Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ
Quyển 1 - Chương 40: Lễ vạn thọ (2)

“Cữu cữu!”

Đằng Huy Nguyệt hoảng sợ, hét toáng lên! Cậu hoàn toàn không còn suy nghĩ được gì, cố gắng bổ nhào về phía Minh đế, nằm úp sấp trong lòng Minh đế, dùng cơ thể che phía trước hắn!

Minh đế kinh hãi, vô ý thức ôm chặt cậu quay người sang phía bên kia của long ỷ rộng rãi!

Quà mừng mà tộc Côn Na Lý mang tới là điệu múa đặc sắc của bọn họ – Lạc Vũ. Điệu múa này được phát triển từ loại hình phạt bào cách(*) của thời cổ đại. Vũ cơ đứng trên một loại bục cao rộng rãi đặc chế có thể di chuyển để múa. Ở giữa bục cao này có bốn cột trụ bằng đồng với độ cao không giống nhau, to bằng hai cánh tay nam nhân, xung quanh cột trụ bằng đồng là lưới sắt được dựng thẳng, bên dưới lưới sắt là củi lửa có thể xoay tròn. Khi củi lửa được đốt, tiếng trống vang lên, điệu múa bắt đầu. Vũ cơ nhảy múa xung quanh bục, đồng thời phải cẩn thận tránh né củi lửa. Khi củi lửa dưới lướt sắt cháy càng lúc càng nóng, điệu múa của vũ cơ sẽ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng vội vàng. Sau khi cái nóng khiến các vũ cơ không thể chịu nổi, các nàng giữ chặt cột trụ đồng, múa ở trên cao, cho đến khi nhiệt độ của cột trụ đồng cao lên, vũ cơ phối hợp với tiếng trống kết thúc màn biểu diễn.

Bởi vì lúc này đang biểu diễn để chúc thọ, cho nên khi đốt lửa, vũ cơ của tộc Côn Na Lý tung vải đỏ lên…

Minh đế vừa mới xem màn mở đầu đã bị Đằng Huy Nguyệt bổ nhào vào lòng, dở khóc dở cười muốn trấn an Đằng Huy Nguyệt đang căng thẳng quá mức mà ồn ào trông buồn cười, rồi nghe thấy những tiếng xé gió, trong một chớp mắt, ba tiếng ‘Phập phập phập’, ba chiếc phi tiêu màu xám đen gần như sượt qua lưng Đằng Huy Nguyệt, cắm vào lưng ghế của long ỷ!

Sắc mặt Minh đế thay đổi, nhanh chóng hét to: “Có thích khách, hộ giá!” Đồng thời ôm lấy Đằng Huy Nguyệt lăn một vòng trên mặt đất, tránh khỏi phương hướng của Trịnh Thái hậu, cùng với rất nhiều phi tiêu lao đến ngay trước mặt.

“Có thích khách!”

“… A a a!”

“Hộ giá! Hộ giá!”

“Cứu mạng! Cứu mạng với!”

Ngay lập tức Thái Phúc điện rối tung lên!

Mục tiêu của thích khách rất rõ ràng, cả thảy tám người đều rút kiếm ở bên hông, tấn công Minh đế từ cả bốn hướng, động tác vô cùng nhanh!

“Bảo vệ Hoàng thượng!” Liễm Vũ hét lên, tới gần Minh đế cùng hai ám vệ khác, chặn đánh thích khách!

Minh đế vung tay áo lên ngăn cản hai thanh kiếm đâm vào hắn, đẩy Đằng Huy Nguyệt về phía ám vệ, đưa cậu ra khỏi cuộc chiến: “Đưa Ung chủ rời đi!”

Đằng Huy Nguyệt bị đẩy đi, đâm sầm vào một ám vệ đỡ được cậu. Cậu đỏ mắt nhìn mấy người chỗ Minh đế đang đánh nhau kịch liệt, quát lên: “Không cần quan tâm đến ta, nhanh đi cứu Hoàng thượng!”

Ngoại trừ một ám vệ ở lại với cậu, những người khác đều gia nhập vào trận chiến!

Cấm vệ quân hộ giá nhanh chóng tập hợp, thế nhưng bản lĩnh của thích khách cũng rất tốt, căn bản không quan tâm đến mối uy hiếp sau lưng, hung hãn không sợ chết công kích Minh đế, trong lúc nhất thời, tình cảnh của Minh đế vô cùng nguy hiểm.

Đằng Huy Nguyệt đứng cách đó không xa nắm chặt chiếc roi, nhìn chăm chú vào Minh đế không chớp mắt, cắn chặt răng không dám phát ra âm thanh gì, sợ làm bọn họ phân tâm.

May mà võ công của Minh đế bất phàm, lại có ám vệ giúp sức. Thích khách không thể giết hắn trong một thời gian ngắn, không bao lâu sau đã rơi vào thế hạ phong.

Thấy tên thích khách thứ ba đã ngã xuống, thắng lợi đang ở ngay trước mắt, có một thanh kiếm, đột nhiên đặt lên cổ Đằng Huy Nguyệt!

“Ngươi!” Đằng Huy Nguyệt mở to mắt, quay đầu nhìn tên ám vệ.

Ám vệ kia dùng một tay giữ chặt vai Đằng Huy Nguyệt, một tay cầm kiếm đặt lên cổ Đằng Huy Nguyệt, nói với Minh đế: “Hoàng thượng, người không cần mạng của Nguyên Trưng Ung chủ?”

Minh đế đang chuyên tâm chặn đánh thích khách, nghe thấy vậy, theo phản xạ nhìn về phía Đằng Huy Nguyệt, hơi phân tâm, thích khách nhắm đúng cơ hội, đâm thanh kiếm về phía ngực Minh đế!

Hai mắt Đằng Huy Nguyệt trừng lớn, bất chấp tất cả thoát khỏi tay ám vệ, vận dụng hết sở học nhiều năm vung chiếc roi lên,  quất thanh kiếm của thích khách kia đi!

Tên ám vệ vốn định dùng cậu để uy hiếp Minh đế không ngờ một đứa trẻ nhỏ tuổi lại không để ý đến an nguy như thế, sắc mặt thay đổi, chuyển động kiếm trong tay muốn đâm vào sau lưng Đằng Huy Nguyệt!

Ngay vào lúc kiếm của ám vệ sắp đâm trúng Đằng Huy Nguyệt, động tác của hắn ngừng lại ____ Phía sau hắn, Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm giơ thanh kiếm đâm mạnh vào người ám vệ, một kích mất mạng!

Đằng Huy Nguyệt căn bản không biết mình vừa thoát khỏi quỷ môn quan, nhưng Minh đế thì thấy rất rõ, trong lòng chấn động. Cơn tức giận trào dâng, đôi mắt phượng hiện lên vẻ ngoan tuyệt!

Hắn dễ dàng giết chết tên thích khách suýt nữa làm mình bị thương, trầm giọng nói: “Một tên không giữ lại!”

“Vâng!”

Kết cục đã định, Minh đế nhanh chóng đến ôm lấy Đằng Huy Nguyệt. Lúc này trên người hắn có vết máu của thích khách, cả người tràn đầy sát khí, hung ác tựa như Tu La.

Đằng Huy Nguyệt không hề sợ hãi, ôm cổ hắn, vội vàng hỏi: “Cữu cữu, người có bị thương không?”

Minh đế nhìn cậu thật kỹ, áp đầu cậu vào vai mình, nói: “Cữu cữu không sao!”

Đằng Huy Nguyệt thở phào một hơi, ôm chặt Minh đế vừa nghĩ vừa sợ.



Người của tộc Côn Na Lý đến hành thích Minh đế, toàn bộ đều bị nhốt vào đại lao.

Thọ yến kết thúc qua loa.

Minh đế sai người đưa Trịnh Thái hậu đang hoảng sợ về Vĩnh An cung, ra lệnh cho phi tần thị quân và mọi người đều tự giải tán. Trong lúc Minh đế bị hành thích, Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu lâm nguy bất loạn, chỉ huy Cấm vệ quân bảo vệ mọi người, còn Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm lại tự tay giết tên ám vệ phản bội, cứu Đằng Huy Nguyệt, Minh đế đều động viên bọn họ, hơn nữa còn có ban thưởng.

Ngoài ra, Minh đế cho Đại Lý tự điều tra rõ chuyện hành thích, Cấm vệ quân tăng cường đề phòng trong cung.

Sau khi sắp xếp mọi việc thỏa đáng, hắn đưa Đằng Huy Nguyệt về Thái Cực cung, ngay cả An Quốc công Thế tử Đằng Kỳ Sơn muốn cầu kiến cũng không tiếp kiến, chỉ nhắn lại cho Đằng Kỳ Sơn, Đằng Huy Nguyệt vẫn rất bình an.

Nói đến đây, Đằng Huy Nguyệt không thể không cảm thán sự kỳ diệu của vận mệnh. Kiếp trước, vì cậu bị cảm lạnh nên không xuất hiện trong lễ vạn thọ của năm nay, Công chúa a nương của cậu muốn chăm sóc cho cậu nên không vào cung. Đến kiếp này cậu có thể canh giữ bên cạnh Minh đế, thì đến lượt tiểu đệ đệ Đằng Huy Nhiên của cậu bị ốm, Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn vẫn ở phủ Công chúa trông nó. Do vậy, ngược lại để nàng tránh bị khiếp sợ.

Trở về Thái Cực cung, Đằng Huy Nguyệt đứng xuống đất, sau khi nhìn thấy có Thái y đang đợi, trong lòng có một dự cảm xấu.

“Cữu cữu, người đã nói người không sao!” Đằng Huy Nguyệt nôn nóng đỏ mắt, nhìn Minh đế chằm chằm.

Minh đế vỗ vào tay cậu trấn an, ngồi xuống, để lộ cổ tay cho Thái y. Phía bên trong cổ tay hắn có một vết thương cỡ bằng một móng tay, dường như bị đồ sắc gây ra.

Thái y cúi người hành lễ, cẩm cổ tay Minh đế kiểm tra tỉ mỉ, rồi cắm ngân châm vào.

Đằng Huy Nguyệt không dám thở mạnh, cố gắng giữ bình tĩnh. Thế nhưng hai tay run rẩy của cậu cho thấy rõ cậu đang sốt ruột. Minh đế không kêu một tiếng, cầm tay cậu.

Thái y rút ngân châm ra xem một lát, thận trọng nói: “Bẩm Hoàng thượng, không trúng độc.”

Minh đế gật đầu. Đằng Huy Nguyệt thở nhẹ một hơi.

Thái y bôi thuốc cho Minh đế, băng bó vết thương, cũng dưới yêu cầu của Minh đế, bắt mạch cho Đằng Huy Nguyệt, khi đã xác định Đằng Huy Nguyệt không có gì đáng lo ngại ngoại trừ quá sợ hãi, mới cung kính lui ra ngoài.

Khẳng định cuối cùng là Minh đế chỉ bị thương nhẹ, tinh thần căng thẳng của Đằng Huy Nguyệt mới thật sự thả lỏng. Sự thả lỏng này khiến Đằng Huy Nguyệt cảm thấy toàn thân cậu đều đau nhức, nhất là cánh tay phải vừa vung roi để quất thanh kiếm trong tay thích khách, dường như vì dùng nhiều sức quá nên đau đớn không thôi.

Bất quá Đằng Huy Nguyệt vẫn kiên trì lau sạch khuôn mặt có dính ít máu của Minh đế.

Minh đế thấy vẻ mặt cậu vẫn rất nghiêm túc, trong đôi mắt phượng dần dần có một loại cảm xúc không thể nói rõ thành lời.

Vết thương trên cổ tay thật sự rất nhỏ, Minh đế muốn tự tay tắm rửa cho Đằng Huy Nguyệt, bị Đằng Huy Nguyệt phụng phịu từ chối. Cậu khăng khăng nói Minh đế là người bị thương, phải nghỉ ngơi, không được động vào vết thương.

Thế nhưng đêm nay Minh đế không muốn để Cẩm Tú hầu hạ.

“Hôm nay là sinh nhật cữu cữu…”

Nghe vậy, Đằng Huy Nguyệt vừa mới trải qua sợ hãi có chút không phân biệt được có phải Minh đế đang làm nũng hay không.

Thế nhưng trong khoảng thời gian này, Đằng Huy Nguyệt chỉ lo lắng sẽ có chuyện xảy ra trong lễ vạn thọ, không thể bình tâm tĩnh khí chuẩn bị quà cho Minh đế, ngoại trừ một món quà đã thỏa thuận từ trước – Mười nụ hôn.

Nghĩ đến chuyện mới đây Minh đế vẫn còn tâm tâm niệm niệm về món quà của cậu, Đằng Huy Nguyệt vừa chột dạ vừa lấy lòng nói: “A Việt kỳ lưng cho cữu cữu, được không?”

“… Khi ngươi vẫn chưa chuẩn bị quà sinh nhật?” Minh đế hỏi.

Đằng Huy Nguyệt đột nhiên phát hiện tâm tư của mình bị Minh đế nhìn thấu, lặng lẽ.

Minh đế: “Hmm?”

Đằng Huy Nguyệt hôn chụt một cái lên mặt Minh đế, mặt dày hỏi tiếp: “Vậy cữu cữu muốn, hay là không muốn?”

Đây chính là đãi ngộ mà cả cha mẹ cậu cũng chưa được hưởng thụ đấy, được chưa? Hơn nữa cậu còn là văn tử! Văn tử! Có thể làm được đến mức này đã là lỗ vốn rồi!

“Đương nhiên là muốn!” Minh đế xoa má cậu, không muốn tiếp tục đùa cậu.

Lúc này Đằng Huy Nguyệt mới vừa lòng, giúp Minh đế đi đến bể tắm. Từ sau lần Minh đế dẫn cậu cùng ngâm mình ở bể tắm nước nóng, hai cữu sanh thường xuyên tắm với nhau. Đằng Huy Nguyệt ở bên trong lớp quần áo chính là một người lớn, ban đầu thì cảm thấy lúng túng xấu hổ, đến giờ thì càng lúc càng thản nhiên như không. Đằng Huy Nguyệt không ngừng tự an ủi mình, hiện giờ cậu chỉ là một đứa trẻ chưa đến mười tuổi, không cần nghĩ nhiều.

Lung tung rối loạn một hồi, đến lúc an an ổn ổn nằm trên long sàng, Đằng Huy Nguyệt nằm cạnh Minh đế thở hắt ra, nhẹ nhàng ngả người vào ngực Minh đế.

“… A Việt, quà.”

“À!” Đằng Huy Nguyệt hiểu ý, hơi thẳng người dậy, ôm mặt Minh đế hôn liền một mạch. Ngoại trừ mười cái như đã hứa ra, còn tặng thêm mấy cái nữa.

Cuối cùng trên mặt Minh đế mới có nụ cười thật lòng.

Đằng Huy Nguyệt yên tâm đi ngủ, Minh đế thì vẫn thức. Chỉ cần hắn nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng của chuyện vừa xảy ra. Sau cùng, bao nhiêu suy nghĩ đều tập trung trên người Đằng Huy Nguyệt.

Mỗi một lần cậu đều bảo vệ không chút do dự, toàn tâm toàn ý, quên sống quên chết…

Minh đế bất giác đặt tay lên ngực, dường như bên trong vẫn còn nỗi rung động đó. Hắn hoàn toàn không ngờ, môt đứa trẻ chưa đến bảy tuổi, lại có thể làm được đến vậy vì hắn…

Hắn nhẹ nhàng xoay người, nhìn tiểu nhân nhi đang ngủ yên trong lòng mình. Cậu đang cuộn tròn trong ngực hắn, thỏa mãn như thể có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trong thiên hạ, khiến người ta không nhịn được phải cười ra, ấm áp mà an bình.

Như bị ma xui quỷ khiến, Minh đế từ từ cúi đầu, chạm vào môi Đằng Huy Nguyệt ____

Dùng môi.

__Hết chương 40__

Chú thích:

(*) Bào cách: Chắc các bạn xem mấy phim cổ trang Trung Quốc đều biết ngày xưa có cái kiểu hành hạ nung thanh sắt đỏ rồi ấn vào người, đa phần là trên ngực và sau lưng, để da thịt bỏng cháy mà không chết được, trừ phi là người quá yếu ớt mới chết. Bào cách chính là tên gọi của kiểu hành hạ đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương