Trọng Sinh Chi Diệp Thanh FULL
46: Dưới Sự Chỉ Huy Của Thời Mẹ Thời Úy Tỏa Sáng Kỹ Năng Nấu Ăn


Tác giả: Tâm Ngữ Phong
Editor: Thiên Chân Vô Tà
Chờ tới khi Thời Úy bước ra liền thấy Diệp Thanh đã mặc xong quần áo, dịu dàng hỏi cậu: "Còn muốn ăn chút gì không?".
"Không cần, tôi hiện tại không muốn ăn cơm!"
"Được, vậy bây giờ cậu ngoan ngoãn nằm xuống ngủ đi!"
"Ừ, vậy tôi nghỉ ngơi một chút!", Diệp Thanh gật đầu, mỉm cười với Thời Úy, nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, không bao lâu liền ngủ rồi.
Thời Úy an tĩnh ngồi ở một bên nhìn gương mặt Diệp Thanh ngủ say, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa tóc Diệp Thanh, trên gương mặt luôn lạnh lùng giây phút này tràn đầy dịu dàng sủng nịch.
"Cốc cốc cốc", một loạt tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Thời Úy đi qua mở cửa ra, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc tây trang công sở đứng ngoài cửa, tướng mạo xinh đẹp, trang phục vừa thể hiện sự giỏi giang lại có thể tôn lên dáng người, là một mỹ nữ thoạt nhìn tinh anh phong phạm rất có chức trách.
Mỹ nữ này là một trong ba người trợ lý của Thời Uý, tên là Lưu Tuệ Đình, trình độ và năng lực chuyên môn cũng không tồi, ngày thường cùng trợ giúp Trần Tân Trạch công tác.
"Thời tổng!", Lưu Tuệ Đình mỉm cười mở miệng, giơ cặp công văn trong tay lên: "Đồ ngài muốn đều ở bên trong".
"Ừ!", Thời Úy mặt vô biểu tình lên tiếng, duỗi tay tiếp nhận đồ.
"Thời tổng, vậy tôi đi đây!", Lưu Tuệ Đình nhìn thoáng qua gương mặt tuấn mỹ của Thời Úy, tầm mắt nhẹ nhàng liếc nhìn vào phòng bệnh.
"Ừ!", Thời Úy quay đầu lại nhìn thoáng qua hướng trên giường bệnh, động tác nhẹ nhàng trực tiếp đóng cửa lại.
Lưu Tuệ Đình ở ngoài cửa nhạy bén phát hiện, người luôn luôn lạnh nhạt với người khác như Thời tổng, lúc này vừa liếc mắt một cái lại hết sức dịu dàng, đến động tác đóng cửa cũng thật cẩn thận như vậy, dường như sợ đánh thức người ngủ say bên trong.
Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm cánh cửa bị đóng lại trước mắt, trong lòng không biết đang nghĩ gì......
Ngủ khoảng hơn hai giờ, Diệp Thanh mới từ từ tỉnh dậy, cậu ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, lập tức nhìn thấy Thời Uý ngồi trước máy tính nghiêm túc làm việc.
Diệp Thanh yên lặng nhìn Thời Úy nghiêm túc công tác trong chốc lát, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, người khác đều nói lúc đàn ông nghiêm túc làm việc có sức hấp dẫn đặc thù, trước kia mỗi lần cậu nhìn Thời Uý làm việc, tuy rằng cảm thấy đẹp nhưng không có cảm giác gì khác.
Hiện giờ nhìn lại, thế nhưng cảm thấy Thời Uý lúc này toàn thân dường như trên dưới đều đang toả ra ánh sáng loá mắt.

Diệp Thanh hiếm khi có chút ngây ngốc nhìn Thời Úy, đang lúc nhìn mê mẩn nhịp tim có chút nhanh hơn, Thời Úy đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu, đôi mắt đen nhánh tinh tường trầm lắng, hàm chứa một tia ý cười, môi mỏng khẽ cong: "Nhìn ngây người?".
"Tôi...", Diệp Thanh bị nụ cười của Thời Úy làm cho gương mặt ửng đỏ, cậu vừa rồi nhất định là bị ghẹo rồi!
"Tôi không có, tôi chỉ nhìn một chút mà thôi!"
Diệp Thanh hơi xấu hổ, quyết định không thừa nhận sự thật chính mình nhìn đến phát ngốc, chuẩn bị xoay người ngồi dậy.
Thời Úy vội vàng đứng dậy tiến đến, nhẹ nhàng bế cậu lên để cậu ngồi vững, giúp cậu lót một chiếc gối mềm mại phía sau lưng để cậu dựa vào.
Nhìn lỗ tai Diệp Thanh đỏ bừng, Thời Úy cũng không đi vạch trần cậu, chỉ là có chút buồn cười vuốt ve đầu cậu.
"Cậu chưa trở về trường sao?", Diệp Thanh vốn tưởng rằng mình ngủ rồi Thời Úy sẽ về trường, không ngờ Thời Úy còn chưa đi.
"Ừ, buổi chiều có tiết của giáo sư Đinh, đợi chút nữa tôi sẽ đi"
Giáo sư Đinh là giáo sư danh tiếng tại đại học B, tiết của ông trên cơ bản đều không còn chỗ ngồi, Thời Úy vô cùng yêu thích coi trọng ông ấy, chắc chắc phải đi.
"Ừ, vậy cậu đi sớm một chút đi, đừng đến muộn!"
Thời Úy nhìn thời gian, gật đầu nói: "Ừ, tôi quả thật phải đi, cậu có gì cần hỗ trợ thì rung chuông tìm hộ công và y tá giúp đỡ, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi, số điện thoại bác sĩ Thời chờ chút nữa tôi gửi sang WeChat cho cậu, có chuyện gì cậu cũng có thể gọi điện thoại cho anh ta".
"Được, được, biết rồi!"
Diệp Thanh nhìn dáng vẻ nghiêm túc bàn giao của Thời Úy có chút buồn cười, "Cậu đi đi, tôi lại không phải đứa trẻ con".
"Ừ!", Thời Úy giơ tay xoa đầu Diệp Thanh, khom lưng cúi đầu ghé sát vào cậu, dưới ánh mắt trợn tròn của Diệp Thanh, môi mỏng lập tức hạ xuống một nụ hôn lên môi cậu: "Bảo bối, tôi đi đây, buổi tối chờ tôi trở lại!".
Diệp Thanh bị tiếng gọi bảo bối này chọc cho đỏ bừng mặt, phục hồi lại tinh thần mới đỏ mặt trả lời: "Ừ, tôi chờ cậu trở về!".
"Được!", Thời Úy khẽ liếm cánh môi một chút, khuôn mặt tuấn tú khẽ cười hết sức gợi cảm, nhìn Diệp Thanh có chút mặt đỏ tim đập.
Sau khi tiễn Thời Uý đi, Diệp Thanh hiếm khi ngẩn người một hồi, trước kia cậu cảm thấy Thời Úy đối với chuyện gì cũng đều bình tĩnh lãnh đạm, bây giờ mới phát giác cũng không phải vậy.
Từ sau khi Thời Úy thổ lộ với cậu, cậu cảm thấy Thời Úy vẫn đang âm thầm trêu chọc mình, chẳng lẽ là mình ảo giác sao?
Diệp Thanh buồn cười lắc lắc đầu không nghĩ loạn nữa, không có sách để đọc, chỉ có thể mở TV xem tin tức.

Lúc này, vừa vặn trên TV đang chiếu tin tức, nữ phóng viên đeo cặp kính gọng đen nói: "Rạng sáng hôm nay có sinh viên đại học B rơi xuống vách núi lúc đang dạo chơi núi Thanh Nguyên, thầy giáo thông báo đội cứu hỏa dẫn họ đi cứu viện, sau khi đội cứu hỏa tới nơi đã lập tức tiến hành cứu viện."
"2 giờ sau, sinh viên ngã xuống đã được cứu lên và đưa tới bệnh viện.

Sau khi bác sĩ kiểm tra, học sinh bị gãy xương nhiều nơi trên cơ thể, nội tạng cũng có tổn thức ở các mức độ khác nhau, rất may dưới sự cấp cứu tận tình từ bệnh viện, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng."
Diệp Thanh nhíu mày nhìn lên TV, Kiều Na sắc mặt trắng bệch toàn thân thê thảm nằm trên cáng, nếu không phải cô ta rắp tâm hại người trước, cũng sẽ không khiến bản thân biến thành như vậy.

Diệp Thanh đối với cô ta hiện tại đã không còn chút đồng cảm nào, cũng không có hận ý.
6 giờ chiều, Thời Úy từ trường học trở lại bệnh viện, trong tay xách theo thức ăn và canh do Thời mẹ tự tay xuống bếp, nhìn thấy Diệp Thanh đang dựa vào giường chơi điện thoại, khẽ cười nói: "Đói bụng rồi phải không? Tôi mang đồ ăn cho cậu đây".
"Ừ, có một chút", Diệp Thanh gật đầu, cách từ xa đã ngửi thấy mùi thơm ngon của canh, "Thơm quá, cậu mang theo canh gì vậy?".
Thời Úy nghe vậy cười khẽ: "Đây là canh gà chính tay mẹ tôi nấu cho cậu, những món này cũng là bà ấy làm".
"Hả?", Diệp Thanh nghe thấy thế hơi giật mình lại vừa ngại ngùng: "Sao còn phải phiền đến dì thế, cảm ơn dì!".
"Bà ấy nghe nói cậu bị thương, buổi chiều liền nấu canh từ sớm muốn tôi mang tới đây cho cậu"
"Dì biết tôi sao?"
Diệp Thanh có chút khó hiểu, cậu chưa tới nhà Thời Úy, cũng chưa từng thấy Thời mẹ, bà ấy làm sao biết cậu chứ?.
"Ừ!", Thời Úy gật đầu, cười xoa đầu Diệp Thanh: "Mẹ tôi năm trước đã biết cậu rồi, bà ấy còn xem qua ảnh cậu, vẫn luôn khen cậu lớn lên đẹp trai!".
"Thật không?", Gương mặt Diệp Thanh có chút ửng hồng, lại có chút vui sướng.
Trước kia cậu xem Thời Úy là bạn bè bình thường, đối với Thời mẹ, cậu cũng chỉ coi như một người dì mà đối đãi, chưa từng nghĩ nhiều, hiện giờ quan hệ hai người thay đổi, cậu nhất thời cảm giác không giống trước nữa, có loại căng thẳng cùng để ý khác lạ.
"Đúng vậy", Thời Úy dọn đồ ăn lên trên bàn xong, bế Diệp Thanh lên ngồi ở trên ghế: "Ăn cơm trước, tôi từ từ nói với cậu!".

"Được", Diệp Thanh ngoan ngoãn gật đầu.

Uống một ngụm canh gà, Diệp Thanh lập tức bị mỹ vị chinh phục, ca ngợi: "Tay nghề cùa dì thật tốt, uống ngon quá!".
Thời Úy thấy thế mỉm cười: "Phải không? Vậy cậu uống nhiều một chút!", Nói xong còn quay qua nói với ý tứ sâu xa: "Thật ra, tay nghề của tôi cũng không tồi, tuy rằng trước kia không sử dụng nhiều, nhưng mà cũng từng được mọi người trong nhà khích lệ, có cơ hội cậu muốn thử một chút không?".
"Hả? Thật sao?", Diệp Thanh có chút không thể tin nổi, Thời Úy vậy mà còn là tay nấu cơm thiện nghệ sao? Cậu nhanh chóng gật đầu bày tỏ phối hợp: "Dĩ nhiên muốn, vậy cậu có thời gian liền làm cho tôi nếm thử đi!".
"Ha ha, được!", Thời Úy hài lòng cười sờ đầu Diệp Thanh......
Buổi chiều ngày hôm sau, Thời Úy trở lại Thời gia từ sớm, Thời mẹ ngạc nhiên nhìn cậu: "Úy Uý, hôm nay con trở về sớm vậy?".
"Vâng", Thời Úy đi về phía phòng bếp, nói với Thời mẹ đi theo phía sau: "Mẹ, con mượn phòng bếp một lát".
"Hả?", Thời mẹ kinh ngạc không thôi, "Con nói cái gì?".
"Con muốn mượn phòng bếp một lát", Thời Úy thuật lại rõ ràng một lần nữa.
"Dùng phòng bếp? Không phải con không thích nấu cơm nhất sao?"
"Hiện tại thích"
"....."
Thời mẹ không còn lời gì để nói, trong nháy mắt hiểu ra: "Là làm mòn gì ngon cho Diệp Thanh à?".
"Đúng vậy!", Thời Úy gật đầu, lấy rau cải rửa sạch không quá thuần thục.
"Con trai à, này...!Vẫn là để mẹ đi!"
Thời mẹ thử khuyên Thời Uý một chút, lúc còn bé Thời Úy cũng đã từng làm cơm một lần, từ đó đến nay vẫn luôn là cảnh tượng mà Thời mẹ không muốn nhớ lại.
Bởi vì đứa trẻ thiên tài của Thời gia - Thời Úy nấu cơm cực kỳ khó ăn, lại đắng lại vừa mặn, mùi vị dị thường khiến người ta nhớ mãi không quên, làm hại Thời ba Thời mẹ ngày hôm sau đều ăn không ngon, còn phải che giấu lương tâm đi khích lệ con trai nhà mình nấu cơm rất tốt, để tránh đả kích đến tâm hồn không tính là quá yếu ớt của cậu ta.
"Để con!", Thời Úy từ chối, Thời mẹ chỉ có thể giương mắt mà nhìn, thấy Thời Úy nhìn vào công thức nấu ăn trên điện thoại, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
"Con trai! Quá nhiều muối rồi!", Nhìn thấy Thời Úy cho một muỗng muối đầy ướp thịt, Thời mẹ lập tức la lên một tiếng: "Cho ít một chút, cho gần nửa muỗng là được!".
Thời Úy thấy thế đem thịt đã bỏ muối rửa sạch một lần nữa, trong ánh mắt vui mừng của Thời mẹ, cho vào gần nửa muỗng muối, Thời mẹ nhất thời kiêu ngạo nói: "Con trai, con không hổ là người thông mình nhất nhà chúng ta, vừa nói con liền hiểu!".
"Ừm!", Thời Úy gật đầu, định đổ một muỗng giấm lớn vào trong thịt.

"Không cần!", Thời mẹ lại kêu to một tiếng, "Cho nhiều rồi! Con cho nhiều như vậy làm gì?".
Bà quyết định thu hồi lời khen ngợi vừa rồi, hành động này của con trai mình nhìn kiểu gì cũng không liên quan tới hai từ thông minh.
"Hả?", Thời Úy nghiêng đầu nhìn về phía Thời mẹ: "Vậy phải cho nhiều ít? Trên đây nói phải cho một muỗng dấm".
"Đừng nhìn trên đó nữa, không hữu dụng!"
Thời mẹ nói: "Cho nhiều giấm như vậy sẽ rất chua, cho vài giọt để khử mùi tanh và tươi hơn là được!".
Thời Úy gật đầu, ném điện thoại qua một bên nói với Thời mẹ: "Bây giờ mẹ nói con tới làm, không xem điện thoại!".
"Được!", Thời mẹ gật đầu, bắt đầu chỉ huy: "Được rồi, con cứ dựa theo lời mẹ nói mà làm là được, mẹ sẽ hướng dẫn cho con".
Kế tiếp có sự hướng dẫn chuyên nghiệp của Thời mẹ, sẽ không mơ hồ giống như trên điện thoại nói, Thời mẹ bảo Thời Úy làm cái gì cậu ta liền làm cái đó, nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn của Thời mẹ mà làm, Thời mẹ nói cho bao nhiêu dầu liền cho chừng đó dầu, nói cho nửa muỗng muối liền cho nửa muỗng muối.
Thấy Thời Úy xào thức ăn ra hình ra dạng, cũng không có sai lầm gì, Thời mẹ hài lòng gật đầu.
Thời Úy không hổ là người chỉ số thông minh ưu việt, sau khi làm hai món ăn dưới sự chỉ đạo của Thời mẹ, rất nhanh đã học được cách cho gia vị cùng độ lửa.
Bây giờ Thời mẹ ở một bên vẫn chưa ra tiếng, Thời Úy dựa vào cảm giác cũng làm rất tốt, cuối cùng xào ba món ăn, làm một bát canh.
Thời mẹ lấy đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt thử một chút, gật đầu giơ ngón tay cái lên với Thời Úy: "Ừm, cũng không tệ lắm, có thể!".
"Thật sao?", Thời Úy có chút vui mừng hiếm thấy, khẽ cười lên.
Thời mẹ lại cầm đũa thử một món khác, lại lần nữa khẳng định với Thời Úy: "Ừ, Úy Úy, con không hổ là đứa trẻ thông minh nhất nhà chúng ta, không ngờ nấu cơm cũng rất có thiên phú, ăn khá ngon!".
"Cảm ơn mẹ!", Thời Úy đóng hộp từng món xong, nói lời tạm biệt Thời mẹ: "Con tới bệnh viện đây!".
"Đi đi, đi đi!", Thời mẹ xua tay, đây vẫn là lần đầu tiên con trai nhà mình xuống bếp vì người khác, làm bà cảm khái không thôi.
____________________________
Tác giả có lời muốn nói: Chương trước bị khóa, cho nên lần này thêm một chương, chương trước ta đã sửa chữa, đãi xét duyệt xong liền có thể đọc.

Chương trước ta vốn cho rằng ta đủ thuần khiết, vậy mà bị khóa, ta có thể hiểu, nghiêm khắc một chút cũng tốt!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương