Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ
-
Quyển 1 - Chương 17: Lời mời của tề vanh (2)
Đằng Kỳ Sơn ngẩn người, rồi đột nhiên dừng chân lại, trong nháy mắt suy nghĩ xoay nhanh.
Sau một lát, hắn nghiêng người đi vào rừng trúc bên cạnh, đi theo đường tắt để quay trở ra.
Đằng Kỳ Sơn vừa mới đi xong, ngay sau đó rất nhiều nội quyến đi đến thư phòng của Tề Vanh. Người đi đầu chính là Nhữ Nam Vương phi Tiết thị. Đi sau nàng lần lượt là Triệu trắc phi, Thế tử phi Tiền thị, Lâm Phàm, thê tử Chu thị của Tề Vanh, thê tử Cao thị của nhi tử Tề Viễn của Triệu trắc phi và thê tử Kinh thị của Tề Phong – nhi tử của Tề Viễn.
Vừa nãy, mấy người Triệu trắc phi đang thỉnh an Nhữ Nam Vương phi Tiết thị ở Sùng Hi đường, đột nhiên có một thị nữ vội vàng chạy tới, quỳ rạp xuống đất, không kịp thở đã kêu lên: “Thế tử phi! Thế tử phi! Đại tiểu thư, người, người… và biểu thiếu gia, biểu thiếu gia…”
Lâm Phàm nghe thấy không ổn, lập tức quát lớn: “To gan! Ai cho phép ngươi nói xằng nói xiên ở đây? Bịt miệng nàng!”
Hai người hầu khỏe mạnh lập tức đến bịt miệng thị nữ này lại, động tác rất thô lỗ. Thị nữ kêu ô ô giãy giụa, dùng ánh mắt cầu xin nhìn người đang ngồi.
Triệu trắc phi sẵng giọng: “Đợi đã! Nghe nàng nói gì trước đã! Sao chưa gì Lâm Quý thị đã cho người bịt miệng nàng? Chẳng lẽ đã làm ra chuyện gì trái với lương tâm, có tật giật mình?”
Thế nhưng Lâm Phàm nắm quyền cai quản Nhữ Nam vương phủ đến giờ đã hơn mười năm, sức ảnh hưởng rất lớn, tuy rằng bình thường trông ôn hòa hữu lễ, nhưng mỗi khi thần sắc nghiêm nghị sẽ khiến hạ nhân không dám không nghe theo. Những người Lâm Phàm có thể sai bảo đều là tâm phúc, căn bản không chịu ảnh hưởng từ Triệu trắc phi, chỉ biết thi hành mệnh lệnh của Lâm Phàm.
Sắc mặt Triệu trắc phi trầm xuống, nói với Nhữ Nam Vương phi Tiết thị: “Lâm Quý thị đúng là oai phong, ở chỗ tỷ tỷ cũng chẳng thèm cố kỵ.”
Tiết thị lạnh lùng nhìn nàng: “Hắn là Quý thị của nhi tử bản vương phi, không liên quan đến ngươi!” Vì Lâm Phàm, gần như nhi tử Tề Triệt của nàng đã bất hòa với nàng, nên Tiết thị rất không thích Lâm Phàm. Nhưng Thế tử phi Tiền thị do chính nàng chọn lựa cho Tề Triệt lại là bùn nhão không thể xây thành tường, thân thể không khỏe mạnh, bụng cũng không dùng được, không hề có năng lực, hoàn toàn bị Lâm Phàm áp chế, không có sức đánh trả. Trái lại, Lâm Phàm được Tề Triệt sủng ái tin tưởng, sinh ra nhi tử duy nhất Tề Vanh cho Tề Triệt, còn được Nhữ Nam Vương Tề Lương khen ngợi, dứt khoát để hắn cai quản vương phủ. Việc đã đến nước này, Tiết thị có hồ đồ hơn nữa cũng chỉ biết đứng về phía Lâm Phàm, nếu không sẽ chính là cho nhi tử của Triệu trắc phi một cơ hội.
Triệu trắc phi vung khăn tay lên, hừ một tiếng, dáng vẻ lười biếng ngồi dựa vào lưng ghế, nhìn thị nữ quỳ trên mặt đất bị bịt miệng, không nói gì. Nàng đã gần sáu mươi tuổi, nhưng có thuật trú nhan, dáng người vẫn còn rất đẹp, có một vẻ phong tình quyến rũ chín chắn. Nhữ Nam Vương Tề Lương là người phong lưu, hiện giờ lớn tuổi đã thu liễm không ít, nhưng vẫn rất sủng ái Triệu trắc phi. Nhữ Nam Vương phi Tiết thị lớn hơn nàng sáu tuổi, tuy bởi tính tình lạnh lùng nên không lộ rõ vẻ già nua, nhưng chung quy cũng có chút trang nghiêm cứng nhắc.
Thế tử phi Tiền thị lo lắng, hỏi nhỏ nhẹ: “… Chuyện liên quan đến A Du, vẫn nên hỏi rõ ràng đã…” Nói xong lại ho mấy tiếng, ánh mắt khẩn cầu nhìn Tiết thị.
Lâm Phàm như có điều suy nghĩ mà nhìn Tiền thị, đột nhiên hơi hiểu ra tại sao hôm nay Tiền thị luôn ốm yếu bệnh nhược mà vẫn kiên trì muốn đến thỉnh an Tiết thị cùng hắn.
Tiền thị cúi đầu xuống, siết chặt cái khăn trong tay.
“Lâm Quý thị, việc này phải tra hỏi rõ ràng.” Tiết thị nói.
Lâm Phàm nói: “Mẫu thân nói rất phải. Chỉ là việc này liên quan đến khuê dự của đại tiểu thư, tốt nhất nên cho người ngoài lui ra rồi mới hỏi. Ai còn dám nói năng lung tung, nhất định ta sẽ trừng trị không nhẹ!” Hắn lạnh lùng liếc nhìn thị nữ kia.
Thị nữ rùng mình một cái.
Nói vậy đúng là rất có lý, Tiết thị gật đầu nói: “Con xem rồi lo liệu cho tốt.”
Vì thế Lâm Phàm cho mọi người lui xuống, ngay cả nhi tức Chu thị cũng không giữ lại. Làm thế mới không để cho Triệu trắc phi lấy cớ giữ thê tử Cao thị của Tề Viễn và thê tử Kinh thị của Tề Phong ở lại.
Ở đây chỉ còn lại Nhữ Nam Vương phi Tiết thị, Triệu trắc phi, Thế tử phi Tiền thị, Lâm Phàm, và thị nữ không dám lớn tiếng kia.
“Ngươi có thể nói.” Hai mắt Lâm Phàm tràn đầy uy nghi, nói.
Thị nữ quỳ rạp xuống đất: “Nô tỳ vốn hầu hạ bên cạnh đại tiểu thư. Hôm nay đại tiểu thư đến thư phòng của đại thiếu gia muốn lấy sách về đọc, đột nhiên Thế tử biểu thiếu gia của phủ An Quốc công xuất hiện, ôm lấy đại tiểu thư như phát điên… Đại tiểu thư nói biểu thiếu gia không được bình thường, bảo nô tỳ đến đây cầu cứu!”
Vừa nghe xong, mấy người Tiết thị trừng lớn mắt, không dám tin!
Thế tử biểu thiếu gia của phủ An Quốc công chính là Đằng Kỳ Sơn! Đằng Kỳ Sơn đã cưới Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn, sao có thể muốn tiếp cận Tề Du đang ở góa? Cái gì mà là “ôm lấy đại tiểu thư như phát điên”?
Nếu sự việc là vậy, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt!
Tim Lâm Phàm giật nảy một cái, nhíu mi đang định chất vấn, đột nhiên Thế tử phi Tiền thị kêu lên một tiếng đứt ruột đứt gan: “Con của ta!” Rồi thất tha thất thểu ôm ngực chạy ra ngoài!
“Thế tử phi đợi đã…” Lâm Phàm vội vàng muốn ngăn cản!
Nhưng Tiền thị căn bản không nghe, chỉ lo chạy về phía trước. Hạ nhân ngoài cửa không có mệnh lệnh của Lâm Phàm, thấy Thế tử phi Tiền thị bệnh tật đến nỗi sắp bước vào quan tài chạy ra, cũng không dám ngăn cản, cứ để cho nàng chạy đi mất!
Triệu trắc phi nói: “Không phải con ngươi thì ngươi không thương, chẳng lẽ còn không cho phép sinh mẫu của người ta thương sao? Còn không mau đi cứu người!”
Nhữ Nam Vương phi Tiết thị nói với Lâm Phàm: “Chúng ta cũng đi xem sao!” Đây chính là chuyện liên quan đến nhi tử duy nhất Đằng Kỳ Sơn của trưởng tử Tề Trừng đáng thương của nàng!
Lâm Phàm không còn cách nào khác, chỉ có thể đỡ tay Tiết thị cùng đi theo. Mấy người Chu thị, Cao thị đứng bên ngoài thấy thế, cũng đồng loạt đi cùng.
Mọi người đi đến trước thư phòng của Tề Vanh, không hề nhìn thấy cảnh tượng Đằng Kỳ Sơn và Tề Du dây dưa với nhau như lời thị nữ kia nói, chỉ thấy cửa thư phòng đóng chặt, im ắng không có một chút tiếng động, mà Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt và đích trưởng tử Tề Minh Tranh của Tề Vanh đang cầm tay nhau đứng ngoài cửa. Khuôn mặt Đằng Huy Nguyệt đầy vẻ không vui, Tề Minh Tranh mím môi, dáng vẻ như sắp khóc.
“A Việt?” Trong mắt Tiết thị chỉ nhìn thấy tiểu tằng ngoại tôn yêu quý. Nàng và Nhữ Nam Vương Tề Lương đều giống nhau, chuyển hết những nhớ nhung sủng ái đối với Tề Trừng cho Đằng Huy Nguyệt, đứa trẻ có huyết mạch trực hệ của Tề Trừng, cũng là văn tử giống Tề Trừng.
“Tằng ngoại tổ mẫu.” Đằng Huy Nguyệt gọi một tiếng, kéo cái tay đầy thịt của Tề Minh Tranh đi đến bên cạnh Tiết thị.
Tiết thị yêu thương sờ đầu cậu: “A Việt, sao con ở đây?”
Đằng Huy Nguyệt không trả lời, nhìn đám người phía sau Tiết thị một vòng, chu môi nói: “Tằng ngoại tổ mẫu, tại sao bọn họ không hành lễ với con? Mọi người trong cung đều phải hành lễ với con!”
Tiết thị ngẩn người, gật đầu đồng ý. Nàng xuất thân từ dòng dõi thư hương, vô cùng coi trọng lễ nghi. Đằng Huy Nguyệt là Nguyên Trưng Ung chủ do đích thân Minh đế sắc phong, thân phận cao đến mức ở đây chỉ có Nhữ Nam Vương phi như nàng mới sánh ngang. Những người ở đây ngoại trừ nàng, theo lý đều phải hành lễ với Đằng Huy Nguyệt.
Tiết thị cảm thấy Đằng Huy Nguyệt không hổ là đứa trẻ có dòng máu của nàng, ôm cậu đến bên cạnh, nói với những người khác: “Các ngươi còn không tham kiến Nguyệt điện hạ?”
Lâm Phàm là người đầu tiên hành lễ: “Tham kiến Nguyệt điện hạ. Điện hạ thiên tuế!” Nhi tức Chu thị của hắn thấy vậy, cũng vội vàng cúi xuống hành lễ.
Mấy người Triệu trắc phi nhìn nhau, cũng cúi xuống. Trong một lúc, ngoài cửa thư phòng của Tề Vanh, ngoại trừ Tiết thị, Đằng Huy Nguyệt và Tề Minh Tranh đang được Đằng Huy Nguyệt kéo tay ra, tất cả mọi người đều lùn xuống.
Đằng Huy Nguyệt cũng không cho họ bình thân, tay kia kéo Tiết thị nói: “Con và A Tranh đang chơi, sau đó vào thư phòng của Vanh biểu thúc, nhìn thấy Du biểu cô cô…” Nói tới đây, cậu dừng lại một chút.
Tiết thị hỏi: “Du biểu cô cô của con làm sao?”
Đằng Huy Nguyệt nghiêng đầu ngẫm nghĩ, kiễng chân muốn với tới gần tai Tiết thị. Tiết thị cúi người xuống, Đằng Huy Nguyệt nói nhỏ mấy câu vào tai nàng.
Sắc mặt Tiết thị hơi thay đổi, lại hỏi: “Vậy A Việt, a cha của con đâu?”
Đằng Huy Nguyệt nói: “A cha đi tìm Vanh biểu thúc, con cũng không biết a cha đang ở đâu.” Cậu quay sang phía Tề Minh Tranh: “A Tranh có thấy a cha của ta đâu không?”
Tề Minh Tranh lắc đầu như trống bỏi, nói khẽ: “Chỉ thấy cô cô.” Sau đó lại khụt khịt nói: “Cô cô thật hung dữ…” Nó hơi sợ hãi, nhớ lại vừa rồi Đằng Huy Nguyệt bước vào thư phòng đã bị Tề Du thô lỗ đẩy ra, làm Đằng Huy Nguyệt ngã ra đất, khóe mắt lại đỏ lên.
Tiết thị lấy lại bình tĩnh, giương cao giọng gọi: “A Du ở trong phải không? Ra đây!”
Trong thư phòng không có tiếng đáp lại, nhưng một lát sau, cửa được mở ra, Tề Du yếu ớt như sắp bị gió thổi bay chỉ mặc một lớp áo lót rất mỏng, cúi đầu đi ra, run rẩy quỳ xuống trước mặt Tiết thị.
Tiết thị luôn thanh cao, thi thoảng cũng phạm sai lầm, nhưng không hề ngu ngốc, cũng không phải già rồi hồ đồ, lúc này còn cái gì mà không hiểu nữa? Tức giận đến nỗi run rẩy cả người!
Lúc này Đằng Kỳ Sơn đi ra từ phía sau mấy người Tiết thị, thấy rất nhiều nội quyến đang quỳ trên đất, hắn dừng bước ở đằng xa, nói to: “A Sơn bái kiến ngoại tổ mẫu. Xảy ra chuyện gì vậy? A Việt lại nghịch ngợm sao?”
Đằng Kỳ Sơn và Tề Du đứng cách nhau bởi mấy người Tiết thị, quần áo ngay ngắn, khoảng cách rất xa. Không cần bất kỳ ai nói rõ, lời nói dối của thị nữ kia đã tự sụp đổ.
Tiết thị lạnh giọng nói: “Người đâu, đánh thị nữ khua môi múa mép kia đến chết!” Dứt lời, quay sang trừng mắt với Thế tử phi Tiền thị.
Từ lúc Tiền thị nhìn thấy Đằng Huy Nguyệt đã lảo đảo chực ngã, khi Đằng Kỳ Sơn lên tiếng, trước mắt nàng đã biến thành màu đen, lại bị Tiết thị trừng mắt, thân thể mềm nhũn lăn ra bất tỉnh. Lâm Phàm đang quỳ cạnh nàng, thấy vậy vội vươn tay ra đỡ.
“A nương!” Tề Du khóc lóc hét lên, nhào tới chỗ Tiền thị, đẩy Lâm Phàm ra.
Lâm Phàm không kịp đề phòng, bị đẩy ngã nhào ra đất. Nhi tức Chu thị của hắn kêu lên: “Quý thị!” Lập tức đến đỡ hắn.
Lâm Phàm tựa vào người Chu thị, nhìn Tiền thị và Tề Du, im lặng không nói gì.
Triệu trắc phi đang quỳ lặng lẽ ngẩng đầu lên định nói gì đó, đúng lúc đối diện với đôi mắt to tròn trong suốt sáng ngời của Đằng Huy Nguyệt, chỉ cảm thấy có một khí thế khó nói rõ bao phủ tất cả, đè ép nàng không thể nói được gì, sắc mặt không thể bình tĩnh được.
Tiết thị khinh bỉ nhìn Tiền thị và Tề Du, nhưng biết việc này không thể để Lâm Phàm xử lý, chỉ có thể xoa thái dương rồi nói: “Lâm Quý thị, đưa Thế tử phi và A Du trở về. Chuyện hôm nay, nếu có người nào truyền ra ngoài nửa câu, bản vương phi sẽ bẩm báo lại cho Vương gia, giết hết đám người khua môi múa mép! Nghe rõ chưa?”
“… Vâng, Vương phi!”
Tiết thị nói: “Ta mệt rồi, tất cả mọi người giải tán đi!”
Sau một lát, hắn nghiêng người đi vào rừng trúc bên cạnh, đi theo đường tắt để quay trở ra.
Đằng Kỳ Sơn vừa mới đi xong, ngay sau đó rất nhiều nội quyến đi đến thư phòng của Tề Vanh. Người đi đầu chính là Nhữ Nam Vương phi Tiết thị. Đi sau nàng lần lượt là Triệu trắc phi, Thế tử phi Tiền thị, Lâm Phàm, thê tử Chu thị của Tề Vanh, thê tử Cao thị của nhi tử Tề Viễn của Triệu trắc phi và thê tử Kinh thị của Tề Phong – nhi tử của Tề Viễn.
Vừa nãy, mấy người Triệu trắc phi đang thỉnh an Nhữ Nam Vương phi Tiết thị ở Sùng Hi đường, đột nhiên có một thị nữ vội vàng chạy tới, quỳ rạp xuống đất, không kịp thở đã kêu lên: “Thế tử phi! Thế tử phi! Đại tiểu thư, người, người… và biểu thiếu gia, biểu thiếu gia…”
Lâm Phàm nghe thấy không ổn, lập tức quát lớn: “To gan! Ai cho phép ngươi nói xằng nói xiên ở đây? Bịt miệng nàng!”
Hai người hầu khỏe mạnh lập tức đến bịt miệng thị nữ này lại, động tác rất thô lỗ. Thị nữ kêu ô ô giãy giụa, dùng ánh mắt cầu xin nhìn người đang ngồi.
Triệu trắc phi sẵng giọng: “Đợi đã! Nghe nàng nói gì trước đã! Sao chưa gì Lâm Quý thị đã cho người bịt miệng nàng? Chẳng lẽ đã làm ra chuyện gì trái với lương tâm, có tật giật mình?”
Thế nhưng Lâm Phàm nắm quyền cai quản Nhữ Nam vương phủ đến giờ đã hơn mười năm, sức ảnh hưởng rất lớn, tuy rằng bình thường trông ôn hòa hữu lễ, nhưng mỗi khi thần sắc nghiêm nghị sẽ khiến hạ nhân không dám không nghe theo. Những người Lâm Phàm có thể sai bảo đều là tâm phúc, căn bản không chịu ảnh hưởng từ Triệu trắc phi, chỉ biết thi hành mệnh lệnh của Lâm Phàm.
Sắc mặt Triệu trắc phi trầm xuống, nói với Nhữ Nam Vương phi Tiết thị: “Lâm Quý thị đúng là oai phong, ở chỗ tỷ tỷ cũng chẳng thèm cố kỵ.”
Tiết thị lạnh lùng nhìn nàng: “Hắn là Quý thị của nhi tử bản vương phi, không liên quan đến ngươi!” Vì Lâm Phàm, gần như nhi tử Tề Triệt của nàng đã bất hòa với nàng, nên Tiết thị rất không thích Lâm Phàm. Nhưng Thế tử phi Tiền thị do chính nàng chọn lựa cho Tề Triệt lại là bùn nhão không thể xây thành tường, thân thể không khỏe mạnh, bụng cũng không dùng được, không hề có năng lực, hoàn toàn bị Lâm Phàm áp chế, không có sức đánh trả. Trái lại, Lâm Phàm được Tề Triệt sủng ái tin tưởng, sinh ra nhi tử duy nhất Tề Vanh cho Tề Triệt, còn được Nhữ Nam Vương Tề Lương khen ngợi, dứt khoát để hắn cai quản vương phủ. Việc đã đến nước này, Tiết thị có hồ đồ hơn nữa cũng chỉ biết đứng về phía Lâm Phàm, nếu không sẽ chính là cho nhi tử của Triệu trắc phi một cơ hội.
Triệu trắc phi vung khăn tay lên, hừ một tiếng, dáng vẻ lười biếng ngồi dựa vào lưng ghế, nhìn thị nữ quỳ trên mặt đất bị bịt miệng, không nói gì. Nàng đã gần sáu mươi tuổi, nhưng có thuật trú nhan, dáng người vẫn còn rất đẹp, có một vẻ phong tình quyến rũ chín chắn. Nhữ Nam Vương Tề Lương là người phong lưu, hiện giờ lớn tuổi đã thu liễm không ít, nhưng vẫn rất sủng ái Triệu trắc phi. Nhữ Nam Vương phi Tiết thị lớn hơn nàng sáu tuổi, tuy bởi tính tình lạnh lùng nên không lộ rõ vẻ già nua, nhưng chung quy cũng có chút trang nghiêm cứng nhắc.
Thế tử phi Tiền thị lo lắng, hỏi nhỏ nhẹ: “… Chuyện liên quan đến A Du, vẫn nên hỏi rõ ràng đã…” Nói xong lại ho mấy tiếng, ánh mắt khẩn cầu nhìn Tiết thị.
Lâm Phàm như có điều suy nghĩ mà nhìn Tiền thị, đột nhiên hơi hiểu ra tại sao hôm nay Tiền thị luôn ốm yếu bệnh nhược mà vẫn kiên trì muốn đến thỉnh an Tiết thị cùng hắn.
Tiền thị cúi đầu xuống, siết chặt cái khăn trong tay.
“Lâm Quý thị, việc này phải tra hỏi rõ ràng.” Tiết thị nói.
Lâm Phàm nói: “Mẫu thân nói rất phải. Chỉ là việc này liên quan đến khuê dự của đại tiểu thư, tốt nhất nên cho người ngoài lui ra rồi mới hỏi. Ai còn dám nói năng lung tung, nhất định ta sẽ trừng trị không nhẹ!” Hắn lạnh lùng liếc nhìn thị nữ kia.
Thị nữ rùng mình một cái.
Nói vậy đúng là rất có lý, Tiết thị gật đầu nói: “Con xem rồi lo liệu cho tốt.”
Vì thế Lâm Phàm cho mọi người lui xuống, ngay cả nhi tức Chu thị cũng không giữ lại. Làm thế mới không để cho Triệu trắc phi lấy cớ giữ thê tử Cao thị của Tề Viễn và thê tử Kinh thị của Tề Phong ở lại.
Ở đây chỉ còn lại Nhữ Nam Vương phi Tiết thị, Triệu trắc phi, Thế tử phi Tiền thị, Lâm Phàm, và thị nữ không dám lớn tiếng kia.
“Ngươi có thể nói.” Hai mắt Lâm Phàm tràn đầy uy nghi, nói.
Thị nữ quỳ rạp xuống đất: “Nô tỳ vốn hầu hạ bên cạnh đại tiểu thư. Hôm nay đại tiểu thư đến thư phòng của đại thiếu gia muốn lấy sách về đọc, đột nhiên Thế tử biểu thiếu gia của phủ An Quốc công xuất hiện, ôm lấy đại tiểu thư như phát điên… Đại tiểu thư nói biểu thiếu gia không được bình thường, bảo nô tỳ đến đây cầu cứu!”
Vừa nghe xong, mấy người Tiết thị trừng lớn mắt, không dám tin!
Thế tử biểu thiếu gia của phủ An Quốc công chính là Đằng Kỳ Sơn! Đằng Kỳ Sơn đã cưới Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn, sao có thể muốn tiếp cận Tề Du đang ở góa? Cái gì mà là “ôm lấy đại tiểu thư như phát điên”?
Nếu sự việc là vậy, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt!
Tim Lâm Phàm giật nảy một cái, nhíu mi đang định chất vấn, đột nhiên Thế tử phi Tiền thị kêu lên một tiếng đứt ruột đứt gan: “Con của ta!” Rồi thất tha thất thểu ôm ngực chạy ra ngoài!
“Thế tử phi đợi đã…” Lâm Phàm vội vàng muốn ngăn cản!
Nhưng Tiền thị căn bản không nghe, chỉ lo chạy về phía trước. Hạ nhân ngoài cửa không có mệnh lệnh của Lâm Phàm, thấy Thế tử phi Tiền thị bệnh tật đến nỗi sắp bước vào quan tài chạy ra, cũng không dám ngăn cản, cứ để cho nàng chạy đi mất!
Triệu trắc phi nói: “Không phải con ngươi thì ngươi không thương, chẳng lẽ còn không cho phép sinh mẫu của người ta thương sao? Còn không mau đi cứu người!”
Nhữ Nam Vương phi Tiết thị nói với Lâm Phàm: “Chúng ta cũng đi xem sao!” Đây chính là chuyện liên quan đến nhi tử duy nhất Đằng Kỳ Sơn của trưởng tử Tề Trừng đáng thương của nàng!
Lâm Phàm không còn cách nào khác, chỉ có thể đỡ tay Tiết thị cùng đi theo. Mấy người Chu thị, Cao thị đứng bên ngoài thấy thế, cũng đồng loạt đi cùng.
Mọi người đi đến trước thư phòng của Tề Vanh, không hề nhìn thấy cảnh tượng Đằng Kỳ Sơn và Tề Du dây dưa với nhau như lời thị nữ kia nói, chỉ thấy cửa thư phòng đóng chặt, im ắng không có một chút tiếng động, mà Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt và đích trưởng tử Tề Minh Tranh của Tề Vanh đang cầm tay nhau đứng ngoài cửa. Khuôn mặt Đằng Huy Nguyệt đầy vẻ không vui, Tề Minh Tranh mím môi, dáng vẻ như sắp khóc.
“A Việt?” Trong mắt Tiết thị chỉ nhìn thấy tiểu tằng ngoại tôn yêu quý. Nàng và Nhữ Nam Vương Tề Lương đều giống nhau, chuyển hết những nhớ nhung sủng ái đối với Tề Trừng cho Đằng Huy Nguyệt, đứa trẻ có huyết mạch trực hệ của Tề Trừng, cũng là văn tử giống Tề Trừng.
“Tằng ngoại tổ mẫu.” Đằng Huy Nguyệt gọi một tiếng, kéo cái tay đầy thịt của Tề Minh Tranh đi đến bên cạnh Tiết thị.
Tiết thị yêu thương sờ đầu cậu: “A Việt, sao con ở đây?”
Đằng Huy Nguyệt không trả lời, nhìn đám người phía sau Tiết thị một vòng, chu môi nói: “Tằng ngoại tổ mẫu, tại sao bọn họ không hành lễ với con? Mọi người trong cung đều phải hành lễ với con!”
Tiết thị ngẩn người, gật đầu đồng ý. Nàng xuất thân từ dòng dõi thư hương, vô cùng coi trọng lễ nghi. Đằng Huy Nguyệt là Nguyên Trưng Ung chủ do đích thân Minh đế sắc phong, thân phận cao đến mức ở đây chỉ có Nhữ Nam Vương phi như nàng mới sánh ngang. Những người ở đây ngoại trừ nàng, theo lý đều phải hành lễ với Đằng Huy Nguyệt.
Tiết thị cảm thấy Đằng Huy Nguyệt không hổ là đứa trẻ có dòng máu của nàng, ôm cậu đến bên cạnh, nói với những người khác: “Các ngươi còn không tham kiến Nguyệt điện hạ?”
Lâm Phàm là người đầu tiên hành lễ: “Tham kiến Nguyệt điện hạ. Điện hạ thiên tuế!” Nhi tức Chu thị của hắn thấy vậy, cũng vội vàng cúi xuống hành lễ.
Mấy người Triệu trắc phi nhìn nhau, cũng cúi xuống. Trong một lúc, ngoài cửa thư phòng của Tề Vanh, ngoại trừ Tiết thị, Đằng Huy Nguyệt và Tề Minh Tranh đang được Đằng Huy Nguyệt kéo tay ra, tất cả mọi người đều lùn xuống.
Đằng Huy Nguyệt cũng không cho họ bình thân, tay kia kéo Tiết thị nói: “Con và A Tranh đang chơi, sau đó vào thư phòng của Vanh biểu thúc, nhìn thấy Du biểu cô cô…” Nói tới đây, cậu dừng lại một chút.
Tiết thị hỏi: “Du biểu cô cô của con làm sao?”
Đằng Huy Nguyệt nghiêng đầu ngẫm nghĩ, kiễng chân muốn với tới gần tai Tiết thị. Tiết thị cúi người xuống, Đằng Huy Nguyệt nói nhỏ mấy câu vào tai nàng.
Sắc mặt Tiết thị hơi thay đổi, lại hỏi: “Vậy A Việt, a cha của con đâu?”
Đằng Huy Nguyệt nói: “A cha đi tìm Vanh biểu thúc, con cũng không biết a cha đang ở đâu.” Cậu quay sang phía Tề Minh Tranh: “A Tranh có thấy a cha của ta đâu không?”
Tề Minh Tranh lắc đầu như trống bỏi, nói khẽ: “Chỉ thấy cô cô.” Sau đó lại khụt khịt nói: “Cô cô thật hung dữ…” Nó hơi sợ hãi, nhớ lại vừa rồi Đằng Huy Nguyệt bước vào thư phòng đã bị Tề Du thô lỗ đẩy ra, làm Đằng Huy Nguyệt ngã ra đất, khóe mắt lại đỏ lên.
Tiết thị lấy lại bình tĩnh, giương cao giọng gọi: “A Du ở trong phải không? Ra đây!”
Trong thư phòng không có tiếng đáp lại, nhưng một lát sau, cửa được mở ra, Tề Du yếu ớt như sắp bị gió thổi bay chỉ mặc một lớp áo lót rất mỏng, cúi đầu đi ra, run rẩy quỳ xuống trước mặt Tiết thị.
Tiết thị luôn thanh cao, thi thoảng cũng phạm sai lầm, nhưng không hề ngu ngốc, cũng không phải già rồi hồ đồ, lúc này còn cái gì mà không hiểu nữa? Tức giận đến nỗi run rẩy cả người!
Lúc này Đằng Kỳ Sơn đi ra từ phía sau mấy người Tiết thị, thấy rất nhiều nội quyến đang quỳ trên đất, hắn dừng bước ở đằng xa, nói to: “A Sơn bái kiến ngoại tổ mẫu. Xảy ra chuyện gì vậy? A Việt lại nghịch ngợm sao?”
Đằng Kỳ Sơn và Tề Du đứng cách nhau bởi mấy người Tiết thị, quần áo ngay ngắn, khoảng cách rất xa. Không cần bất kỳ ai nói rõ, lời nói dối của thị nữ kia đã tự sụp đổ.
Tiết thị lạnh giọng nói: “Người đâu, đánh thị nữ khua môi múa mép kia đến chết!” Dứt lời, quay sang trừng mắt với Thế tử phi Tiền thị.
Từ lúc Tiền thị nhìn thấy Đằng Huy Nguyệt đã lảo đảo chực ngã, khi Đằng Kỳ Sơn lên tiếng, trước mắt nàng đã biến thành màu đen, lại bị Tiết thị trừng mắt, thân thể mềm nhũn lăn ra bất tỉnh. Lâm Phàm đang quỳ cạnh nàng, thấy vậy vội vươn tay ra đỡ.
“A nương!” Tề Du khóc lóc hét lên, nhào tới chỗ Tiền thị, đẩy Lâm Phàm ra.
Lâm Phàm không kịp đề phòng, bị đẩy ngã nhào ra đất. Nhi tức Chu thị của hắn kêu lên: “Quý thị!” Lập tức đến đỡ hắn.
Lâm Phàm tựa vào người Chu thị, nhìn Tiền thị và Tề Du, im lặng không nói gì.
Triệu trắc phi đang quỳ lặng lẽ ngẩng đầu lên định nói gì đó, đúng lúc đối diện với đôi mắt to tròn trong suốt sáng ngời của Đằng Huy Nguyệt, chỉ cảm thấy có một khí thế khó nói rõ bao phủ tất cả, đè ép nàng không thể nói được gì, sắc mặt không thể bình tĩnh được.
Tiết thị khinh bỉ nhìn Tiền thị và Tề Du, nhưng biết việc này không thể để Lâm Phàm xử lý, chỉ có thể xoa thái dương rồi nói: “Lâm Quý thị, đưa Thế tử phi và A Du trở về. Chuyện hôm nay, nếu có người nào truyền ra ngoài nửa câu, bản vương phi sẽ bẩm báo lại cho Vương gia, giết hết đám người khua môi múa mép! Nghe rõ chưa?”
“… Vâng, Vương phi!”
Tiết thị nói: “Ta mệt rồi, tất cả mọi người giải tán đi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook