mộ Khanh vẻ mặt đỏ bừng, cầm lọ thuỷ tinh chứa ngôi sao may mắn không biết làm sao mới tốt. Nghê Huy cũng không đợi nàng, trực tiếp xoay người rời đi. Tâm tư của con gái, ai gánh vác được a. Ngày hôm sau lại đến chỗ Điền lão sư, Nghê Huy phát hiện cái lọ thuỷ tinh ngôi sao may mắn đó được để trên bàn mình ngồi luyện chữ, nhưng mà lại không thấy Liễu Mộ Khanh đến, hỏi Điền lão sư, Điền lão sư nói Liễu Mộ Khanh phải chuẩn bị thi lên lớp, về sau sẽ không đến luyện chữ. Nghê Huy nhúng vai một chút, cô gái nhỏ thật là nhạy cảm a. Cháu gái của Điền lão sư lại đến chơi, nhìn thấy cái lọ thuỷ tinh ngôi sao, rất thích, Nghê Huy liền đem cái lọ thuỷ tinh ngôi sao đó tặng cho cô bé. (Bé thụ thật phũ phàng.)
Thẳng đến khi Nghê Huy tốt nghiệp tiểu học, đều không thấy Liễu Mộ Khanh đến nhà Điền lão sư, ở trường học gặp mặt, tiểu cô nương cũng là vừa thấy mặt liền xoay người đi hướng khác, ngay cả “sư huynh” cũng không gọi. Nghê Huy trong lòng nghĩ, như vậy cũng tốt, ngược lại chính mình cũng trả lời không được.
Sau khi tốt nghiệp tiểu học, Nghê Huy vô cùng thuận lợi được vào trường trung học Thực Nghiệm, kỳ thực hắn muốn tránh né Thuỷ Hướng Đông đi học ở trường khác, nhưng mà vài người bạn của hắn đều học ở trường trung học Thực Nghiệm, hắn không đi rõ ràng là quá cố ý, Sa Hán Minh và Trương Dũng khẳng định sẽ không buông tha cho hắn. Đặc biệt là Trương Dũng, vì vào được trường trung học Thực Nghiệm, đáp ứng nằm trong top 10 của kỳ thi, để có thể tiến bộ, xém chút nữa treo cổ tự tử, cả đời chưa từng nghiêm túc chăm chỉ như vậy, nếu như bọn hắn bốn người lại thiếu một người, Trương Dũng phỏng chừng sẽ mang thù.
Kỳ nghỉ hè năm nay sau khi tốt nghiệp tiểu học, Nghê Huy lại muốn đến Thượng Hải ở, lần này Thuỷ Hướng Đông không có đi Thượng Hải nhập hàng, y đến Thâm Quyến, hai năm nay điện thoại cầm tay trở nên thịnh hành, giá cả thị trường tiêu thụ rất tốt, nhưng mà trong nước lại là có giá nhưng không có thị trường, Thuỷ Hướng Đông quyết định đến Thẩm Quyến thăm dò giá cả. Nếu như có thể mua đến Hồng Kông, trở về nhất định có thể kiếm không ít.
Nghê Huy liền dẫn Thuỷ Hướng Dương đi Thượng Hải, lúc trước lúc Thuỷ Hướng Đông đi Thượng Hải, mỗi lần đều là để Thuỷ Hướng Dương ở nhà cho ông bà ngoại Nghê Huy chăm sóc, Thuỷ Hướng Dương đối với Thượng Hải mong chờ vô cùng, đặc biệt hy vọng anh trai dẫn mình đi, nhưng thường thường không được như ý. Lần này Nghê Huy quyết định dẫn y đi chơi.
Bởi vì nguyên do sức khoẻ, rất nhiều hoạt động Thuỷ Hướng Dương bị hạn chế, y biến thành một đứa con nít vô cùng an tĩnh. Đứa nhỏ này rất lương thiện, có thế giới nội tâm vô cùng phong phú, điều này được thể hiện trực tiếp qua nét bút của y, y dùng bút vẽ để thể hiện tâm trạng của mình.
Lúc mới bắt đầu, y luôn vẽ đường nét không có màu sắc, bởi vì sách manga mà y xem đều là trắng đen, y liền cho rằng manga là không có màu sắc. Về sau y phát hiện phong cách của manga và phim hoạt hình giống nhau, một cái là đứng im, một cái là chuyển động, hơn nữa màu sắc của phim hoạt hình rất đẹp, y liền kêu Thuỷ Hướng Đông mua bút màu cho y, học cách tô màu. Các bức tranh của y thông thường rất sinh động, màu sắc cũng rất có chí khí, phối hợp rất hài hoà. Từ cách dùng màu sắc của đứa nhỏ này có thể thấy được, nội tâm của y là người rất sôi động, hơn nữa rất tích cực rất toả sáng.
Thuỷ Hướng Đông bảo hộ Thuỷ Hướng Dương rất kỹ, từ nhỏ không để cho y tiếp xúc với những thứ không lành mạnh, những thứ này tồn tại trong xã hội, tự nhiên là không thể tránh khỏi, nhưng mà Thuỷ Hướng Đông muốn thời thơ ấu của em trai mình, tất cả những tiếp xúc đều là dương quang mỹ lệ, như vậy trong tương lai y sẽ có một trái tim tích cực hướng về phía trước. Mà không phải giống như đời trước, từ nhỏ bị người khác ức hiếp, chịu đựng đói khổ, áo quần rách rưới, lo lắng sợ hãi, cuối cùng biến thành một người vừa nhát gan vừa bi quan.
Xem bọn họ là những đứa nhỏ từ nhỏ đã mất cha mất mẹ, đương nhiên không thể thiếu những lần bị người khác ức hiếp và kỳ thị, nhưng mà những người ức hiếp y, đều bị Thuỷ Hướng Đông đáp lại, những người kỳ thị bọn họ, Thuỷ Hướng Đông sẽ nói với y, đây là lỗi của đối phương, bọn học không có tình đồng cảm, không có tim, cho nên mới ức hiếp kẻ yếu.
Nghê Huy và Trương Dũng cũng rất chăm sóc Thuỷ Hướng Dương, có ba người anh làm hậu thuẫn cho mình, người dám bắt nạt y rất ít. Tâm nguyện của Thuỷ Hướng Đông chính là em trai mình có thể bình yên mà lớn, thể xác và tinh thần đều khoẻ mạnh, như vậy y liền có thể yên tâm là những chuyện mà mình muốn làm.
Nghê Huy rất thích chơi cùng với Thuỷ Hướng Dương, đứa nhỏ này không giống với anh trai của y có tính tồn tại mạnh như vậy, khiến người khác xem nhẹ đều xem nhẹ không được. Thuỷ Hướng Dương rất an tĩnh, y không làm phiền người khác, còn rất dịu dàng, là áo bông tri kỷ, luôn làm cho người khác bất ngờ cảm giác được sự ôn nhu dịu dàng. Nội tâm của đứa nhỏ này mềm mại mà nhạy cảm, ngây thơ thuần khiết, hỷ nộ thể hiện rõ, trong suốt như nước, khiến cho người khác nguyện ý thân cận.
Nghê Huy và em gái Viên Viên rất thích Thuỷ Hướng Dương, anh trai này rất kiên nhẫn, nói chuyện cũng rất dịu dàng, hai người thường thường ngồi dưới đất chơi xếp gỗ, chơi đến say sưa. Nghê Huy thì không có đủ kiên nhẫn như vậy để cùng em gái hai tuổi của mình ngồi trên cái đệm bọt biển chơi xếp gỗ và búp bê, cho nên dẫn theo Thuỷ Hướng Dương đến Thượng Hải, như giúp chính mình mời thêm một người giúp đỡ nhỏ, Viên Viên sẽ không quấn quít lấy mình cùng chơi với bé.
Sau khi Viên Viên tròn một tuổi, Trần Lệ Bình bắt đầu đi làm lại. Trong nhà mời đến hai bảo mẫu, một người phụ trách trông em bé, một người phụ trách nấu cơm làm việc nhà, bọn họ hai người không thiếu tiền, chất lượng cuộc sống tự nhiên được nâng cao.
Trần Lệ Bình kể từ sau khi tái hôn, mọi việc đều có người thương lượng, về sau lại có thêm Viên Viên, thời gian gọi điện thoại về nói chuyện với Nghê Huy cũng dần dần ngắn lại. Nghê Huy cảm thấy mẹ kết hôn, có chỗ tốt có chỗ không tốt, chỗ tốt là, mẹ có người bồi bạn, không còn vất vả như vậy nữa, chỗ không tốt là, lúc trước chính mình có cách nghĩ và kiến nghị gì, trực tiếp nói với mẹ, mẹ cơ bản sẽ tiếp nhận, bây giờ chính mình có ý kiến, mẹ còn phải thương lượng với Chương thúc thúc, hạ quyết tâm tự nhiên sẽ không dứt khoát như vậy, cũng vì vậy mà bỏ lỡ không ít cơ hội.
Nghê Huy có lúc nghĩ, coi như là được cái này sẽ mất cái kia, nhưng mà còn tốt chỉ là mất đi những thứ trên kinh tế, không ảnh hưởng đến gốc rễ, kiếm nhiều tiền như vậy, con người cũng chỉ có thể ăn mặt nhiều như vậy, hay là con người sống vui vẻ hạnh phúc mới là quan trọng nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook